Chương 56: Ngược chiều
Mai Thái Khấu Nhục Bao
27/05/2022
SƯỜN XÁM VÀ QUÂN TRANG
Tác giả: Mai Thái Khấu Nhục Bao
Edit + Beta: Dung phi
‼️Truyện chỉ đăng duy nhất tại wattpad Sharonnn2010‼️
????????????
Chương 56: Ngược chiều
Thẩm Vân Cương là người hai đời cộng lại cũng gần ba mươi rồi, vốn không muốn đôi co với một cô gái nhỏ, nhưng không ngờ cô bé ấy vẫn vô lý thế.
Nina Ivanovna tới phòng cấp cứu với vẻ nghiêm mặt, gọi cô ra ngoài, Vân Cương nhìn rồi hỏi: “Sao thế Nina?”
Cô ấy hạ điếu thuốc lá xuống nói: “Vân Cương, cô không thể ở lại đây nữa, tôi chuẩn bị rồi, mai cô đi đi.”
“Rốt cuộc là thế nào?”
“Tôi nghe nói hai hôm trước Nastasia đến tìm cô?”
Vân Cương nghĩ một lát rồi nói: “Là cái cô bé tóc bạch kim mắt xanh đấy à?”
“Ừ, nó là con gái chỉ huy trại đấy, năm ngoái đến thăm xong ở lại luôn. Bị chiều hư mất, ai thấy cũng nhức đầu.”
“Nên nó muốn quấy rầy tôi?”
“Ừ, tôi đã ngăn rồi, nhưng chỉ được lần này thôi, còn lần sau tôi không cứu được cô đâu.” Nina nhét một túi vải vào tay cô: “Ngày mai có một chuyến tàu về Đức, cô có thể xuống giữa chừng bất cứ lúc nào. Chuẩn bị đi, chậm nhất là chiều mai cô phải đi.”
Nina thông báo xong thì vội đi mất.
Vân Cương mở ra nhìn, trong có ít tiền và mấy giấy tờ cần thiết lúc đi tàu, cô nhìn theo bóng lưng cô ấy mà nói: “Cảm ơn.”
Tối đó, cuối cùng Molders cũng được thả ra khỏi nhà giam, hẳn cũng có phần Nina trong đó. Vân Cương ngẩng lên nhìn hắn, không nói gì mà cúi đầu tiếp tục sửa soạn đồ đạc.
Molders đi đến muốn ôm cô một lát, nhưng vừa khoanh tay đã bị cô xoay người đẩy ra.
“Sao thế?”
“Em bận.”
Hắn thấy cô đang sửa sang lại balo thì thấy bất an: “Bây giờ em muốn đi đâu?”
Vân Cương thẳng người, híp mắt phủ chút bụi dính trước ngực bằng hai tay: “Cô người yêu nhỏ của anh đuổi em đi, em biết làm sao đây? Đành phải thu dọn thôi.”
Molders xụ mặt: “Cô ta quấy rầy em?”
Vân Cương nhún vai: “Không ngờ hai năm qua, anh cũng không rảnh nhỉ?”
“Anh không có quan hệ gì với cô ta hết”
“Anh không cần giải thích với em, ngày mai em phải đi rồi, dù sao… Em cũng phải đi.”
Molders xuôi tay không đáp, tiến lên siết chặt lấy cô: “Anh biết em sẽ phải đi, nhưng luôn tham lam muốn kéo dài thêm nữa.”
Vân Cương không gạt tay hắn mà chỉ im lặng đứng đó. Một lát sau, cô thở dài, ôm ngược lấy hắn.
“Molders.” Dường như đây là lần đầu cô hỏi đến số phận hắn: “Nếu anh có cơ hội chạy thoát, không bị xét xử, anh có đi không?”
Molders thả lỏng ra, quay người cô lại, nhìn cô mà nói: “Nếu cả đời phải đối mặt với sự dằn vặt, hèn nhát như thế. Anh sẵn lòng đối mặt với thực tại, là anh đã gây ra tội ác.”
Thẩm Vân Cương cười đáp: “Em cũng đoán được rồi.”
Nhưng cơn ly biệt cuộc sống đến đột ngột khiến Molders không kịp trở tay, hắn nâng gò má cô lên, vuốt ve bằng bụng ngón tay cái. Hắn phải dùng biểu cảm gì, giọng nói gì, lời gì để từ biệt cô đây? Molders sợ vừa mở lời sẽ mất lý trí, cả không khí cũng lạnh xuống theo.
“Vân Cương.”
“Ừm”
“Lần này em đi rồi, anh không mong chúng ta gặp nhau nữa.”
Vân Cương nghe được ẩn ý trong lời anh, cô miễn cưỡng hé miệng: “Được, em đồng ý với anh.”
Đêm về khuya, Vân Cương vốn vẫn luôn đối mặt vách tường lặng lẽ xoay người lại, mượn ánh sáng mờ mờ nhìn người đàn ông đang ngủ say, khẽ phác họa lại những đường nét trên khuôn mặt anh giữa không khí: “Chuyện đau khổ nhất trong cuộc đời mỗi chúng ta là được gặp một người rất quan trọng với mình, nhưng sau cùng lại phát hiện họ và ta chỉ duyên không phận, vì thế ta không thể không buông tay.” Đó là một đoạn văn do Shakespeare viết, cũng là lời tiếng Trung hôm đó cô nói hắn nghe.
Gió thổi ngang, cửa sổ nhỏ đơn sơ, Vân Cương dịu dàng đi qua Molders để xuống giường.
Ngoài trơi mưa lất phất, trăng sáng cũng đã yên lặng nép mình đi.
Sáng hôm sau, Molders dậy rất sớm để chuẩn bị tập hợp, thấy Vân Cương vẫn chưa tỉnh bèn dịu dàng hạ một nụ hôn xuống đôi mắt cô, nói: “Tạm biệt, cô gái của anh!”
Nhưng sự yên tĩnh bị một giọng nóng nảy phá vỡ ngay, Nastasia giận giữ chạy vào: “Hai người lại dính vào nhau rồi? Đồ vô liêm sỉ!”
Vân Cương đã hoàn toàn ghét người này, cũng không muốn phiền phức nên nói qua loa: “Dạ dạ dạ, chị nói đúng tất.”
Nastasia đắc ý: “Thôi, dù sao cô sắp cút ngay rồi, hết đe dọa.”
Vân Cương đi rửa mặt thẳng, không thèm nhìn cô bé, nói chung không nên để ý một đứa trẻ bị dạy hư, dù là ở thời đại nào đi nữa.
Nhưng Nastasia vẫn không buông tha mà lẽo đẽo theo, Vân Cương hết cách, đành nhìn sang bảo: “Ghét thì còn theo chị làm gì?”
Cô bé đi chậm lại: “Ai… Ai đi theo cô, đây cũng chỗ cha tôi quản lý, cô lo được tôi à?”
“Rồi rồi rồi.” Vân Cương không muốn nhiều lời.
Vốn cô còn tưởng cô bé sẽ chán mà đi, ai dè cô bé đi theo cô cả sáng, cô còn vài chuyện muốn nói với Nina đó.
“Rốt cuộc em muốn gì, nói thẳng đi, chị sẽ giúp!”
Nastasia hết mũi lên trời: “Tôi, tôi muốn xem thử rốt cuộc cô có gì hay, sao anh ấy lại thích cô đến thế, nhưng nhìn mãi không thấy gì. Mặt mũi phẳng lì ra đó, người thì gầy cui, tính tình cũng xàm xàm.”
“…” Về vấn đề ngoại hình, đúng là cô không cãi được. Quan niệm sắc đẹp khác nhau, không miễn cưỡng được, nhưng cô dám chắc nhân phẩm mình hơn cô bé cả bầu trời.
Tuy vậy, chắc chắn Vân Cương không nói, nên cô híp mắt cười với cô nhóc: “Phải, khẩu vị anh ấy lạ thế đó, chị cũng chịu thôi.”
Đang nói chuyện thì Nina Ivanovna đến, cô ấy bảo Vân Cương: “Đi thôi, tôi đưa cô ra ga.”
Cuối cùng cũng thoát được cô gái này, Vân Cương đeo balo lên đi với Nina.
“Nina, tôi có thể xin cô một chuyện không?”
“Cô nói đi.”
“Lần này tôi đến Ba Lan tìm bằng chứng.”
“Bằng chứng?” Nina Ivanovna không hiểu gì: “Bằng chứng gì cơ?”
“Trong trại lao động có một tù binh Đức tên là Wilm Hosenfeld, dù là tội phạm chiến tranh nhưng thực ra anh ta là người tốt, không đồng ý với Hitler, lúc ở Ba Lan còn mạo hiểm cứu rất nhiều người Do thái. Tôi sẽ đi tìm tất cả những người đó để lấy bằng chứng, hy vọng có thể thuyết phục chính phủ Liên Xô giao lại anh ta cho Ba Lan.”
Nina nghe xong, tất nhiên là không ngờ: “Thật à?”
Vân Cương gật đầu: “Tôi sẽ đi thu thập chứng cứ.”
Nina Ivanovna gật đầu nghiêm túc: “Nếu cô nói thật, tôi sẵn lòng giúp đỡ, không để người tốt bị án oan.”
“Cảm ơn cô.”
Vân Cương vẫy tay với cô ấy, leo lên tàu.
Đoàn tàu chạy, tiếng kêu lớn của lò hơi nước vang lên khiến không khí ngột ngạt hơn. Nina Ivanovna nhìn theo bóng cô.
Lúc này Molders đang làm việc cũng hướng mắt đến phương xa, ánh mắt đượm đầy tình yêu. Từ lúc bắt đầu, số mệnh đã quyết địch kết cục của họ. Cô đi đến tương lai rạng rỡ, đoàn tàu kia đi ngược với hắn, đã sai hướng rồi, đành phải đi muôn đời muôn kiếp.
May mắn được gặp cô chính là ánh sáng đẹp đẽ nhất con đường mù mịt hắn đi.
Tác giả: Mai Thái Khấu Nhục Bao
Edit + Beta: Dung phi
‼️Truyện chỉ đăng duy nhất tại wattpad Sharonnn2010‼️
????????????
Chương 56: Ngược chiều
Thẩm Vân Cương là người hai đời cộng lại cũng gần ba mươi rồi, vốn không muốn đôi co với một cô gái nhỏ, nhưng không ngờ cô bé ấy vẫn vô lý thế.
Nina Ivanovna tới phòng cấp cứu với vẻ nghiêm mặt, gọi cô ra ngoài, Vân Cương nhìn rồi hỏi: “Sao thế Nina?”
Cô ấy hạ điếu thuốc lá xuống nói: “Vân Cương, cô không thể ở lại đây nữa, tôi chuẩn bị rồi, mai cô đi đi.”
“Rốt cuộc là thế nào?”
“Tôi nghe nói hai hôm trước Nastasia đến tìm cô?”
Vân Cương nghĩ một lát rồi nói: “Là cái cô bé tóc bạch kim mắt xanh đấy à?”
“Ừ, nó là con gái chỉ huy trại đấy, năm ngoái đến thăm xong ở lại luôn. Bị chiều hư mất, ai thấy cũng nhức đầu.”
“Nên nó muốn quấy rầy tôi?”
“Ừ, tôi đã ngăn rồi, nhưng chỉ được lần này thôi, còn lần sau tôi không cứu được cô đâu.” Nina nhét một túi vải vào tay cô: “Ngày mai có một chuyến tàu về Đức, cô có thể xuống giữa chừng bất cứ lúc nào. Chuẩn bị đi, chậm nhất là chiều mai cô phải đi.”
Nina thông báo xong thì vội đi mất.
Vân Cương mở ra nhìn, trong có ít tiền và mấy giấy tờ cần thiết lúc đi tàu, cô nhìn theo bóng lưng cô ấy mà nói: “Cảm ơn.”
Tối đó, cuối cùng Molders cũng được thả ra khỏi nhà giam, hẳn cũng có phần Nina trong đó. Vân Cương ngẩng lên nhìn hắn, không nói gì mà cúi đầu tiếp tục sửa soạn đồ đạc.
Molders đi đến muốn ôm cô một lát, nhưng vừa khoanh tay đã bị cô xoay người đẩy ra.
“Sao thế?”
“Em bận.”
Hắn thấy cô đang sửa sang lại balo thì thấy bất an: “Bây giờ em muốn đi đâu?”
Vân Cương thẳng người, híp mắt phủ chút bụi dính trước ngực bằng hai tay: “Cô người yêu nhỏ của anh đuổi em đi, em biết làm sao đây? Đành phải thu dọn thôi.”
Molders xụ mặt: “Cô ta quấy rầy em?”
Vân Cương nhún vai: “Không ngờ hai năm qua, anh cũng không rảnh nhỉ?”
“Anh không có quan hệ gì với cô ta hết”
“Anh không cần giải thích với em, ngày mai em phải đi rồi, dù sao… Em cũng phải đi.”
Molders xuôi tay không đáp, tiến lên siết chặt lấy cô: “Anh biết em sẽ phải đi, nhưng luôn tham lam muốn kéo dài thêm nữa.”
Vân Cương không gạt tay hắn mà chỉ im lặng đứng đó. Một lát sau, cô thở dài, ôm ngược lấy hắn.
“Molders.” Dường như đây là lần đầu cô hỏi đến số phận hắn: “Nếu anh có cơ hội chạy thoát, không bị xét xử, anh có đi không?”
Molders thả lỏng ra, quay người cô lại, nhìn cô mà nói: “Nếu cả đời phải đối mặt với sự dằn vặt, hèn nhát như thế. Anh sẵn lòng đối mặt với thực tại, là anh đã gây ra tội ác.”
Thẩm Vân Cương cười đáp: “Em cũng đoán được rồi.”
Nhưng cơn ly biệt cuộc sống đến đột ngột khiến Molders không kịp trở tay, hắn nâng gò má cô lên, vuốt ve bằng bụng ngón tay cái. Hắn phải dùng biểu cảm gì, giọng nói gì, lời gì để từ biệt cô đây? Molders sợ vừa mở lời sẽ mất lý trí, cả không khí cũng lạnh xuống theo.
“Vân Cương.”
“Ừm”
“Lần này em đi rồi, anh không mong chúng ta gặp nhau nữa.”
Vân Cương nghe được ẩn ý trong lời anh, cô miễn cưỡng hé miệng: “Được, em đồng ý với anh.”
Đêm về khuya, Vân Cương vốn vẫn luôn đối mặt vách tường lặng lẽ xoay người lại, mượn ánh sáng mờ mờ nhìn người đàn ông đang ngủ say, khẽ phác họa lại những đường nét trên khuôn mặt anh giữa không khí: “Chuyện đau khổ nhất trong cuộc đời mỗi chúng ta là được gặp một người rất quan trọng với mình, nhưng sau cùng lại phát hiện họ và ta chỉ duyên không phận, vì thế ta không thể không buông tay.” Đó là một đoạn văn do Shakespeare viết, cũng là lời tiếng Trung hôm đó cô nói hắn nghe.
Gió thổi ngang, cửa sổ nhỏ đơn sơ, Vân Cương dịu dàng đi qua Molders để xuống giường.
Ngoài trơi mưa lất phất, trăng sáng cũng đã yên lặng nép mình đi.
Sáng hôm sau, Molders dậy rất sớm để chuẩn bị tập hợp, thấy Vân Cương vẫn chưa tỉnh bèn dịu dàng hạ một nụ hôn xuống đôi mắt cô, nói: “Tạm biệt, cô gái của anh!”
Nhưng sự yên tĩnh bị một giọng nóng nảy phá vỡ ngay, Nastasia giận giữ chạy vào: “Hai người lại dính vào nhau rồi? Đồ vô liêm sỉ!”
Vân Cương đã hoàn toàn ghét người này, cũng không muốn phiền phức nên nói qua loa: “Dạ dạ dạ, chị nói đúng tất.”
Nastasia đắc ý: “Thôi, dù sao cô sắp cút ngay rồi, hết đe dọa.”
Vân Cương đi rửa mặt thẳng, không thèm nhìn cô bé, nói chung không nên để ý một đứa trẻ bị dạy hư, dù là ở thời đại nào đi nữa.
Nhưng Nastasia vẫn không buông tha mà lẽo đẽo theo, Vân Cương hết cách, đành nhìn sang bảo: “Ghét thì còn theo chị làm gì?”
Cô bé đi chậm lại: “Ai… Ai đi theo cô, đây cũng chỗ cha tôi quản lý, cô lo được tôi à?”
“Rồi rồi rồi.” Vân Cương không muốn nhiều lời.
Vốn cô còn tưởng cô bé sẽ chán mà đi, ai dè cô bé đi theo cô cả sáng, cô còn vài chuyện muốn nói với Nina đó.
“Rốt cuộc em muốn gì, nói thẳng đi, chị sẽ giúp!”
Nastasia hết mũi lên trời: “Tôi, tôi muốn xem thử rốt cuộc cô có gì hay, sao anh ấy lại thích cô đến thế, nhưng nhìn mãi không thấy gì. Mặt mũi phẳng lì ra đó, người thì gầy cui, tính tình cũng xàm xàm.”
“…” Về vấn đề ngoại hình, đúng là cô không cãi được. Quan niệm sắc đẹp khác nhau, không miễn cưỡng được, nhưng cô dám chắc nhân phẩm mình hơn cô bé cả bầu trời.
Tuy vậy, chắc chắn Vân Cương không nói, nên cô híp mắt cười với cô nhóc: “Phải, khẩu vị anh ấy lạ thế đó, chị cũng chịu thôi.”
Đang nói chuyện thì Nina Ivanovna đến, cô ấy bảo Vân Cương: “Đi thôi, tôi đưa cô ra ga.”
Cuối cùng cũng thoát được cô gái này, Vân Cương đeo balo lên đi với Nina.
“Nina, tôi có thể xin cô một chuyện không?”
“Cô nói đi.”
“Lần này tôi đến Ba Lan tìm bằng chứng.”
“Bằng chứng?” Nina Ivanovna không hiểu gì: “Bằng chứng gì cơ?”
“Trong trại lao động có một tù binh Đức tên là Wilm Hosenfeld, dù là tội phạm chiến tranh nhưng thực ra anh ta là người tốt, không đồng ý với Hitler, lúc ở Ba Lan còn mạo hiểm cứu rất nhiều người Do thái. Tôi sẽ đi tìm tất cả những người đó để lấy bằng chứng, hy vọng có thể thuyết phục chính phủ Liên Xô giao lại anh ta cho Ba Lan.”
Nina nghe xong, tất nhiên là không ngờ: “Thật à?”
Vân Cương gật đầu: “Tôi sẽ đi thu thập chứng cứ.”
Nina Ivanovna gật đầu nghiêm túc: “Nếu cô nói thật, tôi sẵn lòng giúp đỡ, không để người tốt bị án oan.”
“Cảm ơn cô.”
Vân Cương vẫy tay với cô ấy, leo lên tàu.
Đoàn tàu chạy, tiếng kêu lớn của lò hơi nước vang lên khiến không khí ngột ngạt hơn. Nina Ivanovna nhìn theo bóng cô.
Lúc này Molders đang làm việc cũng hướng mắt đến phương xa, ánh mắt đượm đầy tình yêu. Từ lúc bắt đầu, số mệnh đã quyết địch kết cục của họ. Cô đi đến tương lai rạng rỡ, đoàn tàu kia đi ngược với hắn, đã sai hướng rồi, đành phải đi muôn đời muôn kiếp.
May mắn được gặp cô chính là ánh sáng đẹp đẽ nhất con đường mù mịt hắn đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.