Chương 52: Chính nghĩa sẽ phán quyết
Mai Thái Khấu Nhục Bao
27/05/2022
SƯỜN XÁM VÀ QUÂN TRANG
Tác giả: Mai Thái Khấu Nhục Bao
Edit + Beta: Dung phi
‼️Truyện chỉ đăng duy nhất tại wattpad Sharonnn2010‼️
????????????
Chương 52: Chính nghĩa sẽ phán quyết
Thấy hơi thở hắn yếu dần, Vân Cương vội vã cõng hắn ra ngoài, ai ngờ vừa quay đầu lại đã thấy Nina Ivanovna, chẳng biết cô ấy đã ở đó từ khi nào nữa.
“Tôi phải đưa anh ta ra ngoài, ở đây tệ quá, anh ta sẽ chết mất!”
Nina chẳng thèm để ý, chỉ nhìn cô đăm đăm: “Rốt cuộc cậu là ai?”
Vân Cương thấy không ổn, hẳn cô ấy đã nghe hết rồi, vừa định nhắm mắt giải thích thì hệ thống nói: “Để cô ấy nhận ra cô.”
“Tôi là Vân Cương.”
Nina Ivnovna sửng sốt: “Nhưng mặt của cậu…”
Hệ thống: “Một phút nữa, thuật che mắt sẽ mất.”
Vân Cương chạy ra ngoài vòi nước, giả bộ rửa mặt rồi ngẩng đầu lên.
Nina càng ngạc nhiên hơn: “Không thể nào! Cô đã làm cách gì vậy?”
“Một kiểu trang điểm mà thôi.”
“Hèn gì tôi cứ cảm thấy khuôn mặt và vóc người cô không tương xứng.” Nina vui vẻ khoác tay cô: “Vân Cương, cuối cùng cũng được gặp lại cô rồi!”
Cô cũng có nhiều thứ muốn nói lắm, nhưng hiện tính mạng Molders đang bị đe dọa, bèn vội vã bảo: “Nina, xin cô giúp tôi, tôi không thể để anh ấy chết được, xin cô cho tôi đưa anh ấy đi.”
Nina do dự rồi hỏi: “Vân Cương, cô hãy nghĩ cho kĩ, cứ coi như bây giờ cô cứu được anh ta, tháng sau anh ta cũng sẽ bị giải đến tòa án quân sự, sẽ không qua được. Cô vẫn muốn cứu anh ta sao?”
“Phải cứu!”
Nina Ivanovna thở dài, phẫy phẫy tay gọi hai người lính đến, bảo họ đưa Molders ra ngoài: “Đến bệnh viện, nhất định phải chữa khỏi.”
“Dạ!”
“Cảm ơn cô.” Vân Cương cảm kích.
“Cảm ơn gì chứ.” Nina vỗ vai người trước mặt: “Cô đã cứu mạng tôi đấy, đi thôi! Chúng ta ôn lại chuyện cũ!”
“Nhưng mà anh ấy…” Cô vẫn còn lo cho Molders.
“Đừng nghĩ nhiều nữa, chúng tôi có rất nhiều bác sĩ giỏi, chắc chắn sẽ cứu được thôi.”
Nina đưa cô đến phòng làm việc, pha hai tách cà phê rồi nói: “Tôi không khoái cái này lắm, nhưng ai cũng thích cả.”
Vân Cương cười: “Tôi không để ý đâu.” Dù sao cũng không nếm được vị gì.
“Sao cô lại chạy vào đây?”
Vân Cương nhấp ly cà phê: “Đi theo thượng tá.”
“Quan hệ của hai người là gì vậy? Sao cô liều mạng thế?”
“Không có quan hệ gì hết…”
“Hả?” Tất nhiên cô nàng chẳng tin.
Vân Cương vội vã chuyển đề tài: “Nina, cô thì sao? Không phải cô muốn vào đội bắn tỉa à? Sao bây giờ lại ở đây?”
Nina rít một hơi thuốc thật sâu rồi nói: “Ừ, tôi đã thành công, đạt được rất nhiều thành tích.”
Vân Cương nhìn người phụ nữ bình thản trước mặt, cảm thấy không tài nào liên hệ được người này với cô gái trẻ khi trước.
“Sau đó thế nào nữa?” Cô hỏi
Nina bật cười: “Sau đó? Bị đâm trúng tay, không cầm được súng nữa, bị điều về đây thôi.”
Chẳng trách cô ấy toàn dùng tay trái, Vân Cương bèn kéo sang nhìn thử, đúng là có một vết sẹo rất dài: “Đau lắm phải không?”
“Không sao, ổn cả, chỉ hơi bất tiện chút thôi.” Nina Ivanovna phẫy đám khói, cười hỏi: “Sao cũng được, gặp lại cô lúc còn sống là vui rồi!”
Vân Cương cũng bật cười: “Phải, còn sống để gặp lại cô, tốt quá đi mất!”
Hai người phụ nữ nhìn nhau cười, chẳng ai nói thêm điều gì.
“Phải rồi, cái kiểu trang điểm đó là sao? Khó tin quá!”
Vân Cương gãi đầu lúng túng: “Nước tôi còn nhiều điều kỳ lạ hơn, phức tạp lắm, nhưng không còn tài liệu gì nữa đâu.”
Nina gật đầu, tỏ ý đã hiểu, chắc cũng cho là rắc rối lắm: “Vậy bây giờ cô không dùng lại khuôn mặt kia được nữa à?”
“Sao? Ừ.”
“Vậy bỏ luôn đi, đừng đến phòng y tế nữa, ở lại với tôi.” Nina chuyển sang trách móc: “Cô cũng thật là, sao không nói tôi biết sớm hơn? Vây tôi còn bảo vệ được cho cô.”
Vân Cương cười cười: “Nina lớn hơn rồi đấy!”
“Tất nhiên, thử lên chiến trường một năm rồi biết, còn cô trông chẳng khác gì!”
“Mọi người thay đổi cả rồi, tôi phải giữ nguyên chứ, lỡ cô không nhận ra tôi nữa thì sao?”
Nina gật đầu lia lịa: “Ừ, không thay đổi là tốt!”
“Mà Nina này, tôi vẫn muốn làm ở trạm y tế.”
“Sao vậy? Ở với tôi như bạn bè không vui hơn à?”
Vân Cương lắc đầu: “Tôi cần công việc, chỉ có công việc mới khiến tôi cố gắng.” Tất nhiên cô không thể nói chuyện nhiệm vụ rồi.
“Được thôi, tôi sẽ sắp xếp tốt, cô đừng tốn sức quá, có gì cứ đến tìm tôi.”
“Ừ! Nina, cô tốt quá!”
Chỉ thế thôi, Vân Cương về lại chỗ làm. Nina nói cô sẽ thay công việc của Landmess, hai y tá kia thành trợ lý của cô.
Đợi Nina Ivanovna đi rồi, một trong số đó mới tò mò hỏi: “Bác sĩ Landmess đi đâu rồi?”
“Cậu ta… Tự ý đi cứu thượng tá kia, bị đày vào trại lao động rồi.” Vân Cương đã nghĩ sẵn lý do từ trước.
“Sao, bác sĩ ấy tốt lắm, tiếc thật!”
Nghe cô ấy nói thế, Vân Cương hơi sững ra, bình thường người này ít nói lắm, cô còn nghĩ cô ấy không ưa mình.
“Tốt như thế nào?”
“Có khả năng, ờ thì… Tốt bụng nữa.”
“Tốt bụng? Sao cô biết?”. truyện đam mỹ
“Nhìn ra được chứ sao!”
Vân Cương thấy ngài ngại vì được khen, bèn chuyển sang đề tài khác.
Ngày thứ hai sau khi về lại khuôn mặt cũ, Wilm Hosenfeld được chuyển đến phòng cấp cứu, trông rất đau đớn. Vân Cương đi qua nhìn thử, phát hiện ra người này không hề giả bộ mà là bệnh thật, bèn nhớ ra đúng là anh ta có bị trúng gió trong phim, bèn vội vã tìm cách sơ cứu.
Hai ngày sau, anh ta đã khỏe hơn, Vân Cương giả vở đi kiểm tra rồi nhét cho anh ta một tờ giấy: “Mười giờ tối, tìm tôi ở căn phòng phía đông.”
Wilm đọc xong, đợi tối đó mọi người ngủ hết rồi lén đến tìm.
Vân Cương bảo anh ta ngồi xuống rồi nhỏ giọng: “Tôi là người bác sĩ Landmess ủy thác, cái người gửi tờ giấy cũ cho anh đấy.”
Wilm Hosenfeld gật đầu: “Tôi phải làm gì đây?”
“Anh có nhớ tên những người mình đã giúp không?”
Wilm suy nghĩa một lát rồi nói: “Chỉ nhớ vài người thôi, không phải lần nào tôi cũng hỏi tên họ.”
Vân Cương gật đầu rồi bảo: “Anh nhớ được ai thì viết hết xuống, tốt nhất là thêm luôn thời gian – địa điểm. Tôi sẽ giúp anh thu thập chứng cứ, cứu anh ra khỏi đây. Hy vọng anh có thể sống sót.”
Wilm nghe mình sẽ được thoát, tay cầm bút cũng run run: “Vì sao lại giúp tôi?”
Vân Cương rũ mắt, cười nhẹ: “Thượng đế sẽ không để một người tốt phải chịu oan ức!”
“Cảm ơn cô…”
“Không cần đâu, hãy tự cảm ơn chính anh đấy!”
“Nếu ra ngoài được, cô có thể gửi lá thư này cho vợ tôi không?” Wilm rút một lá thư ra: “Nhất định vơ con tôi lo lắng lắm.”
“Được.” Vân Cương nhận thư, cất giữ cẩn thận.
Cùng lắm là tháng sau Molders sẽ được đưa ra tòa án quân sự, chắc chắc cô có thể ra ngoài.
Vân Cương hoàn thành xong việc, Nina cho phép cô đến bệnh viện thăm Molders. Mặc dù người này đã sống, nhưng cứ mê man mãi, bác sĩ nói do hắn không còn thiết sống nữa.
Vân Cương nhìn khuôn mặt tái nhợt, hai gò má lõm sâu của Molders, tâm trạng rối bời.
Nina đứng cạnh hỏi: “Tôi nói thật, tôi cảm thấy cái chết sẽ tốt hơn cho anh ta.”
Vân Cương không trả lời, sao cô không hiểu điều đó chứ? Nhưng chính nghĩa phải phán quyết tội ác của hắn, để sự thật được phơi bày, để tất cả những người sống sót được an ủi, và những người đã chết được siêu thoát.
Mấy triệu con người đã không bao giờ trở lại từ Auschwitz, Dachau hay những nơi ở Lodz. Dù là đàn ông, đàn bà, người già, hay trẻ em, đều đáng thương và vô tội biết bao.
Tác giả: Mai Thái Khấu Nhục Bao
Edit + Beta: Dung phi
‼️Truyện chỉ đăng duy nhất tại wattpad Sharonnn2010‼️
????????????
Chương 52: Chính nghĩa sẽ phán quyết
Thấy hơi thở hắn yếu dần, Vân Cương vội vã cõng hắn ra ngoài, ai ngờ vừa quay đầu lại đã thấy Nina Ivanovna, chẳng biết cô ấy đã ở đó từ khi nào nữa.
“Tôi phải đưa anh ta ra ngoài, ở đây tệ quá, anh ta sẽ chết mất!”
Nina chẳng thèm để ý, chỉ nhìn cô đăm đăm: “Rốt cuộc cậu là ai?”
Vân Cương thấy không ổn, hẳn cô ấy đã nghe hết rồi, vừa định nhắm mắt giải thích thì hệ thống nói: “Để cô ấy nhận ra cô.”
“Tôi là Vân Cương.”
Nina Ivnovna sửng sốt: “Nhưng mặt của cậu…”
Hệ thống: “Một phút nữa, thuật che mắt sẽ mất.”
Vân Cương chạy ra ngoài vòi nước, giả bộ rửa mặt rồi ngẩng đầu lên.
Nina càng ngạc nhiên hơn: “Không thể nào! Cô đã làm cách gì vậy?”
“Một kiểu trang điểm mà thôi.”
“Hèn gì tôi cứ cảm thấy khuôn mặt và vóc người cô không tương xứng.” Nina vui vẻ khoác tay cô: “Vân Cương, cuối cùng cũng được gặp lại cô rồi!”
Cô cũng có nhiều thứ muốn nói lắm, nhưng hiện tính mạng Molders đang bị đe dọa, bèn vội vã bảo: “Nina, xin cô giúp tôi, tôi không thể để anh ấy chết được, xin cô cho tôi đưa anh ấy đi.”
Nina do dự rồi hỏi: “Vân Cương, cô hãy nghĩ cho kĩ, cứ coi như bây giờ cô cứu được anh ta, tháng sau anh ta cũng sẽ bị giải đến tòa án quân sự, sẽ không qua được. Cô vẫn muốn cứu anh ta sao?”
“Phải cứu!”
Nina Ivanovna thở dài, phẫy phẫy tay gọi hai người lính đến, bảo họ đưa Molders ra ngoài: “Đến bệnh viện, nhất định phải chữa khỏi.”
“Dạ!”
“Cảm ơn cô.” Vân Cương cảm kích.
“Cảm ơn gì chứ.” Nina vỗ vai người trước mặt: “Cô đã cứu mạng tôi đấy, đi thôi! Chúng ta ôn lại chuyện cũ!”
“Nhưng mà anh ấy…” Cô vẫn còn lo cho Molders.
“Đừng nghĩ nhiều nữa, chúng tôi có rất nhiều bác sĩ giỏi, chắc chắn sẽ cứu được thôi.”
Nina đưa cô đến phòng làm việc, pha hai tách cà phê rồi nói: “Tôi không khoái cái này lắm, nhưng ai cũng thích cả.”
Vân Cương cười: “Tôi không để ý đâu.” Dù sao cũng không nếm được vị gì.
“Sao cô lại chạy vào đây?”
Vân Cương nhấp ly cà phê: “Đi theo thượng tá.”
“Quan hệ của hai người là gì vậy? Sao cô liều mạng thế?”
“Không có quan hệ gì hết…”
“Hả?” Tất nhiên cô nàng chẳng tin.
Vân Cương vội vã chuyển đề tài: “Nina, cô thì sao? Không phải cô muốn vào đội bắn tỉa à? Sao bây giờ lại ở đây?”
Nina rít một hơi thuốc thật sâu rồi nói: “Ừ, tôi đã thành công, đạt được rất nhiều thành tích.”
Vân Cương nhìn người phụ nữ bình thản trước mặt, cảm thấy không tài nào liên hệ được người này với cô gái trẻ khi trước.
“Sau đó thế nào nữa?” Cô hỏi
Nina bật cười: “Sau đó? Bị đâm trúng tay, không cầm được súng nữa, bị điều về đây thôi.”
Chẳng trách cô ấy toàn dùng tay trái, Vân Cương bèn kéo sang nhìn thử, đúng là có một vết sẹo rất dài: “Đau lắm phải không?”
“Không sao, ổn cả, chỉ hơi bất tiện chút thôi.” Nina Ivanovna phẫy đám khói, cười hỏi: “Sao cũng được, gặp lại cô lúc còn sống là vui rồi!”
Vân Cương cũng bật cười: “Phải, còn sống để gặp lại cô, tốt quá đi mất!”
Hai người phụ nữ nhìn nhau cười, chẳng ai nói thêm điều gì.
“Phải rồi, cái kiểu trang điểm đó là sao? Khó tin quá!”
Vân Cương gãi đầu lúng túng: “Nước tôi còn nhiều điều kỳ lạ hơn, phức tạp lắm, nhưng không còn tài liệu gì nữa đâu.”
Nina gật đầu, tỏ ý đã hiểu, chắc cũng cho là rắc rối lắm: “Vậy bây giờ cô không dùng lại khuôn mặt kia được nữa à?”
“Sao? Ừ.”
“Vậy bỏ luôn đi, đừng đến phòng y tế nữa, ở lại với tôi.” Nina chuyển sang trách móc: “Cô cũng thật là, sao không nói tôi biết sớm hơn? Vây tôi còn bảo vệ được cho cô.”
Vân Cương cười cười: “Nina lớn hơn rồi đấy!”
“Tất nhiên, thử lên chiến trường một năm rồi biết, còn cô trông chẳng khác gì!”
“Mọi người thay đổi cả rồi, tôi phải giữ nguyên chứ, lỡ cô không nhận ra tôi nữa thì sao?”
Nina gật đầu lia lịa: “Ừ, không thay đổi là tốt!”
“Mà Nina này, tôi vẫn muốn làm ở trạm y tế.”
“Sao vậy? Ở với tôi như bạn bè không vui hơn à?”
Vân Cương lắc đầu: “Tôi cần công việc, chỉ có công việc mới khiến tôi cố gắng.” Tất nhiên cô không thể nói chuyện nhiệm vụ rồi.
“Được thôi, tôi sẽ sắp xếp tốt, cô đừng tốn sức quá, có gì cứ đến tìm tôi.”
“Ừ! Nina, cô tốt quá!”
Chỉ thế thôi, Vân Cương về lại chỗ làm. Nina nói cô sẽ thay công việc của Landmess, hai y tá kia thành trợ lý của cô.
Đợi Nina Ivanovna đi rồi, một trong số đó mới tò mò hỏi: “Bác sĩ Landmess đi đâu rồi?”
“Cậu ta… Tự ý đi cứu thượng tá kia, bị đày vào trại lao động rồi.” Vân Cương đã nghĩ sẵn lý do từ trước.
“Sao, bác sĩ ấy tốt lắm, tiếc thật!”
Nghe cô ấy nói thế, Vân Cương hơi sững ra, bình thường người này ít nói lắm, cô còn nghĩ cô ấy không ưa mình.
“Tốt như thế nào?”
“Có khả năng, ờ thì… Tốt bụng nữa.”
“Tốt bụng? Sao cô biết?”. truyện đam mỹ
“Nhìn ra được chứ sao!”
Vân Cương thấy ngài ngại vì được khen, bèn chuyển sang đề tài khác.
Ngày thứ hai sau khi về lại khuôn mặt cũ, Wilm Hosenfeld được chuyển đến phòng cấp cứu, trông rất đau đớn. Vân Cương đi qua nhìn thử, phát hiện ra người này không hề giả bộ mà là bệnh thật, bèn nhớ ra đúng là anh ta có bị trúng gió trong phim, bèn vội vã tìm cách sơ cứu.
Hai ngày sau, anh ta đã khỏe hơn, Vân Cương giả vở đi kiểm tra rồi nhét cho anh ta một tờ giấy: “Mười giờ tối, tìm tôi ở căn phòng phía đông.”
Wilm đọc xong, đợi tối đó mọi người ngủ hết rồi lén đến tìm.
Vân Cương bảo anh ta ngồi xuống rồi nhỏ giọng: “Tôi là người bác sĩ Landmess ủy thác, cái người gửi tờ giấy cũ cho anh đấy.”
Wilm Hosenfeld gật đầu: “Tôi phải làm gì đây?”
“Anh có nhớ tên những người mình đã giúp không?”
Wilm suy nghĩa một lát rồi nói: “Chỉ nhớ vài người thôi, không phải lần nào tôi cũng hỏi tên họ.”
Vân Cương gật đầu rồi bảo: “Anh nhớ được ai thì viết hết xuống, tốt nhất là thêm luôn thời gian – địa điểm. Tôi sẽ giúp anh thu thập chứng cứ, cứu anh ra khỏi đây. Hy vọng anh có thể sống sót.”
Wilm nghe mình sẽ được thoát, tay cầm bút cũng run run: “Vì sao lại giúp tôi?”
Vân Cương rũ mắt, cười nhẹ: “Thượng đế sẽ không để một người tốt phải chịu oan ức!”
“Cảm ơn cô…”
“Không cần đâu, hãy tự cảm ơn chính anh đấy!”
“Nếu ra ngoài được, cô có thể gửi lá thư này cho vợ tôi không?” Wilm rút một lá thư ra: “Nhất định vơ con tôi lo lắng lắm.”
“Được.” Vân Cương nhận thư, cất giữ cẩn thận.
Cùng lắm là tháng sau Molders sẽ được đưa ra tòa án quân sự, chắc chắc cô có thể ra ngoài.
Vân Cương hoàn thành xong việc, Nina cho phép cô đến bệnh viện thăm Molders. Mặc dù người này đã sống, nhưng cứ mê man mãi, bác sĩ nói do hắn không còn thiết sống nữa.
Vân Cương nhìn khuôn mặt tái nhợt, hai gò má lõm sâu của Molders, tâm trạng rối bời.
Nina đứng cạnh hỏi: “Tôi nói thật, tôi cảm thấy cái chết sẽ tốt hơn cho anh ta.”
Vân Cương không trả lời, sao cô không hiểu điều đó chứ? Nhưng chính nghĩa phải phán quyết tội ác của hắn, để sự thật được phơi bày, để tất cả những người sống sót được an ủi, và những người đã chết được siêu thoát.
Mấy triệu con người đã không bao giờ trở lại từ Auschwitz, Dachau hay những nơi ở Lodz. Dù là đàn ông, đàn bà, người già, hay trẻ em, đều đáng thương và vô tội biết bao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.