Sương Tan, Lộ Ra Màn Sao Lấp Lánh Chiếu Rọi Thế Gian
Chương 57: Bệnh Viện Bình An (31)
Ly Xuy Nguyệt
23/04/2023
《Giết Boss.》
Yến Mạc Thù có tuổi thơ không tốt lắm, cha mẹ anh ly dị khi anh mới bảy tuổi, ban đầu anh sống với cha nhưng cha anh lại gặp tai nạn máy bay năm anh chín tuổi, vậy nên anh chuyển tới sống với mẹ. Nhưng mẹ anh đã có gia đình mới, còn có cả con với chồng mới rồi nên thời gian dành cho con của chồng trước là anh không nhiều. Cha dượng của Yến Mạc Thù ngoài mặt là nhà từ thiện nhưng kì thực ông ta là một tên biến thái luyến đồng, từng có nhiều lần giở trò xâm phạm anh nhưng không thành. Tính tình ông ta khá là táo bạo, xâm phạm anh không thành thì quay sang bạo hành anh, đến cả con của ông ta với vợ trước cũng tham gia vào. Hai năm sau, mẹ Yến Mạc Thù phát hiện anh bị bạo hành nhưng vì duy trì hôn nhân, bà đã lựa chọn mặc kệ anh.
Ông bà ngoại không quá thích Yến Mạc Thù, ông bà nội thì đã già, anh không dám tới làm phiền họ nên chỉ có thể cố gắng chịu đựng. Nhưng năm anh mười lăm tuổi, con gái cha dượng giết người, bọn họ liền nghĩ cách đổ hết mọi tội lỗi lên đầu anh khiến cho Yến Mạc Thù hoàn toàn bạo phát. Để có nơi ở, anh có thể nhẫn nhịn những trận đòn đau đớn của cha con cha dượng, nhưng bắt anh gánh tội thay thì thứ cho anh không làm được.
Yến Mạc Thù rất thông minh, anh từ sớm hiểu rất rõ hoàn cảnh của mình nên luôn sống an phận, năm mười lăm tuổi là lần đầu tiên anh phản kháng. Anh tự mình đi thu thập chứng cứ chứng minh con gái cha dượng giết người, cũng tập hợp lại tất cả những bệnh án của anh khi nhập viện vì bị bạo hành, còn tìm được cả chứng cứ cha dượng cưỡng hiếp những đứa bé mồ côi và bằng chứng ông ta tham nhũng, trốn thuế. Yến Mạc Thù thậm chí còn để mặc thương thế của bản thân chuyển biến xấu để biến mình thành bằng chứng thiết thực nhất buộc tội cha con cha dượng.
Yến Mạc Thù vô tình quen được cháu gái của một thượng tướng ở Interpol, vậy nên anh đã thông qua cô bé làm quen vị thượng tượng đó, nhờ ông ấy trợ giúp anh buộc tội cha con cha dượng.
Chính sự phản khích năm mười lăm tuổi này đã hoàn toàn thay đổi cuộc đời của Yến Mạc Thù. Anh thắng kiện, cha con cha dượng phải ngồi tù, anh còn được nhận tiền bồi thường kếch xù, nhưng quan trọng hơn cả chính là anh có được một gia đình mới. Gia đình vị thượng tướng kia nhận nuôi anh, thượng tướng vừa là ông vừa là thầy của anh, nuôi nấng, dạy dỗ anh trở thành một cảnh sát như bây giờ.
Tuy Yến Mạc Thù hoàn toàn không có bất kì kí ức nào lúc còn sống nhưng anh biết anh quen Cây Nhỏ và Lena. Vì Cây Nhỏ là đứa em trai anh yêu thương nhất, còn Lena vừa là đồng nghiệp vừa là em gái anh, vì cô ấy cũng là học trò của thượng tướng. Nhờ gặp hai người họ nên anh đã nhớ lại một số chuyện, tuy không nhiều nhưng trong đó rõ nét nhất chính là kí ức về người thầy hiền từ, người ông ôn nhu kia.
Thượng tướng Albert từ khoảng khắc nhìn thấy Yến Mạc Thù ở bệnh viện tâm thần Hòa Bình đã đứng ngồi không yên. Ông làm sao cũng không thể ngờ được đứa cháu đã mất bảy năm trước của ông thế mà vẫn đang mạnh khỏe đứng đó.
Sau đó, ông mới biết được cháu ông thật sự đã chết bảy năm trước, nhưng thằng bé đã sống lại ở Khu Vực Chết Chóc, chỉ là kí ức đã mất sạch.
Kí ức mất sạch cũng không sao cả, mất đi còn rất tốt ấy chứ, chỉ cần thằng bé còn sống và sống một cuộc sống hạnh phúc là được.
Viện trưởng không hổ là kẻ đã tạo ra và thuần phục vô số quái vật và xác sống, gã bị Yến Mạc Thù đánh cho thê thảm như vậy mà vẫn còn sức chiến đấu. Thiên phú của gã là Thế Giới, tuy có thuộc tính Không Gian nhưng dù sao cũng không phải Không Gian nguyên tố, Thế Giới không có sức tấn công mạnh mẽ như Không Gian, vậy nên viện trưởng đã luyện cho mình một thân thủ cực tốt.
Gã bị Yến Mạc Thù đánh cho thê thảm như vậy là do bóng ma tâm lý về Yến Mạc Thù quá lớn, lần đầu tiên gặp mặt Yến Mạc Thù đã đánh gã sấp mặt dù lúc đó tu vi anh còn chưa đến Nhất giai, vậy nên viện trưởng mới sợ Yến Mạc Thù như vậy.
Hình tượng của Yến Mạc Thù trong lòng viện trưởng quá khủng bố, đối với gã anh chính là ác ma chân chính.
Bàn về tu vi, Yến Mạc Thù hoàn toàn trên cơ viện trưởng, nhưng anh bị ảnh hưởng quá nhiều từ sự khống chế từ bên ngoài nên không thể nhanh chóng giết được viện trưởng, còn phải nhờ đến sự giúp đỡ của bà điên Phù Dao.
Tinh Mạc Già lặng lẽ đi tới phía sau viện trưởng, y giấu mình trong bóng tối, không tiếng động tiếp cận viện trưởng chờ thời cơ.
Y và Yến Mạc Thù đã hợp tác rất nhiều lần rồi, vậy nên bọn y có một sự ăn ý khó có thể giải thích. Y có thể nhanh chóng hiểu được hành động tiếp theo của Yến Mạc Thù, tất nhiên Yến Mạc Thù cũng có thể hiểu được dụng ý của y.
Trò hiện tại bọn họ đã phối hợp rất nhiều lần, một người làm mồi nhử, người còn lại sẽ ẩn mình phối hợp với người kia.
Tinh Mạc Già lẳng lặng chờ thời cơ, phất tay ra hiệu cho Lena và Samuel.
Lena và Samuel ngẩn người, sau đó nhanh chóng gật đầu, lặng lẽ đi tới hai bên của viện trưởng, Cực Quang Kiếm và Ngục Hỏa Thủ sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào.
Viện trưởng vừa tránh né đòn tấn công của Yến Mạc Thù vừa công kích anh, gã căn bản không có thời gian phân tâm chú ý tới việc bản thân đã bị bao vây.
Yến Mạc Thù cảm thấy quyền khống chế của anh với cơ thể đang dần mất đi, nhưng sắc mặt anh vẫn bất biến, hoàn toàn không để ý tới Boss mới đang dần thức tỉnh.
Anh tránh thoát một quyền từ viện trưởng, ngưng một băng chùy tấn công phần đầu của gã khiến gã không thể không che lại đầu mình, Yến Mạc Thù ngay lúc này ngưng sàn nhà dưới chân viện trưởng thành băng khiến gã trượt chân.
Đôi mắt tím của Tinh Mạc Già lóe sáng, y hiện thân, kiếm trong tay đâm thẳng xuống đầu viện trưởng.
"AAA!!!" Viện trưởng đã rất lâu không cảm nhận được đau đớn, gã kêu lên thảm thiết.
Bị kiếm đâm xuyên đầu vậy mà viện trưởng vẫn không chết.
Sớm đã dự đoán trước điều này, Lena và Samuel ẩn thân hai bên ngay lập tức tấn công.
Cực Quang Kiếm mang theo quang mang màu xanh lam với hơi thở lạnh giá chém đứt tay trái của viện trưởng. Ngón tay sắc nhọn màu đỏ đen của Ngục Hỏa Thủ đâm xuyên tay phải của viện trưởng, vô cùng tàn nhẫn kéo đứt tay gã.
Máu màu đen văng ra tung tóe, mùi máu không phải mùi rỉ sắt mà là một mùi hương vô cùng khó ngửi, cứ như mùi của mười cái cống kết hợp lại vậy.
Mặt Tinh Mạc Già biến trắng, y che mũi miệng ngay lập tức lùi ra sau, vịn tường khổ sở nôn khan.
"Khụ khụ!"
Lena và Samuel ở gần viện trưởng nhất, chịu ảnh hưởng của mùi hương của mười cái cống nặng nhất, còn bị máu màu đen bắn hết lên người, hai người họ không có dư thừa tinh lực chạy ra chỗ khác nôn, trực tiếp nôn hết lên người viện trưởng.
"Ọe!"
Những người khác tuy đứng xa hơn nhưng sức công phá của mười cái cống không phải dạng vừa, họ bị hun cho đầu óc bắt đầu quay cuồng, sắc mặt tái xanh, không ngừng lùi ra xa viện trưởng.
Yến Mạc Thù che miệng, mặt tái xanh nhảy lùi về trước cửa phòng thí nghiệm, vịn tường nôn khan. Trần đời anh chưa từng ngửi mùi máu nào ghê tởm như vậy!
Viện trưởng bị kiếm đâm xuyên đầu, hai tay yêu quý của gã ngạnh sinh sinh bị chém đứt, gã la hét thất thanh như lợn bị chọc tiết, cả người gã không ngừng run rẩy. Trên người gã ngoài máu còn có bãi nôn của Lena và Samuel, mùi cống và mùi bãi nôn kết hợp lại khiến cho khí vị trong không khí càng thêm ghê tởm khó ngửi. Tinh Mạc Già tuy đã lùi ra xa nhưng vẫn bị mùi hương ghê tởm từ trên người viện trưởng huân cho choáng váng đầu, y không nhịn nổi nữa, gục xuống nôn thốc nôn tháo.
"Ọe!"
Yến Mạc Thù và các thí luyện giả khác cùng Tinh Lan, Tinh Sơ và Ám Chi Linh đã đứng xa viện trưởng như vậy rồi nhưng vẫn bị cái mùi kinh tởm đến tột cùng này huân cho vị trí nội tạng đều đảo lộn hết, không nhịn nổi nữa, vội gục xuống ói hết ra.
Viện trưởng: "..."
Đệch, ông đau ông còn chưa nói gì mà tụi bây lại nôn hết cả lũ là thế quái nào?!
Bộ máu của ông khó ngửi đến thế à?!
Hình như viện trưởng còn nghe thấy tiếng ói mơ hồ truyền từ phòng thí nghiệm ra.
Phù Dao tuy đã mất lý trí nhưng các giác quan vẫn còn đó, cô cũng bị mùi hương khó ngửi trên người viện trưởng làm cho không thể nhịn nổi mà nôn ra.
Boss mới ý thức chưa quá thanh tỉnh đã bị bức cho lần nữa hôn mê. Yến Mạc Thù phải cảm ơn viện trưởng vì đã giúp mình trấn áp Boss mới, tuy nhiên vẫn không thể thay đổi được việc máu của gã quá khó ngửi.
"Khó ngửi đến vậy sao?" Isaac lúc đó đang cùng Ekaterina sơ tán những thí luyện giả không có ác ý đến từ nền văn minh cấp cao nên không phải trải nghiệm mùi hương như mười cái cống thoát nước kết hợp lại của máu của viện trưởng.
Những người có mặt ở hiện trường lúc đó mặt xanh mét gật đầu.
Lena nghĩ tới trải nghiệm một năm trước, rùng mình nói: "Chị ở ngay bên cạnh viện trưởng, máu vừa văng ra đã khiến chị ngay lập tức choáng váng đầu, không thể nhịn nổi mà nôn hết ra."
Samuel gật đầu, trải nghiệm lần đó khiến cho anh không dám đến gần cống một bước nào nữa.
Viện trưởng vì bị thương nặng nên giờ vẫn chưa cử động được, chỉ có thể nằm im trên mặt đất không nhúc nhích.
Những người khác nôn thốc nôn tháo, gần như muốn nôn cả nội tạng ra mới dừng lại, sắc mặt trắng bệch đến dọa người, cả người thoát lực vịn tường hoặc vịn vai nhau đứng dậy.
Tinh Mạc Già khó khăn đứng dậy, y gần như nôn hết toàn bộ bữa tối ăn ở lĩnh vực của Asmodeus ra, giờ đây dạ dày trống rỗng, cổ họng vẫn còn đọng lại vị chua xót khi nôn khiến tâm tình y cực kì không tốt.
Y muốn dùng thiên phú ăn mòn viện trưởng thì thấy Yến Mạc Thù lắc đầu.
Yến Mạc Thù đứng dẹp sang một bên, ngay sau đó một cô gái ăn mặc đồng phục bệnh nhân bước ra, cô đi đứng không vững lắm, còn nhăn mặt che miệng, thi thoảng lại nôn khan. Cả người cô gái này được bao phủ bởi hắc khí dày đặc mang theo oán hận che trời lấp đất khiến mọi người cảm thấy khá khó chịu.
Cô gái vừa xuất hiện, mặt nhỏ của Tinh Sơ đã nhăn tít lại. Nó hừ lạnh, quay lưng lại với mẹ ruột của mình.
Phù Dao không để ý tới Tinh Sơ, cô chầm chậm lại gần viện trưởng, huyết lệ từ khóe mắt cô chảy ra, cô phát điên nhào lên xé viện trưởng thành mảnh nhỏ.
Trong hành lang ngoài tiếng da thịt bị xé nát, tiếng la hét đau đớn của viện trưởng thì còn có tiếng nôn mửa của nhóm Tinh Mạc Già. Vừa rồi họ đã nôn hết thức ăn trong bụng nên giờ nôn ra toàn là nước, sắc mặt họ xấu đến không thể xấu hơn.
Từ bây giờ họ tuyệt đối không đến gần cống một bước nào nữa! Chỗ nào có cống chỗ đó không có họ!
Thật sự quá kinh tởm mà!
Yến Mạc Thù có tuổi thơ không tốt lắm, cha mẹ anh ly dị khi anh mới bảy tuổi, ban đầu anh sống với cha nhưng cha anh lại gặp tai nạn máy bay năm anh chín tuổi, vậy nên anh chuyển tới sống với mẹ. Nhưng mẹ anh đã có gia đình mới, còn có cả con với chồng mới rồi nên thời gian dành cho con của chồng trước là anh không nhiều. Cha dượng của Yến Mạc Thù ngoài mặt là nhà từ thiện nhưng kì thực ông ta là một tên biến thái luyến đồng, từng có nhiều lần giở trò xâm phạm anh nhưng không thành. Tính tình ông ta khá là táo bạo, xâm phạm anh không thành thì quay sang bạo hành anh, đến cả con của ông ta với vợ trước cũng tham gia vào. Hai năm sau, mẹ Yến Mạc Thù phát hiện anh bị bạo hành nhưng vì duy trì hôn nhân, bà đã lựa chọn mặc kệ anh.
Ông bà ngoại không quá thích Yến Mạc Thù, ông bà nội thì đã già, anh không dám tới làm phiền họ nên chỉ có thể cố gắng chịu đựng. Nhưng năm anh mười lăm tuổi, con gái cha dượng giết người, bọn họ liền nghĩ cách đổ hết mọi tội lỗi lên đầu anh khiến cho Yến Mạc Thù hoàn toàn bạo phát. Để có nơi ở, anh có thể nhẫn nhịn những trận đòn đau đớn của cha con cha dượng, nhưng bắt anh gánh tội thay thì thứ cho anh không làm được.
Yến Mạc Thù rất thông minh, anh từ sớm hiểu rất rõ hoàn cảnh của mình nên luôn sống an phận, năm mười lăm tuổi là lần đầu tiên anh phản kháng. Anh tự mình đi thu thập chứng cứ chứng minh con gái cha dượng giết người, cũng tập hợp lại tất cả những bệnh án của anh khi nhập viện vì bị bạo hành, còn tìm được cả chứng cứ cha dượng cưỡng hiếp những đứa bé mồ côi và bằng chứng ông ta tham nhũng, trốn thuế. Yến Mạc Thù thậm chí còn để mặc thương thế của bản thân chuyển biến xấu để biến mình thành bằng chứng thiết thực nhất buộc tội cha con cha dượng.
Yến Mạc Thù vô tình quen được cháu gái của một thượng tướng ở Interpol, vậy nên anh đã thông qua cô bé làm quen vị thượng tượng đó, nhờ ông ấy trợ giúp anh buộc tội cha con cha dượng.
Chính sự phản khích năm mười lăm tuổi này đã hoàn toàn thay đổi cuộc đời của Yến Mạc Thù. Anh thắng kiện, cha con cha dượng phải ngồi tù, anh còn được nhận tiền bồi thường kếch xù, nhưng quan trọng hơn cả chính là anh có được một gia đình mới. Gia đình vị thượng tướng kia nhận nuôi anh, thượng tướng vừa là ông vừa là thầy của anh, nuôi nấng, dạy dỗ anh trở thành một cảnh sát như bây giờ.
Tuy Yến Mạc Thù hoàn toàn không có bất kì kí ức nào lúc còn sống nhưng anh biết anh quen Cây Nhỏ và Lena. Vì Cây Nhỏ là đứa em trai anh yêu thương nhất, còn Lena vừa là đồng nghiệp vừa là em gái anh, vì cô ấy cũng là học trò của thượng tướng. Nhờ gặp hai người họ nên anh đã nhớ lại một số chuyện, tuy không nhiều nhưng trong đó rõ nét nhất chính là kí ức về người thầy hiền từ, người ông ôn nhu kia.
Thượng tướng Albert từ khoảng khắc nhìn thấy Yến Mạc Thù ở bệnh viện tâm thần Hòa Bình đã đứng ngồi không yên. Ông làm sao cũng không thể ngờ được đứa cháu đã mất bảy năm trước của ông thế mà vẫn đang mạnh khỏe đứng đó.
Sau đó, ông mới biết được cháu ông thật sự đã chết bảy năm trước, nhưng thằng bé đã sống lại ở Khu Vực Chết Chóc, chỉ là kí ức đã mất sạch.
Kí ức mất sạch cũng không sao cả, mất đi còn rất tốt ấy chứ, chỉ cần thằng bé còn sống và sống một cuộc sống hạnh phúc là được.
Viện trưởng không hổ là kẻ đã tạo ra và thuần phục vô số quái vật và xác sống, gã bị Yến Mạc Thù đánh cho thê thảm như vậy mà vẫn còn sức chiến đấu. Thiên phú của gã là Thế Giới, tuy có thuộc tính Không Gian nhưng dù sao cũng không phải Không Gian nguyên tố, Thế Giới không có sức tấn công mạnh mẽ như Không Gian, vậy nên viện trưởng đã luyện cho mình một thân thủ cực tốt.
Gã bị Yến Mạc Thù đánh cho thê thảm như vậy là do bóng ma tâm lý về Yến Mạc Thù quá lớn, lần đầu tiên gặp mặt Yến Mạc Thù đã đánh gã sấp mặt dù lúc đó tu vi anh còn chưa đến Nhất giai, vậy nên viện trưởng mới sợ Yến Mạc Thù như vậy.
Hình tượng của Yến Mạc Thù trong lòng viện trưởng quá khủng bố, đối với gã anh chính là ác ma chân chính.
Bàn về tu vi, Yến Mạc Thù hoàn toàn trên cơ viện trưởng, nhưng anh bị ảnh hưởng quá nhiều từ sự khống chế từ bên ngoài nên không thể nhanh chóng giết được viện trưởng, còn phải nhờ đến sự giúp đỡ của bà điên Phù Dao.
Tinh Mạc Già lặng lẽ đi tới phía sau viện trưởng, y giấu mình trong bóng tối, không tiếng động tiếp cận viện trưởng chờ thời cơ.
Y và Yến Mạc Thù đã hợp tác rất nhiều lần rồi, vậy nên bọn y có một sự ăn ý khó có thể giải thích. Y có thể nhanh chóng hiểu được hành động tiếp theo của Yến Mạc Thù, tất nhiên Yến Mạc Thù cũng có thể hiểu được dụng ý của y.
Trò hiện tại bọn họ đã phối hợp rất nhiều lần, một người làm mồi nhử, người còn lại sẽ ẩn mình phối hợp với người kia.
Tinh Mạc Già lẳng lặng chờ thời cơ, phất tay ra hiệu cho Lena và Samuel.
Lena và Samuel ngẩn người, sau đó nhanh chóng gật đầu, lặng lẽ đi tới hai bên của viện trưởng, Cực Quang Kiếm và Ngục Hỏa Thủ sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào.
Viện trưởng vừa tránh né đòn tấn công của Yến Mạc Thù vừa công kích anh, gã căn bản không có thời gian phân tâm chú ý tới việc bản thân đã bị bao vây.
Yến Mạc Thù cảm thấy quyền khống chế của anh với cơ thể đang dần mất đi, nhưng sắc mặt anh vẫn bất biến, hoàn toàn không để ý tới Boss mới đang dần thức tỉnh.
Anh tránh thoát một quyền từ viện trưởng, ngưng một băng chùy tấn công phần đầu của gã khiến gã không thể không che lại đầu mình, Yến Mạc Thù ngay lúc này ngưng sàn nhà dưới chân viện trưởng thành băng khiến gã trượt chân.
Đôi mắt tím của Tinh Mạc Già lóe sáng, y hiện thân, kiếm trong tay đâm thẳng xuống đầu viện trưởng.
"AAA!!!" Viện trưởng đã rất lâu không cảm nhận được đau đớn, gã kêu lên thảm thiết.
Bị kiếm đâm xuyên đầu vậy mà viện trưởng vẫn không chết.
Sớm đã dự đoán trước điều này, Lena và Samuel ẩn thân hai bên ngay lập tức tấn công.
Cực Quang Kiếm mang theo quang mang màu xanh lam với hơi thở lạnh giá chém đứt tay trái của viện trưởng. Ngón tay sắc nhọn màu đỏ đen của Ngục Hỏa Thủ đâm xuyên tay phải của viện trưởng, vô cùng tàn nhẫn kéo đứt tay gã.
Máu màu đen văng ra tung tóe, mùi máu không phải mùi rỉ sắt mà là một mùi hương vô cùng khó ngửi, cứ như mùi của mười cái cống kết hợp lại vậy.
Mặt Tinh Mạc Già biến trắng, y che mũi miệng ngay lập tức lùi ra sau, vịn tường khổ sở nôn khan.
"Khụ khụ!"
Lena và Samuel ở gần viện trưởng nhất, chịu ảnh hưởng của mùi hương của mười cái cống nặng nhất, còn bị máu màu đen bắn hết lên người, hai người họ không có dư thừa tinh lực chạy ra chỗ khác nôn, trực tiếp nôn hết lên người viện trưởng.
"Ọe!"
Những người khác tuy đứng xa hơn nhưng sức công phá của mười cái cống không phải dạng vừa, họ bị hun cho đầu óc bắt đầu quay cuồng, sắc mặt tái xanh, không ngừng lùi ra xa viện trưởng.
Yến Mạc Thù che miệng, mặt tái xanh nhảy lùi về trước cửa phòng thí nghiệm, vịn tường nôn khan. Trần đời anh chưa từng ngửi mùi máu nào ghê tởm như vậy!
Viện trưởng bị kiếm đâm xuyên đầu, hai tay yêu quý của gã ngạnh sinh sinh bị chém đứt, gã la hét thất thanh như lợn bị chọc tiết, cả người gã không ngừng run rẩy. Trên người gã ngoài máu còn có bãi nôn của Lena và Samuel, mùi cống và mùi bãi nôn kết hợp lại khiến cho khí vị trong không khí càng thêm ghê tởm khó ngửi. Tinh Mạc Già tuy đã lùi ra xa nhưng vẫn bị mùi hương ghê tởm từ trên người viện trưởng huân cho choáng váng đầu, y không nhịn nổi nữa, gục xuống nôn thốc nôn tháo.
"Ọe!"
Yến Mạc Thù và các thí luyện giả khác cùng Tinh Lan, Tinh Sơ và Ám Chi Linh đã đứng xa viện trưởng như vậy rồi nhưng vẫn bị cái mùi kinh tởm đến tột cùng này huân cho vị trí nội tạng đều đảo lộn hết, không nhịn nổi nữa, vội gục xuống ói hết ra.
Viện trưởng: "..."
Đệch, ông đau ông còn chưa nói gì mà tụi bây lại nôn hết cả lũ là thế quái nào?!
Bộ máu của ông khó ngửi đến thế à?!
Hình như viện trưởng còn nghe thấy tiếng ói mơ hồ truyền từ phòng thí nghiệm ra.
Phù Dao tuy đã mất lý trí nhưng các giác quan vẫn còn đó, cô cũng bị mùi hương khó ngửi trên người viện trưởng làm cho không thể nhịn nổi mà nôn ra.
Boss mới ý thức chưa quá thanh tỉnh đã bị bức cho lần nữa hôn mê. Yến Mạc Thù phải cảm ơn viện trưởng vì đã giúp mình trấn áp Boss mới, tuy nhiên vẫn không thể thay đổi được việc máu của gã quá khó ngửi.
"Khó ngửi đến vậy sao?" Isaac lúc đó đang cùng Ekaterina sơ tán những thí luyện giả không có ác ý đến từ nền văn minh cấp cao nên không phải trải nghiệm mùi hương như mười cái cống thoát nước kết hợp lại của máu của viện trưởng.
Những người có mặt ở hiện trường lúc đó mặt xanh mét gật đầu.
Lena nghĩ tới trải nghiệm một năm trước, rùng mình nói: "Chị ở ngay bên cạnh viện trưởng, máu vừa văng ra đã khiến chị ngay lập tức choáng váng đầu, không thể nhịn nổi mà nôn hết ra."
Samuel gật đầu, trải nghiệm lần đó khiến cho anh không dám đến gần cống một bước nào nữa.
Viện trưởng vì bị thương nặng nên giờ vẫn chưa cử động được, chỉ có thể nằm im trên mặt đất không nhúc nhích.
Những người khác nôn thốc nôn tháo, gần như muốn nôn cả nội tạng ra mới dừng lại, sắc mặt trắng bệch đến dọa người, cả người thoát lực vịn tường hoặc vịn vai nhau đứng dậy.
Tinh Mạc Già khó khăn đứng dậy, y gần như nôn hết toàn bộ bữa tối ăn ở lĩnh vực của Asmodeus ra, giờ đây dạ dày trống rỗng, cổ họng vẫn còn đọng lại vị chua xót khi nôn khiến tâm tình y cực kì không tốt.
Y muốn dùng thiên phú ăn mòn viện trưởng thì thấy Yến Mạc Thù lắc đầu.
Yến Mạc Thù đứng dẹp sang một bên, ngay sau đó một cô gái ăn mặc đồng phục bệnh nhân bước ra, cô đi đứng không vững lắm, còn nhăn mặt che miệng, thi thoảng lại nôn khan. Cả người cô gái này được bao phủ bởi hắc khí dày đặc mang theo oán hận che trời lấp đất khiến mọi người cảm thấy khá khó chịu.
Cô gái vừa xuất hiện, mặt nhỏ của Tinh Sơ đã nhăn tít lại. Nó hừ lạnh, quay lưng lại với mẹ ruột của mình.
Phù Dao không để ý tới Tinh Sơ, cô chầm chậm lại gần viện trưởng, huyết lệ từ khóe mắt cô chảy ra, cô phát điên nhào lên xé viện trưởng thành mảnh nhỏ.
Trong hành lang ngoài tiếng da thịt bị xé nát, tiếng la hét đau đớn của viện trưởng thì còn có tiếng nôn mửa của nhóm Tinh Mạc Già. Vừa rồi họ đã nôn hết thức ăn trong bụng nên giờ nôn ra toàn là nước, sắc mặt họ xấu đến không thể xấu hơn.
Từ bây giờ họ tuyệt đối không đến gần cống một bước nào nữa! Chỗ nào có cống chỗ đó không có họ!
Thật sự quá kinh tởm mà!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.