Sương Tan, Lộ Ra Màn Sao Lấp Lánh Chiếu Rọi Thế Gian
Chương 45: Bệnh Viện Bình An (19)
Ly Xuy Nguyệt
23/04/2023
《Lĩnh vực của bệnh nhân nguy hiểm cao - Nhện và sâu.》
Lâm Tụng nói: "Phẫn nộ là tội đồ nguy hiểm nhất trong thất tông tội, Belial cũng là người mạnh nhất trong số bọn tôi."
Tinh Mạc Già hỏi: "Mạnh hơn cả Asmodeus sao?"
Lâm Tụng gật đầu: "Nếu Belial không thể kiểm soát được phẫn nộ thì sẽ hủy diệt tất cả mọi thứ, không ai ngăn được cậu ta cả. Belial rất hay cáu kỉnh, dù chỉ là một thứ hay một việc cỏn con thôi cũng có thể khiến cậu ta tức giận, cậu ta mà đã giận cái gì thì sẽ giày vò những người bị kéo vào lĩnh vực của cậu ta bằng thứ mà Belial đang giận cho đến khi cậu ta vui vẻ thì thôi. Nhưng Belial chưa bao giờ vui, vậy nên không có ai sống sót cả. Tốt nhất mấy người nên phá lĩnh vực, đừng trông chờ vào việc tâm tình của Belial sẽ tốt lên."
Các thí luyện giả Trái Đất gật đầu.
Lâm Tụng phất tay, một thông đạo màu bạc xuất hiện: "Đi đi, kế tiếp chính là lĩnh vực của Belial, vạn sự cẩn thận."
"Nhưng chúng tôi chưa đọc hết năm mươi quyển sách mà." Lena nói.
Lâm Tụng cười: "Không cần đọc nữa, mau đi đi, mong mấy người đều sống sót."
"Mượn lời chúc phúc của anh đó." Tinh Mạc Già cười, hai tay y nắm lấy tay nhỏ của Tinh Lan và 000. "Đi thôi."
Tinh Lan cười tươi gật đầu, 000 vẻ mặt ghét bỏ nhưng lại không hất tay ra, hai tai nó đỏ rực cả lên, một bộ ngạo kiều biệt nữu, đã thích mà mồm lại cứ chê.
Lâm Tụng vẫy tay chào, sau đó lấy điện thoại ra, bấm một dãy số.
Đầu bên kia rất nhanh bắt máy: "Tiểu Tụng?"
"Thầy, kế tiếp bọn họ sẽ tới lĩnh vực của Belial, sau đó chính là lĩnh vực của thầy, nếu họ gặp nguy hiểm thì thầy hãy cứu họ nhé. Em thấy bọn họ rất trấn tĩnh, không dễ bị dao động nhưng vào lĩnh vực của Belial thì chưa chắc, mặc dù cậu ta chỉ mới là Ngũ giai nhưng lại rất am hiểu cách khống chế cảm xúc người khác, khiến họ đắm chìm trong cảm xúc phẫn nộ rồi ra tay với nhau."
"Tại sao em muốn thầy cứu bọn họ? Thầy không nghĩ em có lòng tốt như vậy." Mạc Vạn Thành nhàn nhạt hỏi.
"Có lẽ là vì cậu bé mắt tím kia giúp em thông suốt phần nào chăng? Dù sao em chính là muốn cứu bọn họ, không muốn để họ chết." Lâm Tụng cười nói.
"Không có thù lao sao?"
"Có, em sẽ ra khỏi phòng, thầy muốn đi đâu cũng được, em bồi thầy đi."
Mạc Vạn Thành chưa kịp cao hứng thì đã bị Lâm Tụng dội cho một xô nước lạnh.
Lâm Tụng bổ sung: "Gọi cả Mục Thiên Quân nữa."
Mạc Vạn Thành trầm giọng hỏi: "Tại sao lại gọi cả thằng oắt đó?"
Không thể hẹn hò hai người thôi sao?! Gọi thêm bóng đèn đáng ghét kia làm gì?!
Lâm Tụng nói: "Nếu thầy không muốn thì em đi với Mục Thiên Quân."
Mạc Vạn Thành: "... Đừng, thầy sẽ gọi tên họ Mục đó."
Lâm Tụng vừa lòng cúp máy. Nghe lời thế có phải tốt không, anh vui thì còn có thể sẽ đáp ứng mấy nguyện vọng của hai người này.
Vừa đặt chân vào lĩnh vực của Belial, Tinh Mạc Già đã cảm nhận được một cảm giác sởn gai ốc vô cùng quen thuộc.
Y rùng mình, sắc mặt nhanh chóng tái nhợt, hai tay ôm chặt lấy bản thân, cả người không ngừng run rẩy.
"Anh ổn không đấy?" 000 nghi hoặc hỏi.
Nơi này có lạnh lắm đâu, sao anh ấy run dữ vậy?
Nó không thấy lạnh, nó chỉ cảm thấy trong lòng mình đang có một ngọn lửa không ngừng bùng cháy lên, lồng ngực vô cùng khó chịu, một cảm giác bực bội không tên trào dâng trong lòng.
000 lắc lắc đầu, cố xua đi cơn giận không tên này.
Kì lạ thật, tại sao nó lại bị ảnh hưởng bởi lĩnh vực của Belial, theo lý mà nói thì cảm xúc của Belial căn bản không thể ảnh hưởng tới nó được mới đúng chứ.
Những người khác cũng vô duyên vô cớ cảm thấy bực bội nhưng rất nhanh thanh tỉnh, biết bọn họ đây là bị ảnh hưởng bởi lĩnh vực, vội ổn định cảm xúc phập phồng lên xuống.
Chỉ có mỗi Tinh Mạc Già là không ngừng run rẩy, mặt y trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy xuống thái dương và sau lưng, lưng áo dần bị thấm ướt.
Cảm giác này, cảm giác này là...
Sự khác thường của Tinh Mạc Già rất nhanh bị những người khác chú ý tới.
Ám Chi Linh cau mày, cẩn thận cảm nhận một chút khí vị và sự dao động không gian trong lĩnh vực của Belial, sau đó hai mắt nó mở to.
"Mạc Già, mau phong bế giác quan lại!" Ám Chi Linh nói mà như hét lên.
Nó thấy Tinh Mạc Già đã sợ đến toàn thân run rẩy, đứng cũng không vững, vội chạy đến bên cạnh y muốn giúp y phong bế năm giác quan thì một loạt tiếng loạt soạt vang lên, hình như có thứ gì đó đang đến gần bọn họ, hơn nữa số lượng còn rất nhiều.
Những tiếng động này càng khiến Tinh Mạc Già run rẩy lợi hại hơn.
Đột nhiên, cả lĩnh vực vốn đang chìm trong bóng tối sáng rực lên khiến các thí luyện giả phải nhắm mắt lại vì ánh sáng tới quá đột ngột. Đến khi hai mắt thích ứng được rồi thì họ lạnh sống lưng với cảnh tượng trước mắt.
Nơi họ đang đứng là một căn phòng kín khá là rộng, trong phòng không có gì cả, đến cả cái bàn cái ghế cũng không có, chỉ có một cái cửa sổ có song sắt nhỏ trên tường, nơi này không khác gì phòng giam. Xung quanh bọn họ giờ đây bị bao vây bởi rất nhiều sâu và nhện, bọn chúng con nào cũng béo tốt, chen chúc nhau đầy trên mặt đất, trên tường và trên trần cũng có rất nhiều. Sâu có những loại nào bọn họ không biết, nhưng nhện thì toàn là mấy con nhện độc chỉ có trong rừng rậm, cực kì ghê người.
"AAAA!!!!" Tinh Mạc Già phát ra một tiếng hét thảm, y quỳ gục xuống, cả người không ngừng run rẩy.
Đôi mắt y mở to, trong đôi con ngươi màu tím xanh xinh đẹp ấy tràn ngập sự sợ hãi, đồng tử co lại, mồ hôi lạnh chảy đầy trên trán y.
Ám Chi Linh ôm lấy Tinh Mạc Già, để y dựa vào lòng mình, phong bế giác quan của y lại.
Năm giác quan bị phong bế, Tinh Mạc Già không nhìn thấy, không nghe thấy hay ngửi thấy, cũng không cảm nhận được bất kì thứ gì cả. Dù vậy, y vẫn rất sợ hãi, cơ thể không thể ngừng run được.
Ám Chi Linh vỗ lưng y, không tiếng động an ủi.
Thanh Thiên cọ lên mặt y, lo lắng nhìn y.
"Esther sao vậy?" Samuel hỏi.
"Tình trạng hiện tại của Mạc Già không tốt chút nào!" Ám Chi Linh trầm giọng nói. "Chỉ sợ lần này cậu ấy sẽ thực sự mất kiểm soát."
"Sáu năm trước, khi bị bắt cóc, Mạc Già ngoại trừ suýt bị làm nhục còn bị một tên bắt cóc sở thích biến thái bệnh hoạn ném vào một cái hầm chứa đầy sâu và nhện cùng mấy đứa trẻ khác. Thật may là không có đứa trẻ nào bị cắn cả, nhưng bị một đám sâu và nhện bò trên người như vậy đã đem đến cho chúng bóng ma tâm lý vô cùng lớn. Mạc Già từ đó rất sợ sâu và nhện, chỉ nhìn một hai con thôi cũng đã run bần bật rồi, càng đừng nói ở đây lại có nhiều như vậy. Kết hợp với hoàn cảnh âm u, tối tăm, cảnh tượng trong phòng lúc này có thể nói là giống hệt căn hầm sáu năm trước, Mạc Già bị kích thích, hiện tại đang rất sợ hãi, sức chiến đấu cơ bản là bị phế."
"Ném mấy đứa trẻ vào hầm chứa đầy sâu và nhện cho mấy con côn trùng này bò lên người mấy đứa nhỏ ư?!" Sakura kinh ngạc, vô cùng tức giận hỏi. "Bọn chúng có còn nhân tính không vậy?!"
"Vậy mà bọn không có nhân tính này còn suýt được tha vì bản bệnh án chuẩn đoán là mắc bệnh tâm thần cơ." Lena lạnh lùng nói.
"Cảnh sát vậy mà tin cái lý do khốn nạn này?! Không phải đây là vụ án bắt cóc xuyên quốc gia sao, rõ ràng là có dự mưu từ trước, thần kinh mấy kẻ bắt cóc này chắn chắn hoàn toàn bình thường!" Sakura tức giận nói.
Là phụ nữ, các cô đối với chuyện này mẫn cảm hơn rất nhiều so với cánh đàn ông. Tình thương của mẹ khiến phụ nữ các cô không thể chấp nhận được việc những tên bắt cóc vô nhân tính này lại được tha vì chuẩn đoán mắc bệnh tâm thần.
Chỉ vì một câu chuẩn đoán mắc bệnh tâm thần là có thể tha cho tội lỗi của bọn chúng sao? Vậy những đứa trẻ bọn chúng đã bắt cóc, ai sẽ bồi tội với mấy đứa trẻ này?
"Vì trong số bọn chúng có mấy tên nhà có gia thế, trong nhà cũng có người làm trong quân đội hay cảnh sát nên rất dễ làm giả bệnh án và chứng cứ. Nhưng yên tâm, nhờ có mấy cảnh sát không màng tất cả vì dân vì nước, không ngại đắc tội những kẻ quyền quý như các cảnh sát thuộc tổ hình sự do cảnh sát Yến là tổ trưởng nên bọn chúng tất cả đều đã nhận trừng phạt thích đáng rồi." Lena nói.
"Bây giờ Esther bị khơi dậy kí ức sáu năm trước, lại thêm trước đó đã chịu kích thích do Diêm La và Asmodeus đem lại, nếu không nhanh thoát khỏi đây, chỉ sợ em ấy sẽ..."
Hoàn toàn hỏng mất.
Ám Chi Linh ôm chặt Tinh Mạc Già trong lòng, đầu suy nghĩ đối sách, sau đó lưu loát đánh ngất người trong lòng.
"Xin lỗi, cậu ngủ một lúc đi."
"Tinh Lan." Ám Chi Linh gọi.
Tinh Lan chạy lại: "Sao vậy?"
"Dùng thiên phú của nhóc giúp Mạc Già bình tĩnh phần nào đi, tôi sẽ giải quyết lũ sâu và nhện này, những người còn lại tìm điểm đột phá, cố gắng rời khỏi lĩnh vực nhanh nhất có thể." Ám Chi Linh nói. "Không chỉ là vì Mạc Già mà còn là vì chúng ta nữa. Lĩnh vực này rất đặc biệt, nó có thể dễ dàng ảnh hưởng cảm xúc của chúng ta, không nên ở trong này quá lâu."
Mọi người gật đầu, Tinh Lan chạy tới bên người Tinh Mạc Già, sử dụng thiên phú Sinh Mệnh, truyền linh lực thuộc tính Mộc ấm áp cho thanh niên dù hôn mê vẫn nhíu chặt chân mày.
000 nhìn trái nhìn phải, hơi do dự, sau đó hạ quyết tâm, nhắm mắt lại.
"Nếu có thiên phú Băng hay Hỏa thì tốt rồi, nếu không thì mang thuộc tính của hai nguyên tố này cũng được." Ám Chi Linh nhìn lũ sâu và nhện đang dần tiếp cận bản thân và các thí luyện giả Trái Đất, nói. "Dùng hai thiên phú này trong tình huống này là tốt nhất, chỉ cần đóng băng và đốt là xong. Có Yến Mạc Thù ở đây thì tốt rồi."
"Cậu biết cảnh sát Yến có thiên phú gì sao?" Sakura hỏi.
Ám Chi Linh gật đầu.
Sao có thể không biết được, cậu ta được gọi là chúa tể biển cả đấy.
Linh lực màu đen từ cơ thể Ám Chi Linh tràn ra, hóa thành một tấm lụa mỏng bao trùm toàn bộ sâu và nhện lại. Tiếng xèo xèo không ngừng vang lên, tiếng gào thét chói tai đinh tai nhức óc, từng đoàn khói đen bốc lên khỏi tấm lụa, bên dưới không còn bất kì con sâu hay con nhện nào, toàn bộ đều bị lụa đen của Ám Chi Linh ăn mòn.
Cảm xúc bực bội không ngừng trào dâng trong cơ thể Ám Chi Linh.
Nó cau mày, cố gắng ổn định cảm xúc, nhắc nhở những người khác: "Cố gắng đừng dùng thiên phú quá nhiều, nếu không ảnh hưởng sẽ càng thâm nhập sâu hơn."
Những người khác gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
Ám Chi Linh hỏi Tinh Lan: "Nhóc còn ổn không?"
Tinh Lan gật đầu: "Yên tâm, là người của Khu Vực Sự Sống, tôi không dễ bị ảnh hưởng bởi mấy thứ này đâu. Quan trọng là Tinh Mạc Già sao rồi? Liệu có bị mất kiểm soát không?"
Ám Chi Linh trầm mặc, sau đó báo ra một con số: "... Tầm chín mươi chín phần trăm."
Tinh Lan: "..."
Những người khác: "..."
Thôi thì cậu cứ nói Tinh Mạc Già sẽ mất kiểm soát ngay bây giờ đi, đừng báo ra cái con số này làm gì khiến bọn tôi tâm thần không yên!
Lâm Tụng nói: "Phẫn nộ là tội đồ nguy hiểm nhất trong thất tông tội, Belial cũng là người mạnh nhất trong số bọn tôi."
Tinh Mạc Già hỏi: "Mạnh hơn cả Asmodeus sao?"
Lâm Tụng gật đầu: "Nếu Belial không thể kiểm soát được phẫn nộ thì sẽ hủy diệt tất cả mọi thứ, không ai ngăn được cậu ta cả. Belial rất hay cáu kỉnh, dù chỉ là một thứ hay một việc cỏn con thôi cũng có thể khiến cậu ta tức giận, cậu ta mà đã giận cái gì thì sẽ giày vò những người bị kéo vào lĩnh vực của cậu ta bằng thứ mà Belial đang giận cho đến khi cậu ta vui vẻ thì thôi. Nhưng Belial chưa bao giờ vui, vậy nên không có ai sống sót cả. Tốt nhất mấy người nên phá lĩnh vực, đừng trông chờ vào việc tâm tình của Belial sẽ tốt lên."
Các thí luyện giả Trái Đất gật đầu.
Lâm Tụng phất tay, một thông đạo màu bạc xuất hiện: "Đi đi, kế tiếp chính là lĩnh vực của Belial, vạn sự cẩn thận."
"Nhưng chúng tôi chưa đọc hết năm mươi quyển sách mà." Lena nói.
Lâm Tụng cười: "Không cần đọc nữa, mau đi đi, mong mấy người đều sống sót."
"Mượn lời chúc phúc của anh đó." Tinh Mạc Già cười, hai tay y nắm lấy tay nhỏ của Tinh Lan và 000. "Đi thôi."
Tinh Lan cười tươi gật đầu, 000 vẻ mặt ghét bỏ nhưng lại không hất tay ra, hai tai nó đỏ rực cả lên, một bộ ngạo kiều biệt nữu, đã thích mà mồm lại cứ chê.
Lâm Tụng vẫy tay chào, sau đó lấy điện thoại ra, bấm một dãy số.
Đầu bên kia rất nhanh bắt máy: "Tiểu Tụng?"
"Thầy, kế tiếp bọn họ sẽ tới lĩnh vực của Belial, sau đó chính là lĩnh vực của thầy, nếu họ gặp nguy hiểm thì thầy hãy cứu họ nhé. Em thấy bọn họ rất trấn tĩnh, không dễ bị dao động nhưng vào lĩnh vực của Belial thì chưa chắc, mặc dù cậu ta chỉ mới là Ngũ giai nhưng lại rất am hiểu cách khống chế cảm xúc người khác, khiến họ đắm chìm trong cảm xúc phẫn nộ rồi ra tay với nhau."
"Tại sao em muốn thầy cứu bọn họ? Thầy không nghĩ em có lòng tốt như vậy." Mạc Vạn Thành nhàn nhạt hỏi.
"Có lẽ là vì cậu bé mắt tím kia giúp em thông suốt phần nào chăng? Dù sao em chính là muốn cứu bọn họ, không muốn để họ chết." Lâm Tụng cười nói.
"Không có thù lao sao?"
"Có, em sẽ ra khỏi phòng, thầy muốn đi đâu cũng được, em bồi thầy đi."
Mạc Vạn Thành chưa kịp cao hứng thì đã bị Lâm Tụng dội cho một xô nước lạnh.
Lâm Tụng bổ sung: "Gọi cả Mục Thiên Quân nữa."
Mạc Vạn Thành trầm giọng hỏi: "Tại sao lại gọi cả thằng oắt đó?"
Không thể hẹn hò hai người thôi sao?! Gọi thêm bóng đèn đáng ghét kia làm gì?!
Lâm Tụng nói: "Nếu thầy không muốn thì em đi với Mục Thiên Quân."
Mạc Vạn Thành: "... Đừng, thầy sẽ gọi tên họ Mục đó."
Lâm Tụng vừa lòng cúp máy. Nghe lời thế có phải tốt không, anh vui thì còn có thể sẽ đáp ứng mấy nguyện vọng của hai người này.
Vừa đặt chân vào lĩnh vực của Belial, Tinh Mạc Già đã cảm nhận được một cảm giác sởn gai ốc vô cùng quen thuộc.
Y rùng mình, sắc mặt nhanh chóng tái nhợt, hai tay ôm chặt lấy bản thân, cả người không ngừng run rẩy.
"Anh ổn không đấy?" 000 nghi hoặc hỏi.
Nơi này có lạnh lắm đâu, sao anh ấy run dữ vậy?
Nó không thấy lạnh, nó chỉ cảm thấy trong lòng mình đang có một ngọn lửa không ngừng bùng cháy lên, lồng ngực vô cùng khó chịu, một cảm giác bực bội không tên trào dâng trong lòng.
000 lắc lắc đầu, cố xua đi cơn giận không tên này.
Kì lạ thật, tại sao nó lại bị ảnh hưởng bởi lĩnh vực của Belial, theo lý mà nói thì cảm xúc của Belial căn bản không thể ảnh hưởng tới nó được mới đúng chứ.
Những người khác cũng vô duyên vô cớ cảm thấy bực bội nhưng rất nhanh thanh tỉnh, biết bọn họ đây là bị ảnh hưởng bởi lĩnh vực, vội ổn định cảm xúc phập phồng lên xuống.
Chỉ có mỗi Tinh Mạc Già là không ngừng run rẩy, mặt y trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy xuống thái dương và sau lưng, lưng áo dần bị thấm ướt.
Cảm giác này, cảm giác này là...
Sự khác thường của Tinh Mạc Già rất nhanh bị những người khác chú ý tới.
Ám Chi Linh cau mày, cẩn thận cảm nhận một chút khí vị và sự dao động không gian trong lĩnh vực của Belial, sau đó hai mắt nó mở to.
"Mạc Già, mau phong bế giác quan lại!" Ám Chi Linh nói mà như hét lên.
Nó thấy Tinh Mạc Già đã sợ đến toàn thân run rẩy, đứng cũng không vững, vội chạy đến bên cạnh y muốn giúp y phong bế năm giác quan thì một loạt tiếng loạt soạt vang lên, hình như có thứ gì đó đang đến gần bọn họ, hơn nữa số lượng còn rất nhiều.
Những tiếng động này càng khiến Tinh Mạc Già run rẩy lợi hại hơn.
Đột nhiên, cả lĩnh vực vốn đang chìm trong bóng tối sáng rực lên khiến các thí luyện giả phải nhắm mắt lại vì ánh sáng tới quá đột ngột. Đến khi hai mắt thích ứng được rồi thì họ lạnh sống lưng với cảnh tượng trước mắt.
Nơi họ đang đứng là một căn phòng kín khá là rộng, trong phòng không có gì cả, đến cả cái bàn cái ghế cũng không có, chỉ có một cái cửa sổ có song sắt nhỏ trên tường, nơi này không khác gì phòng giam. Xung quanh bọn họ giờ đây bị bao vây bởi rất nhiều sâu và nhện, bọn chúng con nào cũng béo tốt, chen chúc nhau đầy trên mặt đất, trên tường và trên trần cũng có rất nhiều. Sâu có những loại nào bọn họ không biết, nhưng nhện thì toàn là mấy con nhện độc chỉ có trong rừng rậm, cực kì ghê người.
"AAAA!!!!" Tinh Mạc Già phát ra một tiếng hét thảm, y quỳ gục xuống, cả người không ngừng run rẩy.
Đôi mắt y mở to, trong đôi con ngươi màu tím xanh xinh đẹp ấy tràn ngập sự sợ hãi, đồng tử co lại, mồ hôi lạnh chảy đầy trên trán y.
Ám Chi Linh ôm lấy Tinh Mạc Già, để y dựa vào lòng mình, phong bế giác quan của y lại.
Năm giác quan bị phong bế, Tinh Mạc Già không nhìn thấy, không nghe thấy hay ngửi thấy, cũng không cảm nhận được bất kì thứ gì cả. Dù vậy, y vẫn rất sợ hãi, cơ thể không thể ngừng run được.
Ám Chi Linh vỗ lưng y, không tiếng động an ủi.
Thanh Thiên cọ lên mặt y, lo lắng nhìn y.
"Esther sao vậy?" Samuel hỏi.
"Tình trạng hiện tại của Mạc Già không tốt chút nào!" Ám Chi Linh trầm giọng nói. "Chỉ sợ lần này cậu ấy sẽ thực sự mất kiểm soát."
"Sáu năm trước, khi bị bắt cóc, Mạc Già ngoại trừ suýt bị làm nhục còn bị một tên bắt cóc sở thích biến thái bệnh hoạn ném vào một cái hầm chứa đầy sâu và nhện cùng mấy đứa trẻ khác. Thật may là không có đứa trẻ nào bị cắn cả, nhưng bị một đám sâu và nhện bò trên người như vậy đã đem đến cho chúng bóng ma tâm lý vô cùng lớn. Mạc Già từ đó rất sợ sâu và nhện, chỉ nhìn một hai con thôi cũng đã run bần bật rồi, càng đừng nói ở đây lại có nhiều như vậy. Kết hợp với hoàn cảnh âm u, tối tăm, cảnh tượng trong phòng lúc này có thể nói là giống hệt căn hầm sáu năm trước, Mạc Già bị kích thích, hiện tại đang rất sợ hãi, sức chiến đấu cơ bản là bị phế."
"Ném mấy đứa trẻ vào hầm chứa đầy sâu và nhện cho mấy con côn trùng này bò lên người mấy đứa nhỏ ư?!" Sakura kinh ngạc, vô cùng tức giận hỏi. "Bọn chúng có còn nhân tính không vậy?!"
"Vậy mà bọn không có nhân tính này còn suýt được tha vì bản bệnh án chuẩn đoán là mắc bệnh tâm thần cơ." Lena lạnh lùng nói.
"Cảnh sát vậy mà tin cái lý do khốn nạn này?! Không phải đây là vụ án bắt cóc xuyên quốc gia sao, rõ ràng là có dự mưu từ trước, thần kinh mấy kẻ bắt cóc này chắn chắn hoàn toàn bình thường!" Sakura tức giận nói.
Là phụ nữ, các cô đối với chuyện này mẫn cảm hơn rất nhiều so với cánh đàn ông. Tình thương của mẹ khiến phụ nữ các cô không thể chấp nhận được việc những tên bắt cóc vô nhân tính này lại được tha vì chuẩn đoán mắc bệnh tâm thần.
Chỉ vì một câu chuẩn đoán mắc bệnh tâm thần là có thể tha cho tội lỗi của bọn chúng sao? Vậy những đứa trẻ bọn chúng đã bắt cóc, ai sẽ bồi tội với mấy đứa trẻ này?
"Vì trong số bọn chúng có mấy tên nhà có gia thế, trong nhà cũng có người làm trong quân đội hay cảnh sát nên rất dễ làm giả bệnh án và chứng cứ. Nhưng yên tâm, nhờ có mấy cảnh sát không màng tất cả vì dân vì nước, không ngại đắc tội những kẻ quyền quý như các cảnh sát thuộc tổ hình sự do cảnh sát Yến là tổ trưởng nên bọn chúng tất cả đều đã nhận trừng phạt thích đáng rồi." Lena nói.
"Bây giờ Esther bị khơi dậy kí ức sáu năm trước, lại thêm trước đó đã chịu kích thích do Diêm La và Asmodeus đem lại, nếu không nhanh thoát khỏi đây, chỉ sợ em ấy sẽ..."
Hoàn toàn hỏng mất.
Ám Chi Linh ôm chặt Tinh Mạc Già trong lòng, đầu suy nghĩ đối sách, sau đó lưu loát đánh ngất người trong lòng.
"Xin lỗi, cậu ngủ một lúc đi."
"Tinh Lan." Ám Chi Linh gọi.
Tinh Lan chạy lại: "Sao vậy?"
"Dùng thiên phú của nhóc giúp Mạc Già bình tĩnh phần nào đi, tôi sẽ giải quyết lũ sâu và nhện này, những người còn lại tìm điểm đột phá, cố gắng rời khỏi lĩnh vực nhanh nhất có thể." Ám Chi Linh nói. "Không chỉ là vì Mạc Già mà còn là vì chúng ta nữa. Lĩnh vực này rất đặc biệt, nó có thể dễ dàng ảnh hưởng cảm xúc của chúng ta, không nên ở trong này quá lâu."
Mọi người gật đầu, Tinh Lan chạy tới bên người Tinh Mạc Già, sử dụng thiên phú Sinh Mệnh, truyền linh lực thuộc tính Mộc ấm áp cho thanh niên dù hôn mê vẫn nhíu chặt chân mày.
000 nhìn trái nhìn phải, hơi do dự, sau đó hạ quyết tâm, nhắm mắt lại.
"Nếu có thiên phú Băng hay Hỏa thì tốt rồi, nếu không thì mang thuộc tính của hai nguyên tố này cũng được." Ám Chi Linh nhìn lũ sâu và nhện đang dần tiếp cận bản thân và các thí luyện giả Trái Đất, nói. "Dùng hai thiên phú này trong tình huống này là tốt nhất, chỉ cần đóng băng và đốt là xong. Có Yến Mạc Thù ở đây thì tốt rồi."
"Cậu biết cảnh sát Yến có thiên phú gì sao?" Sakura hỏi.
Ám Chi Linh gật đầu.
Sao có thể không biết được, cậu ta được gọi là chúa tể biển cả đấy.
Linh lực màu đen từ cơ thể Ám Chi Linh tràn ra, hóa thành một tấm lụa mỏng bao trùm toàn bộ sâu và nhện lại. Tiếng xèo xèo không ngừng vang lên, tiếng gào thét chói tai đinh tai nhức óc, từng đoàn khói đen bốc lên khỏi tấm lụa, bên dưới không còn bất kì con sâu hay con nhện nào, toàn bộ đều bị lụa đen của Ám Chi Linh ăn mòn.
Cảm xúc bực bội không ngừng trào dâng trong cơ thể Ám Chi Linh.
Nó cau mày, cố gắng ổn định cảm xúc, nhắc nhở những người khác: "Cố gắng đừng dùng thiên phú quá nhiều, nếu không ảnh hưởng sẽ càng thâm nhập sâu hơn."
Những người khác gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
Ám Chi Linh hỏi Tinh Lan: "Nhóc còn ổn không?"
Tinh Lan gật đầu: "Yên tâm, là người của Khu Vực Sự Sống, tôi không dễ bị ảnh hưởng bởi mấy thứ này đâu. Quan trọng là Tinh Mạc Già sao rồi? Liệu có bị mất kiểm soát không?"
Ám Chi Linh trầm mặc, sau đó báo ra một con số: "... Tầm chín mươi chín phần trăm."
Tinh Lan: "..."
Những người khác: "..."
Thôi thì cậu cứ nói Tinh Mạc Già sẽ mất kiểm soát ngay bây giờ đi, đừng báo ra cái con số này làm gì khiến bọn tôi tâm thần không yên!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.