Chương 25: Điều Cô Lo Lắng
Tuyền Trần
21/08/2023
Ngay khi anh và cô bước vào nhà, người giúp việc liền cúi đầu chào họ.
Từ lúc nhà của anh chuyển đến đây thì hôm nay cô mới có cơ hội đến, căn nhà này rộng hơn chỗ ở cũ-khu dân cư Vịnh Tiên.
Lối kiến trúc ở đây theo kiểu hiện đại, sang trọng. Tô Bắc rất thích nơi này và đặc biệt là những chậu cây cảnh do mẹ cô tự tay chăm sóc.
"Bọn con đến rồi ạ." Lộ Nam nắm tay cô đi vào trong.
"Hai đứa mau vào ăn cơm, mọi người chờ tụi con nãy giờ rồi đấy." Điềm Hinh nói.
Lộ Lộ muốn ngồi kế cô nhưng đã bị bà ngăn lại, bà cau mày nói: "con bé này mau qua đây với mẹ, chỗ đó của anh con."
"Mẹ...con muốn ngồi kế chị dâu cơ." Lộ Lộ biểu lộ vẻ mặt đáng thương.
"Bước qua đây." bà nghiêm mặt nói.
"Mẹ, hay là để em ấy ngồi ở đây cũng được mà." Tô Bắc mở lời nói giúp.
Lộ Lộ nghe vậy vẻ mặt liền hớn hở, tươi cười rồi gật đầu lia lịa, nhưng không có dễ như cô nghĩ.
Anh trai cô, cái tên khó ưa đó lại lên tiếng, anh nói: "cô ấy là vợ anh...em qua bên đó ngồi với mẹ đi."
Lộ Nam nắm cổ áo kéo cô qua rồi bắt cô ngồi xuống ghế, ông nội nhìn cảnh này chỉ biết cười trừ.
Hai đứa bé này dù là lúc lớn hay lúc nhỏ vẫn luôn ồn ào như thế, hễ sáp lại là cãi nhau in ỏi. Ông đến mệt với hai đứa nó.
'Đồ khó ưa.' Lộ Lộ nói thầm.
"Thôi...cả nhà ăn cơm đi." ông nội lên tiếng.
Trong lúc ngồi ăn, Lộ Nam cứ cố tình khều chân cô khiến Tô Bắc bị giật mình. Cô liếc mắt nhìn anh nhưng anh vô cùng điềm tĩnh như chưa hề có gì xảy ra.
"Lộ Nam, anh có thôi cái trò trẻ con đi không hả?" cô khẽ thì thầm với anh.
"Tô Bắc sao thế?" mẹ chồng thấy cô cứ nhìn chằm chằm anh, bà thắc mắc.
"Dạ..." Tô Bắc vừa mở miệng đã bị cướp lời.
"Không có gì đâu mẹ, cô ấy nhõng nhẽo muốn con gắp đồ ăn cho cô ấy đấy mà." Lộ Nam cười nói.
Cô nói như vậy hồi nào chứ? cái tên này...Tô Bắc thật sự không biết nói gì nữa.
"Vợ yêu, em muốn ăn món này đúng không? để anh gắp cho em."
Cô thật muốn bảo anh thôi cái trò này giùm cô, Tô Bắc nghe thấy thôi đã nổi da gà lên hết rồi, thật sự muốn buồn nôn tại đây.
Trước mặt ông nội, ba, mẹ, em gái và còn cả người giúp việc trong nhà mà anh làm như vậy khiến cô cảm thấy rất ngại.
Hay là anh đào giúp cô cái hố chui xuống luôn đi.
Sau bữa tối thì cả nhà cùng nhau xem phim và trò chuyện, cũng vì trời đã khuya nên cô và anh ở lại đây ngủ một hôm.
[Phòng ngủ]
Vì không có đem theo quần áo để thay nên Tô Bắc chỉ đành mặc tạm chiếc áo sơ mi của anh để ở trong tủ.
Quần áo dơ cô cũng giặc sạch sẽ rồi phơi lên xào để sáng mai còn có đồ mặc.
'Cạch' lúc cô mở cửa phòng tắm bước ra, Lộ Nam đã bị thu hút bởi cảnh tưởng trước mắt.
Tô Bắc mặc áo sơ mi của anh, vì anh cao m85 còn cô thì cao m67 nên khi mặc vào rất giống với váy ngủ.
Vả lại mái tóc ướt của Tô Bắc càng có sức hút đối với anh.
Đột nhiên khăn lau tóc của cô lại bay thẳng vào mặt anh, lúc này Lộ Nam mới bừng tỉnh.
"Em dám ném tôi?"
"Kêu anh nảy giờ mà anh có nghe đâu...máy sấy tóc ở đâu vậy?"
"Ngăn thứ ba."
Tô Bắc sau khi tìm được liền ngồi xuống sấy tóc cho khô, lúc này Lộ Nam tắt điện thoại để nó sang một bên. Anh đi đến chỗ Tô Bắc cướp lấy máy sấy từ tay cô.
"Tôi giúp em sấy tóc."
Từng hành động vô cùng dịu dàng, sau khi sấy tóc xong anh còn giúp cô chải tóc gọn gàng.
"Cảm ơn anh." cô nói.
Lộ Nam nhìn thấy tai cô đã đỏ lên liền mỉm cười, anh đưa tay chạm nhẹ vào mũi cô, giọng anh trầm ổn nói: "tôi giúp em sấy tóc...có phải em cũng nên trả công cho tôi không nhỉ?"
"Nè, anh đừng có mà vô lí...là anh tự nguyện giúp em." cô phản bác lại.
Lộ Nam lại tiếp lời, anh nói: "quên nói với em biết một bí mật..."
Lộ Nam đưa tay kéo cô sát lại mình khiến cô giật mình, anh khẽ nói vào tai cô.
"Tôi không làm việc gì không công."
"Anh..."
Lời chưa kịp nói đã bị chặn lại bởi nụ hôn của anh, Tô Bắc vẫn chưa kịp thích ứng nên liên tục đánh vào người anh nhưng lúc sau cô đã bị đánh bay lí trí.
Một tay anh luồn vào tóc để đỡ đầu cô, tay còn lại thì cởi từng cúc áo của cô ra.
Xoay người lại, anh tiến, cô lùi cho đến khi cả hai cùng ngã xuống giường.
Đôi môi của Lộ Nam lại lần nữa phủ lên môi mỏng của cô, bàn tay của anh từ từ luồn vào áo của cô, hình như...cô không có mặc đồ lót.
Điều này khiến cho anh rất phấn khích, ngay lúc anh chôn đầu vào cổ cô. Lúc này Tô Bắc bỗng dưng đẩy anh ra.
"Dừng lại, Lộ Nam...anh mau dừng lại đi."
"Em sao vậy?" anh ngẩng đầu lên nhìn cô.
"E...m...em bây giờ không được, chúng ta để khi khác được không?"
"Bây giờ em vẫn chưa đến ngày, em sợ nếu không cẩn thận sẽ dính...em cũng rất thích có con nhưng em mới xin được công việc, nếu bây giờ có thì sẽ không tiện." cô giải thích.
"Tôi hiểu rồi." Lộ Nam nói rồi chỉ nhẹ nhàng hôn lên trán cô, anh biết và hiểu rõ điều cô đang lo lắng.
Dù sao cô cũng mới đi làm, đợi công việc của cô ổn định rồi khi đó có con cũng được. Còn chuyện kết hôn của hai người, anh cũng chuẩn bị gần xong rồi.
Từ lúc nhà của anh chuyển đến đây thì hôm nay cô mới có cơ hội đến, căn nhà này rộng hơn chỗ ở cũ-khu dân cư Vịnh Tiên.
Lối kiến trúc ở đây theo kiểu hiện đại, sang trọng. Tô Bắc rất thích nơi này và đặc biệt là những chậu cây cảnh do mẹ cô tự tay chăm sóc.
"Bọn con đến rồi ạ." Lộ Nam nắm tay cô đi vào trong.
"Hai đứa mau vào ăn cơm, mọi người chờ tụi con nãy giờ rồi đấy." Điềm Hinh nói.
Lộ Lộ muốn ngồi kế cô nhưng đã bị bà ngăn lại, bà cau mày nói: "con bé này mau qua đây với mẹ, chỗ đó của anh con."
"Mẹ...con muốn ngồi kế chị dâu cơ." Lộ Lộ biểu lộ vẻ mặt đáng thương.
"Bước qua đây." bà nghiêm mặt nói.
"Mẹ, hay là để em ấy ngồi ở đây cũng được mà." Tô Bắc mở lời nói giúp.
Lộ Lộ nghe vậy vẻ mặt liền hớn hở, tươi cười rồi gật đầu lia lịa, nhưng không có dễ như cô nghĩ.
Anh trai cô, cái tên khó ưa đó lại lên tiếng, anh nói: "cô ấy là vợ anh...em qua bên đó ngồi với mẹ đi."
Lộ Nam nắm cổ áo kéo cô qua rồi bắt cô ngồi xuống ghế, ông nội nhìn cảnh này chỉ biết cười trừ.
Hai đứa bé này dù là lúc lớn hay lúc nhỏ vẫn luôn ồn ào như thế, hễ sáp lại là cãi nhau in ỏi. Ông đến mệt với hai đứa nó.
'Đồ khó ưa.' Lộ Lộ nói thầm.
"Thôi...cả nhà ăn cơm đi." ông nội lên tiếng.
Trong lúc ngồi ăn, Lộ Nam cứ cố tình khều chân cô khiến Tô Bắc bị giật mình. Cô liếc mắt nhìn anh nhưng anh vô cùng điềm tĩnh như chưa hề có gì xảy ra.
"Lộ Nam, anh có thôi cái trò trẻ con đi không hả?" cô khẽ thì thầm với anh.
"Tô Bắc sao thế?" mẹ chồng thấy cô cứ nhìn chằm chằm anh, bà thắc mắc.
"Dạ..." Tô Bắc vừa mở miệng đã bị cướp lời.
"Không có gì đâu mẹ, cô ấy nhõng nhẽo muốn con gắp đồ ăn cho cô ấy đấy mà." Lộ Nam cười nói.
Cô nói như vậy hồi nào chứ? cái tên này...Tô Bắc thật sự không biết nói gì nữa.
"Vợ yêu, em muốn ăn món này đúng không? để anh gắp cho em."
Cô thật muốn bảo anh thôi cái trò này giùm cô, Tô Bắc nghe thấy thôi đã nổi da gà lên hết rồi, thật sự muốn buồn nôn tại đây.
Trước mặt ông nội, ba, mẹ, em gái và còn cả người giúp việc trong nhà mà anh làm như vậy khiến cô cảm thấy rất ngại.
Hay là anh đào giúp cô cái hố chui xuống luôn đi.
Sau bữa tối thì cả nhà cùng nhau xem phim và trò chuyện, cũng vì trời đã khuya nên cô và anh ở lại đây ngủ một hôm.
[Phòng ngủ]
Vì không có đem theo quần áo để thay nên Tô Bắc chỉ đành mặc tạm chiếc áo sơ mi của anh để ở trong tủ.
Quần áo dơ cô cũng giặc sạch sẽ rồi phơi lên xào để sáng mai còn có đồ mặc.
'Cạch' lúc cô mở cửa phòng tắm bước ra, Lộ Nam đã bị thu hút bởi cảnh tưởng trước mắt.
Tô Bắc mặc áo sơ mi của anh, vì anh cao m85 còn cô thì cao m67 nên khi mặc vào rất giống với váy ngủ.
Vả lại mái tóc ướt của Tô Bắc càng có sức hút đối với anh.
Đột nhiên khăn lau tóc của cô lại bay thẳng vào mặt anh, lúc này Lộ Nam mới bừng tỉnh.
"Em dám ném tôi?"
"Kêu anh nảy giờ mà anh có nghe đâu...máy sấy tóc ở đâu vậy?"
"Ngăn thứ ba."
Tô Bắc sau khi tìm được liền ngồi xuống sấy tóc cho khô, lúc này Lộ Nam tắt điện thoại để nó sang một bên. Anh đi đến chỗ Tô Bắc cướp lấy máy sấy từ tay cô.
"Tôi giúp em sấy tóc."
Từng hành động vô cùng dịu dàng, sau khi sấy tóc xong anh còn giúp cô chải tóc gọn gàng.
"Cảm ơn anh." cô nói.
Lộ Nam nhìn thấy tai cô đã đỏ lên liền mỉm cười, anh đưa tay chạm nhẹ vào mũi cô, giọng anh trầm ổn nói: "tôi giúp em sấy tóc...có phải em cũng nên trả công cho tôi không nhỉ?"
"Nè, anh đừng có mà vô lí...là anh tự nguyện giúp em." cô phản bác lại.
Lộ Nam lại tiếp lời, anh nói: "quên nói với em biết một bí mật..."
Lộ Nam đưa tay kéo cô sát lại mình khiến cô giật mình, anh khẽ nói vào tai cô.
"Tôi không làm việc gì không công."
"Anh..."
Lời chưa kịp nói đã bị chặn lại bởi nụ hôn của anh, Tô Bắc vẫn chưa kịp thích ứng nên liên tục đánh vào người anh nhưng lúc sau cô đã bị đánh bay lí trí.
Một tay anh luồn vào tóc để đỡ đầu cô, tay còn lại thì cởi từng cúc áo của cô ra.
Xoay người lại, anh tiến, cô lùi cho đến khi cả hai cùng ngã xuống giường.
Đôi môi của Lộ Nam lại lần nữa phủ lên môi mỏng của cô, bàn tay của anh từ từ luồn vào áo của cô, hình như...cô không có mặc đồ lót.
Điều này khiến cho anh rất phấn khích, ngay lúc anh chôn đầu vào cổ cô. Lúc này Tô Bắc bỗng dưng đẩy anh ra.
"Dừng lại, Lộ Nam...anh mau dừng lại đi."
"Em sao vậy?" anh ngẩng đầu lên nhìn cô.
"E...m...em bây giờ không được, chúng ta để khi khác được không?"
"Bây giờ em vẫn chưa đến ngày, em sợ nếu không cẩn thận sẽ dính...em cũng rất thích có con nhưng em mới xin được công việc, nếu bây giờ có thì sẽ không tiện." cô giải thích.
"Tôi hiểu rồi." Lộ Nam nói rồi chỉ nhẹ nhàng hôn lên trán cô, anh biết và hiểu rõ điều cô đang lo lắng.
Dù sao cô cũng mới đi làm, đợi công việc của cô ổn định rồi khi đó có con cũng được. Còn chuyện kết hôn của hai người, anh cũng chuẩn bị gần xong rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.