Suối Tiên Của Xu Nữ - Trọng Sinh Ta Cướp Bàn Tay Vàng Về
Chương 9:
Nhu Nạo Khinh Mạn
27/09/2023
Tống Kim Lương đã sớm tới bộ hộ xử lý công vụ, chỉ còn Thôi thị và mấy đứa nhỏ dùng bữa.
Sáng sớm, Tống Ngưng Quân cũng rất trầm mặc, nàng ta khẩn cầu Lý Cánh có thể giúp nàng ta mang bình ngọc kia về, nhưng nàng ta cảm thấy chuyện có vẻ khá xa vời.
Dùng xong bữa, Thôi thị dẫn ba đứa con qua viện nhỏ của Tống Ngọc Đình.
Trên đường, Tống Ngọc Cẩn nhẹ nhàng nói: "Mẫu thân, hôm qua Xu Xu bị thương, đã chảy rất nhiều máu, nếu hôm nay lại lấy máu cho Ngọc Đình làm thuốc dẫn, con sợ muội ấy sẽ không chịu nổi, không bằng hôm nay cứ để lấy của con đi." Hắn là con cả của Thôi thị và Tống Kim Lương, hiện giờ mới mười sáu tuổi, được hai người dạy rất tốt, xử sự cẩn thận, tính cách ôn hòa, là một thiếu niên rất trong sạch.
Xu Xu liếc mắt nhìn huynh trưởng.
Đời trước khi nàng mới vừa trở lại phủ Quốc Công, huynh trưởng đối xử với nàng tốt lắm, nàng có thể cảm nhận được huynh trưởng là thật tâm yêu thương nàng.
Nhưng khi đó nàng ngu dốt, luôn tin lời Tống Ngưng Quân nói, nói là hai vị dưỡng huynh Trần gia rất tốt, thậm chí việc đó còn làm cho huynh trưởng dần lạnh nhạt với nàng.
. . . . . . . . . .
Đời trước, nửa năm sau khi nàng trở lại phủ Quốc Công.
Hai vị dưỡng huynh Trần gia là Trần Hổ và Trần Tài tới phủ Quốc Công tìm Xu Xu.
Xu Xu nhớ kỹ lời của Tống Ngưng Quân nói với nàng, "Muội muội, trăm triệu lần không được để cho mẫu thân và huynh trưởng biết muội sống không tốt ở Trần gia, nếu không mẫu thân lại như lúc trước tự trách đã ôm nhầm muội, muội cũng biết mẫu thân vì bệnh của đệ đệ đã mà tâm lực tiều tụy, còn hai vị huynh trưởng Trần gia, muội mà dùng tiền bạc đuổi họ, một khi bọn họ nháo lên, mọi người đều biết được chuyện phủ Quốc Công ôm nhầm đứa nhỏ, đối với thanh danh của muội hay phủ Quốc Công đều có ảnh hưởng, thể diện của phủ Quốc Công cũng mất sạch, cuối cùng sẽ trở thành trò cười của thế gia kinh thành, muội nói xem nếu như vậy, tổ phụ cùng các đại bá, phụ thân, thúc phụ bọn họ làm sao còn có chỗ đứng trên triều?"
Lúc ấy Xu Xu rất nhát gan, khúm núm đồng ý.
Vì thế nàng cho Trần Hổ, Trần Tài không ít bạc, nhưng có làm thế nào cũng không nghĩ đến trong lúc bọn họ đi dạo trong phủ lại đùa giỡn nha hoàn bên người Tống Ngọc Cẩn.
Sau khi Tống Ngọc Cẩn biết được đã rất tức giận, giáo huấn Trần Hổ, Trần Tài, rồi cho nô bộc trong phủ đuổi bọn họ đi.
Vậy mà hai người kia to gan ra tay với Tống Ngọc Cẩn, làm Tống Ngọc Cẩn bị thương.
Tống Ngọc Cẩn muốn báo quan, hai người kia luống cuống, uy hiếp Xu Xu, "Nếu huynh trưởng ngươi dám báo quan, chúng ta sẽ nói chuyện này ra ngoài, làm cho người trong kinh thành đều nhìn thử xem phủ Quốc Công là cái dạng gì, ngay cả cốt nhục thân sinh của chính mình cũng không bảo vệ được, huống chi nhà chúng ta đã nuôi ngươi mười ba năm, có ơn dưỡng dục, làm vậy là người nhà ngươi muốn bắt nạt nhà chúng ta sao?"
Xu Xu hoảng loạn thất thố, kiên trì đi cầu xin huynh trưởng bỏ qua cho Trần Hổ Trần Tài.
Thậm chí còn nói nhiều lời hay, nói rằng lúc ở thôn Thủy Hương bọn họ đã đối xử với nàng tốt lắm, không phải cố ý muốn đả thương người.
Tống Ngọc Cẩn trầm mặc hồi lâu, cuối cùng cũng không báo quan, chỉ đuổi hai huynh đệ Trần gia đi.
Cũng bởi vậy, Tống Ngọc Cẩn lạnh lùng với nàng.
.. . . . . .
Xu Xu nhớ tới chuyện cũ, liền hận không thể tự tát mình một cái.
Nàng cảm thấy đời trước người nhà chán ghét nàng cũng đúng thôi, nàng quá ngu xuẩn.
Nhớ tới chuyện đó, Xu Xu nhìn qua huynh trưởng, kéo kéo ống tay áo hắn, nhẹ giọng nói: "Ca, hôm nay để muội làm thuốc dẫn cho đệ đệ được rồi, trước đó hai lần đều là huynh, khẳng định thân thể huynh cũng không chịu nổi, huống chi muội cũng là người không có việc gì để làm, huynh nhìn sắc mặt của muội xem, rất hồng nhuận, làm thuốc dẫn cho đệ đệ cũng không có vẫn đề gì."
Tống Ngọc Cẩn không nhiều lời, chỉ dịu dàng nắm lấy tay Xu Xu.
Nguyện vọng lớn nhất của hắn cũng đạt được rồi, có thể đi theo tổ phụ luyện võ lên chiến trưởng bảo vệ quốc gia.
Sau khi vào phòng, Tống Ngọc Đình nhẹ giọng gọi người.
Thôi thị cười hỏi: "Hôm nay Ngọc Đình cảm thấy thế nào?"
Tiểu Liên vội vàng nói: "Hôm nay tứ thiếu gia dùng một chén cháo trắng, còn ăn một đĩa nhỏ chân giò hấp măng."
Tống Ngọc Đình ở phủ Quốc Công này đứng hàng thứ tư, ngoại trừ Tống Ngọc Cẩn là ca ca ruột, đại phòng còn có hai nhi tử nữa.
Thôi thị yên tâm hơn, "Vậy sao không đi ra ngoài đình viện dạo chơi."
Tống Ngọc Đình tâm tình không tốt lắm, "Con không muốn đi."
"Tứ đệ." Tống Ngưng Quân đỡ Tống Ngọc Đình ngồi xuống, dịu dàng khuyên hắn, "Hôm nay thời tiết không tồi, lát nữa tỷ bồi tứ đệ đi dạo, luôn ngồi buồn trong phòng sẽ không tốt."
Lần này Tống Ngọc Đình không hé răng, hắn thật sự rất nghe lời Tống Ngưng Quân.
Trước đây Tống Ngưng Quân làm bạn với hắn nhiều nhất, trong số những người nhà Tống gia thì hắn thích nhất là Tống Ngưng Quân.
Cũng bởi vậy, hắn có chút mâu thuẫn với Xu Xu.
Nhưng Xu Xu dùng máu làm thuốc dẫn cho hắn, hắn rốt cuộc cũng thừa nhận tình cảm của Xu Xu, lúc này mới thành thật không nói lời khó nghe nữa.
Trên thực tế có đôi khi hắn tâm tình không tốt, cũng sẽ tức giận nói Xu Xu hai câu.
Xu Xu luôn cười tủm tỉm đáp lời.
Lúc này hắn biết Xu Xu là tới lấy máu làm thuốc dẫn, cũng không nói gì nữa.
Mỗi lần làm thuốc dẫn cho hắn lượng máu cũng không nhiều, tầm non nửa chén trà.
Mỗi lần đều là cắt một vệt nhỏ trên bàn tay hoặc là cánh tay Xu Xu để lấy máu, hơn hai tháng nay, cánh tay lòng bàn tay nàng đều còn vết thương.
Mặc dù vết thương này không đến mức thành sẹo, nhưng cũng cần thời gian để khôi phục.
Nhưng Xu Xu không sợ đau, nàng cũng muốn mau chữa khỏi bệnh cho đệ đệ.
Xu Xu rất nhanh lấy máu nhỏ vào trong chén thuốc.
Phân lượng đủ rồi, Tiểu Liên liền cầm chén thuốc hầu hạ Tống Ngọc Đình uống.
Xu Xu đứng ở bên cạnh dùng đôi mắt trong suốt đầy nước nhìn Tống Ngọc Đình, thấy hắn uống thuốc xong, vừa khéo cũng nhìn nàng, nàng liền dùng đôi mắt cong cong đầy ý cười nhìn hắn.
Ban đầu Tống Ngọc Đình thấy quầng mắt Tống Ngưng Quân có chút thâm, nghĩ chắc là nàng ta ngủ không ngon, khuôn mặt Xu Xu lại mềm mại hồng nhuận, nhất định ngủ vô cùng tốt, bộ dáng vô tâm vô phế, hắn đã muốn nói thay Tống Ngưng Quân mấy câu bất bình, Nhưng khi nhìn khuôn mặt Xu Xu mỉm cười ngọt ngào, những lời muốn nói thay Tống Ngưng Quân đột nhiên có chút không nên lời, thậm chí không biết vì sao, thấy khuôn mặt tươi cười của Xu Xu, tai hắn không nhịn được mà đỏ lên.
Xu Xu đương nhiên không ngại hiện tại là cái đinh trong mắt tứ đệ.
Trên thực tế nàng biết Tứ đệ tốt như thế nào.
Đời trước ngày từ đầu tứ đệ quả thực có chút không thích nàng, nhưng sau khi ở chung, tứ đệ chấp nhận nàng, che chở cho nàng, thậm chí còn tốt hơn cả Tống Ngưng Quân.
Nàng bị Tống Ngưng Quân lừa gạt làm nhiều chuyện sai, chọc giận phụ thân mẫu thân còn có tổ phụ tổ mẫu, đều là tứ đệ giúp nàng cầu tình.
Nàng bị phạt đến từ đường quỳ, đều là tứ đệ sau người trộm mang đồ ăn cho nàng.
Sau khi nàng bị con báo của Tống Ngưng Quân cắn chết, tứ đệ không chịu tha thứ cho Tống Ngưng Quân, còn tát nàng ta một cái, sau đó lại lén khóc một mình.
Hắn chính là một đứa nhỏ mạnh miệng nhưng mềm lòng như vậy, nhưng đến cuối cùng lại có một kết cục không tốt.
Thần y từng nói, hắn đưa Tống Ngọc Đình thuốc này, nếu có thể kiên trì uống ba năm, không thể nói thân thể Tống Ngọc Đình sẽ cường tráng, nhưng trưởng thành rồi vẫn có thể sinh sống với vợ như thường.
Nhưng ba năm sau, Tống Ngọc Đình vẫn luôn triền miên trên giường bệnh không thấy chuyển biến tốt đẹp.
Ngay từ đầu Tống gia đều nghĩ thần y chẩn đoán bệnh sai, chỉ có Xu Xu làm hồn ma mới biết được là Tống Ngưng Quân ở giữa phá hư, mua chuộc nha hoàn đổi thuốc uống của đệ đệ, mặc dù chính tứ đệ đã giúp nàng ta rất nhiều, nhưng Tống Ngưng Quân cho người hại chết nàng, hắn đã tát Tống Ngưng Quân một cái và còn nói những lời khó nghe.
Nguyên nhân chính là vì vậy mà Tống Ngưng Quân đã động tay vào thuốc của tứ đệ.
Khi không còn Xu xu, vài năm sau tứ đệ cũng ra đi.
Nhớ tới chuyện này, Xu Xu thật sự hận Tống Ngưng Quân thấu xương, cũng âm thầm thề, đời này sẽ bảo vệ tứ đệ thật tốt.
Chẳng sợ bây giờ hắn không thích nàng.
Tống Ngọc Đình liếc qua.... Không nhịn được lại nhìn Xu Xu một cái.
Thôi thị dặn dò hai câu, bên chi thứ hai còn công việc phải xử lý, bà liền rời đi.
Xu Xu và Tống Ngưng Quân ở chỗ của Tống Ngọc Đình mãi đến buổi trưa.
Sau khi ăn xong cơm trưa, Xu Xu về phòng đọc sách.
Nàng thật ra muốn mua ít sách y, nhưng chân đau, tay cũng bị thương.
Mặc dù thương thế đã sớm được cam lộ chữa lành hơn phân nửa, nhưng lại không dám để lộ trước mặt mọi người.
Xu Xu liền thành thật nghỉ tạm mấy ngày.
Nhiều ngày qua, Tống Ngưng Quân bảo Lý Cánh tới chùa Bạch Cư tìm hai lần, cũng không tìm được bình ngọc, thậm chí còn để Thanh Hao tìm trong phòng Xu Xu, tìm kiếm khắp nơi cũng không phát hiện ra.
Lại thêm chuyện Tống Ngưng Quân đã nhiều ngày chưa mơ thấy bình ngọc, nàng ta liền đoán hẳn là bình ngọc thật sự đã mất, không còn liên hệ gì với nàng ta nên mới không mớ thấy bình ngọc nữa.
Vì thế Tống Ngưng Quân hoàn toàn bỏ qua chuyện tìm kiếm bình ngọc.
Ngược lại càng thêm chăm chỉ học tập, theo lão quốc công luyện kiếm mỗi sáng.
Xu Xu đã nhiều ngày ăn được ngủ được, yên tâm dưỡng thương.
Mỗi ngày đều dùng non nửa chén cam lộ, trên thực tế nàng cũng không rõ mỗi ngày trong bình có bao nhiêu cam lộ, mỗi ngày nàng cần dùng bao nhiêu mới đủ.
Mỗi ngày nàng uống một ít, còn lại lén nhỏ một hai giọt vào chén của Thôi thị, Tống Kim Lương, Tống Ngọc Cẩn và Tống Ngọc Đình.
Mỗi lần uống cam lộ thì tạp chất trong cơ thế sẽ trực tiếp bài trừ qua da thịt.
Nàng sợ người nhà nhìn ra dị thường, mỗi lần đều trộm nhỏ một hai giọt vào nước trà, nhìn bọn họ uống xong.
Người của nhị phòng, chỉ có Tống Ngưng Quân, nàng không cho một giọt nào.
Về phần công hiệu khác của cam lộ, nàng cũng không biết rõ.
Trước mắt chỉ dùng đơn giản như vậy, sau đó nàng còn pha loãng vài giọt rồi tưới cho cây cỏ trong đình viện.
Chỉ mấy ngày sau, hoa cỏ trong đình viện của nàng xanh um tươi tốt, sức sống bừng bừng, nhìn thấy còn đẹp mắt hơn so với lúc trước.
Qua bốn năm ngày, nàng nói với Thôi thị thương thế đã không còn đáng ngại, muốn ra ngoài mua sắm.
Thôi thị đương nhiên cho phép, Thôi thị bận rộn mấy ngày liền, không làm bạn được với nàng, nên bảo Tống Ngưng Quân bồi nàng cùng đi.
Xu Xu cũng không nguyện ý, làm nũng với Thôi thị: "Mẫu thân, con mang Trân Châu theo là được rồi, tỷ tỷ mỗi ngày vừa phải đọc sách lại còn phải luyện kiếm, đã rất vất vả rồi."
Trân Châu là nha hoàn nhị đẳng trong viện Xu Xu, là một tiểu nha đầu rất trung thành và tận tâm, tuổi tác không khác Xu Xu là mấy, khuôn mặt tròn tròn xinh xinh.
Thôi thị nghĩ Quân Nhi gần đây đúng thật là bộn bề nhiều việc, cũng không gọi tới làm bạn với nàng nữa, vì vậy bà nắm tay Xu Xu nói: "Vậy được rồi, con mang theo Trân Châu, còn mang theo mấy thị vệ nữa mới được."
Chuyện xảy ra ở chùa Bạch Cư, Thôi thị cũng không muốn xảy ra lần hai, cho nên bây giờ người nhà ra cửa đều phải mang theo thị vệ.
Xu Xu liền cùng Trân Châu ngồi xe ngựa đi ra ngoài.
Còn có hai thị vệ theo sau, đều là cao thủ trong phủ.
Xu Xu vẫn không định đến nơi hẻo lánh, nàng chỉ đi dạo quanh tiệm sách.
Xu Xu ở tiệm sách tìm được không ít sách thuốc, thậm chí còn tìm thấy hai cuốn có liên quan đến binh pháp, giá hơi đắt, nhưng nàng đều mua, định đưa cho Tống Ngọc Đình đọc.
Tâm nguyện của tứ đệ chính là sau khi thân thể tốt có thể tập võ, ra chiến trường.
Mặc kệ tâm nguyện có thành hay không, nàng đều muốn cưng chiều tứ đệ.
Đến tối khi Xu Xu về nhà, trên xe ngựa có không ít sách thuốc.
Còn có mấy cuốn binh pháp.
Xu Xu gọi bọn nha hoàn giúp nàng mang sách vào trong phòng, lại tự mình mang mấy cuốn binh pháp qua chỗ Tống Ngọc Đình.
Nàng ôm sách qua đình viện của Tống Ngọc Đình, lúc này Tống Ngọc Đình đang tựa vào tháp đọc sách, trên đùi đắp một thảm nhung.
Tống Ngọc Đình sinh ra đã bị bệnh, hàng năm ốm đau nằm trên giường, làn da tái nhợt, thân thể gầy yếu, nhưng lớn lên hắn vẫn rất anh tuấn, giống dung mạo của người Tống gia.
Tống Ngọc Đình nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu nhìn Xu Xu, mày nhíu lại, "Tỷ sang đây làm gì?"
Xu Xu vui vẻ cầm mấy quyển sách trong tay đưa cho Tống Ngọc Đình, "Tứ đệ, hôm nay ta tới tiệm sách thấy mấy cuốn sách này nên mua tặng cho đệ."
Tống Ngọc Đình nhìn chằm chằm quyển sách trên tay nàng, bất mãn nói: "Tam tỷ, tỷ đây là đang châm chọc ta sao? Biết rõ ta bệnh đến ngay cả đi đường cũng không đủ sức, còn đọc sách binh pháp làm gì, còn có thể ra chiến trường bày trận giết địch sao?"
"Tứ đệ, đệ nhất định sẽ khỏe lên." Xu Xu đặt sách ở trên bàn bên cạnh Tống Ngọc Đình, kiên định nói.
Đời này tứ đệ nhất định sẽ tốt hơn.
Tống Ngọc Đình thấy khuôn mặt nàng rất nghiêm túc, rốt cuộc cũng không quát nàng nữa, lại nhịn không được hỏi, "Hôm nay tỷ đi ra ngoài mua được những gì?"
Xu Xu ngồi xuống cạnh hắn, đuôi mày khóe mắt đều đầy ý cười, "Ta đi mua không ít sách thuốc."
Tống Ngọc Đình lại nhịn không được lẩm bẩm trong miệng nói nàng, "Tỷ mua làm gì? Còn không bằng để nhị tỷ dạy tỷ cầm kỳ thi họa, mua mấy tập tranh về, tỷ bây giờ là cô nương thế gia, học tập lễ nghi cũng rất quan trọng, hoặc là theo tổ phụ rèn luyện thân thể, cường thân kiện thể, ở bên bồi tổ phụ tổ mẫu cũng tốt."
Sáng sớm, Tống Ngưng Quân cũng rất trầm mặc, nàng ta khẩn cầu Lý Cánh có thể giúp nàng ta mang bình ngọc kia về, nhưng nàng ta cảm thấy chuyện có vẻ khá xa vời.
Dùng xong bữa, Thôi thị dẫn ba đứa con qua viện nhỏ của Tống Ngọc Đình.
Trên đường, Tống Ngọc Cẩn nhẹ nhàng nói: "Mẫu thân, hôm qua Xu Xu bị thương, đã chảy rất nhiều máu, nếu hôm nay lại lấy máu cho Ngọc Đình làm thuốc dẫn, con sợ muội ấy sẽ không chịu nổi, không bằng hôm nay cứ để lấy của con đi." Hắn là con cả của Thôi thị và Tống Kim Lương, hiện giờ mới mười sáu tuổi, được hai người dạy rất tốt, xử sự cẩn thận, tính cách ôn hòa, là một thiếu niên rất trong sạch.
Xu Xu liếc mắt nhìn huynh trưởng.
Đời trước khi nàng mới vừa trở lại phủ Quốc Công, huynh trưởng đối xử với nàng tốt lắm, nàng có thể cảm nhận được huynh trưởng là thật tâm yêu thương nàng.
Nhưng khi đó nàng ngu dốt, luôn tin lời Tống Ngưng Quân nói, nói là hai vị dưỡng huynh Trần gia rất tốt, thậm chí việc đó còn làm cho huynh trưởng dần lạnh nhạt với nàng.
. . . . . . . . . .
Đời trước, nửa năm sau khi nàng trở lại phủ Quốc Công.
Hai vị dưỡng huynh Trần gia là Trần Hổ và Trần Tài tới phủ Quốc Công tìm Xu Xu.
Xu Xu nhớ kỹ lời của Tống Ngưng Quân nói với nàng, "Muội muội, trăm triệu lần không được để cho mẫu thân và huynh trưởng biết muội sống không tốt ở Trần gia, nếu không mẫu thân lại như lúc trước tự trách đã ôm nhầm muội, muội cũng biết mẫu thân vì bệnh của đệ đệ đã mà tâm lực tiều tụy, còn hai vị huynh trưởng Trần gia, muội mà dùng tiền bạc đuổi họ, một khi bọn họ nháo lên, mọi người đều biết được chuyện phủ Quốc Công ôm nhầm đứa nhỏ, đối với thanh danh của muội hay phủ Quốc Công đều có ảnh hưởng, thể diện của phủ Quốc Công cũng mất sạch, cuối cùng sẽ trở thành trò cười của thế gia kinh thành, muội nói xem nếu như vậy, tổ phụ cùng các đại bá, phụ thân, thúc phụ bọn họ làm sao còn có chỗ đứng trên triều?"
Lúc ấy Xu Xu rất nhát gan, khúm núm đồng ý.
Vì thế nàng cho Trần Hổ, Trần Tài không ít bạc, nhưng có làm thế nào cũng không nghĩ đến trong lúc bọn họ đi dạo trong phủ lại đùa giỡn nha hoàn bên người Tống Ngọc Cẩn.
Sau khi Tống Ngọc Cẩn biết được đã rất tức giận, giáo huấn Trần Hổ, Trần Tài, rồi cho nô bộc trong phủ đuổi bọn họ đi.
Vậy mà hai người kia to gan ra tay với Tống Ngọc Cẩn, làm Tống Ngọc Cẩn bị thương.
Tống Ngọc Cẩn muốn báo quan, hai người kia luống cuống, uy hiếp Xu Xu, "Nếu huynh trưởng ngươi dám báo quan, chúng ta sẽ nói chuyện này ra ngoài, làm cho người trong kinh thành đều nhìn thử xem phủ Quốc Công là cái dạng gì, ngay cả cốt nhục thân sinh của chính mình cũng không bảo vệ được, huống chi nhà chúng ta đã nuôi ngươi mười ba năm, có ơn dưỡng dục, làm vậy là người nhà ngươi muốn bắt nạt nhà chúng ta sao?"
Xu Xu hoảng loạn thất thố, kiên trì đi cầu xin huynh trưởng bỏ qua cho Trần Hổ Trần Tài.
Thậm chí còn nói nhiều lời hay, nói rằng lúc ở thôn Thủy Hương bọn họ đã đối xử với nàng tốt lắm, không phải cố ý muốn đả thương người.
Tống Ngọc Cẩn trầm mặc hồi lâu, cuối cùng cũng không báo quan, chỉ đuổi hai huynh đệ Trần gia đi.
Cũng bởi vậy, Tống Ngọc Cẩn lạnh lùng với nàng.
.. . . . . .
Xu Xu nhớ tới chuyện cũ, liền hận không thể tự tát mình một cái.
Nàng cảm thấy đời trước người nhà chán ghét nàng cũng đúng thôi, nàng quá ngu xuẩn.
Nhớ tới chuyện đó, Xu Xu nhìn qua huynh trưởng, kéo kéo ống tay áo hắn, nhẹ giọng nói: "Ca, hôm nay để muội làm thuốc dẫn cho đệ đệ được rồi, trước đó hai lần đều là huynh, khẳng định thân thể huynh cũng không chịu nổi, huống chi muội cũng là người không có việc gì để làm, huynh nhìn sắc mặt của muội xem, rất hồng nhuận, làm thuốc dẫn cho đệ đệ cũng không có vẫn đề gì."
Tống Ngọc Cẩn không nhiều lời, chỉ dịu dàng nắm lấy tay Xu Xu.
Nguyện vọng lớn nhất của hắn cũng đạt được rồi, có thể đi theo tổ phụ luyện võ lên chiến trưởng bảo vệ quốc gia.
Sau khi vào phòng, Tống Ngọc Đình nhẹ giọng gọi người.
Thôi thị cười hỏi: "Hôm nay Ngọc Đình cảm thấy thế nào?"
Tiểu Liên vội vàng nói: "Hôm nay tứ thiếu gia dùng một chén cháo trắng, còn ăn một đĩa nhỏ chân giò hấp măng."
Tống Ngọc Đình ở phủ Quốc Công này đứng hàng thứ tư, ngoại trừ Tống Ngọc Cẩn là ca ca ruột, đại phòng còn có hai nhi tử nữa.
Thôi thị yên tâm hơn, "Vậy sao không đi ra ngoài đình viện dạo chơi."
Tống Ngọc Đình tâm tình không tốt lắm, "Con không muốn đi."
"Tứ đệ." Tống Ngưng Quân đỡ Tống Ngọc Đình ngồi xuống, dịu dàng khuyên hắn, "Hôm nay thời tiết không tồi, lát nữa tỷ bồi tứ đệ đi dạo, luôn ngồi buồn trong phòng sẽ không tốt."
Lần này Tống Ngọc Đình không hé răng, hắn thật sự rất nghe lời Tống Ngưng Quân.
Trước đây Tống Ngưng Quân làm bạn với hắn nhiều nhất, trong số những người nhà Tống gia thì hắn thích nhất là Tống Ngưng Quân.
Cũng bởi vậy, hắn có chút mâu thuẫn với Xu Xu.
Nhưng Xu Xu dùng máu làm thuốc dẫn cho hắn, hắn rốt cuộc cũng thừa nhận tình cảm của Xu Xu, lúc này mới thành thật không nói lời khó nghe nữa.
Trên thực tế có đôi khi hắn tâm tình không tốt, cũng sẽ tức giận nói Xu Xu hai câu.
Xu Xu luôn cười tủm tỉm đáp lời.
Lúc này hắn biết Xu Xu là tới lấy máu làm thuốc dẫn, cũng không nói gì nữa.
Mỗi lần làm thuốc dẫn cho hắn lượng máu cũng không nhiều, tầm non nửa chén trà.
Mỗi lần đều là cắt một vệt nhỏ trên bàn tay hoặc là cánh tay Xu Xu để lấy máu, hơn hai tháng nay, cánh tay lòng bàn tay nàng đều còn vết thương.
Mặc dù vết thương này không đến mức thành sẹo, nhưng cũng cần thời gian để khôi phục.
Nhưng Xu Xu không sợ đau, nàng cũng muốn mau chữa khỏi bệnh cho đệ đệ.
Xu Xu rất nhanh lấy máu nhỏ vào trong chén thuốc.
Phân lượng đủ rồi, Tiểu Liên liền cầm chén thuốc hầu hạ Tống Ngọc Đình uống.
Xu Xu đứng ở bên cạnh dùng đôi mắt trong suốt đầy nước nhìn Tống Ngọc Đình, thấy hắn uống thuốc xong, vừa khéo cũng nhìn nàng, nàng liền dùng đôi mắt cong cong đầy ý cười nhìn hắn.
Ban đầu Tống Ngọc Đình thấy quầng mắt Tống Ngưng Quân có chút thâm, nghĩ chắc là nàng ta ngủ không ngon, khuôn mặt Xu Xu lại mềm mại hồng nhuận, nhất định ngủ vô cùng tốt, bộ dáng vô tâm vô phế, hắn đã muốn nói thay Tống Ngưng Quân mấy câu bất bình, Nhưng khi nhìn khuôn mặt Xu Xu mỉm cười ngọt ngào, những lời muốn nói thay Tống Ngưng Quân đột nhiên có chút không nên lời, thậm chí không biết vì sao, thấy khuôn mặt tươi cười của Xu Xu, tai hắn không nhịn được mà đỏ lên.
Xu Xu đương nhiên không ngại hiện tại là cái đinh trong mắt tứ đệ.
Trên thực tế nàng biết Tứ đệ tốt như thế nào.
Đời trước ngày từ đầu tứ đệ quả thực có chút không thích nàng, nhưng sau khi ở chung, tứ đệ chấp nhận nàng, che chở cho nàng, thậm chí còn tốt hơn cả Tống Ngưng Quân.
Nàng bị Tống Ngưng Quân lừa gạt làm nhiều chuyện sai, chọc giận phụ thân mẫu thân còn có tổ phụ tổ mẫu, đều là tứ đệ giúp nàng cầu tình.
Nàng bị phạt đến từ đường quỳ, đều là tứ đệ sau người trộm mang đồ ăn cho nàng.
Sau khi nàng bị con báo của Tống Ngưng Quân cắn chết, tứ đệ không chịu tha thứ cho Tống Ngưng Quân, còn tát nàng ta một cái, sau đó lại lén khóc một mình.
Hắn chính là một đứa nhỏ mạnh miệng nhưng mềm lòng như vậy, nhưng đến cuối cùng lại có một kết cục không tốt.
Thần y từng nói, hắn đưa Tống Ngọc Đình thuốc này, nếu có thể kiên trì uống ba năm, không thể nói thân thể Tống Ngọc Đình sẽ cường tráng, nhưng trưởng thành rồi vẫn có thể sinh sống với vợ như thường.
Nhưng ba năm sau, Tống Ngọc Đình vẫn luôn triền miên trên giường bệnh không thấy chuyển biến tốt đẹp.
Ngay từ đầu Tống gia đều nghĩ thần y chẩn đoán bệnh sai, chỉ có Xu Xu làm hồn ma mới biết được là Tống Ngưng Quân ở giữa phá hư, mua chuộc nha hoàn đổi thuốc uống của đệ đệ, mặc dù chính tứ đệ đã giúp nàng ta rất nhiều, nhưng Tống Ngưng Quân cho người hại chết nàng, hắn đã tát Tống Ngưng Quân một cái và còn nói những lời khó nghe.
Nguyên nhân chính là vì vậy mà Tống Ngưng Quân đã động tay vào thuốc của tứ đệ.
Khi không còn Xu xu, vài năm sau tứ đệ cũng ra đi.
Nhớ tới chuyện này, Xu Xu thật sự hận Tống Ngưng Quân thấu xương, cũng âm thầm thề, đời này sẽ bảo vệ tứ đệ thật tốt.
Chẳng sợ bây giờ hắn không thích nàng.
Tống Ngọc Đình liếc qua.... Không nhịn được lại nhìn Xu Xu một cái.
Thôi thị dặn dò hai câu, bên chi thứ hai còn công việc phải xử lý, bà liền rời đi.
Xu Xu và Tống Ngưng Quân ở chỗ của Tống Ngọc Đình mãi đến buổi trưa.
Sau khi ăn xong cơm trưa, Xu Xu về phòng đọc sách.
Nàng thật ra muốn mua ít sách y, nhưng chân đau, tay cũng bị thương.
Mặc dù thương thế đã sớm được cam lộ chữa lành hơn phân nửa, nhưng lại không dám để lộ trước mặt mọi người.
Xu Xu liền thành thật nghỉ tạm mấy ngày.
Nhiều ngày qua, Tống Ngưng Quân bảo Lý Cánh tới chùa Bạch Cư tìm hai lần, cũng không tìm được bình ngọc, thậm chí còn để Thanh Hao tìm trong phòng Xu Xu, tìm kiếm khắp nơi cũng không phát hiện ra.
Lại thêm chuyện Tống Ngưng Quân đã nhiều ngày chưa mơ thấy bình ngọc, nàng ta liền đoán hẳn là bình ngọc thật sự đã mất, không còn liên hệ gì với nàng ta nên mới không mớ thấy bình ngọc nữa.
Vì thế Tống Ngưng Quân hoàn toàn bỏ qua chuyện tìm kiếm bình ngọc.
Ngược lại càng thêm chăm chỉ học tập, theo lão quốc công luyện kiếm mỗi sáng.
Xu Xu đã nhiều ngày ăn được ngủ được, yên tâm dưỡng thương.
Mỗi ngày đều dùng non nửa chén cam lộ, trên thực tế nàng cũng không rõ mỗi ngày trong bình có bao nhiêu cam lộ, mỗi ngày nàng cần dùng bao nhiêu mới đủ.
Mỗi ngày nàng uống một ít, còn lại lén nhỏ một hai giọt vào chén của Thôi thị, Tống Kim Lương, Tống Ngọc Cẩn và Tống Ngọc Đình.
Mỗi lần uống cam lộ thì tạp chất trong cơ thế sẽ trực tiếp bài trừ qua da thịt.
Nàng sợ người nhà nhìn ra dị thường, mỗi lần đều trộm nhỏ một hai giọt vào nước trà, nhìn bọn họ uống xong.
Người của nhị phòng, chỉ có Tống Ngưng Quân, nàng không cho một giọt nào.
Về phần công hiệu khác của cam lộ, nàng cũng không biết rõ.
Trước mắt chỉ dùng đơn giản như vậy, sau đó nàng còn pha loãng vài giọt rồi tưới cho cây cỏ trong đình viện.
Chỉ mấy ngày sau, hoa cỏ trong đình viện của nàng xanh um tươi tốt, sức sống bừng bừng, nhìn thấy còn đẹp mắt hơn so với lúc trước.
Qua bốn năm ngày, nàng nói với Thôi thị thương thế đã không còn đáng ngại, muốn ra ngoài mua sắm.
Thôi thị đương nhiên cho phép, Thôi thị bận rộn mấy ngày liền, không làm bạn được với nàng, nên bảo Tống Ngưng Quân bồi nàng cùng đi.
Xu Xu cũng không nguyện ý, làm nũng với Thôi thị: "Mẫu thân, con mang Trân Châu theo là được rồi, tỷ tỷ mỗi ngày vừa phải đọc sách lại còn phải luyện kiếm, đã rất vất vả rồi."
Trân Châu là nha hoàn nhị đẳng trong viện Xu Xu, là một tiểu nha đầu rất trung thành và tận tâm, tuổi tác không khác Xu Xu là mấy, khuôn mặt tròn tròn xinh xinh.
Thôi thị nghĩ Quân Nhi gần đây đúng thật là bộn bề nhiều việc, cũng không gọi tới làm bạn với nàng nữa, vì vậy bà nắm tay Xu Xu nói: "Vậy được rồi, con mang theo Trân Châu, còn mang theo mấy thị vệ nữa mới được."
Chuyện xảy ra ở chùa Bạch Cư, Thôi thị cũng không muốn xảy ra lần hai, cho nên bây giờ người nhà ra cửa đều phải mang theo thị vệ.
Xu Xu liền cùng Trân Châu ngồi xe ngựa đi ra ngoài.
Còn có hai thị vệ theo sau, đều là cao thủ trong phủ.
Xu Xu vẫn không định đến nơi hẻo lánh, nàng chỉ đi dạo quanh tiệm sách.
Xu Xu ở tiệm sách tìm được không ít sách thuốc, thậm chí còn tìm thấy hai cuốn có liên quan đến binh pháp, giá hơi đắt, nhưng nàng đều mua, định đưa cho Tống Ngọc Đình đọc.
Tâm nguyện của tứ đệ chính là sau khi thân thể tốt có thể tập võ, ra chiến trường.
Mặc kệ tâm nguyện có thành hay không, nàng đều muốn cưng chiều tứ đệ.
Đến tối khi Xu Xu về nhà, trên xe ngựa có không ít sách thuốc.
Còn có mấy cuốn binh pháp.
Xu Xu gọi bọn nha hoàn giúp nàng mang sách vào trong phòng, lại tự mình mang mấy cuốn binh pháp qua chỗ Tống Ngọc Đình.
Nàng ôm sách qua đình viện của Tống Ngọc Đình, lúc này Tống Ngọc Đình đang tựa vào tháp đọc sách, trên đùi đắp một thảm nhung.
Tống Ngọc Đình sinh ra đã bị bệnh, hàng năm ốm đau nằm trên giường, làn da tái nhợt, thân thể gầy yếu, nhưng lớn lên hắn vẫn rất anh tuấn, giống dung mạo của người Tống gia.
Tống Ngọc Đình nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu nhìn Xu Xu, mày nhíu lại, "Tỷ sang đây làm gì?"
Xu Xu vui vẻ cầm mấy quyển sách trong tay đưa cho Tống Ngọc Đình, "Tứ đệ, hôm nay ta tới tiệm sách thấy mấy cuốn sách này nên mua tặng cho đệ."
Tống Ngọc Đình nhìn chằm chằm quyển sách trên tay nàng, bất mãn nói: "Tam tỷ, tỷ đây là đang châm chọc ta sao? Biết rõ ta bệnh đến ngay cả đi đường cũng không đủ sức, còn đọc sách binh pháp làm gì, còn có thể ra chiến trường bày trận giết địch sao?"
"Tứ đệ, đệ nhất định sẽ khỏe lên." Xu Xu đặt sách ở trên bàn bên cạnh Tống Ngọc Đình, kiên định nói.
Đời này tứ đệ nhất định sẽ tốt hơn.
Tống Ngọc Đình thấy khuôn mặt nàng rất nghiêm túc, rốt cuộc cũng không quát nàng nữa, lại nhịn không được hỏi, "Hôm nay tỷ đi ra ngoài mua được những gì?"
Xu Xu ngồi xuống cạnh hắn, đuôi mày khóe mắt đều đầy ý cười, "Ta đi mua không ít sách thuốc."
Tống Ngọc Đình lại nhịn không được lẩm bẩm trong miệng nói nàng, "Tỷ mua làm gì? Còn không bằng để nhị tỷ dạy tỷ cầm kỳ thi họa, mua mấy tập tranh về, tỷ bây giờ là cô nương thế gia, học tập lễ nghi cũng rất quan trọng, hoặc là theo tổ phụ rèn luyện thân thể, cường thân kiện thể, ở bên bồi tổ phụ tổ mẫu cũng tốt."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.