Suối Tiên Của Xu Nữ - Trọng Sinh Ta Cướp Bàn Tay Vàng Về
Chương 23:
Nhu Nạo Khinh Mạn
27/09/2023
Nhóm chủ tử Phủ Định Quốc Công nếm thử món thịt nai báo xa-li mang về, bắt người tay ngắn cắn người miệng mềm*, tất nhiên đều khen ngợi báo xa-li một phen.
(*) Ăn của người khác thì phải nói năng mềm mỏng hơn. Hưởng lợi từ người khác thì đến lúc cần phải giúp lại
Khen ngợi báo xa-li thông minh, đã đưa về tận núi rồi mà còn có thể chạy về đây, lại còn tặng con mồi mình bắt cho Xu Xu.
Tất nhiên cũng không quá để ý chuyện Tống Ngưng Quân bị thương vì báo xa-li, dù sao cũng là nàng ta tự mình lỗ mãng.
Chỉ có trưởng tử của đại phòng - Tống Ngọc Bách nghe nói Tống Ngưng Quân bị báo xa-li làm cho trán sưng vù, cười lạnh một tiếng, phán cho một câu đáng đời.
Thấy hắn như vậy, Tống Kim Phong rất giận quát: "Ngươi câm miệng lại cho ta, đừng có cả ngày chơi bời lêu lổng, còn có vài ngày nữa là thi Hương rồi, Nhị đệ Ngọc Cẩn của ngươi cũng chuẩn bị thi Hương năm nay, ngươi lo mà thi cho tốt cho ta, đừng có mà làm mất mặt người khác nữa."
Đối với trưởng tử này, Tống Kim Phong thực sự không biết làm sao cho hết giận.
Hắn không thích đọc sách, thi Hương năm nay không phải trò đùa.
Cao thị vội vàng khuyên, bảo lão gia không nên tức giận.
Tam phòng, Tống Kim Chương và Vạn thị nếm thử thịt nai, tươi mới vô cùng, liên tục khen ngợi Xu Xu.
Tống Ngưng Dao nhẹ nhàng lên tiếng: "Ta cũng thích Tam tỷ tỷ, Tam tỷ tỷ xinh đẹp lại còn dịu dàng nữa."
Ngũ tỷ Tống Ngưng Nguyệt liếc muội muội một cái, nói: "Muội nhỏ như vậy, biết gì mà xinh đẹp với dịu dàng chứ."
"Muội đâu còn nhỏ nữa! Muội đã bảy tuổi, có thể phân biệt rõ đúng sai." Tống Ngưng Dao không phục bắt đầu tranh chấp với tỷ tỷ.
Thực ra tình cảm hai đứa bé rất tốt, không phải tranh chấp nhau thực sự.
Tuy Lão gia tam phòng Tống Kim Chương là thứ tử của Quốc Công gia, nhưng chủ mẫu Thịnh Thị đối xử với ông ta cũng không tệ.
Tống Kim Chương múc cho thê tử Vạn thị một bát cháo gà ninh nhừ, ấm giọng nói: "Nàng ăn nhiều một chút, đứa bé trong bụng cũng cần phải bổ sung dinh dưỡng thêm."
Hai đứa bé gái đồng loạt nhìn về phía mẫu thân, ngạc nhiên vui mừng hỏi: "Mẫu thân, người mang thai sao?"
Hai má Vạn thị đỏ bừng, nói: "Hôm nay mời lang trung qua mới biết được, vẫn chưa đến tháng, các con đừng nên ồn ào ra ngoài, chờ tròn ba tháng mẫu thân sẽ nói với tổ mẫu các con."
"Mẫu thân yên tâm, chúng con biết rồi!" Hai đứa bé gái cũng vui thay cho mẫu thân, các nàng cũng hi vọng mẫu thân có thể sinh ra được một đệ đệ.
... ...
Hôm sau, Xu Xu dậy sớm, rửa mặt chải đầu thay quần áo đơn giản đi qua viện tổ phụ rèn luyện.
Tống Ngưng Quân cũng ở đó, trán nàng ta quấn băng gạc, lúc nhìn thấy Xu Xu ánh mắt có hơi né tránh, sự việc hôm qua làm ầm ĩ lên thật sự quá bẽ mặt.
Cũng là do mấy ngày nay nàng ta bị Xu Xu ép có hơi mất lý trí, mới có hành động ngây thơ như vậy.
Hai người gặp mặt không chào hỏi, qua bái kiến Thịnh thị.
Thịnh thị đã biết được chuyện hôm qua xảy ra ở cửa ngách, thấy trán Tống Ngưng Quân bị thương có phần đau lòng, lôi kéo nàng ta hỏi vài ba câu.
Nhưng Thịnh thị biết rõ chân tướng sự việc, vẫn chưa già đến mức hồ đồ mà trách cứ Xu Xu, bà ấy cũng làm rõ sai trái, biết được là do bản thân Tống Ngưng Quân lỗ mãng.
Tống Ngưng Quân cũng là nhân tinh, có thể thăm dò được tính cách người Tống gia.
Nàng ta sẽ không gây bất hòa nào dính dáng đến Xu Xu, vẫn chỉ nói do mình sơ suất lơ là lỗ mãng.
Cuối cùng Thịnh thị rất đau lòng, sai ma ma bên cạnh vào kho lấy nhân sâm trăm năm đưa đến Quân Thúy Viện cho Tống Ngưng Quân tẩm bổ thân thể.
Đương nhiên, cũng tặng cho cả Xu Xu, dược tính hai củ nhân sâm đều trên trăm năm.
Về mặt này xem như Thịnh thị làm rất công bằng.
Hai người rèn luyện xong trở về chi thứ hai ăn sáng.
Lúc dùng bữa xong, Tống Ngưng Quân vẫn không yên lòng, Xu Xu biết vì sao nàng ta lo lắng, chắc chắn là nhớ đến chuyện Trạng Nguyên ở khách điếm Đồng Phúc.
Quả nhiên, ăn sáng xong, đám nha hoàn dọn bàn ăn xong, lúc Tống Ngưng Quân dùng khăn lau ngón tay rồi nói với Thôi thị: "Mẫu thân, hôm nay con muốn đến Thư Hương Các một lát, trước đó vài ngày tìm được quyển sách, rất khó hiểu, con muốn đến Thư Hương Các xem bài giải nghĩa."
"Vết thương của con..." Thôi thị do dự, nói: "Hôm qua mới vừa bị thương, hôm nay đã ra ngoài e là không ổn."
Tống Ngưng Quân nhớ đến giấc mơ, đêm hôm qua nàng ta lại mơ thấy thiếu niên bị đuổi ra khỏi khách điếm Đồng Phúc.
Không được, nàng ta nhất định phải tìm cho bằng được vị thiếu niên kia để giải vây cho hắn.
Đây chắc chắn là chuyện vô cùng quan trọng với nàng ta.
"Mẫu thân, con không sao rồi, vết thương trên trán của con cũng không phải quá nghiêm trọng, hôm qua lang trung cũng đã nói rồi. Nếu như tìm không thấy sách giải nghĩa kia, thì nữ nhi thật sự mất ăn mất ngủ, mẫu thân đồng ý cho nữ nhi đi đi." Tống Ngưng Quân dịu dàng làm nũng.
Thấy sắc mặt nàng ta không tệ, Thôi thị đành phải nói: "Vậy được rồi, lúc ra ngoài mang theo hai nha hoàn thị vệ, đi đường cẩn thận chút."
"Nữ nhi đã biết."
Xu Xu nhìn Tống Ngưng Quân vui mừng rời đi.
Hôm nay nàng không định đi theo Tống Ngưng Quân đến khách điếm Đồng Phúc, sự việc xảy ra vào ngày mai, ngay cả thời gian cụ thể nàng đều nhớ rõ mồn một.
Chuyện về Tống Ngưng Quân, nàng không nhớ nhầm một giây một phút nào, ngày mai nàng sẽ đi đến khách điếm Đồng Phúc một chuyến.
Dùng xong bữa sáng, Tống Ngọc Đình theo Xu Xu đi Thiên viên.
Hôm qua đã được đám người hầu dọn dẹp nên hôm nay trong Thiên viên rất sạch sẽ.
Thiên viên này đã bỏ hoang nhiều năm, lại là hoa viên, khác với viện của nhóm chủ tử, vừa bước vào cửa thùy hoa nhìn thấy trống không một mảnh, bên cạnh cửa thùy hoa chỉ có một cây cổ thụ đã khô héo.
Cũng không biết là cây gì, năm đó chuyển vào nhà này đã có rồi, vì không dùng đến Thiên viên này nên cũng chưa động vào nó.
Đi vào vườn trống không, bên phải có hai gian để đồ đạc lộn xộn.
Thợ mộc đã bắt đầu dựng chuồng gỗ ở một bên khác.
Tất nhiên là dựng chuồng gỗ cho báo xa-li.
Hôm nay qua đây, Xu Xu dẫn theo cả báo xa-li, nó cũng muốn đi theo qua.
Từ lúc biết báo xa-li không dễ gì há miệng cắn người, Xu Xu liền không nhốt nó lại nữa, nhóm nha hoàn người hầu trong Thấm Hoa Viện cũng sẽ không trêu chọc nó.
Lúc này Xu Xu và Tống Ngọc Đình liền dẫn báo xa-li qua xem thợ mộc dựng nhà gỗ cho nó thế nào rồi.
Thợ mộc nhìn thấy hai vị chủ tử, vội vàng muốn chắp tay hành lễ, Tống Ngọc Đình khoát tay, nói: "Các ngươi cứ làm việc đi, đúng rồi, còn mấy ngày nữa mới có thể làm xong?"
Thợ mộc lập tức đáp: "Bẩm Tứ công tử, ngày mai nhà gỗ có thể làm xong, nhưng xung quanh còn không ít chỗ cần sửa chữa, có lẽ phải mất thêm vài ngày nữa."
Tống Ngọc Đình nói: "Cứ thong thả làm, không vội, chỉ cần làm tốt chút là được.”
"Xin công tử cứ yên tâm, tay nghề của hai huynh đệ chúng tôi là độc nhất."
Hỏi xong thợ mộc, hai tỷ đệ dẫn báo xa-li đi đến dưới gốc cây cổ thụ chỉ còn cành khô.
Dưới cây cổ thụ có mấy ghế đá, tỷ đệ hai người ngồi xuống, Xu Xu nhẹ nhàng nói: "Tứ đệ, đệ nói xem gọi nó là Tiểu Lỵ thì thế nào? Tỷ thật sự không nghĩ ra tên gì hay, cũng không thể cứ kêu nó là báo xa-li hay mèo con được."
Trên thực tế, trong mắt Xu Xu nó là một con mèo rừng.
Mèo rừng với hình thể hơi to.
"Thực ra đệ thấy Tiểu Lỵ cũng không tệ lắm."
Chuyện đặt tên cho sủng vật cũng thật sự làm khó Tống Ngọc Đình, hắn rất xoắn xuýt, cũng không am hiểu làm chuyện này, cuối cùng chỉ có thể tán thành với cái tên của Tam tỷ.
Tuy hắn cảm thấy cái tên này và kêu mèo con mèo con cũng không có gì khác nhau.
Hai tỷ muội ngồi bên cạnh trò chuyện một lát, Xu Xu liền về phòng đọc sách.
Ngày mai nàng còn phải ra ngoài.
Buổi tối Tống Ngưng Quân trở về, sắc mặt trầm trầm, rõ ràng là không gặp được Trạng Nguyên.
Sáng ngày tiếp theo, hai người rèn luyện xong, về phòng dùng bữa sáng xong, Tống Ngưng Quân vẫn lấy lý do như cũ, ra khỏi nhà sớm đi đến khách điếm Đồng Phúc.
Xu Xu chờ Tống Ngưng Quân đi rồi, kéo cánh tay Thôi thị làm nũng: "Mẫu thân à, con cũng muốn ra ngoài một chuyến, muốn đến Thư Hương Các đi dạo, rồi lại dạo chợ."
"Con đi đi, dẫn theo Trân Châu Linh Lung, và thêm hai tên thị vệ nữa." Thôi thị không hạn chế bọn trẻ ra ngoài.
Xu Xu về phòng thay đổi quần áo, nàng mặc một chiếc áo lụa thêu hoa nhẹ nhàng cùng với váy dài xếp ly bằng lụa mỏng, khoác thêm chiếc áo choàng thêu hoa mận khảm lông thỏ, màu sắc này tôn lên vẻ kiều diễm ướt át, nàng lại thay một chiếc vòng ngọc trắng và một đôi hoa tai cùng màu, giữa tóc cài một chiếc trâm vàng điểm xuyến nhánh hoa màu xanh biếc quấn quanh nạm đá hồng ngọc.
Giữa tóc chỉ cài cây trâm này, ngược lại trở thành nét tô điểm, khiến ánh mắt người khác phải lưu luyến trên khuôn mặt mềm mịn của Xu Xu.
Xu Xu thay quần áo xong, xe ngựa cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.
Ra cửa hông Phủ Định Quốc Công, trước tiên Xu Xu đi đến Thư Hương Các xem một vòng.
Nàng nhớ rất rõ thời gian, cũng không cần phải nằm vùng như Tống Ngưng Quân, nàng rất rõ Tống Ngưng Quân sẽ không lỗ mãng đến mức vào trong khách điếm trực tiếp tìm Trạng Nguyên kia.
Con người lúc gặp khó khăn bị nhục nhã, có ân nhân ra tay tương trợ, lúc đó mới khắc sâu vào trong tâm khảm.
Nếu như tìm trước thì không chừng bị người ta coi như có mưu đồ ác độc.
Xu Xu dạo xong Thư Hương Các, tất nhiên sẽ không gặp Tống Ngưng Quân, vì nàng ta đã đến khách điếm Đồng Phúc nằm vùng từ sớm rồi.
Xu Xu lại đi dạo chợ một vòng, mua không ít món mình thích, lại còn dẫn Trân Châu Linh Lung đi Túy Tiên Cư dùng cơm trưa.
Túy Tiên Cư là quán ăn danh bất hư truyền, nhưng cũng không thể sánh bằng Phủ Định Quốc Công.
Ăn trưa ở Túy Tiên Cư xong, Xu Xu mới nói: "Ta muốn đi dạo chợ phía Bắc."
Khách điếm Đồng Phúc ở ngay bên đó.
Trân Châu nho nhỏ nói thầm: "Cô nương, bên kia đều là nơi ở của dân nghèo, long xà hỗn tạp, không được an toàn."
"Bên kia không phải có cửa hiệu bán món điểm tâm sao?" Xu Xu tìm lý do: "Ta nghe nói vô cùng nổi tiếng, nhưng chưa bao giờ được nếm thử, mua một ít về ăn thử đi."
Đúng là bên cạnh khách điếm Đồng Phúc có một cửa hiệu điểm tâm vô cùng nổi tiếng, không ít nhà giàu sai người hầu qua đó mua điểm tâm về.
Trân Châu cũng biết nên không nói nhiều, nàng ấy cho rằng cô nương thật sự muốn ăn điểm tâm.
Hơn nữa còn dẫn theo thị vệ, an ninh ở kinh thành cũng không tệ, không cần quá lo lắng.
Vì thế lên xe ngựa đi về phía khách điếm Đồng Phúc.
Đi nửa canh giờ liền đến nơi, Xu Xu cho xe ngựa dừng bên ngoài, nàng và Trân Châu dẫn theo hai thị vệ cùng đi qua.
Khách điểm Đồng Phúc và cửa hiệu bán điểm tâm cùng nằm trong một ngõ nhỏ, khách điếm cũng lấy tên ngỏ làm tên khách điếm.
Ở đây hội tụ đủ loại hạng người, hơn nữa cũng có rất nhiều người cư trú xung quanh đây.
Lúc này, trong ngõ nhõ vang lên tiếng người đun nước, tiếng rao hàng.
Xu Xu đến tương đối chính xác, nàng sai Trân Châu qua xếp hàng mua điểm tâm, còn mình thì đi dạo loanh quanh, vẫn cố ý tránh chỗ con hẻm nhỏ Tống Ngưng Quân đang ngồi chờ, nhưng khoảng cách từ chỗ nàng đến khách điếm Đồng Phúc cũng rất gần.
Thoáng chốc liền nhìn thấy có người tụ tập lại gần khách điếm Đồng Phúc.
Xu Xu giả vờ như cảm thấy hứng thú hỏi: "Có chuyện gì xảy ra bên kia vậy? Chúng ta cũng qua đó xem sao đi."
Hai tên thị vệ chỉ chịu trách nhiệm về an toàn của Xu Xu, đương nhiên sẽ không ngăn cản chủ tử qua xem náo nhiệt.
Xu Xu theo đám người đi đến cửa khách điếm Đồng Phúc, nhìn thấy một thiếu niên đang đứng dưới bậc thang.
Tiểu nhị khách điếm đem một đống hành lý rách nát vứt ra khỏi khách điếm, quăng lên chân thiếu niên, nhục mạ nói: " Không có ngân lượng ngươi còn muốn tiếp tục lại ở chỗ này không đi sao, loại người nào mà lão tử chưa từng gặp qua, ai quan tâm ngươi muốn làm gì, mau cầm thứ rách nát của ngươi cút đi, tiếp tục ở lại đây lão tử sẽ gọi người qua đánh ngươi đấy."
Thiếu niên vô cùng chật vật, mím môi quật cường đứng tại chỗ không chịu đi.
"Còn có sách của ta trong khách điếm của các ngươi nữa." Giọng thiếu niên trong trẻo lạnh lùng vang lên.
Tiểu nhị khách điếm mắng: "Ngươi ở mấy ngày còn chưa trả tiền, còn muốn lấy hết đi à, mơ đẹp nhỉ, mau cút đi cho ta..."
Tiểu nhị khách điếm nói xong liền đi về phía thiếu niên kia, như muốn đánh người.
"Ngươi muốn làm gì!" Một thiếu nữ xinh đẹp trắng trẻo đi về phía trước một bước, chặn trước người thiếu niên kia.
Tống Ngưng Quân dẫn theo Xuân Đào đã ở ngõ nhỏ bên phải khách điếm Đồng Phúc theo dõi suốt hai ngày nay, ngày nào cũng ăn sáng xong liền đến.
Đám nha hoàn hỏi, nàng ta chỉ nói qua đó tìm người, nhưng không rõ lắm là ở đâu.
Xuân Đào cũng không hỏi nhiều, tiếp tục chờ người cùng với cô nương nhà mình.
Ngày hôm đó Tống Ngưng Quân cũng chỉ sai Xuân Đào tùy tiện mua hai cái bánh nhân thịt về để ăn trưa cho đỡ đói.
Nàng ta lại đợi thêm một canh giờ, cuối cùng nhìn thấy trước cửa khách điếm Đồng Phúc có tiếng ầm ĩ lớn.
Nhìn thấy thiếu niên kia đi ra...
Giống hoàn cảnh trong giấc mơ như đúc, đợi tiểu nhị khách điếm ném hết đồ đạc xuống bên chân thiếu niên kia.
Tống Ngưng Quân mới xuống khỏi xe ngựa, chỉnh sửa vạt áo, thản nhiên đi về phía khách điếm Đồng Phúc, nàng ta thong thả đi, thậm chí nghe được giọng trong trẻo lạnh lùng của thiếu niên kia nói vẫn còn đồ trong khách điếm.
Tiếp theo là tiếng tiểu nhị khách điếm nhục mạ, giờ phút này Tống Ngưng Quân đã đến rất gần cửa khách điếm Đồng Phúc.
Nàng ta chỉ cần bước thêm hai bước về phía trước nữa là có thể ngăn cản tiểu nhị kia muốn đánh người.
Nhưng không đợi nàng ta đi qua, đã nghe thấy một giọng nói mềm mại quát lớn: “ Ngươi muốn làm gì?"
Một khắc đó, Tống Ngưng Quân cho rằng mình nghe nhầm.
Hô hấp nàng ta dồn dập, nhìn về phía thiếu niên kia, có một thiếu nữ trắng trẻo xinh đẹp khoác áo choàng lông thỏ chặn trước mặt thiếu niên kia.
Người mà Tống Ngưng Quân không thể quen thuộc hơn, đó chính là Tống Ngưng Xu, Tam muội trên danh nghĩa của nàng ta.
Đầu óc Tống Ngưng Quân trống rỗng, sắc mặt trắng bệch đứng tại chỗ.
Nàng ta không tiếp tục đi lên, bây giờ còn lên để làm gì!
Chẳng lẽ muốn đẩy Tống Ngưng Xu ra, nói với thiếu niên kia, nàng ta đã ngồi đây chờ hai ngày rồi, chỉ vì muốn hôm nay giải vây cho hắn sao?
Tống Ngưng Quân lập tức tức giận trong lòng, thân thể đều đang không ngừng run rẩy.
Từ lúc Tống Ngưng Xu về, nàng ta đã không được dễ chịu, miếng ngọc nhỏ cũng bị Tống Ngưng Xu đánh mất, nha hoàn nàng ta gài vào cũng bị chuyển đi, còn bị Thôi thị phạt quỳ sinh bệnh, hai ngày trước còn bị mất mặt như vậy nữa, trước mắt không ngờ còn bị nàng cướp mất một cơ duyên.
Nàng quay về làm gì! Lúc trước Tôn thị nên đánh chết nàng đi!
Tống Ngưng Quân nhắm mắt, nắm chặt lòng bàn tay, nàng ta cảm thấy vết thương trên trán lại đang âm ỉ đau.
"Cô nương, người không sao chứ." Xuân Đào thấy thân thể chủ tử đang phát run, lo lắng hỏi.
Môi Tống Ngưng Quân trắng bệch, sắc mặt cũng trắng bệch, nàng ta cười khổ một tiếng, nói: "Không sao, có thể là vết thương trên trán chưa lành hẳn, bây giờ không được thoải mái, chúng ta về phủ thôi."
Hiện tại nàng ta đi qua đó cũng không có bất cứ ý nghĩa gì nữa, chẳng lẽ muốn Tống Ngưng Xu nhìn thấy dáng vẻ chật vật của nàng ta hay sao.
Hơn nữa, vì sao hôm nay Tống Ngưng Xu lại xuất hiện ở nơi này?
Xuân Đào lo lắng nói: "Cô nương nên ở trong phủ dưỡng bệnh thật tốt, ai mà lại làm phiền cô nương phải ra ngoài đi tìm đến như vậy."
Tống Ngưng Quân miễn cưỡng cười, tim đều đang nhỏ máu.
Xuân Đào đỡ cô nương nhà mình lên xe ngựa, nói với phu xe: "Về phủ."
Xe ngựa dần dần chạy xa dần ngõ nhỏ, lúc đi ngang qua khách điếm Đồng Phúc, Tống Ngưng Quân vén mành ra nhìn, Tống Ngưng Xu lại vẫn chắn trước mặt thiếu niên kia, thiếu niên cúi đầu nhìn nàng.
... ...
Thực ra Xu Xu đã để ý thấy Tống Ngưng Quân đi qua, tất nhiên là nàng tiến lên chặn trước mặt vị thiếu niên kia trước nàng ta một bước, lớn tiếng quát tiểu nhị khách điếm.
Tiểu nhị khách điếm nhìn thấy Xu Xu, mắt nhìn thẳng, không dám lỗ mãng, lắp bắp nói: "Bái kiến quý nhân."
Cô nương xinh đẹp như vậy, lại dẫn theo thị vệ ra ngoài, tất nhiên không phải sinh ra ở bên này, e là một thiên kim của quý phủ nào đó.
Xu Xu dịu dàng nói: "Ngươi còn muốn đánh người thật sao."
Tiểu nhị khách điếm oan ức nói: "Quý nhân có điều không biết, là tiểu tử này ở đây năm sáu ngày không chịu trả tiền, chúng tôi chỉ làm ăn buôn bán nhỏ, sao có thể cho khất nợ như vậy được, tất nhiên phải đuổi hắn đi, hắn còn muốn mang sách đi, dù sao cũng phải để lại thứ gì đó để bù lại chi phí đã ở đây mấy ngày chứ."
Xu Xu nhíu mày, gỡ hà bao ra, lấy một ít bạc lẻ trong hà bao đưa cho tiểu nhị khách điếm.
"Còn không mau mang đồ đạc của người ta ra đây đi."
Tiểu nhị khách điếm nhận bạc, vui rạo rực đáp lại, nhanh chóng chạy vào trong khách điếm, đem hết đồ đạc trả lại cho thiếu niên kia.
"Giải tán, tất cả giải tán đi." Tiểu nhị khách điếm giải tán đoàn người đứng xem.
Xu Xu quay đầu, lúc này mới phát hiện đứng quá gần vị thiếu niên kia, nàng xấu hổ lui ra sau hai bước, nhẹ giọng nói: "Ngươi không sao chứ?"
Thiếu niên lắc đầu: "Không sao, đa tạ cô nương giúp đỡ."
Thiếu niên cúi đầu nhìn khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của Xu Xu.
Vừa rồi nàng đứng hơi gần hắn, hắn có thể ngửi được mùi hương dễ chịu trên người nàng, không phải mùi của son phấn, mà nhẹ nhàng như mùi cỏ cây.
Trên khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên vẫn rất bình tĩnh, hắn chậm rãi nói: "Không biết cô nương ở phủ nào, ngày sau Yến Đường nhất định sẽ đến nhà bái tạ."
Xu Xu nhớ rõ vị Trạng Nguyên này tên Tần Yến Đường.
Xu Xu qua đây giúp hắn là vì không muốn sau này hắn trở thành trợ lực cho Tống Ngưng Quân, vốn không cần sự cảm kích của hắn.
(*) Ăn của người khác thì phải nói năng mềm mỏng hơn. Hưởng lợi từ người khác thì đến lúc cần phải giúp lại
Khen ngợi báo xa-li thông minh, đã đưa về tận núi rồi mà còn có thể chạy về đây, lại còn tặng con mồi mình bắt cho Xu Xu.
Tất nhiên cũng không quá để ý chuyện Tống Ngưng Quân bị thương vì báo xa-li, dù sao cũng là nàng ta tự mình lỗ mãng.
Chỉ có trưởng tử của đại phòng - Tống Ngọc Bách nghe nói Tống Ngưng Quân bị báo xa-li làm cho trán sưng vù, cười lạnh một tiếng, phán cho một câu đáng đời.
Thấy hắn như vậy, Tống Kim Phong rất giận quát: "Ngươi câm miệng lại cho ta, đừng có cả ngày chơi bời lêu lổng, còn có vài ngày nữa là thi Hương rồi, Nhị đệ Ngọc Cẩn của ngươi cũng chuẩn bị thi Hương năm nay, ngươi lo mà thi cho tốt cho ta, đừng có mà làm mất mặt người khác nữa."
Đối với trưởng tử này, Tống Kim Phong thực sự không biết làm sao cho hết giận.
Hắn không thích đọc sách, thi Hương năm nay không phải trò đùa.
Cao thị vội vàng khuyên, bảo lão gia không nên tức giận.
Tam phòng, Tống Kim Chương và Vạn thị nếm thử thịt nai, tươi mới vô cùng, liên tục khen ngợi Xu Xu.
Tống Ngưng Dao nhẹ nhàng lên tiếng: "Ta cũng thích Tam tỷ tỷ, Tam tỷ tỷ xinh đẹp lại còn dịu dàng nữa."
Ngũ tỷ Tống Ngưng Nguyệt liếc muội muội một cái, nói: "Muội nhỏ như vậy, biết gì mà xinh đẹp với dịu dàng chứ."
"Muội đâu còn nhỏ nữa! Muội đã bảy tuổi, có thể phân biệt rõ đúng sai." Tống Ngưng Dao không phục bắt đầu tranh chấp với tỷ tỷ.
Thực ra tình cảm hai đứa bé rất tốt, không phải tranh chấp nhau thực sự.
Tuy Lão gia tam phòng Tống Kim Chương là thứ tử của Quốc Công gia, nhưng chủ mẫu Thịnh Thị đối xử với ông ta cũng không tệ.
Tống Kim Chương múc cho thê tử Vạn thị một bát cháo gà ninh nhừ, ấm giọng nói: "Nàng ăn nhiều một chút, đứa bé trong bụng cũng cần phải bổ sung dinh dưỡng thêm."
Hai đứa bé gái đồng loạt nhìn về phía mẫu thân, ngạc nhiên vui mừng hỏi: "Mẫu thân, người mang thai sao?"
Hai má Vạn thị đỏ bừng, nói: "Hôm nay mời lang trung qua mới biết được, vẫn chưa đến tháng, các con đừng nên ồn ào ra ngoài, chờ tròn ba tháng mẫu thân sẽ nói với tổ mẫu các con."
"Mẫu thân yên tâm, chúng con biết rồi!" Hai đứa bé gái cũng vui thay cho mẫu thân, các nàng cũng hi vọng mẫu thân có thể sinh ra được một đệ đệ.
... ...
Hôm sau, Xu Xu dậy sớm, rửa mặt chải đầu thay quần áo đơn giản đi qua viện tổ phụ rèn luyện.
Tống Ngưng Quân cũng ở đó, trán nàng ta quấn băng gạc, lúc nhìn thấy Xu Xu ánh mắt có hơi né tránh, sự việc hôm qua làm ầm ĩ lên thật sự quá bẽ mặt.
Cũng là do mấy ngày nay nàng ta bị Xu Xu ép có hơi mất lý trí, mới có hành động ngây thơ như vậy.
Hai người gặp mặt không chào hỏi, qua bái kiến Thịnh thị.
Thịnh thị đã biết được chuyện hôm qua xảy ra ở cửa ngách, thấy trán Tống Ngưng Quân bị thương có phần đau lòng, lôi kéo nàng ta hỏi vài ba câu.
Nhưng Thịnh thị biết rõ chân tướng sự việc, vẫn chưa già đến mức hồ đồ mà trách cứ Xu Xu, bà ấy cũng làm rõ sai trái, biết được là do bản thân Tống Ngưng Quân lỗ mãng.
Tống Ngưng Quân cũng là nhân tinh, có thể thăm dò được tính cách người Tống gia.
Nàng ta sẽ không gây bất hòa nào dính dáng đến Xu Xu, vẫn chỉ nói do mình sơ suất lơ là lỗ mãng.
Cuối cùng Thịnh thị rất đau lòng, sai ma ma bên cạnh vào kho lấy nhân sâm trăm năm đưa đến Quân Thúy Viện cho Tống Ngưng Quân tẩm bổ thân thể.
Đương nhiên, cũng tặng cho cả Xu Xu, dược tính hai củ nhân sâm đều trên trăm năm.
Về mặt này xem như Thịnh thị làm rất công bằng.
Hai người rèn luyện xong trở về chi thứ hai ăn sáng.
Lúc dùng bữa xong, Tống Ngưng Quân vẫn không yên lòng, Xu Xu biết vì sao nàng ta lo lắng, chắc chắn là nhớ đến chuyện Trạng Nguyên ở khách điếm Đồng Phúc.
Quả nhiên, ăn sáng xong, đám nha hoàn dọn bàn ăn xong, lúc Tống Ngưng Quân dùng khăn lau ngón tay rồi nói với Thôi thị: "Mẫu thân, hôm nay con muốn đến Thư Hương Các một lát, trước đó vài ngày tìm được quyển sách, rất khó hiểu, con muốn đến Thư Hương Các xem bài giải nghĩa."
"Vết thương của con..." Thôi thị do dự, nói: "Hôm qua mới vừa bị thương, hôm nay đã ra ngoài e là không ổn."
Tống Ngưng Quân nhớ đến giấc mơ, đêm hôm qua nàng ta lại mơ thấy thiếu niên bị đuổi ra khỏi khách điếm Đồng Phúc.
Không được, nàng ta nhất định phải tìm cho bằng được vị thiếu niên kia để giải vây cho hắn.
Đây chắc chắn là chuyện vô cùng quan trọng với nàng ta.
"Mẫu thân, con không sao rồi, vết thương trên trán của con cũng không phải quá nghiêm trọng, hôm qua lang trung cũng đã nói rồi. Nếu như tìm không thấy sách giải nghĩa kia, thì nữ nhi thật sự mất ăn mất ngủ, mẫu thân đồng ý cho nữ nhi đi đi." Tống Ngưng Quân dịu dàng làm nũng.
Thấy sắc mặt nàng ta không tệ, Thôi thị đành phải nói: "Vậy được rồi, lúc ra ngoài mang theo hai nha hoàn thị vệ, đi đường cẩn thận chút."
"Nữ nhi đã biết."
Xu Xu nhìn Tống Ngưng Quân vui mừng rời đi.
Hôm nay nàng không định đi theo Tống Ngưng Quân đến khách điếm Đồng Phúc, sự việc xảy ra vào ngày mai, ngay cả thời gian cụ thể nàng đều nhớ rõ mồn một.
Chuyện về Tống Ngưng Quân, nàng không nhớ nhầm một giây một phút nào, ngày mai nàng sẽ đi đến khách điếm Đồng Phúc một chuyến.
Dùng xong bữa sáng, Tống Ngọc Đình theo Xu Xu đi Thiên viên.
Hôm qua đã được đám người hầu dọn dẹp nên hôm nay trong Thiên viên rất sạch sẽ.
Thiên viên này đã bỏ hoang nhiều năm, lại là hoa viên, khác với viện của nhóm chủ tử, vừa bước vào cửa thùy hoa nhìn thấy trống không một mảnh, bên cạnh cửa thùy hoa chỉ có một cây cổ thụ đã khô héo.
Cũng không biết là cây gì, năm đó chuyển vào nhà này đã có rồi, vì không dùng đến Thiên viên này nên cũng chưa động vào nó.
Đi vào vườn trống không, bên phải có hai gian để đồ đạc lộn xộn.
Thợ mộc đã bắt đầu dựng chuồng gỗ ở một bên khác.
Tất nhiên là dựng chuồng gỗ cho báo xa-li.
Hôm nay qua đây, Xu Xu dẫn theo cả báo xa-li, nó cũng muốn đi theo qua.
Từ lúc biết báo xa-li không dễ gì há miệng cắn người, Xu Xu liền không nhốt nó lại nữa, nhóm nha hoàn người hầu trong Thấm Hoa Viện cũng sẽ không trêu chọc nó.
Lúc này Xu Xu và Tống Ngọc Đình liền dẫn báo xa-li qua xem thợ mộc dựng nhà gỗ cho nó thế nào rồi.
Thợ mộc nhìn thấy hai vị chủ tử, vội vàng muốn chắp tay hành lễ, Tống Ngọc Đình khoát tay, nói: "Các ngươi cứ làm việc đi, đúng rồi, còn mấy ngày nữa mới có thể làm xong?"
Thợ mộc lập tức đáp: "Bẩm Tứ công tử, ngày mai nhà gỗ có thể làm xong, nhưng xung quanh còn không ít chỗ cần sửa chữa, có lẽ phải mất thêm vài ngày nữa."
Tống Ngọc Đình nói: "Cứ thong thả làm, không vội, chỉ cần làm tốt chút là được.”
"Xin công tử cứ yên tâm, tay nghề của hai huynh đệ chúng tôi là độc nhất."
Hỏi xong thợ mộc, hai tỷ đệ dẫn báo xa-li đi đến dưới gốc cây cổ thụ chỉ còn cành khô.
Dưới cây cổ thụ có mấy ghế đá, tỷ đệ hai người ngồi xuống, Xu Xu nhẹ nhàng nói: "Tứ đệ, đệ nói xem gọi nó là Tiểu Lỵ thì thế nào? Tỷ thật sự không nghĩ ra tên gì hay, cũng không thể cứ kêu nó là báo xa-li hay mèo con được."
Trên thực tế, trong mắt Xu Xu nó là một con mèo rừng.
Mèo rừng với hình thể hơi to.
"Thực ra đệ thấy Tiểu Lỵ cũng không tệ lắm."
Chuyện đặt tên cho sủng vật cũng thật sự làm khó Tống Ngọc Đình, hắn rất xoắn xuýt, cũng không am hiểu làm chuyện này, cuối cùng chỉ có thể tán thành với cái tên của Tam tỷ.
Tuy hắn cảm thấy cái tên này và kêu mèo con mèo con cũng không có gì khác nhau.
Hai tỷ muội ngồi bên cạnh trò chuyện một lát, Xu Xu liền về phòng đọc sách.
Ngày mai nàng còn phải ra ngoài.
Buổi tối Tống Ngưng Quân trở về, sắc mặt trầm trầm, rõ ràng là không gặp được Trạng Nguyên.
Sáng ngày tiếp theo, hai người rèn luyện xong, về phòng dùng bữa sáng xong, Tống Ngưng Quân vẫn lấy lý do như cũ, ra khỏi nhà sớm đi đến khách điếm Đồng Phúc.
Xu Xu chờ Tống Ngưng Quân đi rồi, kéo cánh tay Thôi thị làm nũng: "Mẫu thân à, con cũng muốn ra ngoài một chuyến, muốn đến Thư Hương Các đi dạo, rồi lại dạo chợ."
"Con đi đi, dẫn theo Trân Châu Linh Lung, và thêm hai tên thị vệ nữa." Thôi thị không hạn chế bọn trẻ ra ngoài.
Xu Xu về phòng thay đổi quần áo, nàng mặc một chiếc áo lụa thêu hoa nhẹ nhàng cùng với váy dài xếp ly bằng lụa mỏng, khoác thêm chiếc áo choàng thêu hoa mận khảm lông thỏ, màu sắc này tôn lên vẻ kiều diễm ướt át, nàng lại thay một chiếc vòng ngọc trắng và một đôi hoa tai cùng màu, giữa tóc cài một chiếc trâm vàng điểm xuyến nhánh hoa màu xanh biếc quấn quanh nạm đá hồng ngọc.
Giữa tóc chỉ cài cây trâm này, ngược lại trở thành nét tô điểm, khiến ánh mắt người khác phải lưu luyến trên khuôn mặt mềm mịn của Xu Xu.
Xu Xu thay quần áo xong, xe ngựa cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.
Ra cửa hông Phủ Định Quốc Công, trước tiên Xu Xu đi đến Thư Hương Các xem một vòng.
Nàng nhớ rất rõ thời gian, cũng không cần phải nằm vùng như Tống Ngưng Quân, nàng rất rõ Tống Ngưng Quân sẽ không lỗ mãng đến mức vào trong khách điếm trực tiếp tìm Trạng Nguyên kia.
Con người lúc gặp khó khăn bị nhục nhã, có ân nhân ra tay tương trợ, lúc đó mới khắc sâu vào trong tâm khảm.
Nếu như tìm trước thì không chừng bị người ta coi như có mưu đồ ác độc.
Xu Xu dạo xong Thư Hương Các, tất nhiên sẽ không gặp Tống Ngưng Quân, vì nàng ta đã đến khách điếm Đồng Phúc nằm vùng từ sớm rồi.
Xu Xu lại đi dạo chợ một vòng, mua không ít món mình thích, lại còn dẫn Trân Châu Linh Lung đi Túy Tiên Cư dùng cơm trưa.
Túy Tiên Cư là quán ăn danh bất hư truyền, nhưng cũng không thể sánh bằng Phủ Định Quốc Công.
Ăn trưa ở Túy Tiên Cư xong, Xu Xu mới nói: "Ta muốn đi dạo chợ phía Bắc."
Khách điếm Đồng Phúc ở ngay bên đó.
Trân Châu nho nhỏ nói thầm: "Cô nương, bên kia đều là nơi ở của dân nghèo, long xà hỗn tạp, không được an toàn."
"Bên kia không phải có cửa hiệu bán món điểm tâm sao?" Xu Xu tìm lý do: "Ta nghe nói vô cùng nổi tiếng, nhưng chưa bao giờ được nếm thử, mua một ít về ăn thử đi."
Đúng là bên cạnh khách điếm Đồng Phúc có một cửa hiệu điểm tâm vô cùng nổi tiếng, không ít nhà giàu sai người hầu qua đó mua điểm tâm về.
Trân Châu cũng biết nên không nói nhiều, nàng ấy cho rằng cô nương thật sự muốn ăn điểm tâm.
Hơn nữa còn dẫn theo thị vệ, an ninh ở kinh thành cũng không tệ, không cần quá lo lắng.
Vì thế lên xe ngựa đi về phía khách điếm Đồng Phúc.
Đi nửa canh giờ liền đến nơi, Xu Xu cho xe ngựa dừng bên ngoài, nàng và Trân Châu dẫn theo hai thị vệ cùng đi qua.
Khách điểm Đồng Phúc và cửa hiệu bán điểm tâm cùng nằm trong một ngõ nhỏ, khách điếm cũng lấy tên ngỏ làm tên khách điếm.
Ở đây hội tụ đủ loại hạng người, hơn nữa cũng có rất nhiều người cư trú xung quanh đây.
Lúc này, trong ngõ nhõ vang lên tiếng người đun nước, tiếng rao hàng.
Xu Xu đến tương đối chính xác, nàng sai Trân Châu qua xếp hàng mua điểm tâm, còn mình thì đi dạo loanh quanh, vẫn cố ý tránh chỗ con hẻm nhỏ Tống Ngưng Quân đang ngồi chờ, nhưng khoảng cách từ chỗ nàng đến khách điếm Đồng Phúc cũng rất gần.
Thoáng chốc liền nhìn thấy có người tụ tập lại gần khách điếm Đồng Phúc.
Xu Xu giả vờ như cảm thấy hứng thú hỏi: "Có chuyện gì xảy ra bên kia vậy? Chúng ta cũng qua đó xem sao đi."
Hai tên thị vệ chỉ chịu trách nhiệm về an toàn của Xu Xu, đương nhiên sẽ không ngăn cản chủ tử qua xem náo nhiệt.
Xu Xu theo đám người đi đến cửa khách điếm Đồng Phúc, nhìn thấy một thiếu niên đang đứng dưới bậc thang.
Tiểu nhị khách điếm đem một đống hành lý rách nát vứt ra khỏi khách điếm, quăng lên chân thiếu niên, nhục mạ nói: " Không có ngân lượng ngươi còn muốn tiếp tục lại ở chỗ này không đi sao, loại người nào mà lão tử chưa từng gặp qua, ai quan tâm ngươi muốn làm gì, mau cầm thứ rách nát của ngươi cút đi, tiếp tục ở lại đây lão tử sẽ gọi người qua đánh ngươi đấy."
Thiếu niên vô cùng chật vật, mím môi quật cường đứng tại chỗ không chịu đi.
"Còn có sách của ta trong khách điếm của các ngươi nữa." Giọng thiếu niên trong trẻo lạnh lùng vang lên.
Tiểu nhị khách điếm mắng: "Ngươi ở mấy ngày còn chưa trả tiền, còn muốn lấy hết đi à, mơ đẹp nhỉ, mau cút đi cho ta..."
Tiểu nhị khách điếm nói xong liền đi về phía thiếu niên kia, như muốn đánh người.
"Ngươi muốn làm gì!" Một thiếu nữ xinh đẹp trắng trẻo đi về phía trước một bước, chặn trước người thiếu niên kia.
Tống Ngưng Quân dẫn theo Xuân Đào đã ở ngõ nhỏ bên phải khách điếm Đồng Phúc theo dõi suốt hai ngày nay, ngày nào cũng ăn sáng xong liền đến.
Đám nha hoàn hỏi, nàng ta chỉ nói qua đó tìm người, nhưng không rõ lắm là ở đâu.
Xuân Đào cũng không hỏi nhiều, tiếp tục chờ người cùng với cô nương nhà mình.
Ngày hôm đó Tống Ngưng Quân cũng chỉ sai Xuân Đào tùy tiện mua hai cái bánh nhân thịt về để ăn trưa cho đỡ đói.
Nàng ta lại đợi thêm một canh giờ, cuối cùng nhìn thấy trước cửa khách điếm Đồng Phúc có tiếng ầm ĩ lớn.
Nhìn thấy thiếu niên kia đi ra...
Giống hoàn cảnh trong giấc mơ như đúc, đợi tiểu nhị khách điếm ném hết đồ đạc xuống bên chân thiếu niên kia.
Tống Ngưng Quân mới xuống khỏi xe ngựa, chỉnh sửa vạt áo, thản nhiên đi về phía khách điếm Đồng Phúc, nàng ta thong thả đi, thậm chí nghe được giọng trong trẻo lạnh lùng của thiếu niên kia nói vẫn còn đồ trong khách điếm.
Tiếp theo là tiếng tiểu nhị khách điếm nhục mạ, giờ phút này Tống Ngưng Quân đã đến rất gần cửa khách điếm Đồng Phúc.
Nàng ta chỉ cần bước thêm hai bước về phía trước nữa là có thể ngăn cản tiểu nhị kia muốn đánh người.
Nhưng không đợi nàng ta đi qua, đã nghe thấy một giọng nói mềm mại quát lớn: “ Ngươi muốn làm gì?"
Một khắc đó, Tống Ngưng Quân cho rằng mình nghe nhầm.
Hô hấp nàng ta dồn dập, nhìn về phía thiếu niên kia, có một thiếu nữ trắng trẻo xinh đẹp khoác áo choàng lông thỏ chặn trước mặt thiếu niên kia.
Người mà Tống Ngưng Quân không thể quen thuộc hơn, đó chính là Tống Ngưng Xu, Tam muội trên danh nghĩa của nàng ta.
Đầu óc Tống Ngưng Quân trống rỗng, sắc mặt trắng bệch đứng tại chỗ.
Nàng ta không tiếp tục đi lên, bây giờ còn lên để làm gì!
Chẳng lẽ muốn đẩy Tống Ngưng Xu ra, nói với thiếu niên kia, nàng ta đã ngồi đây chờ hai ngày rồi, chỉ vì muốn hôm nay giải vây cho hắn sao?
Tống Ngưng Quân lập tức tức giận trong lòng, thân thể đều đang không ngừng run rẩy.
Từ lúc Tống Ngưng Xu về, nàng ta đã không được dễ chịu, miếng ngọc nhỏ cũng bị Tống Ngưng Xu đánh mất, nha hoàn nàng ta gài vào cũng bị chuyển đi, còn bị Thôi thị phạt quỳ sinh bệnh, hai ngày trước còn bị mất mặt như vậy nữa, trước mắt không ngờ còn bị nàng cướp mất một cơ duyên.
Nàng quay về làm gì! Lúc trước Tôn thị nên đánh chết nàng đi!
Tống Ngưng Quân nhắm mắt, nắm chặt lòng bàn tay, nàng ta cảm thấy vết thương trên trán lại đang âm ỉ đau.
"Cô nương, người không sao chứ." Xuân Đào thấy thân thể chủ tử đang phát run, lo lắng hỏi.
Môi Tống Ngưng Quân trắng bệch, sắc mặt cũng trắng bệch, nàng ta cười khổ một tiếng, nói: "Không sao, có thể là vết thương trên trán chưa lành hẳn, bây giờ không được thoải mái, chúng ta về phủ thôi."
Hiện tại nàng ta đi qua đó cũng không có bất cứ ý nghĩa gì nữa, chẳng lẽ muốn Tống Ngưng Xu nhìn thấy dáng vẻ chật vật của nàng ta hay sao.
Hơn nữa, vì sao hôm nay Tống Ngưng Xu lại xuất hiện ở nơi này?
Xuân Đào lo lắng nói: "Cô nương nên ở trong phủ dưỡng bệnh thật tốt, ai mà lại làm phiền cô nương phải ra ngoài đi tìm đến như vậy."
Tống Ngưng Quân miễn cưỡng cười, tim đều đang nhỏ máu.
Xuân Đào đỡ cô nương nhà mình lên xe ngựa, nói với phu xe: "Về phủ."
Xe ngựa dần dần chạy xa dần ngõ nhỏ, lúc đi ngang qua khách điếm Đồng Phúc, Tống Ngưng Quân vén mành ra nhìn, Tống Ngưng Xu lại vẫn chắn trước mặt thiếu niên kia, thiếu niên cúi đầu nhìn nàng.
... ...
Thực ra Xu Xu đã để ý thấy Tống Ngưng Quân đi qua, tất nhiên là nàng tiến lên chặn trước mặt vị thiếu niên kia trước nàng ta một bước, lớn tiếng quát tiểu nhị khách điếm.
Tiểu nhị khách điếm nhìn thấy Xu Xu, mắt nhìn thẳng, không dám lỗ mãng, lắp bắp nói: "Bái kiến quý nhân."
Cô nương xinh đẹp như vậy, lại dẫn theo thị vệ ra ngoài, tất nhiên không phải sinh ra ở bên này, e là một thiên kim của quý phủ nào đó.
Xu Xu dịu dàng nói: "Ngươi còn muốn đánh người thật sao."
Tiểu nhị khách điếm oan ức nói: "Quý nhân có điều không biết, là tiểu tử này ở đây năm sáu ngày không chịu trả tiền, chúng tôi chỉ làm ăn buôn bán nhỏ, sao có thể cho khất nợ như vậy được, tất nhiên phải đuổi hắn đi, hắn còn muốn mang sách đi, dù sao cũng phải để lại thứ gì đó để bù lại chi phí đã ở đây mấy ngày chứ."
Xu Xu nhíu mày, gỡ hà bao ra, lấy một ít bạc lẻ trong hà bao đưa cho tiểu nhị khách điếm.
"Còn không mau mang đồ đạc của người ta ra đây đi."
Tiểu nhị khách điếm nhận bạc, vui rạo rực đáp lại, nhanh chóng chạy vào trong khách điếm, đem hết đồ đạc trả lại cho thiếu niên kia.
"Giải tán, tất cả giải tán đi." Tiểu nhị khách điếm giải tán đoàn người đứng xem.
Xu Xu quay đầu, lúc này mới phát hiện đứng quá gần vị thiếu niên kia, nàng xấu hổ lui ra sau hai bước, nhẹ giọng nói: "Ngươi không sao chứ?"
Thiếu niên lắc đầu: "Không sao, đa tạ cô nương giúp đỡ."
Thiếu niên cúi đầu nhìn khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của Xu Xu.
Vừa rồi nàng đứng hơi gần hắn, hắn có thể ngửi được mùi hương dễ chịu trên người nàng, không phải mùi của son phấn, mà nhẹ nhàng như mùi cỏ cây.
Trên khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên vẫn rất bình tĩnh, hắn chậm rãi nói: "Không biết cô nương ở phủ nào, ngày sau Yến Đường nhất định sẽ đến nhà bái tạ."
Xu Xu nhớ rõ vị Trạng Nguyên này tên Tần Yến Đường.
Xu Xu qua đây giúp hắn là vì không muốn sau này hắn trở thành trợ lực cho Tống Ngưng Quân, vốn không cần sự cảm kích của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.