Chương 31: chương 31
Ảm Hương
03/12/2013
Sáng sớm hôm sau…
“Tiểu thư, người sao vậy?” Tiếng kêu sợ hãi chói tai vang lên, cắt đứt vẻ yên lặng bốn phía.
Chỉ thấy một tố y nữ tử gục mặt lên bàn khó nhọc ngủ, mà chăn đệm trên giường vẫn mới tinh không có dấu vết bị nằm lên. Lục y nha hoàn bưng chậu đồng đứng trước cửa, bị cảnh tượng trước mặt dọa cho hoảng sợ.
Nàng vội vàng đặt chậu xuống, đỡ nữ tử còn buồn ngủ tới giường, nhẹ giọng trách cứ “Tiểu thư… tội gì phải tra tấn mình như vậy, có đáng không?”
Câu này làm Tô Ngọc Thanh hoàn toàn tỉnh táo lại.
Nàng đứng dậy, khẽ gắt một tiếng “Ta nào có!”, sau đó liền vục nước trong chậu lên mặt rửa đi cơn buồn ngủ, cũng mong cuốn đi câu nói của tiểu nha hoàn.
Suốt một đêm, nàng đã hết sức rối loạn. Nàng nhớ cha và sư huynh trên núi Ngọc Phong, lại lo cho Tiểu Ngọc Nhi và biểu ca, rồi lại nghĩ đến Hoàng Phủ Luật. Nàng đã từng bị tấm chân tình hắn dành cho Mạnh Tố Nguyệt làm cho cảm động, nghĩ hắn là nam nhân tuy có vẻ bạc tình nhưng thực ra rất chung tình, nhưng giờ đây sao hắn có thế vừa mới đem nhiệt tình cho nàng xong, lại có thể coi như không có gì đi sủng hạnh nữ tử khác? Làm nàng thiếu chút nữa đã coi hắn là phu quân chân chính của mình, thành bờ vai vững chắc để nàng dựa vào tại nơi xa lạ này rồi… Nàng cười tự giễu.
Cũng may chỉ là “thiếu chút nữa”…
“Vương gia vẫn đang ở phủ thừa tướng chứ?” Nàng hỏi nha hoàn đang cẩn thận chải tóc cho mình.
“Nghe nói tối hôm qua sau khi Vương gia sủng hạnh Tiểu Thao tỷ tỷ thì đã đi rồi ạ.” Nha hoàn đáp.
Tô Ngọc Thanh đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo… Ngay cả quay về Vương phủ, hắn cũng không chờ nàng về… Cũng đúng thôi, hắn còn bận sủng hạnh tiểu thiếp khác, sao có thể nhớ đến một vị sườn phi mà hắn căm hận tới tận xương tủy?
Cười khổ một tiếng, nàng đứng dậy, không hề quyến luyến căn phòng xa lạ, cầm áo choàng đi ra ngoài.
“Tiểu thư, chúng ta đi đâu đây?” Nha hoàn vội đuổi theo nàng.
“Đi ra ngoài giải sầu.” Tô Ngọc Thanh không quay đầu lại, thản nhiên đáp. Nàng không phải giải sầu, mà là có chuyện quan trọng phải làm, nhưng chuyện đó không cần phải nói cho nha hoàn này biết.
Nha hoàn vội nói “Nô tỳ đi xin chỉ thị của lão gia.” Xong định quay đầu chạy đi.
“Đứng lại!” Tô Ngọc Thanh gọi giật lại, nhíu mày “Ta chỉ đi ra ngoài một lát, không cần làm phiền đến cha.””
Nha hoàn phân vân một lát, sau đó gật đầu “Vậy nô tỳ cùng tiểu thư đi ra ngoài.”
“Ừm…” Tô Ngọc Thanh bất đắc dĩ ậm ừ. Để tiểu nha đầu này đi cùng nàng thì có khác gì nói cho “phụ thân” biết?
“Tiểu thư, chúng ta đi đâu đây?” Nha hoàn đứng ngoài kiệu hỏi nàng đang ngồi bên trong.
Tô Ngọc Thanh suy tư một lát rồi đáp “Đi đến bảo trai *cửa hàng*… ta muốn mua chút son phấn hương liệu.” Nàng không thông thạo đường ngang ngõ tắt trong kinh thành, cho nên chỉ có thể đến cửa hàng lần trước mua hương liệu cho Tần Mộ Phong, sau đó rồi tính tiếp.
“Vâng.”
Tố y nữ tử trong kiệu nắm chặt góc áo, ánh mắt tràn ngập lo lắng. Nàng vén mành nhìn bên ngoài, nghĩ cách để nha hoàn này quay về phủ thừa tướng.
Một hồng lâu lọt vào mắt của nàng. Nàng vẫn còn nhớ rõ kĩ viện này tên là Y Hồng lâu, lần trước nàng tận mắt gặp nam nhân làm cõi lòng nàng rối bời kia đi vào nơi này. Giờ khắc này, nàng đột nhiên thấy thật căm hận hắn. Vốn nghĩ hắn là nam nhân chung tình, trong lòng chỉ có vị chính phi đã mất, không ngờ hắn không những có nhiều tiểu thiếp mà còn đi kĩ viện, trêu chọc tiểu tỳ ở phủ thừa tướng! Rốt cục hắn là người như thế nào?
“Tiểu thư, đến bảo trai rồi ạ.” Kiệu dừng lại. Nha hoàn vén mành thông báo, sau đó đỡ nàng xuống kiệu.
Tô Ngọc Thanh nắm tay nha hoàn đi ra, bước vào bảo trai náo nhiệt ồn ào. Nàng vớ bừa mấy hộp son phấn giả vờ ngắm nghía, nhưng hồn phách thì đang bay đến một nơi rất xa…
“Lão bản, đồ của Lạc Diệp sơn trang chúng ta đã chuẩn bị xong chưa?” Một tiếng nói lanh lảnh cất lên, sau đó một tiểu nha đầu mặc váy hoa màu tím đi vào.
Tô Ngọc Thanh mừng rỡ nhận ra giọng của Tiểu Xu, nhưng Tiểu Xu vẫn chưa nhìn thấy tố y nữ tử lẫn trong đám người mà đi thẳng vào trong chỗ lão bản.
“Tiểu Đào, ta muốn may vài bộ đồ mới…” Tô Ngọc Thanh làm như lơ đễnh nói.
Nha hoàn Tiểu Đào vội nói “Tiểu thư muốn mua tơ lụa sao? Nô tỳ lập tức đi ngay.” Nói xong, thân ảnh nhỏ gầy chạy ra ngoài cửa.
Đáy lòng Tô Ngọc Thanh thầm nhủ một tiếng “Xin lỗi…”, sau đó đi vào sâu trong bảo trai. Đúng lúc này Tiểu Xu ôm hương liệu đi ra, nhìn nữ tử tuyệt sắc đang mỉm cười trước mặt mình, ngây ra vài giây, sau đó gào ầm lên, nhào đến ôm nàng “Tỷ tỷ! Ngọc Thanh tỷ tỷ! Không ngờ Tiểu Xu còn có thể gặp lại tỷ…”
Hai người ôm nhau, đến khi ra khỏi bảo trai thì hai gương mặt đã nhạt nhòa nước mắt.
“Tiểu Xu, ta muốn tới Lạc Diệp sơn trang.” Đây là mục đích nàng ra ngoài phủ.
Hai mắt Tiểu Xu ánh lên vẻ vui mừng “Tốt quá, tốt quá, không chỉ Tiểu Xu nhớ tỷ tỷ, Dung đại nương cũng rất nhớ tỷ đó. Chúng ta đi mau thôi, ta thật muốn báo ngay cho Dung đại nương…” Nói xong, Tiểu Xu kéo tay Tô Ngọc Thanh đi về phía trước, sau đó lại đột ngột dừng lại, kêu lên “Tỷ tỷ, suýt chút nữa thì ta quên, trang chủ dặn ta mua xong hương liệu đợi ở trước Y Hồng lâu để cùng về trang.”
Mặt Tô Ngọc Thanh biến sắc. Nếu để cho Tần Mộ Phong thấy nàng, liệu nàng có thể thoát khỏi lòng bàn tay Hoàng Phủ Luật sao?
“Tiểu Xu, muội cứ đi trước tìm Tần…trang chủ đi. Ta về Lạc Diệp sơn trang tìm Dung đại nương trước, sau đó sẽ đến tìm muội, được không?”
Tiểu Xu tỏ vẻ thông cảm nhìn tố y nữ tử “Ta biết rồi, tỷ sợ trang chủ trừng phạt phải không? Lần trước tỷ đổ thuốc vào hương liệu khiến cho trang chủ bị ngứa suốt ba ngày ba đêm…”
“Ừ, Tiểu Xu, muội mau đi trước đi.” Cứ cho là như vậy đi, nàng cũng không muốn Tiểu Xu biết nàng có dính dáng đến Hoàng Phủ Luật.
“Vậy một mình tỷ đi Lạc Diệp sơn trang được không?” Chuyện lần trước Tiểu Xu vẫn còn nhớ rõ mồn một, lần đó thiếu chút nữa nàng đã bị dọa mất nửa cái mạng.
Tô Ngọc Thanh thản nhiên cười “Không sao đâu, muội không thấy vẫn đang còn sơm sao? Tiểu Xu, mau đi đi.”
“Vâng.” Tiểu Xu ngọt ngào cười, nói thêm mấy câu từ biệt rồi đi về phía Y Hồng lâu.
“Tiểu thư, người sao vậy?” Tiếng kêu sợ hãi chói tai vang lên, cắt đứt vẻ yên lặng bốn phía.
Chỉ thấy một tố y nữ tử gục mặt lên bàn khó nhọc ngủ, mà chăn đệm trên giường vẫn mới tinh không có dấu vết bị nằm lên. Lục y nha hoàn bưng chậu đồng đứng trước cửa, bị cảnh tượng trước mặt dọa cho hoảng sợ.
Nàng vội vàng đặt chậu xuống, đỡ nữ tử còn buồn ngủ tới giường, nhẹ giọng trách cứ “Tiểu thư… tội gì phải tra tấn mình như vậy, có đáng không?”
Câu này làm Tô Ngọc Thanh hoàn toàn tỉnh táo lại.
Nàng đứng dậy, khẽ gắt một tiếng “Ta nào có!”, sau đó liền vục nước trong chậu lên mặt rửa đi cơn buồn ngủ, cũng mong cuốn đi câu nói của tiểu nha hoàn.
Suốt một đêm, nàng đã hết sức rối loạn. Nàng nhớ cha và sư huynh trên núi Ngọc Phong, lại lo cho Tiểu Ngọc Nhi và biểu ca, rồi lại nghĩ đến Hoàng Phủ Luật. Nàng đã từng bị tấm chân tình hắn dành cho Mạnh Tố Nguyệt làm cho cảm động, nghĩ hắn là nam nhân tuy có vẻ bạc tình nhưng thực ra rất chung tình, nhưng giờ đây sao hắn có thế vừa mới đem nhiệt tình cho nàng xong, lại có thể coi như không có gì đi sủng hạnh nữ tử khác? Làm nàng thiếu chút nữa đã coi hắn là phu quân chân chính của mình, thành bờ vai vững chắc để nàng dựa vào tại nơi xa lạ này rồi… Nàng cười tự giễu.
Cũng may chỉ là “thiếu chút nữa”…
“Vương gia vẫn đang ở phủ thừa tướng chứ?” Nàng hỏi nha hoàn đang cẩn thận chải tóc cho mình.
“Nghe nói tối hôm qua sau khi Vương gia sủng hạnh Tiểu Thao tỷ tỷ thì đã đi rồi ạ.” Nha hoàn đáp.
Tô Ngọc Thanh đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo… Ngay cả quay về Vương phủ, hắn cũng không chờ nàng về… Cũng đúng thôi, hắn còn bận sủng hạnh tiểu thiếp khác, sao có thể nhớ đến một vị sườn phi mà hắn căm hận tới tận xương tủy?
Cười khổ một tiếng, nàng đứng dậy, không hề quyến luyến căn phòng xa lạ, cầm áo choàng đi ra ngoài.
“Tiểu thư, chúng ta đi đâu đây?” Nha hoàn vội đuổi theo nàng.
“Đi ra ngoài giải sầu.” Tô Ngọc Thanh không quay đầu lại, thản nhiên đáp. Nàng không phải giải sầu, mà là có chuyện quan trọng phải làm, nhưng chuyện đó không cần phải nói cho nha hoàn này biết.
Nha hoàn vội nói “Nô tỳ đi xin chỉ thị của lão gia.” Xong định quay đầu chạy đi.
“Đứng lại!” Tô Ngọc Thanh gọi giật lại, nhíu mày “Ta chỉ đi ra ngoài một lát, không cần làm phiền đến cha.””
Nha hoàn phân vân một lát, sau đó gật đầu “Vậy nô tỳ cùng tiểu thư đi ra ngoài.”
“Ừm…” Tô Ngọc Thanh bất đắc dĩ ậm ừ. Để tiểu nha đầu này đi cùng nàng thì có khác gì nói cho “phụ thân” biết?
“Tiểu thư, chúng ta đi đâu đây?” Nha hoàn đứng ngoài kiệu hỏi nàng đang ngồi bên trong.
Tô Ngọc Thanh suy tư một lát rồi đáp “Đi đến bảo trai *cửa hàng*… ta muốn mua chút son phấn hương liệu.” Nàng không thông thạo đường ngang ngõ tắt trong kinh thành, cho nên chỉ có thể đến cửa hàng lần trước mua hương liệu cho Tần Mộ Phong, sau đó rồi tính tiếp.
“Vâng.”
Tố y nữ tử trong kiệu nắm chặt góc áo, ánh mắt tràn ngập lo lắng. Nàng vén mành nhìn bên ngoài, nghĩ cách để nha hoàn này quay về phủ thừa tướng.
Một hồng lâu lọt vào mắt của nàng. Nàng vẫn còn nhớ rõ kĩ viện này tên là Y Hồng lâu, lần trước nàng tận mắt gặp nam nhân làm cõi lòng nàng rối bời kia đi vào nơi này. Giờ khắc này, nàng đột nhiên thấy thật căm hận hắn. Vốn nghĩ hắn là nam nhân chung tình, trong lòng chỉ có vị chính phi đã mất, không ngờ hắn không những có nhiều tiểu thiếp mà còn đi kĩ viện, trêu chọc tiểu tỳ ở phủ thừa tướng! Rốt cục hắn là người như thế nào?
“Tiểu thư, đến bảo trai rồi ạ.” Kiệu dừng lại. Nha hoàn vén mành thông báo, sau đó đỡ nàng xuống kiệu.
Tô Ngọc Thanh nắm tay nha hoàn đi ra, bước vào bảo trai náo nhiệt ồn ào. Nàng vớ bừa mấy hộp son phấn giả vờ ngắm nghía, nhưng hồn phách thì đang bay đến một nơi rất xa…
“Lão bản, đồ của Lạc Diệp sơn trang chúng ta đã chuẩn bị xong chưa?” Một tiếng nói lanh lảnh cất lên, sau đó một tiểu nha đầu mặc váy hoa màu tím đi vào.
Tô Ngọc Thanh mừng rỡ nhận ra giọng của Tiểu Xu, nhưng Tiểu Xu vẫn chưa nhìn thấy tố y nữ tử lẫn trong đám người mà đi thẳng vào trong chỗ lão bản.
“Tiểu Đào, ta muốn may vài bộ đồ mới…” Tô Ngọc Thanh làm như lơ đễnh nói.
Nha hoàn Tiểu Đào vội nói “Tiểu thư muốn mua tơ lụa sao? Nô tỳ lập tức đi ngay.” Nói xong, thân ảnh nhỏ gầy chạy ra ngoài cửa.
Đáy lòng Tô Ngọc Thanh thầm nhủ một tiếng “Xin lỗi…”, sau đó đi vào sâu trong bảo trai. Đúng lúc này Tiểu Xu ôm hương liệu đi ra, nhìn nữ tử tuyệt sắc đang mỉm cười trước mặt mình, ngây ra vài giây, sau đó gào ầm lên, nhào đến ôm nàng “Tỷ tỷ! Ngọc Thanh tỷ tỷ! Không ngờ Tiểu Xu còn có thể gặp lại tỷ…”
Hai người ôm nhau, đến khi ra khỏi bảo trai thì hai gương mặt đã nhạt nhòa nước mắt.
“Tiểu Xu, ta muốn tới Lạc Diệp sơn trang.” Đây là mục đích nàng ra ngoài phủ.
Hai mắt Tiểu Xu ánh lên vẻ vui mừng “Tốt quá, tốt quá, không chỉ Tiểu Xu nhớ tỷ tỷ, Dung đại nương cũng rất nhớ tỷ đó. Chúng ta đi mau thôi, ta thật muốn báo ngay cho Dung đại nương…” Nói xong, Tiểu Xu kéo tay Tô Ngọc Thanh đi về phía trước, sau đó lại đột ngột dừng lại, kêu lên “Tỷ tỷ, suýt chút nữa thì ta quên, trang chủ dặn ta mua xong hương liệu đợi ở trước Y Hồng lâu để cùng về trang.”
Mặt Tô Ngọc Thanh biến sắc. Nếu để cho Tần Mộ Phong thấy nàng, liệu nàng có thể thoát khỏi lòng bàn tay Hoàng Phủ Luật sao?
“Tiểu Xu, muội cứ đi trước tìm Tần…trang chủ đi. Ta về Lạc Diệp sơn trang tìm Dung đại nương trước, sau đó sẽ đến tìm muội, được không?”
Tiểu Xu tỏ vẻ thông cảm nhìn tố y nữ tử “Ta biết rồi, tỷ sợ trang chủ trừng phạt phải không? Lần trước tỷ đổ thuốc vào hương liệu khiến cho trang chủ bị ngứa suốt ba ngày ba đêm…”
“Ừ, Tiểu Xu, muội mau đi trước đi.” Cứ cho là như vậy đi, nàng cũng không muốn Tiểu Xu biết nàng có dính dáng đến Hoàng Phủ Luật.
“Vậy một mình tỷ đi Lạc Diệp sơn trang được không?” Chuyện lần trước Tiểu Xu vẫn còn nhớ rõ mồn một, lần đó thiếu chút nữa nàng đã bị dọa mất nửa cái mạng.
Tô Ngọc Thanh thản nhiên cười “Không sao đâu, muội không thấy vẫn đang còn sơm sao? Tiểu Xu, mau đi đi.”
“Vâng.” Tiểu Xu ngọt ngào cười, nói thêm mấy câu từ biệt rồi đi về phía Y Hồng lâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.