Chương 38: Không thể phân biệt được đâu là của ai
Mộc Lê Đăng
01/09/2024
Trong vô số lần thân mật, đêm đó là đêm Moger đã chiều chuộng cô nhất, anh hoàn toàn để cô nắm quyền chủ động.
Anh chu đáo đến mức nào?
Là đến mức khi cô ở trên, anh vẫn đỡ lấy eo cô, nhẹ nhàng cắn vào tai cô và hỏi: "Em có mệt không? Có muốn nghỉ ngơi chút không? Để anh làm nhé?"
Sầm Ni kéo chiếc cà vạt lỏng lẻo của anh, nói từng chữ một: "Không, anh đã nói mà—"
"Để, em, đùa, lại."
*
Moger đóng nắp thùng xe lại, ôm Sầm Ni lên lầu.
Đêm đó, Sầm Ni vẫn làm món "Xuân Vũ" trong bếp, nhưng không phải là tôm hấp miến tỏi.
Cô làm cho Moger món miến xào hoa cúc bọc giấy bạc.
Món này cô chưa từng tự tay thử làm, vì là lần đầu tiên nên cô không dám chắc.
Khi cô học năm nhất, ở cổng Đông trường có một tiệm nhỏ chuyên làm miến xào hoa cúc bọc giấy bạc, mỗi ngày đều có rất nhiều sinh viên xếp hàng dài, việc kinh doanh cực kỳ sầm uất.
Khi Sầm Ni mới nhập học, sau giờ học tối, cô thường cùng với Từ Khắc đi ăn khuya ở tiệm đó, không chỉ thêm giấm mà còn yêu cầu ông chủ thêm rất nhiều ớt, vì vậy mỗi lần ăn, hai người đều toát mồ hôi.
Quanh tiệm nhỏ có nhiều quán nướng, mùi than gỗ cháy xen lẫn với mùi thì là lan tỏa trong không khí, cùng với làn khói xám trắng lơ lửng trong con hẻm nhỏ. Trong ký ức của cô, những khoảnh khắc đó là tiêu chuẩn và khó quên nhất của những đêm hè.
Nhưng tiếc là sau đó, tiệm đó đã đóng cửa, chủ tiệm vì muốn ở quê nhà chăm sóc con cái nên đã chuyển nhượng lại cửa tiệm, cuối cùng nơi đó trở thành một quán cháo.
Sau đó, Sầm Ni và Từ Khắc hiếm khi đến đó nữa.
Máy lạnh trong biệt thự kêu rì rì, mùa hè ở Israel dù là ban đêm vẫn nóng bức, cái nóng bức bách bao quanh giống hệt cái nóng gay gắt cô từng trải qua ở thủ đô.
Vì vậy cô đột nhiên rất muốn để Moger trải nghiệm cảm giác thoải mái nhất của cuộc sống đêm đại học với cô.
Nhưng thật tiếc, Moger không ăn được cay lắm.
Cầm chiếc điện thoại lướt qua từng công thức nấu ăn, Sầm Ni dựa vào bàn bếp vừa tìm kiếm vừa chuẩn bị thức ăn. Lúc này, Moger đang ở ngoài xe chuyển những bó hoa oải hương vào trong nhà cho cô. Căn biệt thự vốn có người giúp việc, nhưng họ đã tan ca, nên giờ chỉ còn lại hai người. Dù mỗi người một việc, bầu không khí vẫn ấm áp và hòa hợp.
Nồi nước dùng nấu miến sôi lăn tăn, hơi nước bốc lên nghi ngút. Sầm Ni nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, theo thói quen đưa tay cầm chai dầu ớt bên cạnh, nhưng đột nhiên cô nhận ra rằng thể thêm ớt vào nên liền đặt lại vị trí cũ.
Cô mang nồi ra, đặt lên bàn ăn và gọi Moger đến thử. Cả hai ngồi đối diện nhau, trước mặt là bát miến hoa cúc với nước dùng trong veo. Sầm Ni thử một miếng nước dùng, phải nói lần đầu tiên nấu thử nhưng khá thành công, vị rất đậm đà, chỉ thiếu một chút vị cay so với thường ngày.
Cô đứng dậy quay lại bếp, lấy ra một ít ớt và đổ vào bát của mình rồi tiếp tục ăn. Đến gần cuối bữa, Moger nhìn bát nước dùng đỏ rực của cô, rồi lại liếc sang chai dầu ớt đỏ chói bên cạnh, khẽ nhíu mày. Thấy vậy, Sầm Ni cười nhẹ và nói: "Anh đừng lo, em không ép anh ăn cay đâu."
Moger ngừng lại, giãn đôi mày và hỏi: "Ăn như thế có ngon không?"
"Ngon chứ." Sầm Ni nghiêng đầu nhìn anh, "Đây là hương vị mùa hè mà em quen thuộc."
Anh nửa tin nửa ngờ, nhưng vẫn muốn thử, "Anh muốn nếm thử hương vị mùa hè của em."
Sầm Ni vừa húp một miếng, lập tức bị sặc.
Cô giơ tay lên, ra dấu ngừng lại, "Đừng, anh không giỏi ăn cay chút nào."
Lần trước, cô đã cho anh thử một miếng thịt heo khô cay ngọt, sau đó anh phải uống liền hai chai nước lạnh. Đến giờ, cô vẫn còn nhớ như in.
Moger nhìn đôi môi hơi ửng đỏ của cô, giống như sau mỗi lần hôn sâu, giọng anh nghe vô cùng ngây thơ, "Nhưng em đã cám dỗ anh."
"?"
Sầm Ni nhướng mày, "Anh thích nhưng không cho anh ăn mới gọi là cám dỗ. Nhưng anh không thích ăn cay, vậy thì sao gọi là cám dỗ được?"
Trong ánh mắt sâu thẳm của anh lóe lên một chút tinh nghịch. Sầm Ni vẫn đang nghiêm túc giải thích thì bất ngờ bị anh nắm tay kéo lại gần. Anh cúi đầu, đỡ lấy gáy cô rồi hôn tới.
Người quyến rũ không phải là đồ ăn trong bát mà là chính cô.
Moger đặt tay của mình lên bàn, nhắm mắt chuẩn bị hôn sâu hơn, nhưng ngay sau đó bị sặc, phải rời khỏi môi cô, anh cúi gập người ho sặc sụa. Sầm Ni giật mình, lập tức chạy tới hỏi xem anh có sao không.
Moger ho đến đỏ cả mặt, không nói được lời nào, chỉ có thể chỉ vào chai dầu ớt trên bàn.
Sầm Ni nhìn theo tay anh, không nhịn được cười khúc khích, "Ai bảo anh cứ đòi hôn em?"
"Để em lấy cho anh chai nước lạnh." Cô quay người định đi, nhưng bị anh nắm lấy cổ tay, kéo ngã vào lòng anh.
Trái tim cô đập thình thịch, ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt đầy niềm vui của anh, cô liền biết mình đã bị lừa.
"Anh lừa em, anh dám lừa em!" Cô tức tối nhìn anh, trông có vẻ hung dữ nhưng lại không hề có chút uy lực nào. Moger cười, ôm chặt cô vào lòng, hôn nhẹ lên má cô, dỗ dành: "Bé cưng, rất ngon."
"Rất ngon?" Sầm Ni cười nhẹ, "Vậy anh thử thêm một miếng nữa được không?"
Nói rồi cô quay người, lấy bát của mình, gắp một đũa miến đầy dầu ớt, "Thử xem hương vị mùa hè của bọn em thế nào."
Moger ôm chặt cô, mặt hiện rõ vẻ khó xử, nhưng Sầm Ni lại nâng cằm anh, khẽ dụ dỗ anh há miệng.
Không còn cách nào khác, anh cắn một miếng, vị cay lập tức lan tỏa khắp cổ họng.
Lần này thì thật sự bị sặc.
Anh buông cô ra, đứng dậy đi thẳng về phía phòng tắm, Sầm Ni đặt đũa xuống rồi cũng đi theo chỉ để thấy anh đã cởi áo và đang dội nước lạnh lên người.
"..."
Lần đầu tiên cô thấy ai đó giải cay bằng cách này.
Cô lại nhìn anh một lần nữa, khẽ tặc lưỡi.
Thân hình này cũng khá là quyến rũ đấy chứ.
Sau khi từ phòng tắm trở ra, Sầm Ni quay lại phòng ăn.
Thức ăn trong bát đã vơi đi không ít. Cô dọn dẹp sơ qua, rồi đi vào căn phòng nhỏ bên cạnh để sắp xếp hoa oải hương.
Căn phòng này có ba mặt đều là kính, nằm ở hướng đón nắng của biệt thự nên ánh sáng rất tốt. Cô muốn treo ngược những bó hoa oải hương mà Moger tặng để làm thành hoa khô.
Cô tìm hai cuộn dây thừng bằng vải cotton, chia hoa oải hương thành từng bó nhỏ rồi dùng dây buộc chặt phần cuống.
Khi Moger tắm xong, anh tìm Sầm Ni quanh phòng khách và phòng ngủ mà không thấy, nghĩ ngợi một lúc rồi bước về phía phòng kính nơi lưu trữ hoa oải hương.
Anh bước vào, thấy Sầm Ni đang ngồi xổm trên tấm thảm, chăm chú buộc từng bó hoa.
Bóng dáng cô mảnh mai, động tác nhẹ nhàng mà cẩn thận. Nửa người cô rơi vào ánh đèn vàng dịu nhẹ, hòa quyện cùng ánh trăng ngoài cửa sổ, tạo nên một lớp ánh sáng mờ ảo, tựa như ngôi sao rơi từ bầu trời.
Moger khoác hờ chiếc khăn tắm, lười biếng tựa vào khung cửa, ngắm nhìn cô thật lâu.
Trước khi đến Trung Đông, anh chưa từng nghĩ có một ngày nào đó mình sẽ chiều chuộng một người phụ nữ đến vậy, càng không ngờ sẽ có ngày mình vì một người phụ nữ mà chìm đắm trong sự dịu dàng.
Người phụ nữ này quyến rũ đến mức nào?
Ngay cả khi chỉ rời xa cô vài ngày ngắn ngủi, anh cũng muốn trở về gặp cô ngay lập tức.
Như lúc này, cô mặc một chiếc váy dây, mái tóc phía sau cổ bám vào làn da trắng nõn. Cô 22 tuổi, trong đêm tối tràn đầy sức sống, dịu dàng nhưng không yếu đuối, tựa như một chú chim đêm khó quên, dừng lại trước mắt anh, khiến lòng người xao xuyến.
Những cành oải hương xanh tím rải đầy dưới chân, hương thơm ngào ngạt lan tỏa khắp phòng.
Sầm Ni chống tay đứng dậy, nhặt lấy một cuộn dây thừng bên cạnh chuẩn bị tìm ghế, nhưng khi quay lại, cô đã thấy Moger đang đứng ở cửa.
Mái tóc anh ướt đẫm, vài lọn tóc rủ xuống trán, toàn thân anh toát lên vẻ lười biếng nhưng quyến rũ, như ánh trăng rọi xuống bờ hồ, mơ hồ mà huyền ảo, đôi mắt chứa đầy những cảm xúc ấm áp mà cô không thể thấu hiểu.
"Anh tắm xong rồi à?" Không biết anh đã đứng đó bao lâu, Sầm Ni bước đến trước mặt anh, cúi người nhấc chiếc ghế đẩu bên chân anh.
"Ừ." Anh đáp, cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô, mỉm cười hỏi cô đang làm gì với chiếc ghế.
"Cần treo dây thừng." Sầm Ni hơi ngẩng đầu, ra hiệu cho anh, rồi mang chiếc ghế đến góc phòng, bước lên đó.
Cô nhón chân, ngẩng đầu, giơ cao tay buộc dây thừng. Đôi tay trắng muốt của cô dưới ánh đèn càng thêm nổi bật.
Moger bước tới gần, vòng tay chắc chắn ôm lấy eo và hông cô, nhấc cô lên cao để cô có thể dễ dàng buộc dây thừng.
Sầm Ni bất ngờ trong giây lát, cúi đầu nhìn anh, lông mi của anh tạo ra một bóng râm dưới ánh đèn treo phía trên.
"Anh đang giữ em mà." Anh nói.
Giọng anh thật dịu dàng, Sầm Ni cảm nhận được hơi ấm và nhịp tim của anh từ bên hông của mình.
"Anh có thể di chuyển không?" Sầm Ni buộc xong đầu dây, cúi tay chạm vào vai anh, "Qua bên kia."
Moger giữ chặt eo cô, ôm cô đi qua phía bên kia.
"Em có nặng không?" Sầm Ni bất chợt hỏi.
"Em nói gì ngốc thế!"
"Hả?"
"Nhẹ như một chú chim nhỏ." Anh nói rất nghiêm túc, không giống với giọng điệu thường ngày.
Sầm Ni bỗng nhiên hơi ngẩn ngơ.
"Tiếp theo là treo oải hương à?" Anh hỏi.
"Ừ." Sầm Ni gật đầu.
Moger nhẹ nhàng đặt cô xuống, khi đôi chân cô chạm đất, Sầm Ni bước đến phía trước chỗ hoa oải hương rồi ôm lấy một bó.
Cả hai đều mang trên mình cùng một mùi hương, không thể phân biệt được đâu là của ai.
"Lên đi." Moger đột nhiên cúi xuống nửa ngồi.
Sầm Ni cúi đầu nhìn anh, rất hiếm khi thấy anh đặt mình ở tư thế thấp như vậy, giống như một hiệp sĩ của riêng cô.
Anh vòng tay ôm lấy eo cô, nhấc cô ngồi lên vai mình, giữ chắc bụng và lưng cô, rồi từ từ đứng dậy.
Sầm Ni cảm thấy mình được anh bảo vệ rất tốt, dù chiều cao này lên tới một mét tám, nhưng cô không hề lo lắng sẽ bị ngã.
Đôi khi anh có vẻ bất cần và nổi loạn, nhưng vào những lúc quan trọng, lại là một người rất đáng tin cậy.
Với sự hỗ trợ của anh, Sầm Ni từ từ treo từng bó hoa oải hương lên.
"Tại sao phải mất thời gian làm chúng thành hoa khô vậy?" Moger vuốt nhẹ làn da dưới lớp áo của cô, "Nếu em thích, anh sẽ lại vận chuyển thêm một đợt nữa đến cho em."
Sầm Ni mỉm cười hỏi anh, "Vậy nếu không phải mùa hoa, mà em lại muốn ngắm thì sao?"
Giống như khi những người yêu nhau phải xa cách, nhưng lại muốn gặp nhau.
Vậy thì phải làm sao đây?
Moger im lặng trong chốc lát.
Sầm Ni chớp mắt giải thích: "Vì vậy phải lưu giữ những điều tốt đẹp này lại, để sau này mỗi khi nhìn thấy chúng, em có thể nhớ về cảm xúc vui vẻ lúc này."
Cô không biết mình có thể đi cùng anh bao xa, nên những khoảnh khắc này đều đáng để lưu giữ lại, chứng minh cô từng rung động vì sắc xanh tím này.
Màu sắc này, giống như sương xanh lúc ban đầu họ gặp nhau, từ đó cô đặc biệt yêu thích.
Tháng Bảy ở Israel nắng vàng rực rỡ, thời gian trôi qua thật nhanh, Sầm Ni không nhận ra mình đã ở đây gần một tháng.
Trong suốt tháng này, Moger rất quan tâm và chiều chuộng cô, mỗi tuần khi đi lại từ Tel Aviv, anh đều đến trường đón và tiễn cô, cùng cô thưởng thức mọi nhà hàng lớn nhỏ ở Haifa. Anh cũng sẽ ôm cô dịu dàng sau mỗi lần thân mật, hôn cô thật lâu, rồi cả hai sẽ ôm nhau ngủ.
Những ngày tháng ấm áp như thế, Sầm Ni thậm chí tạm quên mất mối quan hệ của họ thực sự là gì, chỉ đắm chìm trong đó một cách mơ hồ, cho đến khi một email lặng lẽ đến vào ngày 1 tháng Tám.
Đó là email mà cô đã chờ đợi rất lâu, cũng đã mong đợi rất nhiều lần.
Trong email, Giáo sư Nghiêm Minh cuối cùng đã chính thức đồng ý nhận cô làm học trò, kèm theo đó là một thư mời nhập học, thông báo cô có thể bắt đầu chuẩn bị nộp đơn xin nhập học vào Đại học Hồng Kông.
Khi nhận được email này, Sầm Ni không mấy ngạc nhiên.
Giáo sư Furman vì có dự án hợp tác với Giáo sư Nghiêm Minh, nên mỗi lần Sầm Ni báo cáo tiến độ nghiên cứu của mình với giáo sư Furman, cô đều sao chép một bản gửi đến Hồng Kông và giáo sư Nghiêm Minh mỗi lần xem xong đều có phản hồi tích cực.
Có thể là vì báo cáo của cô thực sự rất chi tiết và thấu đáo, hoặc cũng có thể vì sự nghiêm túc của cô cuối cùng đã được đáp lại, dù sao thì, trong lòng Sầm Ni đã dự cảm Giáo sư Nghiêm Minh chắc chắn sẽ đồng ý nhận cô.
Hôm đó, Thi Sở Văn gọi điện nói may mà cô đã xin đến chỗ Giáo sư Furman để Giáo sư Nghiêm Minh thấy được quyết tâm và sự chân thành của cô.
Sầm Ni chỉ mỉm cười khi cầm điện thoại. Cô luôn biết để đạt được một mục tiêu, không phải dừng lại tại chỗ chờ đợi cơ hội đến, mà phải dùng hành động thực tế để giành lấy.
Sau khi cúp điện thoại, Sầm Ni lấy hộ chiếu của mình từ ngăn kéo ra và mở trang có visa.
Vì chỉ tham gia trao đổi ngắn hạn trong kỳ nghỉ hè nên visa của cô chỉ có thời hạn hai tháng, vì vậy muộn nhất là đầu tháng Chín cô phải về nước.
Tháng Chín, cũng là thời gian nhập học của Đại học Hồng Kông.
Cô đặt hộ chiếu xuống, nhìn ra chân trời nơi mặt trời lặn, mặt trời vẫn mỗi ngày mọc đằng Đông, lặn đằng Tây, hầu hết mọi việc đều đang dần dần diễn ra theo quỹ đạo mà cô đã đặt ra.
Nhưng có một điều ngoại lệ.
Điều duy nhất cô không thể kiểm soát là cảm xúc và tình cảm của mình, tất cả đều gắn chặt với Moger.
Giống như một chiếc tàu đã trật bánh, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân mình lao về phía một đại dương không rõ bờ, cuối cùng không thể kiểm soát được mà rơi vào cơn sóng xanh thẳm, mãi mãi đắm chìm trong đại dương xanh.
Tối hôm đó, khi Sầm Ni vừa tắm xong trong kỳ kinh nguyệt, Moger kéo cô vào lòng và sấy tóc cho cô.
Cô hỏi anh sau khi sấy tóc xong muốn làm gì.
Moger chạm vào những sợi tóc còn hơi ẩm của cô, đặt máy sấy xuống, ôm cô vào lòng và hỏi: "Em muốn làm gì?"
Cũng chính vào khoảnh khắc đó, Sầm Ni đột nhiên hỏi anh một câu mà không suy nghĩ nhiều: "Ở bên em mà không thể làm điều đó, anh có thấy khó chịu không?"
Moger dường như mỉm cười bất lực, "Anh ở bên em chỉ vì điều đó sao?"
"Vậy nếu không phải vì điều đó thì vì cái gì?"
Moger chỉ ôm cô, nhẹ nhàng cắn tai cô, rồi hỏi ngược lại: "Em nghĩ sao?"
Sầm Ni không đoán.
Câu trả lời này cô không dám đoán.
Moger cất máy sấy tóc đi, sau đó hai người chỉ ngồi tựa vào nhau trên giường, tìm một bộ phim để xem.
Có rất nhiều phim, từ gián điệp, kinh dị, trinh thám, tình cảm, thậm chí cả phim người lớn.
Moger nắm tay cô hỏi cô muốn xem bộ nào, Sầm Ni lắc đầu, cảm thấy phân vân.
"Vậy chọn một bộ chiếu vào năm em sinh ra nhé?" Anh hỏi.
"Được." Sầm Ni cũng không biết anh lấy đâu ra cảm giác nghi thức như vậy, chỉ gật đầu đồng ý.
Những bộ phim chiếu năm 2000 có rất nhiều, như "Malèna", "Final Destination", "Crouching Tiger, Hidden Dragon" và "In the Mood for Love", tất cả đều là những tác phẩm kinh điển.
Sầm Ni chỉ vào "Malèna", "Bộ này đi."
Thực ra cô đã xem qua, cô biết nội dung câu chuyện là gì, cũng biết rõ vẻ đẹp của nữ chính.
Sầm Ni tựa đầu lên vai Moger, ôm lấy cánh tay anh để xem phim.
Có lẽ vì biết tháng Chín mình sẽ phải rời đi, tâm trạng của cô khi xem phim cũng không tốt.
Bộ phim đi được nửa chặng, nữ chính trở thành gái mại dâm vì chồng gặp tai nạn, Sầm Ni nhìn đôi môi đỏ mọng của Malèna, mái tóc xoăn dài thả xuống sau cổ, duyên dáng bước đi trên đường, thu hút mọi ánh nhìn của đàn ông.
Cuối cùng khi cô ấy ngồi xuống quảng trường, mỗi người đàn ông xung quanh đều đổ xô tới, muốn châm thuốc cho cô.
Sầm Ni đột nhiên kéo vạt áo của Moger, hỏi: "Có phải cô ấy rất đẹp không?"
"Ừ." Moger đáp lại một cách thờ ơ.
Sầm Ni nghĩ gu thẩm mỹ của họ lúc này khá đồng nhất, tiếp tục hỏi anh: "Vậy anh có muốn châm thuốc cho cô ấy không?"
Moger mỉm cười, nắm lấy cằm cô và nhìn cô một lúc.
"Không muốn." Ngón tay anh vuốt ve cằm cô, rồi nói một cách nghiêm túc: "Anh chỉ muốn châm thuốc cho em thôi."
Sầm Ni cảm thấy lòng mình càng thêm nhói đau.
Cô ngồi lên người anh, che đi màn hình, phá lệ hỏi anh, nếu cô phải về nước, anh sẽ làm gì, có đi tìm người khác không?
Thực ra, khi hỏi câu đó, cô đã biết mình gặp rắc rối rồi, cô dường như đã yêu anh. Dù giữa họ có quá nhiều yếu tố không chắc chắn, sự khác biệt về địa vị cũng quá lớn, nhưng biết làm sao được, đã thích rồi thì không thể tránh né.
Họ gặp nhau trong một hành trình, một hành trình mà ngay cả tên và tuổi cũng giấu kín, vì không ổn định như vậy nên có lẽ chỉ cần một sự nhầm lẫn nhỏ cũng có thể khiến họ lạc mất nhau suốt đời.
Bây giờ nghĩ lại, dường như mọi bước tiến trong mối quan hệ này đều do Moger chủ động.
Đêm đó trên bãi biển, là anh chủ động đến hỏi cô có cần giúp đỡ không, là anh chủ động hôn cô trên ban công, là ngày hôm sau anh chủ động hỏi cô có muốn tiếp tục đi chơi cùng nhau không.
Thậm chí sau khi cô bỏ đi, cũng là anh chủ động tìm đến đây.
Mối quan hệ này, nếu không có sự chủ động của anh thì sẽ không bao giờ tiến xa đến mức này.
Nhưng Sầm Ni chỉ có thể nhìn mình ngày càng thích anh, dù biết không có tương lai, dù cô từng không bao giờ mong chờ gì vào tình yêu, nhưng bây giờ cô đột nhiên muốn thử.
Cô nghiêm túc chờ đợi câu trả lời.
Moger chỉ khẽ nhướng mày, ngẩng đầu nhìn cô, rồi nghiêng người tới và hôn cô.
Anh nhẹ nhàng cắn môi cô, chậm rãi nói: "Anh sẽ không tìm người khác, em ở đâu, anh sẽ đến đó tìm em."
"Anh chỉ cần em."
Sầm Ni nhắm mắt lại, lắng nghe từng lời anh nói vang lên trong tai.
Nhưng lời nói của anh có bao nhiêu phần đáng tin cậy đây? Công việc của anh ở đây, sự nghiệp của anh ở đây, gia đình và bạn bè của anh đều ở đây. Nếu họ thực sự muốn có tương lai, dường như phải vượt qua quá nhiều trở ngại.
Anh chu đáo đến mức nào?
Là đến mức khi cô ở trên, anh vẫn đỡ lấy eo cô, nhẹ nhàng cắn vào tai cô và hỏi: "Em có mệt không? Có muốn nghỉ ngơi chút không? Để anh làm nhé?"
Sầm Ni kéo chiếc cà vạt lỏng lẻo của anh, nói từng chữ một: "Không, anh đã nói mà—"
"Để, em, đùa, lại."
*
Moger đóng nắp thùng xe lại, ôm Sầm Ni lên lầu.
Đêm đó, Sầm Ni vẫn làm món "Xuân Vũ" trong bếp, nhưng không phải là tôm hấp miến tỏi.
Cô làm cho Moger món miến xào hoa cúc bọc giấy bạc.
Món này cô chưa từng tự tay thử làm, vì là lần đầu tiên nên cô không dám chắc.
Khi cô học năm nhất, ở cổng Đông trường có một tiệm nhỏ chuyên làm miến xào hoa cúc bọc giấy bạc, mỗi ngày đều có rất nhiều sinh viên xếp hàng dài, việc kinh doanh cực kỳ sầm uất.
Khi Sầm Ni mới nhập học, sau giờ học tối, cô thường cùng với Từ Khắc đi ăn khuya ở tiệm đó, không chỉ thêm giấm mà còn yêu cầu ông chủ thêm rất nhiều ớt, vì vậy mỗi lần ăn, hai người đều toát mồ hôi.
Quanh tiệm nhỏ có nhiều quán nướng, mùi than gỗ cháy xen lẫn với mùi thì là lan tỏa trong không khí, cùng với làn khói xám trắng lơ lửng trong con hẻm nhỏ. Trong ký ức của cô, những khoảnh khắc đó là tiêu chuẩn và khó quên nhất của những đêm hè.
Nhưng tiếc là sau đó, tiệm đó đã đóng cửa, chủ tiệm vì muốn ở quê nhà chăm sóc con cái nên đã chuyển nhượng lại cửa tiệm, cuối cùng nơi đó trở thành một quán cháo.
Sau đó, Sầm Ni và Từ Khắc hiếm khi đến đó nữa.
Máy lạnh trong biệt thự kêu rì rì, mùa hè ở Israel dù là ban đêm vẫn nóng bức, cái nóng bức bách bao quanh giống hệt cái nóng gay gắt cô từng trải qua ở thủ đô.
Vì vậy cô đột nhiên rất muốn để Moger trải nghiệm cảm giác thoải mái nhất của cuộc sống đêm đại học với cô.
Nhưng thật tiếc, Moger không ăn được cay lắm.
Cầm chiếc điện thoại lướt qua từng công thức nấu ăn, Sầm Ni dựa vào bàn bếp vừa tìm kiếm vừa chuẩn bị thức ăn. Lúc này, Moger đang ở ngoài xe chuyển những bó hoa oải hương vào trong nhà cho cô. Căn biệt thự vốn có người giúp việc, nhưng họ đã tan ca, nên giờ chỉ còn lại hai người. Dù mỗi người một việc, bầu không khí vẫn ấm áp và hòa hợp.
Nồi nước dùng nấu miến sôi lăn tăn, hơi nước bốc lên nghi ngút. Sầm Ni nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, theo thói quen đưa tay cầm chai dầu ớt bên cạnh, nhưng đột nhiên cô nhận ra rằng thể thêm ớt vào nên liền đặt lại vị trí cũ.
Cô mang nồi ra, đặt lên bàn ăn và gọi Moger đến thử. Cả hai ngồi đối diện nhau, trước mặt là bát miến hoa cúc với nước dùng trong veo. Sầm Ni thử một miếng nước dùng, phải nói lần đầu tiên nấu thử nhưng khá thành công, vị rất đậm đà, chỉ thiếu một chút vị cay so với thường ngày.
Cô đứng dậy quay lại bếp, lấy ra một ít ớt và đổ vào bát của mình rồi tiếp tục ăn. Đến gần cuối bữa, Moger nhìn bát nước dùng đỏ rực của cô, rồi lại liếc sang chai dầu ớt đỏ chói bên cạnh, khẽ nhíu mày. Thấy vậy, Sầm Ni cười nhẹ và nói: "Anh đừng lo, em không ép anh ăn cay đâu."
Moger ngừng lại, giãn đôi mày và hỏi: "Ăn như thế có ngon không?"
"Ngon chứ." Sầm Ni nghiêng đầu nhìn anh, "Đây là hương vị mùa hè mà em quen thuộc."
Anh nửa tin nửa ngờ, nhưng vẫn muốn thử, "Anh muốn nếm thử hương vị mùa hè của em."
Sầm Ni vừa húp một miếng, lập tức bị sặc.
Cô giơ tay lên, ra dấu ngừng lại, "Đừng, anh không giỏi ăn cay chút nào."
Lần trước, cô đã cho anh thử một miếng thịt heo khô cay ngọt, sau đó anh phải uống liền hai chai nước lạnh. Đến giờ, cô vẫn còn nhớ như in.
Moger nhìn đôi môi hơi ửng đỏ của cô, giống như sau mỗi lần hôn sâu, giọng anh nghe vô cùng ngây thơ, "Nhưng em đã cám dỗ anh."
"?"
Sầm Ni nhướng mày, "Anh thích nhưng không cho anh ăn mới gọi là cám dỗ. Nhưng anh không thích ăn cay, vậy thì sao gọi là cám dỗ được?"
Trong ánh mắt sâu thẳm của anh lóe lên một chút tinh nghịch. Sầm Ni vẫn đang nghiêm túc giải thích thì bất ngờ bị anh nắm tay kéo lại gần. Anh cúi đầu, đỡ lấy gáy cô rồi hôn tới.
Người quyến rũ không phải là đồ ăn trong bát mà là chính cô.
Moger đặt tay của mình lên bàn, nhắm mắt chuẩn bị hôn sâu hơn, nhưng ngay sau đó bị sặc, phải rời khỏi môi cô, anh cúi gập người ho sặc sụa. Sầm Ni giật mình, lập tức chạy tới hỏi xem anh có sao không.
Moger ho đến đỏ cả mặt, không nói được lời nào, chỉ có thể chỉ vào chai dầu ớt trên bàn.
Sầm Ni nhìn theo tay anh, không nhịn được cười khúc khích, "Ai bảo anh cứ đòi hôn em?"
"Để em lấy cho anh chai nước lạnh." Cô quay người định đi, nhưng bị anh nắm lấy cổ tay, kéo ngã vào lòng anh.
Trái tim cô đập thình thịch, ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt đầy niềm vui của anh, cô liền biết mình đã bị lừa.
"Anh lừa em, anh dám lừa em!" Cô tức tối nhìn anh, trông có vẻ hung dữ nhưng lại không hề có chút uy lực nào. Moger cười, ôm chặt cô vào lòng, hôn nhẹ lên má cô, dỗ dành: "Bé cưng, rất ngon."
"Rất ngon?" Sầm Ni cười nhẹ, "Vậy anh thử thêm một miếng nữa được không?"
Nói rồi cô quay người, lấy bát của mình, gắp một đũa miến đầy dầu ớt, "Thử xem hương vị mùa hè của bọn em thế nào."
Moger ôm chặt cô, mặt hiện rõ vẻ khó xử, nhưng Sầm Ni lại nâng cằm anh, khẽ dụ dỗ anh há miệng.
Không còn cách nào khác, anh cắn một miếng, vị cay lập tức lan tỏa khắp cổ họng.
Lần này thì thật sự bị sặc.
Anh buông cô ra, đứng dậy đi thẳng về phía phòng tắm, Sầm Ni đặt đũa xuống rồi cũng đi theo chỉ để thấy anh đã cởi áo và đang dội nước lạnh lên người.
"..."
Lần đầu tiên cô thấy ai đó giải cay bằng cách này.
Cô lại nhìn anh một lần nữa, khẽ tặc lưỡi.
Thân hình này cũng khá là quyến rũ đấy chứ.
Sau khi từ phòng tắm trở ra, Sầm Ni quay lại phòng ăn.
Thức ăn trong bát đã vơi đi không ít. Cô dọn dẹp sơ qua, rồi đi vào căn phòng nhỏ bên cạnh để sắp xếp hoa oải hương.
Căn phòng này có ba mặt đều là kính, nằm ở hướng đón nắng của biệt thự nên ánh sáng rất tốt. Cô muốn treo ngược những bó hoa oải hương mà Moger tặng để làm thành hoa khô.
Cô tìm hai cuộn dây thừng bằng vải cotton, chia hoa oải hương thành từng bó nhỏ rồi dùng dây buộc chặt phần cuống.
Khi Moger tắm xong, anh tìm Sầm Ni quanh phòng khách và phòng ngủ mà không thấy, nghĩ ngợi một lúc rồi bước về phía phòng kính nơi lưu trữ hoa oải hương.
Anh bước vào, thấy Sầm Ni đang ngồi xổm trên tấm thảm, chăm chú buộc từng bó hoa.
Bóng dáng cô mảnh mai, động tác nhẹ nhàng mà cẩn thận. Nửa người cô rơi vào ánh đèn vàng dịu nhẹ, hòa quyện cùng ánh trăng ngoài cửa sổ, tạo nên một lớp ánh sáng mờ ảo, tựa như ngôi sao rơi từ bầu trời.
Moger khoác hờ chiếc khăn tắm, lười biếng tựa vào khung cửa, ngắm nhìn cô thật lâu.
Trước khi đến Trung Đông, anh chưa từng nghĩ có một ngày nào đó mình sẽ chiều chuộng một người phụ nữ đến vậy, càng không ngờ sẽ có ngày mình vì một người phụ nữ mà chìm đắm trong sự dịu dàng.
Người phụ nữ này quyến rũ đến mức nào?
Ngay cả khi chỉ rời xa cô vài ngày ngắn ngủi, anh cũng muốn trở về gặp cô ngay lập tức.
Như lúc này, cô mặc một chiếc váy dây, mái tóc phía sau cổ bám vào làn da trắng nõn. Cô 22 tuổi, trong đêm tối tràn đầy sức sống, dịu dàng nhưng không yếu đuối, tựa như một chú chim đêm khó quên, dừng lại trước mắt anh, khiến lòng người xao xuyến.
Những cành oải hương xanh tím rải đầy dưới chân, hương thơm ngào ngạt lan tỏa khắp phòng.
Sầm Ni chống tay đứng dậy, nhặt lấy một cuộn dây thừng bên cạnh chuẩn bị tìm ghế, nhưng khi quay lại, cô đã thấy Moger đang đứng ở cửa.
Mái tóc anh ướt đẫm, vài lọn tóc rủ xuống trán, toàn thân anh toát lên vẻ lười biếng nhưng quyến rũ, như ánh trăng rọi xuống bờ hồ, mơ hồ mà huyền ảo, đôi mắt chứa đầy những cảm xúc ấm áp mà cô không thể thấu hiểu.
"Anh tắm xong rồi à?" Không biết anh đã đứng đó bao lâu, Sầm Ni bước đến trước mặt anh, cúi người nhấc chiếc ghế đẩu bên chân anh.
"Ừ." Anh đáp, cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô, mỉm cười hỏi cô đang làm gì với chiếc ghế.
"Cần treo dây thừng." Sầm Ni hơi ngẩng đầu, ra hiệu cho anh, rồi mang chiếc ghế đến góc phòng, bước lên đó.
Cô nhón chân, ngẩng đầu, giơ cao tay buộc dây thừng. Đôi tay trắng muốt của cô dưới ánh đèn càng thêm nổi bật.
Moger bước tới gần, vòng tay chắc chắn ôm lấy eo và hông cô, nhấc cô lên cao để cô có thể dễ dàng buộc dây thừng.
Sầm Ni bất ngờ trong giây lát, cúi đầu nhìn anh, lông mi của anh tạo ra một bóng râm dưới ánh đèn treo phía trên.
"Anh đang giữ em mà." Anh nói.
Giọng anh thật dịu dàng, Sầm Ni cảm nhận được hơi ấm và nhịp tim của anh từ bên hông của mình.
"Anh có thể di chuyển không?" Sầm Ni buộc xong đầu dây, cúi tay chạm vào vai anh, "Qua bên kia."
Moger giữ chặt eo cô, ôm cô đi qua phía bên kia.
"Em có nặng không?" Sầm Ni bất chợt hỏi.
"Em nói gì ngốc thế!"
"Hả?"
"Nhẹ như một chú chim nhỏ." Anh nói rất nghiêm túc, không giống với giọng điệu thường ngày.
Sầm Ni bỗng nhiên hơi ngẩn ngơ.
"Tiếp theo là treo oải hương à?" Anh hỏi.
"Ừ." Sầm Ni gật đầu.
Moger nhẹ nhàng đặt cô xuống, khi đôi chân cô chạm đất, Sầm Ni bước đến phía trước chỗ hoa oải hương rồi ôm lấy một bó.
Cả hai đều mang trên mình cùng một mùi hương, không thể phân biệt được đâu là của ai.
"Lên đi." Moger đột nhiên cúi xuống nửa ngồi.
Sầm Ni cúi đầu nhìn anh, rất hiếm khi thấy anh đặt mình ở tư thế thấp như vậy, giống như một hiệp sĩ của riêng cô.
Anh vòng tay ôm lấy eo cô, nhấc cô ngồi lên vai mình, giữ chắc bụng và lưng cô, rồi từ từ đứng dậy.
Sầm Ni cảm thấy mình được anh bảo vệ rất tốt, dù chiều cao này lên tới một mét tám, nhưng cô không hề lo lắng sẽ bị ngã.
Đôi khi anh có vẻ bất cần và nổi loạn, nhưng vào những lúc quan trọng, lại là một người rất đáng tin cậy.
Với sự hỗ trợ của anh, Sầm Ni từ từ treo từng bó hoa oải hương lên.
"Tại sao phải mất thời gian làm chúng thành hoa khô vậy?" Moger vuốt nhẹ làn da dưới lớp áo của cô, "Nếu em thích, anh sẽ lại vận chuyển thêm một đợt nữa đến cho em."
Sầm Ni mỉm cười hỏi anh, "Vậy nếu không phải mùa hoa, mà em lại muốn ngắm thì sao?"
Giống như khi những người yêu nhau phải xa cách, nhưng lại muốn gặp nhau.
Vậy thì phải làm sao đây?
Moger im lặng trong chốc lát.
Sầm Ni chớp mắt giải thích: "Vì vậy phải lưu giữ những điều tốt đẹp này lại, để sau này mỗi khi nhìn thấy chúng, em có thể nhớ về cảm xúc vui vẻ lúc này."
Cô không biết mình có thể đi cùng anh bao xa, nên những khoảnh khắc này đều đáng để lưu giữ lại, chứng minh cô từng rung động vì sắc xanh tím này.
Màu sắc này, giống như sương xanh lúc ban đầu họ gặp nhau, từ đó cô đặc biệt yêu thích.
Tháng Bảy ở Israel nắng vàng rực rỡ, thời gian trôi qua thật nhanh, Sầm Ni không nhận ra mình đã ở đây gần một tháng.
Trong suốt tháng này, Moger rất quan tâm và chiều chuộng cô, mỗi tuần khi đi lại từ Tel Aviv, anh đều đến trường đón và tiễn cô, cùng cô thưởng thức mọi nhà hàng lớn nhỏ ở Haifa. Anh cũng sẽ ôm cô dịu dàng sau mỗi lần thân mật, hôn cô thật lâu, rồi cả hai sẽ ôm nhau ngủ.
Những ngày tháng ấm áp như thế, Sầm Ni thậm chí tạm quên mất mối quan hệ của họ thực sự là gì, chỉ đắm chìm trong đó một cách mơ hồ, cho đến khi một email lặng lẽ đến vào ngày 1 tháng Tám.
Đó là email mà cô đã chờ đợi rất lâu, cũng đã mong đợi rất nhiều lần.
Trong email, Giáo sư Nghiêm Minh cuối cùng đã chính thức đồng ý nhận cô làm học trò, kèm theo đó là một thư mời nhập học, thông báo cô có thể bắt đầu chuẩn bị nộp đơn xin nhập học vào Đại học Hồng Kông.
Khi nhận được email này, Sầm Ni không mấy ngạc nhiên.
Giáo sư Furman vì có dự án hợp tác với Giáo sư Nghiêm Minh, nên mỗi lần Sầm Ni báo cáo tiến độ nghiên cứu của mình với giáo sư Furman, cô đều sao chép một bản gửi đến Hồng Kông và giáo sư Nghiêm Minh mỗi lần xem xong đều có phản hồi tích cực.
Có thể là vì báo cáo của cô thực sự rất chi tiết và thấu đáo, hoặc cũng có thể vì sự nghiêm túc của cô cuối cùng đã được đáp lại, dù sao thì, trong lòng Sầm Ni đã dự cảm Giáo sư Nghiêm Minh chắc chắn sẽ đồng ý nhận cô.
Hôm đó, Thi Sở Văn gọi điện nói may mà cô đã xin đến chỗ Giáo sư Furman để Giáo sư Nghiêm Minh thấy được quyết tâm và sự chân thành của cô.
Sầm Ni chỉ mỉm cười khi cầm điện thoại. Cô luôn biết để đạt được một mục tiêu, không phải dừng lại tại chỗ chờ đợi cơ hội đến, mà phải dùng hành động thực tế để giành lấy.
Sau khi cúp điện thoại, Sầm Ni lấy hộ chiếu của mình từ ngăn kéo ra và mở trang có visa.
Vì chỉ tham gia trao đổi ngắn hạn trong kỳ nghỉ hè nên visa của cô chỉ có thời hạn hai tháng, vì vậy muộn nhất là đầu tháng Chín cô phải về nước.
Tháng Chín, cũng là thời gian nhập học của Đại học Hồng Kông.
Cô đặt hộ chiếu xuống, nhìn ra chân trời nơi mặt trời lặn, mặt trời vẫn mỗi ngày mọc đằng Đông, lặn đằng Tây, hầu hết mọi việc đều đang dần dần diễn ra theo quỹ đạo mà cô đã đặt ra.
Nhưng có một điều ngoại lệ.
Điều duy nhất cô không thể kiểm soát là cảm xúc và tình cảm của mình, tất cả đều gắn chặt với Moger.
Giống như một chiếc tàu đã trật bánh, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân mình lao về phía một đại dương không rõ bờ, cuối cùng không thể kiểm soát được mà rơi vào cơn sóng xanh thẳm, mãi mãi đắm chìm trong đại dương xanh.
Tối hôm đó, khi Sầm Ni vừa tắm xong trong kỳ kinh nguyệt, Moger kéo cô vào lòng và sấy tóc cho cô.
Cô hỏi anh sau khi sấy tóc xong muốn làm gì.
Moger chạm vào những sợi tóc còn hơi ẩm của cô, đặt máy sấy xuống, ôm cô vào lòng và hỏi: "Em muốn làm gì?"
Cũng chính vào khoảnh khắc đó, Sầm Ni đột nhiên hỏi anh một câu mà không suy nghĩ nhiều: "Ở bên em mà không thể làm điều đó, anh có thấy khó chịu không?"
Moger dường như mỉm cười bất lực, "Anh ở bên em chỉ vì điều đó sao?"
"Vậy nếu không phải vì điều đó thì vì cái gì?"
Moger chỉ ôm cô, nhẹ nhàng cắn tai cô, rồi hỏi ngược lại: "Em nghĩ sao?"
Sầm Ni không đoán.
Câu trả lời này cô không dám đoán.
Moger cất máy sấy tóc đi, sau đó hai người chỉ ngồi tựa vào nhau trên giường, tìm một bộ phim để xem.
Có rất nhiều phim, từ gián điệp, kinh dị, trinh thám, tình cảm, thậm chí cả phim người lớn.
Moger nắm tay cô hỏi cô muốn xem bộ nào, Sầm Ni lắc đầu, cảm thấy phân vân.
"Vậy chọn một bộ chiếu vào năm em sinh ra nhé?" Anh hỏi.
"Được." Sầm Ni cũng không biết anh lấy đâu ra cảm giác nghi thức như vậy, chỉ gật đầu đồng ý.
Những bộ phim chiếu năm 2000 có rất nhiều, như "Malèna", "Final Destination", "Crouching Tiger, Hidden Dragon" và "In the Mood for Love", tất cả đều là những tác phẩm kinh điển.
Sầm Ni chỉ vào "Malèna", "Bộ này đi."
Thực ra cô đã xem qua, cô biết nội dung câu chuyện là gì, cũng biết rõ vẻ đẹp của nữ chính.
Sầm Ni tựa đầu lên vai Moger, ôm lấy cánh tay anh để xem phim.
Có lẽ vì biết tháng Chín mình sẽ phải rời đi, tâm trạng của cô khi xem phim cũng không tốt.
Bộ phim đi được nửa chặng, nữ chính trở thành gái mại dâm vì chồng gặp tai nạn, Sầm Ni nhìn đôi môi đỏ mọng của Malèna, mái tóc xoăn dài thả xuống sau cổ, duyên dáng bước đi trên đường, thu hút mọi ánh nhìn của đàn ông.
Cuối cùng khi cô ấy ngồi xuống quảng trường, mỗi người đàn ông xung quanh đều đổ xô tới, muốn châm thuốc cho cô.
Sầm Ni đột nhiên kéo vạt áo của Moger, hỏi: "Có phải cô ấy rất đẹp không?"
"Ừ." Moger đáp lại một cách thờ ơ.
Sầm Ni nghĩ gu thẩm mỹ của họ lúc này khá đồng nhất, tiếp tục hỏi anh: "Vậy anh có muốn châm thuốc cho cô ấy không?"
Moger mỉm cười, nắm lấy cằm cô và nhìn cô một lúc.
"Không muốn." Ngón tay anh vuốt ve cằm cô, rồi nói một cách nghiêm túc: "Anh chỉ muốn châm thuốc cho em thôi."
Sầm Ni cảm thấy lòng mình càng thêm nhói đau.
Cô ngồi lên người anh, che đi màn hình, phá lệ hỏi anh, nếu cô phải về nước, anh sẽ làm gì, có đi tìm người khác không?
Thực ra, khi hỏi câu đó, cô đã biết mình gặp rắc rối rồi, cô dường như đã yêu anh. Dù giữa họ có quá nhiều yếu tố không chắc chắn, sự khác biệt về địa vị cũng quá lớn, nhưng biết làm sao được, đã thích rồi thì không thể tránh né.
Họ gặp nhau trong một hành trình, một hành trình mà ngay cả tên và tuổi cũng giấu kín, vì không ổn định như vậy nên có lẽ chỉ cần một sự nhầm lẫn nhỏ cũng có thể khiến họ lạc mất nhau suốt đời.
Bây giờ nghĩ lại, dường như mọi bước tiến trong mối quan hệ này đều do Moger chủ động.
Đêm đó trên bãi biển, là anh chủ động đến hỏi cô có cần giúp đỡ không, là anh chủ động hôn cô trên ban công, là ngày hôm sau anh chủ động hỏi cô có muốn tiếp tục đi chơi cùng nhau không.
Thậm chí sau khi cô bỏ đi, cũng là anh chủ động tìm đến đây.
Mối quan hệ này, nếu không có sự chủ động của anh thì sẽ không bao giờ tiến xa đến mức này.
Nhưng Sầm Ni chỉ có thể nhìn mình ngày càng thích anh, dù biết không có tương lai, dù cô từng không bao giờ mong chờ gì vào tình yêu, nhưng bây giờ cô đột nhiên muốn thử.
Cô nghiêm túc chờ đợi câu trả lời.
Moger chỉ khẽ nhướng mày, ngẩng đầu nhìn cô, rồi nghiêng người tới và hôn cô.
Anh nhẹ nhàng cắn môi cô, chậm rãi nói: "Anh sẽ không tìm người khác, em ở đâu, anh sẽ đến đó tìm em."
"Anh chỉ cần em."
Sầm Ni nhắm mắt lại, lắng nghe từng lời anh nói vang lên trong tai.
Nhưng lời nói của anh có bao nhiêu phần đáng tin cậy đây? Công việc của anh ở đây, sự nghiệp của anh ở đây, gia đình và bạn bè của anh đều ở đây. Nếu họ thực sự muốn có tương lai, dường như phải vượt qua quá nhiều trở ngại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.