Chương 80: YÊU THÍCH HƯ VINH
Thượng Thanh Khâm Tử
12/02/2021
Hai giờ chiều, Đường Ngọc Sở đang yên tĩnh nằm trong vòng tay ấm áp của Lục Triều Dương, chuông cửa phòng đột nhiên lại vang lên.
Đường Ngọc Sở đi ra mở cửa, nhìn thấy Tiểu Ngải đang đứng ở cửa, không khỏi nghi ngờ hỏi: "Có chuyện gì?"
"Không có gì cả, tôi chỉ đến đây để thông báo với cô thời gian quay phim của Ngọc Lam sắp đến rồi, cô chuẩn bị một chút đi, đi ra ngoài cùng chúng tôi luôn."
Lúc nói chuyện thì Tiểu Ngải rất là lạnh nhạt, nhưng mà ánh mắt của cô ta lại nghiêng qua nhìn vào trong phòng, dường như là muốn nhìn thử xem phòng vip ra sao.
Đường Ngọc Sở đứng chắn ở trước mặt của cô ta, lạnh lùng nói: "Biết rồi, tôi sửa soạn một chút rồi lập tức đến ngay, cô có thể đi rồi đó."
Tiểu Ngải dường như là cảm thấy không cam tâm, nhưng mà thái độ của Đường Ngọc Sở mạnh mẽ, cô ta cũng không nói được cái gì nữa, chỉ có thể hậm hực xoay người rời đi.
Tiểu Ngải vừa đi, Đường Ngọc Sở liền nhàn nhã quay lại phòng, Lục Triều Dương đang xem tài liệu ở trên ghế sofa, nhìn cô một cái: "Phải ra ngoài à?"
"Ừm, anh thì sao đây, ở đây làm việc hả?"
Đường Ngọc Sở đi một đoạn đường xa để đến đây ở với cô, cô lại bỏ anh ở chỗ này, cứ cảm thấy hơi có lỗi.
"Không phải đâu, chi nhánh công ty ở gần đây, anh sẽ qua bên đó nhìn xem."
Đường Ngọc Sở trố mắt nhìn, nghiêng đầu nhìn anh chằm chằm: "Hoàng Đình cũng có chi nhánh nữa hả?"
Ngón tay của Lục Triều Dương dừng lại một chút, cười khẽ: "Không phải là Hoàng Đình, mà là sản nghiệp của gia tộc."
"..."
Đường Ngọc Sở im lặng cả nửa ngày, đột nhiên nghiêng đầu qua trừng anh: "Anh ngoại trừ tiếp quản Hoàng Đình, còn phải tiếp quản sản nghiệp của dòng họ nữa hả?"
Lục Triều Dương hờ hững gật đầu: "Ừm."
"..."
Đường Ngọc Sở lại im lặng một lát nữa, ánh mắt đột nhiên trở lên hơi kỳ quái: "Bốn gia tộc lớn ở Bắc Ninh, đứng đầu là nhà họ Lục, còn lại là họ Thẩm, họ Sở, họ Lăng... Nếu như em đoán không sai, anh với bọn người Thẩm Mộ chính là người của bốn gia tộc lớn?"
"Rõ ràng như vậy rồi, chắc là cũng không cần đoán đâu nhỉ?"
Một nụ cười vì dị xuất hiện bên khóe miệng của Lục Triều Dương, nhìn có chút ẩn ý.
Đường Ngọc Sở nhịn không được mà hít một hơi, cảm thấy trước mắt quá mờ mịt.
Thật ra thì cô đã nghĩ đến chuyện đó trong buổi tiệc tối đêm hôm đó, chỉ là cô vẫn không nói thẳng ra, nhưng mà bây giờ đã nhận được sự thừa nhận của Lục Triều Dương, loại xung kích kia vẫn là rất lớn.
Bốn gia tộc lớn đó!
Đó chính là một gia tộc giàu có tiếng tăm lẫy lừng trong nước, sản nghiệp của gia tộc còn trải rộng ra cả nước ngoài, sợ là mười tập đoàn Bùi thị cũng không thể sánh nổi.
Đường Ngọc Sở đang cố gắng tiêu hóa cơn bàng hoàng ở trong lòng, một lúc lâu sau cô mới chép miệng, nói lẩm bẩm: "Thật sự không thể tin được, em đã có được vận may cứt chó gì mà tùy tiện nhặt được một ông chồng ở trên đường, bối cảnh lại dọa người như vậy chứ?"
Nhìn bộ dạng gật gù đắc ý của vợ mình, Lục Triều Dương không khỏi bật cười.
Phản ứng này của cô quá là thú vị.
...
Đường Ngọc Sở cầm theo camera bên người, trực tiếp tập hợp với bọn người Cố Ngọc Lam ở cửa khách sạn.
Sau khi mấy người bọn họ lên xe liền chạy đến hiện trường quay phim.
Trên đường đi Cố Ngọc Lam vẫn cứ luôn khó chịu với Đường Ngọc Sở Bùi Hằng Phúc thì mang theo ánh mắt phức tạp mà nhìn cô chằm chằm, một bộ dạng muốn nói rồi lại thôi.
Về phần Tiểu Ngải và Tiểu Mỹ, ngay cả làm nhục cũng không còn dám nữa, chỉ có thể ghen ghét đầy mặt.
Dù sao, không phải là ai cũng có thể ngồi khoang hạng nhất, cũng không thể ở phòng vip được.
Đường Ngọc Sở không thèm để ý bọn họ, chụp phong cảnh ở ven đường, chơi đến nỗi quên cả trời đất.
Có lẽ là sau hai mươi phút, cuối cùng năm người bọn họ cũng đã đến hiện trường quay phim.
Quảng cáo mà Cố Ngọc Lam nhận chính là quảng cáo quần áo thể thao, nhãn hiệu cũng không cao cấp, nhưng mà ở thị trường trong nước cũng coi như là không tệ. Chủ đề quay phim rất đơn giản, chỉ cần thể hiện ra phong cách vận động mang theo sức sống tươi trẻ là được rồi.
Sau khi năm người bọn họ đến phòng chụp ảnh, Cố Ngọc Lam liền đi trang điểm, người đại diện và trợ lý cũng vội vàng đi theo, cuối cùng chỉ lại hai người Đường Ngọc Sở và Bùi Hằng Phúc.
Đường Ngọc Sở cũng không định nói chuyện với Bùi Hằng Phúc, cô liền loay hoay với chiếc máy ảnh của mình.
Bùi Hằng Phúc bị cô không thèm để ý như vậy, đáy mắt xẹt qua một tia tức giận: "Là người đàn ông đó sao? Là người đàn ông đã bao khoang hạng nhất cho cô, lại đặt phòng VIP cho cô?"
"Liên quan gì đến anh chứ?"
Giọng nói của Đường Ngọc Sở lạnh lùng cứng rắn, bây giờ cô có làm cái gì nữa cũng không có liên quan gì đến anh ta.
"Ngọc Sở, cô đã thay đổi rồi, cô của trước kia không tham hư vinh như thế."
Giọng điệu của Bùi Hằng Phúc lạnh lùng đến cực điểm.
Bây giờ ở trong mắt của anh ta, Đường Ngọc Sở nghiễm nhiên đã biến thành một cô gái yêu thích hư vinh.
Mặc dù là trước kia cô được nuông chiều, nhưng mà cô không bao giờ quan tâm đến những thứ mang vẻ bề ngoài như thế này, không thể nào dùng cách như vậy để nhục nhã một người.
Nhưng mà hành vi ngày hôm nay của Đường Ngọc Sở đối với Cố Ngọc Lam, khiến cho anh ta cảm thấy vô cùng thất vọng.
"Hư vinh?"
Đường Ngọc Sở ngây ngốc một lát, có chút khó tin mà nhìn anh ta: "Tôi hư vinh à? Haha, anh không cảm thấy lời này hẳn nên nói với Cố Ngọc Lam sao? Nếu như tôi hư vinh, chẳng phải là cô ta càng hư vinh hơn so với tôi ư? Cô ta thế mà lại ỷ vào chỗ dựa là anh mà liều mạng muốn chèn ép tôi đây này, anh lại ở đây nói mấy lời này với tôi, cũng không phải quá buồn cười đi thôi."
Bùi Hằng Phúc trì trệ: "Ít nhất thì cô ấy sẽ không giống với cô của ngày hôm nay."
"Hôm nay tôi như thế nào chứ? Trước khi lên máy bay, Cố Ngọc Lam còn có thể khoe khoang cô ta ngồi khoang thương gia thành như thế, tại sao anh lại không nói cô ta hư vinh đi? Hay là anh cảm thấy, ngay cả bọn anh cũng không được ngồi thì tôi cũng không có tư cách đó?"
Giọng điệu của Đường Ngọc Sở mỉa mai cười nhạo, ánh mắt lại tràn đầy trào phúng.
Bùi Hằng Phúc không nói chuyện, chỉ là dùng ánh mắt lạnh lùng mà trừng cô.
Quả thật là Đường Ngọc Sở đã nói đúng, loại người giống như Bùi Hằng Phúc, vừa được sinh ra đời thì chính là cậu chủ nhà giàu, càng muốn có cái gì thì phải có cái đó, đi đến đâu cũng đều nhận được sự đãi ngộ cao cấp.
Nhưng mà ngày hôm nay, anh ta lại nếm được mùi vị thất bại ở trên người của Đường Ngọc Sở.
Cũng là bởi vì người đàn ông thần bí ở sau lưng của cô.
Bởi vì người đàn ông nào đó mà niềm kiêu ngạo và lòng tự trọng của anh ta đều bị chèn ép hết toàn bộ, cộng thêm việc Đường Ngọc Sở coi thường sự tồn tại của anh ta, lập tức khiến cho anh ta có chút chịu không được mà mở miệng châm chọc.
Đường Ngọc Sở đi ra mở cửa, nhìn thấy Tiểu Ngải đang đứng ở cửa, không khỏi nghi ngờ hỏi: "Có chuyện gì?"
"Không có gì cả, tôi chỉ đến đây để thông báo với cô thời gian quay phim của Ngọc Lam sắp đến rồi, cô chuẩn bị một chút đi, đi ra ngoài cùng chúng tôi luôn."
Lúc nói chuyện thì Tiểu Ngải rất là lạnh nhạt, nhưng mà ánh mắt của cô ta lại nghiêng qua nhìn vào trong phòng, dường như là muốn nhìn thử xem phòng vip ra sao.
Đường Ngọc Sở đứng chắn ở trước mặt của cô ta, lạnh lùng nói: "Biết rồi, tôi sửa soạn một chút rồi lập tức đến ngay, cô có thể đi rồi đó."
Tiểu Ngải dường như là cảm thấy không cam tâm, nhưng mà thái độ của Đường Ngọc Sở mạnh mẽ, cô ta cũng không nói được cái gì nữa, chỉ có thể hậm hực xoay người rời đi.
Tiểu Ngải vừa đi, Đường Ngọc Sở liền nhàn nhã quay lại phòng, Lục Triều Dương đang xem tài liệu ở trên ghế sofa, nhìn cô một cái: "Phải ra ngoài à?"
"Ừm, anh thì sao đây, ở đây làm việc hả?"
Đường Ngọc Sở đi một đoạn đường xa để đến đây ở với cô, cô lại bỏ anh ở chỗ này, cứ cảm thấy hơi có lỗi.
"Không phải đâu, chi nhánh công ty ở gần đây, anh sẽ qua bên đó nhìn xem."
Đường Ngọc Sở trố mắt nhìn, nghiêng đầu nhìn anh chằm chằm: "Hoàng Đình cũng có chi nhánh nữa hả?"
Ngón tay của Lục Triều Dương dừng lại một chút, cười khẽ: "Không phải là Hoàng Đình, mà là sản nghiệp của gia tộc."
"..."
Đường Ngọc Sở im lặng cả nửa ngày, đột nhiên nghiêng đầu qua trừng anh: "Anh ngoại trừ tiếp quản Hoàng Đình, còn phải tiếp quản sản nghiệp của dòng họ nữa hả?"
Lục Triều Dương hờ hững gật đầu: "Ừm."
"..."
Đường Ngọc Sở lại im lặng một lát nữa, ánh mắt đột nhiên trở lên hơi kỳ quái: "Bốn gia tộc lớn ở Bắc Ninh, đứng đầu là nhà họ Lục, còn lại là họ Thẩm, họ Sở, họ Lăng... Nếu như em đoán không sai, anh với bọn người Thẩm Mộ chính là người của bốn gia tộc lớn?"
"Rõ ràng như vậy rồi, chắc là cũng không cần đoán đâu nhỉ?"
Một nụ cười vì dị xuất hiện bên khóe miệng của Lục Triều Dương, nhìn có chút ẩn ý.
Đường Ngọc Sở nhịn không được mà hít một hơi, cảm thấy trước mắt quá mờ mịt.
Thật ra thì cô đã nghĩ đến chuyện đó trong buổi tiệc tối đêm hôm đó, chỉ là cô vẫn không nói thẳng ra, nhưng mà bây giờ đã nhận được sự thừa nhận của Lục Triều Dương, loại xung kích kia vẫn là rất lớn.
Bốn gia tộc lớn đó!
Đó chính là một gia tộc giàu có tiếng tăm lẫy lừng trong nước, sản nghiệp của gia tộc còn trải rộng ra cả nước ngoài, sợ là mười tập đoàn Bùi thị cũng không thể sánh nổi.
Đường Ngọc Sở đang cố gắng tiêu hóa cơn bàng hoàng ở trong lòng, một lúc lâu sau cô mới chép miệng, nói lẩm bẩm: "Thật sự không thể tin được, em đã có được vận may cứt chó gì mà tùy tiện nhặt được một ông chồng ở trên đường, bối cảnh lại dọa người như vậy chứ?"
Nhìn bộ dạng gật gù đắc ý của vợ mình, Lục Triều Dương không khỏi bật cười.
Phản ứng này của cô quá là thú vị.
...
Đường Ngọc Sở cầm theo camera bên người, trực tiếp tập hợp với bọn người Cố Ngọc Lam ở cửa khách sạn.
Sau khi mấy người bọn họ lên xe liền chạy đến hiện trường quay phim.
Trên đường đi Cố Ngọc Lam vẫn cứ luôn khó chịu với Đường Ngọc Sở Bùi Hằng Phúc thì mang theo ánh mắt phức tạp mà nhìn cô chằm chằm, một bộ dạng muốn nói rồi lại thôi.
Về phần Tiểu Ngải và Tiểu Mỹ, ngay cả làm nhục cũng không còn dám nữa, chỉ có thể ghen ghét đầy mặt.
Dù sao, không phải là ai cũng có thể ngồi khoang hạng nhất, cũng không thể ở phòng vip được.
Đường Ngọc Sở không thèm để ý bọn họ, chụp phong cảnh ở ven đường, chơi đến nỗi quên cả trời đất.
Có lẽ là sau hai mươi phút, cuối cùng năm người bọn họ cũng đã đến hiện trường quay phim.
Quảng cáo mà Cố Ngọc Lam nhận chính là quảng cáo quần áo thể thao, nhãn hiệu cũng không cao cấp, nhưng mà ở thị trường trong nước cũng coi như là không tệ. Chủ đề quay phim rất đơn giản, chỉ cần thể hiện ra phong cách vận động mang theo sức sống tươi trẻ là được rồi.
Sau khi năm người bọn họ đến phòng chụp ảnh, Cố Ngọc Lam liền đi trang điểm, người đại diện và trợ lý cũng vội vàng đi theo, cuối cùng chỉ lại hai người Đường Ngọc Sở và Bùi Hằng Phúc.
Đường Ngọc Sở cũng không định nói chuyện với Bùi Hằng Phúc, cô liền loay hoay với chiếc máy ảnh của mình.
Bùi Hằng Phúc bị cô không thèm để ý như vậy, đáy mắt xẹt qua một tia tức giận: "Là người đàn ông đó sao? Là người đàn ông đã bao khoang hạng nhất cho cô, lại đặt phòng VIP cho cô?"
"Liên quan gì đến anh chứ?"
Giọng nói của Đường Ngọc Sở lạnh lùng cứng rắn, bây giờ cô có làm cái gì nữa cũng không có liên quan gì đến anh ta.
"Ngọc Sở, cô đã thay đổi rồi, cô của trước kia không tham hư vinh như thế."
Giọng điệu của Bùi Hằng Phúc lạnh lùng đến cực điểm.
Bây giờ ở trong mắt của anh ta, Đường Ngọc Sở nghiễm nhiên đã biến thành một cô gái yêu thích hư vinh.
Mặc dù là trước kia cô được nuông chiều, nhưng mà cô không bao giờ quan tâm đến những thứ mang vẻ bề ngoài như thế này, không thể nào dùng cách như vậy để nhục nhã một người.
Nhưng mà hành vi ngày hôm nay của Đường Ngọc Sở đối với Cố Ngọc Lam, khiến cho anh ta cảm thấy vô cùng thất vọng.
"Hư vinh?"
Đường Ngọc Sở ngây ngốc một lát, có chút khó tin mà nhìn anh ta: "Tôi hư vinh à? Haha, anh không cảm thấy lời này hẳn nên nói với Cố Ngọc Lam sao? Nếu như tôi hư vinh, chẳng phải là cô ta càng hư vinh hơn so với tôi ư? Cô ta thế mà lại ỷ vào chỗ dựa là anh mà liều mạng muốn chèn ép tôi đây này, anh lại ở đây nói mấy lời này với tôi, cũng không phải quá buồn cười đi thôi."
Bùi Hằng Phúc trì trệ: "Ít nhất thì cô ấy sẽ không giống với cô của ngày hôm nay."
"Hôm nay tôi như thế nào chứ? Trước khi lên máy bay, Cố Ngọc Lam còn có thể khoe khoang cô ta ngồi khoang thương gia thành như thế, tại sao anh lại không nói cô ta hư vinh đi? Hay là anh cảm thấy, ngay cả bọn anh cũng không được ngồi thì tôi cũng không có tư cách đó?"
Giọng điệu của Đường Ngọc Sở mỉa mai cười nhạo, ánh mắt lại tràn đầy trào phúng.
Bùi Hằng Phúc không nói chuyện, chỉ là dùng ánh mắt lạnh lùng mà trừng cô.
Quả thật là Đường Ngọc Sở đã nói đúng, loại người giống như Bùi Hằng Phúc, vừa được sinh ra đời thì chính là cậu chủ nhà giàu, càng muốn có cái gì thì phải có cái đó, đi đến đâu cũng đều nhận được sự đãi ngộ cao cấp.
Nhưng mà ngày hôm nay, anh ta lại nếm được mùi vị thất bại ở trên người của Đường Ngọc Sở.
Cũng là bởi vì người đàn ông thần bí ở sau lưng của cô.
Bởi vì người đàn ông nào đó mà niềm kiêu ngạo và lòng tự trọng của anh ta đều bị chèn ép hết toàn bộ, cộng thêm việc Đường Ngọc Sở coi thường sự tồn tại của anh ta, lập tức khiến cho anh ta có chút chịu không được mà mở miệng châm chọc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.