Chương 84
Nhan Lương Vũ
09/08/2023
Vương Dã không quay đầu lại mà đi xuống lầu luôn, đi đến một nửa cầu thang là đã có thể thấy tình hình ở lầu một, hắn thấy Lâm Vụ ngửa đầu, mắt chờ mong nhìn chằm chằm vào cầu thang, vô cùng làm người khác thương.
Vương Dã đợi không nổi, thẳng tay chống lên tay vịn xoay người nhảy xuống, nhanh nhẹn linh hoạt, vững vàng tiếp đất.
“Tớ về rồi.” Nói được là làm được.
Lâm Vụ không nghĩ hắn lại nhanh đến thế, không phản ứng lại kịp, chỉ mơ hồ trả lời: “Ồ.”
“Chỉ ‘ồ’ thôi hả?” Vương Dã bất mãn, chẳng lẽ những sự mong đợi trông ngóng trong ánh mắt cậu là giả hết sao?
Lâm Vụ đương nhiên là không có ý này, vội vàng giải thích, cậu phản ứng như thế là vì: “Cậu nhanh quá đi…”
“…” Vương Dã không lưu tình mà bóp lấy khuôn mặt mềm mềm của sói con, “Cậu mồm mép quá đấy!”
Dưới sự tàn sát bừa bãi của móng hổ, Lâm Vụ mới thật sự cảm giác được Vương Dã đã quay về bên mình, không kìm lòng được mà tự tay sờ đầu hổ: “Về trường rồi tớ nói cho cậu sau.”
Vương Dã lại muốn hôn cậu, nhưng bên cạnh có một vị trông chướng mắt quá, hắn không nhịn được mà nhíu mày liếc mắt.
“Cậu có liếc tôi thì cũng vô dụng thôi.” Thạch Lãng giơ thiết bị trong tay lên, “Cậu không nhập tin tức thì tôi phải đứng ở đây canh.”
Lâm Vụ bỗng dưng “Ặc” một tiếng.
Vương Dã lập tức lơ luôn người ta: “Sao đấy?”
Lâm Vụ: “Tớ quên mất đám Nguyên Tư Tiệp rồi!”
Vương Dã: “Nguyên Tư Tiệp? Đám?”
“Nguyên Tư Tiệp, Cát Lượng, Giang Đàm,” Lâm Vụ ảo não, “Tụi tớ đi cùng nhau, bọn họ còn đang ở ngoài chờ tin nhắn của tớ đấy.”
“Cậu đang nói mấy người này à.” Một giọng nói ngay cửa sổ vang lên.
Người đàn ông cao không biết đã ra phía ngoài cửa sổ từ lúc nào, phía sau anh ta là một hàng người quần áo đen, mà trong đó lại có một hai ba bốn năm sáu vị đang bị anh ta và hàng người quần áo đen ngăn lại không cho lọt lưới.
Người đàn ông cao tránh khỏi vị trí Center, để cho Lâm Vụ và Vương Dã thấy rõ sáu vị.
Nguyên Tư Tiệp, Cát Lượng, Giang Đàm.
Hạ Dương, Lý Tuấn Trì, Nhâm Phi Vũ.
Thạch Lãng nói với Lâm Vụ: “Hình như người hóng chuyện nhiều hơn cậu tưởng đấy.”
Lâm Vụ ngơ ra: “Sao các cậu cũng…”
“Nó đó!” Cát Lượng lập tức chỉ về Nguyên Tư Tiệp, cái kỹ năng bán đứng đồng đội này đã thành thạo lắm luôn rồi.
Nguyên Tư Tiệp thấy hơi có lỗi nhìn Lâm Vụ: “Tuy là cậu có nói nhất định sẽ đem Vương Dã về, nhưng dù sao thì việc gì cũng phải chuẩn bị đầy đủ mới đáng tin chứ, cho nên là tớ tự ý tìm người ngoài, thêm người thì càng mạnh thôi. Nhưng mà tớ muốn thanh minh—” Nguyên Tư Tiệp quay đầu đổ lỗi cho người tiếp theo, “Tớ chỉ tìm mỗi Hạ Dương thôi.”
Hạ Dương không hiểu ra sao bị đổ lỗi: “Tớ sao mà biết cậu gửi tin thoại đâu, nhấn một cái là nó ra loa ngoài luôn rồi!”
Nhâm Phi Vũ: “Tớ làm chứng, tớ nghe thấy đó.”
“Tớ thì không,” Lý Tuấn Trì công tư phân minh, “Tớ đang ở ngoài thì Hạ Dương gọi điện cho tớ.”
Hạ Dương: “…” Tình nghĩa anh em ký túc xá thắm thiết đâu mất rồi!
Đến thì cũng đến rồi, truy hỏi người cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa, Lâm Vụ bây giờ chỉ muốn biết: “Vậy các cậu đến từ khi nào ấy, nãy giờ ở ngoài thôi hả, hay là…”
Cát Lượng nói: “Từ đầu đã ở ngoài này rồi, sau đó lại đột nhiên phát hiện nhóm tuần tra này xôn xao, rồi lại có một nhóm người mặc đồ đen, rồi tự dưng lại có tiếng hổ gầm sói tru, bọn tớ sao mà đợi được, chạy ngay tới luôn.”
Lâm Vụ nuốt nước miếng: “Rồi sau đó…”
“Đừng có sau đó,” Hạ Dương bày ra vẻ mặt phức tạp trước đây chưa từng có, “Bọn tớ chẳng thấy gì hết cả. Gì mà hổ Đông Bắc, gì mà sói đồng cỏ, gì mà biến thành người, gì mà tớ cọ cậu cậu hôn tớ, bọn tớ chẳng thấy gì hết.”
Lâm Vụ: “…”
Vương Dã: “…”
“Phải ký hợp đồng bí mật đúng không,” Giang Đàm nhìn về phía người đàn ông cao, “Ở đây ký luôn à? Tôi có đem theo chứng minh nhân dân đấy, có cần không?”
Cát Lượng: “Sao cậu bình tĩnh thế hả!!” Riêng việc hai người hôn nhau thì cậu ta chẳng cảm thấy gì cả, dù sao thì đồ ăn cho chó cũng ăn hoài mà, nhưng cái này là hổ sói biến hình cơ.
Hạ Dương ngơ ngẩn ra: “Sao cậu đi giải cứu bạn học mà cũng đem theo thẻ chứng minh nhân dân vậy?”
“Cái đó thì có là gì,” Lý Tuấn Trì lôi ra thẻ chứng minh nhân dân từ trong túi kẹp của mình, “Tớ cũng có đem này.”
Hạ Dương: “…”
Cậu phải nghiêm túc suy xét lại cái tên bạn cùng phòng chỉ biết phá tình bạn bè thôi này!
Hai ký túc xá, tám người, cãi vã trong phòng khách như một cái lớp học vậy.
Thạch Lãng một bên vội vàng ghi tin tức, ký hợp đồng, một bên bội phục các giáo viên. Anh ta chỉ phải xử lý đám người nói một giờ thôi mà đã muốn hất văng bàn rồi, khổ cho các thầy cô giáo mỗi ngày phải xử lý với một lớp thậm chí là cả đống học sinh.
Nhưng các học sinh lại cảm thấy rất vui, giữa những lần nhập thông tin lại rất siêng năng đào bới thông tin của hổ sói.
Nguyên Tư Tiệp: “Vậy là lúc cậu ở núi Trường Bạch thì bị biến hả?”
Cát Lượng: “Anh Dã cậu như thế là không được đâu, chạy lên núi rồi mà vẫn không thành công được… á”
Lý Tuấn Trì: “Đạp ké với, cậu ấy, phải học cách nói chuyện nghệ thuật vào, Vương Dã, cậu như vậy là có tâm trồng hoa hoa không nở, vô tâm xen liễu thành… á”
Cát Lượng: “Anh, anh Dã, người ta không phải là người bên ký túc xá mình…”
Nhâm Phi Vũ: “Không sao cả không sao cả, tụi mình đều là anh em với nhau, với lại Lâm Vụ và Vương Dã…”
Lý Tuấn Trì: “Lâm Vụ, người yêu cậu đánh bên mẹ đẻ cậu, cậu có quản không?”
Lâm Vụ: “…”
Hạ Dương: “Tớ nói này, quay về chuyện chính đi, thức tỉnh thú hóa ấy, hôm nay là Lâm Vụ Vương Dã, mai sẽ là cậu tớ nó luôn!”
Thạch Lãng: “Cái này thì không chắc đâu…”
Cát Lượng: “Hả? Vậy thì không được, tớ không muốn, Husky ngu lắm!”
Nguyên Tư Tiệp: “Đừng có như thế, nếu mà cậu còn không chịu nổi thì Giang Đàm phải làm sao đây?”
Thạch Lãng: “Tôi nói là thức tỉnh thú hóa bây giờ còn…”
Giang Đàm: “Tớ không ngại đâu. Sau khi biến thành trăn thì ngủ vào mùa đông với mùa hè chắc là dễ hơn nhiều, mà lại còn tiết kiệm thức ăn với tiền xăng nữa, tiêu hao thấp bảo vệ môi trường.”
Nhâm Phi Vũ: “Tớ không để ý đâu… Tớ còn muốn bay lên trời thật cao…”
Lý Tuấn Trì: “Mà tớ có giống tốt nhất, tuấn mã bôn trì, đẹp trai nhất!”
“Đùng!”
Bỗng dưng có một tiếng vang lên.
Cả bầu không khí lập tức yên tĩnh lại, tám vị bạn học cũng nhìn theo nơi gây ra tiếng động, một góc cửa sổ bị phá đáng lẽ là còn vài mảnh thủy tinh nay đã bay hết luôn rồi.
Thạch Lãng đứng trước khung cửa sổ trống, nhưng hai tay thì không có gì cả.
Người đàn ông mỉm cười, đôi mắt nhạt màu cứ như là ánh mắt trời dưới biển: “Bây giờ thì phối hợp với bọn tôi được chưa?”
Hạ Dương: “Anh giấu vũ khí ở chỗ nào thế…”
Thạch Lãng: “Câm mồm.”
Khi tám vị bạn học bị Cục Thú khống “hộ tống” về trường thì trời đã sáng rồi.
Vào mùa hè, ánh sáng ban ngày luôn tới rất sớm.
Cờ kỷ niệm ngày thành lập trường vẫn chưa được gỡ xuống mà đang đón gió bay lượn, thỉnh thoảng trên đường có thể thấy những bạn sinh viên khác đang đi về ký túc xá, đó là những bạn sinh viên đi chơi cả đêm sau kỷ niệm ngày thành lập trường, thời điểm này hạnh phúc biết bao nhưng sao thời gian lại trôi nhanh quá.
Với bọn họ, đêm kỷ niệm ngày thành lập trường vừa qua đi.
Nhưng với đồng bọn 333 và 509 thì cái ngày kỷ niệm thành lập trường dường như đã đi xa rồi, một đêm căng thẳng thế này dài dằng dặc tựa như một thế kỷ vậy.
“Bọn tớ lên trước.” Dưới tòa ký túc xá, Nguyên Tư Tiệp đại diện cho năm vị khác vỗ vai Vương Dã, “Các cậu cứ từ từ, không phải vội.”
Gió nóng thổi qua, dưới ký túc xá chỉ còn hai người Lâm Vụ và Vương Dã.
Lần đầu tiên trên đời Lâm Vụ cảm thấy thật may khi mình thấp hơn Vương Dã vài cm, nên là chẳng cần né tránh gì, cứ thoải mái nhìn thẳng cũng tránh được ánh mắt của Vương Dã được.
Vương Dã: “Cậu nhìn đi đâu đấy, nhìn tớ này.”
Lâm Vụ: “…” Đúng là không trông mong vào tên này được mà!
Ngước mắt lên, Lâm Vụ thấy Vương Dã đứng ngược sáng, ánh nắng ở phía sau hắn chói lọi vô cùng.
“Cậu muốn nói gì?” Vương Dã hỏi. Cả đêm bị giày vò, nay giọng nói của hắn vừa thấp lại vừa khàn.
Lâm Vụ muốn nói. Nhưng đêm qua đã xảy ra quá nhiều chuyện rồi, có quá là nhiều chuyện lộn xộn nên không nói ra ngoài.
Vương Dã đợi rồi lại đợi, cuối cùng thì nhíu mày lại, kéo Lâm Vụ qua ấn trán cậu, hơi bị dữ dằn: “Tớ hỏi cậu này, có thích tớ hôn cậu không?”
Tim Lâm Vụ lại đập loạn nhịp. Có một tí bối rối, nhưng lại có một sự vui sướng nho nhỏ nẩy mầm từ dưới đất. Lúc đầu thì nhỏ lắm, nhưng lại lớn lên rất nhanh, chẳng mấy chốc lại nở hoa, phấn hoa được gió thổi bay khắp cả núi đồi.
Vương Dã đã sử dụng tất cả sự kiên nhẫn đời này của mình cho Lâm Vụ rồi: “Cậu có thể…”
Còn chưa kịp nói xong, hổ đã bị hôn.
Môi Lâm Vụ hơi mát mát, cũng hơi mềm, lại có mùi vị mà chỉ thuộc về hắn mà thôi.
Thích hay không hả?
Vương Dã cũng chưa có đáp án nữa. Bởi vì có người nào đó đánh lén xong lại chạy đi ngay, một chú sói mà chạy trốn như một con thỏ vậy.
Ký túc xá 333.
Nhâm Phi Vũ: “Hôn một cái rồi…”
Hạ Dương: “Mau mau cho tớ xem, nhanh lên nhanh lên”
Lý Tuấn Trì: “Uầy, không làm việc đàng hoàng mà yêu đương cái gì, sinh viên chúng ta phải xem việc kiếm tiền là quan trọng nhất chứ!”
Ký túc xá 509.
Cát Lượng: “Lâm Vụ chạy luôn rồi mà anh Dã còn chưa lên hả?”
Nguyên Tư Tiệp: “Nụ hôn tình yêu, dư vị lâu dài.”
Cát Lượng: “Mong cậu ấy đừng có kích động quá mà biến hình tại chỗ luôn.”
Nguyên Tư Tiệp: “…”
Giang Đàm: “…”
Cát Lượng: “Không, tớ chỉ đùa một tí thôi, hai cậu đừng trầm mặc thế chứ!”
Ngày kỷ niệm thành lập trường qua đi, trường học trở lại bình thường, và giai đoạn cuối học kỳ cũng lặng lẽ đến.
Nhà họ Vương đúng thật là không làm thêm gì cả, coi như là thật sự biến mất khỏi cuộc sống của Vương Dã luôn. Lâm Vụ lúc đầu còn lo, sau đó lại cảm thấy Cục Thú khống thật sự rất hữu dụng.
Những ngày oi bức nhất của mùa hè vẫn chưa đến,mà nhiệt độ cao đã tràn tới, những học sinh thích hoạt động ngoài trời cũng không muốn đánh đổi tuổi trẻ của mình dưới cái nắng gay gắt như vậy, nhưng do thế mà mọi người cũng ngoan ngoãn ôn thi cuối kỳ hơn.
Một tuần trước, Lâm Vụ bước vào giai đoạn ôn tập cuối kỳ, buổi tối thì đi học, ăn sáng xong lại vào thư viện hoặc phòng tự học học tiếp, đợi đến trưa thì lại về ký túc xá nghỉ ngơi, ngủ tới tối rồi lại tiếp tục đi học, mỗi ngày cứ làm việc và nghỉ ngơi vô cùng quy luật.
Nếu phải so sánh thì Vương Dã lại lười hẳn ra. Chẳng thề nào nhìn thấy một bóng dáng gì của thi cuối kỳ trên người hắn cả, cộng thêm với việc dạo gần đây không nhận nhiều đơn lắm nên là cũng chẳng thấy chăm chỉ thức đêm vẽ vời gì cả, nói chung là cứ ngủ tại ký túc xá rồi tỉnh, tỉnh dậy đi vào lớp ngủ tiếp, ngủ xong thì rảnh rỗi vẽ vài ba bức, sau đó lại nhắn tin yêu thương với cái điện thoại
Vương Dã: Đang ở đâu?
Lâm Vụ: Thư viện.
Vương Dã: Mới có sáu giờ rưỡi mà…
Lâm Vụ: Tớ không có về ký túc xá, học xong là qua luôn.
Người ta yêu đương kiểu gì thì Vương Dã không biết, hắn chỉ biết mình hôm nay mới bắt đầu yêu đương, qua ngày tiếp theo đã “ra chuồng gà” rồi!
Lâm Vụ: [Ôm một cái, sờ sờ, hôn nhẹ.jpg]
…Chuồng gà thì vẫn là chuồng gà thôi.
“Mới dậy mà đã tươi cười vui vẻ rồi,” Nguyên Tư Tiệp rơi giường, hâm mộ nói, “Yêu đương thật vui vẻ mà.”
Vương Dã sờ sờ cằm mình: “Tớ có cười sao?”
Nguyên Tư Tiệp: “Hạnh phúc tràn trề kìa.”
“Sao cậu dậy sớm thế?” Vương Dã liếc mắt nhìn điện thoại, xác nhận hôm nay là thứ bảy.
“Đi thư viện,” Nguyên Tư Tiệp đi đánh răng rửa mặt, “Lề mề không chiếm chỗ được là bị Hạ Dương cằn nhằn tới trưa.”
Vương Dã: “Hạ Dương?”
Miệng Nguyên Tư Tiệp chứa đầy bọt kem đánh răng mơ hồ nói: “Tớ với cậu ấy là một tiểu đội giúp đỡ nhau học tập.”
Vương Dã: “Hai cậu một ngành máy móc một ngành môi trường thì giúp cái gì?”
Nguyên Tư Tiệp: “Anh văn với toán cao cấp.”
Vương Dã: “…”
Cát Lượng bị đánh thức, mơ mơ màng màng ngồi nghe một hồi, cuối cùng cũng mở mắt ra: “Hèn chi mà cậu lại tự nhiên tích cực học tập như thế, quả nhiên là có người đốc thúc mà.” Ngáp một cái, cậu ta lại nói tiếp, “Mà sao cậu tìm Hạ Dương?”
Nguyên Tư Tiệp: “Biết tình cảm như thế nào thì sâu đậm nhất không?”
Cát Lượng: “Sao?”
Nguyên Tư Tiệp: “Là kiểu biết bí mật của nhau ấy mà.”
Cát Lượng: “Tớ với cậu cũng biết bí mật nhau đấy, sao cậu không tìm tớ?”
Nguyên Tư Tiệp: “Giá trị nhan sắc thấp quá.”
Cát Lượng: “…*** mẹ!”
Vương Dã nhìn Nguyên Tư Tiệp sửa soạn rồi vui vẻ ra ngoài, bỗng nhiên thấy hơi buồn buồn.
Trong thư viện, Lâm Vụ đang tiếp tục đắm chìm vào mớ đề ôn tập, còn tưởng là mình nhắn tin nói chuyện xong rồi thì điện thoại lại run lên.
Vương Dã: Nguyên Tư Tiệp với Hạ Dương đi thư viện với nhau.
Lâm Vụ không hiểu ý của Vương Dã, trả lời: Tớ biết rồi, hai bọn họ dạo này hay đi chung lắm.
Vương Dã: Vậy sao cậu không tìm tớ?
Lâm Vụ: “…”
Có ai nói cho cậu biết bạn Vương có nhu cầu này đâu trời!
Lâm Vụ: Cậu muốn ôn bài à?
Vương Dã: Không muốn.
Lâm Vụ: …
Vương Dã: [Tôi có thể không muốn nhưng cậu không thể không tìm.jpg]
Lâm Vụ: [Sao cậu ngang ngược quá vậy.jpg]
Vương Dã: Cậu không muốn tớ à?
Lâm Vụ: …
Vương Dã: [Bóng lưng tức giận của vua bách thú.jpg]
Vương Dã: [Bóng lưng siêu tức giận của vua bách thú.jpg]
Vương Dã: [Bóng lưng giận dữ của vua bách thú.jpg]
Lâm Vụ tức giận gõ chữ, cuối cùng cũng mở ra một đường sống: Tại vì ngồi với cậu tớ không tập trung được!
Một phút đồng hồ trôi qua.
Vương Dã: Học cho giỏi nha, buổi tối dắt cậu đi ăn [Bắt người, xoa xoa đầu.jpg]
Lâm Vụ nhếch mép cười, trong lòng vui vẻ vô cùng, vui như chưa bao giờ được vui.
Chú sói con rời khỏi bầy đàn cuối cùng cũng tìm được bạn rồi, hoang dã cũng thay nó mà mừng rỡ.
Vương Dã đợi không nổi, thẳng tay chống lên tay vịn xoay người nhảy xuống, nhanh nhẹn linh hoạt, vững vàng tiếp đất.
“Tớ về rồi.” Nói được là làm được.
Lâm Vụ không nghĩ hắn lại nhanh đến thế, không phản ứng lại kịp, chỉ mơ hồ trả lời: “Ồ.”
“Chỉ ‘ồ’ thôi hả?” Vương Dã bất mãn, chẳng lẽ những sự mong đợi trông ngóng trong ánh mắt cậu là giả hết sao?
Lâm Vụ đương nhiên là không có ý này, vội vàng giải thích, cậu phản ứng như thế là vì: “Cậu nhanh quá đi…”
“…” Vương Dã không lưu tình mà bóp lấy khuôn mặt mềm mềm của sói con, “Cậu mồm mép quá đấy!”
Dưới sự tàn sát bừa bãi của móng hổ, Lâm Vụ mới thật sự cảm giác được Vương Dã đã quay về bên mình, không kìm lòng được mà tự tay sờ đầu hổ: “Về trường rồi tớ nói cho cậu sau.”
Vương Dã lại muốn hôn cậu, nhưng bên cạnh có một vị trông chướng mắt quá, hắn không nhịn được mà nhíu mày liếc mắt.
“Cậu có liếc tôi thì cũng vô dụng thôi.” Thạch Lãng giơ thiết bị trong tay lên, “Cậu không nhập tin tức thì tôi phải đứng ở đây canh.”
Lâm Vụ bỗng dưng “Ặc” một tiếng.
Vương Dã lập tức lơ luôn người ta: “Sao đấy?”
Lâm Vụ: “Tớ quên mất đám Nguyên Tư Tiệp rồi!”
Vương Dã: “Nguyên Tư Tiệp? Đám?”
“Nguyên Tư Tiệp, Cát Lượng, Giang Đàm,” Lâm Vụ ảo não, “Tụi tớ đi cùng nhau, bọn họ còn đang ở ngoài chờ tin nhắn của tớ đấy.”
“Cậu đang nói mấy người này à.” Một giọng nói ngay cửa sổ vang lên.
Người đàn ông cao không biết đã ra phía ngoài cửa sổ từ lúc nào, phía sau anh ta là một hàng người quần áo đen, mà trong đó lại có một hai ba bốn năm sáu vị đang bị anh ta và hàng người quần áo đen ngăn lại không cho lọt lưới.
Người đàn ông cao tránh khỏi vị trí Center, để cho Lâm Vụ và Vương Dã thấy rõ sáu vị.
Nguyên Tư Tiệp, Cát Lượng, Giang Đàm.
Hạ Dương, Lý Tuấn Trì, Nhâm Phi Vũ.
Thạch Lãng nói với Lâm Vụ: “Hình như người hóng chuyện nhiều hơn cậu tưởng đấy.”
Lâm Vụ ngơ ra: “Sao các cậu cũng…”
“Nó đó!” Cát Lượng lập tức chỉ về Nguyên Tư Tiệp, cái kỹ năng bán đứng đồng đội này đã thành thạo lắm luôn rồi.
Nguyên Tư Tiệp thấy hơi có lỗi nhìn Lâm Vụ: “Tuy là cậu có nói nhất định sẽ đem Vương Dã về, nhưng dù sao thì việc gì cũng phải chuẩn bị đầy đủ mới đáng tin chứ, cho nên là tớ tự ý tìm người ngoài, thêm người thì càng mạnh thôi. Nhưng mà tớ muốn thanh minh—” Nguyên Tư Tiệp quay đầu đổ lỗi cho người tiếp theo, “Tớ chỉ tìm mỗi Hạ Dương thôi.”
Hạ Dương không hiểu ra sao bị đổ lỗi: “Tớ sao mà biết cậu gửi tin thoại đâu, nhấn một cái là nó ra loa ngoài luôn rồi!”
Nhâm Phi Vũ: “Tớ làm chứng, tớ nghe thấy đó.”
“Tớ thì không,” Lý Tuấn Trì công tư phân minh, “Tớ đang ở ngoài thì Hạ Dương gọi điện cho tớ.”
Hạ Dương: “…” Tình nghĩa anh em ký túc xá thắm thiết đâu mất rồi!
Đến thì cũng đến rồi, truy hỏi người cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa, Lâm Vụ bây giờ chỉ muốn biết: “Vậy các cậu đến từ khi nào ấy, nãy giờ ở ngoài thôi hả, hay là…”
Cát Lượng nói: “Từ đầu đã ở ngoài này rồi, sau đó lại đột nhiên phát hiện nhóm tuần tra này xôn xao, rồi lại có một nhóm người mặc đồ đen, rồi tự dưng lại có tiếng hổ gầm sói tru, bọn tớ sao mà đợi được, chạy ngay tới luôn.”
Lâm Vụ nuốt nước miếng: “Rồi sau đó…”
“Đừng có sau đó,” Hạ Dương bày ra vẻ mặt phức tạp trước đây chưa từng có, “Bọn tớ chẳng thấy gì hết cả. Gì mà hổ Đông Bắc, gì mà sói đồng cỏ, gì mà biến thành người, gì mà tớ cọ cậu cậu hôn tớ, bọn tớ chẳng thấy gì hết.”
Lâm Vụ: “…”
Vương Dã: “…”
“Phải ký hợp đồng bí mật đúng không,” Giang Đàm nhìn về phía người đàn ông cao, “Ở đây ký luôn à? Tôi có đem theo chứng minh nhân dân đấy, có cần không?”
Cát Lượng: “Sao cậu bình tĩnh thế hả!!” Riêng việc hai người hôn nhau thì cậu ta chẳng cảm thấy gì cả, dù sao thì đồ ăn cho chó cũng ăn hoài mà, nhưng cái này là hổ sói biến hình cơ.
Hạ Dương ngơ ngẩn ra: “Sao cậu đi giải cứu bạn học mà cũng đem theo thẻ chứng minh nhân dân vậy?”
“Cái đó thì có là gì,” Lý Tuấn Trì lôi ra thẻ chứng minh nhân dân từ trong túi kẹp của mình, “Tớ cũng có đem này.”
Hạ Dương: “…”
Cậu phải nghiêm túc suy xét lại cái tên bạn cùng phòng chỉ biết phá tình bạn bè thôi này!
Hai ký túc xá, tám người, cãi vã trong phòng khách như một cái lớp học vậy.
Thạch Lãng một bên vội vàng ghi tin tức, ký hợp đồng, một bên bội phục các giáo viên. Anh ta chỉ phải xử lý đám người nói một giờ thôi mà đã muốn hất văng bàn rồi, khổ cho các thầy cô giáo mỗi ngày phải xử lý với một lớp thậm chí là cả đống học sinh.
Nhưng các học sinh lại cảm thấy rất vui, giữa những lần nhập thông tin lại rất siêng năng đào bới thông tin của hổ sói.
Nguyên Tư Tiệp: “Vậy là lúc cậu ở núi Trường Bạch thì bị biến hả?”
Cát Lượng: “Anh Dã cậu như thế là không được đâu, chạy lên núi rồi mà vẫn không thành công được… á”
Lý Tuấn Trì: “Đạp ké với, cậu ấy, phải học cách nói chuyện nghệ thuật vào, Vương Dã, cậu như vậy là có tâm trồng hoa hoa không nở, vô tâm xen liễu thành… á”
Cát Lượng: “Anh, anh Dã, người ta không phải là người bên ký túc xá mình…”
Nhâm Phi Vũ: “Không sao cả không sao cả, tụi mình đều là anh em với nhau, với lại Lâm Vụ và Vương Dã…”
Lý Tuấn Trì: “Lâm Vụ, người yêu cậu đánh bên mẹ đẻ cậu, cậu có quản không?”
Lâm Vụ: “…”
Hạ Dương: “Tớ nói này, quay về chuyện chính đi, thức tỉnh thú hóa ấy, hôm nay là Lâm Vụ Vương Dã, mai sẽ là cậu tớ nó luôn!”
Thạch Lãng: “Cái này thì không chắc đâu…”
Cát Lượng: “Hả? Vậy thì không được, tớ không muốn, Husky ngu lắm!”
Nguyên Tư Tiệp: “Đừng có như thế, nếu mà cậu còn không chịu nổi thì Giang Đàm phải làm sao đây?”
Thạch Lãng: “Tôi nói là thức tỉnh thú hóa bây giờ còn…”
Giang Đàm: “Tớ không ngại đâu. Sau khi biến thành trăn thì ngủ vào mùa đông với mùa hè chắc là dễ hơn nhiều, mà lại còn tiết kiệm thức ăn với tiền xăng nữa, tiêu hao thấp bảo vệ môi trường.”
Nhâm Phi Vũ: “Tớ không để ý đâu… Tớ còn muốn bay lên trời thật cao…”
Lý Tuấn Trì: “Mà tớ có giống tốt nhất, tuấn mã bôn trì, đẹp trai nhất!”
“Đùng!”
Bỗng dưng có một tiếng vang lên.
Cả bầu không khí lập tức yên tĩnh lại, tám vị bạn học cũng nhìn theo nơi gây ra tiếng động, một góc cửa sổ bị phá đáng lẽ là còn vài mảnh thủy tinh nay đã bay hết luôn rồi.
Thạch Lãng đứng trước khung cửa sổ trống, nhưng hai tay thì không có gì cả.
Người đàn ông mỉm cười, đôi mắt nhạt màu cứ như là ánh mắt trời dưới biển: “Bây giờ thì phối hợp với bọn tôi được chưa?”
Hạ Dương: “Anh giấu vũ khí ở chỗ nào thế…”
Thạch Lãng: “Câm mồm.”
Khi tám vị bạn học bị Cục Thú khống “hộ tống” về trường thì trời đã sáng rồi.
Vào mùa hè, ánh sáng ban ngày luôn tới rất sớm.
Cờ kỷ niệm ngày thành lập trường vẫn chưa được gỡ xuống mà đang đón gió bay lượn, thỉnh thoảng trên đường có thể thấy những bạn sinh viên khác đang đi về ký túc xá, đó là những bạn sinh viên đi chơi cả đêm sau kỷ niệm ngày thành lập trường, thời điểm này hạnh phúc biết bao nhưng sao thời gian lại trôi nhanh quá.
Với bọn họ, đêm kỷ niệm ngày thành lập trường vừa qua đi.
Nhưng với đồng bọn 333 và 509 thì cái ngày kỷ niệm thành lập trường dường như đã đi xa rồi, một đêm căng thẳng thế này dài dằng dặc tựa như một thế kỷ vậy.
“Bọn tớ lên trước.” Dưới tòa ký túc xá, Nguyên Tư Tiệp đại diện cho năm vị khác vỗ vai Vương Dã, “Các cậu cứ từ từ, không phải vội.”
Gió nóng thổi qua, dưới ký túc xá chỉ còn hai người Lâm Vụ và Vương Dã.
Lần đầu tiên trên đời Lâm Vụ cảm thấy thật may khi mình thấp hơn Vương Dã vài cm, nên là chẳng cần né tránh gì, cứ thoải mái nhìn thẳng cũng tránh được ánh mắt của Vương Dã được.
Vương Dã: “Cậu nhìn đi đâu đấy, nhìn tớ này.”
Lâm Vụ: “…” Đúng là không trông mong vào tên này được mà!
Ngước mắt lên, Lâm Vụ thấy Vương Dã đứng ngược sáng, ánh nắng ở phía sau hắn chói lọi vô cùng.
“Cậu muốn nói gì?” Vương Dã hỏi. Cả đêm bị giày vò, nay giọng nói của hắn vừa thấp lại vừa khàn.
Lâm Vụ muốn nói. Nhưng đêm qua đã xảy ra quá nhiều chuyện rồi, có quá là nhiều chuyện lộn xộn nên không nói ra ngoài.
Vương Dã đợi rồi lại đợi, cuối cùng thì nhíu mày lại, kéo Lâm Vụ qua ấn trán cậu, hơi bị dữ dằn: “Tớ hỏi cậu này, có thích tớ hôn cậu không?”
Tim Lâm Vụ lại đập loạn nhịp. Có một tí bối rối, nhưng lại có một sự vui sướng nho nhỏ nẩy mầm từ dưới đất. Lúc đầu thì nhỏ lắm, nhưng lại lớn lên rất nhanh, chẳng mấy chốc lại nở hoa, phấn hoa được gió thổi bay khắp cả núi đồi.
Vương Dã đã sử dụng tất cả sự kiên nhẫn đời này của mình cho Lâm Vụ rồi: “Cậu có thể…”
Còn chưa kịp nói xong, hổ đã bị hôn.
Môi Lâm Vụ hơi mát mát, cũng hơi mềm, lại có mùi vị mà chỉ thuộc về hắn mà thôi.
Thích hay không hả?
Vương Dã cũng chưa có đáp án nữa. Bởi vì có người nào đó đánh lén xong lại chạy đi ngay, một chú sói mà chạy trốn như một con thỏ vậy.
Ký túc xá 333.
Nhâm Phi Vũ: “Hôn một cái rồi…”
Hạ Dương: “Mau mau cho tớ xem, nhanh lên nhanh lên”
Lý Tuấn Trì: “Uầy, không làm việc đàng hoàng mà yêu đương cái gì, sinh viên chúng ta phải xem việc kiếm tiền là quan trọng nhất chứ!”
Ký túc xá 509.
Cát Lượng: “Lâm Vụ chạy luôn rồi mà anh Dã còn chưa lên hả?”
Nguyên Tư Tiệp: “Nụ hôn tình yêu, dư vị lâu dài.”
Cát Lượng: “Mong cậu ấy đừng có kích động quá mà biến hình tại chỗ luôn.”
Nguyên Tư Tiệp: “…”
Giang Đàm: “…”
Cát Lượng: “Không, tớ chỉ đùa một tí thôi, hai cậu đừng trầm mặc thế chứ!”
Ngày kỷ niệm thành lập trường qua đi, trường học trở lại bình thường, và giai đoạn cuối học kỳ cũng lặng lẽ đến.
Nhà họ Vương đúng thật là không làm thêm gì cả, coi như là thật sự biến mất khỏi cuộc sống của Vương Dã luôn. Lâm Vụ lúc đầu còn lo, sau đó lại cảm thấy Cục Thú khống thật sự rất hữu dụng.
Những ngày oi bức nhất của mùa hè vẫn chưa đến,mà nhiệt độ cao đã tràn tới, những học sinh thích hoạt động ngoài trời cũng không muốn đánh đổi tuổi trẻ của mình dưới cái nắng gay gắt như vậy, nhưng do thế mà mọi người cũng ngoan ngoãn ôn thi cuối kỳ hơn.
Một tuần trước, Lâm Vụ bước vào giai đoạn ôn tập cuối kỳ, buổi tối thì đi học, ăn sáng xong lại vào thư viện hoặc phòng tự học học tiếp, đợi đến trưa thì lại về ký túc xá nghỉ ngơi, ngủ tới tối rồi lại tiếp tục đi học, mỗi ngày cứ làm việc và nghỉ ngơi vô cùng quy luật.
Nếu phải so sánh thì Vương Dã lại lười hẳn ra. Chẳng thề nào nhìn thấy một bóng dáng gì của thi cuối kỳ trên người hắn cả, cộng thêm với việc dạo gần đây không nhận nhiều đơn lắm nên là cũng chẳng thấy chăm chỉ thức đêm vẽ vời gì cả, nói chung là cứ ngủ tại ký túc xá rồi tỉnh, tỉnh dậy đi vào lớp ngủ tiếp, ngủ xong thì rảnh rỗi vẽ vài ba bức, sau đó lại nhắn tin yêu thương với cái điện thoại
Vương Dã: Đang ở đâu?
Lâm Vụ: Thư viện.
Vương Dã: Mới có sáu giờ rưỡi mà…
Lâm Vụ: Tớ không có về ký túc xá, học xong là qua luôn.
Người ta yêu đương kiểu gì thì Vương Dã không biết, hắn chỉ biết mình hôm nay mới bắt đầu yêu đương, qua ngày tiếp theo đã “ra chuồng gà” rồi!
Lâm Vụ: [Ôm một cái, sờ sờ, hôn nhẹ.jpg]
…Chuồng gà thì vẫn là chuồng gà thôi.
“Mới dậy mà đã tươi cười vui vẻ rồi,” Nguyên Tư Tiệp rơi giường, hâm mộ nói, “Yêu đương thật vui vẻ mà.”
Vương Dã sờ sờ cằm mình: “Tớ có cười sao?”
Nguyên Tư Tiệp: “Hạnh phúc tràn trề kìa.”
“Sao cậu dậy sớm thế?” Vương Dã liếc mắt nhìn điện thoại, xác nhận hôm nay là thứ bảy.
“Đi thư viện,” Nguyên Tư Tiệp đi đánh răng rửa mặt, “Lề mề không chiếm chỗ được là bị Hạ Dương cằn nhằn tới trưa.”
Vương Dã: “Hạ Dương?”
Miệng Nguyên Tư Tiệp chứa đầy bọt kem đánh răng mơ hồ nói: “Tớ với cậu ấy là một tiểu đội giúp đỡ nhau học tập.”
Vương Dã: “Hai cậu một ngành máy móc một ngành môi trường thì giúp cái gì?”
Nguyên Tư Tiệp: “Anh văn với toán cao cấp.”
Vương Dã: “…”
Cát Lượng bị đánh thức, mơ mơ màng màng ngồi nghe một hồi, cuối cùng cũng mở mắt ra: “Hèn chi mà cậu lại tự nhiên tích cực học tập như thế, quả nhiên là có người đốc thúc mà.” Ngáp một cái, cậu ta lại nói tiếp, “Mà sao cậu tìm Hạ Dương?”
Nguyên Tư Tiệp: “Biết tình cảm như thế nào thì sâu đậm nhất không?”
Cát Lượng: “Sao?”
Nguyên Tư Tiệp: “Là kiểu biết bí mật của nhau ấy mà.”
Cát Lượng: “Tớ với cậu cũng biết bí mật nhau đấy, sao cậu không tìm tớ?”
Nguyên Tư Tiệp: “Giá trị nhan sắc thấp quá.”
Cát Lượng: “…*** mẹ!”
Vương Dã nhìn Nguyên Tư Tiệp sửa soạn rồi vui vẻ ra ngoài, bỗng nhiên thấy hơi buồn buồn.
Trong thư viện, Lâm Vụ đang tiếp tục đắm chìm vào mớ đề ôn tập, còn tưởng là mình nhắn tin nói chuyện xong rồi thì điện thoại lại run lên.
Vương Dã: Nguyên Tư Tiệp với Hạ Dương đi thư viện với nhau.
Lâm Vụ không hiểu ý của Vương Dã, trả lời: Tớ biết rồi, hai bọn họ dạo này hay đi chung lắm.
Vương Dã: Vậy sao cậu không tìm tớ?
Lâm Vụ: “…”
Có ai nói cho cậu biết bạn Vương có nhu cầu này đâu trời!
Lâm Vụ: Cậu muốn ôn bài à?
Vương Dã: Không muốn.
Lâm Vụ: …
Vương Dã: [Tôi có thể không muốn nhưng cậu không thể không tìm.jpg]
Lâm Vụ: [Sao cậu ngang ngược quá vậy.jpg]
Vương Dã: Cậu không muốn tớ à?
Lâm Vụ: …
Vương Dã: [Bóng lưng tức giận của vua bách thú.jpg]
Vương Dã: [Bóng lưng siêu tức giận của vua bách thú.jpg]
Vương Dã: [Bóng lưng giận dữ của vua bách thú.jpg]
Lâm Vụ tức giận gõ chữ, cuối cùng cũng mở ra một đường sống: Tại vì ngồi với cậu tớ không tập trung được!
Một phút đồng hồ trôi qua.
Vương Dã: Học cho giỏi nha, buổi tối dắt cậu đi ăn [Bắt người, xoa xoa đầu.jpg]
Lâm Vụ nhếch mép cười, trong lòng vui vẻ vô cùng, vui như chưa bao giờ được vui.
Chú sói con rời khỏi bầy đàn cuối cùng cũng tìm được bạn rồi, hoang dã cũng thay nó mà mừng rỡ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.