Chương 40: Tô Bắc Không Thể Là Kẻ Giết Người
Tuyền Trần
02/10/2023
Sớm sáng tỉnh dậy, Chu Thiên mới phát hiện ra tối qua mình đã ngủ quên ở phòng khách.
Rõ ràng căn nhà này vẫn còn hai phòng trống, nhưng tối qua sau khi băng bó vết thương cho Tô Bắc xong thì cảm thấy đói bụng, thế nên anh đã đi nấu mì ăn.
Người ta bảo căng da bụng trùng da mắt quả không sai, vừa ăn hết tô mì liền nằm ra ghế ngủ say.
Tranh thủ lúc Tô Bắc chưa dậy, Chu Thiên đi nấu một nồi cháo cho cô. Trong thời gian đợi cháo chín, anh còn làm sẵn một vài món, tẩm ướp gia vị rồi để vào tủ lạnh.
Khi nào Tô Bắc cần thì lấy ra nấu cũng tiện.
Xem ra Chu Thiên anh chắc kiếp trước đã mắc nợ cô em gái không có máu mủ ruột thịt này rồi, nói đùa vậy thôi chứ mọi việc anh làm đều là tự nguyện.
Tô Bắc rất đáng thương. Bây giờ vì một số rắc rối lại phải rời đi với chiếc bụng lớn lên theo từng ngày, nhưng Tô Bắc vẫn chưa một lời than vãn.
Hôm qua vì nghĩ cho cái thai trong bụng mà tự làm mình bị thương.
"Em tưởng tối qua anh đã về rồi?" Tô Bắc đi từ phòng ngủ ra, nhìn thấy Chu Thiên đang đứng khuấy cháo. Cô cất tiếng nói.
"Tối qua ăn xong tô mì anh ngủ quên luôn, mà em thế này anh cũng không dám về...ai biết được nửa đêm em tỉnh dậy, cả em gái và cháu anh sẽ có chuyện gì chứ?" Chu Thiên nói.
Tô Bắc nghe thế thì mỉm cười, cô đưa tay sờ bụng mình rồi nói: "em thì sao cũng được nhưng nhất định không để bé con bị thương đâu..."
"Nói bậy, cả hai mẹ con đều phải bình an." Chu Thiên cau mày nói.
"Thôi...mau lại bàn đi, để anh múc cháo ra cho ăn." Chu Thiên nói tiếp.
Cô gật đầu đáp, nhanh chóng lại bàn ăn cháo Chu Thiên vừa nấu, được húp một bát cháo nóng thật là đã.
"Ngon không?" Chu Thiên hỏi.
Tô Bắc liền lắc đầu nói: "không ngon lắm."
Chỉ là một lời nói đùa nhưng Chu Thiên liền cướp lấy tô cháo của cô đang ăn, anh ấy nói: "thế thì phải đem đổ thôi..."
"Anh đừng đổ, em chỉ nói đùa thôi." vừa nói xong cô liền nở nụ nhìn anh.
Nghe cô nói thế Chu Thiên mới đặt tô cháo xuống bàn, anh còn không quên mắng cô một câu.
"Trẻ con."
...
Ăn xong, Chu Thiên đích thân lái xe đưa cô đến công ty.
"Nhanh lên đấy, anh đợi."
"Em biết rồi mà." Tô Bắc nói rồi tháo dây an toàn ra.
Cô muốn tìm Thẩm Hạo nhưng hiện tại cậu ấy đang họp, thế nên Tô Bắc đành đưa đơn xin thôi việc cho Châu Nhã Nhã.
Nhã Nhã vừa nghe cô nói, cô ấy hơi sửng sốt. Tô Bắc muốn thôi việc, tại sao chứ?
"Nói chị nghe, đã xảy ra chuyện gì? sao đột nhiên lại đòi nghỉ ngang như vậy?"
"Tô Bắc, mau trả lời chị đi...em không nói rõ chị sẽ không cho em đi." Nhã Nhã lay người cô.
Tô Bắc thở dài một hơi, cô ngước lên nhìn Châu Nhã Nhã rồi đáp lại câu hỏi ấy: "chuyện này kể ra cũng dài, chị cầm lấy cái này. Khi nào rảnh thì đến đây, em sẽ nói chị nghe mọi chuyện."
"Bây giờ em về nhé! tạm biệt chị." dứt lời cô nhanh chóng rời đi.
"Tô Bắc...Tô Bắc..." ngay khi Châu Nhã Nhã định chạy theo thì nhận được cuộc điện thoại từ chồng cũ của cô ấy.
Hắn ta lại gọi cô làm gì chứ?
"Có chuyện gì?"
[Tối nay cô rảnh chứ? chúng ta gặp nhau một chút được không? vì có một số chuyện tôi muốn nói với cô.]
Nghe hắn nói vậy, Châu Nhã Nhã liền cười lớn, cô đáp
"Nói chuyện? giữa tôi và anh không còn gì để nói cả."
[Là chuyện về quyền nuôi dưỡng Lâm Tuấn, tôi đã suy nghĩ lại rồi...nếu cô muốn sau này được gặp con thì tối nay đến điểm hẹn, còn không thì...] hắn dừng lại vài giây rồi nói tiếp.
[...đừng trách tôi lại chia cắt cô và thằng bé.]
"Anh..." cô vừa nói liền nghe được âm thanh 'tút...tút...' kéo dài.
Nhã Nhã nhìn lại màn hình điện thoại, hóa ra do hắn đã kết thúc cuộc gọi.
"Chị Châu, có chuyện gì vậy?" vừa hay Thẩm Hạo đã họp xong, vì phòng họp ở tầng 5 nên cậu phải đi thang máy xuống tầng 3 để trở về phòng làm việc của mình.
Tình cờ thấy Nhã Nhã đứng như trời chồng mới đến vỗ vai cô ấy.
"Không có chuyện gì đâu." ngay khi định rời đi, Nhã Nhã sực nhớ đến đơn thôi việc mà Tô Bắc đưa nên đi vài bước đã quay lại.
"Tô Bắc gửi cho sếp cái này."
Thẩm Hạo cầm lấy và hỏi: "đây là gì?"
"Đơn thôi việc."
"Cái gì? Tô Bắc muốn thôi việc?"
"Cô ấy đâu rồi?" Thẩm Hạo hỏi.
"Vừa rời đi rồi, xin lỗi sếp...tôi đuổi theo cô ấy không kịp, đây là địa chỉ chỗ ở mới của cô ấy." Nhã Nhã đưa nó cho Thẩm Hạo.
Chỗ ở mới? chẳng lẽ cô và Lộ Nam đã xảy ra chuyện. Nghĩ vậy, Thẩm Hạo đầy tức giận, cậu nghiến răng nghiến lợi nói.
"Tên khốn Lộ Nam đó, phải cho anh ta một bài học mới được."
[Lộ gia]
Lộ Nam tỉnh dậy sau cơn say ngày hôm qua, đầu vẫn còn đau nhức, nhưng khi nghe tin Tô Bắc rời đi anh gần như phát điên lên.
"Các cậu mau tìm cô ta về đây cho tôi." anh quát lớn.
Chén đĩa hay những đồ dùng đều bị anh ném về phía hai tên thuộc hạ khiến nó vỡ tan.
"Đại ca bình tĩnh, bọn em sẽ đi tìm chị dâu ngay." Trương Hàn nói.
Ngay khi cậu và Trình Khải ra đến cổng đã bắt gặp Thẩm Hạo lái xe đến đây.
"Lộ Nam có ở nhà không?"
"Đại ca ở bên trong..."
Lời nói của Trương Hàn bị cắt ngang bởi Thẩm Hạo, cậu quát lớn: "các người tránh ra..."
Ngay khi vừa vào trong nhà, Thẩm Hạo đã xông đến ban tặng cho Lộ Nam một nấm đấm.
"Cái tên khốn, hôm nay tôi phải đánh cho anh chết." vừa nói Thẩm Hạo lại vung tay đấm thêm vài phát nữa.
Cậu vốn dĩ không phải đối thủ xứng tầm của Lộ Nam nên đã nhanh chóng bị Lộ Nam vật ngã ra sàn.
"Đến đây làm loạn cái gì?" Lộ Nam nói.
"Tên khốn, rốt cuộc anh đã làm gì Tô Bắc...tại sao cô ấy lại bỏ đi?" Thẩm Hạo chống tay đứng dậy, cậu hét lớn.
"Tôi cũng đang định hỏi cậu cô ta đang ở đâu? thì ra cậu cũng như tôi."
"Mà vì chuyện này cậu đến đây đánh tôi? đúng là tình thương mến thương...nếu yêu cô ta nhiều vậy, tại sao không thổ lộ sớm với cô ta? để qua tay tôi rồi bây giờ lại muốn cướp cô ta về." Lộ Nam nói rồi nở một nụ cười chế giễu.
Nụ cười này khiến cho Thẩm Hạo càng tức giận hơn, cậu thấy nó rất chướng mắt.
Cậu xông tới chỗ Lộ Nam đứng, nắm chặt cổ áo Lộ Nam, cậu nói: "hóa ra anh xem Tô Bắc như một món đồ chơi, khi chơi chán liền muốn vứt bỏ."
Nghe câu này, Lộ Nam lại bật cười thành tiếng.
"Anh cười cái gì?" Thẩm Hạo cau mày nói.
"Để tôi nói cho cậu biết, tôi cũng từng rất yêu Tô Bắc...nhưng khi biết được cô ta là người hại chết vợ con tôi thì tình cảm ấy đã tan biến rồi."
"Anh nói cái gì? Tô Bắc không thể là kẻ giết người, cậu ấy không làm thế...không thể." Thẩm Hạo buông tay khỏi cổ áo của Lộ Nam, cậu lắc đầu nói.
Rõ ràng căn nhà này vẫn còn hai phòng trống, nhưng tối qua sau khi băng bó vết thương cho Tô Bắc xong thì cảm thấy đói bụng, thế nên anh đã đi nấu mì ăn.
Người ta bảo căng da bụng trùng da mắt quả không sai, vừa ăn hết tô mì liền nằm ra ghế ngủ say.
Tranh thủ lúc Tô Bắc chưa dậy, Chu Thiên đi nấu một nồi cháo cho cô. Trong thời gian đợi cháo chín, anh còn làm sẵn một vài món, tẩm ướp gia vị rồi để vào tủ lạnh.
Khi nào Tô Bắc cần thì lấy ra nấu cũng tiện.
Xem ra Chu Thiên anh chắc kiếp trước đã mắc nợ cô em gái không có máu mủ ruột thịt này rồi, nói đùa vậy thôi chứ mọi việc anh làm đều là tự nguyện.
Tô Bắc rất đáng thương. Bây giờ vì một số rắc rối lại phải rời đi với chiếc bụng lớn lên theo từng ngày, nhưng Tô Bắc vẫn chưa một lời than vãn.
Hôm qua vì nghĩ cho cái thai trong bụng mà tự làm mình bị thương.
"Em tưởng tối qua anh đã về rồi?" Tô Bắc đi từ phòng ngủ ra, nhìn thấy Chu Thiên đang đứng khuấy cháo. Cô cất tiếng nói.
"Tối qua ăn xong tô mì anh ngủ quên luôn, mà em thế này anh cũng không dám về...ai biết được nửa đêm em tỉnh dậy, cả em gái và cháu anh sẽ có chuyện gì chứ?" Chu Thiên nói.
Tô Bắc nghe thế thì mỉm cười, cô đưa tay sờ bụng mình rồi nói: "em thì sao cũng được nhưng nhất định không để bé con bị thương đâu..."
"Nói bậy, cả hai mẹ con đều phải bình an." Chu Thiên cau mày nói.
"Thôi...mau lại bàn đi, để anh múc cháo ra cho ăn." Chu Thiên nói tiếp.
Cô gật đầu đáp, nhanh chóng lại bàn ăn cháo Chu Thiên vừa nấu, được húp một bát cháo nóng thật là đã.
"Ngon không?" Chu Thiên hỏi.
Tô Bắc liền lắc đầu nói: "không ngon lắm."
Chỉ là một lời nói đùa nhưng Chu Thiên liền cướp lấy tô cháo của cô đang ăn, anh ấy nói: "thế thì phải đem đổ thôi..."
"Anh đừng đổ, em chỉ nói đùa thôi." vừa nói xong cô liền nở nụ nhìn anh.
Nghe cô nói thế Chu Thiên mới đặt tô cháo xuống bàn, anh còn không quên mắng cô một câu.
"Trẻ con."
...
Ăn xong, Chu Thiên đích thân lái xe đưa cô đến công ty.
"Nhanh lên đấy, anh đợi."
"Em biết rồi mà." Tô Bắc nói rồi tháo dây an toàn ra.
Cô muốn tìm Thẩm Hạo nhưng hiện tại cậu ấy đang họp, thế nên Tô Bắc đành đưa đơn xin thôi việc cho Châu Nhã Nhã.
Nhã Nhã vừa nghe cô nói, cô ấy hơi sửng sốt. Tô Bắc muốn thôi việc, tại sao chứ?
"Nói chị nghe, đã xảy ra chuyện gì? sao đột nhiên lại đòi nghỉ ngang như vậy?"
"Tô Bắc, mau trả lời chị đi...em không nói rõ chị sẽ không cho em đi." Nhã Nhã lay người cô.
Tô Bắc thở dài một hơi, cô ngước lên nhìn Châu Nhã Nhã rồi đáp lại câu hỏi ấy: "chuyện này kể ra cũng dài, chị cầm lấy cái này. Khi nào rảnh thì đến đây, em sẽ nói chị nghe mọi chuyện."
"Bây giờ em về nhé! tạm biệt chị." dứt lời cô nhanh chóng rời đi.
"Tô Bắc...Tô Bắc..." ngay khi Châu Nhã Nhã định chạy theo thì nhận được cuộc điện thoại từ chồng cũ của cô ấy.
Hắn ta lại gọi cô làm gì chứ?
"Có chuyện gì?"
[Tối nay cô rảnh chứ? chúng ta gặp nhau một chút được không? vì có một số chuyện tôi muốn nói với cô.]
Nghe hắn nói vậy, Châu Nhã Nhã liền cười lớn, cô đáp
"Nói chuyện? giữa tôi và anh không còn gì để nói cả."
[Là chuyện về quyền nuôi dưỡng Lâm Tuấn, tôi đã suy nghĩ lại rồi...nếu cô muốn sau này được gặp con thì tối nay đến điểm hẹn, còn không thì...] hắn dừng lại vài giây rồi nói tiếp.
[...đừng trách tôi lại chia cắt cô và thằng bé.]
"Anh..." cô vừa nói liền nghe được âm thanh 'tút...tút...' kéo dài.
Nhã Nhã nhìn lại màn hình điện thoại, hóa ra do hắn đã kết thúc cuộc gọi.
"Chị Châu, có chuyện gì vậy?" vừa hay Thẩm Hạo đã họp xong, vì phòng họp ở tầng 5 nên cậu phải đi thang máy xuống tầng 3 để trở về phòng làm việc của mình.
Tình cờ thấy Nhã Nhã đứng như trời chồng mới đến vỗ vai cô ấy.
"Không có chuyện gì đâu." ngay khi định rời đi, Nhã Nhã sực nhớ đến đơn thôi việc mà Tô Bắc đưa nên đi vài bước đã quay lại.
"Tô Bắc gửi cho sếp cái này."
Thẩm Hạo cầm lấy và hỏi: "đây là gì?"
"Đơn thôi việc."
"Cái gì? Tô Bắc muốn thôi việc?"
"Cô ấy đâu rồi?" Thẩm Hạo hỏi.
"Vừa rời đi rồi, xin lỗi sếp...tôi đuổi theo cô ấy không kịp, đây là địa chỉ chỗ ở mới của cô ấy." Nhã Nhã đưa nó cho Thẩm Hạo.
Chỗ ở mới? chẳng lẽ cô và Lộ Nam đã xảy ra chuyện. Nghĩ vậy, Thẩm Hạo đầy tức giận, cậu nghiến răng nghiến lợi nói.
"Tên khốn Lộ Nam đó, phải cho anh ta một bài học mới được."
[Lộ gia]
Lộ Nam tỉnh dậy sau cơn say ngày hôm qua, đầu vẫn còn đau nhức, nhưng khi nghe tin Tô Bắc rời đi anh gần như phát điên lên.
"Các cậu mau tìm cô ta về đây cho tôi." anh quát lớn.
Chén đĩa hay những đồ dùng đều bị anh ném về phía hai tên thuộc hạ khiến nó vỡ tan.
"Đại ca bình tĩnh, bọn em sẽ đi tìm chị dâu ngay." Trương Hàn nói.
Ngay khi cậu và Trình Khải ra đến cổng đã bắt gặp Thẩm Hạo lái xe đến đây.
"Lộ Nam có ở nhà không?"
"Đại ca ở bên trong..."
Lời nói của Trương Hàn bị cắt ngang bởi Thẩm Hạo, cậu quát lớn: "các người tránh ra..."
Ngay khi vừa vào trong nhà, Thẩm Hạo đã xông đến ban tặng cho Lộ Nam một nấm đấm.
"Cái tên khốn, hôm nay tôi phải đánh cho anh chết." vừa nói Thẩm Hạo lại vung tay đấm thêm vài phát nữa.
Cậu vốn dĩ không phải đối thủ xứng tầm của Lộ Nam nên đã nhanh chóng bị Lộ Nam vật ngã ra sàn.
"Đến đây làm loạn cái gì?" Lộ Nam nói.
"Tên khốn, rốt cuộc anh đã làm gì Tô Bắc...tại sao cô ấy lại bỏ đi?" Thẩm Hạo chống tay đứng dậy, cậu hét lớn.
"Tôi cũng đang định hỏi cậu cô ta đang ở đâu? thì ra cậu cũng như tôi."
"Mà vì chuyện này cậu đến đây đánh tôi? đúng là tình thương mến thương...nếu yêu cô ta nhiều vậy, tại sao không thổ lộ sớm với cô ta? để qua tay tôi rồi bây giờ lại muốn cướp cô ta về." Lộ Nam nói rồi nở một nụ cười chế giễu.
Nụ cười này khiến cho Thẩm Hạo càng tức giận hơn, cậu thấy nó rất chướng mắt.
Cậu xông tới chỗ Lộ Nam đứng, nắm chặt cổ áo Lộ Nam, cậu nói: "hóa ra anh xem Tô Bắc như một món đồ chơi, khi chơi chán liền muốn vứt bỏ."
Nghe câu này, Lộ Nam lại bật cười thành tiếng.
"Anh cười cái gì?" Thẩm Hạo cau mày nói.
"Để tôi nói cho cậu biết, tôi cũng từng rất yêu Tô Bắc...nhưng khi biết được cô ta là người hại chết vợ con tôi thì tình cảm ấy đã tan biến rồi."
"Anh nói cái gì? Tô Bắc không thể là kẻ giết người, cậu ấy không làm thế...không thể." Thẩm Hạo buông tay khỏi cổ áo của Lộ Nam, cậu lắc đầu nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.