Sương Tan, Lộ Ra Màn Sao Lấp Lánh Chiếu Rọi Thế Gian

Chương 43: Bệnh Viện Bình An (17)

Ly Xuy Nguyệt

23/04/2023

《Lĩnh vực của bệnh nhân nguy hiểm cao - Sách.》

"Nhắc tới dục vọng, cậu bé, tôi vẫn muốn lên giường với em đó. Lần đó chưa kịp làm gì cả, đến giờ tôi vẫn tiếc." Diêm La sờ cằm, nở nụ cười vô cùng biến thái nói.

ÁmChi Linh nhíu mày, lo lắng nhìn Tinh Mạc Già.

Tinh Mạc Già không nói gì cả, một lúc sau y ngẩng đầu lên: "Tiểu Ám."

"Sao vậy?"

"Tớ thấy thật may vì lúc này tính tình mình đang rất không tốt."

"?"

"Vì tớ có sợ hãi, nhưng càng nhiều hơn chính là dục vọng muốn đánh mấy tên biến thái này một trận."

"..."

Ám Chi Linh ngạc nhiên nhìn Tinh Mạc Già.

Tinh Mạc Già nhún vai: "Nói thật thì tớ muốn làm điều này từ lâu rồi, nhưng tại tớ sợ nên chưa bảo Đêm Đêm đưa tớ đến nhà tù gặp mấy tên năm đó bắt cóc tớ để đánh cho một trận. Bây giờ tớ đang ngứa tay lắm đây."

Ám Chi Linh không nói, nó dùng hành động biểu đạt ý kiếm của mình. Một sợi dây dài màu đen lao đến chỗ Diêm La, trói chặt hắn lại. Ám Chi Linh kéo sợi dây về phía mình khiến Diêm La mất đà ngã về phía trước.

"Đây, cậu đánh đi. Đánh thật mạnh vào."

Thư Thư chỉ Nial một bộ hóng hớt kịch vui: "Cả tên này nữa! Anh ta cũng có ý xấu với chủ nhân đó! Chính là ý đó đó!"

Ý đó là ý gì thì ai cũng hiểu. Mặt Nial biến sắc, quyển sách rách chết tiệt này!

Ám Chi Linh cũng không tự hỏi liệu Thư Thư nói có đúng hay không, lại huyễn hóa ra một sợi dây nữa, trói Nial lại.

Tinh Mạc Già nhìn hai tên biến thái muốn kéo mình lên giường đang bị trói chặt quỳ trên mặt đất, bẻ tay răng rắc.

"Tôi da dày thịt béo, em đánh sẽ đau tay đấy." Diêm La không sợ đau, hắn sợ cậu bé con này sẽ không chút do dự phế đi tính phúc của hắn nên vội cười làm lành.

Tinh Mạc Già cười híp mắt: "Không sao, tôi đánh Lance nhiều lắm rồi, anh ta cũng cường tráng như anh vậy nên tay tôi cũng không đau quá đâu."

Yến Mạc Thù đang ngồi trên sofa bằng nước gặm khoai tây chiên rôm rốp, nghe Tinh Mạc Già nói vậy, không khỏi nghi hoặc: "Lancelot von Virginia bị Cây Nhỏ đánh nhiều lắm sao?"

Ám Chi Linh nói: "Tất nhiên rồi."

"Anh ta không tức giận à?"

"Sao dám chứ. Lancelot mà dám tức giận với Mạc Già thì người khổ chỉ có cậu ta thôi. Mạc Già hiền thì hiền nhưng chọc cho cậu ấy giận thì cậu ấy sẽ đi phá làng phá xóm, quậy banh nóc nhà của Lancelot."

"Qua lâu như vậy rồi mà anh ta vẫn để cho Cây Nhỏ đè đầu cưỡi cổ mình sao?" Yến Mạc Thù thắc mắc.

Ám Chi Linh nhún vai: "Biết sao được, ai kêu Lancelot chọc giận Mạc Già chứ, tự bản thân cậu ta cũng biết mình sai nên mặc kệ cho Mạc Già quậy thế nào thì quậy."

Yến Mạc Thù cảm thán: "Không ngờ một kẻ sinh ra và lớn lên trong giới quý tộc thượng lưu như anh ta cũng có thể nhẫn nhịn cho một đứa nhóc trèo lên đầu mình ngồi. Xem ra anh ta thật sự hối hận."

Lancelot cười trừ. Lúc đầu hắn dung túng cho tiểu tổ tông trèo lên đầu mình ngồi quả thực là vì hối hận, muốn chuộc lỗi, nhưng bây giờ thì hắn thực sự sợ tiểu tổ tông. Có cho hắn gan hùm mật gấu hắn cũng không dám chọc tiểu tổ tông tức giận, kẻo lại như giáng sinh năm ngoái, tiểu tổ tông trực tiếp hất tung nóc nhà hắn, để hắn sống dưới cảnh tuyết rơi ngập đầu mấy ngày liền mới tạm vừa lòng mà trả lại mái nhà cho hắn.

Hắn nhớ rất rõ, năm ngoái Ám Chi Linh và Thanh Thiên đã khai chút linh trí đã bò lăn ra đất mà cười khi hắn bị tuyết đổ ập xuống đầu biến thành người tuyết sống. Tiểu tổ tông hình như cũng cười, vừa cười vừa tiện tay lấy hai quả cam trên bàn ấn lên khuôn mặt bị tuyết trắng phủ của Lancelot, nói là muốn dùng cam làm mắt cho người tuyết.

Lancelot có thể làm gì đây, chỉ đành đứng im mặc cho tiểu tổ tông muốn làm gì thì làm.



Ai kêu hắn hôm đó trót dại tặng quà giáng sinh cho tiểu tổ tông là váy búp bê chứ. Tiểu tổ tông ngày bé rất hay bị người nhà dụ mặc váy búp bê chụp ảnh nên khi lớn rất chán ghét mấy cái váy kiểu này, nhìn thấy đã không vui rồi. Càng đừng nói Lancelot vẫn còn mang tội trong người, thù mới hận cũ, Tinh Mạc Già trực tiếp hất bay nóc nhà hắn trong đêm đông giá rét.

Ám Chi Linh lúc đó chỉ nói một câu: "Tự làm tự chịu."

Nó đã quá quen thuộc với sở thích đi tìm đường chết của Lancelot rồi.

Tinh Mạc Già cười hiền nhìn Diêm La và Nial, đang chuẩn bị hành hung thì áo bị Tinh Lan kéo nhẹ.

"Sao vậy, Tinh Lan?" Tinh Mạc Già hỏi.

Tinh Lan kiễng chân nắm lấy tay thanh niên mắt tím, đôi mắt hắn chuyển thành màu xanh lục, hai tay nhỏ đang cầm tay Tinh Mạc Già phát ra ánh sáng xanh lục ôn hòa, sau đó, tất cả các vết thương trên người Tinh Mạc Già đều khỏi hẳn.

"Thiên phú Chữa Trị?" Tinh Mạc Già ngạc nhiên.

Ám Chi Linh lắc đầu: "Đây không phải thiên phú Chữa Trị mà là một loại thiên phú cao cấp hơn Chữa Trị nhiều, được gọi là thiên phú hệ phụ trợ mạnh nhất, Sinh Mệnh. Thực ra thiên phú này mọi người vẫn đang phân vân không biết nên xếp nó vào đặc thù hay phụ trợ, tạm thời nó thuộc hệ phụ trợ."

Lý do phân vân thì là do Sinh Mệnh là khắc tinh duy nhất của thiên phú Nguyền Rủa thuộc hệ đặc thù. Các thiên phú hệ đặc thù rất khó để tìm được khắc tinh, những thiên phú có năng lực đối chọi với hệ đặc thù đa phần đều được xếp vào hệ này, chỉ có Sinh Mệnh là không. Mọi người muốn xếp Sinh Mệnh vào hệ phụ trợ, nhưng thiên phú này vô cùng hiếm có, hơn nữa không phải thiên phú mà người bình thường có thể có được, đáng ra nên xếp vào đặc thù nhưng Sinh Mệnh tác dụng phần lớn là phụ trợ. Đến giờ vẫn chưa biết nên xếp thiên phú Sinh Mệnh vào đặc thù hay phụ trợ nữa.

Tinh Mạc Già trầm ngâm. Thiên phú Sinh Mệnh, theo một nửa ký ức truyền thừa mà y có được thì chỉ có một người duy nhất trong vũ trụ này có được thiên phú Sinh Mệnh.

Chính Thần.

Tinh Lan là Chính Thần?

Y không biết Chính Thần lớn lên xấu đẹp thế nào nên cũng không xác định được liệu Tinh Lan có phải là Chính Thần không? Nhỡ đâu cậu nhóc là hậu đại của Chính Thần thì sao?

Nhưng nếu Tinh Lan là Chính Thần thì tại sao lại xuất hiện ở Khu Vực Chết Chóc? Nơi ở của Tốt Thần là Khu Vực Sự Sống mà.

Ám Chi Linh cũng khó hiểu điều này, nhưng nó dám chắc thằng oắt Tinh Lan này sẽ không trả lời một câu hỏi nào nên không hỏi.

Tinh Mạc Già tạm thời ám xuống những suy nghĩ này vào lòng, vẻ mặt hung ác nhìn Diêm La và Nial, y giơ nắm đấm lên.

Binh! Bốp! Chát!

Đánh cho đến khi Diêm Lan và Nial đều biến thành đầu heo Tinh Mạc Già mới dừng lại, y mặt vô biểu tình phủi phủi tay, bế Tinh Lan và 000 lên, đi ra khỏi lĩnh vực của Nial.

Những người khác thấy hết kịch vui rồi thì không chút lưu luyến rời đi, để lại hai cái đầu heo sưng vù đang ôm chặt hạ thân của mình lăn lộn trên mặt đất.

Tinh Mạc Già không chỉ đánh mặt, đánh người mà còn lấy chân dẫm mạnh mấy phát vào hạ thân của hai tên biến thái này. Nếu không phải Diêm La và Nial da dày thịt béo thì đã sớm bị phế rồi.

Cậu bé con này ra tay ác thật đấy.

Diêm La có thể chống lại sự khống chế từ bên ngoài nên lĩnh vực của hắn nhóm Tinh Mạc Già cứ thế đi ngang, chả cần đánh đấm gì.

"Này, anh có thể tạm thời bảo vệ bọn họ không?" Tinh Mạc Già chỉ Isaac, Gail và Ekaterina hỏi Diêm La.

Diêm La nở nụ cười thiếu đòn: "Nếu em nguyện ý lên giường với tôi."

Tinh Mạc Già lại đá thêm phát nữa vào hạ bộ của hắn.

Diêm La nhíu chặt chân mày, đau đến mức sắc mặt nhăn nhó như con khỉ, thỏa hiệp: "Tôi đảm bảo bọn họ sẽ an toàn hoàn thành nhiệm vụ của mình."

Hắn dám chắc nếu còn không đồng ý thì cậu bé con này sẽ ngay lập tức biến hắn thành thái giám.

Tinh Mạc Già vừa lòng gật đầu, y cùng những người khác tạm biệt ba người Isaac rồi bước vào lĩnh vực thứ ba.

Đến lĩnh vực thứ ba, đập vào mắt thí luyện giả Trái Đất chính là một thư viện khổng lồ.

Lena thắc mắc: "Không phải tiếp theo sẽ là tội đồ lười biếng sao?"



Cảnh này chắc là muốn bọn họ đọc sách, nhưng tội đồ lười biếng sao có thể ngoan ngoãn đi đọc sách được.

"Nhiệm vụ của mấy người là đọc hết năm mươi quyển sách, không quan tâm thể loại, điều kiện duy nhất là mỗi quyển sách phải từ năm trăm trang trở lên." Một nam nhân mặc đồ ngủ hình con vịt màu vàng, tay ôm thú bông hình vịt vàng, chân đi dép lông mượt mà bằng nhung cùng màu với màu quần áo, vẻ mặt ngái ngủ nói.

"..."

Các thí luyện giả Trái Đất có chút vô ngữ nhìn nam nhân.

Tuy nam nhân này đẹp thật nhưng cũng khá là cao to đấy chứ, cao hơn một mét tám lận, thấy có chút cơ bắp kìa, vậy mà lại đi mặc đồ ngủ hình vịt vàng, lại còn ôm gối ôm vịt vàng nữa chứ. Hình ảnh có chút không nỡ nhìn thẳng, mặc dù khá đẹp.

"Phải đọc sách trong bao lâu?" Samuel hỏi.

Nam nhân ngáp ngắn ngáp dài nói: "Dù ở đây trôi qua bao lâu thì ngoài kia cũng mới qua có một giây thôi, hơn nữa mấy người sẽ không cảm thấy mệt và đói. Nếu mấy người dám lười biếng không đọc sách thì sẽ trở thành thức ăn cho lũ quái vật kia. Đọc sách qua loa kết cục cũng tương tự."

Tay nam nhân chỉ vào con đường đen thui đằng xa đang lập lòe vài ánh đỏ, mọi người giờ mới nhận ra đó là mắt của quái vật.

"Không đọc sách trong bao lâu thì bị coi là lười biếng?" Ám Chi Linh hỏi.

Nam nhân nói: "Hai mươi phút, dù sao mấy người cũng cần đi tìm sách. Cả cậu và hai đứa nhóc kia cũng phải đọc, ngoại trừ con chim mập màu đen trắng kia."

"Pi pi!" Thanh Thiên nghe hiểu nam nhân đang chê mình béo, nó tức giận đến xù lông.

"Vậy nhé, lo mà đọc sách đi. Oáp~" Nam nhân ngáp dài rồi biến mất.

"Lĩnh vực này có vẻ đơn giản nhỉ." Sakura nói.

Lena nói: "Cũng không hẳn, đây là lĩnh vực của tội đồ lười biếng, chỉ cần chúng ta sinh ra một chút ý nghĩ lười biếng thôi thì ý nghĩ đó sẽ bị phóng đại lên gấp trăm lần."

"Chúng ta nhanh đi chọn sách đi, nhanh nhanh rời khỏi cái lĩnh vực này." Samuel nói. "Chọn một lần nhiều sách vào, chúng ta phải đọc năm mươi quyển sách có số trang từ năm trăm trang trở lên đấy. Nghĩ thôi cũng thấy sợ rồi."

"Mạc Già, liệu có ổn không?" Ám Chi Linh lo lắng hỏi.

Năm mươi quyển sách từ năm trăm trang trở lên, lượng ký ức này là quá nhiều.

Tinh Mạc Già cười: "Không sao đâu."

"Đừng cậy mạnh. Nếu cậu không trụ được thì chúng ta dùng bạo lực phá lĩnh vực."

"Đừng, tuy phải đọc nhiều sách nhưng ở đây chúng ta tạm thời sẽ không gặp nguy hiểm, nhân cơ hội này mọi người nghỉ ngơi lấy lại sức đi."

Mọi người gật đầu, nhưng vẫn lo cho Tinh Mạc Già khi mà y phải nạp nhiều thứ vào đầu cùng một lúc như vậy.

Thư viện này của nam nhân có rất nhiều sách, nhìn không thấy điểm cuối, đi đến đâu cũng chỉ toàn là sách. Từ thái độ của nam nhân có thể thấy anh vô cùng ghét sách, càng không nguyện ý ngoan ngoãn ngồi đọc sách. Vậy tại sao lĩnh vực của anh lại có nhiều sách như vậy? Chẳng lẽ chỉ để giày vò tâm hồn mỏng manh của những người không thích sách bị anh kéo vào lĩnh vực, sẵn tiện kiếm chút thức ăn cho thú nuôi của mình? Hay, có liên quan đến quá khứ của anh?

Người Trái Đất không rảnh để tìm hiểu điều này, họ chỉ muốn nhanh chóng thông quan.

Tinh Mạc Già tìm mấy quyển sách mình thích, ôm một chồng sách cao qua đầu đi tìm một chỗ ngồi đọc, Ám Chi Linh, Tinh Lan và 000 tất nhiên đi theo y.

Thấy đống sách toàn liên quan đến khoa học kĩ thuật hay thần thoại Tinh Mạc Già cầm, Ám Chi Linh yên lẳng thả một quyển truyện cổ tích lên chồng sách của y.

Có thể hành động giống con nít một chút không?

Tinh Mạc Già quắc mắt nhìn nó. Câu trả lời là không!

Có nhiều khi nam nhân ngủ dậy, chán không có việc gì làm nên đến thư viện xem, thấy Tinh Mạc Già cao mét bảy nhảy tưng tưng mãi vẫn không với được sách hay Tinh Lan và 000 tức giận vì không lấy được sách do bản thân quá lùn, Lena và Samuel còn tức giận mà gặm sách cho hả giận, lâm vào trầm tư.

Không giống những gì anh tưởng. Những người này không phải nên chán ghét khi phải đọc những quyển sách dày cộp vô vị này sao? Sao tuy nhìn qua rất tức giận nhưng vẫn lựa sách để đọc say sưa vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sương Tan, Lộ Ra Màn Sao Lấp Lánh Chiếu Rọi Thế Gian

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook