Chương 163: TẶNG CHO CÔ HAI CHỮ
Thượng Thanh Khâm Tử
12/02/2021
“Thanh Phi Truyền” đã chính thức công bố rồi.
Nam chính là Ngôn Húc, nữ chính là Ninh Huyên Huyên.
Đây vốn là chuyện đã biết rồi, nhưng mà…
Đường Ngọc Sở nhíu mày, ánh mắt của cô dán chặt vào cái tên của nữ hai trên màn hình…
Cố Ngọc Lam!
Nhà đầu tư và chế tác phim này điên rồi à, không ngờ lại để cho Cố Ngọc Lam đóng vai quan trọng như thế.
Cô nhớ đến hôm ấy gặp Ninh Huyên Huyên và Bùi Hằng Phúc trong tiệm canh cá, nghĩ thôi cũng biết được lý do Cố Ngọc Lam được đóng vai nữ hai rồi.
Nhìn thấy tấm poster của Cố Ngọc Lam trên màn hình, ánh mắt Đường Ngọc Sở lộ ra vẻ mỉa mai, người phụ nữ này cũng ích kỷ thật, vì lợi ích của mình mà đến chồng chưa cưới cũng có thể lợi dụng, đúng là không có gì là không dùng đến!
Cô cầm ly nước bên cạnh đưa lên môi, không nhìn tấm hình của Cố Ngọc Lam nữa, nụ cười lạnh nở rộ trên khóe môi cô: “Cố Ngọc Lam, cô ráng sức bò lên cao, bò càng cao thì té sẽ càng đau mà thôi!”
Bầu không khí trong phòng ăn rất tĩnh lặng và dịu dàng, dưới ánh đèn cam nhàn nhạt, khiến cho những món ăn trên bàn trông càng có vẻ ngon lành hơn.
Cô gắp một miếng cá cho vào miệng, Đường Ngọc Sở cắn mạnh đôi đũa, cô nhìn người đàn ông ở phía đối diện, ánh mắt có vẻ chần chừ.
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của cô, người đàn ông ấy ngẩng đầu lên: “Sao thế?”
Đường Ngọc Sở đặt đũa xuống, cô nghiêm túc đan tay vào nhau rồi đặt trên mặt bàn, giả vờ ngoan ngõa: “Ngày mai sẽ phải đi làm rồi.”
Cô thấy đôi lông mày của anh gần như nhíu lại, bèn vội vã bổ sung thêm một câu: “Vết thương của em đã khỏi hẳn rồi.”
Nghe thấy câu nói bổ sung của câu, anh nhướn mày lên: “Em sợ anh sẽ không cho em đi làm sao?”
“Cũng không phải thế.” Đường Ngọc Sở bĩu môi: “Em chỉ sợ anh lo mà thôi.”
Nghe thấy thế, Lục Triều Dương mỉm cười, anh gật đầu: “Đúng là anh không yên tâm thật.”
Không yên tâm thật đó à?! Đường Ngọc Sở mím môi, cô chớp chớp mắt, nụ cười lấy lòng nở trên gương mặt: “Công ty có Tử Dục mà, em sẽ không bị làm sao đâu.”
“Tử Dục?” Lục Triều Dương nhướn mày: “Bây giờ cậu ta đang ở Nam Phi.”
“Nam Phi?!” Đường Ngọc Sở kinh ngạc thốt lên: “Sao anh ấy lại chạy đến Nam Phi thế?”
Anh không trả lời, chỉ nhìn sâu vào mắt cô.
Đường Ngọc Sở nhíu mày, thử hỏi dò: “Sẽ không phải vì em đâu chứ?”
Lục Triều Dương không thừa nhận cũng không phủ nhận, anh cười cười rồi nói: “Muốn đi làm thì đi làm, không cần phải để ý đến suy nghĩ của anh.”
Bỗng dưng anh lại nói thế, Đường Ngọc Sở còn chưa hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao, cô hỏi dò: “…Anh chịu cho em đi…đi làm hả?”
Lục Triều Dương cười: “Anh cũng đâu có không đồng ý.”
Nói thế cũng đúng! Đường Ngọc Sở nhướn mày: “Thế em đi làm đấy.”
“Ừ.”
Anh nhẹ nhàng đáp lại cô, rồi cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Phòng ăn lại trở nên yên tĩnh, nhưng chẳng mấy chốc sau giọng nói của cô lại vang lên.
“Triều Dương, anh điều Tử Dục qua tận Nam Phi, làm thế có phải ác quá hay không?”
“Em bị phỏng là vì Lại Tiểu Lan, không liên quan đến Tử Dục.”
“Tử Dục là em họ của anh kia mà, Nam Phi là nơi nào kia chứ, sao anh lại nhẫn tâm để cậu ấy sang đó vậy?”
Tiếng càm ràm của cô văng vẳng mãi bên tai, Lục Triều Dương làm như chưa từng nghe thấy gì, anh chỉ thong thả ăn hết canh trong chén.
Anh lấy tờ khăn giấy ướt ở bên cạnh lau miệng, đến bây giờ mới ngẩng đầu lên nhìn Đường Ngọc Sở vẫn còn đang lải nhải kia.
Ánh đèn vỡ vụn thành từng ngôi sao nhỏ trong ánh mắt của anh, khóe môi mỏng của anh cong cong, anh nói năng từ tốn: “Cậu ta không đi thì anh đi.”
Một câu nói của anh đã khiến Đường Ngọc Sở câm lặng ngay tức khắc.
Vốn dĩ cô còn định nói giúp Tử Dục, bây giờ lại đổi giọng: “Thực ra Tử Dục vẫn còn trẻ, đi rèn luyện thêm cũng tốt lắm.”
Lục Triều Dương nhìn cô với ánh mắt dịu dàng, anh mỉm cười.
Ở vùng đất Châu Phi xa xôi, Thẩm Tử Dục hắt xì thật mạnh, anh xoa xoa mũi, ngẩng đầu nhìn vùng đất hoang vu trước mặt cùng với những người bạn da đen đang nhìn anh chăm chú.
Những giọt lệ nóng hôi hổi của anh lập tức tuôn trào, trời ơi! Tại sao tôi phải đến cái nơi quái quỷ như thế này?
Ngày kế, Đường Ngọc Sở lên công ty từ sớm.
Lina gọi cô đến phòng làm việc của mình.
“Cô khỏe hơn chưa?” Lina lên tiếng hỏi.
Đường Ngọc Sở mỉm cười: “Cảm ơn, tôi đã khỏe hơn nhiều rồi.”
Lina gật đầu, cô ta trầm ngâm trong giây lát rồi mới nói: “Lại Tiểu Lan vốn đã bị giám đốc cho nghỉ việc rồi, nhưng nào ngờ Tô tổng lại tìm tôi đòi người, bây giờ Lại Tiểu Lan đã trở thành trợ lý của cô ta.”
“Bởi thế…” Lina cười áy náy: “Tôi xin lỗi, không giúp được cô rồi.”
Đường Ngọc Sở lắc đầu: “Không sao đâu, tôi biết Lại Tiểu Lan là dạng người như thế nào mà, chắc chắn cô ta sẽ không chịu khuất phục trước tôi đâu, bởi thế cô ta trở thành trợ lý của giám đốc Tô cũng là chuyện nằm trong dự tính.”
“Nói thế cũng đúng. Chỉ có điều…” Lina thở dài khe khẽ, cô nhìn thấy ánh mắt của cô ấy đượm nỗi lo âu: “E là cô sẽ khó sống trong công ty rồi.”
Đường Ngọc Sở cười thờ ơ: “Tôi không sợ, quá lắm thì binh đến tướng chặn, nước dâng đất ngăn.”
Nghe thấy thế, ánh mắt Lina lộ ra vẻ tán thưởng: “Sự bình tĩnh của cô làm cho tôi phục lắm.”
Đường Ngọc Sở chỉ cười cười chứ không lên tiếng.
Hai người chuyện trò một lúc về công việc, đến bây giờ Đường Ngọc Sở mới đi ra ngoài.
Vốn dĩ những người ủng hộ Lại Tiểu Lan đang chuyện trò rôm rả, lúc nhìn thấy Đường Ngọc Sở, ai nấy đều ra vẻ như mình gặp quỷ, chỉ biết ngu ngơ nhìn cô lướt qua mình.
Đường Ngọc Sở lạnh lùng nhìn bọn họ, khóe môi cong cong như có như không.
Cô về vị trí của mình, Tống An Kỳ lập tức sấn đến ngay.
“Vết thương của cậu đã khỏi rồi chưa? Sao lại về đi làm thế? Sao không nghỉ ngơi thêm một vài ngày nữa?”
Đường Ngọc Sở mở máy tính lên rồi mới quay sang nhìn cô ấy, cô nửa đùa nửa thật: “Tớ nhớ cậu rồi.”
“Bớt đi.” Tống An Kỳ phì cười: “Cậu có Lục tổng bầu bạn rồi, còn nhớ đến tớ hả?”
Đường Ngọc Sở cũng không khỏi bật cười, cô vươn tay véo mặt cô ấy: “Rồi, không phải tớ nhớ cậu mà là mọi chuyện mỗi lúc một hay ho rồi, thế nên mới mới vội vàng về đi làm đây này.”
Tống An Kỳ trợn mắt, làm ra vẻ ‘tớ biết tỏng’, cô ấy cố ý giả vờ thở dài tiếc thương: “Đám người đó tội thật?”
“Người đáng thương ắt có chỗ đáng giận.” Đường Ngọc Sở cảm thấy buồn cười, cô liếc nhìn cô ấy, rồi mở trang mạng lên, tờ báo về IP lớn ‘Thanh phi truyền’ nhảy ra trước mắt.
Tống An Kỳ ngó nghiêng thử, cô ấy hừ lạnh: “Thật không ngờ Cố Ngọc Lam lấy được vai nữ phụ.”
Cứ nghĩ rằng sau khi Cố Ngọc Lam sẽ bị bên chế tác từ chối kia chứ, nhưng ai mà ngờ bộ phận chế tác lại vô liêm sỉ như thế, đến một diễn viên hoàn toàn không biết diễn xuất như cô ta mà cũng dám dùng.
“Cô ta có thể lấy được vai này là do bản lĩnh của chính mình. Nhưng có nổi được hay không, ngoại trừ tài năng của bản thân ra, quan trọng hơn cả là mệnh.”
Cố Ngọc Lam cho rằng mình đóng bộ phim này thì có thể nổi thật à? Nghĩ công chúng là đồ ngu sao?
Tặng cho cô ta hai chữ!
Mơ đi!
Nam chính là Ngôn Húc, nữ chính là Ninh Huyên Huyên.
Đây vốn là chuyện đã biết rồi, nhưng mà…
Đường Ngọc Sở nhíu mày, ánh mắt của cô dán chặt vào cái tên của nữ hai trên màn hình…
Cố Ngọc Lam!
Nhà đầu tư và chế tác phim này điên rồi à, không ngờ lại để cho Cố Ngọc Lam đóng vai quan trọng như thế.
Cô nhớ đến hôm ấy gặp Ninh Huyên Huyên và Bùi Hằng Phúc trong tiệm canh cá, nghĩ thôi cũng biết được lý do Cố Ngọc Lam được đóng vai nữ hai rồi.
Nhìn thấy tấm poster của Cố Ngọc Lam trên màn hình, ánh mắt Đường Ngọc Sở lộ ra vẻ mỉa mai, người phụ nữ này cũng ích kỷ thật, vì lợi ích của mình mà đến chồng chưa cưới cũng có thể lợi dụng, đúng là không có gì là không dùng đến!
Cô cầm ly nước bên cạnh đưa lên môi, không nhìn tấm hình của Cố Ngọc Lam nữa, nụ cười lạnh nở rộ trên khóe môi cô: “Cố Ngọc Lam, cô ráng sức bò lên cao, bò càng cao thì té sẽ càng đau mà thôi!”
Bầu không khí trong phòng ăn rất tĩnh lặng và dịu dàng, dưới ánh đèn cam nhàn nhạt, khiến cho những món ăn trên bàn trông càng có vẻ ngon lành hơn.
Cô gắp một miếng cá cho vào miệng, Đường Ngọc Sở cắn mạnh đôi đũa, cô nhìn người đàn ông ở phía đối diện, ánh mắt có vẻ chần chừ.
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của cô, người đàn ông ấy ngẩng đầu lên: “Sao thế?”
Đường Ngọc Sở đặt đũa xuống, cô nghiêm túc đan tay vào nhau rồi đặt trên mặt bàn, giả vờ ngoan ngõa: “Ngày mai sẽ phải đi làm rồi.”
Cô thấy đôi lông mày của anh gần như nhíu lại, bèn vội vã bổ sung thêm một câu: “Vết thương của em đã khỏi hẳn rồi.”
Nghe thấy câu nói bổ sung của câu, anh nhướn mày lên: “Em sợ anh sẽ không cho em đi làm sao?”
“Cũng không phải thế.” Đường Ngọc Sở bĩu môi: “Em chỉ sợ anh lo mà thôi.”
Nghe thấy thế, Lục Triều Dương mỉm cười, anh gật đầu: “Đúng là anh không yên tâm thật.”
Không yên tâm thật đó à?! Đường Ngọc Sở mím môi, cô chớp chớp mắt, nụ cười lấy lòng nở trên gương mặt: “Công ty có Tử Dục mà, em sẽ không bị làm sao đâu.”
“Tử Dục?” Lục Triều Dương nhướn mày: “Bây giờ cậu ta đang ở Nam Phi.”
“Nam Phi?!” Đường Ngọc Sở kinh ngạc thốt lên: “Sao anh ấy lại chạy đến Nam Phi thế?”
Anh không trả lời, chỉ nhìn sâu vào mắt cô.
Đường Ngọc Sở nhíu mày, thử hỏi dò: “Sẽ không phải vì em đâu chứ?”
Lục Triều Dương không thừa nhận cũng không phủ nhận, anh cười cười rồi nói: “Muốn đi làm thì đi làm, không cần phải để ý đến suy nghĩ của anh.”
Bỗng dưng anh lại nói thế, Đường Ngọc Sở còn chưa hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao, cô hỏi dò: “…Anh chịu cho em đi…đi làm hả?”
Lục Triều Dương cười: “Anh cũng đâu có không đồng ý.”
Nói thế cũng đúng! Đường Ngọc Sở nhướn mày: “Thế em đi làm đấy.”
“Ừ.”
Anh nhẹ nhàng đáp lại cô, rồi cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Phòng ăn lại trở nên yên tĩnh, nhưng chẳng mấy chốc sau giọng nói của cô lại vang lên.
“Triều Dương, anh điều Tử Dục qua tận Nam Phi, làm thế có phải ác quá hay không?”
“Em bị phỏng là vì Lại Tiểu Lan, không liên quan đến Tử Dục.”
“Tử Dục là em họ của anh kia mà, Nam Phi là nơi nào kia chứ, sao anh lại nhẫn tâm để cậu ấy sang đó vậy?”
Tiếng càm ràm của cô văng vẳng mãi bên tai, Lục Triều Dương làm như chưa từng nghe thấy gì, anh chỉ thong thả ăn hết canh trong chén.
Anh lấy tờ khăn giấy ướt ở bên cạnh lau miệng, đến bây giờ mới ngẩng đầu lên nhìn Đường Ngọc Sở vẫn còn đang lải nhải kia.
Ánh đèn vỡ vụn thành từng ngôi sao nhỏ trong ánh mắt của anh, khóe môi mỏng của anh cong cong, anh nói năng từ tốn: “Cậu ta không đi thì anh đi.”
Một câu nói của anh đã khiến Đường Ngọc Sở câm lặng ngay tức khắc.
Vốn dĩ cô còn định nói giúp Tử Dục, bây giờ lại đổi giọng: “Thực ra Tử Dục vẫn còn trẻ, đi rèn luyện thêm cũng tốt lắm.”
Lục Triều Dương nhìn cô với ánh mắt dịu dàng, anh mỉm cười.
Ở vùng đất Châu Phi xa xôi, Thẩm Tử Dục hắt xì thật mạnh, anh xoa xoa mũi, ngẩng đầu nhìn vùng đất hoang vu trước mặt cùng với những người bạn da đen đang nhìn anh chăm chú.
Những giọt lệ nóng hôi hổi của anh lập tức tuôn trào, trời ơi! Tại sao tôi phải đến cái nơi quái quỷ như thế này?
Ngày kế, Đường Ngọc Sở lên công ty từ sớm.
Lina gọi cô đến phòng làm việc của mình.
“Cô khỏe hơn chưa?” Lina lên tiếng hỏi.
Đường Ngọc Sở mỉm cười: “Cảm ơn, tôi đã khỏe hơn nhiều rồi.”
Lina gật đầu, cô ta trầm ngâm trong giây lát rồi mới nói: “Lại Tiểu Lan vốn đã bị giám đốc cho nghỉ việc rồi, nhưng nào ngờ Tô tổng lại tìm tôi đòi người, bây giờ Lại Tiểu Lan đã trở thành trợ lý của cô ta.”
“Bởi thế…” Lina cười áy náy: “Tôi xin lỗi, không giúp được cô rồi.”
Đường Ngọc Sở lắc đầu: “Không sao đâu, tôi biết Lại Tiểu Lan là dạng người như thế nào mà, chắc chắn cô ta sẽ không chịu khuất phục trước tôi đâu, bởi thế cô ta trở thành trợ lý của giám đốc Tô cũng là chuyện nằm trong dự tính.”
“Nói thế cũng đúng. Chỉ có điều…” Lina thở dài khe khẽ, cô nhìn thấy ánh mắt của cô ấy đượm nỗi lo âu: “E là cô sẽ khó sống trong công ty rồi.”
Đường Ngọc Sở cười thờ ơ: “Tôi không sợ, quá lắm thì binh đến tướng chặn, nước dâng đất ngăn.”
Nghe thấy thế, ánh mắt Lina lộ ra vẻ tán thưởng: “Sự bình tĩnh của cô làm cho tôi phục lắm.”
Đường Ngọc Sở chỉ cười cười chứ không lên tiếng.
Hai người chuyện trò một lúc về công việc, đến bây giờ Đường Ngọc Sở mới đi ra ngoài.
Vốn dĩ những người ủng hộ Lại Tiểu Lan đang chuyện trò rôm rả, lúc nhìn thấy Đường Ngọc Sở, ai nấy đều ra vẻ như mình gặp quỷ, chỉ biết ngu ngơ nhìn cô lướt qua mình.
Đường Ngọc Sở lạnh lùng nhìn bọn họ, khóe môi cong cong như có như không.
Cô về vị trí của mình, Tống An Kỳ lập tức sấn đến ngay.
“Vết thương của cậu đã khỏi rồi chưa? Sao lại về đi làm thế? Sao không nghỉ ngơi thêm một vài ngày nữa?”
Đường Ngọc Sở mở máy tính lên rồi mới quay sang nhìn cô ấy, cô nửa đùa nửa thật: “Tớ nhớ cậu rồi.”
“Bớt đi.” Tống An Kỳ phì cười: “Cậu có Lục tổng bầu bạn rồi, còn nhớ đến tớ hả?”
Đường Ngọc Sở cũng không khỏi bật cười, cô vươn tay véo mặt cô ấy: “Rồi, không phải tớ nhớ cậu mà là mọi chuyện mỗi lúc một hay ho rồi, thế nên mới mới vội vàng về đi làm đây này.”
Tống An Kỳ trợn mắt, làm ra vẻ ‘tớ biết tỏng’, cô ấy cố ý giả vờ thở dài tiếc thương: “Đám người đó tội thật?”
“Người đáng thương ắt có chỗ đáng giận.” Đường Ngọc Sở cảm thấy buồn cười, cô liếc nhìn cô ấy, rồi mở trang mạng lên, tờ báo về IP lớn ‘Thanh phi truyền’ nhảy ra trước mắt.
Tống An Kỳ ngó nghiêng thử, cô ấy hừ lạnh: “Thật không ngờ Cố Ngọc Lam lấy được vai nữ phụ.”
Cứ nghĩ rằng sau khi Cố Ngọc Lam sẽ bị bên chế tác từ chối kia chứ, nhưng ai mà ngờ bộ phận chế tác lại vô liêm sỉ như thế, đến một diễn viên hoàn toàn không biết diễn xuất như cô ta mà cũng dám dùng.
“Cô ta có thể lấy được vai này là do bản lĩnh của chính mình. Nhưng có nổi được hay không, ngoại trừ tài năng của bản thân ra, quan trọng hơn cả là mệnh.”
Cố Ngọc Lam cho rằng mình đóng bộ phim này thì có thể nổi thật à? Nghĩ công chúng là đồ ngu sao?
Tặng cho cô ta hai chữ!
Mơ đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.