Chương 278: QUẢ NHIÊN CÁI GÌ CŨNG KHÔNG LỪA ĐƯỢC CẬU
Thượng Thanh Khâm Tử
13/02/2021
Bạn trai?
Lần này không chỉ đám Đường Ngọc Sở kinh ngạc, ngay cả đôi mắt đen láy bình tĩnh của Lục Thanh Chiêu cũng nổi lên gợn sóng.
Lục Thanh Chiêu không nghĩ tới cô sẽ công bố quan hệ của hai người như vậy, trong nháy mắt anh cũng ngớ ra.
Một lúc sau, Đường Ngọc Sở mới lấy lại được giọng mình: “Tiêu Tiêu, hôm nay không phải ngày cá tháng tư.”
Hai bọn họ vừa gặp đã cấu xé nhau, làm sao có thể qua lại?
Đừng đùa cô nữa!
“Là thật.” Ứng Tiêu Tiêu khẽ mỉm cười, sau đó đi tới bên cạnh Lục Thanh Chiêu, thân mật kéo cánh tay anh ta: “Bọn tớ hôm nay mới xác nhận tâm ý của đối phương, sau đó quyết định quen nhau thử xem.”
Sau đó, cô quay đầu nhìn Lục Thanh Chiêu, nở nụ cười xinh đẹp hỏi: “Thanh Chiêu, anh nói phải không?”
Toàn bộ cục diện đều bị cô dẫn dắt, Lục Thanh Chiêu chỉ có thể gật đầu: “Ờ, là như vậy.”
Nói xong, anh buông lỏng bàn tay che miệng Lăng Cẩm, Lăng Cẩm lấy được tự do lập tức kinh ngạc thành tiếng lần nữa: “Ôi trời, thì ra là bạn gái. Tôi nói mà, sao anh tư lại căng thẳng như vậy chứ? Ra là sợ bạn gái bị tên đàn ông khác bắt nạt.”
Lục Thanh Chiêu lạnh mặt liếc xéo anh ta :“Cậu không nói lời nào, không ai bảo cậu câm đâu.”
Ứng Tiêu Tiêu nghe thấy lời của Lăng Cẩm, đáy mắt dường như có gì đó trào dâng, nhưng rất nhanh lại bình tĩnh lại.
“Chúc mừng cậu nha, nhóc con.” Sở Ngạn Lâm đứng dậy tiến lên, nắm đấm nhẹ đẩy vào ngực anh ta: “Quả nhiên có được chân truyền của anh cậu, nhanh như vậy cũng tìm được bạn gái rồi.”
Lục Thanh Chiêu cười khan: “Nào có nào có.”
“Tôi thật sự hâm mộ các người đó.” Sở Ngạn Lâm cười to sang sảng, sau đó ánh mắt dò xét rơi vào trên người Ứng Tiêu Tiêu: “Ứng Tiêu Tiêu? Cô là con gái của Ứng Thư Lương?”
Ứng Tiêu Tiêu kinh ngạc nhướng mày: “Anh biết ba tôi?”
Sở Ngạn Lâm cười: “Từng tiếp xúc qua.”
Khi đó Ứng Thư Lương vẫn chỉ là một trưởng ban nhỏ của bộ phận chính phủ nào đó ở thủ đô, bây giờ đã đến Bắc Ninh làm quan lớn rồi, mấy năm ngắn ngủi, ngược lại cũng lợi hại.
“Con gái của Ứng Thư Lương, nghe danh không bằng gặp mặt.” Thẩm Thanh Thu cũng đứng dậy, ôn hòa cười nhạt nhìn Ứng Tiêu Tiêu: “Đẹp hơn trong tưởng tượng của tôi.”
Ứng Tiêu Tiêu lễ phép cười một tiếng: “Cám ơn.”
Hiển nhiên bọn họ đều tin Thanh Chiêu và Tiêu Tiêu qua lại với nhau, nhưng có người vẫn không tin, đó chính là Đường Ngọc Sở.
Cô như có điều suy nghĩ nhìn Thanh Chiêu và Tiêu Tiêu, lúc này, bên tai vang lên một giọng nói trầm thấp.
“Vợ à, nếu hoài nghi, không bằng hỏi rõ ràng.”
Đường Ngọc Sở quay đầu: “Triều Dương, anh cũng không tin.”
Lục Triều Dương cười mỉm: “Em trai anh anh rất hiểu, nó quá ham chơi, không thể nào nhanh như vậy đã đem lòng mình cho một cô gái.”
Nghe vậy, Đường Ngọc Sở ngồi không yên, cô đứng lên, vòng qua bàn trà nhỏ đi tới bên cạnh Ứng Tiêu Tiêu, kéo tay cô ấy: “Tiêu Tiêu, đi toilet với tớ.”
Vừa nói, vừa kéo Ứng Tiêu Tiêu đi vào nhà vệ sinh trong góc phòng bao.
Bên ngoài mấy người đàn ông trố mắt nhìn nhau, khóe miệng Lăng Cẩm giật giật: “Tình cảm của chị dâu và chị dâu tư thật tốt, ngay cả nhà vệ sinh cũng phải cùng đi.”
Nghe thấy anh ta gọi Ứng Tiêu Tiêu là em dâu, Lục Thanh Chiêu đánh cái bốp vào gáy anh ta: “Đừng gọi loạn, tôi còn chưa kết hôn mà.”
Mặc dù không đau, nhưng Lăng Cẩm vẫn che gáy, bất mãn nói: “Ai quy định chưa kết hôn thì không thể gọi như vậy chứ?”
“Tôi!” Lục Thanh Chiêu từ trong miệng nặn ra một chữ, sau đó hung hăng trợn mắt nhìn anh ta: “Để tôi nghe thấy cậu gọi cô ấy chị dâu tư lần nữa, tôi sẽ khiến cậu…”
“Khiến tôi thế nào?” Lăng Cẩm không yếu thế chút nào trợn mắt nhìn lại.
Mắt thấy hai người giương cung bạt kiếm, Lục Triều Dương lên tiếng, giọng lạnh băng: “Tất cả yên lặng cho tôi, đã không còn là con nít mà ấu trĩ không khác gì con nít.”
Anh lên tiếng, Lăng Cẩm và Lục Thanh Chiêu cũng phải ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Thẩm Thanh Thu và Sở Ngạn Lâm cũng không nhịn được cười, vẫn là Triều Dương mới trị được hai kẻ dở hơi này.
….
Trong nhà vệ sinh, hai tay Đường Ngọc Sở khoanh ngực, cười như không cười nhìn Ứng Tiêu Tiêu, nói ngay vào điểm chính: “Tiêu Tiêu, những người khác có lẽ đều bị cậu và Thanh Chiêu lừa, nhưng tớ thì không.”
Mặt Ứng Tiêu Tiêu ngơ ngác: “Lừa cái gì? Nói chuyện tớ và Thanh Chiêu qua lại sao?”
Đường Ngọc Sở không nói lời nào, chỉ nhìn sâu vào mắt cô ấy.
Ứng Tiêu Tiêu không nhịn được cười: “Ngọc Sở, cậu đọc tiểu thuyết nhiều quá rồi sao? Sao lại cảm thấy tớ đang lừa cậu chứ?”
“Bởi vì tớ hiểu cậu.”
Một câu nói nhẹ bâng khiến nụ cười trên mặt Ứng Tiêu Tiêu trong nháy mắt cứng đờ.
Đường Ngọc Sở nói tiếp: “Tớ biết cậu thích Thanh Chiêu, nhưng Thanh Chiêu không thích cậu, ít nhất bây giờ nhìn không ra anh ta thích cậu, cho nên cậu không thể nào ở bên cạnh người không thích mình được.”
Trong nhà vệ sinh lâm vào cảnh yên lặng như tờ, Đường Ngọc Sở lẳng lặng nhìn Ứng Tiêu Tiêu, cũng không gấp thúc giục cô ấy mở miệng giải thích rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
Nếu như cô ấy cố ý không nói, vậy cô cũng sẽ không miễn cưỡng cô ấy.
Vẻ mặt Ứng Tiêu Tiêu hơi do dự, Ngọc Sở là bạn thân nhất của cô ấy, giữa hai người dường như không có bí mật gì.
Nhưng đây là một chuyện xấu hổ để mở miệng, Ngọc Sở biết nhất định sẽ nói cô ấy điên rồi.
Hồi lâu, Ứng Tiêu Tiêu hít một hơi thật sâu: “Ngọc Sở, tớ và Lục Thanh Chiêu chỉ giả vờ yêu đương.”
Cô vẫn nói sự thật của chuyện này ra, không muốn Ngọc Sở sẽ nghĩ nhiều.
Đường Ngọc Sở khẽ nhíu mày: “Tại sao?”
Cô ấy làm như vậy phải có lý do chứ.
“Bởi vì ba tớ lại muốn tớ đi coi mắt.”
Đường Ngọc Sở một dường như không hề kinh ngạc, vẻ mặt bình tĩnh, giọng bình thản theo lời cô ấy nói tiếp: “Cho nên cậu vì để tránh coi mắt, muốn tìm một người bạn trai, nhưng một người đàn ông tùy tiện lại không được, cho nên cậu lại tìm Thanh Chiêu, dù sao hai người quen biết, hơn nữa quan trọng nhất chính là...”
Cô dừng lại, đôi mắt bình tĩnh hiện lên chút sắc bén: “Cậu thích anh ta.”
Ứng Tiêu Tiêu cười khổ: “Ngọc Sở, quả nhiên cái gì cũng không lừa được cậu.”
“Tiêu Tiêu, cậu đây là đang đùa với lửa.” Đường Ngọc Sở không tán thành cô ấy làm như vậy, lỡ như cuối cùng cô ấy bị tổn thương, vậy phải làm sao?
Ứng Tiêu Tiêu nhếch môi, trong nụ cười mang theo buồn bã: “Đùa với lửa thì thế nào, không thử một chút làm sao biết bọn tớ có hợp hay không chứ.”
Cô ấy căn bản chính là AQ, hoàn toàn không chịu trách nhiệm với tình cảm của mình.
Đường Ngọc Sở thở dài, bất đắc dĩ khuyên nhủ: “Tiêu Tiêu, Thanh Chiêu là một người rất ham chơi, không chừng ngày nào đó anh ta nhìn trúng ai, quăng cậu đi, theo đuổi người khác, đến lúc đó cậu làm thế nào?”
Ứng Tiêu Tiêu nhún vai, mặt đầy dửng dưng: “Bọn tớ lại không thật sự ở bên nhau, anh ta muốn theo đuổi người nào đó là tự do của anh ta.”
Mặc dù cô ấy nói một cách nhẹ nhàng, nhưng Đường Ngọc Sở hiểu cô ấy, biết chuyện không đơn giản như cô ấy nói.
Nếu quả thật đến một ngày như vậy, cô ấy biết đâu sẽ nghĩ không thông, muốn sống muốn chết cũng không chừng.
“Cậu thật sự chắc chắn muốn bí quá hóa liều sao?” Đường Ngọc Sở chăm chú nhìn cô ấy, nghiêm túc hỏi.
“Tớ chắc chắn.” Ứng Tiêu Tiêu trả lời khẳng định cũng cực nghiêm túc.
Đường Ngọc Sở cười: “Vậy tớ chỉ có thể chúc phúc cho cậu.”
Vốn còn tưởng rằng cô ấy sẽ còn khuyên cô, ai ngờ cô ấy lại ủng hộ cô.
Ứng Tiêu Tiêu không khỏi hơi cảm động: “Ngọc Sở…”
“Đây là con đường cậu tự chọn, có lẽ sẽ khó đi, nhưng tớ sẽ ở bên cậu.” Đường Ngọc Sở biết tính cách cô ấy, nếu quyết định làm nhất định sẽ làm, nói nhiều vô ích, vậy cũng chỉ có thể ủng hộ, hết mình giúp đỡ cô ấy.
“Cám ơn cậu, Ngọc Sở.” Ứng Tiêu Tiêu khó mà không chế xúc động, tiến lên ôm lấy cô.
Lần này không chỉ đám Đường Ngọc Sở kinh ngạc, ngay cả đôi mắt đen láy bình tĩnh của Lục Thanh Chiêu cũng nổi lên gợn sóng.
Lục Thanh Chiêu không nghĩ tới cô sẽ công bố quan hệ của hai người như vậy, trong nháy mắt anh cũng ngớ ra.
Một lúc sau, Đường Ngọc Sở mới lấy lại được giọng mình: “Tiêu Tiêu, hôm nay không phải ngày cá tháng tư.”
Hai bọn họ vừa gặp đã cấu xé nhau, làm sao có thể qua lại?
Đừng đùa cô nữa!
“Là thật.” Ứng Tiêu Tiêu khẽ mỉm cười, sau đó đi tới bên cạnh Lục Thanh Chiêu, thân mật kéo cánh tay anh ta: “Bọn tớ hôm nay mới xác nhận tâm ý của đối phương, sau đó quyết định quen nhau thử xem.”
Sau đó, cô quay đầu nhìn Lục Thanh Chiêu, nở nụ cười xinh đẹp hỏi: “Thanh Chiêu, anh nói phải không?”
Toàn bộ cục diện đều bị cô dẫn dắt, Lục Thanh Chiêu chỉ có thể gật đầu: “Ờ, là như vậy.”
Nói xong, anh buông lỏng bàn tay che miệng Lăng Cẩm, Lăng Cẩm lấy được tự do lập tức kinh ngạc thành tiếng lần nữa: “Ôi trời, thì ra là bạn gái. Tôi nói mà, sao anh tư lại căng thẳng như vậy chứ? Ra là sợ bạn gái bị tên đàn ông khác bắt nạt.”
Lục Thanh Chiêu lạnh mặt liếc xéo anh ta :“Cậu không nói lời nào, không ai bảo cậu câm đâu.”
Ứng Tiêu Tiêu nghe thấy lời của Lăng Cẩm, đáy mắt dường như có gì đó trào dâng, nhưng rất nhanh lại bình tĩnh lại.
“Chúc mừng cậu nha, nhóc con.” Sở Ngạn Lâm đứng dậy tiến lên, nắm đấm nhẹ đẩy vào ngực anh ta: “Quả nhiên có được chân truyền của anh cậu, nhanh như vậy cũng tìm được bạn gái rồi.”
Lục Thanh Chiêu cười khan: “Nào có nào có.”
“Tôi thật sự hâm mộ các người đó.” Sở Ngạn Lâm cười to sang sảng, sau đó ánh mắt dò xét rơi vào trên người Ứng Tiêu Tiêu: “Ứng Tiêu Tiêu? Cô là con gái của Ứng Thư Lương?”
Ứng Tiêu Tiêu kinh ngạc nhướng mày: “Anh biết ba tôi?”
Sở Ngạn Lâm cười: “Từng tiếp xúc qua.”
Khi đó Ứng Thư Lương vẫn chỉ là một trưởng ban nhỏ của bộ phận chính phủ nào đó ở thủ đô, bây giờ đã đến Bắc Ninh làm quan lớn rồi, mấy năm ngắn ngủi, ngược lại cũng lợi hại.
“Con gái của Ứng Thư Lương, nghe danh không bằng gặp mặt.” Thẩm Thanh Thu cũng đứng dậy, ôn hòa cười nhạt nhìn Ứng Tiêu Tiêu: “Đẹp hơn trong tưởng tượng của tôi.”
Ứng Tiêu Tiêu lễ phép cười một tiếng: “Cám ơn.”
Hiển nhiên bọn họ đều tin Thanh Chiêu và Tiêu Tiêu qua lại với nhau, nhưng có người vẫn không tin, đó chính là Đường Ngọc Sở.
Cô như có điều suy nghĩ nhìn Thanh Chiêu và Tiêu Tiêu, lúc này, bên tai vang lên một giọng nói trầm thấp.
“Vợ à, nếu hoài nghi, không bằng hỏi rõ ràng.”
Đường Ngọc Sở quay đầu: “Triều Dương, anh cũng không tin.”
Lục Triều Dương cười mỉm: “Em trai anh anh rất hiểu, nó quá ham chơi, không thể nào nhanh như vậy đã đem lòng mình cho một cô gái.”
Nghe vậy, Đường Ngọc Sở ngồi không yên, cô đứng lên, vòng qua bàn trà nhỏ đi tới bên cạnh Ứng Tiêu Tiêu, kéo tay cô ấy: “Tiêu Tiêu, đi toilet với tớ.”
Vừa nói, vừa kéo Ứng Tiêu Tiêu đi vào nhà vệ sinh trong góc phòng bao.
Bên ngoài mấy người đàn ông trố mắt nhìn nhau, khóe miệng Lăng Cẩm giật giật: “Tình cảm của chị dâu và chị dâu tư thật tốt, ngay cả nhà vệ sinh cũng phải cùng đi.”
Nghe thấy anh ta gọi Ứng Tiêu Tiêu là em dâu, Lục Thanh Chiêu đánh cái bốp vào gáy anh ta: “Đừng gọi loạn, tôi còn chưa kết hôn mà.”
Mặc dù không đau, nhưng Lăng Cẩm vẫn che gáy, bất mãn nói: “Ai quy định chưa kết hôn thì không thể gọi như vậy chứ?”
“Tôi!” Lục Thanh Chiêu từ trong miệng nặn ra một chữ, sau đó hung hăng trợn mắt nhìn anh ta: “Để tôi nghe thấy cậu gọi cô ấy chị dâu tư lần nữa, tôi sẽ khiến cậu…”
“Khiến tôi thế nào?” Lăng Cẩm không yếu thế chút nào trợn mắt nhìn lại.
Mắt thấy hai người giương cung bạt kiếm, Lục Triều Dương lên tiếng, giọng lạnh băng: “Tất cả yên lặng cho tôi, đã không còn là con nít mà ấu trĩ không khác gì con nít.”
Anh lên tiếng, Lăng Cẩm và Lục Thanh Chiêu cũng phải ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Thẩm Thanh Thu và Sở Ngạn Lâm cũng không nhịn được cười, vẫn là Triều Dương mới trị được hai kẻ dở hơi này.
….
Trong nhà vệ sinh, hai tay Đường Ngọc Sở khoanh ngực, cười như không cười nhìn Ứng Tiêu Tiêu, nói ngay vào điểm chính: “Tiêu Tiêu, những người khác có lẽ đều bị cậu và Thanh Chiêu lừa, nhưng tớ thì không.”
Mặt Ứng Tiêu Tiêu ngơ ngác: “Lừa cái gì? Nói chuyện tớ và Thanh Chiêu qua lại sao?”
Đường Ngọc Sở không nói lời nào, chỉ nhìn sâu vào mắt cô ấy.
Ứng Tiêu Tiêu không nhịn được cười: “Ngọc Sở, cậu đọc tiểu thuyết nhiều quá rồi sao? Sao lại cảm thấy tớ đang lừa cậu chứ?”
“Bởi vì tớ hiểu cậu.”
Một câu nói nhẹ bâng khiến nụ cười trên mặt Ứng Tiêu Tiêu trong nháy mắt cứng đờ.
Đường Ngọc Sở nói tiếp: “Tớ biết cậu thích Thanh Chiêu, nhưng Thanh Chiêu không thích cậu, ít nhất bây giờ nhìn không ra anh ta thích cậu, cho nên cậu không thể nào ở bên cạnh người không thích mình được.”
Trong nhà vệ sinh lâm vào cảnh yên lặng như tờ, Đường Ngọc Sở lẳng lặng nhìn Ứng Tiêu Tiêu, cũng không gấp thúc giục cô ấy mở miệng giải thích rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
Nếu như cô ấy cố ý không nói, vậy cô cũng sẽ không miễn cưỡng cô ấy.
Vẻ mặt Ứng Tiêu Tiêu hơi do dự, Ngọc Sở là bạn thân nhất của cô ấy, giữa hai người dường như không có bí mật gì.
Nhưng đây là một chuyện xấu hổ để mở miệng, Ngọc Sở biết nhất định sẽ nói cô ấy điên rồi.
Hồi lâu, Ứng Tiêu Tiêu hít một hơi thật sâu: “Ngọc Sở, tớ và Lục Thanh Chiêu chỉ giả vờ yêu đương.”
Cô vẫn nói sự thật của chuyện này ra, không muốn Ngọc Sở sẽ nghĩ nhiều.
Đường Ngọc Sở khẽ nhíu mày: “Tại sao?”
Cô ấy làm như vậy phải có lý do chứ.
“Bởi vì ba tớ lại muốn tớ đi coi mắt.”
Đường Ngọc Sở một dường như không hề kinh ngạc, vẻ mặt bình tĩnh, giọng bình thản theo lời cô ấy nói tiếp: “Cho nên cậu vì để tránh coi mắt, muốn tìm một người bạn trai, nhưng một người đàn ông tùy tiện lại không được, cho nên cậu lại tìm Thanh Chiêu, dù sao hai người quen biết, hơn nữa quan trọng nhất chính là...”
Cô dừng lại, đôi mắt bình tĩnh hiện lên chút sắc bén: “Cậu thích anh ta.”
Ứng Tiêu Tiêu cười khổ: “Ngọc Sở, quả nhiên cái gì cũng không lừa được cậu.”
“Tiêu Tiêu, cậu đây là đang đùa với lửa.” Đường Ngọc Sở không tán thành cô ấy làm như vậy, lỡ như cuối cùng cô ấy bị tổn thương, vậy phải làm sao?
Ứng Tiêu Tiêu nhếch môi, trong nụ cười mang theo buồn bã: “Đùa với lửa thì thế nào, không thử một chút làm sao biết bọn tớ có hợp hay không chứ.”
Cô ấy căn bản chính là AQ, hoàn toàn không chịu trách nhiệm với tình cảm của mình.
Đường Ngọc Sở thở dài, bất đắc dĩ khuyên nhủ: “Tiêu Tiêu, Thanh Chiêu là một người rất ham chơi, không chừng ngày nào đó anh ta nhìn trúng ai, quăng cậu đi, theo đuổi người khác, đến lúc đó cậu làm thế nào?”
Ứng Tiêu Tiêu nhún vai, mặt đầy dửng dưng: “Bọn tớ lại không thật sự ở bên nhau, anh ta muốn theo đuổi người nào đó là tự do của anh ta.”
Mặc dù cô ấy nói một cách nhẹ nhàng, nhưng Đường Ngọc Sở hiểu cô ấy, biết chuyện không đơn giản như cô ấy nói.
Nếu quả thật đến một ngày như vậy, cô ấy biết đâu sẽ nghĩ không thông, muốn sống muốn chết cũng không chừng.
“Cậu thật sự chắc chắn muốn bí quá hóa liều sao?” Đường Ngọc Sở chăm chú nhìn cô ấy, nghiêm túc hỏi.
“Tớ chắc chắn.” Ứng Tiêu Tiêu trả lời khẳng định cũng cực nghiêm túc.
Đường Ngọc Sở cười: “Vậy tớ chỉ có thể chúc phúc cho cậu.”
Vốn còn tưởng rằng cô ấy sẽ còn khuyên cô, ai ngờ cô ấy lại ủng hộ cô.
Ứng Tiêu Tiêu không khỏi hơi cảm động: “Ngọc Sở…”
“Đây là con đường cậu tự chọn, có lẽ sẽ khó đi, nhưng tớ sẽ ở bên cậu.” Đường Ngọc Sở biết tính cách cô ấy, nếu quyết định làm nhất định sẽ làm, nói nhiều vô ích, vậy cũng chỉ có thể ủng hộ, hết mình giúp đỡ cô ấy.
“Cám ơn cậu, Ngọc Sở.” Ứng Tiêu Tiêu khó mà không chế xúc động, tiến lên ôm lấy cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.