Chương 144: TRẢI NGHIỆM TÌNH CẢM KHÔNG MUỐN AI BIẾT
Thượng Thanh Khâm Tử
12/02/2021
Cậu tiểu thái tử nhà họ Thẩm trở thành chủ tịch mới của Thời Thụy, đồng thời còn là ông chủ của Thời Thụy, tin tức này làm cho nhà họ Bùi lo lắng không thôi.
“Nhã An, tên Thẩm Tử Dục đây là có ý gì chứ?” Vẻ mặt Bùi Vân Trạch u ám, ánh mắt sắc bén nhìn Tô Nhã An đang ngồi bên cạnh.
“Trước mắt cháu vẫn không biết anh ta có ý định muốn thu mua Thời Thụy hay không, nhưng…” Tô Nhã An ngừng lại, ánh mắt sắc bén lóe lên: “Cháu đoán có lẽ có liên quan đến Đường Ngọc Sở.”
“Không thể nào!” Bùi Hằng Phúc ngay lập tức phủ định suy nghĩ của Tô Nhã An.
“Đường Ngọc Sở có thân phận gì? Thẩm Tử Dục làm sao có thể có quan hệ với cô ta được? Không thể nào, không thể nào, tuyệt đối không có khả năng …”
Bùi Hằng Phúc liên tục nói “không thể nào”, giống như không nói vậy thì anh ta không thể chắc chắn được.
“Đúng vậy, Đường Ngọc Sở kia làm sao có quan hệ với nhà họ Thẩm được.”
Cố Ngọc Lam cũng phụ họa theo, tuy nói như vậy, nhưng trong lòng cô ta cũng hơi chột dạ.
Đường Ngọc Sở đã có một người đàn ông quyền lực như vậy bên cạnh, nếu như lại thêm một Thẩm Tử Dục nữa, nhà họ Bùi muốn đối phó với Đường Ngọc Sở thì đó cũng chỉ là một giấc mộng viển vông.
Suy nghĩ của Tô Nhã An khác với bọn họ: “Làm sao có thể không được? Tôi vốn dĩ muốn bảo chủ tịch cũ sa thải Đường Ngọc Sở, nếu như Thẩm Tử Dục không xuất hiện, tôi nghĩ Thời Thụy cũng sẽ không còn sự tồn tại của Đường Ngọc Sở nữa.”
Cố Ngọc Lam nghiến răng nghiến lợi khi nghe được câu nói đó: “Đường Ngọc Sở là người quá may mắn, hay thực sự có người đang bí mật giúp đỡ cô ta?”
“Hằng Phúc, việc điều tra thân phận của người đàn ông bên cạnh Đường Ngọc Sở như thế nào rồi?”
Bùi Vân Trạch mở miệng hỏi.
“Vẫn không có kết quả.” Bùi Hằng Phúc cau mày: “Một người tồn tại trên thế giới này ít nhất cũng sẽ có một chút manh mối, nhưng người đàn ông đó không có bất cứ manh mối gì, điều này rất kỳ lạ.”
“Người đàn ông nào?” Tô Nhã An không biết bọn họ đang nói chuyện gì.
“Chị họ, chính là người đàn ông bên cạnh Đường Ngọc Sở, là một người đàn ông khiến người ta sợ hãi.” Cố Ngọc Lam không khỏi cảm thấy rùng mình khi nghĩ đến người đàn ông đó.
Tô Nhã An nhìn mỗi người bọn họ đều có vẻ ngưng trọng, không khỏi hơi buồn cười: “Giống như Hằng Phúc đã nói, Đường Ngọc Sở có thân phận gì, cho dù người đàn ông bên cạnh cô ta có uy lực cỡ nào, thì sao có thể lợi hại như vậy được.”
Thật không hiểu bọn họ đang lo lắng điều gì.
“Chị họ, không phải đâu, là…”
Cố Ngọc Lam muốn giải thích một chút, lúc này, Bùi Hằng Phúc đã cắt đứt lời của cô ta: “Chị họ, chị cảm thấy Thời Thụy hiện giờ đã có Thẩm Tử Dục thì có thể đối phó được với Đường Ngọc Sở nữa sao?”
Cố Ngọc Lam vừa nghe vậy, thì vội vàng phụ họa theo: “Đúng vậy, điều quan trọng nhất hiện giờ là phải khiến cho Đường Ngọc Sở nhận được sự giáo huấn mà cô ta nên có.”
Tô Nhã An cười lạnh: “Mấy người cảm thấy tôi là một người không có bản lĩnh như vậy à?”
Nghe cô ta nói vậy, Bùi Hằng Phúc và Cố Ngọc Lam liếc nhìn nhau, không hẹn mà nở nụ cười.
Đúng vậy, chị họ là người lợi hại như thế nào, bọn họ sao mà không hiểu rõ chứ?
…
Gần đây, đủ loại nước hoa bay lơ lửng trong không trung ở bộ phận truyền thông, thiếu chút nữa làm cho người ta choáng váng.
“Mùa xuân đến rồi sao?” Tống An Kỳ bóp chiếc mũi hơi ngột ngạt của mình: “Tớ lại bị viêm mũi rồi.”
Đường Ngọc Sở nhìn chung quanh, khẽ cười: “Quả nhiên là mùa xuân đến rồi.”
“Này!” Tống An Kỳ chế nhạo: “Cái gì mà mùa xuân đến rồi? Không phải là một đám phụ nữ đang tơ tưởng sao?”
“Đây chẳng lẽ không phải là mùa xuân đến?”
Đường Ngọc Sở không khỏi giả bộ khó hiểu.
Tống An Kỳ trợn tròn mắt, sau đó thở dài nói: “Tớ nghĩ sau này tớ không dám mua nước hoa nữa. Tớ chưa từng biết mùi nước hoa lại có thể khó ngửi như vậy.”
Từ khi Thẩm Tử Dục trở thành tân giám đốc, đám phụ nữ do Lại Tiểu Lan đứng đầu đều như phát cuồng, ngày nào cũng ăn mặc hở hang, hệt như những phi tần ở hậu cung thời cổ đại, mong chờ một ngày nào đó có thể giành được sự sủng hạnh của Hoàng đế.
Thật sự là khổ sở đối với người khác mà, mỗi ngày ngoài việc ngửi thấy đủ loại nước hoa nồng nặc, còn phải nghe thấy mấy cô nàng đó giả giọng.
“Tớ nghĩ mình sắp phát điên rồi.” Tống An Kỳ rên rỉ và nằm xuống bàn, cô sẽ thực sự phát điên nếu điều này tiếp tục xảy ra.
“Được rồi, bình tĩnh nào.” Đường Ngọc Sở vỗ vỗ đầu cô ấy: “Đợi tớ đem tin tức mới này đưa lên cho cấp trên, thì bọn họ cũng sẽ chết tâm thôi.”
“Tin tức mới?” Tống An Kỳ vội vàng ngồi thẳng dậy, ngửa cổ nhìn màn hình máy tính, tiêu đề bài báo trên màn hình được viết rất ấn tượng: Trải nghiệm tình cảm không muốn người ta biết của cậu ấm nhà họ Thẩm.
Sau khi xem qua đại khái nội dung bên trên, Tống An Kỳ không khỏi cảm thán: “Ngọc Sở, cậu bới móc đào sâu tin tức của sếp như vậy, không tốt lắm đâu.”
“Phải không?” Đường Ngọc Sở nhíu mày: “Tin tức gần đây thật sự rất nhàm chán, nếu không có tin hot nào thì cuộc sống của mọi người cũng sẽ rất vô vị.”
Tống An Kỳ bật cười: “Bà Lục đây thật sự là muốn hoành hoành thành phố Bắc Ninh này rồi!”
“Đương nhiên, đã có đặc quyền này thì sao lại không dùng?”
Đường Ngọc Sở in bản thảo tin tức ra, đóng tập xong rồi đưa qua cho Lina.
“Tiểu Sở, chuyện riêng tư của lãnh đạo công ty bị phanh phui thế này không thích hợp lắm đâu.”
Lina khép bản thảo lại, không tán thành nhìn Đường Ngọc Sở.
“Quản lý Lina, tôi nghĩ rằng là một nhân viên truyền thông, tôi không thể bỏ lỡ bất kỳ tin tức có ý nghĩa và có giá trị nào được. Tôi nghĩ chủ tịch Thẩm cũng sẽ hiểu điều đó.”
Ngoài miệng thì Đường Ngọc Sở nói một cách quang minh chính đại, nhưng trong lòng lại thầm cười, chuyện riêng tư này là do Thẩm Tử Dục tự mình tung ra, làm sao cô có thể để cậu ta thất vọng trên các tiêu đề và hot search được?
Lina nghiêm túc suy nghĩ, sau đó gật đầu: “Thôi được, tôi sẽ đưa cho người bên trên xem xét, nếu được, chúng ta sẽ đăng lên.”
“Được.”
Đường Ngọc Sở chắc chắn 100% rằng bản thảo tin tức này sẽ được công bố một cách suôn sẻ.
Nhưng sự thật nằm ngoài dự đoán của cô, khi đang ngồi trong phòng làm việc tràn đầy tự tin, thì cô bất ngờ nhận được cuộc gọi nội bộ từ Tổng giám đốc Tô Nhã An .
“Lên đây.”
Một câu nói lạnh lùng truyền đến, rồi sau đó cúp điện thoại.
Đường Ngọc Sở giễu cợt, Tô Nhã An này thật là…
Một lời khó nói hết!
Vừa bước vào phòng làm việc của tổng giám đốc, một vật thể màu trắng bay về phía Đường Ngọc Sở, may mà cô phản ứng đủ nhanh và tránh sang một bên, may mắn thoát được.
Khi vật đó rơi xuống đất, cô cúi đầu nhìn kĩ, đồng tử nhíu chặt, hóa ra đó là bản thảo tin tức mà cô đã dày công chỉnh sửa.
Cô ngẩng đầu lên và nhìn về phía Tô Nhã An, thấy người kia cũng đang nhìn cô một cách lạnh lùng, vẻ mặt còn hơi tự mãn.
Bàn tay đang nắm chặt lại buông lỏng ra, cô kìm nén lửa giận trong lòng, cầm bản thảo trên mặt đất lên, rồi thản nhiên đi tới.
Ánh mắt của hai người bọn họ chạm nhau trong không trung, trong mắt lộ ra vẻ chán ghét lẫn nhau, không hề có sự nhượng bộ.
Cô đến gần “Cạch”
Bản thảo đập mạnh lên trên bàn, Đường Ngọc Sở lạnh lùng nhìn chằm chằm Tô Nhã An, khóe miệng mang theo sự giễu cợt, lạnh lùng nói: “Tổng giám đốc Tô, cô đây là có ý gì?”
“Nhã An, tên Thẩm Tử Dục đây là có ý gì chứ?” Vẻ mặt Bùi Vân Trạch u ám, ánh mắt sắc bén nhìn Tô Nhã An đang ngồi bên cạnh.
“Trước mắt cháu vẫn không biết anh ta có ý định muốn thu mua Thời Thụy hay không, nhưng…” Tô Nhã An ngừng lại, ánh mắt sắc bén lóe lên: “Cháu đoán có lẽ có liên quan đến Đường Ngọc Sở.”
“Không thể nào!” Bùi Hằng Phúc ngay lập tức phủ định suy nghĩ của Tô Nhã An.
“Đường Ngọc Sở có thân phận gì? Thẩm Tử Dục làm sao có thể có quan hệ với cô ta được? Không thể nào, không thể nào, tuyệt đối không có khả năng …”
Bùi Hằng Phúc liên tục nói “không thể nào”, giống như không nói vậy thì anh ta không thể chắc chắn được.
“Đúng vậy, Đường Ngọc Sở kia làm sao có quan hệ với nhà họ Thẩm được.”
Cố Ngọc Lam cũng phụ họa theo, tuy nói như vậy, nhưng trong lòng cô ta cũng hơi chột dạ.
Đường Ngọc Sở đã có một người đàn ông quyền lực như vậy bên cạnh, nếu như lại thêm một Thẩm Tử Dục nữa, nhà họ Bùi muốn đối phó với Đường Ngọc Sở thì đó cũng chỉ là một giấc mộng viển vông.
Suy nghĩ của Tô Nhã An khác với bọn họ: “Làm sao có thể không được? Tôi vốn dĩ muốn bảo chủ tịch cũ sa thải Đường Ngọc Sở, nếu như Thẩm Tử Dục không xuất hiện, tôi nghĩ Thời Thụy cũng sẽ không còn sự tồn tại của Đường Ngọc Sở nữa.”
Cố Ngọc Lam nghiến răng nghiến lợi khi nghe được câu nói đó: “Đường Ngọc Sở là người quá may mắn, hay thực sự có người đang bí mật giúp đỡ cô ta?”
“Hằng Phúc, việc điều tra thân phận của người đàn ông bên cạnh Đường Ngọc Sở như thế nào rồi?”
Bùi Vân Trạch mở miệng hỏi.
“Vẫn không có kết quả.” Bùi Hằng Phúc cau mày: “Một người tồn tại trên thế giới này ít nhất cũng sẽ có một chút manh mối, nhưng người đàn ông đó không có bất cứ manh mối gì, điều này rất kỳ lạ.”
“Người đàn ông nào?” Tô Nhã An không biết bọn họ đang nói chuyện gì.
“Chị họ, chính là người đàn ông bên cạnh Đường Ngọc Sở, là một người đàn ông khiến người ta sợ hãi.” Cố Ngọc Lam không khỏi cảm thấy rùng mình khi nghĩ đến người đàn ông đó.
Tô Nhã An nhìn mỗi người bọn họ đều có vẻ ngưng trọng, không khỏi hơi buồn cười: “Giống như Hằng Phúc đã nói, Đường Ngọc Sở có thân phận gì, cho dù người đàn ông bên cạnh cô ta có uy lực cỡ nào, thì sao có thể lợi hại như vậy được.”
Thật không hiểu bọn họ đang lo lắng điều gì.
“Chị họ, không phải đâu, là…”
Cố Ngọc Lam muốn giải thích một chút, lúc này, Bùi Hằng Phúc đã cắt đứt lời của cô ta: “Chị họ, chị cảm thấy Thời Thụy hiện giờ đã có Thẩm Tử Dục thì có thể đối phó được với Đường Ngọc Sở nữa sao?”
Cố Ngọc Lam vừa nghe vậy, thì vội vàng phụ họa theo: “Đúng vậy, điều quan trọng nhất hiện giờ là phải khiến cho Đường Ngọc Sở nhận được sự giáo huấn mà cô ta nên có.”
Tô Nhã An cười lạnh: “Mấy người cảm thấy tôi là một người không có bản lĩnh như vậy à?”
Nghe cô ta nói vậy, Bùi Hằng Phúc và Cố Ngọc Lam liếc nhìn nhau, không hẹn mà nở nụ cười.
Đúng vậy, chị họ là người lợi hại như thế nào, bọn họ sao mà không hiểu rõ chứ?
…
Gần đây, đủ loại nước hoa bay lơ lửng trong không trung ở bộ phận truyền thông, thiếu chút nữa làm cho người ta choáng váng.
“Mùa xuân đến rồi sao?” Tống An Kỳ bóp chiếc mũi hơi ngột ngạt của mình: “Tớ lại bị viêm mũi rồi.”
Đường Ngọc Sở nhìn chung quanh, khẽ cười: “Quả nhiên là mùa xuân đến rồi.”
“Này!” Tống An Kỳ chế nhạo: “Cái gì mà mùa xuân đến rồi? Không phải là một đám phụ nữ đang tơ tưởng sao?”
“Đây chẳng lẽ không phải là mùa xuân đến?”
Đường Ngọc Sở không khỏi giả bộ khó hiểu.
Tống An Kỳ trợn tròn mắt, sau đó thở dài nói: “Tớ nghĩ sau này tớ không dám mua nước hoa nữa. Tớ chưa từng biết mùi nước hoa lại có thể khó ngửi như vậy.”
Từ khi Thẩm Tử Dục trở thành tân giám đốc, đám phụ nữ do Lại Tiểu Lan đứng đầu đều như phát cuồng, ngày nào cũng ăn mặc hở hang, hệt như những phi tần ở hậu cung thời cổ đại, mong chờ một ngày nào đó có thể giành được sự sủng hạnh của Hoàng đế.
Thật sự là khổ sở đối với người khác mà, mỗi ngày ngoài việc ngửi thấy đủ loại nước hoa nồng nặc, còn phải nghe thấy mấy cô nàng đó giả giọng.
“Tớ nghĩ mình sắp phát điên rồi.” Tống An Kỳ rên rỉ và nằm xuống bàn, cô sẽ thực sự phát điên nếu điều này tiếp tục xảy ra.
“Được rồi, bình tĩnh nào.” Đường Ngọc Sở vỗ vỗ đầu cô ấy: “Đợi tớ đem tin tức mới này đưa lên cho cấp trên, thì bọn họ cũng sẽ chết tâm thôi.”
“Tin tức mới?” Tống An Kỳ vội vàng ngồi thẳng dậy, ngửa cổ nhìn màn hình máy tính, tiêu đề bài báo trên màn hình được viết rất ấn tượng: Trải nghiệm tình cảm không muốn người ta biết của cậu ấm nhà họ Thẩm.
Sau khi xem qua đại khái nội dung bên trên, Tống An Kỳ không khỏi cảm thán: “Ngọc Sở, cậu bới móc đào sâu tin tức của sếp như vậy, không tốt lắm đâu.”
“Phải không?” Đường Ngọc Sở nhíu mày: “Tin tức gần đây thật sự rất nhàm chán, nếu không có tin hot nào thì cuộc sống của mọi người cũng sẽ rất vô vị.”
Tống An Kỳ bật cười: “Bà Lục đây thật sự là muốn hoành hoành thành phố Bắc Ninh này rồi!”
“Đương nhiên, đã có đặc quyền này thì sao lại không dùng?”
Đường Ngọc Sở in bản thảo tin tức ra, đóng tập xong rồi đưa qua cho Lina.
“Tiểu Sở, chuyện riêng tư của lãnh đạo công ty bị phanh phui thế này không thích hợp lắm đâu.”
Lina khép bản thảo lại, không tán thành nhìn Đường Ngọc Sở.
“Quản lý Lina, tôi nghĩ rằng là một nhân viên truyền thông, tôi không thể bỏ lỡ bất kỳ tin tức có ý nghĩa và có giá trị nào được. Tôi nghĩ chủ tịch Thẩm cũng sẽ hiểu điều đó.”
Ngoài miệng thì Đường Ngọc Sở nói một cách quang minh chính đại, nhưng trong lòng lại thầm cười, chuyện riêng tư này là do Thẩm Tử Dục tự mình tung ra, làm sao cô có thể để cậu ta thất vọng trên các tiêu đề và hot search được?
Lina nghiêm túc suy nghĩ, sau đó gật đầu: “Thôi được, tôi sẽ đưa cho người bên trên xem xét, nếu được, chúng ta sẽ đăng lên.”
“Được.”
Đường Ngọc Sở chắc chắn 100% rằng bản thảo tin tức này sẽ được công bố một cách suôn sẻ.
Nhưng sự thật nằm ngoài dự đoán của cô, khi đang ngồi trong phòng làm việc tràn đầy tự tin, thì cô bất ngờ nhận được cuộc gọi nội bộ từ Tổng giám đốc Tô Nhã An .
“Lên đây.”
Một câu nói lạnh lùng truyền đến, rồi sau đó cúp điện thoại.
Đường Ngọc Sở giễu cợt, Tô Nhã An này thật là…
Một lời khó nói hết!
Vừa bước vào phòng làm việc của tổng giám đốc, một vật thể màu trắng bay về phía Đường Ngọc Sở, may mà cô phản ứng đủ nhanh và tránh sang một bên, may mắn thoát được.
Khi vật đó rơi xuống đất, cô cúi đầu nhìn kĩ, đồng tử nhíu chặt, hóa ra đó là bản thảo tin tức mà cô đã dày công chỉnh sửa.
Cô ngẩng đầu lên và nhìn về phía Tô Nhã An, thấy người kia cũng đang nhìn cô một cách lạnh lùng, vẻ mặt còn hơi tự mãn.
Bàn tay đang nắm chặt lại buông lỏng ra, cô kìm nén lửa giận trong lòng, cầm bản thảo trên mặt đất lên, rồi thản nhiên đi tới.
Ánh mắt của hai người bọn họ chạm nhau trong không trung, trong mắt lộ ra vẻ chán ghét lẫn nhau, không hề có sự nhượng bộ.
Cô đến gần “Cạch”
Bản thảo đập mạnh lên trên bàn, Đường Ngọc Sở lạnh lùng nhìn chằm chằm Tô Nhã An, khóe miệng mang theo sự giễu cợt, lạnh lùng nói: “Tổng giám đốc Tô, cô đây là có ý gì?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.