Chương 234: ĐANG SỢ HÃI SAO?
Thượng Thanh Khâm Tử
13/02/2021
Cuộc họp với Cố Ngọc Lam diễn ra thuận lợi như mong muốn, sau khi cổ đông bên cạnh đề cử cô ta làm chủ tịch của Đường thị thì bên cổ đông khác cũng thuận tiện tiến cử Đường Ngọc Sở.
Thế là hai bên xảy ra tranh chấp, không ai nhường ai, bầu không khí trở nên căng thẳng.
Lúc này, chính là thời điểm Cố Ngọc Lam ra trận.
Chỉ thấy cô ta đứng lên, biểu cảm vô cùng tự tin, cứ như đã nắm hết mọi thứ trong tay vậy.
"Mặc dù tôi không phải là con gái ruột của ba tôi, nhưng ông ấy vẫn luôn coi tôi như ruột thịt, với cả tôi cũng coi ông ấy là ba đẻ của mình. Lần này ông ấy ngã bệnh, tôi cần phải đứng ra gánh trọng trách chống đỡ Đường Thị."
Giả mèo khóc chuột!
Đường Ngọc Sở hừ một tiếng, nhìn Cố Ngọc Lam một cách chế giễu.
Làm sao lại có loại người nói được những lời trái với lương tâm như thế... không biết xấu hổ à?
Người không biết thì sẽ cho rằng cô ta thật lòng đối tốt với ba.
"Tôi tin rằng mình có thể phát triển Đường Thị ngày càng lớn mạnh hơn so với hiện tại!"
Cố Ngọc Lam dõng dạc nói, mà cô ta vừa nói xong, Đường Ngọc Sở lập tức vỗ tay cổ vũ.
"Nói hay lắm." Đường Ngọc Sở vừa vỗ tay vừa đứng dậy, trên mặt ý cười dào dạt, nhìn qua thì tưởng như thật lòng khen ngợi Cố Ngọc Lam.
Bầu không khí nháy mắt trở nên kỳ quặc.
Cố Ngọc Lam nghiêm mặt, nhìn chằm chằm cô.
Những người khác cũng câm như hến, không dám lên tiếng.
Đường Ngọc Sở thả tay xuống, hai tay chống lên bàn, nụ cười biến mất, ánh mắt lạnh lùng đảo qua từng người: "Tôi biết các chú các bác ngồi đây đều là người có công lập nên Đường thị với ba của tôi, nhiều năm như vậy rồi nếu không có mọi người thì Đường thị cũng không đạt được quy mô như hiện tại."
"Cho nên, tôi tôn trọng mọi người, cũng tôn trọng quyết định của mọi người. Tuy nhiên trước khi mọi người lựa chọn, tôi có chuyện rất quan trọng muốn tuyên bố..."
"Đường Ngọc Sở, em lại muốn làm gì?" Cố Ngọc Lam ngắt lời cô, trừng mắt nhìn cô vẻ đè phòng.
Đường Ngọc Sở nhếch môi, nói bằng giọng điệu mỉa mai: "Cố Ngọc Lam, chị đang sợ hãi đấy à?"
"Sợ?" Cố Ngọc Lam cười nhạo một tiếng: "Em nghĩ nhiều rồi, chị chỉ không muốn lãng phí thời gian quý báu của mọi người, hôm nay là đến chọn chủ tịch mới, chứ không phải nghe em tuyên bố chuyện gì."
Quyền điều khiển cuộc họp này hẳn là nằm trong tay cô ta chứ không phải Đường Ngọc Sở.
Đường Ngọc Sở nhướn mày: "Nếu chị đã không sợ, vậy chị cứ để tôi tuyên bố chuyện kia đã rồi nói tiếp."
Cố Ngọc Lam cười châm chọc, dõng dạc nói: "Em cũng có thể tuyên bố sau khi cuộc họp kết thúc mà, dù sao em cũng là em gái chị, công ty này thể nào cũng có phần cho em."
Giống như là vừa nghe được một câu chuyện hài, Đường Ngọc Sở cười to vài tiếng, sau đó nụ cười chợt tắt trong nháy mắt, khuôn mặt nhỏ nghiêm lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Cố Ngọc Lam: "Tôi đã nói qua tôi không có chị gái, Đường thị từ đầu đến cuối đều là của nhà họ Đường, không liên quan gì đến Cố Ngọc Lam chị cả!"
Lời vừa dứt, sắc mặt Cố Ngọc Lam nháy mắt đen lại.
"Đường Ngọc Sở, em đang nói gì vậy? Sao Đường Thị lại không có quan hệ gì với chị? Dựa vào việc mẹ của chị đã tận tụy chăm sóc cho ba của em chục năm qua ở nhà họ Đường, Đường thị chắc chắn có liên quan với chúng tôi."
Giọng nói của Cố Ngọc Lam sắc bén, có vẻ tức đến thở hổn hển.
"Sao? Chị còn định một người đắc đạo gà chó đều thăng thiên à?" Đường Ngọc Sở nhếch miệng cười mỉa mai: "Mẹ của chị tận tụy là việc của mẹ chị, chẳng có liên quan gì tới đứa con riêng như chị cả!"
Cụm từ "đứa con riêng” rất cay nghiệt, Cố Ngọc Lam tức đến cả người run lên, tay chỉ vào Đường Ngọc Sở, cứ lắp bắp "em, em, em" mãi không nói nên lời.
Đường Ngọc Sở cười với cô ta một tiếng, sau đó không nhìn cô ta nữa mà đưa xấp tài liệu trong tay cho ông Trần: "Bác Trần, chuyển cho cháu cái này xuống dưới."
Sau đó, hai tay cô nhẹ nhàng gõ trên mặt bàn, nhìn thấy tài liệu đã truyền xong, cô cắn cắn môi, rồi mở lời: "Đây là một bản kế hoạch liên quan tới việc phát triển trong tương lai của Đường thị, mọi người có thể mở ra xem."
Các cổ đồng nhìn nhau cầm tài liệu, sau đó cúi đầu lật ra xem, cho dù là cổ đông đứng về phe Cố Ngọc Lam hay đứng về phe Đường Ngọc Sởn, ai cũng rất nghiêm túc nghiên cứu.
Dù sao đây cũng liên quan đến Đường thị, liên quan đến lợi ích của bản thân, cho nên bọn họ cũng không dám qua loa.
Cố Ngọc Lam cũng lấy được tài liệu, cô ta không thèm nhìn mà trực tiếp ném tài liệu trên bàn, nghiêm nghị trách mắng: "Đường Ngọc Sở, em đang làm cái gì? Lãng phí thời gian để giãy chết à?"
Nói xong, cô ta quét mắt một lượt nhìn các cổ đông đang nghiên cứu tài liệu, đập mạnh tay xuống bàn một cái, làm cho tất cả mọi người đều giật mình nhìn về phía cô ta, chỉ thấy vẻ mặt cô ta u ám, ánh mắt sắc bén nhìn về phía mấy vị cổ đông ủng hộ mình, dường như đang chỉ trích bọn họ không đứng chung chiến tuyến với mình.
Không xem tài liệu.
Mấy vị cổ đông kia đồng loạt cúi đầu, nhưng không giống như cô ta ném tài liệu đi.
Nói thật là làm người thì đều đặt lợi ích của mình lên trên hết.
Mặc dù bọn họ được Cố Ngọc Lam mua chuộc, nhưng mà nếu Đường Ngọc Sở thật sự có khả năng phát triển Đường Thị lên một bậc thì bọn họ cũng không phải không có khả năng vừa ra trận đã quay lưng.
Lợi ích của bản thân quan trọng hơn tất cả.
Dường như Cố Ngọc Lam cũng đã ý thức được điểm này, nói một cách dứt khoát: "Tôi nghĩ mọi người tới tham gia đại hội cổ đông này chắc hẳn không phải tới xem tài liệu. Tôi thấy chúng ta nên vào vấn đề chính của buổi họp ngày hôm nay ngay lập tức, bỏ phiếu bầu ra chủ tịch mới thích hợp nhất cho Đường thị."
Cả phòng hoàn toàn yên tĩnh.
Ngay khi Cố Ngọc Lam cho rằng không ai bất đồng ý kiến đối với mình thì đột nhiên có một giọng nói vang lên:
"Ngọc Sở, Hoàng Đình muốn hợp tác với Đường thị?"
Giọng nói mang theo sự vui mừng và cả chờ mong, là của ông Trần.
"Đúng vậy, bác Trần, tổng giám đốc Lục của Hoàng Đình đã đồng ý với cháu, chỉ cần cháu được làm chủ tịch mới của Đường Thị thì anh ấy sẽ hợp tác với chúng ta."
Lời này vừa nói ra, toàn phòng đều kinh ngạc.
Những người còn lại nhanh chóng lật lại tài liệu xem có giống như ông Trần nói không, trên bản kế hoạch này đúng là có mục hợp tác với Hoàng Đình.
Bây giờ Đường Ngọc Sở lại xác định kế hoạch này là thật, mọi người ai cũng đều thấy kích động.
Hoàng Đình, có thể nói là tập đoàn số một số hai không chỉ trong nước mà còn cả Châu Á, trước đây, Đường thị có mơ cũng không dám nghĩ là được hợp tác với Hoàng Đình, nhưng bây giờ không cần nằm mơ nữa mà là sự thật, không có ai là không xao động cả.
"Như Sơ, đây là sự thật sao? Tổng giám đốc Lục thật sự đồng ý?"
Có người vẫn không dám tin, dù sao cánh cửa của Hoàng Đình cao như vậy, ông ta chỉ sợ là Đường Ngọc Sở vì muốn tranh được cái ghế chủ tịch mà tung hỏa mù.
"Nhất định là giả. Chỉ dựa vào cô ta thì sao có thể thuyết phục được tổng giám đốc Lục hợp tác với Đường thị được, cứ đợi kiếp sau đi!"
Cố Ngọc Lam nghe tin Hoàng Đình muốn hợp tác với Đường thị, cũng bị làm cho khiếp sợ, trong lòng lập tức luống cuống, nhưng nghĩ lại ngay cả một người bình thường Lục Triều Dương cũng khó tiếp xúc, thì sao Đường Ngọc Sở có khả năng qua lại được?
Cho nên, cô ta lập tức tỉnh táo lại, bây giờ cô ta ngược lại muốn xem xem Đường Ngọc Sở làm sao che lấp được cái này.
Đối mặt với câu hỏi, Đường Ngọc Sở không chút hoang mang, cô cười, sau đó lấy một chiếc USB trong túi xách ra, nắm ở trong tay: "Đây là video tổng giám đốc Lục đặc biệt quay lại, nếu mọi người không tin thì chúng ta có thể mở ra xem."
Thế là hai bên xảy ra tranh chấp, không ai nhường ai, bầu không khí trở nên căng thẳng.
Lúc này, chính là thời điểm Cố Ngọc Lam ra trận.
Chỉ thấy cô ta đứng lên, biểu cảm vô cùng tự tin, cứ như đã nắm hết mọi thứ trong tay vậy.
"Mặc dù tôi không phải là con gái ruột của ba tôi, nhưng ông ấy vẫn luôn coi tôi như ruột thịt, với cả tôi cũng coi ông ấy là ba đẻ của mình. Lần này ông ấy ngã bệnh, tôi cần phải đứng ra gánh trọng trách chống đỡ Đường Thị."
Giả mèo khóc chuột!
Đường Ngọc Sở hừ một tiếng, nhìn Cố Ngọc Lam một cách chế giễu.
Làm sao lại có loại người nói được những lời trái với lương tâm như thế... không biết xấu hổ à?
Người không biết thì sẽ cho rằng cô ta thật lòng đối tốt với ba.
"Tôi tin rằng mình có thể phát triển Đường Thị ngày càng lớn mạnh hơn so với hiện tại!"
Cố Ngọc Lam dõng dạc nói, mà cô ta vừa nói xong, Đường Ngọc Sở lập tức vỗ tay cổ vũ.
"Nói hay lắm." Đường Ngọc Sở vừa vỗ tay vừa đứng dậy, trên mặt ý cười dào dạt, nhìn qua thì tưởng như thật lòng khen ngợi Cố Ngọc Lam.
Bầu không khí nháy mắt trở nên kỳ quặc.
Cố Ngọc Lam nghiêm mặt, nhìn chằm chằm cô.
Những người khác cũng câm như hến, không dám lên tiếng.
Đường Ngọc Sở thả tay xuống, hai tay chống lên bàn, nụ cười biến mất, ánh mắt lạnh lùng đảo qua từng người: "Tôi biết các chú các bác ngồi đây đều là người có công lập nên Đường thị với ba của tôi, nhiều năm như vậy rồi nếu không có mọi người thì Đường thị cũng không đạt được quy mô như hiện tại."
"Cho nên, tôi tôn trọng mọi người, cũng tôn trọng quyết định của mọi người. Tuy nhiên trước khi mọi người lựa chọn, tôi có chuyện rất quan trọng muốn tuyên bố..."
"Đường Ngọc Sở, em lại muốn làm gì?" Cố Ngọc Lam ngắt lời cô, trừng mắt nhìn cô vẻ đè phòng.
Đường Ngọc Sở nhếch môi, nói bằng giọng điệu mỉa mai: "Cố Ngọc Lam, chị đang sợ hãi đấy à?"
"Sợ?" Cố Ngọc Lam cười nhạo một tiếng: "Em nghĩ nhiều rồi, chị chỉ không muốn lãng phí thời gian quý báu của mọi người, hôm nay là đến chọn chủ tịch mới, chứ không phải nghe em tuyên bố chuyện gì."
Quyền điều khiển cuộc họp này hẳn là nằm trong tay cô ta chứ không phải Đường Ngọc Sở.
Đường Ngọc Sở nhướn mày: "Nếu chị đã không sợ, vậy chị cứ để tôi tuyên bố chuyện kia đã rồi nói tiếp."
Cố Ngọc Lam cười châm chọc, dõng dạc nói: "Em cũng có thể tuyên bố sau khi cuộc họp kết thúc mà, dù sao em cũng là em gái chị, công ty này thể nào cũng có phần cho em."
Giống như là vừa nghe được một câu chuyện hài, Đường Ngọc Sở cười to vài tiếng, sau đó nụ cười chợt tắt trong nháy mắt, khuôn mặt nhỏ nghiêm lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Cố Ngọc Lam: "Tôi đã nói qua tôi không có chị gái, Đường thị từ đầu đến cuối đều là của nhà họ Đường, không liên quan gì đến Cố Ngọc Lam chị cả!"
Lời vừa dứt, sắc mặt Cố Ngọc Lam nháy mắt đen lại.
"Đường Ngọc Sở, em đang nói gì vậy? Sao Đường Thị lại không có quan hệ gì với chị? Dựa vào việc mẹ của chị đã tận tụy chăm sóc cho ba của em chục năm qua ở nhà họ Đường, Đường thị chắc chắn có liên quan với chúng tôi."
Giọng nói của Cố Ngọc Lam sắc bén, có vẻ tức đến thở hổn hển.
"Sao? Chị còn định một người đắc đạo gà chó đều thăng thiên à?" Đường Ngọc Sở nhếch miệng cười mỉa mai: "Mẹ của chị tận tụy là việc của mẹ chị, chẳng có liên quan gì tới đứa con riêng như chị cả!"
Cụm từ "đứa con riêng” rất cay nghiệt, Cố Ngọc Lam tức đến cả người run lên, tay chỉ vào Đường Ngọc Sở, cứ lắp bắp "em, em, em" mãi không nói nên lời.
Đường Ngọc Sở cười với cô ta một tiếng, sau đó không nhìn cô ta nữa mà đưa xấp tài liệu trong tay cho ông Trần: "Bác Trần, chuyển cho cháu cái này xuống dưới."
Sau đó, hai tay cô nhẹ nhàng gõ trên mặt bàn, nhìn thấy tài liệu đã truyền xong, cô cắn cắn môi, rồi mở lời: "Đây là một bản kế hoạch liên quan tới việc phát triển trong tương lai của Đường thị, mọi người có thể mở ra xem."
Các cổ đồng nhìn nhau cầm tài liệu, sau đó cúi đầu lật ra xem, cho dù là cổ đông đứng về phe Cố Ngọc Lam hay đứng về phe Đường Ngọc Sởn, ai cũng rất nghiêm túc nghiên cứu.
Dù sao đây cũng liên quan đến Đường thị, liên quan đến lợi ích của bản thân, cho nên bọn họ cũng không dám qua loa.
Cố Ngọc Lam cũng lấy được tài liệu, cô ta không thèm nhìn mà trực tiếp ném tài liệu trên bàn, nghiêm nghị trách mắng: "Đường Ngọc Sở, em đang làm cái gì? Lãng phí thời gian để giãy chết à?"
Nói xong, cô ta quét mắt một lượt nhìn các cổ đông đang nghiên cứu tài liệu, đập mạnh tay xuống bàn một cái, làm cho tất cả mọi người đều giật mình nhìn về phía cô ta, chỉ thấy vẻ mặt cô ta u ám, ánh mắt sắc bén nhìn về phía mấy vị cổ đông ủng hộ mình, dường như đang chỉ trích bọn họ không đứng chung chiến tuyến với mình.
Không xem tài liệu.
Mấy vị cổ đông kia đồng loạt cúi đầu, nhưng không giống như cô ta ném tài liệu đi.
Nói thật là làm người thì đều đặt lợi ích của mình lên trên hết.
Mặc dù bọn họ được Cố Ngọc Lam mua chuộc, nhưng mà nếu Đường Ngọc Sở thật sự có khả năng phát triển Đường Thị lên một bậc thì bọn họ cũng không phải không có khả năng vừa ra trận đã quay lưng.
Lợi ích của bản thân quan trọng hơn tất cả.
Dường như Cố Ngọc Lam cũng đã ý thức được điểm này, nói một cách dứt khoát: "Tôi nghĩ mọi người tới tham gia đại hội cổ đông này chắc hẳn không phải tới xem tài liệu. Tôi thấy chúng ta nên vào vấn đề chính của buổi họp ngày hôm nay ngay lập tức, bỏ phiếu bầu ra chủ tịch mới thích hợp nhất cho Đường thị."
Cả phòng hoàn toàn yên tĩnh.
Ngay khi Cố Ngọc Lam cho rằng không ai bất đồng ý kiến đối với mình thì đột nhiên có một giọng nói vang lên:
"Ngọc Sở, Hoàng Đình muốn hợp tác với Đường thị?"
Giọng nói mang theo sự vui mừng và cả chờ mong, là của ông Trần.
"Đúng vậy, bác Trần, tổng giám đốc Lục của Hoàng Đình đã đồng ý với cháu, chỉ cần cháu được làm chủ tịch mới của Đường Thị thì anh ấy sẽ hợp tác với chúng ta."
Lời này vừa nói ra, toàn phòng đều kinh ngạc.
Những người còn lại nhanh chóng lật lại tài liệu xem có giống như ông Trần nói không, trên bản kế hoạch này đúng là có mục hợp tác với Hoàng Đình.
Bây giờ Đường Ngọc Sở lại xác định kế hoạch này là thật, mọi người ai cũng đều thấy kích động.
Hoàng Đình, có thể nói là tập đoàn số một số hai không chỉ trong nước mà còn cả Châu Á, trước đây, Đường thị có mơ cũng không dám nghĩ là được hợp tác với Hoàng Đình, nhưng bây giờ không cần nằm mơ nữa mà là sự thật, không có ai là không xao động cả.
"Như Sơ, đây là sự thật sao? Tổng giám đốc Lục thật sự đồng ý?"
Có người vẫn không dám tin, dù sao cánh cửa của Hoàng Đình cao như vậy, ông ta chỉ sợ là Đường Ngọc Sở vì muốn tranh được cái ghế chủ tịch mà tung hỏa mù.
"Nhất định là giả. Chỉ dựa vào cô ta thì sao có thể thuyết phục được tổng giám đốc Lục hợp tác với Đường thị được, cứ đợi kiếp sau đi!"
Cố Ngọc Lam nghe tin Hoàng Đình muốn hợp tác với Đường thị, cũng bị làm cho khiếp sợ, trong lòng lập tức luống cuống, nhưng nghĩ lại ngay cả một người bình thường Lục Triều Dương cũng khó tiếp xúc, thì sao Đường Ngọc Sở có khả năng qua lại được?
Cho nên, cô ta lập tức tỉnh táo lại, bây giờ cô ta ngược lại muốn xem xem Đường Ngọc Sở làm sao che lấp được cái này.
Đối mặt với câu hỏi, Đường Ngọc Sở không chút hoang mang, cô cười, sau đó lấy một chiếc USB trong túi xách ra, nắm ở trong tay: "Đây là video tổng giám đốc Lục đặc biệt quay lại, nếu mọi người không tin thì chúng ta có thể mở ra xem."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.