Chương 82: Mang thai
Phi Yến Nhược Thiên
06/08/2019
“Duật...” Mạc Tử Yên mấp môi, ánh mắt nhìn đến người vừa đá cửa xông vào không khỏi để lộ sự phức tạp.
Anh đến rồi...
Cô biết anh có cách tìm ra cô, cô biết anh sẽ đến, chuyện này chỉ là chuyện sớm muộn, chính là sau khi nghe những lời vừa nãy của Lãnh An Nhiên, cô đột nhiên cảm thấy anh không nên đến đây. Đây là ân oán riêng giữa cô và Lãnh An Nhiên, vốn dĩ nên kết thúc từ kiếp trước, chỉ là vẫn chưa có cơ hội, bởi vì cô ta trong tối, cô ở ngoài sáng, chưa bao giờ gặp mặt, tuy nhiên điều đó cũng không hề ảnh hưởng đến ân oán giữa hai người. Lãnh An Nhiên lợi dụng cô hủy hoại Mạc thị, cô tất nhiên không có biện pháp bỏ qua cho cô ta, cô là người chứ không phỉa thánh nhân, cho dù trong chuyện đó là cô cũng có phần sai lầm nhưng cũng không đáng tội đến mức bị cô ta lợi dụng để trở thành kẻ phản bội, điều khiến cô đáng bận tâm hơn là, Lãnh An Nhiên vì Ám Dạ Duật nên mới ra tay với cô, còn cô lại bị lợi dụng mà làm tổn thương anh, Mạc Tử Yên vẫn không thể nào quên được, ánh mắt của người đàn ông bị cô làm tổn thương.
Ánh mắt đó, đạm mạc, bình tĩnh, lạnh lùng, không có bất kì cảm xúc dư thừa nào, có lẽ vì không hi vọng nên mới không cảm thấy thất vọng chăng?
Cánh cửa bị đá ra, cửa vốn đã cũ kĩ, người đàn ông mặc dù không dùng bao nhiêu lực đạo cũng bị đạp bay, không có cánh cửa che chắn, gương mặt của người đàn ông liền để lộ, người đến không ai khác chính là Ám Dạ Duật. Anh một thân tây trang, quần áo có chút xộc xệch nhưng lại không để lộ sự chật vật, xem ra khi anh đến được chỗ này cũng không hoàn toàn thuận lợi, không phải không gặp chướng ngại gì, bất quá điều này cũng không làm ảnh hưởng đến vẻ tuấn tú của anh, chính là sắc mặt anh lúc này lạnh như băng, ánh mắt nhìn đến Lãnh An Nhiên rõ ràng lộ sự tức giận.
Lần đầu tiên Mạc Tử Yên nhìn thấy một Ám Dạ Duật như vậy, gương mặt tưởng chừng như không để lộ bất kì sự hỉ nộ đó, lúc này lại hiện sự tức giận mà bất kì người nào cũng có thể nhận ra.
“Thả cô ấy ra.” Giọng nói của Ám Dạ Duật không phải khẩn cầu khi cứu con tin mà là thái độ ra lệnh, đúng vậy, anh ra lệnh cho Lãnh An Nhiên phải thả Mạc Tử Yên ra.
Ám Dạ Nghiên hôm nay có hẹn với Mạc Tử Yên ra ngoài ăn trưa nhưng đợi một lúc lâu vẫn chưa thấy Mạc Tử Yên xuất hiện, vì vậy cô đã gọi cho Mạc Tử Yên nhưng điện thoại chỉ đổ chuông mà không có ao nghe máy, đến cuộc gọi thứ bảy Ám Dạ Nghiên cũng cảm thấy có gì đó không ổn nên đã gọi đến tìm Ám Dạ Duật. Ám Dạ Duật có một cuộc họp, điện thoại là để quên ở văn phòng, Ám Dạ Nghiên không biết chuyện này, cô gọi điện cho Ám Dạ Duật không được nên đành phải gọi cho Tôn Lãnh Diệt, Tôn Lãnh Diệt lúc này đang bên cạnh Tô Khả Đồng tất nhiên là không muốn nghe máy nhưng Ám Dạ Nghiên nhây không chịu được khiến hắn đành phải bắt máy.
Chuyện này cũng không thể trách Ám Dạ Nghiên, cô cũng chỉ là vì lo lắng cho Mạc Tử Yên, mà điện thoại của chị dâu và anh trai đều không ai nghe máy, đến Ám Dạ Đế Cung tìm thì dì Trương bảo Mạc Tử Yên đã ra ngoài từ sớm, bảo là đi ăn cơm với cô, ăn cơm với cô mà mấy tiếng đồng hồ vẫn chưa thấy mặt, cô có thể không lo lắng hay sao chứ? Tôn Lãnh Diệt là bạn thân của anh trai cô, đối với cô mà nói hắn cũng như là anh trai của cô, mặc dù hai người thường xuyên đấu khẩu nhưng tình cảm không tệ, trong lúc nguy khốn mà cô lại nhớ đến Tôn Lãnh Diệt chứng tỏ trong lòng cô địa vị của hắn không hề thua kém anh trai cô. Cô gọi cho hắn nhiều lần, Tôn Lãnh Diệt phiền sắp chết nên mới nghe máy chỉ trả lời một câu “Đang bận” rồi cúp máy cái rụp, lần này Ám Dạ Nghiên thông minh hơn, không gọi cho Tôn Lãnh Diệt nữa mà gọi cho bạn thân Tô Khả Đồng. Điện thoại reo ba hồi chuông Tô Khả Đồng đã nghe máy, biết Mạc Tử Yên có chuyện nên Tô Khả Đồng cũng đưa điện thoại cho Tôn Lãnh Diệt, hắn nhanh chóng gọi cho Ám Dạ Duật nhưng đối phương không bắt máy, hắn đành gọi cho Trương Đình, Trương Đình là trợ lí của Ám Dạ Duật, muốn tìm Ám Dạ Duật cứ đến hỏi hắn. May mắn là điện thoại Trương Đình có đổ chuông, cho nên giữa cuộc họp điện thoại hắn reo lên liền lập tức thu hút ánh mắt của mọi người, Trương Đình định tắt máy thì lập tức nhận được tin nhắn, hắn liền ra ngoài nghe điện thoại, lúc trở về gương mặt có chút lạnh lẽo, hắn nói một câu, Ám Dạ Duật liền nhanh chóng bỏ họp, đám thành viên hội đồng quản trị lơ ngơ không biết chuyện gì, chỉ im lặng suy nghĩ về câu nói của Trương Đình, câu nói đó là: “Mạc Tử Yên mất tích rồi”.
Ám Dạ Duật vội trở về văn phòng, tìm thấy điện thoại trên bàn, trên đó hiện lên cả chục cuộc gọi nhỡ, còn có tin nhắn nữa, Ám Dạ Duật cũng biết hôm nay cô có hẹn với em gái anh nên nhanh chóng gọi cho cô, quả nhiên là điện thoại không liên lạc được, sau đó anh gọi cho Ám Dạ Nghiên, Ám Dạ Nghiên kể đầu đuôi mọi chuyện với anh, trong lòng anh nảy sinh nghi ngờ, hôm nay tài xế có việc bận, Mạc Tử Yên lại ra ngoài vào lúc này, trên đời này không có chuyện trừng hợp như vậy, suy đi nghĩ lại anh cảm thấy trong chuyện này co vấn đề.
Ám Dạ Duật cho người đi tra camera ở Ám Dạ Đế Cung, phát hiện cô đã lên một chiếc taxi, anh bèn gọi đến công ty taxi xem xét, nơi cô đến là một vùng hoang vu vắng lặng, ngay cả tài xế taxi cũng không dám ở lâu, để cô nơi đó rồi lái xe rời đi. Mạc Tử Yên sẽ không vô duyên vô cớ đến một nơi như vậy, nếu không phải có người bắt ép cô thì chính là cô bị lừa đi, lúc nãy Ám Dạ Nghiên có cho một cô gái mượn điện thoại, có lẽ cô ta đã nhắn tin dụ Mạc Tử Yên đi đến nơi này. Biết được địa điểm anh liền lái xe đến nơi đó trước, còn Trương Đình thì đi tìm Tôn Lãnh Diệt nhờ hỗ trợ, khu này vốn dĩ hoang vắng, một chiếc siêu xe xuất hiện liền có người nhận ra, Ám Dạ Duật thấy vậy liền vứt xe bên đường, đi bộ đến địa chỉ mà tài xế taxi đã đưa, địa chỉ là căn biệt thư bị bỏ hoang, bên ngoài cửa có hai tên côn đồ đang đứng canh cửa. Biệt thự hoang tàn như vậy mà có người giữ cửa thì đúng là có điều bất thường, tám chín phần Mạc Tử Yên ở bên trong, Ám Dạ Duật chỉ có một mình, nếu đối đầu trực diện chưa chắc đã chiếm thế thượng phong nên anh tìm cách dụ một tên đi, sau đó giải quyết tên còn lại, đợi tên kia kia phát hiện không có khác thường quay về rồi hốt luôn một thể. Xử lí hai tên bên ngoài, Ám Dạ Duật liền bước vào bên trong, căn biệt thự lớn như vậy lại bị bỏ hoang, bên trong tất nhiên không có dùng được, hơn nữa còn bị bụi bám đầy, vừa đặt chân đến phòng khách anh đã nghe được giọng của phụ nữ, nhưng Ám Dạ Duật có thể khẳng định giọng nói đó nhất định không phải của cô, đúng như dự đoán người phụ nữ đó là Vân Uyển, Vân Uyển đối với sự xuất hiện của anh vô cùng bất ngờ, cô ta tất nhiên không muốn anh đến đây nhưng cho dù cô kêu thế nào thì hai tên linh canh cửa cũng không có xuất hiện, Vân Uyển cũng nhận ra bất thường, lại bị khí thế trên người anh dọa sợ, muốn ngăn cản anh nhưng không được, bị anh xô một cái liền té ngã, đầu đập vào một bên cầu thang rơi vào hôn mê, đối với sự việc mình đã làm Ám Dạ Duật không hề cảm thấy có lỗi, mà đi thẳng lên lên lầu trên, nghe thấy giọng nói của Lãnh An Nhiên liền phá cửa xông vào, mới có cục diện như hiện tại.
“Anh rốt cuộc cũng đến.” Đối với mệnh lệnh của Ám Dạ Duật, Lãnh An Nhiên làm như không nghe thấy, con dao kề sát cổ Mạc Tử Yên vẫn không hề nhúc nhích, tựa hồ không có ý bỏ dao ra.
“Tôi đã bảo cô đừng động cô ấy. Vì sao cô lại không nghe?” Ánh mắt anh rơi vào người Mạc Tử Yên, ngoại trừ dấu tay ửng đò trên mặt có phần chói mắt thì cũng không có bị thương chỗ nào, xác định cô không có gì mới dời tầm mắt sang người Lãnh An Nhiên, không giống như ánh mắt đạm mạc khi nhìn Mạc Tử Yên, ánh mắt anh lúc này lạnh lẽo, cả người anh như bao phủ hàn khí, khiến người khác có một cảm giác nguy hiểm không nói nên lời.
Bản thân sống cùng anh năm năm, Mạc Tử Yên cũng biết rõ vẻ ngoài của anh và tâm tư bên trong là không đồng nhất, con người ôn nhu nho nhã, ẩn phía sau đó là tâm tư thế nào không phải ai cũng có thể nhận ra được, chính là ở trước mặt cô anh chưa bao giờ để lộ gương mặt hắc ám của mình, ngoại trừ lần đầu tiên ở Ám Dạ Đế Cung, khi cô thành thật mọi chuyện với anh, anh khi đó có vẻ tức giận, chính là Mạc Tử Yên cảm thấy, lúc này anh mới thật sự đáng sợ.
Mạc Tử Yên biết anh có một gương mặt khác nhưng đối với cô mà nói, Ám Dạ Duật luôn là Ám Dạ Duật, mặc kệ anh có thay đổi thế nào, trái tim cô chỉ nhận định người mà cô cần chính là anh, cô biết anh đứng trước cô luôn phải giấu đi bản thân của mình, dù là nguyên njana gì thì có lẽ anh đều không muốn để lộ gương mặt ấy trước mặt cô, vì vậy cô lựa chọn không biết.
“Anh vì Mạc Tử Yên mà chặt đứt con đường sự nghiệp của em, em nên buông tha cho cô ta sao?” Lãnh An Nhiên nhếch mép cười cợt, nụ cười thập phần châm chọc, đứng trước mặt người đàn ông này giá trị tồn tại của cô luôn là số không, cho dù là trước khi Mạc Tử Yên xuất hiện hay sau khi Mạc Tử Yên xuất hiện, mọi thứ vãn không có gì thay đổi.
Anh luôn lạnh lùng, chỉ đối với Mạc Tử Yên là ôn nhu, sự ôn nhu đó không bao giờ có phần của cô.
“Nếu cô không có tâm tư không đơn thuần, tôi cũng không động vào cô.” Sắc mặt Ám Dạ Duật vẫn thản nhiên như thường, anh lúc này đã không còn là hoàng tử cưỡi bạch mã tràn ngập lòng bao dung trong lòng các thiếu nữ nữa, trên người anh lúc này như có hơi thở của hắc ám, đặt vào trong căn phòng như thế này càng có vẻ u ám đáng sợ.
“Em làm tất cả mọi chuyện đều là vì anh, vì sao anh lại nói những lời tàn nhẫn như vậy?” Lời nói của anh chẳng khác nào dao găm đâm thẳng vào trái tim cô, cảm giác đau đớn dữ dội không ngừng dâng lên trên lồng ngừng, bàn tay cầm dao có chút run rẩy, con dao cũng theo động tác của cô mà dán chặt vào da thịt của Mạc Tử Yên, Lãnh An Nhiên không nhận ra điều này nhưng đối với người đang đối mặt với tử thần như Mạc Tử Yên thì lại có thể cảm nhận rất rõ cảm giác này.
Da thịt Mạc Tử Yên được bảo dưỡng rất tốt, mềm mãi nhẵn nhụi, dao trong tay của Lãnh An Nhiên lại sắc bén, con dao lạnh như băng dán vào cổ cô, cô có thể cảm nhận sâu sắc cái cảm giác lạnh lẽo này, như thể tử thần đang gần sát bên cạnh cô, chỉ cần Lãnh An Nhiên sơ ý có một động tác nhỏ cũng có thể khiến cô bị thương, nhẹ thì chỉ cháy máu, để lại vết sẹo không đáng kể, mạnh thì mất mạng.
“Tàn nhẫn trước giờ luôn là tác phong của tôi, cô cũng biết rõ điều này mà?” Ánh mắt anh rơi vào con dao đang kề trên cổ của Mạc Tử Yên: “Bỏ dao ra.”
“Ám Dạ Duật, rốt cuộc từ trước tới giờ, anh có đặt em vào mắt?!” Lãnh An Nhiên phẫn nộ rồi, từ lúc bước vào đến giờ ánh mắt anh chỉ chuyên chú nhìn Mạc Tử Yên, anh nhìn cô chỉ vẻn vẹn có một lần, sau đó liền nhanh chóng dời mắt, tựa như cô là thứ gì đó khiến anh vô cùng chướng mắt.
Ám Dạ Duật thần sắc lạnh nhạt: “Cô biết mà.”
Cô biết mà!
Anh không trả lời là “Không” mà trả lời là “Cô biết mà”, đúng vậy, chính bản thân cô biết rõ, anh muốn bản thân cô tự giác ngộ ra điều đó chứ nếu nói không thì sẽ khiến cô điên cuồng mất lí trí, từ trước đến giờ cô luôn hi sinh vì anh, cuối cùng lại đổi lại một câu không đặt cô vào mắt, cô làm sao có thể chấp nhận? Thà anh trả lời là như vậy, bản thân cô liền tự giác ngộ được mọi chuyện, tự mình hiểu ra mọi chuyện, như vậy bóng ma tâm lí sẽ nhỏ hơn một chút, anh làm như vậy đều là vì Mạc Tử Yên mà suy nghĩ, anh sẽ kích động Lãnh An Nhiên làm Mạc Tử Yên bị thương.
“Ha ha, anh rốt cuộc cũng thừa nhận rồi, trong mắt anh vốn là không có em!” Chuyện đến nước này, dựa vào thái độ của Lãnh An Nhiên cũng rõ ràng tình trạng của bản thân, cho dù cô làm thế nào, anh viễn viễn sẽ không để mắt đến cô, nếu đã như vậy thì để cô cùng Mạc Tử Yên chết đi, cô thà lựa chọn cùng cô ta đồng vu quy tận, cũng không muốn anh hạnh phúc bên cạnh cô gái đó!
Thấy tâm trạng của Lãnh An Nhiên xuất hiện tia xúc động, động tác dưới chân Ám Dạ Duật không khỏi nhanh hơn, chính là Lãnh An Nhiên cũng phát hiện điều này, cô vội vàng hét lên, ý đồ muốn anh đứng lại.
“Anh không được đến đây, nếu không... em sẽ giết cô ta!”
Đối với lời nói của cô Ám Dạ Duật nhắm mắt làm ngơ, động tác dưới chân không nhanh không chậm đi đến trước mặt Lãnh An Nhiên, bộ dạng khí thế ngời ngời đó khiến tay cầm dao của cô run rẩy không thôi, bàn tay vô ý dùng sức, dao liền cứa vào cổ của Mạc Tử Yên, máu đỏ chảy xuống cổ trắng noãn, không nhiều nhưng có xu hướng ngày càng chảy nhiều, giữa khung cảnh thế này lại xuất hiện thoang thoảng mùi máu tanh.
Mạc Tử Yên ăn đau nhưng không có kêu rên, cô biết tình hình của bản thân hiện tại, Lãnh An Nhiên đã mất đi lí trí, bất kì lúc nào cũng có thể lấy mạng cô, cho nên cô lựa chọn tin tưởng anh.
Lãnh An Nhiên đối với điều này cũng cực kì kinh ngạc, cô đúng là oán hận Mạc Tử Yên nhưng kiếp trước lẫn kiếp này bàn tay cô thực sự chưa từng nhiễm máu, làm Mạc Tử Yên bị thương là do cô quá tức giận, cô biết hậu quả của việc giết người, cô thực chất chỉ muốn dọa Mạc Tử Yên, uy hiếp Ám Dạ Duật rời khỏi cô ta, chính là không ngờ... trong lúc cô đang ngẩn người thì Ám Dạ Duật đã nhanh chóng cướp lấy con dao của cô, lưỡi dao cắt qua lòng bàn tay của anh, máu ngay lập tức liền chảy xuống, Lãnh An Nhiên bị dọa sợ buông tay.
Cô... làm anh bị thương rồi.
Cô vốn dĩ không muốn làm anh bị thương.
“Em... em không muốn như vậy...” Lãnh An Nhiên hốt hoảng, làm bị thương người khác cô không quan tâm, nhưng nếu bản thân tự làm người mình yêu bị thương, cô tuyệt đối sẽ không tha thứ cho bản thân.
Nhìn bàn tay nhiễm máu tươi của anh, đáy mắt của cô xuất hiện tia sợ hãi, Ám Dạ Duật lúc này đang cầm lấy lưỡi dao, cảm giác đau đớn trên tay truyền đến anh vẫn không chút bận tâm, ánh mắt ánh rơi vào người Lãnh An Nhiên, không còn tia tức giận nữa mà là một đôi mắt đạm mạc như nhìn người không tồn tại, cả người Lãnh An Nhiên liền rơi vào hầm băng.
“Không!” Cô hét lên một tiếng bất chấp mọi thứ xung quanh mà chạy thẳng ra ngoài, trong đầu cô lúc này chỉ toàn suy nghĩ về việc bản thân đã làm anh bị thương, cô không nên làm như thế, anh là người cô yêu nhất thế mà cô lại làm anh bị thương. Anh nhất định sẽ không tha thứ cho cô, anh đã chán ghét cô như vậy rồi hiện tại cô lại làm anh bị thương như vậy, nhất định là anh sẽ không muốn nhìn mặt cô nữa, Lãnh An Nhiên không muốn ở đây, cô không muốn nhìn thấy ánh mắt đó của anh, ánh mắt như nhìn một người chết.
Lãnh An Nhiên đi rồi, không khí xung quanh rốt cuộc cũng ổn định đi xuống, sau khi vứt con dao ra xa, Ám Dạ Duật liền lấy bàn tay nhuốm máu của mình kéo cổ tay người đối diện vào lòng, bàn tay nhuốm máu in dấu ấn trên da thịt cô, vô cùng nổi bật.
Mạc Tử Yên rơi vào lòng ngực ấm áp của người đàn ông, cảm giác an toàn liền bao phủ lấy cô.
“Em không sao...” Giọng nói người đàn ông nỉ non bên tai cô.
“Ừ, em không sao.”
“Cô ấy không nên dùng em để uy hiếp anh.” Ánh mắt Ám Dạ Duật lóe lên hàn quang lạnh lẽo như băng.
“Chúng ta...” Trở về đi.
Lời còn chưa nói xong, mi mắt cô liền nặng trễu, đầu óc nặng nề khó chịu, lời cuối cùng cô nghe thấy là tiếng gọi của anh.
“Tiểu Yên...”
Mạc Tử Yên ngất xỉu, Ám Dạ Duật lo lắng bế cô ra ngoài, lúc này Tôn Lãnh Diệt đã đậu xe chờ sẵn bên ngoài, hai cái xác... à không hai người đàn ông bị Ám Dạ Duật đánh ngất đã bị hắn cho người xử lí, thấy anh bế Mạc Tử Yên ra liền lập tức mở cửa xe, chiếc xe lao thẳng đến bệnh viện. Trên đường đi không khí vô cùng căng thẳng, Ám Dạ Duật ôm lấy Mạc Tử Yên không nói gì, Tôn Lãnh Diệt nhìn thấy cổ cô chảy máu, bàn tay anh cũng bị thương nên chỉ có thể tăng tốc lái xe mà không dám nói một lời, chiếc xe nhanh chóng dừng lại ở bệnh viện thành phố.
Y tá mang băng ca tới, Ám Dạ Duật đặt Mạc Tử Yên lên đó, nhìn cửa phòng bác sĩ đóng lại, ánh mắt có chút âm trầm.
“Duật, cậu bị thương rồi, không đi xử lí vết thương sao?” Nhìn Ám Dạ Duật như vậy, hắn có chút không quen, thế nhưng hắn vẫn phải chấp nhận con người này của Ám Dak Duật.
“Không đáng ngại.” Anh nói một câu rồi không tiếp tục nói nữa, Tôn Lãnh Diệt cũng biết tâm trạng anh không tốt, tất nhiên sẽ không mở niệng làm phiền, không gian liền rơi vào yên tĩnh.
Thời gian trôi qua, xuyên qua cửa sổ trong suốt hắn có thể nhìn thấy bác sĩ vẻ mặt thản nhiên, người trong phòng không cảm thấy áp lực nhưng người ngồi bên ngoài như hắn lại thập phần cảm thấy áp lực, đặc biệt là khi ngồi kế bên quả bom nổ chậm này, cũng không biết khi nào nó sẽ phát nổ, đang lúc Tôn Lãnh Diệt cảm thấy không khí nặng nề vô cùng thì cửa phòng bác sĩ rốt cuộc cũng mở ra, còn chưa đợi y tá nói gì Ám Dạ Duật đã xông vào bên trong, tìm kiếm người con gái đang nằm trên giường bệnh, vết thương trên cổ cô đã được xử lí, nhưng cô vẫn còn hôn mê bất tỉnh.
“Bác sĩ, cô ấy...”
“Bệnh nhân không sao, vết thương ở cổ không đáng lo ngại, khử trùng một chút là được.”
“Vì sao cô ấy vẫn chưa tỉnh lại?” Đây mới là vấn đề mà anh bận tâm.
“Sức khỏe cô ấy khá yếu ớt, lại mang thai hơn hai tuần, chịu đả kích lớn nên rơi vào hôn mê sâu, một lát sẽ tỉnh lại, không có việc gì đâu.” Bác sĩ tỉnh bơ quăng một ngòi nổ.
“Mang thai?!” Ám Dạ Duật ngẩn người, há miệng muốn nói gì đó nhưng không nói được lời nào, lời mà anh chuẩn bị hỏi bác sĩ về bệnh tình của cô phút chốc liền bay không còn một chữ.
Tôn Lãnh Diệt vừa bước vào đã nghe được bác sĩ nói những lời này, động tác dưới chân dừng lại, ánh mắt cũng lộ sự kinh ngạc, à không.... là khiếp sợ mới đúng.
“Thai nhi mấy tháng đầu vẫn chưa ổn định, người nhà hãy chăm sóc cho bệnh nhân thật tốt, đừng để cô ấy chịu kích thích quá lớn.” Bác sĩ dặn dò xong không thấy ai đáp lại, bộ dạng nghi hoặc quay đầu nhìn thấy hai người đàn ông đang đứng đó: “Hai người ai là người nhà bệnh nhân?” Hai người đàn ông đều xuất chúng, vẻ mặt đều thất thần, cũng không biết là vui mừng hay bị kinh sợ.
Tôn Lãnh Diệt giật mình, phục hồi tinh thần đi đến kéo tay Ám Dạ Duật: “Cậu ấy... cậu ấy là chồng của bệnh nhân.”
Ám Dạ Duật bị kéo đến bừng tỉnh: “Tôi là...”
Bác sĩ gật đầu: “Nhớ lời tôi dặn.” Không đợi anh đáp lời, bác sĩ liền đi ra ngoài, lần đầu làm cha ai cũng có phản ứng như thế, bác sĩ nhìn quen rồi.
Mạc Tử Yên... mang thai rồi!
Ám Dạ Duật bị tin tức này dọa cho ngây người, ngẩn người nơi đó một lúc lâu vẫn chưa có phản ứng, Tôn Lãnh Diệt vô cùng bất đắc dĩ, anh hiện tại như người mất hồn, hắn nói gì cũng sẽ không nghe lọt tai, vì vậy hắn thay anh gọi điện về nhà thông báo một tiếng, đúng chuẩn một người bạn thân nên có.
Ám Dạ gia bên kia nhận được tin tức một lúc lâu vẫn chưa có phản ứng, Tôn Lãnh Diệt tất nhiên sẽ không chấp nhất với số tiền điện thoại mà hắn chi trả, hắn không có tắt máy, để người nhà Ám Dạ gia hoàn hồn sẽ trả lời điện thoại của hắn, phản ứng này... vừa nãy đã được chứng kiến nên hắn cũng không có xa lạ gì mấy.
Ám Dạ gia vô cùng bối rối, lúc nãy Ám Dạ Nghiên trở về sắc mặt vô cùng nghiêm trọng, sau đó họ mới biết là Mạc Tử Yên đã mất tích, Ám Dạ Duật đã đi tìm cô, Minh Tâm vốn dĩ muốn điện báo cảnh sát nhưng lúc này nhận được điện thoại của Tôn Lãnh Diệt bảo là Ám Dạ Duật đã tìm ra nơi Mạc Tử Yên đang ở, đang trong quá trình giải cứu cô. Bọn họ nghe đến đây liền sợ hết hồn, giải cứu... hóa không phải mất tích mà là bị bắt cóc à? Người nhà Ám Dạ gia vô cùng thấp thỏm bất an, đợi đến khi Tôn Lãnh Diệt gọi lại, không phải thông thông báo cho bọn họ việc Mạc Tử Yên đã an toàn mà là cô mang thai rồi. Hồi phục tinh thần mọi người liền lái xe như bay đến bệnh viện thành phố, Minh Tâm cũng gọi qua thông báo tin tức này với Vân Hinh Như, Vân Hinh Như gọi đến tìm Mạc Vũ Hiên, hai người không hẹn mà cùng gặp ở trước cửa bệnh viện, vì vậy văn phòng bác sĩ, ừ... đang bị một đám người chiếm lấy.
Lúc Mạc Tử Yên tỉnh lại thì cũng bị tin tức này dọa cho kinh ngạc, chính là ngoại trừ kinh ngạc còn có cảm giác vui sướng khi bản thân được lên chức làm mẹ, trong bụng cô đột nhiên có một sinh mạng, cảm giác này... rất kỳ diệu, chỉ có người mang thai mới hiểu.
Bởi vì nguyên nhân Mạc Tử Yên mang thai, Ám Dạ gia bên kia tất nhiên là không thể để cô sống bên ngoài một mình, cho nên bọn họ đón cô về Ám Dạ gia để tiện chăm sóc. Cuộc sống của Mạc Tử Yên từ khi có thai đã thay đổi hẳn đi, mỗi ngày Minh Tâm đều nấu đồ cho cô tẩm bổ, không phải sơn hào hải vị cũng là bào ngư vi cá, Mạc Tử Yên ăn đến không còn cảm giác, không chỉ có Minh Tâm, Vân Hinh Như cũng qua đây phụ Minh Tâm chăm sóc cô, một ngày hai lần, thời gian Vân Hinh Như ở đây còn nhiều ở thời gian bà ở Mạc gia, hơn một tuần này, Mạc Tử Yên sắp bị dưỡng thành heo. Không chỉ riêng Mạc Tử Yên lo chăm sóc đứa nhỏ trong bụng mà cả Ám Dạ gia và Mạc gia bên kia cũng muốn chăm sóc đứa cháu này, cho nên việc Mạc Tử Yên bị bắt cóc mọi người liền không quan tâm nữa, chỉ quan tâm đến việc cô mang thai, thế nhưng có một người vẫn luôn đặt chuyện này trong lòng, trong lúc ăn cơm ông đột nhiên hỏi một câu không liên quan đến đề tài trên bàn ăn đang thảo luận, chính là kẻ đã bắt cô là ai. Mạc Tử Yên biết tính tình cha mình, một khi xác nhận được danh tính kẻ bắt cô ông tất nhiên là sẽ không bỏ qua, thậm chí còn đuổi cùng giết tuyệt, mặc dù giữa cô và Lãnh An Nhiên đều có ân oán nhưng oan oan tương báo bao giờ mới dứt, trong hai người thì phải có một người thỏa hiệp, hiện tại cô đã mang thai, cô cũng không muốn đứa trẻ mình sinh ra bị liên lụy cho nên cô cứ ngập ngừng bảo không biết, chính là Mạc Vũ Hiên làm sao dễ dàng tin tưởng?
Lúc này Ám Dạ Duật lại nói một câu: “Chuyện này con sẽ giải quyết.”
Mạc Vũ Hiên thấy thế cũng không truy hỏi nữa, có lẽ là ông cũng tin tưởng người con rể này, bữa cơm kết thúc trong im lặng.
Anh đến rồi...
Cô biết anh có cách tìm ra cô, cô biết anh sẽ đến, chuyện này chỉ là chuyện sớm muộn, chính là sau khi nghe những lời vừa nãy của Lãnh An Nhiên, cô đột nhiên cảm thấy anh không nên đến đây. Đây là ân oán riêng giữa cô và Lãnh An Nhiên, vốn dĩ nên kết thúc từ kiếp trước, chỉ là vẫn chưa có cơ hội, bởi vì cô ta trong tối, cô ở ngoài sáng, chưa bao giờ gặp mặt, tuy nhiên điều đó cũng không hề ảnh hưởng đến ân oán giữa hai người. Lãnh An Nhiên lợi dụng cô hủy hoại Mạc thị, cô tất nhiên không có biện pháp bỏ qua cho cô ta, cô là người chứ không phỉa thánh nhân, cho dù trong chuyện đó là cô cũng có phần sai lầm nhưng cũng không đáng tội đến mức bị cô ta lợi dụng để trở thành kẻ phản bội, điều khiến cô đáng bận tâm hơn là, Lãnh An Nhiên vì Ám Dạ Duật nên mới ra tay với cô, còn cô lại bị lợi dụng mà làm tổn thương anh, Mạc Tử Yên vẫn không thể nào quên được, ánh mắt của người đàn ông bị cô làm tổn thương.
Ánh mắt đó, đạm mạc, bình tĩnh, lạnh lùng, không có bất kì cảm xúc dư thừa nào, có lẽ vì không hi vọng nên mới không cảm thấy thất vọng chăng?
Cánh cửa bị đá ra, cửa vốn đã cũ kĩ, người đàn ông mặc dù không dùng bao nhiêu lực đạo cũng bị đạp bay, không có cánh cửa che chắn, gương mặt của người đàn ông liền để lộ, người đến không ai khác chính là Ám Dạ Duật. Anh một thân tây trang, quần áo có chút xộc xệch nhưng lại không để lộ sự chật vật, xem ra khi anh đến được chỗ này cũng không hoàn toàn thuận lợi, không phải không gặp chướng ngại gì, bất quá điều này cũng không làm ảnh hưởng đến vẻ tuấn tú của anh, chính là sắc mặt anh lúc này lạnh như băng, ánh mắt nhìn đến Lãnh An Nhiên rõ ràng lộ sự tức giận.
Lần đầu tiên Mạc Tử Yên nhìn thấy một Ám Dạ Duật như vậy, gương mặt tưởng chừng như không để lộ bất kì sự hỉ nộ đó, lúc này lại hiện sự tức giận mà bất kì người nào cũng có thể nhận ra.
“Thả cô ấy ra.” Giọng nói của Ám Dạ Duật không phải khẩn cầu khi cứu con tin mà là thái độ ra lệnh, đúng vậy, anh ra lệnh cho Lãnh An Nhiên phải thả Mạc Tử Yên ra.
Ám Dạ Nghiên hôm nay có hẹn với Mạc Tử Yên ra ngoài ăn trưa nhưng đợi một lúc lâu vẫn chưa thấy Mạc Tử Yên xuất hiện, vì vậy cô đã gọi cho Mạc Tử Yên nhưng điện thoại chỉ đổ chuông mà không có ao nghe máy, đến cuộc gọi thứ bảy Ám Dạ Nghiên cũng cảm thấy có gì đó không ổn nên đã gọi đến tìm Ám Dạ Duật. Ám Dạ Duật có một cuộc họp, điện thoại là để quên ở văn phòng, Ám Dạ Nghiên không biết chuyện này, cô gọi điện cho Ám Dạ Duật không được nên đành phải gọi cho Tôn Lãnh Diệt, Tôn Lãnh Diệt lúc này đang bên cạnh Tô Khả Đồng tất nhiên là không muốn nghe máy nhưng Ám Dạ Nghiên nhây không chịu được khiến hắn đành phải bắt máy.
Chuyện này cũng không thể trách Ám Dạ Nghiên, cô cũng chỉ là vì lo lắng cho Mạc Tử Yên, mà điện thoại của chị dâu và anh trai đều không ai nghe máy, đến Ám Dạ Đế Cung tìm thì dì Trương bảo Mạc Tử Yên đã ra ngoài từ sớm, bảo là đi ăn cơm với cô, ăn cơm với cô mà mấy tiếng đồng hồ vẫn chưa thấy mặt, cô có thể không lo lắng hay sao chứ? Tôn Lãnh Diệt là bạn thân của anh trai cô, đối với cô mà nói hắn cũng như là anh trai của cô, mặc dù hai người thường xuyên đấu khẩu nhưng tình cảm không tệ, trong lúc nguy khốn mà cô lại nhớ đến Tôn Lãnh Diệt chứng tỏ trong lòng cô địa vị của hắn không hề thua kém anh trai cô. Cô gọi cho hắn nhiều lần, Tôn Lãnh Diệt phiền sắp chết nên mới nghe máy chỉ trả lời một câu “Đang bận” rồi cúp máy cái rụp, lần này Ám Dạ Nghiên thông minh hơn, không gọi cho Tôn Lãnh Diệt nữa mà gọi cho bạn thân Tô Khả Đồng. Điện thoại reo ba hồi chuông Tô Khả Đồng đã nghe máy, biết Mạc Tử Yên có chuyện nên Tô Khả Đồng cũng đưa điện thoại cho Tôn Lãnh Diệt, hắn nhanh chóng gọi cho Ám Dạ Duật nhưng đối phương không bắt máy, hắn đành gọi cho Trương Đình, Trương Đình là trợ lí của Ám Dạ Duật, muốn tìm Ám Dạ Duật cứ đến hỏi hắn. May mắn là điện thoại Trương Đình có đổ chuông, cho nên giữa cuộc họp điện thoại hắn reo lên liền lập tức thu hút ánh mắt của mọi người, Trương Đình định tắt máy thì lập tức nhận được tin nhắn, hắn liền ra ngoài nghe điện thoại, lúc trở về gương mặt có chút lạnh lẽo, hắn nói một câu, Ám Dạ Duật liền nhanh chóng bỏ họp, đám thành viên hội đồng quản trị lơ ngơ không biết chuyện gì, chỉ im lặng suy nghĩ về câu nói của Trương Đình, câu nói đó là: “Mạc Tử Yên mất tích rồi”.
Ám Dạ Duật vội trở về văn phòng, tìm thấy điện thoại trên bàn, trên đó hiện lên cả chục cuộc gọi nhỡ, còn có tin nhắn nữa, Ám Dạ Duật cũng biết hôm nay cô có hẹn với em gái anh nên nhanh chóng gọi cho cô, quả nhiên là điện thoại không liên lạc được, sau đó anh gọi cho Ám Dạ Nghiên, Ám Dạ Nghiên kể đầu đuôi mọi chuyện với anh, trong lòng anh nảy sinh nghi ngờ, hôm nay tài xế có việc bận, Mạc Tử Yên lại ra ngoài vào lúc này, trên đời này không có chuyện trừng hợp như vậy, suy đi nghĩ lại anh cảm thấy trong chuyện này co vấn đề.
Ám Dạ Duật cho người đi tra camera ở Ám Dạ Đế Cung, phát hiện cô đã lên một chiếc taxi, anh bèn gọi đến công ty taxi xem xét, nơi cô đến là một vùng hoang vu vắng lặng, ngay cả tài xế taxi cũng không dám ở lâu, để cô nơi đó rồi lái xe rời đi. Mạc Tử Yên sẽ không vô duyên vô cớ đến một nơi như vậy, nếu không phải có người bắt ép cô thì chính là cô bị lừa đi, lúc nãy Ám Dạ Nghiên có cho một cô gái mượn điện thoại, có lẽ cô ta đã nhắn tin dụ Mạc Tử Yên đi đến nơi này. Biết được địa điểm anh liền lái xe đến nơi đó trước, còn Trương Đình thì đi tìm Tôn Lãnh Diệt nhờ hỗ trợ, khu này vốn dĩ hoang vắng, một chiếc siêu xe xuất hiện liền có người nhận ra, Ám Dạ Duật thấy vậy liền vứt xe bên đường, đi bộ đến địa chỉ mà tài xế taxi đã đưa, địa chỉ là căn biệt thư bị bỏ hoang, bên ngoài cửa có hai tên côn đồ đang đứng canh cửa. Biệt thự hoang tàn như vậy mà có người giữ cửa thì đúng là có điều bất thường, tám chín phần Mạc Tử Yên ở bên trong, Ám Dạ Duật chỉ có một mình, nếu đối đầu trực diện chưa chắc đã chiếm thế thượng phong nên anh tìm cách dụ một tên đi, sau đó giải quyết tên còn lại, đợi tên kia kia phát hiện không có khác thường quay về rồi hốt luôn một thể. Xử lí hai tên bên ngoài, Ám Dạ Duật liền bước vào bên trong, căn biệt thự lớn như vậy lại bị bỏ hoang, bên trong tất nhiên không có dùng được, hơn nữa còn bị bụi bám đầy, vừa đặt chân đến phòng khách anh đã nghe được giọng của phụ nữ, nhưng Ám Dạ Duật có thể khẳng định giọng nói đó nhất định không phải của cô, đúng như dự đoán người phụ nữ đó là Vân Uyển, Vân Uyển đối với sự xuất hiện của anh vô cùng bất ngờ, cô ta tất nhiên không muốn anh đến đây nhưng cho dù cô kêu thế nào thì hai tên linh canh cửa cũng không có xuất hiện, Vân Uyển cũng nhận ra bất thường, lại bị khí thế trên người anh dọa sợ, muốn ngăn cản anh nhưng không được, bị anh xô một cái liền té ngã, đầu đập vào một bên cầu thang rơi vào hôn mê, đối với sự việc mình đã làm Ám Dạ Duật không hề cảm thấy có lỗi, mà đi thẳng lên lên lầu trên, nghe thấy giọng nói của Lãnh An Nhiên liền phá cửa xông vào, mới có cục diện như hiện tại.
“Anh rốt cuộc cũng đến.” Đối với mệnh lệnh của Ám Dạ Duật, Lãnh An Nhiên làm như không nghe thấy, con dao kề sát cổ Mạc Tử Yên vẫn không hề nhúc nhích, tựa hồ không có ý bỏ dao ra.
“Tôi đã bảo cô đừng động cô ấy. Vì sao cô lại không nghe?” Ánh mắt anh rơi vào người Mạc Tử Yên, ngoại trừ dấu tay ửng đò trên mặt có phần chói mắt thì cũng không có bị thương chỗ nào, xác định cô không có gì mới dời tầm mắt sang người Lãnh An Nhiên, không giống như ánh mắt đạm mạc khi nhìn Mạc Tử Yên, ánh mắt anh lúc này lạnh lẽo, cả người anh như bao phủ hàn khí, khiến người khác có một cảm giác nguy hiểm không nói nên lời.
Bản thân sống cùng anh năm năm, Mạc Tử Yên cũng biết rõ vẻ ngoài của anh và tâm tư bên trong là không đồng nhất, con người ôn nhu nho nhã, ẩn phía sau đó là tâm tư thế nào không phải ai cũng có thể nhận ra được, chính là ở trước mặt cô anh chưa bao giờ để lộ gương mặt hắc ám của mình, ngoại trừ lần đầu tiên ở Ám Dạ Đế Cung, khi cô thành thật mọi chuyện với anh, anh khi đó có vẻ tức giận, chính là Mạc Tử Yên cảm thấy, lúc này anh mới thật sự đáng sợ.
Mạc Tử Yên biết anh có một gương mặt khác nhưng đối với cô mà nói, Ám Dạ Duật luôn là Ám Dạ Duật, mặc kệ anh có thay đổi thế nào, trái tim cô chỉ nhận định người mà cô cần chính là anh, cô biết anh đứng trước cô luôn phải giấu đi bản thân của mình, dù là nguyên njana gì thì có lẽ anh đều không muốn để lộ gương mặt ấy trước mặt cô, vì vậy cô lựa chọn không biết.
“Anh vì Mạc Tử Yên mà chặt đứt con đường sự nghiệp của em, em nên buông tha cho cô ta sao?” Lãnh An Nhiên nhếch mép cười cợt, nụ cười thập phần châm chọc, đứng trước mặt người đàn ông này giá trị tồn tại của cô luôn là số không, cho dù là trước khi Mạc Tử Yên xuất hiện hay sau khi Mạc Tử Yên xuất hiện, mọi thứ vãn không có gì thay đổi.
Anh luôn lạnh lùng, chỉ đối với Mạc Tử Yên là ôn nhu, sự ôn nhu đó không bao giờ có phần của cô.
“Nếu cô không có tâm tư không đơn thuần, tôi cũng không động vào cô.” Sắc mặt Ám Dạ Duật vẫn thản nhiên như thường, anh lúc này đã không còn là hoàng tử cưỡi bạch mã tràn ngập lòng bao dung trong lòng các thiếu nữ nữa, trên người anh lúc này như có hơi thở của hắc ám, đặt vào trong căn phòng như thế này càng có vẻ u ám đáng sợ.
“Em làm tất cả mọi chuyện đều là vì anh, vì sao anh lại nói những lời tàn nhẫn như vậy?” Lời nói của anh chẳng khác nào dao găm đâm thẳng vào trái tim cô, cảm giác đau đớn dữ dội không ngừng dâng lên trên lồng ngừng, bàn tay cầm dao có chút run rẩy, con dao cũng theo động tác của cô mà dán chặt vào da thịt của Mạc Tử Yên, Lãnh An Nhiên không nhận ra điều này nhưng đối với người đang đối mặt với tử thần như Mạc Tử Yên thì lại có thể cảm nhận rất rõ cảm giác này.
Da thịt Mạc Tử Yên được bảo dưỡng rất tốt, mềm mãi nhẵn nhụi, dao trong tay của Lãnh An Nhiên lại sắc bén, con dao lạnh như băng dán vào cổ cô, cô có thể cảm nhận sâu sắc cái cảm giác lạnh lẽo này, như thể tử thần đang gần sát bên cạnh cô, chỉ cần Lãnh An Nhiên sơ ý có một động tác nhỏ cũng có thể khiến cô bị thương, nhẹ thì chỉ cháy máu, để lại vết sẹo không đáng kể, mạnh thì mất mạng.
“Tàn nhẫn trước giờ luôn là tác phong của tôi, cô cũng biết rõ điều này mà?” Ánh mắt anh rơi vào con dao đang kề trên cổ của Mạc Tử Yên: “Bỏ dao ra.”
“Ám Dạ Duật, rốt cuộc từ trước tới giờ, anh có đặt em vào mắt?!” Lãnh An Nhiên phẫn nộ rồi, từ lúc bước vào đến giờ ánh mắt anh chỉ chuyên chú nhìn Mạc Tử Yên, anh nhìn cô chỉ vẻn vẹn có một lần, sau đó liền nhanh chóng dời mắt, tựa như cô là thứ gì đó khiến anh vô cùng chướng mắt.
Ám Dạ Duật thần sắc lạnh nhạt: “Cô biết mà.”
Cô biết mà!
Anh không trả lời là “Không” mà trả lời là “Cô biết mà”, đúng vậy, chính bản thân cô biết rõ, anh muốn bản thân cô tự giác ngộ ra điều đó chứ nếu nói không thì sẽ khiến cô điên cuồng mất lí trí, từ trước đến giờ cô luôn hi sinh vì anh, cuối cùng lại đổi lại một câu không đặt cô vào mắt, cô làm sao có thể chấp nhận? Thà anh trả lời là như vậy, bản thân cô liền tự giác ngộ được mọi chuyện, tự mình hiểu ra mọi chuyện, như vậy bóng ma tâm lí sẽ nhỏ hơn một chút, anh làm như vậy đều là vì Mạc Tử Yên mà suy nghĩ, anh sẽ kích động Lãnh An Nhiên làm Mạc Tử Yên bị thương.
“Ha ha, anh rốt cuộc cũng thừa nhận rồi, trong mắt anh vốn là không có em!” Chuyện đến nước này, dựa vào thái độ của Lãnh An Nhiên cũng rõ ràng tình trạng của bản thân, cho dù cô làm thế nào, anh viễn viễn sẽ không để mắt đến cô, nếu đã như vậy thì để cô cùng Mạc Tử Yên chết đi, cô thà lựa chọn cùng cô ta đồng vu quy tận, cũng không muốn anh hạnh phúc bên cạnh cô gái đó!
Thấy tâm trạng của Lãnh An Nhiên xuất hiện tia xúc động, động tác dưới chân Ám Dạ Duật không khỏi nhanh hơn, chính là Lãnh An Nhiên cũng phát hiện điều này, cô vội vàng hét lên, ý đồ muốn anh đứng lại.
“Anh không được đến đây, nếu không... em sẽ giết cô ta!”
Đối với lời nói của cô Ám Dạ Duật nhắm mắt làm ngơ, động tác dưới chân không nhanh không chậm đi đến trước mặt Lãnh An Nhiên, bộ dạng khí thế ngời ngời đó khiến tay cầm dao của cô run rẩy không thôi, bàn tay vô ý dùng sức, dao liền cứa vào cổ của Mạc Tử Yên, máu đỏ chảy xuống cổ trắng noãn, không nhiều nhưng có xu hướng ngày càng chảy nhiều, giữa khung cảnh thế này lại xuất hiện thoang thoảng mùi máu tanh.
Mạc Tử Yên ăn đau nhưng không có kêu rên, cô biết tình hình của bản thân hiện tại, Lãnh An Nhiên đã mất đi lí trí, bất kì lúc nào cũng có thể lấy mạng cô, cho nên cô lựa chọn tin tưởng anh.
Lãnh An Nhiên đối với điều này cũng cực kì kinh ngạc, cô đúng là oán hận Mạc Tử Yên nhưng kiếp trước lẫn kiếp này bàn tay cô thực sự chưa từng nhiễm máu, làm Mạc Tử Yên bị thương là do cô quá tức giận, cô biết hậu quả của việc giết người, cô thực chất chỉ muốn dọa Mạc Tử Yên, uy hiếp Ám Dạ Duật rời khỏi cô ta, chính là không ngờ... trong lúc cô đang ngẩn người thì Ám Dạ Duật đã nhanh chóng cướp lấy con dao của cô, lưỡi dao cắt qua lòng bàn tay của anh, máu ngay lập tức liền chảy xuống, Lãnh An Nhiên bị dọa sợ buông tay.
Cô... làm anh bị thương rồi.
Cô vốn dĩ không muốn làm anh bị thương.
“Em... em không muốn như vậy...” Lãnh An Nhiên hốt hoảng, làm bị thương người khác cô không quan tâm, nhưng nếu bản thân tự làm người mình yêu bị thương, cô tuyệt đối sẽ không tha thứ cho bản thân.
Nhìn bàn tay nhiễm máu tươi của anh, đáy mắt của cô xuất hiện tia sợ hãi, Ám Dạ Duật lúc này đang cầm lấy lưỡi dao, cảm giác đau đớn trên tay truyền đến anh vẫn không chút bận tâm, ánh mắt ánh rơi vào người Lãnh An Nhiên, không còn tia tức giận nữa mà là một đôi mắt đạm mạc như nhìn người không tồn tại, cả người Lãnh An Nhiên liền rơi vào hầm băng.
“Không!” Cô hét lên một tiếng bất chấp mọi thứ xung quanh mà chạy thẳng ra ngoài, trong đầu cô lúc này chỉ toàn suy nghĩ về việc bản thân đã làm anh bị thương, cô không nên làm như thế, anh là người cô yêu nhất thế mà cô lại làm anh bị thương. Anh nhất định sẽ không tha thứ cho cô, anh đã chán ghét cô như vậy rồi hiện tại cô lại làm anh bị thương như vậy, nhất định là anh sẽ không muốn nhìn mặt cô nữa, Lãnh An Nhiên không muốn ở đây, cô không muốn nhìn thấy ánh mắt đó của anh, ánh mắt như nhìn một người chết.
Lãnh An Nhiên đi rồi, không khí xung quanh rốt cuộc cũng ổn định đi xuống, sau khi vứt con dao ra xa, Ám Dạ Duật liền lấy bàn tay nhuốm máu của mình kéo cổ tay người đối diện vào lòng, bàn tay nhuốm máu in dấu ấn trên da thịt cô, vô cùng nổi bật.
Mạc Tử Yên rơi vào lòng ngực ấm áp của người đàn ông, cảm giác an toàn liền bao phủ lấy cô.
“Em không sao...” Giọng nói người đàn ông nỉ non bên tai cô.
“Ừ, em không sao.”
“Cô ấy không nên dùng em để uy hiếp anh.” Ánh mắt Ám Dạ Duật lóe lên hàn quang lạnh lẽo như băng.
“Chúng ta...” Trở về đi.
Lời còn chưa nói xong, mi mắt cô liền nặng trễu, đầu óc nặng nề khó chịu, lời cuối cùng cô nghe thấy là tiếng gọi của anh.
“Tiểu Yên...”
Mạc Tử Yên ngất xỉu, Ám Dạ Duật lo lắng bế cô ra ngoài, lúc này Tôn Lãnh Diệt đã đậu xe chờ sẵn bên ngoài, hai cái xác... à không hai người đàn ông bị Ám Dạ Duật đánh ngất đã bị hắn cho người xử lí, thấy anh bế Mạc Tử Yên ra liền lập tức mở cửa xe, chiếc xe lao thẳng đến bệnh viện. Trên đường đi không khí vô cùng căng thẳng, Ám Dạ Duật ôm lấy Mạc Tử Yên không nói gì, Tôn Lãnh Diệt nhìn thấy cổ cô chảy máu, bàn tay anh cũng bị thương nên chỉ có thể tăng tốc lái xe mà không dám nói một lời, chiếc xe nhanh chóng dừng lại ở bệnh viện thành phố.
Y tá mang băng ca tới, Ám Dạ Duật đặt Mạc Tử Yên lên đó, nhìn cửa phòng bác sĩ đóng lại, ánh mắt có chút âm trầm.
“Duật, cậu bị thương rồi, không đi xử lí vết thương sao?” Nhìn Ám Dạ Duật như vậy, hắn có chút không quen, thế nhưng hắn vẫn phải chấp nhận con người này của Ám Dak Duật.
“Không đáng ngại.” Anh nói một câu rồi không tiếp tục nói nữa, Tôn Lãnh Diệt cũng biết tâm trạng anh không tốt, tất nhiên sẽ không mở niệng làm phiền, không gian liền rơi vào yên tĩnh.
Thời gian trôi qua, xuyên qua cửa sổ trong suốt hắn có thể nhìn thấy bác sĩ vẻ mặt thản nhiên, người trong phòng không cảm thấy áp lực nhưng người ngồi bên ngoài như hắn lại thập phần cảm thấy áp lực, đặc biệt là khi ngồi kế bên quả bom nổ chậm này, cũng không biết khi nào nó sẽ phát nổ, đang lúc Tôn Lãnh Diệt cảm thấy không khí nặng nề vô cùng thì cửa phòng bác sĩ rốt cuộc cũng mở ra, còn chưa đợi y tá nói gì Ám Dạ Duật đã xông vào bên trong, tìm kiếm người con gái đang nằm trên giường bệnh, vết thương trên cổ cô đã được xử lí, nhưng cô vẫn còn hôn mê bất tỉnh.
“Bác sĩ, cô ấy...”
“Bệnh nhân không sao, vết thương ở cổ không đáng lo ngại, khử trùng một chút là được.”
“Vì sao cô ấy vẫn chưa tỉnh lại?” Đây mới là vấn đề mà anh bận tâm.
“Sức khỏe cô ấy khá yếu ớt, lại mang thai hơn hai tuần, chịu đả kích lớn nên rơi vào hôn mê sâu, một lát sẽ tỉnh lại, không có việc gì đâu.” Bác sĩ tỉnh bơ quăng một ngòi nổ.
“Mang thai?!” Ám Dạ Duật ngẩn người, há miệng muốn nói gì đó nhưng không nói được lời nào, lời mà anh chuẩn bị hỏi bác sĩ về bệnh tình của cô phút chốc liền bay không còn một chữ.
Tôn Lãnh Diệt vừa bước vào đã nghe được bác sĩ nói những lời này, động tác dưới chân dừng lại, ánh mắt cũng lộ sự kinh ngạc, à không.... là khiếp sợ mới đúng.
“Thai nhi mấy tháng đầu vẫn chưa ổn định, người nhà hãy chăm sóc cho bệnh nhân thật tốt, đừng để cô ấy chịu kích thích quá lớn.” Bác sĩ dặn dò xong không thấy ai đáp lại, bộ dạng nghi hoặc quay đầu nhìn thấy hai người đàn ông đang đứng đó: “Hai người ai là người nhà bệnh nhân?” Hai người đàn ông đều xuất chúng, vẻ mặt đều thất thần, cũng không biết là vui mừng hay bị kinh sợ.
Tôn Lãnh Diệt giật mình, phục hồi tinh thần đi đến kéo tay Ám Dạ Duật: “Cậu ấy... cậu ấy là chồng của bệnh nhân.”
Ám Dạ Duật bị kéo đến bừng tỉnh: “Tôi là...”
Bác sĩ gật đầu: “Nhớ lời tôi dặn.” Không đợi anh đáp lời, bác sĩ liền đi ra ngoài, lần đầu làm cha ai cũng có phản ứng như thế, bác sĩ nhìn quen rồi.
Mạc Tử Yên... mang thai rồi!
Ám Dạ Duật bị tin tức này dọa cho ngây người, ngẩn người nơi đó một lúc lâu vẫn chưa có phản ứng, Tôn Lãnh Diệt vô cùng bất đắc dĩ, anh hiện tại như người mất hồn, hắn nói gì cũng sẽ không nghe lọt tai, vì vậy hắn thay anh gọi điện về nhà thông báo một tiếng, đúng chuẩn một người bạn thân nên có.
Ám Dạ gia bên kia nhận được tin tức một lúc lâu vẫn chưa có phản ứng, Tôn Lãnh Diệt tất nhiên sẽ không chấp nhất với số tiền điện thoại mà hắn chi trả, hắn không có tắt máy, để người nhà Ám Dạ gia hoàn hồn sẽ trả lời điện thoại của hắn, phản ứng này... vừa nãy đã được chứng kiến nên hắn cũng không có xa lạ gì mấy.
Ám Dạ gia vô cùng bối rối, lúc nãy Ám Dạ Nghiên trở về sắc mặt vô cùng nghiêm trọng, sau đó họ mới biết là Mạc Tử Yên đã mất tích, Ám Dạ Duật đã đi tìm cô, Minh Tâm vốn dĩ muốn điện báo cảnh sát nhưng lúc này nhận được điện thoại của Tôn Lãnh Diệt bảo là Ám Dạ Duật đã tìm ra nơi Mạc Tử Yên đang ở, đang trong quá trình giải cứu cô. Bọn họ nghe đến đây liền sợ hết hồn, giải cứu... hóa không phải mất tích mà là bị bắt cóc à? Người nhà Ám Dạ gia vô cùng thấp thỏm bất an, đợi đến khi Tôn Lãnh Diệt gọi lại, không phải thông thông báo cho bọn họ việc Mạc Tử Yên đã an toàn mà là cô mang thai rồi. Hồi phục tinh thần mọi người liền lái xe như bay đến bệnh viện thành phố, Minh Tâm cũng gọi qua thông báo tin tức này với Vân Hinh Như, Vân Hinh Như gọi đến tìm Mạc Vũ Hiên, hai người không hẹn mà cùng gặp ở trước cửa bệnh viện, vì vậy văn phòng bác sĩ, ừ... đang bị một đám người chiếm lấy.
Lúc Mạc Tử Yên tỉnh lại thì cũng bị tin tức này dọa cho kinh ngạc, chính là ngoại trừ kinh ngạc còn có cảm giác vui sướng khi bản thân được lên chức làm mẹ, trong bụng cô đột nhiên có một sinh mạng, cảm giác này... rất kỳ diệu, chỉ có người mang thai mới hiểu.
Bởi vì nguyên nhân Mạc Tử Yên mang thai, Ám Dạ gia bên kia tất nhiên là không thể để cô sống bên ngoài một mình, cho nên bọn họ đón cô về Ám Dạ gia để tiện chăm sóc. Cuộc sống của Mạc Tử Yên từ khi có thai đã thay đổi hẳn đi, mỗi ngày Minh Tâm đều nấu đồ cho cô tẩm bổ, không phải sơn hào hải vị cũng là bào ngư vi cá, Mạc Tử Yên ăn đến không còn cảm giác, không chỉ có Minh Tâm, Vân Hinh Như cũng qua đây phụ Minh Tâm chăm sóc cô, một ngày hai lần, thời gian Vân Hinh Như ở đây còn nhiều ở thời gian bà ở Mạc gia, hơn một tuần này, Mạc Tử Yên sắp bị dưỡng thành heo. Không chỉ riêng Mạc Tử Yên lo chăm sóc đứa nhỏ trong bụng mà cả Ám Dạ gia và Mạc gia bên kia cũng muốn chăm sóc đứa cháu này, cho nên việc Mạc Tử Yên bị bắt cóc mọi người liền không quan tâm nữa, chỉ quan tâm đến việc cô mang thai, thế nhưng có một người vẫn luôn đặt chuyện này trong lòng, trong lúc ăn cơm ông đột nhiên hỏi một câu không liên quan đến đề tài trên bàn ăn đang thảo luận, chính là kẻ đã bắt cô là ai. Mạc Tử Yên biết tính tình cha mình, một khi xác nhận được danh tính kẻ bắt cô ông tất nhiên là sẽ không bỏ qua, thậm chí còn đuổi cùng giết tuyệt, mặc dù giữa cô và Lãnh An Nhiên đều có ân oán nhưng oan oan tương báo bao giờ mới dứt, trong hai người thì phải có một người thỏa hiệp, hiện tại cô đã mang thai, cô cũng không muốn đứa trẻ mình sinh ra bị liên lụy cho nên cô cứ ngập ngừng bảo không biết, chính là Mạc Vũ Hiên làm sao dễ dàng tin tưởng?
Lúc này Ám Dạ Duật lại nói một câu: “Chuyện này con sẽ giải quyết.”
Mạc Vũ Hiên thấy thế cũng không truy hỏi nữa, có lẽ là ông cũng tin tưởng người con rể này, bữa cơm kết thúc trong im lặng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.