Sương Mù Đầy Trời (Di Thiên Đại Vụ)
Chương 10: Đây không phải bắt cóc
Thiên Đường Phóng Trục Giả
13/07/2021
Theo thói quen người trẻ tuổi trấn Aerolite, lúc này sẽ làm dấu thập trước ngực, ca ngợi chúa rằng, cuối cùng cũng tìm được ánh sáng cứu rỗi, sau đó tiện tay ngắt luôn một bó hoa hồng trồng trong vườn trưởng trấn, vừa huýt sáo vừa nói:" Người đẹp, làm quen nhé?"
Chẳng qua, với tình hình hiện tại, bão tuyết đầy trời thế này— —
Ôn Loan nắm một vóc tuyết, đập thẳng vào ót mình.
Tuyết đọng cứng rắn đập vào làm hắn giật mình, giá buốt khiến hắn tỉnh hẳn, cảm giác khô nóng khó nhịn vừa nãy biến mất, lại ngẩng đầu, đằng xa người nọ lại dùng áo choàng dày cộm che mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt vàng kim, giờ phút này đang nhìn Ôn Loan đầy hứng thú.
Đây đúng là cuộc tình mà thời gian, địa điểm, đối tượng, tất cả đều hỏng bét.
Ôn Loan nhặt lên cây dao dài bằng hợp kim bên cạnh thi thể, chậm rãi lui về sau, cho đến khi bão tuyết tràn đầy khoảng cách hai bên, cả hai chỉ còn nhìn thấy bóng dáng mơ hồ của nhau, Ôn Loan mới không chút do dự xoay người, chạy.
— —Mặc dù tình yêu lãng mạn tuyệt thật đấy, nhưng mạng nhỏ càng quan trọng hơn.
Có thể thoải mải đi lại trên băng nguyên gió tuyết tàn sát bừa bãi như vậy, lại không bị sói tuyết ăn thịt, không bị dân chạy nạn tập kích, cũng không bị đông chết, còn là người thường hả? Kỹ năng đánh đấm cho dù không tốt, chắc chắn cũng có vũ khí công nghệ cao trong người.
Cho nên không thể trách hắn có sắc tâm mà không có sắc đảm, người đẹp kia vừa nhìn liền biết không phải dạng mà bản thân có thể áp chế được.
Đánh nhau trong trời đất đầy tuyết? Mức độ thách thức cũng quá xá cao đi, huống hồ — —mẹ nó, tên kia là nam nha! Cho dù hoàn cảnh sinh sống của Ôn Loan tương đối thoáng, hắn cũng không muốn tìm người đồng giới để giải quyết nhu cầu sinh lý đâu.
Cảnh giác chú ý tình huống phía sau, thấy đối phương không đuổi theo, Ôn Loan thở phào, vòng một vòng lớn lại phải quay lại vấn đề làm sao kiếm bữa ăn tối nay.
Nhìn Ôn Loan biến mất trong làn tuyết, người vẫn luôn không động đậy kia, di chuyển một bước nhỏ.
Tuyết đọng cùng với vụn băng trên áo choàng rơi rào rào xuống.
Môi mỏng nhẹ cong, ẩn tia châm chọc, người khoác áo choàng lẩm bẩm: "Tội dân lưu đày? Hay là tân binh đang được đặc huấn trên băng nguyên kỳ này? Andras, ta cần danh sách những binh sĩ và cả những kẻ lưu đày đã vào băng nguyên năm nay."
Âm thanh zi zi kỳ lạ vang lên cạnh hắn, sau đó trong gió tuyết hư không xuất hiện một màn tựa như ảnh chiếu.
Trong ánh sáng mờ ảo, một kỵ sĩ mang giáp đen từ từ được thực thể hóa.
Cầm trọng kiếm đen ngòm trong tay, thân cao ba mét, thân giáp cứng rắn, chỉ có trên mũ giáp hiện ra một đôi mắt xanh lập lòe ánh điện. Nó vừa xuất hiện, lập tức khom người thật sâu, toàn thân tỏa ra cảm giác sắc bén cực kỳ bức bách: "Ngài Cyrus, tôi chỉ là robot của ngài, không phải máy tính quang, tra tư liệu xin ngài tìm người khác."
Người mặc áo choàng đen mặt: "...Ngươi có thể kết nối với bất kỳ bộ phận nào của Dark Blue, hãy khôi phục một phần tư liệu cho ta."
"Đây không phải nhiệm vụ của tôi, thưa ngài." Kỵ sĩ giáp đen kiên định đáp "Tôi chỉ bảo vệ ngài, chiến đấu vì ngài, và cùng ngài chiến đấu, cho dù ngài có được quyền hạn cao nhất, tôi cũng sẽ không tiếp nhận mệnh lệnh ngoài mức quy định, đặc biệt là -- những mệnh lệnh vi phạm quyền riêng tư, lạm dụng chức quyền!"
"..."
Đôi mắt vàng kim thoáng co rút, yên lặng đổi chủ đề:
" Tìm được "Seere" chưa?"
"Xác nhận tìm kiếm, băng nguyên phía trước."
" Vừa rồi khi không Seere lại tự chủ khởi động, cưỡng chế phá bỏ màng phòng ngự trong thành của Andromalius, tiến vào băng nguyên, rốt cuộc là vì sao?"
Kỵ sĩ giáp đen dùng thanh âm máy móc cứng nhắc nói: " Không thể trả lời, Seere từ chối yêu cầu truyền tin."
" Hửm? "
" Lý do là, hệ thống đang tự kiểm tra. "
" Vậy à? " Người khoác áo choàng chầm chậm gật đầu " Xem ra đã xảy ra lỗi gì đó, thôi trở về đi, Andras, ta tin rằng chờ Seere tự kiểm tra xong, sẽ tự động trở về."
" Xác nhận mệnh lệnh." Kỵ sĩ quỳ một gối xuống đất, cúi đầu thật sâu, thân kiếm cắm trước người " Nhảy xuyên không gian phạm vi nhỏ, khởi động."
Giây tiếp theo, kỵ sĩ giáp đen cùng người khoác áo choàng, cùng hóa thành ảnh ảo vỡ vụn rồi biến mất.
Bốn tiếng sau, Ôn Loan nằm trong hang đá, nhìn tường đá dùng tính ngày trước mắt mà than thở, bầu trời tối đen, hoàn toàn không biết được thời gian, chỉ có thể dựa vào cảm giác mà suy đoán -- mùa đông này chỉ vừa mới bắt đầu, còn phải chịu đựng dài dài đây.
Thịt sói tuyết trong hang, cố lắm chỉ đủ cho hắn duy trì sáu ngày.
Thời tiết rét lạnh, đóng băng cả thực vật, cũng khiến Ôn Loan mỗi lần ăn thì đầu lưỡi chả có cảm giác gì, đao kim loại chặt nhỏ, cố gắng dùng răng cắn nát, sau khi nuốt vào cũng không có mùi vị.
Sau khi đói hai ngày, thêm cả ăn thịt sống, dạ dày Ôn Loan có chút chịu không nổi, hắn nửa dựa vào chiếc ghế được trải thảm da sói, hơi thở thoi thóp mà xoa bụng.
Theo như thường thức, khi hắn ăn rêu và thịt thỏ sống lẽ ra nên viêm ruột mà chết mới đúng.
Bản thân Ôn Loan cũng cảm thấy mình mạng lớn.
" Suốt sáu tháng trời không rêu tảo làm sao sống đây? " Ôn Loan nghĩ đau cả đầu, lúc trước mỗi ngày ăn rong rêu, khô sáp muốn chết, nhưng đến lúc không có để ăn, hắn lại không nhịn được mà lo rằng thiếu vitamin cộng với cả ngày chỉ ăn thịt sớm muộn sẽ bị bệnh lạ.
Hắn hy vọng lời nói về dân lưu lạc trên hành tinh Dark Blue là thật.
Cầu trời, cho hắn vừa tỉnh dậy, lập tức trở về trấn Aerolite đi... Cho dù suốt ba tháng đều không có tiền lương, mỗi ngày phải kính cẩn đi cầu nguyện hắn cũng bằng lòng!
Ôn Loan xoa bụng, mơ màng nhắm mắt.
Ngay lúc buồn ngủ mơ hồ, một tiếng nổ thật lớn ---
"Đùng!"
Gió lạnh thổi đến khiến Ôn Loan bật dậy, sau đó hắn nhìn bầu trời tối om một cách kinh hoàng --- đúng vậy, đỉnh hang đá mất tiêu, đá băng vụn vỡ lăn đầy hai bên, hang này có ba khúc quanh, hiệu quả tránh gió cực tốt, nhưng cái động mà hơi ấm cao hơn băng nguyên này đã hoàn toàn đi tong.
Ôn Loan giận đến run người.
Mất đi ưu thế địa hình, cho dù qua đêm nay, trong khe hở hang động cũng không thể nào mọc rong rêu được nữa, vậy chả khác nào phá nát đường sống của hắn!
Một bóng dáng cao lớn, xuất hiện trong bão tuyết.
Cây giáo bạc khắc hoa văn cánh lông vũ của kỵ sĩ, bỗng quét ngang, phá bay những khối đá vụn, chớp mắt mười mét quanh người Ôn Loan trống không.
" Seere?!"
Con cơ giáp vô liêm sĩ này rốt cuộc muốn gì đây?
Ôn Loan giận dữ mắng to: "Tao sẽ dỡ nát mày ra!"
Ước chừng, đây chẳng qua chỉ là lời nói lúc nóng giận mà thôi, ngay cả cấu tạo cơ bản của robot mà hắn còn không biết, càng khỏi nói tới chuyện phá hủy Seere.
Kỵ sĩ giáp bạc hung hăng cắm cây giáo xuống tầng băng, vỗ ngực xoay người, ảnh ảo tóc dài màu bạc phập phồng quanh khuôn mặt tuấn mỹ không cảm xúc: "Tự kiểm tra hệ thống đã hoàn tất, hệ thống tư duy nâng cấp thành công, đang chờ lệnh."
Nghe Ôn Loan tức giận mắng, mắt điện tử lóe đôi chút, thẳng người, ánh sáng cả người sáng rực.
Ôn Loan, ực, hắn chột dạ lui bước.
Đối mặt với một cơ giáp trí năng giá trị vũ lực thuộc hàng khủng, trong lòng mà không loạn cả lên chắc chắn không phải người thường.
" Xác nhận mệnh lệnh, đang tiến hành phân tích chuyển đổi ngôn ngữ."
Seere lầm bầm: "Hử? Muốn tôi vỡ thành từng mảnh? Đã biết, Seere khởi động tám mươi phần trăm."
Kỵ sĩ giáp bạc đột nhiên mở mắt, màn sáng xanh chuyển sang đỏ, khiến nó từ phong cách tinh anh chợt biến thành tà ác, âm thanh chấn nát bông tuyết rơi lả tả: "Hình thái tự chủ, phân giải!"
Toàn bộ thân thể kỵ sĩ giống như nổ mạnh, chớp mắt tán thành hàng ngàn khối kim loại màu trắng, lơ lửng trên không.
Ôn Loan bị gió thổi bạt đến phải liên tục lùi về sau, không nhịn nổi giơ tay che trán, muốn nhìn rõ tình huống vùng sáng chói lòa kia.
"Á!"
Những khối kim loại đó tựa như sao băng lao thẳng đến, những bóng đen như châm nhỏ xẹt tới ánh vào mắt Ôn Loan, hắn kinh hoảng cuộn người trên đất, định tránh né tập kích khủng bố như tên bắn này.
"Bộp!" Khối kim loại cách Ôn Loan chừng một mét lại tạm dừng, nhanh chóng hợp lại.
Gần vài giây sau, một tàu bay hình con thoi dài chưa tới năm mét xuất hiện, vừa vặn bao Ôn Loan vào trong.
"..."
Ôn Loan chậm rãi ngẩng đầu, nhìn vách tường khoang tuyển bằng kim loại trước mặt.
"Xin dịch chân một chút, khoang đáy vẫn còn bộ phận sàn nhà chưa khép lại." Giọng Seere vang lên.
Ôn Loan nhìn mặt băng dưới lòng bàn chân, không cử động, bỗng cả con tàu hơi chao đảo, Ôn Loan đứng không vững, giơ tay vịn tường, cây giáo bị bỏ quên bên ngoài của kỵ sĩ bùm một phát hóa thành những khối kim loại nhỏ, bay vụt vào từ chỗ hỏng, nháy mắt bổ sung đầy khoang đáy, rồi trong khoang tàu trống rỗng tự hợp thành bàn, đồng hồ, màn hình, ghế kim loại.
Ôn Loan chưa kịp phản ứng lại, tàu bay liên "Phù" một tiếng, trực tiếp bay lên.
- - như vậy mà nói không phải robot biến hình, ai tin?
"Mày muốn làm gì, đây là bắt cóc!" Ôn Loan bật dậy, nổi khùng gào lên.
"Bắt cóc? Phủ nhận, tôi chỉ đang chạy đi." Trên màn hình tàu bay xuất hiện ảnh ảo Seere, nghiêm túc nói: "Trong hồ sơ dân lưu lạc hành tinh Dark Blue, tôi phát hiện có ghi chép về ngài. Ngài sử dụng tiếng Anh, nhưng tên lại đến từ nền văn minh cổ xưa khác."
Trên màn ảnh dần hiện ra hai chữ "Ôn Loan" băng tiếng trung, Seere vươn tay, dữ liệu xanh trên tay hắn hợp lại một tệp tư liệu thật dày, hắn nghiêm túc nói:"Căn cứ ghi chép, ngài ở lại hành tinh Dark Blue đã hơn một tháng, kết luận, ngài có thể sẽ ở lại đây mãi mãi. Dựa theo hoàn cảnh hiện tại của ngài, tình hình, điều kiện, cùng với ghi chép về sự phấn đấu của dân lưu lạc chưa trở về được trên hành tinh Dark Blue, tôi đã vì ngài thiết kế một phương án sinh tồn."
Ôn Loan cảm thấy mệt mỏi quá:"Đúng, tao là người lưu lạc, cho nên tao căn bản không có khả năng là chủ nhân Lemegeton gì hết, mày mau mau thả tao xuống đi!"
Seere lấy ngón tay hơi đẩy đẩy mũ giáp, mặt nghiêm túc " Xin đừng nghi ngờ chỉ số thông minh được thiết lập của tôi!"
"..."
" Tuy rằng kể từ khi được tạo ra, đây là lần đầu khởi động máy, nhưng tôi sử dụng năng lượng sóng để thăm dò mục tiêu, đáng tin hơn so với mắt: "Seere trong ảnh ảo, vung tay lên, hai đường cong đồ thị hiện ra, sau đó chồng lên nhau không kẽ hở "Đây là trung tâm lưu trữ dữ liệu về chủ nhân Lemegeton, dữ liệu phản ứng sự sống đặc thù."
"..." Ôn Loan trợn mắt ngoác mồm.
Trời ạ, đâu ra nhầm lẫn tai hại như vậy?
" Thật rõ ràng, hoàn toàn trùng khớp."
Seere lại xoay người hành lễ, tỏ vẻ cung kính. Sau đó vung tay một cách khí phách, đường cong đồ thị biến mất, màn hình lại xuất hiện một tấm bản đồ, trên còn có mấy chấm sáng.
"Nơi này, là thành phố Meredith thủ đô hành tinh Dark Blue, bên ngoài nó là băng nguyên giá lạnh... Chúng ta cần băng qua băng nguyên, tới chỗ này." Seere chỉ một chỗ trên bản đồ, chính là giáp ranh giữa băng nguyên và đại dương.
"Cảng tinh tế dân dụng, từ chỗ này chúng ta có thể tìm cơ hội rời khỏi hành tinh Dark Blue."
"...Vì sao tao phải rời khởi hành tinh Dark Blue?" Ôn Loan cố ý hỏi, thực ra phương án này thật sự khiến hắn động lòng.
"Thân phận! Chủ nhân của tôi ơi." Seere nói năng đâu ra đấy "Ngài có thể sẽ bị viện nghiên cứu giết chết, sau đó Lemegeton sẽ bị chuyển cho một kẻ quyền lực khác trong chính phủ. Không có người nào sẽ yên tâm giao công nghệ tối cao của hệ hành tinh White Whale cho một kẻ lưu lạc nắm giữ."
Trán Ôn Loan toát mồ hôi.
"Công nghệ tối cao, sao tao thấy mày như đang tự khen bản thân vậy?"
"Phủ nhận." Kỵ sĩ giáp bạc kiên quyết lắc đầu "Hành tinh Dark Blue có những cơ giáp cấp bậc bằng tôi, thậm chí có càng hơn."
"..."
" Nhưng chỉ có chưa tới năm cái được khởi động, trong đó có Andras cấp bậc cao hơn tôi, dựa trên tư liệu, nó là cơ giáp của thủ tướng Cyrus, các chỉ số của tôi chỉ có chỉ số thông minh là cao hơn Andras." Seere nghiêm túc nói "Chủ nhân Lemegeton, có được quyền hạn cao nhất của tôi, nhưng tôi không biết thiết lập ban đầu của những cơ giáp khác là gì, cho nên ---"
Tàu bay bạc trong trời đầy tuyết, lao nhanh.
" Chạy trốn thôi, chủ nhân của tôi, kẻ thù của chúng ta chính là toàn bộ vương quốc!"
"Từ từ!" Mau thả hắn về trong hang động để đói chết đi, ít ra sẽ không bị cả một quốc gia đuổi giết! Ôn Loan phát hiện đây căn bản không phải bắt cóc, mà là hắn đã trộm lấy một cỗ cơ giáp của quốc gia rồi bỏ trốn!
"Từ từ? À, đúng rồi, nền văn minh dân lưu lạc của chủ nhân có câu "Biết người biết ta", để tôi nói một chút tình hình của đất nước này cho ngài nhé!"
Ôn Loan hoàn toàn nằm sống soài ra đất:...
Suy nghĩ tác giả: Seere --- nó phục hồi toàn bộ hồ sơ dân lưu lạc, vì thế lần đầu tiên Seere khởi động, hình thức tự hỏi, hình thức hành động, bị đám ma cà rồng mê diễn kia ô nhiễm, bị ngộ nhận bởi tư liệu giả dối, hơn nữa nó tự dộng phán đoán "Gặp nguy hiểm" rồi kết luận, chặt đứt liên lạc với các cơ giáp khác, cho nên nó cũng không biết Quốc hội hắc ám gì cả...
Chẳng qua, với tình hình hiện tại, bão tuyết đầy trời thế này— —
Ôn Loan nắm một vóc tuyết, đập thẳng vào ót mình.
Tuyết đọng cứng rắn đập vào làm hắn giật mình, giá buốt khiến hắn tỉnh hẳn, cảm giác khô nóng khó nhịn vừa nãy biến mất, lại ngẩng đầu, đằng xa người nọ lại dùng áo choàng dày cộm che mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt vàng kim, giờ phút này đang nhìn Ôn Loan đầy hứng thú.
Đây đúng là cuộc tình mà thời gian, địa điểm, đối tượng, tất cả đều hỏng bét.
Ôn Loan nhặt lên cây dao dài bằng hợp kim bên cạnh thi thể, chậm rãi lui về sau, cho đến khi bão tuyết tràn đầy khoảng cách hai bên, cả hai chỉ còn nhìn thấy bóng dáng mơ hồ của nhau, Ôn Loan mới không chút do dự xoay người, chạy.
— —Mặc dù tình yêu lãng mạn tuyệt thật đấy, nhưng mạng nhỏ càng quan trọng hơn.
Có thể thoải mải đi lại trên băng nguyên gió tuyết tàn sát bừa bãi như vậy, lại không bị sói tuyết ăn thịt, không bị dân chạy nạn tập kích, cũng không bị đông chết, còn là người thường hả? Kỹ năng đánh đấm cho dù không tốt, chắc chắn cũng có vũ khí công nghệ cao trong người.
Cho nên không thể trách hắn có sắc tâm mà không có sắc đảm, người đẹp kia vừa nhìn liền biết không phải dạng mà bản thân có thể áp chế được.
Đánh nhau trong trời đất đầy tuyết? Mức độ thách thức cũng quá xá cao đi, huống hồ — —mẹ nó, tên kia là nam nha! Cho dù hoàn cảnh sinh sống của Ôn Loan tương đối thoáng, hắn cũng không muốn tìm người đồng giới để giải quyết nhu cầu sinh lý đâu.
Cảnh giác chú ý tình huống phía sau, thấy đối phương không đuổi theo, Ôn Loan thở phào, vòng một vòng lớn lại phải quay lại vấn đề làm sao kiếm bữa ăn tối nay.
Nhìn Ôn Loan biến mất trong làn tuyết, người vẫn luôn không động đậy kia, di chuyển một bước nhỏ.
Tuyết đọng cùng với vụn băng trên áo choàng rơi rào rào xuống.
Môi mỏng nhẹ cong, ẩn tia châm chọc, người khoác áo choàng lẩm bẩm: "Tội dân lưu đày? Hay là tân binh đang được đặc huấn trên băng nguyên kỳ này? Andras, ta cần danh sách những binh sĩ và cả những kẻ lưu đày đã vào băng nguyên năm nay."
Âm thanh zi zi kỳ lạ vang lên cạnh hắn, sau đó trong gió tuyết hư không xuất hiện một màn tựa như ảnh chiếu.
Trong ánh sáng mờ ảo, một kỵ sĩ mang giáp đen từ từ được thực thể hóa.
Cầm trọng kiếm đen ngòm trong tay, thân cao ba mét, thân giáp cứng rắn, chỉ có trên mũ giáp hiện ra một đôi mắt xanh lập lòe ánh điện. Nó vừa xuất hiện, lập tức khom người thật sâu, toàn thân tỏa ra cảm giác sắc bén cực kỳ bức bách: "Ngài Cyrus, tôi chỉ là robot của ngài, không phải máy tính quang, tra tư liệu xin ngài tìm người khác."
Người mặc áo choàng đen mặt: "...Ngươi có thể kết nối với bất kỳ bộ phận nào của Dark Blue, hãy khôi phục một phần tư liệu cho ta."
"Đây không phải nhiệm vụ của tôi, thưa ngài." Kỵ sĩ giáp đen kiên định đáp "Tôi chỉ bảo vệ ngài, chiến đấu vì ngài, và cùng ngài chiến đấu, cho dù ngài có được quyền hạn cao nhất, tôi cũng sẽ không tiếp nhận mệnh lệnh ngoài mức quy định, đặc biệt là -- những mệnh lệnh vi phạm quyền riêng tư, lạm dụng chức quyền!"
"..."
Đôi mắt vàng kim thoáng co rút, yên lặng đổi chủ đề:
" Tìm được "Seere" chưa?"
"Xác nhận tìm kiếm, băng nguyên phía trước."
" Vừa rồi khi không Seere lại tự chủ khởi động, cưỡng chế phá bỏ màng phòng ngự trong thành của Andromalius, tiến vào băng nguyên, rốt cuộc là vì sao?"
Kỵ sĩ giáp đen dùng thanh âm máy móc cứng nhắc nói: " Không thể trả lời, Seere từ chối yêu cầu truyền tin."
" Hửm? "
" Lý do là, hệ thống đang tự kiểm tra. "
" Vậy à? " Người khoác áo choàng chầm chậm gật đầu " Xem ra đã xảy ra lỗi gì đó, thôi trở về đi, Andras, ta tin rằng chờ Seere tự kiểm tra xong, sẽ tự động trở về."
" Xác nhận mệnh lệnh." Kỵ sĩ quỳ một gối xuống đất, cúi đầu thật sâu, thân kiếm cắm trước người " Nhảy xuyên không gian phạm vi nhỏ, khởi động."
Giây tiếp theo, kỵ sĩ giáp đen cùng người khoác áo choàng, cùng hóa thành ảnh ảo vỡ vụn rồi biến mất.
Bốn tiếng sau, Ôn Loan nằm trong hang đá, nhìn tường đá dùng tính ngày trước mắt mà than thở, bầu trời tối đen, hoàn toàn không biết được thời gian, chỉ có thể dựa vào cảm giác mà suy đoán -- mùa đông này chỉ vừa mới bắt đầu, còn phải chịu đựng dài dài đây.
Thịt sói tuyết trong hang, cố lắm chỉ đủ cho hắn duy trì sáu ngày.
Thời tiết rét lạnh, đóng băng cả thực vật, cũng khiến Ôn Loan mỗi lần ăn thì đầu lưỡi chả có cảm giác gì, đao kim loại chặt nhỏ, cố gắng dùng răng cắn nát, sau khi nuốt vào cũng không có mùi vị.
Sau khi đói hai ngày, thêm cả ăn thịt sống, dạ dày Ôn Loan có chút chịu không nổi, hắn nửa dựa vào chiếc ghế được trải thảm da sói, hơi thở thoi thóp mà xoa bụng.
Theo như thường thức, khi hắn ăn rêu và thịt thỏ sống lẽ ra nên viêm ruột mà chết mới đúng.
Bản thân Ôn Loan cũng cảm thấy mình mạng lớn.
" Suốt sáu tháng trời không rêu tảo làm sao sống đây? " Ôn Loan nghĩ đau cả đầu, lúc trước mỗi ngày ăn rong rêu, khô sáp muốn chết, nhưng đến lúc không có để ăn, hắn lại không nhịn được mà lo rằng thiếu vitamin cộng với cả ngày chỉ ăn thịt sớm muộn sẽ bị bệnh lạ.
Hắn hy vọng lời nói về dân lưu lạc trên hành tinh Dark Blue là thật.
Cầu trời, cho hắn vừa tỉnh dậy, lập tức trở về trấn Aerolite đi... Cho dù suốt ba tháng đều không có tiền lương, mỗi ngày phải kính cẩn đi cầu nguyện hắn cũng bằng lòng!
Ôn Loan xoa bụng, mơ màng nhắm mắt.
Ngay lúc buồn ngủ mơ hồ, một tiếng nổ thật lớn ---
"Đùng!"
Gió lạnh thổi đến khiến Ôn Loan bật dậy, sau đó hắn nhìn bầu trời tối om một cách kinh hoàng --- đúng vậy, đỉnh hang đá mất tiêu, đá băng vụn vỡ lăn đầy hai bên, hang này có ba khúc quanh, hiệu quả tránh gió cực tốt, nhưng cái động mà hơi ấm cao hơn băng nguyên này đã hoàn toàn đi tong.
Ôn Loan giận đến run người.
Mất đi ưu thế địa hình, cho dù qua đêm nay, trong khe hở hang động cũng không thể nào mọc rong rêu được nữa, vậy chả khác nào phá nát đường sống của hắn!
Một bóng dáng cao lớn, xuất hiện trong bão tuyết.
Cây giáo bạc khắc hoa văn cánh lông vũ của kỵ sĩ, bỗng quét ngang, phá bay những khối đá vụn, chớp mắt mười mét quanh người Ôn Loan trống không.
" Seere?!"
Con cơ giáp vô liêm sĩ này rốt cuộc muốn gì đây?
Ôn Loan giận dữ mắng to: "Tao sẽ dỡ nát mày ra!"
Ước chừng, đây chẳng qua chỉ là lời nói lúc nóng giận mà thôi, ngay cả cấu tạo cơ bản của robot mà hắn còn không biết, càng khỏi nói tới chuyện phá hủy Seere.
Kỵ sĩ giáp bạc hung hăng cắm cây giáo xuống tầng băng, vỗ ngực xoay người, ảnh ảo tóc dài màu bạc phập phồng quanh khuôn mặt tuấn mỹ không cảm xúc: "Tự kiểm tra hệ thống đã hoàn tất, hệ thống tư duy nâng cấp thành công, đang chờ lệnh."
Nghe Ôn Loan tức giận mắng, mắt điện tử lóe đôi chút, thẳng người, ánh sáng cả người sáng rực.
Ôn Loan, ực, hắn chột dạ lui bước.
Đối mặt với một cơ giáp trí năng giá trị vũ lực thuộc hàng khủng, trong lòng mà không loạn cả lên chắc chắn không phải người thường.
" Xác nhận mệnh lệnh, đang tiến hành phân tích chuyển đổi ngôn ngữ."
Seere lầm bầm: "Hử? Muốn tôi vỡ thành từng mảnh? Đã biết, Seere khởi động tám mươi phần trăm."
Kỵ sĩ giáp bạc đột nhiên mở mắt, màn sáng xanh chuyển sang đỏ, khiến nó từ phong cách tinh anh chợt biến thành tà ác, âm thanh chấn nát bông tuyết rơi lả tả: "Hình thái tự chủ, phân giải!"
Toàn bộ thân thể kỵ sĩ giống như nổ mạnh, chớp mắt tán thành hàng ngàn khối kim loại màu trắng, lơ lửng trên không.
Ôn Loan bị gió thổi bạt đến phải liên tục lùi về sau, không nhịn nổi giơ tay che trán, muốn nhìn rõ tình huống vùng sáng chói lòa kia.
"Á!"
Những khối kim loại đó tựa như sao băng lao thẳng đến, những bóng đen như châm nhỏ xẹt tới ánh vào mắt Ôn Loan, hắn kinh hoảng cuộn người trên đất, định tránh né tập kích khủng bố như tên bắn này.
"Bộp!" Khối kim loại cách Ôn Loan chừng một mét lại tạm dừng, nhanh chóng hợp lại.
Gần vài giây sau, một tàu bay hình con thoi dài chưa tới năm mét xuất hiện, vừa vặn bao Ôn Loan vào trong.
"..."
Ôn Loan chậm rãi ngẩng đầu, nhìn vách tường khoang tuyển bằng kim loại trước mặt.
"Xin dịch chân một chút, khoang đáy vẫn còn bộ phận sàn nhà chưa khép lại." Giọng Seere vang lên.
Ôn Loan nhìn mặt băng dưới lòng bàn chân, không cử động, bỗng cả con tàu hơi chao đảo, Ôn Loan đứng không vững, giơ tay vịn tường, cây giáo bị bỏ quên bên ngoài của kỵ sĩ bùm một phát hóa thành những khối kim loại nhỏ, bay vụt vào từ chỗ hỏng, nháy mắt bổ sung đầy khoang đáy, rồi trong khoang tàu trống rỗng tự hợp thành bàn, đồng hồ, màn hình, ghế kim loại.
Ôn Loan chưa kịp phản ứng lại, tàu bay liên "Phù" một tiếng, trực tiếp bay lên.
- - như vậy mà nói không phải robot biến hình, ai tin?
"Mày muốn làm gì, đây là bắt cóc!" Ôn Loan bật dậy, nổi khùng gào lên.
"Bắt cóc? Phủ nhận, tôi chỉ đang chạy đi." Trên màn hình tàu bay xuất hiện ảnh ảo Seere, nghiêm túc nói: "Trong hồ sơ dân lưu lạc hành tinh Dark Blue, tôi phát hiện có ghi chép về ngài. Ngài sử dụng tiếng Anh, nhưng tên lại đến từ nền văn minh cổ xưa khác."
Trên màn ảnh dần hiện ra hai chữ "Ôn Loan" băng tiếng trung, Seere vươn tay, dữ liệu xanh trên tay hắn hợp lại một tệp tư liệu thật dày, hắn nghiêm túc nói:"Căn cứ ghi chép, ngài ở lại hành tinh Dark Blue đã hơn một tháng, kết luận, ngài có thể sẽ ở lại đây mãi mãi. Dựa theo hoàn cảnh hiện tại của ngài, tình hình, điều kiện, cùng với ghi chép về sự phấn đấu của dân lưu lạc chưa trở về được trên hành tinh Dark Blue, tôi đã vì ngài thiết kế một phương án sinh tồn."
Ôn Loan cảm thấy mệt mỏi quá:"Đúng, tao là người lưu lạc, cho nên tao căn bản không có khả năng là chủ nhân Lemegeton gì hết, mày mau mau thả tao xuống đi!"
Seere lấy ngón tay hơi đẩy đẩy mũ giáp, mặt nghiêm túc " Xin đừng nghi ngờ chỉ số thông minh được thiết lập của tôi!"
"..."
" Tuy rằng kể từ khi được tạo ra, đây là lần đầu khởi động máy, nhưng tôi sử dụng năng lượng sóng để thăm dò mục tiêu, đáng tin hơn so với mắt: "Seere trong ảnh ảo, vung tay lên, hai đường cong đồ thị hiện ra, sau đó chồng lên nhau không kẽ hở "Đây là trung tâm lưu trữ dữ liệu về chủ nhân Lemegeton, dữ liệu phản ứng sự sống đặc thù."
"..." Ôn Loan trợn mắt ngoác mồm.
Trời ạ, đâu ra nhầm lẫn tai hại như vậy?
" Thật rõ ràng, hoàn toàn trùng khớp."
Seere lại xoay người hành lễ, tỏ vẻ cung kính. Sau đó vung tay một cách khí phách, đường cong đồ thị biến mất, màn hình lại xuất hiện một tấm bản đồ, trên còn có mấy chấm sáng.
"Nơi này, là thành phố Meredith thủ đô hành tinh Dark Blue, bên ngoài nó là băng nguyên giá lạnh... Chúng ta cần băng qua băng nguyên, tới chỗ này." Seere chỉ một chỗ trên bản đồ, chính là giáp ranh giữa băng nguyên và đại dương.
"Cảng tinh tế dân dụng, từ chỗ này chúng ta có thể tìm cơ hội rời khỏi hành tinh Dark Blue."
"...Vì sao tao phải rời khởi hành tinh Dark Blue?" Ôn Loan cố ý hỏi, thực ra phương án này thật sự khiến hắn động lòng.
"Thân phận! Chủ nhân của tôi ơi." Seere nói năng đâu ra đấy "Ngài có thể sẽ bị viện nghiên cứu giết chết, sau đó Lemegeton sẽ bị chuyển cho một kẻ quyền lực khác trong chính phủ. Không có người nào sẽ yên tâm giao công nghệ tối cao của hệ hành tinh White Whale cho một kẻ lưu lạc nắm giữ."
Trán Ôn Loan toát mồ hôi.
"Công nghệ tối cao, sao tao thấy mày như đang tự khen bản thân vậy?"
"Phủ nhận." Kỵ sĩ giáp bạc kiên quyết lắc đầu "Hành tinh Dark Blue có những cơ giáp cấp bậc bằng tôi, thậm chí có càng hơn."
"..."
" Nhưng chỉ có chưa tới năm cái được khởi động, trong đó có Andras cấp bậc cao hơn tôi, dựa trên tư liệu, nó là cơ giáp của thủ tướng Cyrus, các chỉ số của tôi chỉ có chỉ số thông minh là cao hơn Andras." Seere nghiêm túc nói "Chủ nhân Lemegeton, có được quyền hạn cao nhất của tôi, nhưng tôi không biết thiết lập ban đầu của những cơ giáp khác là gì, cho nên ---"
Tàu bay bạc trong trời đầy tuyết, lao nhanh.
" Chạy trốn thôi, chủ nhân của tôi, kẻ thù của chúng ta chính là toàn bộ vương quốc!"
"Từ từ!" Mau thả hắn về trong hang động để đói chết đi, ít ra sẽ không bị cả một quốc gia đuổi giết! Ôn Loan phát hiện đây căn bản không phải bắt cóc, mà là hắn đã trộm lấy một cỗ cơ giáp của quốc gia rồi bỏ trốn!
"Từ từ? À, đúng rồi, nền văn minh dân lưu lạc của chủ nhân có câu "Biết người biết ta", để tôi nói một chút tình hình của đất nước này cho ngài nhé!"
Ôn Loan hoàn toàn nằm sống soài ra đất:...
Suy nghĩ tác giả: Seere --- nó phục hồi toàn bộ hồ sơ dân lưu lạc, vì thế lần đầu tiên Seere khởi động, hình thức tự hỏi, hình thức hành động, bị đám ma cà rồng mê diễn kia ô nhiễm, bị ngộ nhận bởi tư liệu giả dối, hơn nữa nó tự dộng phán đoán "Gặp nguy hiểm" rồi kết luận, chặt đứt liên lạc với các cơ giáp khác, cho nên nó cũng không biết Quốc hội hắc ám gì cả...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.