Chương 88: Vô vọng.
Ảm Hương
10/11/2014
- Tới rồi.
Ngọc Thanh ở trong lòng Tần Mộ Phong gian nan nói ra một câu.
Tần Mộ Phong tức khắc bế nàng xuống xe, vội vàng hướng ngôi nhà trúc thanh tịnh kia chạy đi.
Đó là một ngôi nhà gồm bốn gian phòng nhỏ bằng trúc, trong gian có tiểu viện lạc, một thạch bàn, tứ chích thạch đằng, sau gian là một mảnh rừng trúc u tĩnh.
Lúc này sắc trời đã tối, cho nên đem núi rừng nhuộm đẫm một màu đen có chút âm trầm.
- Tần đại ca, phòng của ta là gian phòng bên trái kia. – Tóc mây của Ngọc Thanh bị thấm ướt, thân mình còn đang run rẩy, những lời này là từ hàm răng nàng dùng sức truyền đến.
Tần Mộ Phong lúc này mới phát hiện ra khác thường của nàng.
Hắn bay nhanh đến đem nàng ôm vào gian phòng trúc bên trái kia, đem giường ngủ đơn giản trải ra, sau đó đặt thân thể của nàng ở trên, xuất chưởng vận khí, dán vào bụng của nàng, cấp nhiệt độ chân khí nhẹ nhàng truyền tới.
Thân mình run rẩy lúc này mới dần dần bình ổn xuống.
- Nhanh đi lấy dược.
Tần Mộ Phong phân phó gã sai vặt, còn mình cẩn thận sửa sang lại giường, làm cho nàng nằm thoải mái một chút.
Hắn nhìn dung nhan tái nhợt chìm vào giấc ngủ, khuôn mặt tuấn tú tà mị tràn đầy đau lòng.
Một đường đi này, không chừng nàng vẫn chịu đựng đau đớn. Hẳn thân mình không chịu nổi nữa.
Hắn nhìn khuôn mặt tái nhợt của nàng, đau đến tận xương tủy.
Đợi cho gã sai vặt bưng dược cấp nhiệt khí vào, hắn đau lòng không nỡ gọi nàng dậy, giúp nàng uống dược.
- Uống qua chén thuốc rồi ngủ tiếp.
Hắn khẽ nâng thân thể của nàng, cẩn thận giúp nàng uống, sau đó đỡ nàng nằm xuống, chỉnh lại góc chăn.
Cho đến khi hai mắt nàng híp lại, hàm răng không cắn môi nữa, hắn mới nhẹ nhàng bước đi thong thả ra ngoài.
Ban đêm gió núi thực thanh lương, hương vị lá trúc hỗn loạn, có loại hương vị ngăn cách.
Hắn ngồi ở trên một hòn đá, đột nhiên cảm thấy ánh trăng trên núi càng thêm sáng ngời, mang theo lạnh lùng.
Hai gã sai vặt ở trong phòng vội vàng quét tước, bọn họ đột nhiên kinh ngạc quay đầu về phía hắn nhằm lấy sự chú ý, hắn đi qua xem, mới phát hiện gian tiền thính trong phòng treo đầy màn che tuyệt sắc, cửa có đèn lồng màu đỏ, cửa đại môn mở còn chữ hỉ đỏ thẫm.
Thì ra nơi này đã làm qua việc vui.
Hắn đứng lên, hướng phòng trong đi.
Trên tường, ngay cả câu chúc phúc cũng có.
- Chủ tử, ở hậu viện trong rừng trúc dường như có bia mộ. – Một gã sai vặt ra hậu viện lấy nước giếng liền kêu to.
Một trận gió núi thổi qua, nhẹ làm rừng trúc một mảnh sàn sạt rung động, gã sai vặt sợ tới mức lui về phía sau từng bước.
Tần Mộ Phong bước nhanh qua đó, quả thực phát hiện trong rừng trúc sâu thẳm có một ngôi mộ đứng lặng, dưới ánh trăng lạnh lùng, cô đơn chiếc bóng.
Hắn đến gần, mới phát hiện trên bia mộ có khắc “Ngô thê Tô Ngọc Thanh chi mộ” vài chữ, trước mộ bia còn có mấy điệp tế phẩm mới cùng một bó hoa cúc.
Nơi này có người đến qua?
Hắn nhìn bốn phía, rồi đột nhiên phát hiện trong rừng trúc này có dấu vết bị người sửa sang.
Chẳng lẽ cha Ngọc Thanh cùng sư huynh đã tới? Chỉ là bọn họ là người nào, sao không thấy bóng dáng?
Vì thế hắn cuối cùng đành thất vọng.
Không có dấu chân của bọn họ, chỉ có một lớp tro bụi trong phòng, nơi này không lâu trước hẳn từng có người ở.
Hắn không thể không về phía trước viện ngồi lại, nhìn bầu trời đêm trăng sáng, có suy nghĩ.
Nửa tháng sau, Ngọc Thanh vẫn cả ngày mê man .
Tần Mộ Phong bưng chén thuốc đi vào, khuôn mặt tuấn tú một mảnh ưu sầu.
Vì sảy thai, hơn nữa ngày đêm bôn ba mệt nhọc, thân mình Ngọc Thanh càng lúc càng suy yếu.
Hắn lẳng lặng đi qua, đau lòng đem nàng gắt gao ôm vào người.
Đều là lỗi của hắn, hắn không nên vội vàng đem nàng mang đến Vũ Sơn như vậy.
Hắn tuyệt đối không thể tưởng tượng được độc tố hại thai nhi lại ăn mòn thân thể nàng như thế. Mấy ngày này hắn độ chân khí cho nàng, bảo thầy thuốc phối phương thuốc cùng tiên dược, để cho nàng sau khi sảy thai tẩm bổ cơ thể, mới thấy sắc mặt trắng bệch dịu đi một chút.
Nhưng thần khí này, đều như trước, không hề có huyết sắc, luôn thấy tái nhợt. Một ngày tại trấn nhỏ kia có một chuyển biến tốt đẹp một chút, hắn rất sợ chỉ trong nhất thời.
Hắn ôm sát nàng, tâm vì nàng mà rất đau.
Nữ tử ở trong lòng hắn tỉnh lại, mi dài chớp nhẹ, môi thở khẽ:
- Luật, là chàng đến đây sao? – Đôi mắt trong veo khẽ nhìn, Tần Mộ Phong nhìn thấy trong mắt nàng chợt lóe lên tia thất vọng.
Mỗi lần vừa tỉnh, nàng đều nghĩ hắn là nam nhân kia, nàng ở trong mộng đều ngóng trông nam nhân kia đến tìm nàng.
Chính là mấy ngày nay, không hề có một chút tin tức gì về hắn.
Chỉ biết là hắn đem Tố Nguyệt từ núi Phượng Linh trở về vương phủ, sau đó hướng ra tuyên bố sườn phi của hắn đã chết.
Hắn lý giải tình trạng trước mắt, hiện tại đang ở nơi như vậy, Luật là tuyệt đối không thể lên Vũ Sơn. Hắn chỉ lo lắng nếu còn cứ như vậy, thân mình Ngọc Thanh sẽ không chống đỡ mà đợi được.
Ngọc Thanh mở mắt ra, nhìn phía ngoài cửa sổ, đột nhiên than nhẹ một câu:
- Bên ngoài lá rụng đẹp quá, Tần đại ca giúp đỡ ta đi ra ngoài tản bộ được không?
Tần Mộ Phong giúp nàng mặc hồ cừu, nâng nàng dậy hướng tới gần từng trận hoa rơi trước gió ở viện ngoài mà đi.
Kỳ thật cây phía trước, chỉ có hai cây lớn, nhưng lại bởi vì lá cây mang màu lửa đỏ, cho nên có vẻ đặc biệt chói mắt.
Ngọc Thanh đứng ở dưới tàng cây, vươn hai tay ra, lẳng lặng tiếp được một mảnh lá đỏ từ trên cây khẽ liệng xuống.
- Tần đại ca, ngươi nói hắn sẽ đến bên ta sao? – Nàng nhìn chiếc lá nhỏ trong bàn tay, đột nhiên nhẹ giọng.
Ngực Tần Mộ Phong đột nhiên cảm thấy đau xót, đang muốn nói cho nàng là Luật nhất định sẽ đến với nàng, lại thấy nữ tử nhẹ nhàng cười, nói:
- Tần đại ca, ta rất nóng vội.
Sau đó đột nhiên lôi kéo tay hắn, hướng đến một khoảng đất xa.
Bước chân đi đến cách vách núi đen còn có vài bước không xa, Ngọc Thanh buông tay hắn ra, buồn bã nói:
- Ta năm tuổi từng bị ngã xuống đây, bởi vì bám vào được cành cây, cho nên mới được cứu lên. Từ đó về sau ta bắt đầu sợ độ cao, mỗi lần lên đỉnh núi đều là sư huynh đi cùng ta.
Nói xong, nàng lại vào trong hướng sơn đạo mà đi, thân mình nhu nhược bước đi nhẹ bẫng giống như thể chỉ một trận gió có thể đem nàng thổi đi, Tần Mộ Phong vội vàng đỡ lấy nàng, theo nàng hướng lên trên.
Đỉnh núi có một mảnh lá lê rụng, làm cho người ta thấy mất mát, xung quanh chẳng còn gì cả.
Ngọc Thanh đi vào trong, gió núi thổi lướt qua hồ cừu trên người nàng, mái tóc đen nhánh dài đến thắt lưng theo gió phiêu tán, thực cô đơn.
- Nơi này từng là nơi của ta cùng sư huynh, sư huynh thổi tiêu, ta nhảy múa, chúng ta cùng nhau ngắm hoa lê. . . . . .
Nàng nhìn phía xa xa thì thào mở miệng, bóng dáng có chút cô tịch.
- Ta vẫn nghĩ cả đời ta chỉ có thể là tân nương của sư huynh, mãi cho đến khi gặp gỡ hắn. – Trong mắt nàng dần dần có ưu tư.
Tần Mộ Phong lẳng lặng nhìn nàng, biết “hắn” trong lời này là ai. Cũng vì nàng lời nói của nàng mà ưu thương đau lòng .
Nàng lặng im, gió núi làm tay áo của nàng khẽ phất lên, một vài sợi tóc đen xẹt qua hai má, che lại vẻ mặt ưu thương kia.
Sau một lúc lâu, nàng đột nhiên nói:
- Tần đại ca, nếu có một ngày ta chờ không được đến lúc hắn tới đón ta, ta mong ngươi đem tro cốt của ta đưa đến trên tay hắn, được không?
- Ngọc Thanh, không được nói như vậy, hắn sẽ đến.
Tần Mộ Phong từng bước đến gần, đột nhiên một tay kéo lấy nàng vào trong lòng, lời nói tất cả đều là thương tiếc:
- Không được nói như vậy, ngươi phải mau khỏe lên, ngươi phải đợi hắn, nhất định phải chờ hắn.
Ngọc Thanh lại nở nụ cười:
- Tần đại ca, chờ thân mình ta đỡ hơn, ngươi thổi tiêu cho ta được không? Ta muốn ở trong này khởi vũ.
- Được, Tần đại ca rất muốn xem kỹ thuật múa của Ngọc Thanh, cho nên muội nhất định phải nhanh chóng khỏe lên. – Tần Mộ Phong ôm càng thêm sát nàng, trong lòng có kinh hoảng.
Nửa tháng sau đó, thân mình Ngọc Thanh cũng không có tốt lên.
Nàng mê man một thời gian dài, ngẫu nhiên lại bị ho khan, khuôn mặt đã tái nhợt nay gần như trong suốt.
Mà thân mình kia, đã rất nhu nhược rồi.
Nàng được bọc trong hồ cừu, lẳng lặng ngồi ở trên hành lang, nhìn phía núi xa, đôi mắt đẹp dần dần thôi động.
- Ngọc Thanh, bên ngoài gió lớn. Ta ôm muội vào đi thôi, muội không thể trúng gió được, sẽ bị phong hàn. – Tần Mộ Phong đau lòng nói.
Hắn thấy được con mắt mòn mỏi trông chờ của nàng, cũng thấy được tuyệt vọng của nàng. Hắn đau lòng vì nàng, lại không thể có được thuốc khiến cho nàng giảm bớt đau đớn.
Hắn như thế nào có thể nói cho nàng biết, trong khoảng thời gian này Luật không tới được, bởi vì hắn có người ràng buộc.
- Ân. – Ngọc Thanh đáp nhẹ một tiếng, thu hồi ánh mắt nhìn xa, để cho Tần Mộ Phong ôm nàng vào nhà.
- Tĩnh dưỡng cho tốt, Tần đại ca hiện tại đi xem sách thuốc. – Tần Mộ Phong đỡ nàng ngồi xuống, nhẹ nhàng hôn lên trán nàng, sau đó lẳng lặng ra khỏi phòng.
Lại không biết nữ tử trên giường, trong khoảng khắc hắn xoay người, hàng mi dày khẽ động, lặng lẽ một giọt lệ rơi xuống.
“Tây Vực hồng hoa” là độc vật hiếm thấy ở Tây Vực, độc tính không bộc phát ngay nhưng lại trong thời gian rất ngắn, rất ít có người biết nếu trong ba ngày không có giải dược, sẽ làm chết thai nhi trong bụng, hơn nữa sẽ làm cơ thể mẹ bị nọc độc ăn mòn.
Chờ nọc độc thẩm thấu đến tất cả kinh mạch, cơ thể mẹ sẽ toàn thân rét run, cả ngày mê man, thậm chí hạ thể sẽ bị xuất huyết, cứ thế làm cho thân mình ngày càng suy yếu, thẳng đến khi hoàn toàn âm hư.
Bởi vì bệnh trạng chậm rãi hiện không rõ, rất nhiều người chỉ nghĩ đến, chỉ đơn giản là dược nạo thai.
Khép lại sách thuốc, mi tâm Tần Mộ Phong nhăn lại thật sâu, lòng bàn tay có run rẩy.
Giờ khắc này, hắn có sự sợ hãi trước nay chưa từng có.
Hắn đứng lên đi tới phòng trúc phía trái, xuyên qua cửa sổ nhỏ, hắn nhìn thấy nữ tử giường lẳng lặng ngủ say, trong tay gắt gao nắm một miếng ngọc bích.
- Phốc. . . . . . – Một con chim bồ câu đưa tin đột nhiên bay đến rồi dừng ở đầu vai hắn, làm cho hắn bừng tỉnh.
Hắn vươn tay ra lấy mẩu giấy trên người nó, sau đó để con chim bay đi.
Xem tin tức trên tờ giấy, hắn mừng rỡ.
Vì thế bước nhanh đi vào trong phòng, kinh hô một tiếng:
- Ngọc Thanh, hắn phải. . . . . . – Bỗng nhìn thấy vẻ mặt nữ tử trên giường, sắc mặt đại biến.
Ngọc Thanh cuộn thân mình lại, tóc mây ướt đẫm mồ hôi, sắc mặt tái nhợt trong suốt, cánh môi run rẩy.
- Tần đại ca, bụng của ta đau quá. . . . . .
Tần Mộ Phong vội đi đến ôm lấy nàng, lúc này mới phát hiện hạ thể của nàng có vết máu.
Hắn vội vàng nhẹ nhàng độ chân khí cho nàng, nàng mới dịu đi một chút, mà mặt hắn lại xám như tro tàn.
Thân mình Ngọc Thanh, có lẽ không còn chống đỡ được bao lâu nữa.
Hắn liều mạng ôm chặt nàng, muốn dùng ấm áp của chính mình ủ ấm thân thể lạnh như băng, lại cuối cùng chỉ thấy được nàng vẫn run rẩy.
- A! – Lúc này ngoài phòng đột nhiên truyền đến một tiếng kêu thê lương, không đợi hắn nhìn xem, trong phòng đột nhiên xuất hiên hai hồng y nữ tử.
- Bọn họ quả nhiên ở trong này, thánh chủ thật sự là tính toán tài tình! – Một nữ tử mừng rỡ.
- Đừng nói lời vô nghĩa nữa, thánh chủ đã hạ lệnh thấy bọn họ liền giết. – Nói xong một tiếng xích vang lên, giơ kiếm hướng Tần Mộ Phong đâm đến.
Tần Mộ Phong vội vàng bế Ngọc Thanh đang suy yếu tránh một kiếm, sau đó nhảy ra ngoài cửa sổ.
- Đừng để cho bọn họ chạy thoát! – Hai hồng y nữ tử đuổi giết.
Tần Mộ Phong ôm Ngọc Thanh chỉ có thể trốn tránh đường kiếm ngoan lệ của các nàng, may mắn khinh công hắn rất cao, mới có thể cùng các nàng bảo trì một khoảng cách nhất định.
Chạy trốn tới tiền thính, hắn mới phát hiện hai người hầu đã ngã xuống trong vũng máu.
Ánh mắt hắn chợt lóe lên, ám khí từ trong tay áo bay ra, thẳng tắp hướng đến cổ họng nữ tử đang giơ kiếm. Hồng y nữ tử không kịp kinh hô, lập tức thân mình ngã xuống.
Hồng y nữ tử còn lại kinh hãi, nàng liếc mắt một cái nhìn nữ tử kia, đột nhiên ngón tay giữa đặt ở trong miệng thổi lên, sau đó giơ kiếm hướng Tần Mộ Phong đâm đến.
Ngay sau đó, liền thấy mười mấy hồng y nữ tử từ chỗ tối phi thân đi ra, đem Tần Mộ Phong bao vây quanh.
Mày kiếm Tần Mộ Phong nhíu lại, biết là không thể tiếp tục đánh lại, vì thế từ trong tay áo lấy ra phi đao bắn về phía đám hồng y.
Khi đám hồng y kia né tránh phi đao, hắn vội vàng ôm Ngọc Thanh hướng xuống chân núi bỏ chạy.
****
Hơn một tháng, thời gian này người trong giang hồ cũng không dây dưa với hắn, chỉ là âm thầm giám thị hành tung nhất cử nhất động của hắn ở thân vương phủ.
Mẫu hậu từ chuyện của Ngọc Thanh lúc trước vẫn có hiềm khích. Mà hắn cách mỗi ngày một lần dùng bồ câu của Mộ Phong đưa tin, nên biết được tình trạng của Ngọc Thanh.
Một ngày kia, hắn bức nàng đi, hắn không để ý nàng bị sảy thai, đối với nàng nhẫn tâm nói.
Đêm hôm đó cũng bởi vì người trong giang hồ làm nên việc khẩn cấp, hắn vốn không định lập tức để Tần Mộ Phong mang nàng đi, hắn vẫn sợ thân mình nàng không chịu nổi, càng sợ nàng sẽ vì lời nói của hắn mà thương tâm.
May mắn là trong thư Mộ Phong nói nàng đã hiểu được tất cả nguyên do, cũng không vì thế luẩn quẩn trong lòng, chỉ là thân mình không được tốt.
Mà hắn, cuối cùng có chút hối hận với quyết định này, hắn sợ Ngọc Thanh cứ như vậy bỏ hắn mà đi.
Hắn biết Ngọc Thanh đã bị thương tổn, Thu Phính kia đã đem cấp dược nạo thai cho nàng cùng Hứa Tình Nhân hắn đã sung vào quân kĩ mà hủy hoại danh tiết.
Hắn rất vội vàng muốn gặp Ngọc Thanh của hắn, chăm sóc miệng vết thương của nàng, chờ nơi này tất cả bình ổn sẽ cùng nàng ẩn cư ở Vũ Sơn.
Chỉ là, ở nơi này có người hắn không bỏ xuống được.
Người kia, là bình thê của hắn.
Nghĩ đến đây, mày kiếm hắn nhíu lại thật sâu.
Cuối cùng, hắn đi ra thư phòng, mày kiếm thoáng giãn ra một ít.
Hôm nay, hắn nhất định phải lên Vũ Sơn để thấy Ngọc Thanh của hắn.
Sau đó cầm áo choàng, bước nhanh hướng đại môn vương phủ mà đi.
Mới vừa đi được một nửa, một tiểu nha đầu vội vã chạy tới, trên mặt tựa hồ sắp khóc:
- Vương gia, không tốt, Nguyệt Vương phi lại hộc máu . . . . . .
Hoàng Phủ Luật kinh hãi, buộc lòng phải tới nơi của Tố Nguyệt.
Tố Nguyệt đang nằm ở trên giường dùng khăn che miệng, một tiểu nha đầu vẻ mặt kinh hoảng vồ nhẹ nàng.
Hắn đi vào, khuôn mặt tuấn tú trầm tĩnh có lo lắng.
- Tố Nguyệt. . . . . .
Mạnh Tố Nguyệt nhìn thấy hắn, vội vàng buông khăn trong tay giấu ở phía sau, cười nói:
- Luật, sao ngươi lại tới đây? Ta mới vừa ăn mấy khối cao hoa mai, cổ họng có điểm không thoải mái.
Hoàng Phủ Luật ngồi xuống bên cạnh nàng, khẽ vuốt dung nhan tái nhợt của nàng, trong mắt có chút đau.
Hôm nay hắn mới biết được vì cái gì lúc trước Tố Nguyệt phải trốn tránh hắn, vì cái gì phải cố ý xuất gia, vì cái gì phải bảo hắn hướng Ngọc Thanh.
Tố Nguyệt vì hắn trả giá tất cả, làm cho hắn không chỉ có có áy náy, còn có ràng buộc.
Khi hắn đem Tố Nguyệt từ núi Phượng Linh trở về, một lần vô tình gặp được, hắn mới biết được Tố Nguyệt hay nôn ra máu .
Hắn truy vấn mãi, Tố Nguyệt mới rơi lệ đầy mặt, nói thời gian của nàng đã không còn nhiều.
Lúc trước nàng bị người đẩy xuống sông Ngọc Hà, một khắc kia, trong cơ thể của nàng liền bị người thần bí ép uống một loại cổ trùng vĩnh viễn không đi ra.
Nàng tự biết mệnh mình không sống được là bao, vì không muốn làm cho hắn thương tâm, nàng đành phải bảo chính mình đã muốn “Chết đi”.
Vốn định ở Am Thủy Nguyệt xuất gia, cho đến khi sinh mệnh chấm dứt, chưa từng nghĩ Thu Phính cố ý tìm đến, phát hiện ra nàng rồi mang đi.
Mà hắn, cũng đã biết người thần bí lúc trước hãm hại Tố Nguyệt là Tiêu Ngọc Khanh sai làm.
Cho nên trong lòng hắn, đối Tố Nguyệt có một loại đau đớn không nói nên lời.
Mấy ngày này, hắn tìm kiếm khắp nơi người có thể trị loại cổ trùng này, lại cuối cùng đành phải thất vọng.
Mà thời gian Tố Nguyệt nôn ra máu càng thêm thường xuyên, lại luôn gạt hắn, làm cho hắn càng thêm đau lòng, cũng làm cho hắn càng không yên lòng.
- Luật, ngươi nhanh đi tìm Ngọc Thanh, Ngọc Thanh nàng nhất định đang chờ ngươi, nàng vừa mới đẻ non, thân mình không tốt. – Mạnh Tố Nguyệt đẩy hắn.
- Chỉ là Tố Nguyệt, ngươi. . . . . . – Hắn cuối cùng vẫn không yên tâm nhìn nàng.
Mạnh Tố Nguyệt ảm đạm cười:
- Ta không sao. Hơn một tháng rồi, nếu ngươi không đi tìm Ngọc Thanh, Ngọc Thanh sẽ tức giận.
- Tố Nguyệt. – Hắn lẳng lặng nhìn nữ tử thiện ý hiểu người này, trong lòng đột nhiên lại đau.
Hắn phân phó nha hoàn bên cạnh:
- Chiếu cố Nguyệt Vương phi thật tốt! – Sau đó lẳng lặng rời đi, trong lòng giãy dụa.
Ngọc Thanh ở trong lòng Tần Mộ Phong gian nan nói ra một câu.
Tần Mộ Phong tức khắc bế nàng xuống xe, vội vàng hướng ngôi nhà trúc thanh tịnh kia chạy đi.
Đó là một ngôi nhà gồm bốn gian phòng nhỏ bằng trúc, trong gian có tiểu viện lạc, một thạch bàn, tứ chích thạch đằng, sau gian là một mảnh rừng trúc u tĩnh.
Lúc này sắc trời đã tối, cho nên đem núi rừng nhuộm đẫm một màu đen có chút âm trầm.
- Tần đại ca, phòng của ta là gian phòng bên trái kia. – Tóc mây của Ngọc Thanh bị thấm ướt, thân mình còn đang run rẩy, những lời này là từ hàm răng nàng dùng sức truyền đến.
Tần Mộ Phong lúc này mới phát hiện ra khác thường của nàng.
Hắn bay nhanh đến đem nàng ôm vào gian phòng trúc bên trái kia, đem giường ngủ đơn giản trải ra, sau đó đặt thân thể của nàng ở trên, xuất chưởng vận khí, dán vào bụng của nàng, cấp nhiệt độ chân khí nhẹ nhàng truyền tới.
Thân mình run rẩy lúc này mới dần dần bình ổn xuống.
- Nhanh đi lấy dược.
Tần Mộ Phong phân phó gã sai vặt, còn mình cẩn thận sửa sang lại giường, làm cho nàng nằm thoải mái một chút.
Hắn nhìn dung nhan tái nhợt chìm vào giấc ngủ, khuôn mặt tuấn tú tà mị tràn đầy đau lòng.
Một đường đi này, không chừng nàng vẫn chịu đựng đau đớn. Hẳn thân mình không chịu nổi nữa.
Hắn nhìn khuôn mặt tái nhợt của nàng, đau đến tận xương tủy.
Đợi cho gã sai vặt bưng dược cấp nhiệt khí vào, hắn đau lòng không nỡ gọi nàng dậy, giúp nàng uống dược.
- Uống qua chén thuốc rồi ngủ tiếp.
Hắn khẽ nâng thân thể của nàng, cẩn thận giúp nàng uống, sau đó đỡ nàng nằm xuống, chỉnh lại góc chăn.
Cho đến khi hai mắt nàng híp lại, hàm răng không cắn môi nữa, hắn mới nhẹ nhàng bước đi thong thả ra ngoài.
Ban đêm gió núi thực thanh lương, hương vị lá trúc hỗn loạn, có loại hương vị ngăn cách.
Hắn ngồi ở trên một hòn đá, đột nhiên cảm thấy ánh trăng trên núi càng thêm sáng ngời, mang theo lạnh lùng.
Hai gã sai vặt ở trong phòng vội vàng quét tước, bọn họ đột nhiên kinh ngạc quay đầu về phía hắn nhằm lấy sự chú ý, hắn đi qua xem, mới phát hiện gian tiền thính trong phòng treo đầy màn che tuyệt sắc, cửa có đèn lồng màu đỏ, cửa đại môn mở còn chữ hỉ đỏ thẫm.
Thì ra nơi này đã làm qua việc vui.
Hắn đứng lên, hướng phòng trong đi.
Trên tường, ngay cả câu chúc phúc cũng có.
- Chủ tử, ở hậu viện trong rừng trúc dường như có bia mộ. – Một gã sai vặt ra hậu viện lấy nước giếng liền kêu to.
Một trận gió núi thổi qua, nhẹ làm rừng trúc một mảnh sàn sạt rung động, gã sai vặt sợ tới mức lui về phía sau từng bước.
Tần Mộ Phong bước nhanh qua đó, quả thực phát hiện trong rừng trúc sâu thẳm có một ngôi mộ đứng lặng, dưới ánh trăng lạnh lùng, cô đơn chiếc bóng.
Hắn đến gần, mới phát hiện trên bia mộ có khắc “Ngô thê Tô Ngọc Thanh chi mộ” vài chữ, trước mộ bia còn có mấy điệp tế phẩm mới cùng một bó hoa cúc.
Nơi này có người đến qua?
Hắn nhìn bốn phía, rồi đột nhiên phát hiện trong rừng trúc này có dấu vết bị người sửa sang.
Chẳng lẽ cha Ngọc Thanh cùng sư huynh đã tới? Chỉ là bọn họ là người nào, sao không thấy bóng dáng?
Vì thế hắn cuối cùng đành thất vọng.
Không có dấu chân của bọn họ, chỉ có một lớp tro bụi trong phòng, nơi này không lâu trước hẳn từng có người ở.
Hắn không thể không về phía trước viện ngồi lại, nhìn bầu trời đêm trăng sáng, có suy nghĩ.
Nửa tháng sau, Ngọc Thanh vẫn cả ngày mê man .
Tần Mộ Phong bưng chén thuốc đi vào, khuôn mặt tuấn tú một mảnh ưu sầu.
Vì sảy thai, hơn nữa ngày đêm bôn ba mệt nhọc, thân mình Ngọc Thanh càng lúc càng suy yếu.
Hắn lẳng lặng đi qua, đau lòng đem nàng gắt gao ôm vào người.
Đều là lỗi của hắn, hắn không nên vội vàng đem nàng mang đến Vũ Sơn như vậy.
Hắn tuyệt đối không thể tưởng tượng được độc tố hại thai nhi lại ăn mòn thân thể nàng như thế. Mấy ngày này hắn độ chân khí cho nàng, bảo thầy thuốc phối phương thuốc cùng tiên dược, để cho nàng sau khi sảy thai tẩm bổ cơ thể, mới thấy sắc mặt trắng bệch dịu đi một chút.
Nhưng thần khí này, đều như trước, không hề có huyết sắc, luôn thấy tái nhợt. Một ngày tại trấn nhỏ kia có một chuyển biến tốt đẹp một chút, hắn rất sợ chỉ trong nhất thời.
Hắn ôm sát nàng, tâm vì nàng mà rất đau.
Nữ tử ở trong lòng hắn tỉnh lại, mi dài chớp nhẹ, môi thở khẽ:
- Luật, là chàng đến đây sao? – Đôi mắt trong veo khẽ nhìn, Tần Mộ Phong nhìn thấy trong mắt nàng chợt lóe lên tia thất vọng.
Mỗi lần vừa tỉnh, nàng đều nghĩ hắn là nam nhân kia, nàng ở trong mộng đều ngóng trông nam nhân kia đến tìm nàng.
Chính là mấy ngày nay, không hề có một chút tin tức gì về hắn.
Chỉ biết là hắn đem Tố Nguyệt từ núi Phượng Linh trở về vương phủ, sau đó hướng ra tuyên bố sườn phi của hắn đã chết.
Hắn lý giải tình trạng trước mắt, hiện tại đang ở nơi như vậy, Luật là tuyệt đối không thể lên Vũ Sơn. Hắn chỉ lo lắng nếu còn cứ như vậy, thân mình Ngọc Thanh sẽ không chống đỡ mà đợi được.
Ngọc Thanh mở mắt ra, nhìn phía ngoài cửa sổ, đột nhiên than nhẹ một câu:
- Bên ngoài lá rụng đẹp quá, Tần đại ca giúp đỡ ta đi ra ngoài tản bộ được không?
Tần Mộ Phong giúp nàng mặc hồ cừu, nâng nàng dậy hướng tới gần từng trận hoa rơi trước gió ở viện ngoài mà đi.
Kỳ thật cây phía trước, chỉ có hai cây lớn, nhưng lại bởi vì lá cây mang màu lửa đỏ, cho nên có vẻ đặc biệt chói mắt.
Ngọc Thanh đứng ở dưới tàng cây, vươn hai tay ra, lẳng lặng tiếp được một mảnh lá đỏ từ trên cây khẽ liệng xuống.
- Tần đại ca, ngươi nói hắn sẽ đến bên ta sao? – Nàng nhìn chiếc lá nhỏ trong bàn tay, đột nhiên nhẹ giọng.
Ngực Tần Mộ Phong đột nhiên cảm thấy đau xót, đang muốn nói cho nàng là Luật nhất định sẽ đến với nàng, lại thấy nữ tử nhẹ nhàng cười, nói:
- Tần đại ca, ta rất nóng vội.
Sau đó đột nhiên lôi kéo tay hắn, hướng đến một khoảng đất xa.
Bước chân đi đến cách vách núi đen còn có vài bước không xa, Ngọc Thanh buông tay hắn ra, buồn bã nói:
- Ta năm tuổi từng bị ngã xuống đây, bởi vì bám vào được cành cây, cho nên mới được cứu lên. Từ đó về sau ta bắt đầu sợ độ cao, mỗi lần lên đỉnh núi đều là sư huynh đi cùng ta.
Nói xong, nàng lại vào trong hướng sơn đạo mà đi, thân mình nhu nhược bước đi nhẹ bẫng giống như thể chỉ một trận gió có thể đem nàng thổi đi, Tần Mộ Phong vội vàng đỡ lấy nàng, theo nàng hướng lên trên.
Đỉnh núi có một mảnh lá lê rụng, làm cho người ta thấy mất mát, xung quanh chẳng còn gì cả.
Ngọc Thanh đi vào trong, gió núi thổi lướt qua hồ cừu trên người nàng, mái tóc đen nhánh dài đến thắt lưng theo gió phiêu tán, thực cô đơn.
- Nơi này từng là nơi của ta cùng sư huynh, sư huynh thổi tiêu, ta nhảy múa, chúng ta cùng nhau ngắm hoa lê. . . . . .
Nàng nhìn phía xa xa thì thào mở miệng, bóng dáng có chút cô tịch.
- Ta vẫn nghĩ cả đời ta chỉ có thể là tân nương của sư huynh, mãi cho đến khi gặp gỡ hắn. – Trong mắt nàng dần dần có ưu tư.
Tần Mộ Phong lẳng lặng nhìn nàng, biết “hắn” trong lời này là ai. Cũng vì nàng lời nói của nàng mà ưu thương đau lòng .
Nàng lặng im, gió núi làm tay áo của nàng khẽ phất lên, một vài sợi tóc đen xẹt qua hai má, che lại vẻ mặt ưu thương kia.
Sau một lúc lâu, nàng đột nhiên nói:
- Tần đại ca, nếu có một ngày ta chờ không được đến lúc hắn tới đón ta, ta mong ngươi đem tro cốt của ta đưa đến trên tay hắn, được không?
- Ngọc Thanh, không được nói như vậy, hắn sẽ đến.
Tần Mộ Phong từng bước đến gần, đột nhiên một tay kéo lấy nàng vào trong lòng, lời nói tất cả đều là thương tiếc:
- Không được nói như vậy, ngươi phải mau khỏe lên, ngươi phải đợi hắn, nhất định phải chờ hắn.
Ngọc Thanh lại nở nụ cười:
- Tần đại ca, chờ thân mình ta đỡ hơn, ngươi thổi tiêu cho ta được không? Ta muốn ở trong này khởi vũ.
- Được, Tần đại ca rất muốn xem kỹ thuật múa của Ngọc Thanh, cho nên muội nhất định phải nhanh chóng khỏe lên. – Tần Mộ Phong ôm càng thêm sát nàng, trong lòng có kinh hoảng.
Nửa tháng sau đó, thân mình Ngọc Thanh cũng không có tốt lên.
Nàng mê man một thời gian dài, ngẫu nhiên lại bị ho khan, khuôn mặt đã tái nhợt nay gần như trong suốt.
Mà thân mình kia, đã rất nhu nhược rồi.
Nàng được bọc trong hồ cừu, lẳng lặng ngồi ở trên hành lang, nhìn phía núi xa, đôi mắt đẹp dần dần thôi động.
- Ngọc Thanh, bên ngoài gió lớn. Ta ôm muội vào đi thôi, muội không thể trúng gió được, sẽ bị phong hàn. – Tần Mộ Phong đau lòng nói.
Hắn thấy được con mắt mòn mỏi trông chờ của nàng, cũng thấy được tuyệt vọng của nàng. Hắn đau lòng vì nàng, lại không thể có được thuốc khiến cho nàng giảm bớt đau đớn.
Hắn như thế nào có thể nói cho nàng biết, trong khoảng thời gian này Luật không tới được, bởi vì hắn có người ràng buộc.
- Ân. – Ngọc Thanh đáp nhẹ một tiếng, thu hồi ánh mắt nhìn xa, để cho Tần Mộ Phong ôm nàng vào nhà.
- Tĩnh dưỡng cho tốt, Tần đại ca hiện tại đi xem sách thuốc. – Tần Mộ Phong đỡ nàng ngồi xuống, nhẹ nhàng hôn lên trán nàng, sau đó lẳng lặng ra khỏi phòng.
Lại không biết nữ tử trên giường, trong khoảng khắc hắn xoay người, hàng mi dày khẽ động, lặng lẽ một giọt lệ rơi xuống.
“Tây Vực hồng hoa” là độc vật hiếm thấy ở Tây Vực, độc tính không bộc phát ngay nhưng lại trong thời gian rất ngắn, rất ít có người biết nếu trong ba ngày không có giải dược, sẽ làm chết thai nhi trong bụng, hơn nữa sẽ làm cơ thể mẹ bị nọc độc ăn mòn.
Chờ nọc độc thẩm thấu đến tất cả kinh mạch, cơ thể mẹ sẽ toàn thân rét run, cả ngày mê man, thậm chí hạ thể sẽ bị xuất huyết, cứ thế làm cho thân mình ngày càng suy yếu, thẳng đến khi hoàn toàn âm hư.
Bởi vì bệnh trạng chậm rãi hiện không rõ, rất nhiều người chỉ nghĩ đến, chỉ đơn giản là dược nạo thai.
Khép lại sách thuốc, mi tâm Tần Mộ Phong nhăn lại thật sâu, lòng bàn tay có run rẩy.
Giờ khắc này, hắn có sự sợ hãi trước nay chưa từng có.
Hắn đứng lên đi tới phòng trúc phía trái, xuyên qua cửa sổ nhỏ, hắn nhìn thấy nữ tử giường lẳng lặng ngủ say, trong tay gắt gao nắm một miếng ngọc bích.
- Phốc. . . . . . – Một con chim bồ câu đưa tin đột nhiên bay đến rồi dừng ở đầu vai hắn, làm cho hắn bừng tỉnh.
Hắn vươn tay ra lấy mẩu giấy trên người nó, sau đó để con chim bay đi.
Xem tin tức trên tờ giấy, hắn mừng rỡ.
Vì thế bước nhanh đi vào trong phòng, kinh hô một tiếng:
- Ngọc Thanh, hắn phải. . . . . . – Bỗng nhìn thấy vẻ mặt nữ tử trên giường, sắc mặt đại biến.
Ngọc Thanh cuộn thân mình lại, tóc mây ướt đẫm mồ hôi, sắc mặt tái nhợt trong suốt, cánh môi run rẩy.
- Tần đại ca, bụng của ta đau quá. . . . . .
Tần Mộ Phong vội đi đến ôm lấy nàng, lúc này mới phát hiện hạ thể của nàng có vết máu.
Hắn vội vàng nhẹ nhàng độ chân khí cho nàng, nàng mới dịu đi một chút, mà mặt hắn lại xám như tro tàn.
Thân mình Ngọc Thanh, có lẽ không còn chống đỡ được bao lâu nữa.
Hắn liều mạng ôm chặt nàng, muốn dùng ấm áp của chính mình ủ ấm thân thể lạnh như băng, lại cuối cùng chỉ thấy được nàng vẫn run rẩy.
- A! – Lúc này ngoài phòng đột nhiên truyền đến một tiếng kêu thê lương, không đợi hắn nhìn xem, trong phòng đột nhiên xuất hiên hai hồng y nữ tử.
- Bọn họ quả nhiên ở trong này, thánh chủ thật sự là tính toán tài tình! – Một nữ tử mừng rỡ.
- Đừng nói lời vô nghĩa nữa, thánh chủ đã hạ lệnh thấy bọn họ liền giết. – Nói xong một tiếng xích vang lên, giơ kiếm hướng Tần Mộ Phong đâm đến.
Tần Mộ Phong vội vàng bế Ngọc Thanh đang suy yếu tránh một kiếm, sau đó nhảy ra ngoài cửa sổ.
- Đừng để cho bọn họ chạy thoát! – Hai hồng y nữ tử đuổi giết.
Tần Mộ Phong ôm Ngọc Thanh chỉ có thể trốn tránh đường kiếm ngoan lệ của các nàng, may mắn khinh công hắn rất cao, mới có thể cùng các nàng bảo trì một khoảng cách nhất định.
Chạy trốn tới tiền thính, hắn mới phát hiện hai người hầu đã ngã xuống trong vũng máu.
Ánh mắt hắn chợt lóe lên, ám khí từ trong tay áo bay ra, thẳng tắp hướng đến cổ họng nữ tử đang giơ kiếm. Hồng y nữ tử không kịp kinh hô, lập tức thân mình ngã xuống.
Hồng y nữ tử còn lại kinh hãi, nàng liếc mắt một cái nhìn nữ tử kia, đột nhiên ngón tay giữa đặt ở trong miệng thổi lên, sau đó giơ kiếm hướng Tần Mộ Phong đâm đến.
Ngay sau đó, liền thấy mười mấy hồng y nữ tử từ chỗ tối phi thân đi ra, đem Tần Mộ Phong bao vây quanh.
Mày kiếm Tần Mộ Phong nhíu lại, biết là không thể tiếp tục đánh lại, vì thế từ trong tay áo lấy ra phi đao bắn về phía đám hồng y.
Khi đám hồng y kia né tránh phi đao, hắn vội vàng ôm Ngọc Thanh hướng xuống chân núi bỏ chạy.
****
Hơn một tháng, thời gian này người trong giang hồ cũng không dây dưa với hắn, chỉ là âm thầm giám thị hành tung nhất cử nhất động của hắn ở thân vương phủ.
Mẫu hậu từ chuyện của Ngọc Thanh lúc trước vẫn có hiềm khích. Mà hắn cách mỗi ngày một lần dùng bồ câu của Mộ Phong đưa tin, nên biết được tình trạng của Ngọc Thanh.
Một ngày kia, hắn bức nàng đi, hắn không để ý nàng bị sảy thai, đối với nàng nhẫn tâm nói.
Đêm hôm đó cũng bởi vì người trong giang hồ làm nên việc khẩn cấp, hắn vốn không định lập tức để Tần Mộ Phong mang nàng đi, hắn vẫn sợ thân mình nàng không chịu nổi, càng sợ nàng sẽ vì lời nói của hắn mà thương tâm.
May mắn là trong thư Mộ Phong nói nàng đã hiểu được tất cả nguyên do, cũng không vì thế luẩn quẩn trong lòng, chỉ là thân mình không được tốt.
Mà hắn, cuối cùng có chút hối hận với quyết định này, hắn sợ Ngọc Thanh cứ như vậy bỏ hắn mà đi.
Hắn biết Ngọc Thanh đã bị thương tổn, Thu Phính kia đã đem cấp dược nạo thai cho nàng cùng Hứa Tình Nhân hắn đã sung vào quân kĩ mà hủy hoại danh tiết.
Hắn rất vội vàng muốn gặp Ngọc Thanh của hắn, chăm sóc miệng vết thương của nàng, chờ nơi này tất cả bình ổn sẽ cùng nàng ẩn cư ở Vũ Sơn.
Chỉ là, ở nơi này có người hắn không bỏ xuống được.
Người kia, là bình thê của hắn.
Nghĩ đến đây, mày kiếm hắn nhíu lại thật sâu.
Cuối cùng, hắn đi ra thư phòng, mày kiếm thoáng giãn ra một ít.
Hôm nay, hắn nhất định phải lên Vũ Sơn để thấy Ngọc Thanh của hắn.
Sau đó cầm áo choàng, bước nhanh hướng đại môn vương phủ mà đi.
Mới vừa đi được một nửa, một tiểu nha đầu vội vã chạy tới, trên mặt tựa hồ sắp khóc:
- Vương gia, không tốt, Nguyệt Vương phi lại hộc máu . . . . . .
Hoàng Phủ Luật kinh hãi, buộc lòng phải tới nơi của Tố Nguyệt.
Tố Nguyệt đang nằm ở trên giường dùng khăn che miệng, một tiểu nha đầu vẻ mặt kinh hoảng vồ nhẹ nàng.
Hắn đi vào, khuôn mặt tuấn tú trầm tĩnh có lo lắng.
- Tố Nguyệt. . . . . .
Mạnh Tố Nguyệt nhìn thấy hắn, vội vàng buông khăn trong tay giấu ở phía sau, cười nói:
- Luật, sao ngươi lại tới đây? Ta mới vừa ăn mấy khối cao hoa mai, cổ họng có điểm không thoải mái.
Hoàng Phủ Luật ngồi xuống bên cạnh nàng, khẽ vuốt dung nhan tái nhợt của nàng, trong mắt có chút đau.
Hôm nay hắn mới biết được vì cái gì lúc trước Tố Nguyệt phải trốn tránh hắn, vì cái gì phải cố ý xuất gia, vì cái gì phải bảo hắn hướng Ngọc Thanh.
Tố Nguyệt vì hắn trả giá tất cả, làm cho hắn không chỉ có có áy náy, còn có ràng buộc.
Khi hắn đem Tố Nguyệt từ núi Phượng Linh trở về, một lần vô tình gặp được, hắn mới biết được Tố Nguyệt hay nôn ra máu .
Hắn truy vấn mãi, Tố Nguyệt mới rơi lệ đầy mặt, nói thời gian của nàng đã không còn nhiều.
Lúc trước nàng bị người đẩy xuống sông Ngọc Hà, một khắc kia, trong cơ thể của nàng liền bị người thần bí ép uống một loại cổ trùng vĩnh viễn không đi ra.
Nàng tự biết mệnh mình không sống được là bao, vì không muốn làm cho hắn thương tâm, nàng đành phải bảo chính mình đã muốn “Chết đi”.
Vốn định ở Am Thủy Nguyệt xuất gia, cho đến khi sinh mệnh chấm dứt, chưa từng nghĩ Thu Phính cố ý tìm đến, phát hiện ra nàng rồi mang đi.
Mà hắn, cũng đã biết người thần bí lúc trước hãm hại Tố Nguyệt là Tiêu Ngọc Khanh sai làm.
Cho nên trong lòng hắn, đối Tố Nguyệt có một loại đau đớn không nói nên lời.
Mấy ngày này, hắn tìm kiếm khắp nơi người có thể trị loại cổ trùng này, lại cuối cùng đành phải thất vọng.
Mà thời gian Tố Nguyệt nôn ra máu càng thêm thường xuyên, lại luôn gạt hắn, làm cho hắn càng thêm đau lòng, cũng làm cho hắn càng không yên lòng.
- Luật, ngươi nhanh đi tìm Ngọc Thanh, Ngọc Thanh nàng nhất định đang chờ ngươi, nàng vừa mới đẻ non, thân mình không tốt. – Mạnh Tố Nguyệt đẩy hắn.
- Chỉ là Tố Nguyệt, ngươi. . . . . . – Hắn cuối cùng vẫn không yên tâm nhìn nàng.
Mạnh Tố Nguyệt ảm đạm cười:
- Ta không sao. Hơn một tháng rồi, nếu ngươi không đi tìm Ngọc Thanh, Ngọc Thanh sẽ tức giận.
- Tố Nguyệt. – Hắn lẳng lặng nhìn nữ tử thiện ý hiểu người này, trong lòng đột nhiên lại đau.
Hắn phân phó nha hoàn bên cạnh:
- Chiếu cố Nguyệt Vương phi thật tốt! – Sau đó lẳng lặng rời đi, trong lòng giãy dụa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.