Chương 20
Bản Lật Tử
04/09/2022
Chủ nhiệm lớp Phương
Nhất Sưởng chính là ba của Quý Diệu, ông đã dạy Phương Nhất Sưởng hai
năm rồi, tuy rằng ông cũng cảm thấy thằng nhóc này có rất nhiều vấn đề,
nhưng hẳn là còn chưa đến mức làm ra loại chuyện này----dù sao nó đã
đứng chót bảng hai năm rồi, cũng không thấy có gì không vui.
Thầy Quý: Chắc là không thể nào, tháng này cậu nhóc ở trong nhóm học kia của Quý Diệu, cũng coi như là rất cố gắng. Không gian để tiến bộ của những học sinh hạng thấp là rất lớn.
Chủ nhiệm khối: Tôi cũng không muốn hoài nghi học sinh, nhưng hiện tại trường Trung học số 2 bên kia đã xác nhận là đề thi đã bị tiết lộ, hơn nữa có bạn học tố giác là Phương Nhất Sưởng làm.
Thầy Quý: Bạn học nào tố giác?
Chủ nhiệm khối: Học sinh bên trường Trung học số 2, trên này một hai câu không nói rõ được, thầy cứ thông báo cho Phương Nhất Sưởng ngày mai tới trường học đi, trước thứ hai chúng ta phải hỏi cho rõ ràng.
Thầy Quý: Được.
Phương Nhất Sưởng còn không biết bản thân vừa bị ụp cho cái tội lớn như vậy, hiện tại cậu ta còn đang ở ngoài tiệm lẩu tranh chấp với Hoắc Thành xem ai nên là người đưa Thẩm Oản Doanh về nhà.
“Hôm nay là tớ mời cơm, đương nhiên nên là tớ đưa cậu ấy về, cậu đừng có mà cái gì cũng muốn cướp.”
Hoắc Thành không thèm để ý Phương Nhất Sưởng, anh trực tiếp để cho tài xế chạy xe tới trước tiệm lẩu rồi mở cửa cho giúp Thẩm Oản Doanh luôn: “Lên xe đi.”
Thẩm Oản Doanh cười với những người khác rồi nói: “Tớ đi về trước đây, thứ hai gặp.”
“Ấy, đừng nha……”
Phương Nhất Sưởng còn muốn ngăn cản cô nhưng Triệu Nghệ Manh đã túm lấy cặp sách của cậu ta, sau đó cười nói với cậu ta: “Hôm nay cậu mời khách, có phải là cũng nên phụ trách đưa tôi với Quý Diệu về nhà không?”
“......Tớ để Hồng Hồng đưa hai người về.” Phương Nhất Sưởng hất được Triệu Nghệ Manh ra rồi, đang muốn quay sang gọi Thẩm Oản Doanh thì xe của nhà Hoắc Thành đã chạy mất hút.
Phương Nhất Sưởng: “......”
“Đại tiểu thư với Hoắc Thành đi rồi, cậu vẫn nên giúp bọn tớ gọi xe đi.” Lúc này Triệu Nghệ Manh mới buông cặp sách của Phương Nhất Sưởng ra.
Phương Nhất Sưởng hùng hùng hổ hổ gọi xe cho bọn họ.
Lúc Quý Diệu về đến nhà, người trong nhà đã ăn xong cơm tối từ lâu rồi. Mẹ cậu đang soạn bài ở phòng làm việc, nhưng ba cậu lại hiếm khi ngồi trong phòng khách, giống như là để đợi cậu.
Quý Diệu nhìn ông một cái rồi hỏi: “Ba không cần chuẩn bị cho học sinh học bù ngày mai sao?”
“Không vội.” Ba Quý Diệu gọi cậu đi qua rồi hỏi cậu: “Một tháng này Phương Nhất Sưởng học nhóm với con, con cảm thấy biểu hiện của nó thế nào?”
Quý Diệu nói: “Cũng được ạ, tuy rằng cậu ta cũng không phải là thành tâm học tập gì.”
Ba Quý Diệu lại hỏi: “Vậy theo con, dựa vào biểu hiện của nó như vậy, lần thi này có thể tăng hơn một trăm hạng trong khối không?”
Đuôi lông mày Quý Diệu hơi động đậy, sau đó nhạy bén mà hỏi: “Ba hỏi như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ mọi người nghi là cậu ta gian lận?”
Ba Quý Diệu lại nói: “Con cứ trả lời đúng sự thật với ba là được.”
Quý Diệu nói: “100 học sinh chót bảng có thành tích thế nào ba không rõ sao? Bọn họ đều là thái kê hỗ trác(*), chỉ cần điểm tăng lên một chút là đã có thể vượt qua rất nhiều người rồi.”
“Vậy ý của con là, nó hoàn toàn có thể dựa vào thực lực của mình thi được thành tích lần này, đúng không?”
“Vâng. Lại nói, cậu ta là học sinh trong lớp ba, thành tích cậu ta thế nào không phải ba hiểu rõ nhất sao?”
“Chỉ là ba muốn có thêm cái nhìn ở nhiều góc độ, được rồi, con về phòng học đi.” Ba Quý Diệu đẩy đẩy mắt kính rồi đứng dậy từ trên ghế sofa: “Lần này Hoắc Thành vẫn thi tốt hơn con, ngay cả điểm chênh giữa con với Thẩm Oản Doanh cũng bị rút nhỏ đi rồi. Còn tiếp tục như vậy, đừng nói là Hoắc Thành, Thẩm Oản Doanh cũng sẽ vượt qua con.”
Quý Diệu bĩu môi, xách theo cặp đi vào phòng: “Vượt qua thì vượt qua thôi, con nhìn cậu ta vốn dĩ cũng không có cố gắng mấy.”
“Có ý gì?”
“Không có gì ạ.” Quý Diệu vẫy vẫy tay: “Người lớn như ba mẹ sẽ không hiểu được đâu.”
Ba Quý Diệu: “......”
Ngày hôm sau, Phương Nhất Sưởng bị gọi lên trường rồi mới biết được vụ việc đề thi bị tiết lộ, hơn nữa cái tội lớn như vậy còn úp lên đầu cậu.
Trong nhóm học tập của nhóm, Phương Nhất Sưởng online chửi ầm ĩ.
Phương Nhất Sưởng: Đậu, đề thi giữa kỳ của trường bị lộ, còn có con chó nào đó xác nhận là ông làm!
Phương Nhất Sưởng: Tớ hỏi trường học nhưng trường học không chịu tiết lộ là con chó nào tố giác tớ!
Lúc này Thẩm Oản Doanh đang ở biệt thự của Hoắc Thành hát Karaoke. Hiện tại đồ vật ở căn cứ bí mật càng ngày càng hoàn thiện, ngoại trừ thiết bị Karaoke, còn có rất nhiều quần áo, đều là những phong cách mà bình thường Thẩm Oản Doanh muốn mặc thử nhưng lại không có cơ hội để mặc.
Cô cũng lén đem tới đây vài bộ tóc giả, nhưng là sau khi thử mấy màu xong, cô vẫn cảm thấy màu hồng phấn là đẹp nhất.
Cô hiện tại, thật sự là càng ngày càng buông thả mình ở trước mặt Hoắc Thành. :)
“Hình như Phương Nhất Sưởng xảy ra chuyện rồi.” Hoắc Thành ngồi ở trên sofa, sau khi thấy tin nhắn trên điện thoại liền quay sang nói với Thẩm Oản Doanh
“Hở?” Thẩm Oản Doanh bấm tạm dừng bài hát trên TV, sau đó cầm mic ngồi xuống bên cạnh Hoắc Thành: “Làm sao vậy?”
“Đề giữa kỳ bị lộ ra ngoài, có người tố giác là Phương Nhất Sưởng làm.”
“Không thể nào.” Thẩm Oản Doanh cũng cầm di động của mình lên rồi bấm vào nhóm.
Chân tướng của sự việc, hiện tại Phương Nhất Sưởng cũng đã hỏi được rõ ràng. Ngày thi môn cuối cùng, ở trường Trung học số 2 có một học sinh ôm phao trong người, cuối cùng trong lúc thi bị giám thị trong phòng bắt tận tay.
Thầy giám thị ấy vừa khéo là người dạy môn đang thi, ông vừa phát hiện đáp án trên tờ quay cóp đều đúng với đề thi thì lập tức nghi ngờ chuyện đề thi bị lộ, cũng trực tiếp báo cáo chuyện này lên cho hiệu trưởng của trường Trung học số 2.
Sự việc này bên phía trường học rất coi trọng, nhưng người học sinh bị bắt kia lại liều chết không nhận, khăng khăng nói là vận khí của mình tốt, lụi trúng được tất cả câu hỏi.
Lời giải thích này đương nhiên là không thuyết phục được người khác, bởi vì không có người nào có thể lụi đại mà đúng trăm phần trăm được.
Nhưng lúc ấy bởi vì không có chứng cứ nào khác nên phía trường cũng không nói với các trường học khác, chỉ tự lén điều tra. Mãi cho đến thứ sáu vừa rồi, người học sinh này lại đột nhiên nói ra, thừa nhận là mình biết được đề thi trước, mà người cho cậu đề thi, chính là học sinh Phương Nhất Sưởng của trường Trung học tư thục số một thành phố A.
Phương Nhất Sưởng: Thằng chó này toàn nói hươu nói vượn, trường bên kia còn nói là phải bảo vệ thằng điếm đấy? Vậy ai tới bảo vệ ông! Đậu!
Triệu Nghệ Manh: ……
Tuy rằng có chút không thích hợp với lúc này, nhưng lần đầu tiên cô phát hiện, hoá ra anh Sưởng cũng là một cậu trai nhu nhược cần người khác bảo vệ.
Thẩm Oản Doanh: Cậu đừng gấp, bên trường tìm cậu để hỏi chuyện đã chứng minh là việc còn đang trong quá trình điều tra, trường học cũng sẽ không chỉ nghe lời của một bên.
Phương Nhất Sưởng: Trường học không chịu nói thì cho rằng tớ không tìm được thằng chó kia sao! Ở Trung học số 2 tớ cũng có anh em, học sinh bị bắt quay cóp ở ngay phòng thi, tớ không tin là không ai biết!
Thẩm Oản Doanh: Tạm thời cậu đừng xúc động, nếu không có lý cũng thành vô lý
Triệu Nghệ Manh: Đúng, nghe đại tiểu thư!
Hoắc Thành hơi hơi nhíu mày nhìn đối thoại của bọn họ ở trong nhóm. Người học sinh tố giác Phương Nhất Sưởng kia, thứ sáu đột nhiên sửa miệng có thể là vì thấy được thành tích của Phương Nhất Sưởng trong kỳ thi lần này có tiến bộ rất lớn, cho nên thuận thế mà đổ lỗi lên đầu cậu ta. Nếu giả thiết này thành lập, vậy lần này Phương Nhất Sưởng bị oan cũng không thoát được quan hệ với anh-----đời trước anh không có chuyển trường tới đây, Thẩm Oản Doanh cũng là bởi vì bị thương mà ở nhà tĩnh dưỡng một tháng, vì vậy nhóm học tập này căn bản không được thành lập, đương nhiên Phương Nhất Sưởng cũng không tăng được hơn một trăm hạng.
Từ trước đến nay Hoắc Thành không phải là người thích lo chuyện bao đồng, nhưng nếu là việc này liên quan tới anh thì anh cũng sẽ không ngồi yên mặc kệ.
“Cậu nói người tố giác Phương Nhất Sưởng, có phải là người quen của cậu ta không?” Hiển nhiên, Thẩm Oản Doanh cũng nghĩ giống như Hoắc Thành: “Lần này thành tích của Phương Nhất Sưởng tiến bộ lớn như vậy, nói cậu ta biết trước đề thì mới có người tin. Còn người học sinh kia, lý do mà thứ sáu tuần trước lại đột nhiên sửa miệng tố giác Phương Nhất Sưởng, có phải cũng là bởi vì biết được thành tích của cậu ta không?”
Hoắc Thành gật gật đầu: “Tớ cũng nghĩ như vậy, Phương Nhất Sưởng hẳn là sắp biết được ai là người nói rồi.”
Thẩm Oản Doanh hỏi anh: “Cậu có nghi ngờ là Phương Nhất Sưởng biết trước đề thi không?”
Hoắc Thành nói: “Không.”
“Cậu tin tưởng cậu ta như vậy à?”
Hoắc Thành lại nói: “So với tìm cách có được đề thi trước thì học những bài để thi đơn giản hơn nhiều mà. Chuyện mà tuỳ tiện học một chút là có thể làm được thì sao phải mất công đi trộm đề thi?”
Thẩm Oản Doanh: “......”
Ừ, rất giống lời mà học thần(*) hạng nhất sẽ nói!
Trong nhóm, Phương Nhất Sưởng lại gửi thêm một tin.
Phương Nhất Sưởng: Thằng chó kia nói tớ đưa đề thi cho nó là để kiếm tiền, tớ cmn thiếu chút tiền đó hay sao?
Triệu Nghệ Manh gửi một biểu cảm cười chảy nước mắt vào nhóm.
Lời này của Phương Nhất Sưởng thật ra cũng không sai, điều kiện của nhà cậu ta đúng là rất tốt, chính là bởi vì gia đình đã sắp xếp cho cậu ta xong hết rồi, cho nên mới có thể không quan tâm chuyện thành tích của Phương Nhất Sưởng vẫn luôn đội sổ. Suy nghĩ như vậy, Phương Nhất Sưởng càng là không cần thiết đi trộm đề thi, dù sao thành tích của cậu ta khá hay không cũng không quan trọng mà.
Hoắc Thành: Cậu nói với trường học, đề thi này khẳng định là bị tuồn ra từ chỗ giáo viên. Để cho bọn họ đi điều tra giáo viên khác, không níu chặt lấy cậu không bỏ, trọng điểm vẫn là ở bên giáo viên trường Trung học số 2.
Phương Nhất Sưởng: Chỉ có anh Hoắc đáng tin cậy!
Phương Nhất Sưởng: Hỏi rồi, nói là đã thành lập tổ điều tra đi tìm hiểu chuyện này rồi.
Phương Nhất Sưởng: Lúc trước không phải có tin tức về vị hiệu trưởng nào đó vì kiếm tiền dạy thêm nên cố ý lộ đề thi sao? Chuyện này thấy thế nào cũng đáng tin cậy hơn so với chuyện tớ đi bán đề thi kiếm tiền. [ mỉm cười ]
Phương Nhất Sưởng: Còn có chuyện này muốn thông báo cho mọi người, chuyện lộ đề đã là ván đóng thuyền, cho nên cuối tuần chắc là phải thi lại từ đầu đó.
Triệu Nghệ Manh:…………
Triệu Nghệ Manh: Mặc kệ là ai làm, tớ cũng nguyền rủa người đó một năm tới không thể lên mạng!!!
Thẩm Oản Doanh: Thi lại là chuyện tốt, cậu đừng cảm thấy khó chịu, cố gắng thi, duy trì được thành tích thì hiềm nghi tự nhiên cũng sẽ nhẹ đi.
Phương Nhất Sưởng: Chỉ có đại tiểu thư là tốt với tớ, ôm ôm một cái.
Hoắc Thành chợt nói với Thẩm Oản Doanh: “Tớ mượn điện thoại cậu chút.”
“Ừ?” Thẩm Oản Doanh ngơ ngác mà đưa điện thoại qua: “Làm sao vậy?”
Hoắc Thành bấm hai cái ở trên điện thoại xong liền trả lại cho cô: “Được rồi.”
Thẩm Oản Doanh lấy lại điện thoại rồi nhìn thoáng qua, Hoắc Thành đã đá Phương Nhất Sưởng ra khỏi nhóm.
Thẩm Oản Doanh: “……”
Triệu Nghệ Manh: Ha ha ha ha ha ha đại tiểu thư cậu quá độc ác!
Thẩm Oản Doanh:…… Hoắc Thành đá.
Triệu Nghệ Manh: Hả?? Khoan đã?? Hai người các cậu hiện tại đang ở cạnh nhau?
[ Thẩm Oản Doanh đã gỡ một tin nhắn ]
Triệu Nghệ Manh:……
Đợi Phương Nhất Sưởng về lại trong nhóm chat thì quản trị viên đã biến thành Hoắc Thành.
Phương Nhất Sưởng: ??? Đại tiểu thư, sao cậu lại đá tớ?
Hoắc Thành: Tớ đá.
Hoắc Thành: Hiện tại tớ là quản trị viên, cậu nói chuyện chú ý một chút.
Phương Nhất Sưởng: ……
Đậu.
Trưa hôm đó, Phương Nhất Sưởng liền biết được học sinh chỉ đích danh cậu là ai----- là thằng lưu manh Vương Húc.
Phương Nhất Sưởng với cậu ta cũng coi như là từng đánh nhau, quan hệ giữa hai người vẫn luôn không hợp, chuyện Vương Húc lại đổ lỗi cho cậu không hề kỳ quái một chút nào. Sau khi biết là Vương Húc nói hươu nói vượn, Phương Nhất Sưởng đã gọi anh em tới tìm cậu ta, dường như Vương Húc đã biết trước lf cậu sẽ tới cho nên vẫn luôn trốn trong nhà không chịu đi ra.
“Anh Sưởng, làm sao đánh nó bây giờ?” Hồng Hồng hỏi.
“Tao cũng không tin là nó không đi học luôn.” Phương Nhất Sưởng nói tới đây liền quay sang cười cười với Hồng Hồng: “Có xem thời cổ đánh giặc bao giờ chưa? Trước khi đấu võ thì hai bên phải chửi bậy nhau một trận, không bằng chúng ta cũng noi theo cổ nhân, đứng đây mắng nó một lát đi.”
“Ý kiến hay.” Hồng Hồng giơ ngón tay cái với cậu, sau đó bọn họ đứng ở dưới lầu mắng: “Vương Húc, bình thường không phải mày khoác lác lắm sao? Làm sao mà vừa có chuyện thì lại giống như con rùa đen rút đầu thế? Có bản lĩnh đổ lỗi thì có bản lĩnh mở cửa đi kìa!”
Bảo an trong khu nhà rất nhanh đã chạy tới đuổi bọn họ đi, còn uy hiếp nói muốn báo công an. Phương Nhất Sưởng cũng hiểu được câu tham thì thâm nên cậu gọi Hồng Hồng một tiếng rồi đi về.
Cậu không hỏi được gì ở chỗ Vương Húc nhưng tới thứ hai thì chuyện có bước tiến triển lớn.
Tổ điều tra đã điều tra ra được giáo viên nào tiết lộ đề.
Gia đình Phương Nhất Sưởng vẫn luôn chú ý chuyện này cho nên lập tức biết được tin này trước tiên. Lúc đó Phương Nhất Sưởng còn đang ngồi ăn cơm trưa cùng cùng đám người Hoắc Thành, hôm nay chuyện lộ đề thi đã truyền ra khắp toàn trường, tuy rằng trường học còn đang điều tra nhưng rất nhiều học sinh nghe đồn xong đều cho rằng nhất định là Phương Nhất Sưởng làm.
Lúc ăn cơm giữa trưa có không ít học sinh nhìn Phương Nhất Sưởng rồi thì thầm nói nhỏ, nếu không phải bình thường ở trường học không ai dám trêu Phương Nhất Sưởng thì sợ là lúc này cậu ta đã bị nước miếng của các học sinh dìm chết đuối.
Sau khi người giáo viên lộ đề bị tìm ra rồi, gia đình Phương Nhất Sưởng lập tức gọi điện thoại tới thông báo tin tức này cho cậu. Lúc Phương Nhất Sưởng cúp điện thoại, có một loại cảm giác thở ra một hơi: “Người giáo viên tiết lộ đề kia đã bị điều tra ra rồi, tổ điều tra đang xử lý chuyện này, tớ nghĩ chúng ta sắp biết được tường tận sự việc.”
Triệu Nghệ Manh hỏi: “Giáo viên kia cũng sẽ không tố giác là cậu làm chứ?”
“Chậc” Phương Nhất Sưởng chậc một tiếng: “Tớ với cô ta không thù không oán, vì sao lại muốn hãm hại tớ?”
“Được rồi, vậy hy vọng sớm một chút có kết quả, tuần này phải thi lại, oán niệm của mọi người đều rất lớn nha.”
Giáo viên bị điều tra ra ở bên Trung học số 2 là Đồng Văn Tĩnh, là một cô giáo trẻ tuổi, đến trường Trung học số 2 dạy học còn chưa tới một năm. Lúc cô ta nhậm chức ở trường học vẫn luôn có biểu hiện tốt, đối với các bạn học cũng tương đối nhiệt tình, lúc tra ra là Đồng Văn Tĩnh, các giáo viên trong trường cũng khá ngạc nhiên.
Tổ điều tra hỏi cô giáo trẻ rất nhiều vấn đề, Đồng Văn Tính không trả lời là Phương Nhất Sưởng tìm cô ta hỏi đề giống như Triệu Nghệ Manh nói, trên thực tế, từ đầu tới đuôi cô ta đều ngậm miệng không nói một lời.
Cô ta không nói lời nào, chuyện điều tra rơi vào cục diện bế tắc, làm người khác không ngờ tới chính là, lúc này lại đột nhiên có một học sinh đứng ra nói là đã từng nhìn thấy Đồng Văn Tĩnh và Phương Nhất Sưởng bí mật trao đổi gì với nhau.
Bởi vì nhân chứng này mà Phương Nhất Sưởng lại một lần nữa bị gọi lên văn phòng hiệu trưởng.
Ba Quý Diệu cũng ở chỗ kia, thấy Phương Nhất Sưởng đi vào thì hỏi cậu: “Em biết giáo viên Đồng Văn Tĩnh ở trường Trung học số 2 không?”
Phương Nhất Sưởng lập tức phủ nhận: “Không quen, em làm sao mà quen giáo viên ở bên Trung học số 2 được.”
Thầy Quý im lặng mà nhìn cậu trong chốc lát, sau đó mở miệng nói với cậu: “Hiện tại có bạn học nói là nhìn thấy em với cô Đồng ở cạnh nhau, nhìn qua còn có vẻ bí mật.”
“???” Phương Nhất Sưởng thật sự muốn đánh người: “Lại là Vương Húc? Lời nó nói có độ đáng tin sao thầy?”
“Không phải là Vương Húc.” Thầy Quý trả lời: “Là một học sinh trong trường chúng ta.”
Nếu không phải đây là văn phòng hiệu trưởng thì Phương Nhất Sưởng chắc chắn sẽ đập bàn: “Trong trường có rất nhiều học sinh không vừa mắt em, hơn nữa, lần này xảy ra chuyện lộ đề làm cho mọi người phải thi lại nên có thể là bọn họ cố ý muốn trả thù em .”
“Bạn học này rất đáng tin cậy.”
“Đáng tin cậy?” Phương Nhất Sưởng nhìn ba Quý Diệu, nhếch khóe miệng lên: “À, em biết rồi, là một học sinh giỏi đúng không?”
Thầy Quý hơi mím môi, không nói nữa.
Phương Nhất Sưởng là học sinh của thầy, trong lòng thầy muốn tin tưởng cậu nhưng hiện tại, chuyện phát triển tới bước này, người nào cũng tố giác là Phương Nhất Sưởng……. Nếu thật không phải là cậu nhóc làm thì Phương Nhất Sưởng nên kiểm điểm lại cách đối nhân xử thế của mình.
Phương Nhất Sưởng ở văn phòng hơn hai mươi phút, sau đó nổi giận đùng đùng mà đi ra ngoài. Hồng Hồng đứng dựa vào tường ở ngoài văn phòng chờ cậu, thấy cậu đi ra ngoài liền đứng thẳng người hỏi cậu: “Làm sao vậy? Lại xảy ra chuyện gì?”
Phương Nhất Sưởng tức giận nói: “Trong trường học có người nói thấy tao đi hỏi đề Đồng Văn Tĩnh.”
“Ôi vãi, bọn họ nói bừa vcl! Biết là ai không?”
“Trường học không nói.” Nhưng cậu cũng lờ mờ đoán được là ai tố giác cậu.
Dựa theo lời nói lúc nãy của thầy Quý, người tố giác cậu chắc chắn là một học sinh giỏi. Người nọ nói thấy cậu với Đồng Văn Tĩnh xuất hiện ở gần khu vực trường Trung học số 2, như vậy hoặc là người đó theo dõi cậu, hoặc là sẽ đi ngang qua khu vực gần Trung học số 2.
Phương Nhất Sưởng sau khi rời khỏi văn phòng hiệu trưởng thì không về phòng học của mình mà đi tới lớp 11/2.
“Khâu Tử Tình, mày đi ra đây cho tao!” Phương Nhất Sưởng vừa đi đến trước cửa phòng học 11/2 liền nện một quyền lên trên cửa phòng học. Lúc này đang nghỉ giữa giờ, phòng học vốn dĩ đang ầm ĩ thì sau một tiếng này chợt lặng ngắt như tờ.
Khâu Tử Tình như bị hoảng sợ, sắc mặt hơi trắng,, Vương Đình Đình đi tới bên cạnh cô ta an ủi hai câu rồi nói với Phương Nhất Sưởng: “Cậu hét cái gì? Lại phát điên gì thế?”
Phương Nhất Sưởng không thèm để ý Vương Đình Đình, cậu lập tức bước vào phòng học của lớp 11/2: “Khâu Tử Tình, có phải mày nói thấy tao hỏi đề Đồng Văn Tĩnh không? Mày có chứng cứ không? Định dựa vào một cái mồm của mày để bịa đặt?”
Khâu Tử Tình không nói chuyện, theo bản năng mà né ra đằng sau, Vương Đình Đình chắn ở trước người cô ta rồi hô các bạn học ở xung quanh: “Mấy người ngây ra đó làm gì? Đứng ngây ra nhìn bạn học của mình bị người khác bắt nạt à?”
Cô nói như vậy thì cán sự lớp 11/2 rốt cuộc mới đứng ra, nói Phương Nhất Sưởng có chuyện thì trực tiếp đi tìm giáo viên, đừng có quậy ở chỗ này. Phương Nhất Sưởng đang nổi nóng, làm sao có thể nghe lọt mấy lời đó, mắt thấy cậu chuẩn bị động tay với một bạn học ngăn cản mình.
Lớp 11/1 ở sát bên cạnh lớp 11/2, lớp 11/2 xảy ra chuyện lớn như vậy, đương nhiên lớp 11/1 cũng biết. Hoắc Thành đi theo Thẩm Oản Doanh ra ngoài xem tình huống, vừa thấy Phương Nhất Sưởng chuẩn bị đánh nhau, Hoắc Thành lập tức đi lên giữ chặt cậu: “Được rồi.”
Phương Nhất Sưởng nhìn anh một cái, muốn hất tay anh ra nhưng kết quả là hoàn toàn không thể lay động được cánh tay anh đang nắm. Phương Nhất Sưởng tạm dừng động tác một hồi, sau đó nói với Hoắc Thành: “Hôm nay tớ phải hỏi Khâu Tử Tình cho rõ ràng, cậu tránh ra.”
Hoắc Thành không lên tiếng, trực tiếp túm cậu từ trong phòng học của lớp 11/2 ra.
Các bạn học của lớp 11/2: “......??”
Hạng nhất của khối không chỉ có thành tích tốt mà ngay cả đánh nhau cũng là nhất??
Sau khi Hoắc Thành túm Phương Nhất Sưởng ra cửa xong còn vỗ vỗ tay mình, giống như vừa mới đụng phải thứ gì bẩn bẩn.
Phương Nhất Sưởng: “??”
Cậu lại muốn đánh người rồi. :)
“Phương Nhất Sưởng, xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại có liên quan tới Khâu Tử Tình?” Thẩm Oản Doanh bước ra hoà hoãn không khí. Phương Nhất Sưởng tức giận thì tức giận, nhưng cậu không thể phát giận với Thẩm Oản Doanh, chỉ có thể đạp vào bức tường ở trước mặt: “Khâu Tử Tình nói thấy tớ hỏi đề Đồng Văn Tĩnh.”
Đuôi lông mày của Thẩm Oản Doanh giật giật, hỏi cậu: “Cậu ta nhìn thấy ở chỗ nào?”
“Gần trường Trung học số 2.”
Hoắc Thành hỏi: “Sao cậu biết là cậu ta?”
“Đoán.” Phương Nhất Sưởng nói xong lại xì một tiếng khinh miệt: “Là suy đoán có logic! Nhà cậu ta ở gần khu vực trường Trung học số 2, hơn nữa nghe nói người tố giác tớ là một học sinh giỏi, như vậy còn không phải là cậu ta sao?”
Lần trước bởi vì chuyện của Thẩm Oản Doanh mà cậu đã cảnh cáo cô ta rồi, nói không chừng là định nhân cơ hội lần này để trả thù cậu.
Bọn họ ở ngoài nói chuyện gì, Khâu Tử Tình ở trong phòng học đều nghe được hết, cô ta siết chặt nắm tay của mình, nhìn chằm chằm cuốn sách ở trước mặt.
Đúng thật là cô nói với trường học mình nhìn thấy Phương Nhất Sưởng và Đồng Văn Tĩnh ở cạnh nhau. Nhà cô ở gần khu vực trường Trung học số 2, cô nói vô tình nhìn thấy trên đường về nhà cũng là hợp tình hợp lý.
Vốn dĩ cô vẫn luôn muốn học trường Trung học số 2, bởi vì trường đó gần nhà, nhưng sau khi mẹ cô biết Thẩm Oản Doanh học ở trường tư thục số một thì bỏ gần tìm xa mà đưa cô tới chỗ này.
A.
Trên hành lang, Hoắc Thành nói với Phương Nhất Sưởng: “Khâu Tử Tình không quan trọng, chuyện này chỉ có Đồng Văn Tĩnh là rõ ràng nhất.”
Phương Nhất Sưởng sửng sốt, câu này của Hoắc Thành giống như mặt trời chân lý chói qua tim.
Đúng vậy, cậu tìm Khâu Tử Tình có ích lợi gì, nếu biết người tiết lộ đề thi là Đồng Văn Tĩnh thì chuyện này chỉ có Đồng Văn Tĩnh là biết rõ nhất.
Đồng Văn Tĩnh bởi vì chuyện tiết lộ đề mà tạm thời bị cách chức ở nhà. Người nhà họ Phương đã đi tìm cô ta một lần nhưng cô ta vẫn không nói gì. Buổi chiều tan học, Phương Nhất Sưởng quyết định tự mình đi tìm, Hoắc Thành muốn nhanh chóng chấm dứt chuyện này nên cũng đi cùng cậu đến tìm Đồng Văn Tĩnh.
“Hoắc Thành, thật không nghờ là cậu lại đủ nghĩa khí như vậy!” Phương Nhất Sưởng định giống như khi ở bên Hồng Hồng, kề vai sát cánh với Hoắc Thành nhưng Hoắc Thành lại không chút do dự mà tránh ra.
“Cậu tránh xa tôi một chút.”
Phương Nhất Sưởng: “......”
Trên người cậu có virus sao?
Phương Nhất Sưởng cười lạnh hai tiếng: “Cậu thôi đi, người khác chạm vào cậu một chút cũng không được, nhưng tớ nhìn thấy cậu hết ôm lại cõng đại tiểu thư ở nông trường Tinh Quang, hưởng thụ lắm đúng không.”
Hoắc Thành không trả lời cậu, chỉ dựa theo bản đồ trên di động mà tìm đường. Phương Nhất Sưởng nhìn anh không để ý tới mình cũng cảm thấy rất mất mặt, cậu bĩu môi không tìm anh nói chuyện nữa.
Đi tiếp đại khái khoảng năm phút, rốt cuộc cũng tới khu nhà ở trên bản đồ.
Đồng Văn Tĩnh không phải là người thành phố A, cô ta vừa tốt nghiệp đại học không lâu, cũng không có bao nhiêu tiền tiết kiệm nên chỉ có thể thuê một căn chung cư giá rẻ ở gần trường học.
Đây là một khu chung cư lâu đời, ngoài cửa lớn chỉ có một bảo an canh giữ, trong khu chung cư cũng không thấy mảng xanh, vài chiếc xe của các hộ gia đình cũng đỗ loạn ở khắp nơi. Khu chung cư không lớn, tổng cộng chỉ có ba tòa, mỗi một tầng tầm mười mấy hộ gia đình.
Đồng Văn Tĩnh ở toà bên tay trái ngoài cùng, trên tầng bảy. Phương Nhất Sưởng cùng Hoắc Thành đi thang máy lên tới lầu bảy rồi, tìm được đến nhà của Đồng Văn Tĩnh.
Nghe ông bác ở cửa nói, hôm nay đã có mấy đợt người tới tìm cô ta. Đồng Văn Tĩnh vẫn luôn trốn ở trong nhà, không đi ra ngoài.
Nhưng cô ta vẫn không chịu mở cửa cho Hoắc Thành và Phương Nhất Sưởng.
“Cô Đồng, em biết cô ở bên trong, em chỉ là một học sinh đáng thương thôi, cô mở cửa cho em đi.” Lần này Phương Nhất Sưởng tiếp nhận kiến nghị của Hoắc Thành, đi con đường tố khổ. Cậu là một học sinh cấp ba vô tội, bị người oan uổng như vậy, cô giáo trẻ tuổi giống như Đồng Văn Tĩnh rất có thể sẽ cảm thấy đồng tình cho cậu.
Nhưng mà Đồng Văn Tĩnh vẫn giữ ý chí sắt đá.
“Đậu, tớ cảm thấy biện pháp này của cậu không được rồi.” Đứng ở ngoài cửa gọi hết mười phút cũng không thấy có ai ra mở cửa cho mình, rốt cuộc sự kiên nhẫn của Phương Nhất Sưởng bị hao hết.
Hoắc Thành không nói chuyện, lúc này, chợt có một nữ sinh đi từ đầu bên kia hành lang lại đây, sau khi nhìn thấy bọn họ xong liền cảnh giác mà hỏi: “Hai người là ai?”
Phương Nhất Sưởng tức giận nói: “Không quan hệ tới cô, đi ngang qua thì nhanh chóng biến đi.”
Hoắc Thành cũng nghiêng đầu nhìn về phía nữ sinh kia.
Sau khi thấy dáng vẻ của nữ sinh kia, anh hơi hơi sửng sốt.
Vì sao anh lại cảm thấy dáng vẻ nữ sinh này rất quen mắt? Anh gặp cô ta ở đâu rồi?
Hoắc Thành nhăn mày, muốn bắt lại luồng ký ức vừa chợt loé qua kia nhưng cũng chỉ là phí công.
Nữ sinh cũng nhìn lại anh, Phương Nhất Sưởng ở một bên nhìn thấy nữ sinh kia vừa nhìn thấy Hoắc Thành xong thì bất động luôn, cậu không kiên nhẫn mà hứ một tiếng: “Làm sao, chưa nhìn thấy trai đẹp bao giờ? Ngoại hình của cậu ta ưa nhìn thì cũng vô dụng, bị bất lực, biết cái đó không?”
Hoắc Thành im lặng không nói mà nhìn về phía Phương Nhất Sưởng, nữ sinh thì lại bị lời của Phương Nhất Sưởng làm cho đỏ bừng mặt.
Phương Nhất Sưởng có chút không chống đỡ được ánh mắt của Hoắc Thành, lại quay sang gõ cửa nhà Đồng Văn Tĩnh. Nữ sinh cúi gằm mặt đi qua trước mặt bọn họ, sau khi đi qua chợt dừng lại hỏi bọn họ: “Hai người tìm cô Đồng à?”
Phương Nhất Sưởng dừng lại nhìn cô: “Cậu quen cô ta?”
“Ừ, tuy tôi không phải học sinh của Trung học số 2 nhưng thường xuyên gặp cô ấy.” Nữ sinh nói: “Thời gian này thì cô ấy chắc là còn ở trường học đó.”
Phương Nhất Sưởng không nói chuyện Đồng Văn Tĩnh tạm thời bị cách chức với nữ sinh kia, lại bắt đầu tiếp tục gõ cửa, Hoắc Thành nhìn nữ sinh kia rồi hỏi: “Trong khoảng thời gian này cậu có thấy cô Đồng ở cạnh người nào khả nghi không?”
Phương Nhất Sưởng nói: “Cậu ta có thể biết được cái gì chứ?”
Nữ sinh lại gật gật đầu: “Có, tôi có nhìn thấy.”
Phương Nhất Sưởng: “......”
Nữ sinh: “Tôi còn chụp được nữa.”
Phương Nhất Sưởng: “......”
“Chính là người này.” Nữ sinh lấy điện thoại ra bấm mở hình ảnh cho Hoắc Thành xem: “Buổi tối hôm đó tôi thấy tên này hung dữ muốn chết, cô Đồng hình như cũng có chút sợ cậu ta, tôi nghĩ cậu ta là người xấu nên chụp lại ảnh này.”
Hoắc Thành cúi đầu nhìn nhìn, là một nam sinh anh không quen. Anh nhìn về phía Phương Nhất Sưởng rồi hỏi cậu: “Quen không?”
Di động mà nữ sinh dùng cũng không phải hiệu gì mắc tiền, chất lượng ảnh cũng chẳng ra gì, lúc ấy lại là buổi tối nên ảnh chụp thoạt nhìn không quá rõ ràng. Nhưng tóm lại là vẫn có thể nhìn ra được mặt mũi của người kia. Phương Nhất Sưởng nhìn người đứng chung một chỗ với Đồng Văn Tĩnh, chậm rãi nhíu mày lại: “Quen.”
Câu nhịn không được lại cười nhạo một tiếng, đây gọi là lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt? “Nó là học sinh của trường Trung học số 2, tên Tôn Hân Dật, ở bên Trung học số 2 cũng xem như là người mà không ai không biết.”
Hoắc Thành không tiếp lời, chờ cậu tiếp tục nói.
“Nó học lại tới hai lần, đến bây giờ vẫn còn đang học lớp 11, năm nay chắc cũng sắp 20 tuổi thì phải.” Phương Nhất Sưởng nhìn về phía nữ sinh ở bên cạnh rồi nói với cô: “Cậu có thể gửi ảnh này qua cho tôi không?
Nữ sinh suy nghĩ một chút, cuối cùng nhìn về phía Hoắc Thành: “Tôi có thể gửi qua cho cậu ta.”
Phương Nhất Sưởng: “......”
Đây là chứng cứ quan trọng của ông, cô lại dùng nó làm công cụ để hỏi số liên lạc của trai đẹp!
(*) Thái kê hỗ trác: 菜鸡互啄: Là một câu chế giễu, ý bảo những người yếu kém (tay mơ) đánh lẫn nhau.
(*) Học thần: 学神: Thần học, học sinh trên cả học sinh xuất sắc.
Thầy Quý: Chắc là không thể nào, tháng này cậu nhóc ở trong nhóm học kia của Quý Diệu, cũng coi như là rất cố gắng. Không gian để tiến bộ của những học sinh hạng thấp là rất lớn.
Chủ nhiệm khối: Tôi cũng không muốn hoài nghi học sinh, nhưng hiện tại trường Trung học số 2 bên kia đã xác nhận là đề thi đã bị tiết lộ, hơn nữa có bạn học tố giác là Phương Nhất Sưởng làm.
Thầy Quý: Bạn học nào tố giác?
Chủ nhiệm khối: Học sinh bên trường Trung học số 2, trên này một hai câu không nói rõ được, thầy cứ thông báo cho Phương Nhất Sưởng ngày mai tới trường học đi, trước thứ hai chúng ta phải hỏi cho rõ ràng.
Thầy Quý: Được.
Phương Nhất Sưởng còn không biết bản thân vừa bị ụp cho cái tội lớn như vậy, hiện tại cậu ta còn đang ở ngoài tiệm lẩu tranh chấp với Hoắc Thành xem ai nên là người đưa Thẩm Oản Doanh về nhà.
“Hôm nay là tớ mời cơm, đương nhiên nên là tớ đưa cậu ấy về, cậu đừng có mà cái gì cũng muốn cướp.”
Hoắc Thành không thèm để ý Phương Nhất Sưởng, anh trực tiếp để cho tài xế chạy xe tới trước tiệm lẩu rồi mở cửa cho giúp Thẩm Oản Doanh luôn: “Lên xe đi.”
Thẩm Oản Doanh cười với những người khác rồi nói: “Tớ đi về trước đây, thứ hai gặp.”
“Ấy, đừng nha……”
Phương Nhất Sưởng còn muốn ngăn cản cô nhưng Triệu Nghệ Manh đã túm lấy cặp sách của cậu ta, sau đó cười nói với cậu ta: “Hôm nay cậu mời khách, có phải là cũng nên phụ trách đưa tôi với Quý Diệu về nhà không?”
“......Tớ để Hồng Hồng đưa hai người về.” Phương Nhất Sưởng hất được Triệu Nghệ Manh ra rồi, đang muốn quay sang gọi Thẩm Oản Doanh thì xe của nhà Hoắc Thành đã chạy mất hút.
Phương Nhất Sưởng: “......”
“Đại tiểu thư với Hoắc Thành đi rồi, cậu vẫn nên giúp bọn tớ gọi xe đi.” Lúc này Triệu Nghệ Manh mới buông cặp sách của Phương Nhất Sưởng ra.
Phương Nhất Sưởng hùng hùng hổ hổ gọi xe cho bọn họ.
Lúc Quý Diệu về đến nhà, người trong nhà đã ăn xong cơm tối từ lâu rồi. Mẹ cậu đang soạn bài ở phòng làm việc, nhưng ba cậu lại hiếm khi ngồi trong phòng khách, giống như là để đợi cậu.
Quý Diệu nhìn ông một cái rồi hỏi: “Ba không cần chuẩn bị cho học sinh học bù ngày mai sao?”
“Không vội.” Ba Quý Diệu gọi cậu đi qua rồi hỏi cậu: “Một tháng này Phương Nhất Sưởng học nhóm với con, con cảm thấy biểu hiện của nó thế nào?”
Quý Diệu nói: “Cũng được ạ, tuy rằng cậu ta cũng không phải là thành tâm học tập gì.”
Ba Quý Diệu lại hỏi: “Vậy theo con, dựa vào biểu hiện của nó như vậy, lần thi này có thể tăng hơn một trăm hạng trong khối không?”
Đuôi lông mày Quý Diệu hơi động đậy, sau đó nhạy bén mà hỏi: “Ba hỏi như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ mọi người nghi là cậu ta gian lận?”
Ba Quý Diệu lại nói: “Con cứ trả lời đúng sự thật với ba là được.”
Quý Diệu nói: “100 học sinh chót bảng có thành tích thế nào ba không rõ sao? Bọn họ đều là thái kê hỗ trác(*), chỉ cần điểm tăng lên một chút là đã có thể vượt qua rất nhiều người rồi.”
“Vậy ý của con là, nó hoàn toàn có thể dựa vào thực lực của mình thi được thành tích lần này, đúng không?”
“Vâng. Lại nói, cậu ta là học sinh trong lớp ba, thành tích cậu ta thế nào không phải ba hiểu rõ nhất sao?”
“Chỉ là ba muốn có thêm cái nhìn ở nhiều góc độ, được rồi, con về phòng học đi.” Ba Quý Diệu đẩy đẩy mắt kính rồi đứng dậy từ trên ghế sofa: “Lần này Hoắc Thành vẫn thi tốt hơn con, ngay cả điểm chênh giữa con với Thẩm Oản Doanh cũng bị rút nhỏ đi rồi. Còn tiếp tục như vậy, đừng nói là Hoắc Thành, Thẩm Oản Doanh cũng sẽ vượt qua con.”
Quý Diệu bĩu môi, xách theo cặp đi vào phòng: “Vượt qua thì vượt qua thôi, con nhìn cậu ta vốn dĩ cũng không có cố gắng mấy.”
“Có ý gì?”
“Không có gì ạ.” Quý Diệu vẫy vẫy tay: “Người lớn như ba mẹ sẽ không hiểu được đâu.”
Ba Quý Diệu: “......”
Ngày hôm sau, Phương Nhất Sưởng bị gọi lên trường rồi mới biết được vụ việc đề thi bị tiết lộ, hơn nữa cái tội lớn như vậy còn úp lên đầu cậu.
Trong nhóm học tập của nhóm, Phương Nhất Sưởng online chửi ầm ĩ.
Phương Nhất Sưởng: Đậu, đề thi giữa kỳ của trường bị lộ, còn có con chó nào đó xác nhận là ông làm!
Phương Nhất Sưởng: Tớ hỏi trường học nhưng trường học không chịu tiết lộ là con chó nào tố giác tớ!
Lúc này Thẩm Oản Doanh đang ở biệt thự của Hoắc Thành hát Karaoke. Hiện tại đồ vật ở căn cứ bí mật càng ngày càng hoàn thiện, ngoại trừ thiết bị Karaoke, còn có rất nhiều quần áo, đều là những phong cách mà bình thường Thẩm Oản Doanh muốn mặc thử nhưng lại không có cơ hội để mặc.
Cô cũng lén đem tới đây vài bộ tóc giả, nhưng là sau khi thử mấy màu xong, cô vẫn cảm thấy màu hồng phấn là đẹp nhất.
Cô hiện tại, thật sự là càng ngày càng buông thả mình ở trước mặt Hoắc Thành. :)
“Hình như Phương Nhất Sưởng xảy ra chuyện rồi.” Hoắc Thành ngồi ở trên sofa, sau khi thấy tin nhắn trên điện thoại liền quay sang nói với Thẩm Oản Doanh
“Hở?” Thẩm Oản Doanh bấm tạm dừng bài hát trên TV, sau đó cầm mic ngồi xuống bên cạnh Hoắc Thành: “Làm sao vậy?”
“Đề giữa kỳ bị lộ ra ngoài, có người tố giác là Phương Nhất Sưởng làm.”
“Không thể nào.” Thẩm Oản Doanh cũng cầm di động của mình lên rồi bấm vào nhóm.
Chân tướng của sự việc, hiện tại Phương Nhất Sưởng cũng đã hỏi được rõ ràng. Ngày thi môn cuối cùng, ở trường Trung học số 2 có một học sinh ôm phao trong người, cuối cùng trong lúc thi bị giám thị trong phòng bắt tận tay.
Thầy giám thị ấy vừa khéo là người dạy môn đang thi, ông vừa phát hiện đáp án trên tờ quay cóp đều đúng với đề thi thì lập tức nghi ngờ chuyện đề thi bị lộ, cũng trực tiếp báo cáo chuyện này lên cho hiệu trưởng của trường Trung học số 2.
Sự việc này bên phía trường học rất coi trọng, nhưng người học sinh bị bắt kia lại liều chết không nhận, khăng khăng nói là vận khí của mình tốt, lụi trúng được tất cả câu hỏi.
Lời giải thích này đương nhiên là không thuyết phục được người khác, bởi vì không có người nào có thể lụi đại mà đúng trăm phần trăm được.
Nhưng lúc ấy bởi vì không có chứng cứ nào khác nên phía trường cũng không nói với các trường học khác, chỉ tự lén điều tra. Mãi cho đến thứ sáu vừa rồi, người học sinh này lại đột nhiên nói ra, thừa nhận là mình biết được đề thi trước, mà người cho cậu đề thi, chính là học sinh Phương Nhất Sưởng của trường Trung học tư thục số một thành phố A.
Phương Nhất Sưởng: Thằng chó này toàn nói hươu nói vượn, trường bên kia còn nói là phải bảo vệ thằng điếm đấy? Vậy ai tới bảo vệ ông! Đậu!
Triệu Nghệ Manh: ……
Tuy rằng có chút không thích hợp với lúc này, nhưng lần đầu tiên cô phát hiện, hoá ra anh Sưởng cũng là một cậu trai nhu nhược cần người khác bảo vệ.
Thẩm Oản Doanh: Cậu đừng gấp, bên trường tìm cậu để hỏi chuyện đã chứng minh là việc còn đang trong quá trình điều tra, trường học cũng sẽ không chỉ nghe lời của một bên.
Phương Nhất Sưởng: Trường học không chịu nói thì cho rằng tớ không tìm được thằng chó kia sao! Ở Trung học số 2 tớ cũng có anh em, học sinh bị bắt quay cóp ở ngay phòng thi, tớ không tin là không ai biết!
Thẩm Oản Doanh: Tạm thời cậu đừng xúc động, nếu không có lý cũng thành vô lý
Triệu Nghệ Manh: Đúng, nghe đại tiểu thư!
Hoắc Thành hơi hơi nhíu mày nhìn đối thoại của bọn họ ở trong nhóm. Người học sinh tố giác Phương Nhất Sưởng kia, thứ sáu đột nhiên sửa miệng có thể là vì thấy được thành tích của Phương Nhất Sưởng trong kỳ thi lần này có tiến bộ rất lớn, cho nên thuận thế mà đổ lỗi lên đầu cậu ta. Nếu giả thiết này thành lập, vậy lần này Phương Nhất Sưởng bị oan cũng không thoát được quan hệ với anh-----đời trước anh không có chuyển trường tới đây, Thẩm Oản Doanh cũng là bởi vì bị thương mà ở nhà tĩnh dưỡng một tháng, vì vậy nhóm học tập này căn bản không được thành lập, đương nhiên Phương Nhất Sưởng cũng không tăng được hơn một trăm hạng.
Từ trước đến nay Hoắc Thành không phải là người thích lo chuyện bao đồng, nhưng nếu là việc này liên quan tới anh thì anh cũng sẽ không ngồi yên mặc kệ.
“Cậu nói người tố giác Phương Nhất Sưởng, có phải là người quen của cậu ta không?” Hiển nhiên, Thẩm Oản Doanh cũng nghĩ giống như Hoắc Thành: “Lần này thành tích của Phương Nhất Sưởng tiến bộ lớn như vậy, nói cậu ta biết trước đề thì mới có người tin. Còn người học sinh kia, lý do mà thứ sáu tuần trước lại đột nhiên sửa miệng tố giác Phương Nhất Sưởng, có phải cũng là bởi vì biết được thành tích của cậu ta không?”
Hoắc Thành gật gật đầu: “Tớ cũng nghĩ như vậy, Phương Nhất Sưởng hẳn là sắp biết được ai là người nói rồi.”
Thẩm Oản Doanh hỏi anh: “Cậu có nghi ngờ là Phương Nhất Sưởng biết trước đề thi không?”
Hoắc Thành nói: “Không.”
“Cậu tin tưởng cậu ta như vậy à?”
Hoắc Thành lại nói: “So với tìm cách có được đề thi trước thì học những bài để thi đơn giản hơn nhiều mà. Chuyện mà tuỳ tiện học một chút là có thể làm được thì sao phải mất công đi trộm đề thi?”
Thẩm Oản Doanh: “......”
Ừ, rất giống lời mà học thần(*) hạng nhất sẽ nói!
Trong nhóm, Phương Nhất Sưởng lại gửi thêm một tin.
Phương Nhất Sưởng: Thằng chó kia nói tớ đưa đề thi cho nó là để kiếm tiền, tớ cmn thiếu chút tiền đó hay sao?
Triệu Nghệ Manh gửi một biểu cảm cười chảy nước mắt vào nhóm.
Lời này của Phương Nhất Sưởng thật ra cũng không sai, điều kiện của nhà cậu ta đúng là rất tốt, chính là bởi vì gia đình đã sắp xếp cho cậu ta xong hết rồi, cho nên mới có thể không quan tâm chuyện thành tích của Phương Nhất Sưởng vẫn luôn đội sổ. Suy nghĩ như vậy, Phương Nhất Sưởng càng là không cần thiết đi trộm đề thi, dù sao thành tích của cậu ta khá hay không cũng không quan trọng mà.
Hoắc Thành: Cậu nói với trường học, đề thi này khẳng định là bị tuồn ra từ chỗ giáo viên. Để cho bọn họ đi điều tra giáo viên khác, không níu chặt lấy cậu không bỏ, trọng điểm vẫn là ở bên giáo viên trường Trung học số 2.
Phương Nhất Sưởng: Chỉ có anh Hoắc đáng tin cậy!
Phương Nhất Sưởng: Hỏi rồi, nói là đã thành lập tổ điều tra đi tìm hiểu chuyện này rồi.
Phương Nhất Sưởng: Lúc trước không phải có tin tức về vị hiệu trưởng nào đó vì kiếm tiền dạy thêm nên cố ý lộ đề thi sao? Chuyện này thấy thế nào cũng đáng tin cậy hơn so với chuyện tớ đi bán đề thi kiếm tiền. [ mỉm cười ]
Phương Nhất Sưởng: Còn có chuyện này muốn thông báo cho mọi người, chuyện lộ đề đã là ván đóng thuyền, cho nên cuối tuần chắc là phải thi lại từ đầu đó.
Triệu Nghệ Manh:…………
Triệu Nghệ Manh: Mặc kệ là ai làm, tớ cũng nguyền rủa người đó một năm tới không thể lên mạng!!!
Thẩm Oản Doanh: Thi lại là chuyện tốt, cậu đừng cảm thấy khó chịu, cố gắng thi, duy trì được thành tích thì hiềm nghi tự nhiên cũng sẽ nhẹ đi.
Phương Nhất Sưởng: Chỉ có đại tiểu thư là tốt với tớ, ôm ôm một cái.
Hoắc Thành chợt nói với Thẩm Oản Doanh: “Tớ mượn điện thoại cậu chút.”
“Ừ?” Thẩm Oản Doanh ngơ ngác mà đưa điện thoại qua: “Làm sao vậy?”
Hoắc Thành bấm hai cái ở trên điện thoại xong liền trả lại cho cô: “Được rồi.”
Thẩm Oản Doanh lấy lại điện thoại rồi nhìn thoáng qua, Hoắc Thành đã đá Phương Nhất Sưởng ra khỏi nhóm.
Thẩm Oản Doanh: “……”
Triệu Nghệ Manh: Ha ha ha ha ha ha đại tiểu thư cậu quá độc ác!
Thẩm Oản Doanh:…… Hoắc Thành đá.
Triệu Nghệ Manh: Hả?? Khoan đã?? Hai người các cậu hiện tại đang ở cạnh nhau?
[ Thẩm Oản Doanh đã gỡ một tin nhắn ]
Triệu Nghệ Manh:……
Đợi Phương Nhất Sưởng về lại trong nhóm chat thì quản trị viên đã biến thành Hoắc Thành.
Phương Nhất Sưởng: ??? Đại tiểu thư, sao cậu lại đá tớ?
Hoắc Thành: Tớ đá.
Hoắc Thành: Hiện tại tớ là quản trị viên, cậu nói chuyện chú ý một chút.
Phương Nhất Sưởng: ……
Đậu.
Trưa hôm đó, Phương Nhất Sưởng liền biết được học sinh chỉ đích danh cậu là ai----- là thằng lưu manh Vương Húc.
Phương Nhất Sưởng với cậu ta cũng coi như là từng đánh nhau, quan hệ giữa hai người vẫn luôn không hợp, chuyện Vương Húc lại đổ lỗi cho cậu không hề kỳ quái một chút nào. Sau khi biết là Vương Húc nói hươu nói vượn, Phương Nhất Sưởng đã gọi anh em tới tìm cậu ta, dường như Vương Húc đã biết trước lf cậu sẽ tới cho nên vẫn luôn trốn trong nhà không chịu đi ra.
“Anh Sưởng, làm sao đánh nó bây giờ?” Hồng Hồng hỏi.
“Tao cũng không tin là nó không đi học luôn.” Phương Nhất Sưởng nói tới đây liền quay sang cười cười với Hồng Hồng: “Có xem thời cổ đánh giặc bao giờ chưa? Trước khi đấu võ thì hai bên phải chửi bậy nhau một trận, không bằng chúng ta cũng noi theo cổ nhân, đứng đây mắng nó một lát đi.”
“Ý kiến hay.” Hồng Hồng giơ ngón tay cái với cậu, sau đó bọn họ đứng ở dưới lầu mắng: “Vương Húc, bình thường không phải mày khoác lác lắm sao? Làm sao mà vừa có chuyện thì lại giống như con rùa đen rút đầu thế? Có bản lĩnh đổ lỗi thì có bản lĩnh mở cửa đi kìa!”
Bảo an trong khu nhà rất nhanh đã chạy tới đuổi bọn họ đi, còn uy hiếp nói muốn báo công an. Phương Nhất Sưởng cũng hiểu được câu tham thì thâm nên cậu gọi Hồng Hồng một tiếng rồi đi về.
Cậu không hỏi được gì ở chỗ Vương Húc nhưng tới thứ hai thì chuyện có bước tiến triển lớn.
Tổ điều tra đã điều tra ra được giáo viên nào tiết lộ đề.
Gia đình Phương Nhất Sưởng vẫn luôn chú ý chuyện này cho nên lập tức biết được tin này trước tiên. Lúc đó Phương Nhất Sưởng còn đang ngồi ăn cơm trưa cùng cùng đám người Hoắc Thành, hôm nay chuyện lộ đề thi đã truyền ra khắp toàn trường, tuy rằng trường học còn đang điều tra nhưng rất nhiều học sinh nghe đồn xong đều cho rằng nhất định là Phương Nhất Sưởng làm.
Lúc ăn cơm giữa trưa có không ít học sinh nhìn Phương Nhất Sưởng rồi thì thầm nói nhỏ, nếu không phải bình thường ở trường học không ai dám trêu Phương Nhất Sưởng thì sợ là lúc này cậu ta đã bị nước miếng của các học sinh dìm chết đuối.
Sau khi người giáo viên lộ đề bị tìm ra rồi, gia đình Phương Nhất Sưởng lập tức gọi điện thoại tới thông báo tin tức này cho cậu. Lúc Phương Nhất Sưởng cúp điện thoại, có một loại cảm giác thở ra một hơi: “Người giáo viên tiết lộ đề kia đã bị điều tra ra rồi, tổ điều tra đang xử lý chuyện này, tớ nghĩ chúng ta sắp biết được tường tận sự việc.”
Triệu Nghệ Manh hỏi: “Giáo viên kia cũng sẽ không tố giác là cậu làm chứ?”
“Chậc” Phương Nhất Sưởng chậc một tiếng: “Tớ với cô ta không thù không oán, vì sao lại muốn hãm hại tớ?”
“Được rồi, vậy hy vọng sớm một chút có kết quả, tuần này phải thi lại, oán niệm của mọi người đều rất lớn nha.”
Giáo viên bị điều tra ra ở bên Trung học số 2 là Đồng Văn Tĩnh, là một cô giáo trẻ tuổi, đến trường Trung học số 2 dạy học còn chưa tới một năm. Lúc cô ta nhậm chức ở trường học vẫn luôn có biểu hiện tốt, đối với các bạn học cũng tương đối nhiệt tình, lúc tra ra là Đồng Văn Tĩnh, các giáo viên trong trường cũng khá ngạc nhiên.
Tổ điều tra hỏi cô giáo trẻ rất nhiều vấn đề, Đồng Văn Tính không trả lời là Phương Nhất Sưởng tìm cô ta hỏi đề giống như Triệu Nghệ Manh nói, trên thực tế, từ đầu tới đuôi cô ta đều ngậm miệng không nói một lời.
Cô ta không nói lời nào, chuyện điều tra rơi vào cục diện bế tắc, làm người khác không ngờ tới chính là, lúc này lại đột nhiên có một học sinh đứng ra nói là đã từng nhìn thấy Đồng Văn Tĩnh và Phương Nhất Sưởng bí mật trao đổi gì với nhau.
Bởi vì nhân chứng này mà Phương Nhất Sưởng lại một lần nữa bị gọi lên văn phòng hiệu trưởng.
Ba Quý Diệu cũng ở chỗ kia, thấy Phương Nhất Sưởng đi vào thì hỏi cậu: “Em biết giáo viên Đồng Văn Tĩnh ở trường Trung học số 2 không?”
Phương Nhất Sưởng lập tức phủ nhận: “Không quen, em làm sao mà quen giáo viên ở bên Trung học số 2 được.”
Thầy Quý im lặng mà nhìn cậu trong chốc lát, sau đó mở miệng nói với cậu: “Hiện tại có bạn học nói là nhìn thấy em với cô Đồng ở cạnh nhau, nhìn qua còn có vẻ bí mật.”
“???” Phương Nhất Sưởng thật sự muốn đánh người: “Lại là Vương Húc? Lời nó nói có độ đáng tin sao thầy?”
“Không phải là Vương Húc.” Thầy Quý trả lời: “Là một học sinh trong trường chúng ta.”
Nếu không phải đây là văn phòng hiệu trưởng thì Phương Nhất Sưởng chắc chắn sẽ đập bàn: “Trong trường có rất nhiều học sinh không vừa mắt em, hơn nữa, lần này xảy ra chuyện lộ đề làm cho mọi người phải thi lại nên có thể là bọn họ cố ý muốn trả thù em .”
“Bạn học này rất đáng tin cậy.”
“Đáng tin cậy?” Phương Nhất Sưởng nhìn ba Quý Diệu, nhếch khóe miệng lên: “À, em biết rồi, là một học sinh giỏi đúng không?”
Thầy Quý hơi mím môi, không nói nữa.
Phương Nhất Sưởng là học sinh của thầy, trong lòng thầy muốn tin tưởng cậu nhưng hiện tại, chuyện phát triển tới bước này, người nào cũng tố giác là Phương Nhất Sưởng……. Nếu thật không phải là cậu nhóc làm thì Phương Nhất Sưởng nên kiểm điểm lại cách đối nhân xử thế của mình.
Phương Nhất Sưởng ở văn phòng hơn hai mươi phút, sau đó nổi giận đùng đùng mà đi ra ngoài. Hồng Hồng đứng dựa vào tường ở ngoài văn phòng chờ cậu, thấy cậu đi ra ngoài liền đứng thẳng người hỏi cậu: “Làm sao vậy? Lại xảy ra chuyện gì?”
Phương Nhất Sưởng tức giận nói: “Trong trường học có người nói thấy tao đi hỏi đề Đồng Văn Tĩnh.”
“Ôi vãi, bọn họ nói bừa vcl! Biết là ai không?”
“Trường học không nói.” Nhưng cậu cũng lờ mờ đoán được là ai tố giác cậu.
Dựa theo lời nói lúc nãy của thầy Quý, người tố giác cậu chắc chắn là một học sinh giỏi. Người nọ nói thấy cậu với Đồng Văn Tĩnh xuất hiện ở gần khu vực trường Trung học số 2, như vậy hoặc là người đó theo dõi cậu, hoặc là sẽ đi ngang qua khu vực gần Trung học số 2.
Phương Nhất Sưởng sau khi rời khỏi văn phòng hiệu trưởng thì không về phòng học của mình mà đi tới lớp 11/2.
“Khâu Tử Tình, mày đi ra đây cho tao!” Phương Nhất Sưởng vừa đi đến trước cửa phòng học 11/2 liền nện một quyền lên trên cửa phòng học. Lúc này đang nghỉ giữa giờ, phòng học vốn dĩ đang ầm ĩ thì sau một tiếng này chợt lặng ngắt như tờ.
Khâu Tử Tình như bị hoảng sợ, sắc mặt hơi trắng,, Vương Đình Đình đi tới bên cạnh cô ta an ủi hai câu rồi nói với Phương Nhất Sưởng: “Cậu hét cái gì? Lại phát điên gì thế?”
Phương Nhất Sưởng không thèm để ý Vương Đình Đình, cậu lập tức bước vào phòng học của lớp 11/2: “Khâu Tử Tình, có phải mày nói thấy tao hỏi đề Đồng Văn Tĩnh không? Mày có chứng cứ không? Định dựa vào một cái mồm của mày để bịa đặt?”
Khâu Tử Tình không nói chuyện, theo bản năng mà né ra đằng sau, Vương Đình Đình chắn ở trước người cô ta rồi hô các bạn học ở xung quanh: “Mấy người ngây ra đó làm gì? Đứng ngây ra nhìn bạn học của mình bị người khác bắt nạt à?”
Cô nói như vậy thì cán sự lớp 11/2 rốt cuộc mới đứng ra, nói Phương Nhất Sưởng có chuyện thì trực tiếp đi tìm giáo viên, đừng có quậy ở chỗ này. Phương Nhất Sưởng đang nổi nóng, làm sao có thể nghe lọt mấy lời đó, mắt thấy cậu chuẩn bị động tay với một bạn học ngăn cản mình.
Lớp 11/1 ở sát bên cạnh lớp 11/2, lớp 11/2 xảy ra chuyện lớn như vậy, đương nhiên lớp 11/1 cũng biết. Hoắc Thành đi theo Thẩm Oản Doanh ra ngoài xem tình huống, vừa thấy Phương Nhất Sưởng chuẩn bị đánh nhau, Hoắc Thành lập tức đi lên giữ chặt cậu: “Được rồi.”
Phương Nhất Sưởng nhìn anh một cái, muốn hất tay anh ra nhưng kết quả là hoàn toàn không thể lay động được cánh tay anh đang nắm. Phương Nhất Sưởng tạm dừng động tác một hồi, sau đó nói với Hoắc Thành: “Hôm nay tớ phải hỏi Khâu Tử Tình cho rõ ràng, cậu tránh ra.”
Hoắc Thành không lên tiếng, trực tiếp túm cậu từ trong phòng học của lớp 11/2 ra.
Các bạn học của lớp 11/2: “......??”
Hạng nhất của khối không chỉ có thành tích tốt mà ngay cả đánh nhau cũng là nhất??
Sau khi Hoắc Thành túm Phương Nhất Sưởng ra cửa xong còn vỗ vỗ tay mình, giống như vừa mới đụng phải thứ gì bẩn bẩn.
Phương Nhất Sưởng: “??”
Cậu lại muốn đánh người rồi. :)
“Phương Nhất Sưởng, xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại có liên quan tới Khâu Tử Tình?” Thẩm Oản Doanh bước ra hoà hoãn không khí. Phương Nhất Sưởng tức giận thì tức giận, nhưng cậu không thể phát giận với Thẩm Oản Doanh, chỉ có thể đạp vào bức tường ở trước mặt: “Khâu Tử Tình nói thấy tớ hỏi đề Đồng Văn Tĩnh.”
Đuôi lông mày của Thẩm Oản Doanh giật giật, hỏi cậu: “Cậu ta nhìn thấy ở chỗ nào?”
“Gần trường Trung học số 2.”
Hoắc Thành hỏi: “Sao cậu biết là cậu ta?”
“Đoán.” Phương Nhất Sưởng nói xong lại xì một tiếng khinh miệt: “Là suy đoán có logic! Nhà cậu ta ở gần khu vực trường Trung học số 2, hơn nữa nghe nói người tố giác tớ là một học sinh giỏi, như vậy còn không phải là cậu ta sao?”
Lần trước bởi vì chuyện của Thẩm Oản Doanh mà cậu đã cảnh cáo cô ta rồi, nói không chừng là định nhân cơ hội lần này để trả thù cậu.
Bọn họ ở ngoài nói chuyện gì, Khâu Tử Tình ở trong phòng học đều nghe được hết, cô ta siết chặt nắm tay của mình, nhìn chằm chằm cuốn sách ở trước mặt.
Đúng thật là cô nói với trường học mình nhìn thấy Phương Nhất Sưởng và Đồng Văn Tĩnh ở cạnh nhau. Nhà cô ở gần khu vực trường Trung học số 2, cô nói vô tình nhìn thấy trên đường về nhà cũng là hợp tình hợp lý.
Vốn dĩ cô vẫn luôn muốn học trường Trung học số 2, bởi vì trường đó gần nhà, nhưng sau khi mẹ cô biết Thẩm Oản Doanh học ở trường tư thục số một thì bỏ gần tìm xa mà đưa cô tới chỗ này.
A.
Trên hành lang, Hoắc Thành nói với Phương Nhất Sưởng: “Khâu Tử Tình không quan trọng, chuyện này chỉ có Đồng Văn Tĩnh là rõ ràng nhất.”
Phương Nhất Sưởng sửng sốt, câu này của Hoắc Thành giống như mặt trời chân lý chói qua tim.
Đúng vậy, cậu tìm Khâu Tử Tình có ích lợi gì, nếu biết người tiết lộ đề thi là Đồng Văn Tĩnh thì chuyện này chỉ có Đồng Văn Tĩnh là biết rõ nhất.
Đồng Văn Tĩnh bởi vì chuyện tiết lộ đề mà tạm thời bị cách chức ở nhà. Người nhà họ Phương đã đi tìm cô ta một lần nhưng cô ta vẫn không nói gì. Buổi chiều tan học, Phương Nhất Sưởng quyết định tự mình đi tìm, Hoắc Thành muốn nhanh chóng chấm dứt chuyện này nên cũng đi cùng cậu đến tìm Đồng Văn Tĩnh.
“Hoắc Thành, thật không nghờ là cậu lại đủ nghĩa khí như vậy!” Phương Nhất Sưởng định giống như khi ở bên Hồng Hồng, kề vai sát cánh với Hoắc Thành nhưng Hoắc Thành lại không chút do dự mà tránh ra.
“Cậu tránh xa tôi một chút.”
Phương Nhất Sưởng: “......”
Trên người cậu có virus sao?
Phương Nhất Sưởng cười lạnh hai tiếng: “Cậu thôi đi, người khác chạm vào cậu một chút cũng không được, nhưng tớ nhìn thấy cậu hết ôm lại cõng đại tiểu thư ở nông trường Tinh Quang, hưởng thụ lắm đúng không.”
Hoắc Thành không trả lời cậu, chỉ dựa theo bản đồ trên di động mà tìm đường. Phương Nhất Sưởng nhìn anh không để ý tới mình cũng cảm thấy rất mất mặt, cậu bĩu môi không tìm anh nói chuyện nữa.
Đi tiếp đại khái khoảng năm phút, rốt cuộc cũng tới khu nhà ở trên bản đồ.
Đồng Văn Tĩnh không phải là người thành phố A, cô ta vừa tốt nghiệp đại học không lâu, cũng không có bao nhiêu tiền tiết kiệm nên chỉ có thể thuê một căn chung cư giá rẻ ở gần trường học.
Đây là một khu chung cư lâu đời, ngoài cửa lớn chỉ có một bảo an canh giữ, trong khu chung cư cũng không thấy mảng xanh, vài chiếc xe của các hộ gia đình cũng đỗ loạn ở khắp nơi. Khu chung cư không lớn, tổng cộng chỉ có ba tòa, mỗi một tầng tầm mười mấy hộ gia đình.
Đồng Văn Tĩnh ở toà bên tay trái ngoài cùng, trên tầng bảy. Phương Nhất Sưởng cùng Hoắc Thành đi thang máy lên tới lầu bảy rồi, tìm được đến nhà của Đồng Văn Tĩnh.
Nghe ông bác ở cửa nói, hôm nay đã có mấy đợt người tới tìm cô ta. Đồng Văn Tĩnh vẫn luôn trốn ở trong nhà, không đi ra ngoài.
Nhưng cô ta vẫn không chịu mở cửa cho Hoắc Thành và Phương Nhất Sưởng.
“Cô Đồng, em biết cô ở bên trong, em chỉ là một học sinh đáng thương thôi, cô mở cửa cho em đi.” Lần này Phương Nhất Sưởng tiếp nhận kiến nghị của Hoắc Thành, đi con đường tố khổ. Cậu là một học sinh cấp ba vô tội, bị người oan uổng như vậy, cô giáo trẻ tuổi giống như Đồng Văn Tĩnh rất có thể sẽ cảm thấy đồng tình cho cậu.
Nhưng mà Đồng Văn Tĩnh vẫn giữ ý chí sắt đá.
“Đậu, tớ cảm thấy biện pháp này của cậu không được rồi.” Đứng ở ngoài cửa gọi hết mười phút cũng không thấy có ai ra mở cửa cho mình, rốt cuộc sự kiên nhẫn của Phương Nhất Sưởng bị hao hết.
Hoắc Thành không nói chuyện, lúc này, chợt có một nữ sinh đi từ đầu bên kia hành lang lại đây, sau khi nhìn thấy bọn họ xong liền cảnh giác mà hỏi: “Hai người là ai?”
Phương Nhất Sưởng tức giận nói: “Không quan hệ tới cô, đi ngang qua thì nhanh chóng biến đi.”
Hoắc Thành cũng nghiêng đầu nhìn về phía nữ sinh kia.
Sau khi thấy dáng vẻ của nữ sinh kia, anh hơi hơi sửng sốt.
Vì sao anh lại cảm thấy dáng vẻ nữ sinh này rất quen mắt? Anh gặp cô ta ở đâu rồi?
Hoắc Thành nhăn mày, muốn bắt lại luồng ký ức vừa chợt loé qua kia nhưng cũng chỉ là phí công.
Nữ sinh cũng nhìn lại anh, Phương Nhất Sưởng ở một bên nhìn thấy nữ sinh kia vừa nhìn thấy Hoắc Thành xong thì bất động luôn, cậu không kiên nhẫn mà hứ một tiếng: “Làm sao, chưa nhìn thấy trai đẹp bao giờ? Ngoại hình của cậu ta ưa nhìn thì cũng vô dụng, bị bất lực, biết cái đó không?”
Hoắc Thành im lặng không nói mà nhìn về phía Phương Nhất Sưởng, nữ sinh thì lại bị lời của Phương Nhất Sưởng làm cho đỏ bừng mặt.
Phương Nhất Sưởng có chút không chống đỡ được ánh mắt của Hoắc Thành, lại quay sang gõ cửa nhà Đồng Văn Tĩnh. Nữ sinh cúi gằm mặt đi qua trước mặt bọn họ, sau khi đi qua chợt dừng lại hỏi bọn họ: “Hai người tìm cô Đồng à?”
Phương Nhất Sưởng dừng lại nhìn cô: “Cậu quen cô ta?”
“Ừ, tuy tôi không phải học sinh của Trung học số 2 nhưng thường xuyên gặp cô ấy.” Nữ sinh nói: “Thời gian này thì cô ấy chắc là còn ở trường học đó.”
Phương Nhất Sưởng không nói chuyện Đồng Văn Tĩnh tạm thời bị cách chức với nữ sinh kia, lại bắt đầu tiếp tục gõ cửa, Hoắc Thành nhìn nữ sinh kia rồi hỏi: “Trong khoảng thời gian này cậu có thấy cô Đồng ở cạnh người nào khả nghi không?”
Phương Nhất Sưởng nói: “Cậu ta có thể biết được cái gì chứ?”
Nữ sinh lại gật gật đầu: “Có, tôi có nhìn thấy.”
Phương Nhất Sưởng: “......”
Nữ sinh: “Tôi còn chụp được nữa.”
Phương Nhất Sưởng: “......”
“Chính là người này.” Nữ sinh lấy điện thoại ra bấm mở hình ảnh cho Hoắc Thành xem: “Buổi tối hôm đó tôi thấy tên này hung dữ muốn chết, cô Đồng hình như cũng có chút sợ cậu ta, tôi nghĩ cậu ta là người xấu nên chụp lại ảnh này.”
Hoắc Thành cúi đầu nhìn nhìn, là một nam sinh anh không quen. Anh nhìn về phía Phương Nhất Sưởng rồi hỏi cậu: “Quen không?”
Di động mà nữ sinh dùng cũng không phải hiệu gì mắc tiền, chất lượng ảnh cũng chẳng ra gì, lúc ấy lại là buổi tối nên ảnh chụp thoạt nhìn không quá rõ ràng. Nhưng tóm lại là vẫn có thể nhìn ra được mặt mũi của người kia. Phương Nhất Sưởng nhìn người đứng chung một chỗ với Đồng Văn Tĩnh, chậm rãi nhíu mày lại: “Quen.”
Câu nhịn không được lại cười nhạo một tiếng, đây gọi là lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt? “Nó là học sinh của trường Trung học số 2, tên Tôn Hân Dật, ở bên Trung học số 2 cũng xem như là người mà không ai không biết.”
Hoắc Thành không tiếp lời, chờ cậu tiếp tục nói.
“Nó học lại tới hai lần, đến bây giờ vẫn còn đang học lớp 11, năm nay chắc cũng sắp 20 tuổi thì phải.” Phương Nhất Sưởng nhìn về phía nữ sinh ở bên cạnh rồi nói với cô: “Cậu có thể gửi ảnh này qua cho tôi không?
Nữ sinh suy nghĩ một chút, cuối cùng nhìn về phía Hoắc Thành: “Tôi có thể gửi qua cho cậu ta.”
Phương Nhất Sưởng: “......”
Đây là chứng cứ quan trọng của ông, cô lại dùng nó làm công cụ để hỏi số liên lạc của trai đẹp!
(*) Thái kê hỗ trác: 菜鸡互啄: Là một câu chế giễu, ý bảo những người yếu kém (tay mơ) đánh lẫn nhau.
(*) Học thần: 学神: Thần học, học sinh trên cả học sinh xuất sắc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.