Chương 131: NGHIỀN NÁT CHỖ DỰA CỦA CÔ TA
Thượng Thanh Khâm Tử
12/02/2021
Lục Thanh Chiêu cảm thấy mình rất oan ức, thật xa chạy tới đưa bữa trưa cho Đường Ngọc Sở và Lục Triều Dương, người mới vừa đến, nghe thấy có người nói xấu anh.
Anh từ bên ngoài đi tới, vừa nhìn thấy Tiêu Tiêu, lập tức bĩu môi nói: “Lại là người đàn bà nhỏ mọn cô!”
“Hừ, Đăng Đồ Tử*.”
Đăng Đồ Tử: ám chỉ vô liêm sỉ, tham lam, dâm phụ.
Tiêu Tiêu hung hăng liếc anh, hừ lạnh nói.
Lục Thanh Chiêu nghe vậy, không khỏi hơi nổi nóng, ngay tại chỗ buông đồ trong tay xuống, vén tay áo lên, ép tới gần Tiêu Tiêu nói: “Mở miệng ngậm miệng chính là Đăng Đồ Tử, nếu cô đã nghĩ như vậy, bổn thiếu gia không làm thỏa mãn ý nguyện của cô, cũng quá có lỗi với cô rồi.”
“Anh muốn làm gì?”
Tiêu Tiêu mặt đầy cảnh giác lui về sau hai bước.
Lục Thanh Chiêu cười xấu xa nhếch môi, hai tay quơ quơ trước mặt Tiêu Tiêu, nói: “Làm một Đăng Đồ Tử chân chính đó, cô nói xem, tôi lôi cô ra trực tiếp làm, hay là giống như lần trước đây?”
“Anh dám!”
Tiêu Tiêu nhìn chằm chằm hai cái móng vuốt ma quỷ đung đưa trước mắt mình, cắn răng nghiến lợi: “Anh có bản lĩnh động thủ thử xem, xem tôi có thiến anh không!”
Hai người vừa gặp nhau đã trời long đất lở, Đường Ngọc Sở thấy vậy cũng không biết làm sao, không khỏi buồn cười lắc đầu.
Tống An Kỳ khó tránh buồn cười giễu cợt nói: “Hai vị, hay là, các người ra ngoài tìm một khách sạn gì đó, nghiêm túc ồn ào một trận, thế nào? Nơi này là bệnh viện, cấm nói to làm ồn đó!”
“Đi sang một bên.”
Tiêu Tiêu và Lục Thanh Chiêu cùng liếc nhìn Tống An Kỳ.
Có điều Tống An Kỳ làm rối lên như thế, hai người ngược lại ngưng cãi vã, nhưng vẫn nhìn nhau không vừa mắt như cũ.
Mà đối với chuyện này, Đường Ngọc Sở cũng không thể làm gì.
Đôi oan gia này, trong xương tủy vốn có kiêu ngạo thuộc về bọn họ, muốn bọn họ sống chung bình thường, đó mới là không bình thường.
Bất đắc dĩ lắc đầu lần nữa, Đường Ngọc Sở đổi giọng: “An Kỳ, tình hình ba mẹ cậu bên kia thế nào?”
“Tình hình phức tạp hơn so với tưởng tượng, chú Phương bên kia vẫn khổ sở tìm chứng cứ, nhưng Dương Thiên Thiên và Hàn Minh Nhân hành động quá sạch sẽ, trong nhất thời, tìm kiếm mãi vẫn không có kết quả.”
Tống An Kỳ thở dài, trên mặt đều là khổ sở.
Chứng cứ tìm được chậm một ngày, ba mẹ cô phải ở trong tù chịu khổ thêm một ngày, cái này đổi thành ai trong lòng cũng sẽ không dễ chịu.
“Đừng lo lắng, chuyện nhất định sẽ có chuyển biến.”
Đường Ngọc Sở vỗ vai cô, ôn nhu an ủi.
Tống An Kỳ gật đầu, miễn cưỡng lên tinh thần, cười nói: “Cậu không cần quan tâm tớ, vẫn nên xử lý xong xuôi bên cậu trước, cậu cũng không khá hơn gì.” Vừa nói, giọng cô bỗng nhiên dừng một chút: “Đúng rồi, Ngọc Sở, cậu biết tin tức mới nhất của tập đoàn Bùi thị chưa?”
“Tin tức gì?”
Vừa nghe có liên quan đến chuyện của tập đoàn Bùi thị, sắc mặt Đường Ngọc Sở hơi trầm xuống.
“Là tin tức nội bộ trong công ty, tập đoàn Bùi thị mua số lượng lớn cổ phần của Thời Thụy, chính thức trở thành cổ đồng lớn nhất của Thời Thụy, chuyện này, công ty cũng sớm đã truyền đi xôn xao rồi.”
“Tập đoàn Bùi thị mua số lượng lớn cổ phần của Thời Thụy?”
Nghe thấy lời này, Đường Ngọc Sở lộ vẻ vô cùng kinh ngạc, cô nghiêng đầu qua bốn mắt nhìn Lục Triều Dương, đều thấy được vẻ nghi hoặc trên mặt nhau.
Mấy ngày trước, tập đoàn Bùi thị cũng bởi vì bán hạng mục kia, gặp phải tình trạng vốn quay vòng kém linh hoạt.
Tại sao lúc này mới cách một ngày, đã có tiền dư thừa đi mua cổ phần của tập đoàn Bùi thị?
“Tôi tới cũng là vì nói chuyện này.”
Lục Thanh Chiêu vào lúc này cũng xen lời vào: “Tập đoàn Bùi thị ở nước ngoài tìm được một người mua nguyện ý tiếp nhận hạng mục trong tay bọn họ, theo điều tra, công ty tiếp nhận kia có tên là tập đoàn AR, dưới trướng có khách sạn, bất động sản điện tử, còn có sản nghiệp về phương diện giải trí, có liên quan khá rộng.”
“Tập đoàn AR?”
Nghe thấy cái tên này dường như đã từng biết đến, Đường Ngọc Sở nghĩ một chút, rốt cuộc bừng tỉnh hiểu ra: “Em nhớ rồi, chị họ Tô Nhã An của Bùi Hằng Phúc, hình như làm việc ở công ty này, hơn nữa chức vị không thấp, trước kia em đã gặp cô ta mấy lần, là một người phụ nữ thủ đoạn, vô cùng lợi hại.”
“Không sai, lần này hạng mục kia của tập đoàn Bùi thị có thể bán đi, cũng có liên quan không ít tới Tô Nhã An. Theo tin tức có được, tiếp theo, Tô Nhã An sẽ chính thức tiến vào Thời Thụy nhậm chức, chức vị sợ rằng là tổng giám đốc của Thời Thụy.”
Lục Thanh Chiêu gật đầu, ánh mắt chuyển hướng qua Lục Triều Dương nói: “Lão đại, người phụ nữ kia nghe nói cũng là người lòng dạ độc ác, khó đối phó, cần ngăn cản không?”
Điều quan trọng nhất là, Đường Ngọc Sở vẫn còn công việc ở Thời Thụy, với thủ đoạn của Tô Nhã An, chắc chắn sẽ không để Đường Ngọc Sở yên ổn.
Chân mày Đường Ngọc Sở cũng nhíu lại vào nhau.
Cô cũng không nghĩ tới, tập đoàn Bùi thị ở giây phút cuối cùng, lại sống lại từ cõi chết.
Đợi đến khi Tô Nhã An trở lại, đến lúc đó, phiền phức của cô càng nhiều hơn.
Lúc Đường Ngọc Sở đang trầm ngâm, Tiêu Tiêu cũng lên tiếng: “Tại sao phải ngăn cản? Một tập đoàn AR mà thôi, Bùi Hằng Phúc kia thật sự cho là tìm được núi dựa rồi sao? Nếu Tô Nhã An trở lại, vậy cứ để cô ta trở lại. Nếu cô ta trở thành chỗ dựa của tập đoàn Bùi thị, vậy chúng ta nghiền nát cái chỗ dựa này. Tôi ngược lại muốn nhìn thử, đến lúc đó còn có mấy tập đoàn AR tới cứu bọn họ?”
Lời này của Tiêu Tiêu, không thể nói là không ngang ngược, thậm chí so với Lục Triều Dương bên cạnh, cũng không kém chút nào.
Đường Ngọc Sở liếc cô, chợt cảm thấy buồn cười: “Tớ thấy cậu là muốn chơi cho vui phải không?”
Tiêu Tiêu đùa giỡn nháy mắt, cười nói: “Ha ha, dù sao tớ nhàn rỗi không có chuyện gì làm, Tô Nhã An kia quả thật lợi hại, muốn đối phó, cũng hơi khó khăn. Có điều cô ta có lợi hại hơn nữa, vẫn không lợi hại hơn bổn tiểu thư! Hơn nữa tớ nghĩ, Tô Nhã An này, sợ rằng đã là át chủ bài cuối cùng của nhà họ Bùi rồi nhỉ?”
“Tập đoàn Bùi thị mấy năm này tiến hành không ít mạng lưới, muốn đánh chết bọn họ, cũng không dễ dàng, có điều cũng không khó lắm.”
Lục Triều Dương tiếp miệng, trầm tư chốc lát, không khỏi rủ mắt xuống, nhìn Đường Ngọc Sở ôn nhu hỏi: “Ý của vợ thế nào?”
“Em bây giờ làm gì có nhiều tinh lực đi quan tâm Tô Nhã An như vậy, ba em sống chết chưa rõ, lúc nào tỉnh lại còn là một ẩn số, thời gian ngắn còn đỡ, nếu mãi hôn mê bất tỉnh, tập đoàn Đường thị sớm muộn cũng sẽ xảy ra vấn đề, em sợ đến lúc đó nói không chừng em phải đích thân ra tay.”
Một tập đoàn mất đi người dẫn đầu, sớm muộn sẽ xảy ra vấn đề, bây giờ vẫn chỉ là mới bắt đầu, nhưng Đường Ngọc Sở phải dự tính cho chuyện về sau, cho nên bất kể là tập đoàn Bùi thị hay là Tô Nhã An , cô vốn không có hứng thú, cũng không có thời gian đi để ý tới.
“Có điều, nếu như có người muốn ức hiếp em, vậy em cũng sẽ không nương tay.”
“Cứ quyết định như vậy đi!”
Tiêu Tiêu hưng phấn vỗ bàn, bộ dáng kia, không khỏi khiến người ta cảm thấy buồn cười.
Người phụ nữ này, quả nhiên chính là tới để chơi đùa?
Lục Triều Dương lắc đầu, không thể làm gì khác hơn là bổ sung một câu: “Thanh Chiêu, chuyện này em cũng chú ý một chút, nhớ, các người muốn chơi thế nào cũng không sao, nhưng mà, không được để chị dâu cậu chịu bất kỳ tổn thất nào. Ngoài ra, nhớ phải báo cáo tình huống cụ thể với anh mọi lúc.”
“Ha ha, lão đại, anh yên tâm, chuyện này cứ giao cho em.”
Lục Thanh Chiêu cười híp mắt vỗ ngực bảo đảm nói.
Cuối cùng, còn lại Đường Ngọc Sở và Tống An Kỳ không nói gì.
Lục Thanh Chiêu và Tiêu Tiêu ầm ĩ cũng thôi đi, sao ngay cả Lục Triều Dương cũng như vậy?
Anh từ bên ngoài đi tới, vừa nhìn thấy Tiêu Tiêu, lập tức bĩu môi nói: “Lại là người đàn bà nhỏ mọn cô!”
“Hừ, Đăng Đồ Tử*.”
Đăng Đồ Tử: ám chỉ vô liêm sỉ, tham lam, dâm phụ.
Tiêu Tiêu hung hăng liếc anh, hừ lạnh nói.
Lục Thanh Chiêu nghe vậy, không khỏi hơi nổi nóng, ngay tại chỗ buông đồ trong tay xuống, vén tay áo lên, ép tới gần Tiêu Tiêu nói: “Mở miệng ngậm miệng chính là Đăng Đồ Tử, nếu cô đã nghĩ như vậy, bổn thiếu gia không làm thỏa mãn ý nguyện của cô, cũng quá có lỗi với cô rồi.”
“Anh muốn làm gì?”
Tiêu Tiêu mặt đầy cảnh giác lui về sau hai bước.
Lục Thanh Chiêu cười xấu xa nhếch môi, hai tay quơ quơ trước mặt Tiêu Tiêu, nói: “Làm một Đăng Đồ Tử chân chính đó, cô nói xem, tôi lôi cô ra trực tiếp làm, hay là giống như lần trước đây?”
“Anh dám!”
Tiêu Tiêu nhìn chằm chằm hai cái móng vuốt ma quỷ đung đưa trước mắt mình, cắn răng nghiến lợi: “Anh có bản lĩnh động thủ thử xem, xem tôi có thiến anh không!”
Hai người vừa gặp nhau đã trời long đất lở, Đường Ngọc Sở thấy vậy cũng không biết làm sao, không khỏi buồn cười lắc đầu.
Tống An Kỳ khó tránh buồn cười giễu cợt nói: “Hai vị, hay là, các người ra ngoài tìm một khách sạn gì đó, nghiêm túc ồn ào một trận, thế nào? Nơi này là bệnh viện, cấm nói to làm ồn đó!”
“Đi sang một bên.”
Tiêu Tiêu và Lục Thanh Chiêu cùng liếc nhìn Tống An Kỳ.
Có điều Tống An Kỳ làm rối lên như thế, hai người ngược lại ngưng cãi vã, nhưng vẫn nhìn nhau không vừa mắt như cũ.
Mà đối với chuyện này, Đường Ngọc Sở cũng không thể làm gì.
Đôi oan gia này, trong xương tủy vốn có kiêu ngạo thuộc về bọn họ, muốn bọn họ sống chung bình thường, đó mới là không bình thường.
Bất đắc dĩ lắc đầu lần nữa, Đường Ngọc Sở đổi giọng: “An Kỳ, tình hình ba mẹ cậu bên kia thế nào?”
“Tình hình phức tạp hơn so với tưởng tượng, chú Phương bên kia vẫn khổ sở tìm chứng cứ, nhưng Dương Thiên Thiên và Hàn Minh Nhân hành động quá sạch sẽ, trong nhất thời, tìm kiếm mãi vẫn không có kết quả.”
Tống An Kỳ thở dài, trên mặt đều là khổ sở.
Chứng cứ tìm được chậm một ngày, ba mẹ cô phải ở trong tù chịu khổ thêm một ngày, cái này đổi thành ai trong lòng cũng sẽ không dễ chịu.
“Đừng lo lắng, chuyện nhất định sẽ có chuyển biến.”
Đường Ngọc Sở vỗ vai cô, ôn nhu an ủi.
Tống An Kỳ gật đầu, miễn cưỡng lên tinh thần, cười nói: “Cậu không cần quan tâm tớ, vẫn nên xử lý xong xuôi bên cậu trước, cậu cũng không khá hơn gì.” Vừa nói, giọng cô bỗng nhiên dừng một chút: “Đúng rồi, Ngọc Sở, cậu biết tin tức mới nhất của tập đoàn Bùi thị chưa?”
“Tin tức gì?”
Vừa nghe có liên quan đến chuyện của tập đoàn Bùi thị, sắc mặt Đường Ngọc Sở hơi trầm xuống.
“Là tin tức nội bộ trong công ty, tập đoàn Bùi thị mua số lượng lớn cổ phần của Thời Thụy, chính thức trở thành cổ đồng lớn nhất của Thời Thụy, chuyện này, công ty cũng sớm đã truyền đi xôn xao rồi.”
“Tập đoàn Bùi thị mua số lượng lớn cổ phần của Thời Thụy?”
Nghe thấy lời này, Đường Ngọc Sở lộ vẻ vô cùng kinh ngạc, cô nghiêng đầu qua bốn mắt nhìn Lục Triều Dương, đều thấy được vẻ nghi hoặc trên mặt nhau.
Mấy ngày trước, tập đoàn Bùi thị cũng bởi vì bán hạng mục kia, gặp phải tình trạng vốn quay vòng kém linh hoạt.
Tại sao lúc này mới cách một ngày, đã có tiền dư thừa đi mua cổ phần của tập đoàn Bùi thị?
“Tôi tới cũng là vì nói chuyện này.”
Lục Thanh Chiêu vào lúc này cũng xen lời vào: “Tập đoàn Bùi thị ở nước ngoài tìm được một người mua nguyện ý tiếp nhận hạng mục trong tay bọn họ, theo điều tra, công ty tiếp nhận kia có tên là tập đoàn AR, dưới trướng có khách sạn, bất động sản điện tử, còn có sản nghiệp về phương diện giải trí, có liên quan khá rộng.”
“Tập đoàn AR?”
Nghe thấy cái tên này dường như đã từng biết đến, Đường Ngọc Sở nghĩ một chút, rốt cuộc bừng tỉnh hiểu ra: “Em nhớ rồi, chị họ Tô Nhã An của Bùi Hằng Phúc, hình như làm việc ở công ty này, hơn nữa chức vị không thấp, trước kia em đã gặp cô ta mấy lần, là một người phụ nữ thủ đoạn, vô cùng lợi hại.”
“Không sai, lần này hạng mục kia của tập đoàn Bùi thị có thể bán đi, cũng có liên quan không ít tới Tô Nhã An. Theo tin tức có được, tiếp theo, Tô Nhã An sẽ chính thức tiến vào Thời Thụy nhậm chức, chức vị sợ rằng là tổng giám đốc của Thời Thụy.”
Lục Thanh Chiêu gật đầu, ánh mắt chuyển hướng qua Lục Triều Dương nói: “Lão đại, người phụ nữ kia nghe nói cũng là người lòng dạ độc ác, khó đối phó, cần ngăn cản không?”
Điều quan trọng nhất là, Đường Ngọc Sở vẫn còn công việc ở Thời Thụy, với thủ đoạn của Tô Nhã An, chắc chắn sẽ không để Đường Ngọc Sở yên ổn.
Chân mày Đường Ngọc Sở cũng nhíu lại vào nhau.
Cô cũng không nghĩ tới, tập đoàn Bùi thị ở giây phút cuối cùng, lại sống lại từ cõi chết.
Đợi đến khi Tô Nhã An trở lại, đến lúc đó, phiền phức của cô càng nhiều hơn.
Lúc Đường Ngọc Sở đang trầm ngâm, Tiêu Tiêu cũng lên tiếng: “Tại sao phải ngăn cản? Một tập đoàn AR mà thôi, Bùi Hằng Phúc kia thật sự cho là tìm được núi dựa rồi sao? Nếu Tô Nhã An trở lại, vậy cứ để cô ta trở lại. Nếu cô ta trở thành chỗ dựa của tập đoàn Bùi thị, vậy chúng ta nghiền nát cái chỗ dựa này. Tôi ngược lại muốn nhìn thử, đến lúc đó còn có mấy tập đoàn AR tới cứu bọn họ?”
Lời này của Tiêu Tiêu, không thể nói là không ngang ngược, thậm chí so với Lục Triều Dương bên cạnh, cũng không kém chút nào.
Đường Ngọc Sở liếc cô, chợt cảm thấy buồn cười: “Tớ thấy cậu là muốn chơi cho vui phải không?”
Tiêu Tiêu đùa giỡn nháy mắt, cười nói: “Ha ha, dù sao tớ nhàn rỗi không có chuyện gì làm, Tô Nhã An kia quả thật lợi hại, muốn đối phó, cũng hơi khó khăn. Có điều cô ta có lợi hại hơn nữa, vẫn không lợi hại hơn bổn tiểu thư! Hơn nữa tớ nghĩ, Tô Nhã An này, sợ rằng đã là át chủ bài cuối cùng của nhà họ Bùi rồi nhỉ?”
“Tập đoàn Bùi thị mấy năm này tiến hành không ít mạng lưới, muốn đánh chết bọn họ, cũng không dễ dàng, có điều cũng không khó lắm.”
Lục Triều Dương tiếp miệng, trầm tư chốc lát, không khỏi rủ mắt xuống, nhìn Đường Ngọc Sở ôn nhu hỏi: “Ý của vợ thế nào?”
“Em bây giờ làm gì có nhiều tinh lực đi quan tâm Tô Nhã An như vậy, ba em sống chết chưa rõ, lúc nào tỉnh lại còn là một ẩn số, thời gian ngắn còn đỡ, nếu mãi hôn mê bất tỉnh, tập đoàn Đường thị sớm muộn cũng sẽ xảy ra vấn đề, em sợ đến lúc đó nói không chừng em phải đích thân ra tay.”
Một tập đoàn mất đi người dẫn đầu, sớm muộn sẽ xảy ra vấn đề, bây giờ vẫn chỉ là mới bắt đầu, nhưng Đường Ngọc Sở phải dự tính cho chuyện về sau, cho nên bất kể là tập đoàn Bùi thị hay là Tô Nhã An , cô vốn không có hứng thú, cũng không có thời gian đi để ý tới.
“Có điều, nếu như có người muốn ức hiếp em, vậy em cũng sẽ không nương tay.”
“Cứ quyết định như vậy đi!”
Tiêu Tiêu hưng phấn vỗ bàn, bộ dáng kia, không khỏi khiến người ta cảm thấy buồn cười.
Người phụ nữ này, quả nhiên chính là tới để chơi đùa?
Lục Triều Dương lắc đầu, không thể làm gì khác hơn là bổ sung một câu: “Thanh Chiêu, chuyện này em cũng chú ý một chút, nhớ, các người muốn chơi thế nào cũng không sao, nhưng mà, không được để chị dâu cậu chịu bất kỳ tổn thất nào. Ngoài ra, nhớ phải báo cáo tình huống cụ thể với anh mọi lúc.”
“Ha ha, lão đại, anh yên tâm, chuyện này cứ giao cho em.”
Lục Thanh Chiêu cười híp mắt vỗ ngực bảo đảm nói.
Cuối cùng, còn lại Đường Ngọc Sở và Tống An Kỳ không nói gì.
Lục Thanh Chiêu và Tiêu Tiêu ầm ĩ cũng thôi đi, sao ngay cả Lục Triều Dương cũng như vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.