Chương 247: TÌNH HỮU NGHỊ RẠN NỨT
Thượng Thanh Khâm Tử
13/02/2021
"Ha!" Ứng Tiêu Tiêu cười châm chọc: "Ngọc Sở, cậu tin tưởng Thẩm Tử Dục à? Lỡ như anh ta chỉ là nhất thời cảm thấy mới mẻ, chơi chán rồi sẽ vứt bỏ An Kỳ, đến lúc đó thì phải làm sao bây giờ?"
Đúng vậy, cô không tin Thẩm Tử Dục, cũng không tin anh ta sẽ vì An Kỳ mà chống đối ông nội của mình, thân là người nhà giàu sang quyền thế, chỉ có thể thỏa hiệp chứ không thể kháng nghị.
Đường Ngọc Sở mỉm cười: "Tớ tin Tử Dục."
Dứt lời, cô liền nhìn về phía Thẩm Tử Dục: "Tử Dục, cậu là em họ của Triều Dương, Triều Dương là người thế nào, tôi rõ ràng nhất, cho nên tôi tin cậu và anh ấy giống nhau, cậu có thể đối tốt với An Kỳ."
Nói đến đây, cô mỉm cười: "Đương nhiên, nếu như cuối cùng tôi bị vả mặt, thế thì..."
Cô đột nhiên trở nên nghiêm túc: "Tôi sẽ không bỏ qua cho cậu."
"Chị dâu, em sẽ không làm chị thất vọng đâu." Đây là lời bảo đảm của Thẩm Tử Dục.
Nhưng Ứng Tiêu Tiêu vẫn không hài lòng: "Thẩm Tử Dục, Ngọc Sở tin cậu, nhưng tôi thì không. Dù sao, tôi cũng không đồng ý cho cậu và An Kỳ ở bên nhau, trước kia không đồng ý, bây giờ cũng không, tương lai lại càng không."
Ứng Tiêu Tiêu nói ra suy nghĩ của mình, biểu đạt cực kỳ rõ ràng, nếu một đoạn tình cảm chỉ bắt đầu bởi vì yêu mà ở bên nhau thì sẽ nhanh chóng bị hiện thực đánh bại.
Cô là bạn thân của An Kỳ, cô sẽ không cho phép An Kỳ phải nhận bất kỳ tổn thương nào.
"Tiêu Tiêu... cậu hà tất phải như thế?" Đường Ngọc Sở nghe xong cũng hết cách, nói thật thì trong lòng cô cũng có suy nghĩ giống với Tiêu Tiêu, cô không đồng ý cũng không ủng hộ Thẩm Tử Dục và An Kỳ yêu nhau.
Nhưng cô nghĩ thông suốt hơn Tiêu Tiêu, có những chuyện bọn họ không thể quyết định được.
Lúc này, Tống An Kỳ mở lời: "Tiêu Tiêu, chuyện của tớ, tớ sẽ tự mình làm chủ, cho dù tương lai tớ có phải chịu tổn thương gì thì tớ sẽ tự chịu trách nhiệm. Cho nên, tớ không cần cậu đồng ý hay ủng hộ."
"An Kỳ, cậu nói gì thế?" Đương Ngọc Sở nhỏ giọng trách mắng.
Ứng Tiêu Tiêu cảm thấy bị tổn thương nặng nề, vì bọn họ là bạn thân với nhau cho nên cô mới lo lắng cho cô áy, bây giờ người ta lại nói gì, không cần cô đồng ý hay ủng hộ, cũng là chê cô phiền phức xen vào việc của người khác.
Ý tốt lại bị nói thành như vậy, cho dù là ai cũng sẽ không chấp nhận được.
Ứng Tiêu Tiêu cảm thấy trong ngực như bùng lên một ngọn lửa, cực kỳ khó chịu.
Đường Ngọc Sở thấy vẻ mặt khó coi của cô ấy thì vội vàng nói lời an ủi: "Tiêu Tiêu, An Kỳ chỉ là quá nóng vội nên mới lỡ lời, cậu đừng để trong lòng."
Ứng Tiêu Tiêu cười với Đường Ngọc Sở: "Ngọc Sở, cậu ấy có lỡ miệng hay không, tớ rất rõ ràng."
"Tiêu Tiêu..." Đường Ngọc Sở muốn trấn an cô, nhưng lại thấy cô quay đầu nhìn về phía Tống An Kỳ: "Tống An Kỳ, tớ xem cậu là bạn tốt nên mới khuyên bảo nhiều như vậy, nhưng mà lòng tốt lại bị xem là lòng lang dạ thú, vậy tới cũng không nhiều lời nữa, cuối cùng tớ chỉ tặng cậu năm chữ..."
Cô đứng lên, Tống An Kỳ và Đường Ngọc Sở ngẩy đầu nhìn cô, chỉ thấy cô cười khẩy một cái: "Tự, giải, quyết, cho, tốt."
Dứt lời, cô ấy liền quay người đi về cửa.
Thấy vậy, Đương Ngọc Sở vội vàng đứng dậy, vừa không biết làm sao vừa không hài lòng nói với Tống An Kỳ: "An Kỳ, cậu quá đáng rồi đấy."
Nói xong, cô liền đuổi theo Ứng Tiêu Tiêu.
Tống An kỳ bình tĩnh nhìn bọn họ rời khỏi cửa, một hồi lâu sau vẫn không thu lại ánh mắt, giống như bị ngốc luôn rồi.
"An Kỳ, em không sao chứ?" Thẩm Tử Dục lo lắng nhìn cô.
Ánh mắt chậm chạp quay về phía anh, cô cười, cười ra tiếng, cười đến nước mắt cũng chảy ra.
Cuối cùng, cô ôm mặt mà nghẹn ngào khóc.
Thẩm Tử Dục đau lòng ôm cô vào trong lòng, nhẹ giọng an ủi: "Tình bạn giữa em và Tiêu Tiêu không thể rạn nứt chỉ bằng một câu nói đâu, đợi bọn họ bình tĩnh lại rồi nói chuyện sau, anh tin quan hệ của mọi người sẽ lại tốt đẹp như ban đầu thôi."
Tống An Kỳ nắm chặt lấy vạt áo của anh, thút thít không thành câu: "Em... em không... không cố ý... nói như vậy..."
"Anh biết, rồi Tiêu Tiêu sẽ hiểu ra thôi." Thẩm Tử Dục vỗ nhẹ vào lưng của cô, ánh mắt rơi vào khoảng không bên ngoài, vẻ mặt có chút u buồn.
"Tiêu Tiêu..." Đường Ngọc Sở bắt lấy Ứng Tiêu Tiêu đang định bước vào trong thang máy.
Ứng Tiêu Tiêu bị ép dừng bước chân, đầu cũng không ngoảnh lại mà nói: "Nếu cậu muốn giúp Tống An Kỳ khuyên bảo tới thì không cần tốn nước bọt đâu."
Dứt lời, cô lại định bước vào trong thang máy, Đường Ngọc Sở vội vàng dùng sức kéo cô lại, dở khóc dở cười nói: "Tiêu Tiêu, cậu thật sự muốn ba chúng ta trở mặt với nhau như vậy sao?"
"Đường Ngọc Sở!" Ứng Tiêu Tiêu đột nhiên quay đầu lại, tức giận trừng mắt nhìn cô: "Không phải tớ muốn cãi nhau, là do Tống An Kỳ nói mấy lời như thế."
Nhìn bộ dạng tức giận và bất bình của cô ấy, Đường Ngọc Sở không nhịn được cười: "Được rồi, không phải tớ trách cậu, tớ chỉ muốn chúng ta tỉnh táo lại rồi nói chuyện với nhau, chứ không phải một câu không hợp liền cãi vã, như vậy thì cho dù tình cảm có tốt đến đâu rồi cũng bị đánh gãy."
Ứng Tiêu Tiêu không hài lòng lẩm bẩm: "Tớ không tỉnh táo bao giờ?"
Đường Ngọc Sở bất đắc dĩ lắc đầu: "Được rồi, cậu rất tỉnh táo, tớ mới là người không tỉnh táo."
Sau đó liền kéo cô ấy vào thang máy: "Đi thôi, chúng ta tìm nơi nào đó nói chuyện."
"Nếu như lại nói về chuyện của Tống An Kỳ thì tớ không muốn nghe đâu." Ứng Tiêu Tiêu hất tay cô ra rồi đi đến thang máy bên cạnh, khoanh hai tay trước ngực, không thèm quay đầu nhìn cô.
Đường Ngọc Sở bất lực thở dài: "Tiêu Tiêu, thật ra tới không đồng ý, cũng không ủng hộ An Kỳ và Tử Dục ở bên nhau, chỉ là..."
"Chỉ là Thẩm Tử Dục là em họ của chồng cậu, cho nên cậu thỏa hiệp." Ứng Tiêu Tiêu nói tiếp lời cô, trong giọng nói còn có vẻ đùa cợt và khinh thường.
"Chuyện này đâu có liên quan gì đến Triều Dương?"
Còn bảo An Kỳ nói lời khó nghe, cô ấy bây giờ cũng đang như vậy đấy thôi.
Đường Ngọc Sở không biết có nên giận hay không.
"Chẳng lẽ không đúng à?" Ứng Tiêu Tiêu quay đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô.
"Đương nhiên không phải. Tớ là vì An Kỳ nên mới không khuyên cô ấy nữa." Đường Ngọc Sở tức giận trừng mắt nhìn cô ấy: "Tớ thấy trong khoảng thời gian này An Kỳ vẫn luôn vì chuyện của Tử Dục mà không vui, nhưng hôm nay thì khác, cả người cô ấy đều tràn đầy sức sống, vô cùng vui vẻ, cho nên..." Cô nhún vai: "Cậu hiểu chứ!"
Ứng Tiêu Tiêu "hừ" một tiếng: "Tớ chẳng hiểu, chẳng hiểu tí nào hết."
Đường Ngọc Sở bất đắc dĩ cười, sau đó đi qua, dịu dàng nói: "Tiêu Tiêu, nếu lựa chọn của An Kỳ làm cho cậu ấy cảm thấy vui vẻ thì chúng ta cũng không cần khuyên cậu ấy nữa. Giống như lời cậu ấy đã nói, tương lai có tổn thương gì, tự cậu ấy sẽ chịu trách nhiệm, cái này cậu ấy hiểu rất rõ, cũng đã chuẩn bị tinh thần xong."
Mặc dù cô ấy nói không sai, nhưng mà...
Ứng Tiêu Tiêu nhếch môi: "Tớ vẫn không vui."
"Được rồi." Đường Ngọc Sở khoác vai cô ấy: "Tớ mời cậu đi ăn."
"Hừ, chẳng có sáng kiến mới mẻ gì cả." Ứng Tiêu Tiêu liếc cô một cái, lơ đãng nhìn đến bảng hiện số trên thang máy: "Má, sao lại chưa ấn thế nào? Chẳng trách tớ lại thấy cái thang máy chậm như vậy."
Đường Ngọc Sở cười, sau đó ấn nút: "Chúng ta trốn việc đi."
"Đường Ngọc Sở, cậu đừng tưởng rằng tổng giám đốc là em họ của chồng mình thì có thể hùng hồn bỏ việc như thế nhé!" Ứng Tiêu Tiêu chế nhạo nói.
Đường Ngọc Sở nhún vai: "Hết cách rồi, người có quan hệ chính là cứng như vậy đấy."
"Cậu ngưng đi!" Ứng Tiêu Tiêu bị cô chọc cười, bực bội đẩy đầu vai cô một cái.
Cứ như vậy, tất cả nỗi khó chịu đều tan thành mây khó, chỉ còn lại tình bạn thân thiết tồn tại giữa bọn họ.
Đúng vậy, cô không tin Thẩm Tử Dục, cũng không tin anh ta sẽ vì An Kỳ mà chống đối ông nội của mình, thân là người nhà giàu sang quyền thế, chỉ có thể thỏa hiệp chứ không thể kháng nghị.
Đường Ngọc Sở mỉm cười: "Tớ tin Tử Dục."
Dứt lời, cô liền nhìn về phía Thẩm Tử Dục: "Tử Dục, cậu là em họ của Triều Dương, Triều Dương là người thế nào, tôi rõ ràng nhất, cho nên tôi tin cậu và anh ấy giống nhau, cậu có thể đối tốt với An Kỳ."
Nói đến đây, cô mỉm cười: "Đương nhiên, nếu như cuối cùng tôi bị vả mặt, thế thì..."
Cô đột nhiên trở nên nghiêm túc: "Tôi sẽ không bỏ qua cho cậu."
"Chị dâu, em sẽ không làm chị thất vọng đâu." Đây là lời bảo đảm của Thẩm Tử Dục.
Nhưng Ứng Tiêu Tiêu vẫn không hài lòng: "Thẩm Tử Dục, Ngọc Sở tin cậu, nhưng tôi thì không. Dù sao, tôi cũng không đồng ý cho cậu và An Kỳ ở bên nhau, trước kia không đồng ý, bây giờ cũng không, tương lai lại càng không."
Ứng Tiêu Tiêu nói ra suy nghĩ của mình, biểu đạt cực kỳ rõ ràng, nếu một đoạn tình cảm chỉ bắt đầu bởi vì yêu mà ở bên nhau thì sẽ nhanh chóng bị hiện thực đánh bại.
Cô là bạn thân của An Kỳ, cô sẽ không cho phép An Kỳ phải nhận bất kỳ tổn thương nào.
"Tiêu Tiêu... cậu hà tất phải như thế?" Đường Ngọc Sở nghe xong cũng hết cách, nói thật thì trong lòng cô cũng có suy nghĩ giống với Tiêu Tiêu, cô không đồng ý cũng không ủng hộ Thẩm Tử Dục và An Kỳ yêu nhau.
Nhưng cô nghĩ thông suốt hơn Tiêu Tiêu, có những chuyện bọn họ không thể quyết định được.
Lúc này, Tống An Kỳ mở lời: "Tiêu Tiêu, chuyện của tớ, tớ sẽ tự mình làm chủ, cho dù tương lai tớ có phải chịu tổn thương gì thì tớ sẽ tự chịu trách nhiệm. Cho nên, tớ không cần cậu đồng ý hay ủng hộ."
"An Kỳ, cậu nói gì thế?" Đương Ngọc Sở nhỏ giọng trách mắng.
Ứng Tiêu Tiêu cảm thấy bị tổn thương nặng nề, vì bọn họ là bạn thân với nhau cho nên cô mới lo lắng cho cô áy, bây giờ người ta lại nói gì, không cần cô đồng ý hay ủng hộ, cũng là chê cô phiền phức xen vào việc của người khác.
Ý tốt lại bị nói thành như vậy, cho dù là ai cũng sẽ không chấp nhận được.
Ứng Tiêu Tiêu cảm thấy trong ngực như bùng lên một ngọn lửa, cực kỳ khó chịu.
Đường Ngọc Sở thấy vẻ mặt khó coi của cô ấy thì vội vàng nói lời an ủi: "Tiêu Tiêu, An Kỳ chỉ là quá nóng vội nên mới lỡ lời, cậu đừng để trong lòng."
Ứng Tiêu Tiêu cười với Đường Ngọc Sở: "Ngọc Sở, cậu ấy có lỡ miệng hay không, tớ rất rõ ràng."
"Tiêu Tiêu..." Đường Ngọc Sở muốn trấn an cô, nhưng lại thấy cô quay đầu nhìn về phía Tống An Kỳ: "Tống An Kỳ, tớ xem cậu là bạn tốt nên mới khuyên bảo nhiều như vậy, nhưng mà lòng tốt lại bị xem là lòng lang dạ thú, vậy tới cũng không nhiều lời nữa, cuối cùng tớ chỉ tặng cậu năm chữ..."
Cô đứng lên, Tống An Kỳ và Đường Ngọc Sở ngẩy đầu nhìn cô, chỉ thấy cô cười khẩy một cái: "Tự, giải, quyết, cho, tốt."
Dứt lời, cô ấy liền quay người đi về cửa.
Thấy vậy, Đương Ngọc Sở vội vàng đứng dậy, vừa không biết làm sao vừa không hài lòng nói với Tống An Kỳ: "An Kỳ, cậu quá đáng rồi đấy."
Nói xong, cô liền đuổi theo Ứng Tiêu Tiêu.
Tống An kỳ bình tĩnh nhìn bọn họ rời khỏi cửa, một hồi lâu sau vẫn không thu lại ánh mắt, giống như bị ngốc luôn rồi.
"An Kỳ, em không sao chứ?" Thẩm Tử Dục lo lắng nhìn cô.
Ánh mắt chậm chạp quay về phía anh, cô cười, cười ra tiếng, cười đến nước mắt cũng chảy ra.
Cuối cùng, cô ôm mặt mà nghẹn ngào khóc.
Thẩm Tử Dục đau lòng ôm cô vào trong lòng, nhẹ giọng an ủi: "Tình bạn giữa em và Tiêu Tiêu không thể rạn nứt chỉ bằng một câu nói đâu, đợi bọn họ bình tĩnh lại rồi nói chuyện sau, anh tin quan hệ của mọi người sẽ lại tốt đẹp như ban đầu thôi."
Tống An Kỳ nắm chặt lấy vạt áo của anh, thút thít không thành câu: "Em... em không... không cố ý... nói như vậy..."
"Anh biết, rồi Tiêu Tiêu sẽ hiểu ra thôi." Thẩm Tử Dục vỗ nhẹ vào lưng của cô, ánh mắt rơi vào khoảng không bên ngoài, vẻ mặt có chút u buồn.
"Tiêu Tiêu..." Đường Ngọc Sở bắt lấy Ứng Tiêu Tiêu đang định bước vào trong thang máy.
Ứng Tiêu Tiêu bị ép dừng bước chân, đầu cũng không ngoảnh lại mà nói: "Nếu cậu muốn giúp Tống An Kỳ khuyên bảo tới thì không cần tốn nước bọt đâu."
Dứt lời, cô lại định bước vào trong thang máy, Đường Ngọc Sở vội vàng dùng sức kéo cô lại, dở khóc dở cười nói: "Tiêu Tiêu, cậu thật sự muốn ba chúng ta trở mặt với nhau như vậy sao?"
"Đường Ngọc Sở!" Ứng Tiêu Tiêu đột nhiên quay đầu lại, tức giận trừng mắt nhìn cô: "Không phải tớ muốn cãi nhau, là do Tống An Kỳ nói mấy lời như thế."
Nhìn bộ dạng tức giận và bất bình của cô ấy, Đường Ngọc Sở không nhịn được cười: "Được rồi, không phải tớ trách cậu, tớ chỉ muốn chúng ta tỉnh táo lại rồi nói chuyện với nhau, chứ không phải một câu không hợp liền cãi vã, như vậy thì cho dù tình cảm có tốt đến đâu rồi cũng bị đánh gãy."
Ứng Tiêu Tiêu không hài lòng lẩm bẩm: "Tớ không tỉnh táo bao giờ?"
Đường Ngọc Sở bất đắc dĩ lắc đầu: "Được rồi, cậu rất tỉnh táo, tớ mới là người không tỉnh táo."
Sau đó liền kéo cô ấy vào thang máy: "Đi thôi, chúng ta tìm nơi nào đó nói chuyện."
"Nếu như lại nói về chuyện của Tống An Kỳ thì tớ không muốn nghe đâu." Ứng Tiêu Tiêu hất tay cô ra rồi đi đến thang máy bên cạnh, khoanh hai tay trước ngực, không thèm quay đầu nhìn cô.
Đường Ngọc Sở bất lực thở dài: "Tiêu Tiêu, thật ra tới không đồng ý, cũng không ủng hộ An Kỳ và Tử Dục ở bên nhau, chỉ là..."
"Chỉ là Thẩm Tử Dục là em họ của chồng cậu, cho nên cậu thỏa hiệp." Ứng Tiêu Tiêu nói tiếp lời cô, trong giọng nói còn có vẻ đùa cợt và khinh thường.
"Chuyện này đâu có liên quan gì đến Triều Dương?"
Còn bảo An Kỳ nói lời khó nghe, cô ấy bây giờ cũng đang như vậy đấy thôi.
Đường Ngọc Sở không biết có nên giận hay không.
"Chẳng lẽ không đúng à?" Ứng Tiêu Tiêu quay đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô.
"Đương nhiên không phải. Tớ là vì An Kỳ nên mới không khuyên cô ấy nữa." Đường Ngọc Sở tức giận trừng mắt nhìn cô ấy: "Tớ thấy trong khoảng thời gian này An Kỳ vẫn luôn vì chuyện của Tử Dục mà không vui, nhưng hôm nay thì khác, cả người cô ấy đều tràn đầy sức sống, vô cùng vui vẻ, cho nên..." Cô nhún vai: "Cậu hiểu chứ!"
Ứng Tiêu Tiêu "hừ" một tiếng: "Tớ chẳng hiểu, chẳng hiểu tí nào hết."
Đường Ngọc Sở bất đắc dĩ cười, sau đó đi qua, dịu dàng nói: "Tiêu Tiêu, nếu lựa chọn của An Kỳ làm cho cậu ấy cảm thấy vui vẻ thì chúng ta cũng không cần khuyên cậu ấy nữa. Giống như lời cậu ấy đã nói, tương lai có tổn thương gì, tự cậu ấy sẽ chịu trách nhiệm, cái này cậu ấy hiểu rất rõ, cũng đã chuẩn bị tinh thần xong."
Mặc dù cô ấy nói không sai, nhưng mà...
Ứng Tiêu Tiêu nhếch môi: "Tớ vẫn không vui."
"Được rồi." Đường Ngọc Sở khoác vai cô ấy: "Tớ mời cậu đi ăn."
"Hừ, chẳng có sáng kiến mới mẻ gì cả." Ứng Tiêu Tiêu liếc cô một cái, lơ đãng nhìn đến bảng hiện số trên thang máy: "Má, sao lại chưa ấn thế nào? Chẳng trách tớ lại thấy cái thang máy chậm như vậy."
Đường Ngọc Sở cười, sau đó ấn nút: "Chúng ta trốn việc đi."
"Đường Ngọc Sở, cậu đừng tưởng rằng tổng giám đốc là em họ của chồng mình thì có thể hùng hồn bỏ việc như thế nhé!" Ứng Tiêu Tiêu chế nhạo nói.
Đường Ngọc Sở nhún vai: "Hết cách rồi, người có quan hệ chính là cứng như vậy đấy."
"Cậu ngưng đi!" Ứng Tiêu Tiêu bị cô chọc cười, bực bội đẩy đầu vai cô một cái.
Cứ như vậy, tất cả nỗi khó chịu đều tan thành mây khó, chỉ còn lại tình bạn thân thiết tồn tại giữa bọn họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.