Chương 413: CẮT ĐỨT QUAN HỆ BA CON
Thượng Thanh Khâm Tử
13/02/2021
Thẩm Tử Dục bước vào trong phòng bệnh, ông cụ Thẩm nghe thấy động tĩnh thì còn tưởng rằng Tâm Tĩnh trở về, cho nên quay đầu sang: “Tâm Tĩnh cháu...”
Nói được nửa câu thì liền dừng lại.
Trong nháy mắt nhìn thấy Thẩm Tử Dục, trong mắt của ông cụ Thẩm rõ ràng hiện lên vẻ vui mừng, nhưng mà ông liền nghiêm mặt lại lạnh lùng chất vấn: “Cháu đến đây làm cái gì?”
“Đến đây để thăm ông.”
Thẩm Tử Dục đi đến cuối giường, bốn mắt nhìn nhau với ông cụ.
“Là đến đây xem ông chết chưa chứ gì, có đúng không?” Ông cụ chỉ cần nhớ đến vài ngày nay thằng nhóc thối này cũng không chịu đến nhìn mình, trong bụng liền đầy lửa giận.
Ông giả bệnh là ông có lỗi, nhưng mà thằng nhóc thối này cũng quá cứng đầu, trực tiếp không đến thăm ông già như ông đây, rất tức giận cũng rất đau lòng.
Thẩm Tử Dục nhíu mày lại: “Ông nội à, ông thật sự phải nói chuyện gai góc như vậy ư?”
Ông cụ Thẩm hừ một tiếng: “Còn không phải là do thằng nhóc thối nhà cháu ép bức ông à.”
Nhìn thấy trong lòng ông rõ ràng đang vui mừng muốn chết, nhưng mà lại cứ giả bộ làm ra dáng vẻ dữ dằn, Thẩm Tử Dục nhịn không được mà bật cười thành tiếng: “Được rồi, ông nội à, cháu đã đến đây thăm ông rồi, vậy thì chúng ta nói chuyện đàng hoàng đi, có được không?”
Ông cụ Thẩm tức giận trừng mắt liếc nhìn anh một cái: “Được được, đều nghe theo cháu.”
Thẩm Tử Dục bất đắc dĩ cười cười, sao ông nội vẫn cứ kiêu ngạo như vậy chứ.
...
Sau khi nói chuyện một hồi lâu với ông nội, cuối cùng ông ấy cũng miễn cưỡng gật đầu đồng ý để cho anh tự chủ truyện kết hôn của mình.
“Ông nội, cái này là chính miệng ông đã đồng ý với cháu rồi đó, cũng không thể đổi ý đâu nha.” Thẩm Tử Dục lại muốn nhận được lời nói đảm bảo của ông cụ một lần nữa.
Ông cụ không vui: “Cái thằng nhóc thối này, có lúc nào mà ông nội của cháu nói chuyện không giữ lời không?”
Thẩm Tử Dục nhanh chóng cười nói: “Không có không có ạ, ông nội luôn luôn là một người nói lời giữ lời.”
“Biết là được rồi.” Ông cụ lườm anh một cái, sau đó lại nói tiếp: “Thật ra thì cháu cũng phải cảm ơn Tâm Tĩnh đó, trong khoảng thời gian cháu tức giận, là con bé vẫn luôn khuyên ông hãy đồng ý với cho cháu và Tống An Kỳ.”
Nghe thấy cái này, Thẩm Tử Dục kinh nhạc nhướng mày, Tâm Tĩnh thật sự tốt như vậy à? Trước đó cô ta còn kết hợp với ông nội để lừa gạt anh, anh cũng không dám tin tưởng “ý tốt” này của cô ta lần nữa.
Nhìn thấy anh không tin tưởng, ông cụ dùng sức gõ lên đầu của anh, làm cho anh bị đau phải kêu lên: “Ông nội à, sao lại đánh người vậy?”
Ông cụ lạnh lùng liếc mắt nhìn anh: “Ông không đánh cháu thì đánh ai đây hả, trước đó đúng là ông với Tâm Tĩnh đã lừa gạt cháu, nhưng mà lần này Tâm Tĩnh thật lòng muốn thành toàn cho bọn cháu, hơn nữa con bé cũng đã đồng ý sẽ ra nước ngoài để tiếp tục đào tạo chuyên sâu.”
Thật à? Thẩm Tử Dục vẫn bán tính bán nghi, dù sao một năm bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.
“Nếu như cháu không tin thì có thể tự mình đi hỏi con bé là biết rồi.”
Nói đến đây, ông cụ lại thở dài một hơi: “Đứa nhỏ Tâm Tĩnh này chính là quá hiểu chuyện, hiểu chuyện đến mức làm cho người ta phải đau lòng.”
Thẩm Tử Dục mím chặt môi, như có điều suy nghĩ mà hơi nhíu mày lại.
...
Tống An Kỳ ngáp một cái, sau đó quay đầu nhìn về phía cánh cửa vẫn luôn đóng chặt lại, mi tâm của cô cau lại, sao lại nói chuyện lâu như vậy chứ?
Mà trong lúc cô đang suy nghĩ như vậy, cửa đột nhiên mở ra, Thẩm Tử Dục bước ra ngoài.
Tống An Kỳ sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng đứng dậy nhìn anh đi đến trước mặt mình.
“Sao rồi anh?” Cô hơi vội vã mở miệng hỏi.
Thẩm Tử Dục nhướng mày: “Em đoán xem?”
Cô nhìn vẻ mặt nhẹ nhõm của anh, thăm dò hỏi: “Rất thuận lợi hả?”
Thẩm Tử Dục cười nói: “Ừm, rất thuận lợi.”
Nghe thấy đáp án này, nỗi lo lắng ở trong lòng của Tống An Kỳ cuối cùng cũng đã lắng xuống: “Thuận lợi là được rồi.”
Sau đó cô chỉ vào phòng bệnh: “Em có nên đi vào thăm ông nội không?”
“Không cần đâu, chờ ông nội về nhà thì hai người lại chính thức gặp mặt nhau.”
Thẩm Tử Dục nghiêng người qua nhéo nhéo gương mặt của cô: “Bây giờ chúng ta về nhà thôi.”
Chuyện này đã được giải quyết viên mãn, tâm tình của anh rất là tốt, bây giờ cũng chỉ muốn nhanh chóng về nhà.
Lúc đầu Tống An Kỳ còn định nói chuyện của Tâm Tĩnh cho anh biết, nhưng mà nhìn thấy anh vội vàng muốn về nhà như vậy, cô cũng chỉ có thể cười một tiếng: “Được rồi, chúng ta về nhà thôi.”
...
Lâm Tuyết Chi nhìn thấy hai anh em Lục Triều Dương và Lục Thanh Chiêu cùng nhau trở về nhà, hơi kinh ngạc, nhưng mà rất nhanh liền khôi phục lại, trưng ra dáng vẻ thân thiết cười nói với bọn họ: “Đều đã trở về rồi, chắc chắn là ba của bọn con sẽ vui đến phát rồ luôn.”
“Ba của tôi đâu?” Lục Thanh Chiêu hỏi.
“Ông ấy đang ở trong phòng sách trên lầu.”
Vừa nghe thấy đáp án mình muốn, Lục Triều Dương và Lục Thanh Chiêu cũng không chậm trễ một chút nào, trực tiếp đi lướt qua bà ta đi lên trên lầu.
Thái độ của bọn họ làm cho Lâm Tuyết Chi sầm mặt lại, nhìn bóng dáng bước lên lầu của bọn họ, trong ánh mắt là vẻ hung ác nham hiểm.
Lục Toàn Hưng đang đắm chìm trong bầu không khí yên tĩnh luyện thư pháp, nghe thấy tiếng bước chân, cũng không ngẩng đầu lên mà lạnh giọng trách mắng: “Không phải đã nói lúc tôi đang luyện chữ thì đừng có bước vào à?”
Nhưng mà người đi đến dường như không nghe được, đi thẳng đến trước bàn sách thì mới dừng lại.
Lục Toàn Hưng nhận ra sự khác thường, chậm rãi ngẩng đầu lên, lúc nhìn thấy là hai đứa con trai của mình, trong nháy mắt vẻ mặt liền kinh ngạc, nhưng mà rất nhanh liền khôi phục bình thường.
Ông ta lại cúi đầu xuống một lần nữa, bút lông viết từng đường nét ở trên tờ giấy, sau đó lạnh nhạt mở miệng nói: “Sao cả hai đứa đều trở về vậy?”
Lục Thanh Chiêu nhìn anh cả đang nghiêm mặt, do dự một chút, sau đó nói: “Ba, chúng con có việc muốn nói với ba.”
Lục Toàn Hưng nhẹ nhàng nâng mi mắt lên, hơi lườm bọn họ: “Có cái gì thì cứ trực tiếp nói đi.”
“Ngày hôm nay bọn con đến đây là muốn để cho ba bỏ qua cho nhà họ Ứng.” Lục Thanh Chiêu nói rõ mục đích đến đây.
“Muốn ba bỏ qua cho nhà họ Ứng à? Vậy con nên hỏi anh trai của con thử xem, xem xem nó có đồng ý nghe lời của ba hay là không?” Lục Toàn Hưng thờ ơ quét mắt nhìn Lục Triều Dương từ đầu đến cuối chưa nói một câu nào: “Nhưng mà ba thấy là anh trai của con có lẽ không muốn nghe lời của ba đâu.”
Lục Thanh Chiêu mím chặt môi, quay đầu lại nhìn anh cả, nhất thời cũng không biết nên nói cái gì.
“Nếu như con nói con đồng ý nghe lời, vậy thì ba sẽ thật sự bỏ qua cho nhà họ Ứng à?”
Lời nói của Lục Triều Dương làm cho tay đang cầm bút lông của Lục Toàn Hưng dừng lại, giương mắt nhìn về phía anh, nghi ngờ hỏi lại: “Con thật sự sẽ đồng ý nghe lời của ba ư?”
Tính cách của đứa con trai này, ông hiểu rõ ràng nhất. Từ nhỏ tính tình đã cứng rắn, tuyệt đối sẽ không tùy tiện cúi đầu.
Chẳng lẽ là ngày hôm nay thật sự muốn vì em trai ruột của mình mà cúi đầu?
Chỉ nhìn thấy anh chậm rãi cong lên cánh môi, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo: “Là giả đó, cả đời này của con cũng không thể nghe lời của ba.”
“Lục Triều Dương!”
Mặc dù là nằm trong dự liệu, nhưng mà Lục Toàn Hưng vẫn rất giận, ông trực tiếp đập cây bút lông lên trên bàn, mực nước vẩy ra, làm nhem nhuốc câu đối ông vừa mới viết xong.
Đối mặt với cơn giận của ông, Lục Triều Dương không hề sợ hãi chút nào, khóe miệng mang theo nụ cười lạnh, cắn răng nói từng câu tình chữ một cách rõ ràng: “Hôm nay con đến đây chỉ là muốn nói cho ba biết, ba đừng mơ tưởng có thể một tay che trời, cũng đừng mơ tưởng có thể khống chế con và Thanh Chiêu.”
Lục Toàn Hưng trợn to đôi mắt mà nhìn anh chằm chằm, tức giận đến nổi ngay cả tay cũng đang phát run.
“Còn nữa, từ hôm nay trở đi con và Thanh Chiêu chính thức thoát khỏi nhà họ Lục, bọn con đã không còn là một thành viên của nhà họ Lục nữa, mà tất cả những thứ của nhà họ Lục thì bọn con đều không cần, ba cứ để lại cho hai đứa con trai khác của ba đi.”
Nói xong cái này, anh lạnh lùng liếc mắt nhìn Lục Toàn Hưng, sau đó không hề lưu tình chút nào mà xoay người rời đi.
“Lục Triều Dương, chỉ cần ngày hôm nay con bước ra khỏi cửa nhà họ Lục, chúng ta liền cắt đứt quan hệ ba con!” Lục Toàn Hưng tức giận hổn hển mà nói.
Chỉ nhìn thấy bước chân của Lục Triều Dương dừng lại, anh quay đầu lại: “Cầu còn không được nữa là.”
Dứt lời, anh cũng không thèm nhìn ông ta một cái nào, nhanh chân rời khỏi.
Vẫn là đi đến bước này.
Lục Thanh Chiêu nhìn Lục Toàn Hưng đang tức giận đến toàn thân phát run, thở dài một hơi, há miệng muốn nói cái gì đó, cuối cùng cũng không nói ra khỏi miệng.
Anh ta khom lưng với Lục Toàn Hưng, sau đó cũng quay người rời khỏi.
Nói được nửa câu thì liền dừng lại.
Trong nháy mắt nhìn thấy Thẩm Tử Dục, trong mắt của ông cụ Thẩm rõ ràng hiện lên vẻ vui mừng, nhưng mà ông liền nghiêm mặt lại lạnh lùng chất vấn: “Cháu đến đây làm cái gì?”
“Đến đây để thăm ông.”
Thẩm Tử Dục đi đến cuối giường, bốn mắt nhìn nhau với ông cụ.
“Là đến đây xem ông chết chưa chứ gì, có đúng không?” Ông cụ chỉ cần nhớ đến vài ngày nay thằng nhóc thối này cũng không chịu đến nhìn mình, trong bụng liền đầy lửa giận.
Ông giả bệnh là ông có lỗi, nhưng mà thằng nhóc thối này cũng quá cứng đầu, trực tiếp không đến thăm ông già như ông đây, rất tức giận cũng rất đau lòng.
Thẩm Tử Dục nhíu mày lại: “Ông nội à, ông thật sự phải nói chuyện gai góc như vậy ư?”
Ông cụ Thẩm hừ một tiếng: “Còn không phải là do thằng nhóc thối nhà cháu ép bức ông à.”
Nhìn thấy trong lòng ông rõ ràng đang vui mừng muốn chết, nhưng mà lại cứ giả bộ làm ra dáng vẻ dữ dằn, Thẩm Tử Dục nhịn không được mà bật cười thành tiếng: “Được rồi, ông nội à, cháu đã đến đây thăm ông rồi, vậy thì chúng ta nói chuyện đàng hoàng đi, có được không?”
Ông cụ Thẩm tức giận trừng mắt liếc nhìn anh một cái: “Được được, đều nghe theo cháu.”
Thẩm Tử Dục bất đắc dĩ cười cười, sao ông nội vẫn cứ kiêu ngạo như vậy chứ.
...
Sau khi nói chuyện một hồi lâu với ông nội, cuối cùng ông ấy cũng miễn cưỡng gật đầu đồng ý để cho anh tự chủ truyện kết hôn của mình.
“Ông nội, cái này là chính miệng ông đã đồng ý với cháu rồi đó, cũng không thể đổi ý đâu nha.” Thẩm Tử Dục lại muốn nhận được lời nói đảm bảo của ông cụ một lần nữa.
Ông cụ không vui: “Cái thằng nhóc thối này, có lúc nào mà ông nội của cháu nói chuyện không giữ lời không?”
Thẩm Tử Dục nhanh chóng cười nói: “Không có không có ạ, ông nội luôn luôn là một người nói lời giữ lời.”
“Biết là được rồi.” Ông cụ lườm anh một cái, sau đó lại nói tiếp: “Thật ra thì cháu cũng phải cảm ơn Tâm Tĩnh đó, trong khoảng thời gian cháu tức giận, là con bé vẫn luôn khuyên ông hãy đồng ý với cho cháu và Tống An Kỳ.”
Nghe thấy cái này, Thẩm Tử Dục kinh nhạc nhướng mày, Tâm Tĩnh thật sự tốt như vậy à? Trước đó cô ta còn kết hợp với ông nội để lừa gạt anh, anh cũng không dám tin tưởng “ý tốt” này của cô ta lần nữa.
Nhìn thấy anh không tin tưởng, ông cụ dùng sức gõ lên đầu của anh, làm cho anh bị đau phải kêu lên: “Ông nội à, sao lại đánh người vậy?”
Ông cụ lạnh lùng liếc mắt nhìn anh: “Ông không đánh cháu thì đánh ai đây hả, trước đó đúng là ông với Tâm Tĩnh đã lừa gạt cháu, nhưng mà lần này Tâm Tĩnh thật lòng muốn thành toàn cho bọn cháu, hơn nữa con bé cũng đã đồng ý sẽ ra nước ngoài để tiếp tục đào tạo chuyên sâu.”
Thật à? Thẩm Tử Dục vẫn bán tính bán nghi, dù sao một năm bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.
“Nếu như cháu không tin thì có thể tự mình đi hỏi con bé là biết rồi.”
Nói đến đây, ông cụ lại thở dài một hơi: “Đứa nhỏ Tâm Tĩnh này chính là quá hiểu chuyện, hiểu chuyện đến mức làm cho người ta phải đau lòng.”
Thẩm Tử Dục mím chặt môi, như có điều suy nghĩ mà hơi nhíu mày lại.
...
Tống An Kỳ ngáp một cái, sau đó quay đầu nhìn về phía cánh cửa vẫn luôn đóng chặt lại, mi tâm của cô cau lại, sao lại nói chuyện lâu như vậy chứ?
Mà trong lúc cô đang suy nghĩ như vậy, cửa đột nhiên mở ra, Thẩm Tử Dục bước ra ngoài.
Tống An Kỳ sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng đứng dậy nhìn anh đi đến trước mặt mình.
“Sao rồi anh?” Cô hơi vội vã mở miệng hỏi.
Thẩm Tử Dục nhướng mày: “Em đoán xem?”
Cô nhìn vẻ mặt nhẹ nhõm của anh, thăm dò hỏi: “Rất thuận lợi hả?”
Thẩm Tử Dục cười nói: “Ừm, rất thuận lợi.”
Nghe thấy đáp án này, nỗi lo lắng ở trong lòng của Tống An Kỳ cuối cùng cũng đã lắng xuống: “Thuận lợi là được rồi.”
Sau đó cô chỉ vào phòng bệnh: “Em có nên đi vào thăm ông nội không?”
“Không cần đâu, chờ ông nội về nhà thì hai người lại chính thức gặp mặt nhau.”
Thẩm Tử Dục nghiêng người qua nhéo nhéo gương mặt của cô: “Bây giờ chúng ta về nhà thôi.”
Chuyện này đã được giải quyết viên mãn, tâm tình của anh rất là tốt, bây giờ cũng chỉ muốn nhanh chóng về nhà.
Lúc đầu Tống An Kỳ còn định nói chuyện của Tâm Tĩnh cho anh biết, nhưng mà nhìn thấy anh vội vàng muốn về nhà như vậy, cô cũng chỉ có thể cười một tiếng: “Được rồi, chúng ta về nhà thôi.”
...
Lâm Tuyết Chi nhìn thấy hai anh em Lục Triều Dương và Lục Thanh Chiêu cùng nhau trở về nhà, hơi kinh ngạc, nhưng mà rất nhanh liền khôi phục lại, trưng ra dáng vẻ thân thiết cười nói với bọn họ: “Đều đã trở về rồi, chắc chắn là ba của bọn con sẽ vui đến phát rồ luôn.”
“Ba của tôi đâu?” Lục Thanh Chiêu hỏi.
“Ông ấy đang ở trong phòng sách trên lầu.”
Vừa nghe thấy đáp án mình muốn, Lục Triều Dương và Lục Thanh Chiêu cũng không chậm trễ một chút nào, trực tiếp đi lướt qua bà ta đi lên trên lầu.
Thái độ của bọn họ làm cho Lâm Tuyết Chi sầm mặt lại, nhìn bóng dáng bước lên lầu của bọn họ, trong ánh mắt là vẻ hung ác nham hiểm.
Lục Toàn Hưng đang đắm chìm trong bầu không khí yên tĩnh luyện thư pháp, nghe thấy tiếng bước chân, cũng không ngẩng đầu lên mà lạnh giọng trách mắng: “Không phải đã nói lúc tôi đang luyện chữ thì đừng có bước vào à?”
Nhưng mà người đi đến dường như không nghe được, đi thẳng đến trước bàn sách thì mới dừng lại.
Lục Toàn Hưng nhận ra sự khác thường, chậm rãi ngẩng đầu lên, lúc nhìn thấy là hai đứa con trai của mình, trong nháy mắt vẻ mặt liền kinh ngạc, nhưng mà rất nhanh liền khôi phục bình thường.
Ông ta lại cúi đầu xuống một lần nữa, bút lông viết từng đường nét ở trên tờ giấy, sau đó lạnh nhạt mở miệng nói: “Sao cả hai đứa đều trở về vậy?”
Lục Thanh Chiêu nhìn anh cả đang nghiêm mặt, do dự một chút, sau đó nói: “Ba, chúng con có việc muốn nói với ba.”
Lục Toàn Hưng nhẹ nhàng nâng mi mắt lên, hơi lườm bọn họ: “Có cái gì thì cứ trực tiếp nói đi.”
“Ngày hôm nay bọn con đến đây là muốn để cho ba bỏ qua cho nhà họ Ứng.” Lục Thanh Chiêu nói rõ mục đích đến đây.
“Muốn ba bỏ qua cho nhà họ Ứng à? Vậy con nên hỏi anh trai của con thử xem, xem xem nó có đồng ý nghe lời của ba hay là không?” Lục Toàn Hưng thờ ơ quét mắt nhìn Lục Triều Dương từ đầu đến cuối chưa nói một câu nào: “Nhưng mà ba thấy là anh trai của con có lẽ không muốn nghe lời của ba đâu.”
Lục Thanh Chiêu mím chặt môi, quay đầu lại nhìn anh cả, nhất thời cũng không biết nên nói cái gì.
“Nếu như con nói con đồng ý nghe lời, vậy thì ba sẽ thật sự bỏ qua cho nhà họ Ứng à?”
Lời nói của Lục Triều Dương làm cho tay đang cầm bút lông của Lục Toàn Hưng dừng lại, giương mắt nhìn về phía anh, nghi ngờ hỏi lại: “Con thật sự sẽ đồng ý nghe lời của ba ư?”
Tính cách của đứa con trai này, ông hiểu rõ ràng nhất. Từ nhỏ tính tình đã cứng rắn, tuyệt đối sẽ không tùy tiện cúi đầu.
Chẳng lẽ là ngày hôm nay thật sự muốn vì em trai ruột của mình mà cúi đầu?
Chỉ nhìn thấy anh chậm rãi cong lên cánh môi, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo: “Là giả đó, cả đời này của con cũng không thể nghe lời của ba.”
“Lục Triều Dương!”
Mặc dù là nằm trong dự liệu, nhưng mà Lục Toàn Hưng vẫn rất giận, ông trực tiếp đập cây bút lông lên trên bàn, mực nước vẩy ra, làm nhem nhuốc câu đối ông vừa mới viết xong.
Đối mặt với cơn giận của ông, Lục Triều Dương không hề sợ hãi chút nào, khóe miệng mang theo nụ cười lạnh, cắn răng nói từng câu tình chữ một cách rõ ràng: “Hôm nay con đến đây chỉ là muốn nói cho ba biết, ba đừng mơ tưởng có thể một tay che trời, cũng đừng mơ tưởng có thể khống chế con và Thanh Chiêu.”
Lục Toàn Hưng trợn to đôi mắt mà nhìn anh chằm chằm, tức giận đến nổi ngay cả tay cũng đang phát run.
“Còn nữa, từ hôm nay trở đi con và Thanh Chiêu chính thức thoát khỏi nhà họ Lục, bọn con đã không còn là một thành viên của nhà họ Lục nữa, mà tất cả những thứ của nhà họ Lục thì bọn con đều không cần, ba cứ để lại cho hai đứa con trai khác của ba đi.”
Nói xong cái này, anh lạnh lùng liếc mắt nhìn Lục Toàn Hưng, sau đó không hề lưu tình chút nào mà xoay người rời đi.
“Lục Triều Dương, chỉ cần ngày hôm nay con bước ra khỏi cửa nhà họ Lục, chúng ta liền cắt đứt quan hệ ba con!” Lục Toàn Hưng tức giận hổn hển mà nói.
Chỉ nhìn thấy bước chân của Lục Triều Dương dừng lại, anh quay đầu lại: “Cầu còn không được nữa là.”
Dứt lời, anh cũng không thèm nhìn ông ta một cái nào, nhanh chân rời khỏi.
Vẫn là đi đến bước này.
Lục Thanh Chiêu nhìn Lục Toàn Hưng đang tức giận đến toàn thân phát run, thở dài một hơi, há miệng muốn nói cái gì đó, cuối cùng cũng không nói ra khỏi miệng.
Anh ta khom lưng với Lục Toàn Hưng, sau đó cũng quay người rời khỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.