Chương 3: Chương 3
Viburnum
02/01/2018
Biên tập: Yến Phi Ly
Từ ngày rời khỏi Diệp gia, trong lòng Đồng Nhạn Linh vẫn quẩn quanh rất nhiều thắc mắc.
Anh thật sự không thích điệu bộ của vị đại thiếu gia kia, phong thái cũng vậy mà cách ăn nói cũng thế, giơ tay nhấc chân đều lộ ra vẻ cao ngạo rét lạnh như băng, thật khó tiếp cận.
Đương nhiên, chính anh cũng không cần thiết phải tiếp cận người này, chỉ có điều cùng là thành viên trong một gia đình sao lại có thể khác biệt lớn đến vậy? Cậu học trò nhỏ của anh thì vô cùng sáng sủa thân thiết, Diệp lão gia tuy có vài phần uy nghiêm nhưng cũng được cho là hòa ái, duy chỉ vị đại thiếu gia này…..
Thầm nghĩ về sau vẫn nên tận lực tránh chạm mặt người kia mới được, dù có ngẫu nhiên chạm mặt thì cũng hạn chế tiếp xúc sẽ tốt hơn, nghĩ xong Đồng Nhạn Linh gọi xe kéo tay đi tới tòa soạn Thiên Giang.
Anh đi tìm Lý Kính Đình.
“Nhạn Linh? Sao cậu về sớm vậy?” Thấy anh xuất hiện, người kia cao hứng phấn chấn chạy ra cửa văn phòng, “Hôm nay không phải tới chỗ Diệp gia sao?”
“Vâng, em vừa đi. Định tới báo cáo tình huống cho anh chút.” Thoáng dịch thân tránh ra một lối đi ở cửa văn phòng, Đồng Nhạn Linh mỉm cười khe khẽ với đối phương.
“Sớm như vậy đã….” Vừa nói vừa lôi đồng hồ quả quýt ra, Lý Kính Đình nhìn thoáng qua thời gian, mới nhe răng cười ngây ngô vài tiếng “Ái chà, đã giữa trưa rồi sao, anh cứ tưởng còn sớm chứ. Sáng nay bận như cún ấy, gần đây mấy tin tức nóng lắm, người nhằm vào việc này mà phát ngôn cũng nhiều, bản thảo tụi anh xem không ngớt đây nè.”
“Vậy giờ em tới đây có ảnh hưởng…..”
“Không không! Giờ nên đi uống trà ăn chút gì mà.” Vẫn nói năng rất phấn khởi, Lý Kính Đình bảo Đồng Nhạn Linh chờ anh một lát, chạy ùa vào văn phòng, cầm vội cái áo khoác mặc vào người lại chạy ra “Đi thôi, cuối phố có quán trà thanh tĩnh dễ chịu, vừa lúc thích hợp nói chuyện phiếm.”
Bị mời nhiệt tình như vậy cũng không dễ từ chối, ngẫm lại mình cũng hơi đói bụng, Đồng Nhạn Linh gật gật đầu, rời khỏi toà soạn cùng Lý Kính Đình.
Hai người rẽ qua đường hẻm, lại đi bộ về phía trước vài bước liền trông thấy một quán trà không mấy bắt mắt, quán trà không có bảng hiệu lớn, chỉ treo ở cổng một miếng đồng, bên trên có khắc hai chữ “Minh Nguyệt”.
Bước vào trong cũng không thấy người chào tiếp đón, thẳng đến khi cả hai tìm chỗ ngồi xuống mới có một cậu thanh niên tầm 23, 24 tuổi đi tới. Người này vừa lưu loát dùng khăn lau sạch sẽ bàn trà vừa hỏi hai vị khách muốn uống gì.
“Hồng trà.” Lý Kính Đình trực tiếp quyết định, sau đó khi người thanh niên kia gật đầu ghi nhớ lại thêm vào một câu “Phiền cậu làm hai phần điểm tâm, một phần bò kho, một sa lát trộn.”
“Ơ…. thưa ngài, nơi này của chúng tôi chỉ có trà, ngài muốn ăn nhẹ thì chúng tôi phải ra ngoài mua ở quán bên kia đường cho ngài, vậy sẽ phải tốn thêm phí, còn không bằng ngài chính mình qua đó dùng bữa.” Chàng thanh niên vừa nói vừa chỉ nhà hàng ở phía đối diện.
“Không sao, tiền công nên đưa mà, tôi chẳng qua là lười đi qua đi lại.” Trên mặt treo nụ cười khôn khéo của người tri thức, Lý Kính Đình nói xong móc ra mấy đồng bạc nhét vào trong tay chàng thanh niên trẻ tuổi nọ, lại đưa mắt ra hiệu.
Nhìn thấu ý của anh, người kia cũng không nói thêm gì, lịch sự bảo “Xin quý khách vui lòng chờ một lát” liền cầm tiền đi về phía quầy.
“Học trưởng, lần này để em trả tiền cơm với tiền trà đi.” Đồng Nhạn Linh nói mà có hơi quẫn bách “Thật ra em đã muốn mời anh một bữa.”
“Mời anh ăn cơm? Để làm gì?”
“Cám ơn chuyện anh giới thiệu công việc cho em.”
“Ôi dào….. Nhạn Linh à, chút việc cỏn con này cậu nói thành nghiêm trọng thế làm gì?”
“Sao có thể coi là việc nhỏ?”
“Dù sao anh thấy cũng không lớn.” Lý Kính Đình khoát tay “Nếu cậu muốn mời anh chi bằng lúc nào nhận lương rồi mời đi, anh em mình lại tới đây ăn một bữa cho đã.”
“Thế sao không tới quán rượu? Chỗ này lại phải ra ngoài mua về.”
“Cậu chắc không biết nhỉ, nơi này không giống những chỗ khác đâu.” Rất có vẻ thần thần bí bí, Lý Kính Đình ép âm lượng xuống thật thấp “Cậu biết chỗ này là của ai không?”
“Ai?”
“Sáu năm trước, có một vụ án mạng oanh động thủ đô, Hạ Minh Nguyệt nổi danh tuyệt thế mất tích mấy ngày lại trở về, sau đó liền rời khỏi Lê Viên……”
“À, em nhớ rõ.” Gật gật đầu, Đồng Nhạn Linh cũng cùng hồi ức “Lúc ấy, tựa hồ có vụ án còn lớn hơn, đại thiếu gia nhà họ Hạng bị bắn chết……”
“Đúng đúng, hai chuyện này nối tiếp nhau. Lúc ấy trên báo cũng ồn ào một thời gian, năm ấy quả là chuyện hay bấp bênh không ngừng, về sau chuyện này không ai nhắc tới nữa. Mãi tận năm ngoái, toà soạn của anh chuyển đến đây mới ngẫu nhiên phát hiện quán trà này.”
“Chẳng lẽ tấm đồng trước cổng kia……”
“Phải.”
“Vậy sao học trưởng không đăng tin này lên?” Đồng Nhạn Linh cười rộ lên, chung quy vẫn cảm giác người am hiểu về việc viết tin tức kích động như đàn anh của mình hẳn sẽ không bỏ qua cơ hội này mới đúng.
“Vốn cũng định viết rồi nhưng sau lại cảm thấy tội gì phá sự thanh tĩnh của người ta. Nơi này ít người, trà ngon, chi bằng anh liền thành thật làm một vị khách phẩm trà đi.”
“Cũng phải.” Gật gật đầu, tựa hồ hơi đăm chiêu, Đồng Nhạn Linh khẽ đẩy kính mắt, hơi chần chờ nhưng vẫn nói “Học trưởng thứ em lắm miệng, người đọc sách lẽ ra vốn không nên nói mấy lời thị phi thế này nhưng vừa rồi vừa nhắc tới ‘Đại thiếu gia’ của Hạng gia, em mới hỏi anh về người kia chút, ừm…… đại thiếu gia của Diệp gia kia là người như thế nào?”
“Lạnh như băng?”
“Đúng, đúng.” Thấy đối phương tiếp lời của mình, anh mới hơi buông lỏng khẩu khí.
Mà Lý Kính Đình thì lại hứng trí bừng bừng.
“Anh cũng không có cách nào trò chuyện với vị đại thiếu gia kia, cậu ta không buồn để ai vào mắt, vẫn là nhị thiếu gia sáng sủa, hiền hoà, ngoan ngoãn hơn.”
“Quả thật.”
“Cho nên anh mới yên tâm giới thiệu cậu làm gia sư cho nhị thiếu gia đó. Nếu như tính tình hai anh em họ giống hệt nhau thì cậu khổ rồi.” Lý Kính Đình vừa nói vừa cười, khi phục vụ mang trà lên mới tạm dừng nói tiếng cảm ơn, tiếp đó lại mở miệng “Có thể là vì hai người đó không cùng một mẹ. Đại thiếu gia là do vợ của Diệp lão gia lúc trẻ tuổi sinh, tính ra thì là vợ cả, môn đăng hộ đối với lão gia lắm, cũng là con cái gia đình có quyền thế. Nghe nói khi còn sống là người phụ nữ độc lập mạnh mẽ, ngay cả lão gia cũng sợ bà ấy đấy. Sau này, lão gia lại cưới bà hai bà ba bà tư, bà hai không sinh con, bà ba sinh được đại tiểu thư và tam tiểu thư, bà tư thì sinh nhị tiểu thư. À tiện thể nhắc luôn, trước khi chết bà cả đã khiến lão gia cưới con gái của một gia đình danh môn, đó chính là bà năm, mẹ đẻ của tứ tiểu thư và nhị thiếu gia. Nhị thiếu gia xem như là con út của Diệp lão gia rồi, bốn mươi lăm tuổi mới có cậu nhóc ấy, cho nên được cưng chiều nhất. Tính tình bà năm tốt lắm, hiền hoà dễ chịu, nghe nói cầm kỳ thi họa bà ấy đều giỏi. Anh thấy nhị thiếu gia hẳn là giống mẹ rồi.”
“Nói như vậy, Diệp lão gia có tổng cộng năm vợ? À không, bốn, vợ cả đã qua đời rồi.”
“Anh nói này sư đệ của anh, cậu thật chẳng biết để ý chuyện bên ngoài gì cả, cả ngày chỉ biết đọc sách thánh hiền thôi. Ai chẳng biết Diệp gia lão gia tổng cộng có sáu bà vợ cơ chứ? Sau lại ông ấy lại cưới một người nữa, bà vợ sau này trẻ đến nỗi có thể gọi ông ấy một tiếng ‘ông nội’ đó.” Lý Kính Đình nâng chén trà lên uống một hớp lớn, lắc lắc đầu “Đàn ông ấy mà, kẻ nào chẳng tham lam, không có tiền thì thương thầm ngắm trộm, có tiền thì làm thật, cưới hết người này đến người khác…..”
“Học trưởng, anh đây là….. ghen tị sao?” Rốt cuộc nhịn không được cười rộ lên, Đồng Nhạn Linh giúp đối phương rót thêm trà, sau đó nhờ chuỗi tiếng cười sang sảng của đối phương mà phát hiện câu đùa này của mình không làm người kia khó chịu mới thoáng yên tâm.
Ngày đó, hai người trò chuyện coi như vui vẻ, lý giải một ít ‘nội tình’ mà người nhà họ Diệp hẳn sẽ không chủ động kể cho anh, sau khi một người phục vụ cao to vẻ mặt hung hãn nhưng lại rất lịch sự trong tiệm đưa đồ ăn tới, hai người lại ăn no nê một bữa, hẹn lần tiếp theo nhất định phải tới quán rượu lớn, hơn nữa nhất định phải do Đồng Nhạn Linh bỏ tiền mời khách rồi mới tạm biệt.
Đồng Nhạn Linh nhìn hướng tòa soạn mà đối phương đang đi, liếc qua đồng hồ cũng tính toán về nhà trước.
Trong nhà, cũng không yên bình.
Khi về đến nhà, cha anh đang nổi nóng, đơn giản là bởi vì đứa em trai ‘không biết cố gắng’ của anh chẳng biết lại chạy đi rạp hát nào diễn trò nữa rồi.
Nhanh chóng trấn an người cha gia giáo không thể chấp nhận nổi con cháu gia đình truyền thống lại suốt ngày hỗn loạn với đám con hát, rồi lại khuyên bảo người mẹ đang lo lắng không yên, trước đợi em trai về nhà lại nói. Đồng Nhạn Linh mang theo uể oải cùng bất an, rửa mặt sạch sẽ mới đi về phòng.
Em trai song sinh của anh mãi tối mịt mới trở về, dĩ nhiên không tránh khỏi bị cha quở trách một hồi, may mắn là chưa tới mức bị ăn đòn, trở lại trong phòng cậu cũng không nhắc tới mấy chuyện này, chỉ là cậy mạnh nói mình sớm muộn gì cũng rời khỏi cái nhà này. Đồng Nhạn Linh nghe khẩu khí căm giận kia, buông xuống tập san văn học mới xuất bản trong tay, thở dài một tiếng.
Ngày hôm sau là ngày anh kết thúc kỳ nghỉ trở về trường học.
Học sinh vẫn còn được nghỉ, nhóm thầy cô giáo lại không thể rảnh rỗi lâu được. Nhưng mà Đồng Nhạn Linh cũng không để ý, có thể nghiên cứu thảo luận chương trình học với các giáo sư học tài biết rộng, xuất khẩu thành thơ, anh cầu còn không được.
Lại qua vài ngày, là thời điểm nên chính thức giảng dạy cho Diệp nhị thiếu gia. Trong lòng ít nhiều vẫn lưu tâm một thứ gì đó, anh tiến vào nhà họ Diệp.
Không biết có nên bảo may mắn hay không, lần này anh không nhìn thấy vị đại thiếu gia lạnh như băng kia, vì thế, nguyên cả buổi học anh đều cảm thấy thoải mái thư thả. Nhị thiếu gia tựa hồ rất thích văn chương của anh, nghịch ngợm cự tuyệt anh dùng văn của các văn nhân nổi danh đương đại làm mẫu mà là muốn bàn luận về những bài viết của anh trên tạp chí. Đồng Nhạn Linh bị cậu nhõng nhẽo không có cách nào khác ngoài gật đầu đồng ý. Vừa mất tự nhiên vừa buồn cười lấy văn của mình làm mẫu, anh giảng cho đối phương cách hành văn cùng bút pháp. Cũng không biết là loại phương pháp này có hiệu quả hay không nhưng anh phát hiện vị nhị thiếu gia này thật ra rất thông minh, khả năng tiếp thu cũng nhanh cho nên tiết học càng trở nên thú vị, đến cuối cùng bất giác học quá cả giờ.
Sau buổi học, anh vốn định chào ra về nhưng cậu nhóc nhất định mè nheo muốn kéo anh tới hoa viên lần trước đã giới thiệu, thầm nghĩ hẳn là cũng không tốn thời gian lắm, huống chi trời còn sáng, đi một chút cũng không vấn đề gì nên anh bèn gật đầu.
Hoa viên trong Diệp gia quả nhiên không nhỏ. Núi giả, đình nghỉ chân tĩnh mịch, cây cối xanh biêng biếc, tuy đang là thời điểm giá lạnh, nước ao kết băng, hoa cỏ mùa xuân mùa hạ đều không thể có nhưng vẫn có thể cảm nhận được bầu không khí xa hoa đẹp đẽ.
Ở góc Tây Bắc của hoa viên mơ hồ có thể nhìn thấy một kiến trúc đặc biệt. Khung thép màu đen, thủy tinh khắc hoa văn, tạo thành một gian nhà kính cực kỳ tinh xảo. Diệp Bằng hứng trí bừng bừng kéo Đồng Nhạn Linh đi về nơi đó.
“Thầy Đồng, kia chính là nhà kính mà em từng kể, bên trong rất ấm, cha thỉnh thoảng đọc sách uống trà ở đó, em cũng hay tới chơi. Mau lên thầy, hoa bên trong thật sự đẹp lắm~”. Thiếu niên hoạt bát dẫn đường phía trước, Đồng Nhạn Linh có vài phần bất đắc dĩ nhưng cũng vui vẻ theo sau. Hai người một trước một sau vào nhà kính, nhưng mà sau khi vào trong, tình huống lại hoàn toàn ngoài dự liệu của cả hai.
Đầu tiên là bị hơi ẩm nóng ướt nháy mắt phủ mờ mắt kính, Đồng Nhạn Linh xấu hổ lấy kính mắt xuống, khi dùng khăn tay lau đi mới phát hiện cậu nhóc bên cạnh đột nhiên im bặt.
Lại đeo kính lên, anh mới quay đầu qua nhìn, cả người Diệp Bằng đã cứng lại, quy củ đứng tại chỗ, đầu cúi xuống thật thấp.
Trực giác không ổn, anh quay đầu nhìn, phát hiện ở sát tường thủy tinh bên cạnh chiếc bàn kiểu dáng Tâu Âu rất xinh đẹp có một cái xích đu lót thảm da dê, người đàn ông mặc toàn thân âu phục màu đen như trước đang ngồi nơi đó.
Không……
Phải nói lần này, người nọ chỉ mặc quần tây đen, áo khoác đã vắt lên trên lưng ghế dựa. Nửa thân trên của người nọ là áo sơ-mi trắng, cúc áo rộng mở hai ba cái, caravat cũng buông lỏng ra hơn phân nửa, cổ áo mở rộng ra hai bên hơi lộ ra lồng ngực rắn chắc bên trong.
Người nọ cầm trong tay một tờ báo, một tay kia kẹp hờ điếu thuốc đang cháy, thản nhiên nhàn hạ lại khí phách lẫm liệt bắt chéo chân. Thấy hai người tiến vào, trên mặt không thấy có biểu tình gì, chỉ là nâng đuôi lông mày một chút.
“Thiên Diểu học xong rồi?” Thanh âm trầm thấp hỏi như thế.
“Vâng… anh cả, anh cũng xong việc rồi sao?” Diệp Bằng mau chóng hồi đáp.
“Ừ.” Lên tiếng hơi chút trầm ngâm, Diệp Côn lại lần nữa mở miệng “Em mang thầy Đồng tới đây là muốn xem mấy thứ hoa này?”
“Vâng.” Căn bản không dám giải thích nhiều, thiếu niên chỉ khẽ gật đầu.
“Em vừa mới học xong chắc cũng mệt, đi ăn gì trước đi. Khi anh trở về có bảo tài xế mua bánh hoa quế và bánh xốp Phúc Lâm, đang để ở nhà chính.”
Lời kia nói không nhanh không chậm nhưng ý đồ đã rất rõ ràng. Diệp Bằng không có can đảm chống lại, chỉ đành chuẩn bị rời đi, nhưng mà ngay khi cậu muốn gọi Đồng Nhạn Linh theo thì làm sao cũng không nghĩ tới thanh âm kia sẽ ngăn lại.
“Thiên Diểu em đi trước, Thầy Đồng tạm thời xin dừng bước.” Lời nói vừa dứt, người đàn ông kia lại hút một hơi thuốc, đặt tờ báo ở đầu gối, nheo mắt nhìn Đồng Nhạn Linh rõ ràng đã có nét bất an hiện lên trên mặt, hơi hơi khơi mào một bên khóe miệng “Tôi vừa xem qua bài viết của thầy Đồng, cảm giác rất thú vị, đột nhiên muốn tham khảo đôi điều với thầy, không biết….. thầy có chịu nể mặt hay không?”
Từ ngày rời khỏi Diệp gia, trong lòng Đồng Nhạn Linh vẫn quẩn quanh rất nhiều thắc mắc.
Anh thật sự không thích điệu bộ của vị đại thiếu gia kia, phong thái cũng vậy mà cách ăn nói cũng thế, giơ tay nhấc chân đều lộ ra vẻ cao ngạo rét lạnh như băng, thật khó tiếp cận.
Đương nhiên, chính anh cũng không cần thiết phải tiếp cận người này, chỉ có điều cùng là thành viên trong một gia đình sao lại có thể khác biệt lớn đến vậy? Cậu học trò nhỏ của anh thì vô cùng sáng sủa thân thiết, Diệp lão gia tuy có vài phần uy nghiêm nhưng cũng được cho là hòa ái, duy chỉ vị đại thiếu gia này…..
Thầm nghĩ về sau vẫn nên tận lực tránh chạm mặt người kia mới được, dù có ngẫu nhiên chạm mặt thì cũng hạn chế tiếp xúc sẽ tốt hơn, nghĩ xong Đồng Nhạn Linh gọi xe kéo tay đi tới tòa soạn Thiên Giang.
Anh đi tìm Lý Kính Đình.
“Nhạn Linh? Sao cậu về sớm vậy?” Thấy anh xuất hiện, người kia cao hứng phấn chấn chạy ra cửa văn phòng, “Hôm nay không phải tới chỗ Diệp gia sao?”
“Vâng, em vừa đi. Định tới báo cáo tình huống cho anh chút.” Thoáng dịch thân tránh ra một lối đi ở cửa văn phòng, Đồng Nhạn Linh mỉm cười khe khẽ với đối phương.
“Sớm như vậy đã….” Vừa nói vừa lôi đồng hồ quả quýt ra, Lý Kính Đình nhìn thoáng qua thời gian, mới nhe răng cười ngây ngô vài tiếng “Ái chà, đã giữa trưa rồi sao, anh cứ tưởng còn sớm chứ. Sáng nay bận như cún ấy, gần đây mấy tin tức nóng lắm, người nhằm vào việc này mà phát ngôn cũng nhiều, bản thảo tụi anh xem không ngớt đây nè.”
“Vậy giờ em tới đây có ảnh hưởng…..”
“Không không! Giờ nên đi uống trà ăn chút gì mà.” Vẫn nói năng rất phấn khởi, Lý Kính Đình bảo Đồng Nhạn Linh chờ anh một lát, chạy ùa vào văn phòng, cầm vội cái áo khoác mặc vào người lại chạy ra “Đi thôi, cuối phố có quán trà thanh tĩnh dễ chịu, vừa lúc thích hợp nói chuyện phiếm.”
Bị mời nhiệt tình như vậy cũng không dễ từ chối, ngẫm lại mình cũng hơi đói bụng, Đồng Nhạn Linh gật gật đầu, rời khỏi toà soạn cùng Lý Kính Đình.
Hai người rẽ qua đường hẻm, lại đi bộ về phía trước vài bước liền trông thấy một quán trà không mấy bắt mắt, quán trà không có bảng hiệu lớn, chỉ treo ở cổng một miếng đồng, bên trên có khắc hai chữ “Minh Nguyệt”.
Bước vào trong cũng không thấy người chào tiếp đón, thẳng đến khi cả hai tìm chỗ ngồi xuống mới có một cậu thanh niên tầm 23, 24 tuổi đi tới. Người này vừa lưu loát dùng khăn lau sạch sẽ bàn trà vừa hỏi hai vị khách muốn uống gì.
“Hồng trà.” Lý Kính Đình trực tiếp quyết định, sau đó khi người thanh niên kia gật đầu ghi nhớ lại thêm vào một câu “Phiền cậu làm hai phần điểm tâm, một phần bò kho, một sa lát trộn.”
“Ơ…. thưa ngài, nơi này của chúng tôi chỉ có trà, ngài muốn ăn nhẹ thì chúng tôi phải ra ngoài mua ở quán bên kia đường cho ngài, vậy sẽ phải tốn thêm phí, còn không bằng ngài chính mình qua đó dùng bữa.” Chàng thanh niên vừa nói vừa chỉ nhà hàng ở phía đối diện.
“Không sao, tiền công nên đưa mà, tôi chẳng qua là lười đi qua đi lại.” Trên mặt treo nụ cười khôn khéo của người tri thức, Lý Kính Đình nói xong móc ra mấy đồng bạc nhét vào trong tay chàng thanh niên trẻ tuổi nọ, lại đưa mắt ra hiệu.
Nhìn thấu ý của anh, người kia cũng không nói thêm gì, lịch sự bảo “Xin quý khách vui lòng chờ một lát” liền cầm tiền đi về phía quầy.
“Học trưởng, lần này để em trả tiền cơm với tiền trà đi.” Đồng Nhạn Linh nói mà có hơi quẫn bách “Thật ra em đã muốn mời anh một bữa.”
“Mời anh ăn cơm? Để làm gì?”
“Cám ơn chuyện anh giới thiệu công việc cho em.”
“Ôi dào….. Nhạn Linh à, chút việc cỏn con này cậu nói thành nghiêm trọng thế làm gì?”
“Sao có thể coi là việc nhỏ?”
“Dù sao anh thấy cũng không lớn.” Lý Kính Đình khoát tay “Nếu cậu muốn mời anh chi bằng lúc nào nhận lương rồi mời đi, anh em mình lại tới đây ăn một bữa cho đã.”
“Thế sao không tới quán rượu? Chỗ này lại phải ra ngoài mua về.”
“Cậu chắc không biết nhỉ, nơi này không giống những chỗ khác đâu.” Rất có vẻ thần thần bí bí, Lý Kính Đình ép âm lượng xuống thật thấp “Cậu biết chỗ này là của ai không?”
“Ai?”
“Sáu năm trước, có một vụ án mạng oanh động thủ đô, Hạ Minh Nguyệt nổi danh tuyệt thế mất tích mấy ngày lại trở về, sau đó liền rời khỏi Lê Viên……”
“À, em nhớ rõ.” Gật gật đầu, Đồng Nhạn Linh cũng cùng hồi ức “Lúc ấy, tựa hồ có vụ án còn lớn hơn, đại thiếu gia nhà họ Hạng bị bắn chết……”
“Đúng đúng, hai chuyện này nối tiếp nhau. Lúc ấy trên báo cũng ồn ào một thời gian, năm ấy quả là chuyện hay bấp bênh không ngừng, về sau chuyện này không ai nhắc tới nữa. Mãi tận năm ngoái, toà soạn của anh chuyển đến đây mới ngẫu nhiên phát hiện quán trà này.”
“Chẳng lẽ tấm đồng trước cổng kia……”
“Phải.”
“Vậy sao học trưởng không đăng tin này lên?” Đồng Nhạn Linh cười rộ lên, chung quy vẫn cảm giác người am hiểu về việc viết tin tức kích động như đàn anh của mình hẳn sẽ không bỏ qua cơ hội này mới đúng.
“Vốn cũng định viết rồi nhưng sau lại cảm thấy tội gì phá sự thanh tĩnh của người ta. Nơi này ít người, trà ngon, chi bằng anh liền thành thật làm một vị khách phẩm trà đi.”
“Cũng phải.” Gật gật đầu, tựa hồ hơi đăm chiêu, Đồng Nhạn Linh khẽ đẩy kính mắt, hơi chần chờ nhưng vẫn nói “Học trưởng thứ em lắm miệng, người đọc sách lẽ ra vốn không nên nói mấy lời thị phi thế này nhưng vừa rồi vừa nhắc tới ‘Đại thiếu gia’ của Hạng gia, em mới hỏi anh về người kia chút, ừm…… đại thiếu gia của Diệp gia kia là người như thế nào?”
“Lạnh như băng?”
“Đúng, đúng.” Thấy đối phương tiếp lời của mình, anh mới hơi buông lỏng khẩu khí.
Mà Lý Kính Đình thì lại hứng trí bừng bừng.
“Anh cũng không có cách nào trò chuyện với vị đại thiếu gia kia, cậu ta không buồn để ai vào mắt, vẫn là nhị thiếu gia sáng sủa, hiền hoà, ngoan ngoãn hơn.”
“Quả thật.”
“Cho nên anh mới yên tâm giới thiệu cậu làm gia sư cho nhị thiếu gia đó. Nếu như tính tình hai anh em họ giống hệt nhau thì cậu khổ rồi.” Lý Kính Đình vừa nói vừa cười, khi phục vụ mang trà lên mới tạm dừng nói tiếng cảm ơn, tiếp đó lại mở miệng “Có thể là vì hai người đó không cùng một mẹ. Đại thiếu gia là do vợ của Diệp lão gia lúc trẻ tuổi sinh, tính ra thì là vợ cả, môn đăng hộ đối với lão gia lắm, cũng là con cái gia đình có quyền thế. Nghe nói khi còn sống là người phụ nữ độc lập mạnh mẽ, ngay cả lão gia cũng sợ bà ấy đấy. Sau này, lão gia lại cưới bà hai bà ba bà tư, bà hai không sinh con, bà ba sinh được đại tiểu thư và tam tiểu thư, bà tư thì sinh nhị tiểu thư. À tiện thể nhắc luôn, trước khi chết bà cả đã khiến lão gia cưới con gái của một gia đình danh môn, đó chính là bà năm, mẹ đẻ của tứ tiểu thư và nhị thiếu gia. Nhị thiếu gia xem như là con út của Diệp lão gia rồi, bốn mươi lăm tuổi mới có cậu nhóc ấy, cho nên được cưng chiều nhất. Tính tình bà năm tốt lắm, hiền hoà dễ chịu, nghe nói cầm kỳ thi họa bà ấy đều giỏi. Anh thấy nhị thiếu gia hẳn là giống mẹ rồi.”
“Nói như vậy, Diệp lão gia có tổng cộng năm vợ? À không, bốn, vợ cả đã qua đời rồi.”
“Anh nói này sư đệ của anh, cậu thật chẳng biết để ý chuyện bên ngoài gì cả, cả ngày chỉ biết đọc sách thánh hiền thôi. Ai chẳng biết Diệp gia lão gia tổng cộng có sáu bà vợ cơ chứ? Sau lại ông ấy lại cưới một người nữa, bà vợ sau này trẻ đến nỗi có thể gọi ông ấy một tiếng ‘ông nội’ đó.” Lý Kính Đình nâng chén trà lên uống một hớp lớn, lắc lắc đầu “Đàn ông ấy mà, kẻ nào chẳng tham lam, không có tiền thì thương thầm ngắm trộm, có tiền thì làm thật, cưới hết người này đến người khác…..”
“Học trưởng, anh đây là….. ghen tị sao?” Rốt cuộc nhịn không được cười rộ lên, Đồng Nhạn Linh giúp đối phương rót thêm trà, sau đó nhờ chuỗi tiếng cười sang sảng của đối phương mà phát hiện câu đùa này của mình không làm người kia khó chịu mới thoáng yên tâm.
Ngày đó, hai người trò chuyện coi như vui vẻ, lý giải một ít ‘nội tình’ mà người nhà họ Diệp hẳn sẽ không chủ động kể cho anh, sau khi một người phục vụ cao to vẻ mặt hung hãn nhưng lại rất lịch sự trong tiệm đưa đồ ăn tới, hai người lại ăn no nê một bữa, hẹn lần tiếp theo nhất định phải tới quán rượu lớn, hơn nữa nhất định phải do Đồng Nhạn Linh bỏ tiền mời khách rồi mới tạm biệt.
Đồng Nhạn Linh nhìn hướng tòa soạn mà đối phương đang đi, liếc qua đồng hồ cũng tính toán về nhà trước.
Trong nhà, cũng không yên bình.
Khi về đến nhà, cha anh đang nổi nóng, đơn giản là bởi vì đứa em trai ‘không biết cố gắng’ của anh chẳng biết lại chạy đi rạp hát nào diễn trò nữa rồi.
Nhanh chóng trấn an người cha gia giáo không thể chấp nhận nổi con cháu gia đình truyền thống lại suốt ngày hỗn loạn với đám con hát, rồi lại khuyên bảo người mẹ đang lo lắng không yên, trước đợi em trai về nhà lại nói. Đồng Nhạn Linh mang theo uể oải cùng bất an, rửa mặt sạch sẽ mới đi về phòng.
Em trai song sinh của anh mãi tối mịt mới trở về, dĩ nhiên không tránh khỏi bị cha quở trách một hồi, may mắn là chưa tới mức bị ăn đòn, trở lại trong phòng cậu cũng không nhắc tới mấy chuyện này, chỉ là cậy mạnh nói mình sớm muộn gì cũng rời khỏi cái nhà này. Đồng Nhạn Linh nghe khẩu khí căm giận kia, buông xuống tập san văn học mới xuất bản trong tay, thở dài một tiếng.
Ngày hôm sau là ngày anh kết thúc kỳ nghỉ trở về trường học.
Học sinh vẫn còn được nghỉ, nhóm thầy cô giáo lại không thể rảnh rỗi lâu được. Nhưng mà Đồng Nhạn Linh cũng không để ý, có thể nghiên cứu thảo luận chương trình học với các giáo sư học tài biết rộng, xuất khẩu thành thơ, anh cầu còn không được.
Lại qua vài ngày, là thời điểm nên chính thức giảng dạy cho Diệp nhị thiếu gia. Trong lòng ít nhiều vẫn lưu tâm một thứ gì đó, anh tiến vào nhà họ Diệp.
Không biết có nên bảo may mắn hay không, lần này anh không nhìn thấy vị đại thiếu gia lạnh như băng kia, vì thế, nguyên cả buổi học anh đều cảm thấy thoải mái thư thả. Nhị thiếu gia tựa hồ rất thích văn chương của anh, nghịch ngợm cự tuyệt anh dùng văn của các văn nhân nổi danh đương đại làm mẫu mà là muốn bàn luận về những bài viết của anh trên tạp chí. Đồng Nhạn Linh bị cậu nhõng nhẽo không có cách nào khác ngoài gật đầu đồng ý. Vừa mất tự nhiên vừa buồn cười lấy văn của mình làm mẫu, anh giảng cho đối phương cách hành văn cùng bút pháp. Cũng không biết là loại phương pháp này có hiệu quả hay không nhưng anh phát hiện vị nhị thiếu gia này thật ra rất thông minh, khả năng tiếp thu cũng nhanh cho nên tiết học càng trở nên thú vị, đến cuối cùng bất giác học quá cả giờ.
Sau buổi học, anh vốn định chào ra về nhưng cậu nhóc nhất định mè nheo muốn kéo anh tới hoa viên lần trước đã giới thiệu, thầm nghĩ hẳn là cũng không tốn thời gian lắm, huống chi trời còn sáng, đi một chút cũng không vấn đề gì nên anh bèn gật đầu.
Hoa viên trong Diệp gia quả nhiên không nhỏ. Núi giả, đình nghỉ chân tĩnh mịch, cây cối xanh biêng biếc, tuy đang là thời điểm giá lạnh, nước ao kết băng, hoa cỏ mùa xuân mùa hạ đều không thể có nhưng vẫn có thể cảm nhận được bầu không khí xa hoa đẹp đẽ.
Ở góc Tây Bắc của hoa viên mơ hồ có thể nhìn thấy một kiến trúc đặc biệt. Khung thép màu đen, thủy tinh khắc hoa văn, tạo thành một gian nhà kính cực kỳ tinh xảo. Diệp Bằng hứng trí bừng bừng kéo Đồng Nhạn Linh đi về nơi đó.
“Thầy Đồng, kia chính là nhà kính mà em từng kể, bên trong rất ấm, cha thỉnh thoảng đọc sách uống trà ở đó, em cũng hay tới chơi. Mau lên thầy, hoa bên trong thật sự đẹp lắm~”. Thiếu niên hoạt bát dẫn đường phía trước, Đồng Nhạn Linh có vài phần bất đắc dĩ nhưng cũng vui vẻ theo sau. Hai người một trước một sau vào nhà kính, nhưng mà sau khi vào trong, tình huống lại hoàn toàn ngoài dự liệu của cả hai.
Đầu tiên là bị hơi ẩm nóng ướt nháy mắt phủ mờ mắt kính, Đồng Nhạn Linh xấu hổ lấy kính mắt xuống, khi dùng khăn tay lau đi mới phát hiện cậu nhóc bên cạnh đột nhiên im bặt.
Lại đeo kính lên, anh mới quay đầu qua nhìn, cả người Diệp Bằng đã cứng lại, quy củ đứng tại chỗ, đầu cúi xuống thật thấp.
Trực giác không ổn, anh quay đầu nhìn, phát hiện ở sát tường thủy tinh bên cạnh chiếc bàn kiểu dáng Tâu Âu rất xinh đẹp có một cái xích đu lót thảm da dê, người đàn ông mặc toàn thân âu phục màu đen như trước đang ngồi nơi đó.
Không……
Phải nói lần này, người nọ chỉ mặc quần tây đen, áo khoác đã vắt lên trên lưng ghế dựa. Nửa thân trên của người nọ là áo sơ-mi trắng, cúc áo rộng mở hai ba cái, caravat cũng buông lỏng ra hơn phân nửa, cổ áo mở rộng ra hai bên hơi lộ ra lồng ngực rắn chắc bên trong.
Người nọ cầm trong tay một tờ báo, một tay kia kẹp hờ điếu thuốc đang cháy, thản nhiên nhàn hạ lại khí phách lẫm liệt bắt chéo chân. Thấy hai người tiến vào, trên mặt không thấy có biểu tình gì, chỉ là nâng đuôi lông mày một chút.
“Thiên Diểu học xong rồi?” Thanh âm trầm thấp hỏi như thế.
“Vâng… anh cả, anh cũng xong việc rồi sao?” Diệp Bằng mau chóng hồi đáp.
“Ừ.” Lên tiếng hơi chút trầm ngâm, Diệp Côn lại lần nữa mở miệng “Em mang thầy Đồng tới đây là muốn xem mấy thứ hoa này?”
“Vâng.” Căn bản không dám giải thích nhiều, thiếu niên chỉ khẽ gật đầu.
“Em vừa mới học xong chắc cũng mệt, đi ăn gì trước đi. Khi anh trở về có bảo tài xế mua bánh hoa quế và bánh xốp Phúc Lâm, đang để ở nhà chính.”
Lời kia nói không nhanh không chậm nhưng ý đồ đã rất rõ ràng. Diệp Bằng không có can đảm chống lại, chỉ đành chuẩn bị rời đi, nhưng mà ngay khi cậu muốn gọi Đồng Nhạn Linh theo thì làm sao cũng không nghĩ tới thanh âm kia sẽ ngăn lại.
“Thiên Diểu em đi trước, Thầy Đồng tạm thời xin dừng bước.” Lời nói vừa dứt, người đàn ông kia lại hút một hơi thuốc, đặt tờ báo ở đầu gối, nheo mắt nhìn Đồng Nhạn Linh rõ ràng đã có nét bất an hiện lên trên mặt, hơi hơi khơi mào một bên khóe miệng “Tôi vừa xem qua bài viết của thầy Đồng, cảm giác rất thú vị, đột nhiên muốn tham khảo đôi điều với thầy, không biết….. thầy có chịu nể mặt hay không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.