Chương 8: Chương 8
Viburnum
02/01/2018
Biên tập: Yến Phi Ly
Sáng sớm ngày hôm sau, Đồng Nhạn Linh mơ hồ tỉnh lại trong trạng thái cả người mỏi nhừ.
Rèm cửa sổ che không hết ánh nắng ban mai sáng sủa, bị tia nắng ngoài kia chiếu lên trên mặt anh vội nâng tay lên che mắt, dùng giọng khàn khàn nhẹ phàn nàn một câu “Nhạn Thanh, sáng rồi sao không gọi anh……”
Trả lời anh lại là thanh âm tràn đầy cảm giác áp bách. Diệp Côn đến gần bên tai nói với anh “Dù có gọi, em thật có thể dậy nổi?”
Nghe được thanh âm kia Đồng Nhạn Linh lập tức mở bừng hai mắt.
Anh nhìn người đàn ông trước mắt, hai má phút chốc đỏ bừng, muốn ngồi dậy lại bị cảm giác mất lực bên hông cùng đau đớn phía sau làm cho đổ ập xuống.
Diệp Côn liền nương loại mất lực này ngăn chặn anh, khóe miệng vẫn là nụ cười nhẹ bá đạo như trước, một bàn tay lại lần nữa bắt đầu vuốt ve sườn eo anh.
“Đại thiếu gia…. Đừng! Trời sáng… Ư…” Đồng Nhạn Linh muốn cự tuyệt nhưng đối phương không cho, khống chế được thân thể hư nhuyễn vô lực kia, Diệp Côn xốc chăn lên rồi cứ như vậy khiến hai người đều trần trụi bại lộ trước nắng sớm. Sau đó hắn liên tục hôn sâu nhiều lần khiến hai mắt người trong lòng trở nên mông lung ướt át, lại rời nụ hôn một đường xuống phía dưới, xê dịch đến bụng, nhẹ nhàng hôn vài cái cuối cùng tách đôi chân không tình nguyện kia, đỡ vật tối hôm qua không nhớ rõ đã bắn bao nhiêu lần, không chút nghĩ ngợi liền ngậm vào.
Nhưng cái được gọi “Không chút nghĩ ngợi” kia thật ra chỉ là Diệp Côn mà thôi, còn ở trong mắt Đồng Nhạn Linh thì đó tuyệt đối là “nghĩ cũng không nghĩ tới”! Dùng miệng lưỡi đi đùa bỡn nơi hạ lưu nhất của giống đực?
“Ưm!… ha….Đại thiếu gia…. Không được….” Huyết áp xuống thấp khi mới ngủ dậy cùng uể oải bởi tối hôm qua bị giày vò đủ kiểu khiến anh không có biện pháp chống cự nhưng dục vọng thì lại tỉnh nhanh hơn so khối não trong đầu nhiều, chỗ đó không biết xấu hổ cứng lên, bị người đàn ông kia hứng trí nuốt sâu vào tận yết hầu.
Đồng Nhạn Linh nhắm mắt lại, cuối cùng ngừng giãy giụa, tiếp đó anh liền cảm nhận được có đầu ngón tay một lần nữa thò vào khe hở chật hẹp phía sau.
Diệp Côn phát hiện kháng cự yếu ớt đột nhiên ngừng lại, hắn lập tức hiểu rõ đó vừa là tuyệt vọng lại là bại bởi khoái cảm, mà trong mắt của hắn tốt nhất là bại bởi khoái cảm chiếm phần nhiều thì vẫn hơn. Việc này đối với hắn mà nói cũng không khó, trên thực tế khối thân thể này coi như là phối hợp đầy đủ, bởi vì hậu huyệt tối hôm qua vừa bị xâm nhập rất nhanh liền bắt đầu run rẩy nuốt đầu ngón tay của hắn.
Quả nhiên.
Một khi nếm mùi ngon, ai còn muốn ăn chay niệm Phật? Nếm qua sung sướng của tình dục, liệu kẻ nào có thể tránh khỏi tra tấn của dục vọng?
Nơi ấy rất nóng rất ướt, quyến rũ người ta muốn hung hăng bạo ngược, Diệp Côn tuyệt đối sẽ không bỏ qua loại hấp dẫn này, nhả vật đã sắp đạt tới cao trào trong miệng ra, nắm đôi chân kia quấn lấy thắt lưng mình, hắn dùng vật lửa nóng sớm đã cứng chen vào cái miệng thấy thế nào cũng giống như là đang mời gọi hắn.
Đồng Nhạn Linh nâng tay che mặt, gắt gao mím môi, sau đó khi thứ cao ngất kia từng chút một đâm vào trong, anh đè nén không nổi mà phát ra tiếng than nhẹ cùng thở dốc áp lực.
Được khai phá từ một đêm trước cùng với hư nhuyễn khi sáng sớm mới tỉnh dậy, thân thể vô lực so với tối hôm qua buông lỏng hơn đôi chút. Chỗ kia thì vẫn chặt như cũ nhưng cũng không đến mức khó cử động. Diệp Côn ôm thân thể lại dần dần hiện ra màu phấn hồng, cẩn thận dè chừng điều chỉnh tư thế, khiến người đàn ông dù bắt đầu còn hoảng loạn kia cũng phải bất đắc dĩ tuân theo sự dẫn dắt mà khóa ngồi trên người hắn.
Diệp Côn chỉ cho anh nên tự mình đong đưa hông thế nào nhưng Đồng Nhạn Linh làm không được, anh thật sự không có sức lực nên dứt khoát cố ý ngừng lại. Người đàn ông kia lại yên lặng ôm anh, mặc cho anh tựa vào đầu vai mình, không hề có động tác tiếp theo.
Mới đầu còn cảm giác may mắn không tiếp tục bị buộc làm thế này thế nọ nhưng dần dần Đồng Nhạn Linh bắt đầu nảy sinh ra một loại cảm giác khác thường từ chỗ sâu thân thể. Phía sau, bả vai cùng đùi bị chậm rãi cọ xát, cọ xát như vậy khiến anh không tự chủ được lén co rút bên trong, mà mỗi một lần co rút lại càng có thể cảm nhận rõ ràng hình dạng thứ chôn sâu bên trong. Loại xấu hổ kèm theo khoái cảm này khiến Đồng Nhạn Linh bị sự tồn tại của thứ thô lớn tra tấn muốn phát điên, mà lời thầm thì bên tai càng càn rỡ không chịu bỏ qua cho anh.
“Mới lần đầu tiên em đã học được cách tự ‘cắn’ tôi như vậy? Hửm?” Lời trêu chọc đầy tà khí tàn nhẫn vạch trần chuyện hạ lưu anh đang làm, Đồng Nhạn Linh bắt đầu thử giãy giụa lại bị người đàn ông không thể nhẫn nhịn thêm một giây nào nữa dứt khoát thuận thế áp đảo, nắm giữ eo anh, bắt đầu không chút khách khí đưa đẩy.
Buổi sáng hôm ấy anh lại lên đỉnh một lần, bên trong cũng lại một lần nữa bị lấp đầy, chất lỏng đậm sệt mà hậu huyệt đã không thể chứa hết khi đối phương rút khỏi liền thuận theo đùi trong chảy xuống làm bẩn nệm giường xa hoa.
Đồng Nhạn Linh ngay cả sức để mà khóc cùng phẫn nộ đều không còn dư chút nào.
Anh xụi lơ trong lòng đối phương, mơ màng lại thiếp đi.
Lần thứ hai tỉnh dậy mặt trời đã lên cao trên đỉnh đầu, anh mang theo cảm giác mỏi mệt càng nghiêm trọng trở mình ngồi dậy, cúi đầu mò mẫm bốn phía tìm kính mắt.
“Ở trên gối.” Một thanh âm nhắc cho anh biết.
Không có biện pháp trưng ra vẻ thản nhiên như đối phương, Đồng Nhạn Linh tìm được kính mắt, yên lặng đeo vào, vuốt vuốt mớ tóc hỗn độn, muốn xuống giường nhưng lại không muốn bị nhìn thấy thân thể trần trụi.
Người kia tựa hồ rất rõ suy nghĩ của anh, buông tờ báo trong tay xuống, vài bước đi tới đưa một bộ áo ngủ bằng lụa mềm mại cho anh “Mặc vào trước.”
“….Cám ơn.” Muốn nói lời cảm ơn, cổ họng lại cực kỳ không thoải mái, thoáng nhận ra nguyên nhân khiến Đồng Nhạn Linh không khỏi cắn răng, cũng không ngẩng đầu vội mặc vào bộ áo ngủ khá là rộng so với anh, buộc chặt dây lưng bên hông rồi mới chậm rãi thử xuống giường. Anh có thể cảm giác được dọc theo đùi chảy xuống thứ gì đó, vội vã muốn đi rửa sạch nhưng bước chân lại không thể nhanh, anh lắc lư đi về hướng phòng tắm trong trí nhớ.
“Bồn tắm đã chuẩn bị nước ấm rồi, đi vào đi ra cẩn thận đừng để bị ngã. Quần áo của em đang treo trong đó, còn cần gì thì gọi tôi.” Giống như nói ra một chuyện quá đỗi bình thường, thậm chí so với bố trí công việc còn lạnh nhạt hơn, Diệp Côn nói xong cũng không tới đỡ Đồng Nhạn Linh đã vô lực, chỉ một lần nữa đi đến sô pha rộng rãi bên giường ngồi xuống, lại cầm lên tờ báo ban nãy.
Hắn cũng không phải không muốn lo cho Đồng Nhạn Linh nhưng hắn biết rõ lúc này càng săn sóc thì đối phương lại càng xấu hổ, chi bằng cho người kia chút thời gian tĩnh để anh mặc quần áo, không còn vẻ hỗn độn không chịu nổi nữa sẽ càng dễ tiếp xúc gần gũi hơn.
Trên thực tế, suy nghĩ của hắn là đúng, bởi vì khi Đồng Nhạn Linh ngâm mình trong bồn tắm, uể oải như muốn tan ra, thật sự cảm thấy may mắn vì không bị đỡ đi tắm rửa.
Cực lực nói cho chính mình đừng nghĩ nhiều gì hết, anh làm sạch thân thể, sau đó lại chậm rì rì lau khô bọt nước. Sát tường đối diện bồn tắm lớn có bàn trang điểm, bên trên bày ngăn nắp dao cạo, gel vuốt tóc, nước hoa và mấy thứ đàn ông thường dùng, Đồng Nhạn Linh đi qua cầm lấy lược sừng trâu, do dự một chút, vẫn đứng đối diện với gương sửa sang lại mái tóc hơi ướt.
Cạnh bàn trang điểm là giá treo quần áo, quần áo của anh đều ngay ngắn chỉnh tề treo trên đó, thò tay sờ thử, cảm giác khô mát thơm tho, mơ hồ còn mang theo chút độ ấm sau khi được sấy.
Yên lặng mặc quần áo, anh đứng trước gương phòng tắm nhắm mắt, trầm ngâm một hồi lâu mới cắn răng cúi đầu trở lại phòng ngủ.
Giường vẫn hỗn loạn như trước, ngồi trên sô pha vẫn là người đàn ông chỉ mặc áo ngủ kia, tóc hắn có vẻ tùy ý vuốt ra sau, trong cổ áo mở rộng là lồng ngực rắn chắc giấu không được.
Đồng Nhạn Linh bức bách bản thân không được nhìn thứ không nên nhìn, sau đó rũ mắt nói với đối phương, áo ngủ lúc nãy đã treo trên giá áo, không biết có được hay không.
“Có gì mà không được.” Cười một tiếng, Diệp Côn gác chân bắt chéo, cầm điếu thuốc từ bàn tròn bên cạnh, đốt lửa, sau đó đánh giá vị thư sinh đã mặc quần áo chỉnh tề đối diện “Quần áo đều khô rồi chứ?”
“À… ừ.”
“Ngày hôm qua nó hơi ướt, tôi cầm tới lò sưởi dưới lầu hong vài giờ, hẳn là không còn ẩm nữa.”
“Thật ngại quá, làm phiền anh……”
“Phiền thì không phiền.” Nhẹ cười, Diệp Côn đứng lên, từng bước đi tới gần Đồng Nhạn Linh, nâng tay lên cởi bỏ từng nút từng nút áo dài mà anh vừa cài nghiêm chỉnh.
“Đại thiếu gia….” Nháy mắt anh lại hoảng loạn hết cả lên, anh bắt lấy bàn tay kia, ánh mắt tỏ ý cầu xin mà Diệp Côn thì chỉ dùng bàn tay còn đang kẹp thuốc lá chặt chẽ cuốn lấy anh, tay còn lại thì kéo mạnh cổ áo anh, lại gần, không chút hoang mang không chút vội vã lưu lại trên xương quai xanh của anh một dấu hôn thật đậm.
Đau đớn qua đi, Đồng Nhạn Linh dùng biểu tình sắp khóc đối mắt với cái kẻ cướp đoạt ngang tàng kia, hắn thì lại rất vừa lòng nhìn dấu hôn của mình, sau đó kéo anh tiến lại trước gương trên tủ quần áo, dán chặt sau lưng anh, ôm lấy anh chỉ vào dấu vết trên cổ, môi dán đến bên tai anh khẽ nói cho anh biết, có thứ này ở đây, em chính là của tôi. Chỉ tôi có thể làm như vậy, người khác nếu dám chạm vào em, dùng bàn tay nào tôi liền cho người chặt bàn tay đó ném xuống sông. Lại đạp kẻ đó xuống cho nó tự vớt, vớt được tôi sẽ tìm bác sĩ nối tay cho. Vớt không được….. vậy thì đến chết cũng đừng hòng bò lên. Tôi nói được làm được, hiểu chưa?
Hiểu, đâu chỉ là hiểu…
Cảm giác chính mình lâm vào vực sâu tăm tối căn bản không nhìn thấy đường để mà có thể bò về, Đồng Nhạn Linh nhắm mắt lại, gật gật đầu.
“Loại quan hệ này của chúng ta….. muốn tới lúc nào?” Trong màn khói lượn lờ, gom đủ dũng khí anh mới hỏi một câu như vậy.
“Đơn giản tới khi một bên chán mới thôi. Thế nào?” Diệp Côn nói xong cũng không đợi anh trả lời liền thả tay đang ôm bên hông anh ra, đi về phía cửa phòng ngủ “Trước cứ vậy đi, giờ thì xuống lầu ăn cơm, nghỉ ngơi một lát rồi tôi đưa em về nhà.”
Người đàn ông bá đạo khiến người khác phải kinh sợ kia chính là kiểu người nói như thế nào thì phải làm thế ấy.
Hai người ăn cơm, Diệp Công gọi cô giúp việc cứ đúng giờ lại tới lên thu thập phòng ngủ trên lầu sau đó gọi quản gia sắp xếp cho thợ làm vườn sửa sang lại nhà kính trồng hoa, nhắc nhở chú Triệu lái xe năm giờ đưa thư ký Tôn đi tiếp đón ông chủ Trương đến nhà hàng Vĩnh Đức, tài xế Tiểu Hà thì lái xe đưa hắn qua trước, còn dặn thư ký Tôn đừng quên mang theo hợp đồng, hôm nay hợp đồng nhất định phải ký trên bàn cơm. Sau đó trước chín giờ sẽ đến rạp hát Khai Minh ở đầu thị trấn Châu nghe Dương Tiểu Lâu hát ‘Thiêu hoạt xa’.
Mặt không chút thay đổi phân phó hết thảy công việc, bưng lên ly hồng trà uống một ngụm, sau khi quản gia rời đi sắp xếp mọi việc ổn thỏa hắn mới nhìn Đồng Nhạn Linh đang cúi đầu không nói gì, thò tay vuốt ve ngón tay xương xương của anh.
“Có khỏe không?”
“Ừ….” Hơi khẩn trương rụt tay về, theo bản năng anh nhìn bốn phía.
“Không cần lo lắng, bọn họ đều là người của tôi, sáng tới làm việc buổi tối rời đi, không nên nói sẽ không nói, không nên hỏi sẽ không hỏi, rất kín miệng.” Thản nhiên nói, Diệp Côn lại lần nữa không thỏa hiệp, cầm cổ tay Đồng Nhạn Linh, ngón cái nhẹ ve vuốt trên làn da ấm áp.
Ngày đó, sau bữa cơm Đồng Nhạn Linh được đưa về nhà.
Cha mẹ không biết anh thật sự đã đi đâu, chỉ cho rằng đứa con lớn luôn luôn giữ đạo này thân thiết với vị nhị thiếu gia hoạt bát nhu thuận kia nên mới ngủ lại một đêm mà thôi.
Đồng Nhạn Thanh đang giúp mẹ sửa sang lại kim chỉ trong khay, tinh thần thoạt nhìn cũng không tệ lắm, có lẽ tối hôm qua đại khái chỉ vụng trộm chuồn đi chơi một lát, bằng không e rằng lúc này hai tai sớm đã nghe đầy lời lăng nhục của cha.
Anh về phòng, nhắm mắt nằm ở trên giường, không dám hồi tưởng bất cứ điều gì.
Thậm chí anh cũng không dám nghi ngờ Diệp Côn rốt cuộc có giúp anh xử lý chuyện kia hay không, nếu vài ngày sau Đồng Nhạn Thanh vẫn có thể ra vào các gánh hát lớn nhỏ thì anh sẽ thế nào?
Có điều, sự thật chứng minh, Diệp Côn lo liệu mọi chuyện rất chu toàn.
Chỉ hai ngày sau, giữa trưa trời bắt đầu đổ tuyết, từ trường trở về, người kia tựa hồ đã đứng ở cửa cổng chờ anh rất lâu, vừa thấy anh xuất hiện liền vội vã nhào tới.
“Anh!! Em hỏi anh rốt cuộc là ai giở trò?” Người kia có khuôn mặt giống hệt anh, cả giọng nói cũng tương đồng, đang khàn cả giọng hướng về phía anh kêu gào ầm ĩ, tóm cánh tay anh liều mạng mà lay “Tại sao hôm nay em tới rạp Khánh Bình, ngay cả cửa họ cũng không cho em vào? Ngay cả rạp Như Ý và Tiểu Ngâm Tú cũng vậy! Đoàn trưởng bên Như Ý nói ông ta không dám cho em vào cửa, sợ bôi nhọ gia phong nho nhã của Đồng gia! Chuyện này rốt cuộc là ai làm? Có phải là cha không? Anh nói đi!”
Đồng Nhạn Linh lần đầu tiên thấy em trai thê thảm như vậy.
Má và thái dương đều mang theo vết bầm tím, mà người có thể đánh cậu chỉ có thể là người cha kính yêu kia. Anh có thể đoán được, bị toàn bộ gánh hát nhốt ngoài cửa, em trai anh nhất định nổi điên đi tìm cha lý luận, mà chịu gia pháp chính là kết quả tất nhiên.
Vết bầm tím kia khiến anh đau lòng, đau lòng vì em trai nhưng khi nghe thấy em trai không có lý trí miệng đều là lời mắng chửi ác độc đòi liều mạng với cha, anh không biết mình là thuận lý thành chương hay căn bản là điên rồi, run rẩy môi nói cho Đồng Nhạn Thanh, kẻ muốn cắt đứt tâm tư làm con hát của cậu, kẻ không để gánh hát cho cậu vào cửa không phải cha mà là thằng anh trai này.
Nghe được đáp án này, Đồng Nhạn Thanh đầu tiên là trừng mắt kinh ngạc nhìn anh hồi lâu, ngay sau đó, đột nhiên nâng tay lên không nói không rằng cho anh một cái bạt tai.
Đồng Nhạn Linh ngay cả né tránh cũng không hề có ý nhúc nhích dù chỉ một chút.
Kính mắt bị đánh rơi, nằm chỏng chơ trên tuyết ngay cửa cổng, gọng bị gãy, mắt kính thì bể nát.
Anh không còn tâm trí lo lắng mà đi nhặt, bởi vì em trai lập tức khóc rống lên gắt gao túm tà áo anh, quỳ phịch xuống trước mặt.
“Anh hai! Tại sao? Em là em ruột của anh mà? Cha mẹ không cho em đường sống, đến anh cũng muốn bức em chết sao? Anh hai! Em sắp bị cái nhà này bức chết rồi anh không thấy sao? Em xin anh, cầu xin anh giúp em, thả cho em một con đường sống đi! Em quỳ xuống lạy anh! Anh cứu em đi! Anh giúp em đi!!……”
Nghe cậu thảm thiết van xin như vậy, Đồng Nhạn Thanh chỉ cảm thấy từ màng tai đến tận não, từng từ từng chữ đều bị phóng đại vô số lần. Dưới chân anh chợt mềm nhũn, bịch một tiếng ngã ngồi trên mặt đất.
Tiếng chửi mắng của cha vẫn truyền ra từ trong nhà, ngay cả mẹ cũng khóc sướt mướt, xen lẫn với nhau, chen chúc len qua cánh cổng cũ nát, nghe thấy vô cùng rõ ràng.
Ngõ nhỏ trong cơn mưa tuyết yên tĩnh đến lạ lùng, chỉ có hai anh em lôi lôi kéo kéo cùng một chỗ.
Em trai còn đang khóc lóc cầu xin cái gì, Đồng Nhạn Linh đã không thể phân biệt được nữa, anh chỉ trầm mặc ngồi yên trên mặt đất, mặc cho sách mới vừa mua rơi tán loạn bên cạnh, mặc cho trang sách mỏng manh rất nhanh bị bông tuyết lay động, trở nên phập phồng bất bình, mặc cho mưa tuyết thấm ướt quần áo anh, cái lạnh xuyên thấu cả đầu ngón tay cùng lòng bàn tay.
Sáng sớm ngày hôm sau, Đồng Nhạn Linh mơ hồ tỉnh lại trong trạng thái cả người mỏi nhừ.
Rèm cửa sổ che không hết ánh nắng ban mai sáng sủa, bị tia nắng ngoài kia chiếu lên trên mặt anh vội nâng tay lên che mắt, dùng giọng khàn khàn nhẹ phàn nàn một câu “Nhạn Thanh, sáng rồi sao không gọi anh……”
Trả lời anh lại là thanh âm tràn đầy cảm giác áp bách. Diệp Côn đến gần bên tai nói với anh “Dù có gọi, em thật có thể dậy nổi?”
Nghe được thanh âm kia Đồng Nhạn Linh lập tức mở bừng hai mắt.
Anh nhìn người đàn ông trước mắt, hai má phút chốc đỏ bừng, muốn ngồi dậy lại bị cảm giác mất lực bên hông cùng đau đớn phía sau làm cho đổ ập xuống.
Diệp Côn liền nương loại mất lực này ngăn chặn anh, khóe miệng vẫn là nụ cười nhẹ bá đạo như trước, một bàn tay lại lần nữa bắt đầu vuốt ve sườn eo anh.
“Đại thiếu gia…. Đừng! Trời sáng… Ư…” Đồng Nhạn Linh muốn cự tuyệt nhưng đối phương không cho, khống chế được thân thể hư nhuyễn vô lực kia, Diệp Côn xốc chăn lên rồi cứ như vậy khiến hai người đều trần trụi bại lộ trước nắng sớm. Sau đó hắn liên tục hôn sâu nhiều lần khiến hai mắt người trong lòng trở nên mông lung ướt át, lại rời nụ hôn một đường xuống phía dưới, xê dịch đến bụng, nhẹ nhàng hôn vài cái cuối cùng tách đôi chân không tình nguyện kia, đỡ vật tối hôm qua không nhớ rõ đã bắn bao nhiêu lần, không chút nghĩ ngợi liền ngậm vào.
Nhưng cái được gọi “Không chút nghĩ ngợi” kia thật ra chỉ là Diệp Côn mà thôi, còn ở trong mắt Đồng Nhạn Linh thì đó tuyệt đối là “nghĩ cũng không nghĩ tới”! Dùng miệng lưỡi đi đùa bỡn nơi hạ lưu nhất của giống đực?
“Ưm!… ha….Đại thiếu gia…. Không được….” Huyết áp xuống thấp khi mới ngủ dậy cùng uể oải bởi tối hôm qua bị giày vò đủ kiểu khiến anh không có biện pháp chống cự nhưng dục vọng thì lại tỉnh nhanh hơn so khối não trong đầu nhiều, chỗ đó không biết xấu hổ cứng lên, bị người đàn ông kia hứng trí nuốt sâu vào tận yết hầu.
Đồng Nhạn Linh nhắm mắt lại, cuối cùng ngừng giãy giụa, tiếp đó anh liền cảm nhận được có đầu ngón tay một lần nữa thò vào khe hở chật hẹp phía sau.
Diệp Côn phát hiện kháng cự yếu ớt đột nhiên ngừng lại, hắn lập tức hiểu rõ đó vừa là tuyệt vọng lại là bại bởi khoái cảm, mà trong mắt của hắn tốt nhất là bại bởi khoái cảm chiếm phần nhiều thì vẫn hơn. Việc này đối với hắn mà nói cũng không khó, trên thực tế khối thân thể này coi như là phối hợp đầy đủ, bởi vì hậu huyệt tối hôm qua vừa bị xâm nhập rất nhanh liền bắt đầu run rẩy nuốt đầu ngón tay của hắn.
Quả nhiên.
Một khi nếm mùi ngon, ai còn muốn ăn chay niệm Phật? Nếm qua sung sướng của tình dục, liệu kẻ nào có thể tránh khỏi tra tấn của dục vọng?
Nơi ấy rất nóng rất ướt, quyến rũ người ta muốn hung hăng bạo ngược, Diệp Côn tuyệt đối sẽ không bỏ qua loại hấp dẫn này, nhả vật đã sắp đạt tới cao trào trong miệng ra, nắm đôi chân kia quấn lấy thắt lưng mình, hắn dùng vật lửa nóng sớm đã cứng chen vào cái miệng thấy thế nào cũng giống như là đang mời gọi hắn.
Đồng Nhạn Linh nâng tay che mặt, gắt gao mím môi, sau đó khi thứ cao ngất kia từng chút một đâm vào trong, anh đè nén không nổi mà phát ra tiếng than nhẹ cùng thở dốc áp lực.
Được khai phá từ một đêm trước cùng với hư nhuyễn khi sáng sớm mới tỉnh dậy, thân thể vô lực so với tối hôm qua buông lỏng hơn đôi chút. Chỗ kia thì vẫn chặt như cũ nhưng cũng không đến mức khó cử động. Diệp Côn ôm thân thể lại dần dần hiện ra màu phấn hồng, cẩn thận dè chừng điều chỉnh tư thế, khiến người đàn ông dù bắt đầu còn hoảng loạn kia cũng phải bất đắc dĩ tuân theo sự dẫn dắt mà khóa ngồi trên người hắn.
Diệp Côn chỉ cho anh nên tự mình đong đưa hông thế nào nhưng Đồng Nhạn Linh làm không được, anh thật sự không có sức lực nên dứt khoát cố ý ngừng lại. Người đàn ông kia lại yên lặng ôm anh, mặc cho anh tựa vào đầu vai mình, không hề có động tác tiếp theo.
Mới đầu còn cảm giác may mắn không tiếp tục bị buộc làm thế này thế nọ nhưng dần dần Đồng Nhạn Linh bắt đầu nảy sinh ra một loại cảm giác khác thường từ chỗ sâu thân thể. Phía sau, bả vai cùng đùi bị chậm rãi cọ xát, cọ xát như vậy khiến anh không tự chủ được lén co rút bên trong, mà mỗi một lần co rút lại càng có thể cảm nhận rõ ràng hình dạng thứ chôn sâu bên trong. Loại xấu hổ kèm theo khoái cảm này khiến Đồng Nhạn Linh bị sự tồn tại của thứ thô lớn tra tấn muốn phát điên, mà lời thầm thì bên tai càng càn rỡ không chịu bỏ qua cho anh.
“Mới lần đầu tiên em đã học được cách tự ‘cắn’ tôi như vậy? Hửm?” Lời trêu chọc đầy tà khí tàn nhẫn vạch trần chuyện hạ lưu anh đang làm, Đồng Nhạn Linh bắt đầu thử giãy giụa lại bị người đàn ông không thể nhẫn nhịn thêm một giây nào nữa dứt khoát thuận thế áp đảo, nắm giữ eo anh, bắt đầu không chút khách khí đưa đẩy.
Buổi sáng hôm ấy anh lại lên đỉnh một lần, bên trong cũng lại một lần nữa bị lấp đầy, chất lỏng đậm sệt mà hậu huyệt đã không thể chứa hết khi đối phương rút khỏi liền thuận theo đùi trong chảy xuống làm bẩn nệm giường xa hoa.
Đồng Nhạn Linh ngay cả sức để mà khóc cùng phẫn nộ đều không còn dư chút nào.
Anh xụi lơ trong lòng đối phương, mơ màng lại thiếp đi.
Lần thứ hai tỉnh dậy mặt trời đã lên cao trên đỉnh đầu, anh mang theo cảm giác mỏi mệt càng nghiêm trọng trở mình ngồi dậy, cúi đầu mò mẫm bốn phía tìm kính mắt.
“Ở trên gối.” Một thanh âm nhắc cho anh biết.
Không có biện pháp trưng ra vẻ thản nhiên như đối phương, Đồng Nhạn Linh tìm được kính mắt, yên lặng đeo vào, vuốt vuốt mớ tóc hỗn độn, muốn xuống giường nhưng lại không muốn bị nhìn thấy thân thể trần trụi.
Người kia tựa hồ rất rõ suy nghĩ của anh, buông tờ báo trong tay xuống, vài bước đi tới đưa một bộ áo ngủ bằng lụa mềm mại cho anh “Mặc vào trước.”
“….Cám ơn.” Muốn nói lời cảm ơn, cổ họng lại cực kỳ không thoải mái, thoáng nhận ra nguyên nhân khiến Đồng Nhạn Linh không khỏi cắn răng, cũng không ngẩng đầu vội mặc vào bộ áo ngủ khá là rộng so với anh, buộc chặt dây lưng bên hông rồi mới chậm rãi thử xuống giường. Anh có thể cảm giác được dọc theo đùi chảy xuống thứ gì đó, vội vã muốn đi rửa sạch nhưng bước chân lại không thể nhanh, anh lắc lư đi về hướng phòng tắm trong trí nhớ.
“Bồn tắm đã chuẩn bị nước ấm rồi, đi vào đi ra cẩn thận đừng để bị ngã. Quần áo của em đang treo trong đó, còn cần gì thì gọi tôi.” Giống như nói ra một chuyện quá đỗi bình thường, thậm chí so với bố trí công việc còn lạnh nhạt hơn, Diệp Côn nói xong cũng không tới đỡ Đồng Nhạn Linh đã vô lực, chỉ một lần nữa đi đến sô pha rộng rãi bên giường ngồi xuống, lại cầm lên tờ báo ban nãy.
Hắn cũng không phải không muốn lo cho Đồng Nhạn Linh nhưng hắn biết rõ lúc này càng săn sóc thì đối phương lại càng xấu hổ, chi bằng cho người kia chút thời gian tĩnh để anh mặc quần áo, không còn vẻ hỗn độn không chịu nổi nữa sẽ càng dễ tiếp xúc gần gũi hơn.
Trên thực tế, suy nghĩ của hắn là đúng, bởi vì khi Đồng Nhạn Linh ngâm mình trong bồn tắm, uể oải như muốn tan ra, thật sự cảm thấy may mắn vì không bị đỡ đi tắm rửa.
Cực lực nói cho chính mình đừng nghĩ nhiều gì hết, anh làm sạch thân thể, sau đó lại chậm rì rì lau khô bọt nước. Sát tường đối diện bồn tắm lớn có bàn trang điểm, bên trên bày ngăn nắp dao cạo, gel vuốt tóc, nước hoa và mấy thứ đàn ông thường dùng, Đồng Nhạn Linh đi qua cầm lấy lược sừng trâu, do dự một chút, vẫn đứng đối diện với gương sửa sang lại mái tóc hơi ướt.
Cạnh bàn trang điểm là giá treo quần áo, quần áo của anh đều ngay ngắn chỉnh tề treo trên đó, thò tay sờ thử, cảm giác khô mát thơm tho, mơ hồ còn mang theo chút độ ấm sau khi được sấy.
Yên lặng mặc quần áo, anh đứng trước gương phòng tắm nhắm mắt, trầm ngâm một hồi lâu mới cắn răng cúi đầu trở lại phòng ngủ.
Giường vẫn hỗn loạn như trước, ngồi trên sô pha vẫn là người đàn ông chỉ mặc áo ngủ kia, tóc hắn có vẻ tùy ý vuốt ra sau, trong cổ áo mở rộng là lồng ngực rắn chắc giấu không được.
Đồng Nhạn Linh bức bách bản thân không được nhìn thứ không nên nhìn, sau đó rũ mắt nói với đối phương, áo ngủ lúc nãy đã treo trên giá áo, không biết có được hay không.
“Có gì mà không được.” Cười một tiếng, Diệp Côn gác chân bắt chéo, cầm điếu thuốc từ bàn tròn bên cạnh, đốt lửa, sau đó đánh giá vị thư sinh đã mặc quần áo chỉnh tề đối diện “Quần áo đều khô rồi chứ?”
“À… ừ.”
“Ngày hôm qua nó hơi ướt, tôi cầm tới lò sưởi dưới lầu hong vài giờ, hẳn là không còn ẩm nữa.”
“Thật ngại quá, làm phiền anh……”
“Phiền thì không phiền.” Nhẹ cười, Diệp Côn đứng lên, từng bước đi tới gần Đồng Nhạn Linh, nâng tay lên cởi bỏ từng nút từng nút áo dài mà anh vừa cài nghiêm chỉnh.
“Đại thiếu gia….” Nháy mắt anh lại hoảng loạn hết cả lên, anh bắt lấy bàn tay kia, ánh mắt tỏ ý cầu xin mà Diệp Côn thì chỉ dùng bàn tay còn đang kẹp thuốc lá chặt chẽ cuốn lấy anh, tay còn lại thì kéo mạnh cổ áo anh, lại gần, không chút hoang mang không chút vội vã lưu lại trên xương quai xanh của anh một dấu hôn thật đậm.
Đau đớn qua đi, Đồng Nhạn Linh dùng biểu tình sắp khóc đối mắt với cái kẻ cướp đoạt ngang tàng kia, hắn thì lại rất vừa lòng nhìn dấu hôn của mình, sau đó kéo anh tiến lại trước gương trên tủ quần áo, dán chặt sau lưng anh, ôm lấy anh chỉ vào dấu vết trên cổ, môi dán đến bên tai anh khẽ nói cho anh biết, có thứ này ở đây, em chính là của tôi. Chỉ tôi có thể làm như vậy, người khác nếu dám chạm vào em, dùng bàn tay nào tôi liền cho người chặt bàn tay đó ném xuống sông. Lại đạp kẻ đó xuống cho nó tự vớt, vớt được tôi sẽ tìm bác sĩ nối tay cho. Vớt không được….. vậy thì đến chết cũng đừng hòng bò lên. Tôi nói được làm được, hiểu chưa?
Hiểu, đâu chỉ là hiểu…
Cảm giác chính mình lâm vào vực sâu tăm tối căn bản không nhìn thấy đường để mà có thể bò về, Đồng Nhạn Linh nhắm mắt lại, gật gật đầu.
“Loại quan hệ này của chúng ta….. muốn tới lúc nào?” Trong màn khói lượn lờ, gom đủ dũng khí anh mới hỏi một câu như vậy.
“Đơn giản tới khi một bên chán mới thôi. Thế nào?” Diệp Côn nói xong cũng không đợi anh trả lời liền thả tay đang ôm bên hông anh ra, đi về phía cửa phòng ngủ “Trước cứ vậy đi, giờ thì xuống lầu ăn cơm, nghỉ ngơi một lát rồi tôi đưa em về nhà.”
Người đàn ông bá đạo khiến người khác phải kinh sợ kia chính là kiểu người nói như thế nào thì phải làm thế ấy.
Hai người ăn cơm, Diệp Công gọi cô giúp việc cứ đúng giờ lại tới lên thu thập phòng ngủ trên lầu sau đó gọi quản gia sắp xếp cho thợ làm vườn sửa sang lại nhà kính trồng hoa, nhắc nhở chú Triệu lái xe năm giờ đưa thư ký Tôn đi tiếp đón ông chủ Trương đến nhà hàng Vĩnh Đức, tài xế Tiểu Hà thì lái xe đưa hắn qua trước, còn dặn thư ký Tôn đừng quên mang theo hợp đồng, hôm nay hợp đồng nhất định phải ký trên bàn cơm. Sau đó trước chín giờ sẽ đến rạp hát Khai Minh ở đầu thị trấn Châu nghe Dương Tiểu Lâu hát ‘Thiêu hoạt xa’.
Mặt không chút thay đổi phân phó hết thảy công việc, bưng lên ly hồng trà uống một ngụm, sau khi quản gia rời đi sắp xếp mọi việc ổn thỏa hắn mới nhìn Đồng Nhạn Linh đang cúi đầu không nói gì, thò tay vuốt ve ngón tay xương xương của anh.
“Có khỏe không?”
“Ừ….” Hơi khẩn trương rụt tay về, theo bản năng anh nhìn bốn phía.
“Không cần lo lắng, bọn họ đều là người của tôi, sáng tới làm việc buổi tối rời đi, không nên nói sẽ không nói, không nên hỏi sẽ không hỏi, rất kín miệng.” Thản nhiên nói, Diệp Côn lại lần nữa không thỏa hiệp, cầm cổ tay Đồng Nhạn Linh, ngón cái nhẹ ve vuốt trên làn da ấm áp.
Ngày đó, sau bữa cơm Đồng Nhạn Linh được đưa về nhà.
Cha mẹ không biết anh thật sự đã đi đâu, chỉ cho rằng đứa con lớn luôn luôn giữ đạo này thân thiết với vị nhị thiếu gia hoạt bát nhu thuận kia nên mới ngủ lại một đêm mà thôi.
Đồng Nhạn Thanh đang giúp mẹ sửa sang lại kim chỉ trong khay, tinh thần thoạt nhìn cũng không tệ lắm, có lẽ tối hôm qua đại khái chỉ vụng trộm chuồn đi chơi một lát, bằng không e rằng lúc này hai tai sớm đã nghe đầy lời lăng nhục của cha.
Anh về phòng, nhắm mắt nằm ở trên giường, không dám hồi tưởng bất cứ điều gì.
Thậm chí anh cũng không dám nghi ngờ Diệp Côn rốt cuộc có giúp anh xử lý chuyện kia hay không, nếu vài ngày sau Đồng Nhạn Thanh vẫn có thể ra vào các gánh hát lớn nhỏ thì anh sẽ thế nào?
Có điều, sự thật chứng minh, Diệp Côn lo liệu mọi chuyện rất chu toàn.
Chỉ hai ngày sau, giữa trưa trời bắt đầu đổ tuyết, từ trường trở về, người kia tựa hồ đã đứng ở cửa cổng chờ anh rất lâu, vừa thấy anh xuất hiện liền vội vã nhào tới.
“Anh!! Em hỏi anh rốt cuộc là ai giở trò?” Người kia có khuôn mặt giống hệt anh, cả giọng nói cũng tương đồng, đang khàn cả giọng hướng về phía anh kêu gào ầm ĩ, tóm cánh tay anh liều mạng mà lay “Tại sao hôm nay em tới rạp Khánh Bình, ngay cả cửa họ cũng không cho em vào? Ngay cả rạp Như Ý và Tiểu Ngâm Tú cũng vậy! Đoàn trưởng bên Như Ý nói ông ta không dám cho em vào cửa, sợ bôi nhọ gia phong nho nhã của Đồng gia! Chuyện này rốt cuộc là ai làm? Có phải là cha không? Anh nói đi!”
Đồng Nhạn Linh lần đầu tiên thấy em trai thê thảm như vậy.
Má và thái dương đều mang theo vết bầm tím, mà người có thể đánh cậu chỉ có thể là người cha kính yêu kia. Anh có thể đoán được, bị toàn bộ gánh hát nhốt ngoài cửa, em trai anh nhất định nổi điên đi tìm cha lý luận, mà chịu gia pháp chính là kết quả tất nhiên.
Vết bầm tím kia khiến anh đau lòng, đau lòng vì em trai nhưng khi nghe thấy em trai không có lý trí miệng đều là lời mắng chửi ác độc đòi liều mạng với cha, anh không biết mình là thuận lý thành chương hay căn bản là điên rồi, run rẩy môi nói cho Đồng Nhạn Thanh, kẻ muốn cắt đứt tâm tư làm con hát của cậu, kẻ không để gánh hát cho cậu vào cửa không phải cha mà là thằng anh trai này.
Nghe được đáp án này, Đồng Nhạn Thanh đầu tiên là trừng mắt kinh ngạc nhìn anh hồi lâu, ngay sau đó, đột nhiên nâng tay lên không nói không rằng cho anh một cái bạt tai.
Đồng Nhạn Linh ngay cả né tránh cũng không hề có ý nhúc nhích dù chỉ một chút.
Kính mắt bị đánh rơi, nằm chỏng chơ trên tuyết ngay cửa cổng, gọng bị gãy, mắt kính thì bể nát.
Anh không còn tâm trí lo lắng mà đi nhặt, bởi vì em trai lập tức khóc rống lên gắt gao túm tà áo anh, quỳ phịch xuống trước mặt.
“Anh hai! Tại sao? Em là em ruột của anh mà? Cha mẹ không cho em đường sống, đến anh cũng muốn bức em chết sao? Anh hai! Em sắp bị cái nhà này bức chết rồi anh không thấy sao? Em xin anh, cầu xin anh giúp em, thả cho em một con đường sống đi! Em quỳ xuống lạy anh! Anh cứu em đi! Anh giúp em đi!!……”
Nghe cậu thảm thiết van xin như vậy, Đồng Nhạn Thanh chỉ cảm thấy từ màng tai đến tận não, từng từ từng chữ đều bị phóng đại vô số lần. Dưới chân anh chợt mềm nhũn, bịch một tiếng ngã ngồi trên mặt đất.
Tiếng chửi mắng của cha vẫn truyền ra từ trong nhà, ngay cả mẹ cũng khóc sướt mướt, xen lẫn với nhau, chen chúc len qua cánh cổng cũ nát, nghe thấy vô cùng rõ ràng.
Ngõ nhỏ trong cơn mưa tuyết yên tĩnh đến lạ lùng, chỉ có hai anh em lôi lôi kéo kéo cùng một chỗ.
Em trai còn đang khóc lóc cầu xin cái gì, Đồng Nhạn Linh đã không thể phân biệt được nữa, anh chỉ trầm mặc ngồi yên trên mặt đất, mặc cho sách mới vừa mua rơi tán loạn bên cạnh, mặc cho trang sách mỏng manh rất nhanh bị bông tuyết lay động, trở nên phập phồng bất bình, mặc cho mưa tuyết thấm ướt quần áo anh, cái lạnh xuyên thấu cả đầu ngón tay cùng lòng bàn tay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.