Chương 54
Bản Lật Tử
05/09/2022
Tiệc đính hôn của
Hoắc Thành và Thẩm Oản Doanh đặt ở một khách sạn lớn theo phong cách
châu Âu, hai nhà Hoắc Thẩm tổ chức tiệc đính hôn trên bãi cỏ.
Vì hai nhà đều kinh doanh, nên mời không ít bạn bè kinh doanh, Hoắc Thành và Thẩm Oản Doanh chỉ mời một chút bạn học có quan hệ tốt.
Sau khi họ du học, rất ít gặp mặt bạn bè trong nước, lần này là vì đính hôn và nhân cơ hội này để mọi người tụ tập.
Nhóm học tập trước kia đều đến đủ cả, đến cả bạn học du học như Phương Nhất Sưởng cũng về nước tham dự.
Triệu Nghệ Manh một tay cầm ly nước ép, một tay từ quầy bánh ngọt lấy một chiếc bánh nhỏ: “Không ngờ cậu còn cố tình về đây, tôi cho rằng cậu sẽ không về đâu.”
Phương Nhất Sưởng cúi đầu nhấp một ngụm sâm banh, nói: “Đại tiểu thư đính hôn, đương nhiên tôi phải về tham dự.”
“Ồ?” Triệu Nghệ Manh nhướng mày tám chuyện, “Cậu nói cho tôi nghe thử, có phải cậu vẫn tình cũ khó quên với đại tiểu thư không?”
Sau khi kết thúc thi cuối kì năm lớp 11, Phương Nhất Sưởng ở sân vận động tỏ tình với Thẩm Oản Doanh, chuyện này được rất nhiều người biết đến. Vì Thẩm Oản Doanh từ chối Phương Nhất Sưởng, nên cậu ta cả kỳ hè đều không thèm nói một câu nào, trông như lặn mất tăm vậy.
Chẳng qua họ đều là người trẻ tuổi, sau khi vào học, sự lúng túng và im lặng kia lập tức bị che đi mất, hơn nữa lớp 12 nhiều bài tập, mọi người cũng không nhắc đến chuyện này nữa.
Triệu Nghệ Manh nhìn dáng vẻ này của Phương Nhất Sưởng, cậu ta vốn dĩ vẫn chưa từ bỏ ý định với đại tiểu thư.
“Nhìn không ra cậu còn si tình như thế nha?” Triệu Nghệ Manh cố ý trêu, “Cậu ở nước ngoài du học, hẳn biết không ít mỹ nữ nước ngoài chăng? Không nhìn trúng ai sao?”
“Sao cậu bnois chuyện thô tục vậy hả? Cậu ở đại học Bắc Kinh học những thứ này sao/’ Phương Nhất Sưởng trừng cô một cái, bày rõ không muốn nói cuộc sống của mình với cô.
Triệu Nghệ Manh không hóng hớt được gì, bĩu môi: “Sao tôi lại thô tục chứ? Ban đầu đuổi các bạn khác đi, bao cả sân vận động tỏ tình với đại tiểu thư không phải là cậu sao?”
Phương Nhất Sưởng đặt ly sâm banh xuống, muốn cách xa Triệu Nghệ Manh, vừa khéo là Hoắc Thành và Thẩm Oản Doanh cùng nhau bước vào.
Hôm nay hai người là nhân vật chính, hai người vừa xuất hiện liền thu hút sự chú ý của mọi người. Ánh đèn trong hội trường lập tức thay đổi, trở nên tối hơn một chút, người chủ trì bước lên đẩy bánh kem qua.
Hoắc Khải Minh và Giang Du nói chuyện vài câu với khách khứa, người chủ trì đưa dao cho Hoắc Thành và Thẩm Oản Doanh cắt bánh kem hoa hồng. Bánh kem đính hôn đặt thợ làm bánh của Úc Thị làm, có ba tầng, hai người không cắt hết bánh, chỉ tượng trưng cắt một nhát lên tầng đầu tiên trên bánh kem.
Trong hội trường liền vang lên tiếng vỗ tay cuồng nhiệt, không ít người thấp giọng khen Hoắc Thành và Thẩm Oản Doanh xứng đôi.
Phương Nhất Sưởng vừa đặt ly sâm banh xuống lại nhấc lên, một hơi uống cạn. Triệu Nghệ Manh vừa vỗ tay vừa nhìn sang cậu ta: “Ôi, mượn rượu giải sầu hả?”
Phương Nhất Sưởng: “...”
Cô gái này, sao phiền phức hệt như thời cấp ba vậy! Xem ra giáo dục của đại học Bắc Kinh chẳng qua là như thế thôi!
“Muốn khóc thì khóc đi, không cần nhịn, hại thân.”
Phương Nhất Sưởng lập tức nhét cho cô một đống bánh kem, muốn dùng bánh để chặn miệng cô: “Ăn bánh của cậu đi.”
Triệu Nghệ Manh chớp chớp mắt, không chọc vết thương lòng của cậu ta nữa, vui vẻ ăn bánh kem.
Phương Nhất Sưởng nhìn Hoắc Thành và Thẩm Oản Doanh dưới ánh đèn, bỗng cảm thấy họ vô cùng xứng đôi.
Dường như vừa bắt đầu, hai người họ đã là một đôi rồi.
“Năm đó lời đại tiểu thư từ chối tôi, lúc ấy tôi thật sự nghe không hiểu.” Triệu Nghệ Manh im lặng rồi, Phương Nhất Sưởng lại chủ động nhắc đến chuyện của mình, “Chỉ là bây giờ, hình như tôi hiểu rồi, cậu ấy chọn Hoắc Thành là đúng.”
Trong miệng Triệu Nghệ Manh vẫn còn chứa bánh kem, có chút hàm hồ nói với cậu ta: “Cái này còn cần cậu nói sao?Từ thời cấp ba chúng tôi đã biết rồi.”
Phương Nhất Sưởng: “...”
Cậu ta quả nhiên không muốn đứng cùng cô gái này.
Hoắc Thành và Thẩm Oản Doanh sau khi kính rượu trưởng bối liền đi tìm bạn học. Trong tay hai người đều cầm một ly rượu vang chưa uống xong, Hoắc Thành đi bên cạnh Thẩm Oản Doanh, thấp giọng nói với cô: “Em vẫn rất rành tình huống này nhỉ.”
Trên mặt Thẩm Oản Doanh duy trì nụ cười mỉm quen thuộc, thấp giọng đáp anh: “Quá khen quá khen, dù sao đi nữa từ nhỏ em đã được dạy dỗ quý tộc như thế.”
Hoắc Thành khẽ cười một tiếng, nhìn thấy Triệu Nghệ Manh đứng một mình ăn đồ: “Triệu Nghệ Manh ở bên đó.”
“Ừ, chúng ta đi tìm cô ấy.”
Lúc Triệu Nghệ Manh đang chuẩn bị ra tay với bánh kem dâu tây trước mặt liền nhìn thấy Hoắc Thành và Thẩm Oản Doanh đi đến, cô lập tức bỏ bánh kem dâu tây sang một bên: “Đại tiểu thư, Hoắc Thành! Chúc mừng hai người nha!”
“Cảm ơn.” Thẩm Oản Doanh cười chạm ly với cô nàng, hỏi cô, “Sao có mình cậu vậy?”
Triệu Nghệ Manh nghiêng đầu chỉ nơi khác: “Nam sinh ở bên kia.”
Hoắc Thành đưa mắt nhìn theo hướng cô chỉ, Phương Nhất Sưởng, Quý Diệu cùng Điền Vũ đều đứng cùng nhau, đang trò chuyện gì đó.
“Nam sinh nói chuyện chán lắm, chi bằng tớ đứng đây ăn còn hơn.” Triệu Nghệ Manh nói như thế, sau đó lấy ra một chiếc hộp tinh xảo từ trong túi xách đưa cho Thẩm Oản Doanh, “Đây là quà đính hôn tặng cho hai cậu, chúc hai người đính hôn vui vẻ!”
“Cậu còn chuẩn bị quà cho bọn tớ?” Thẩm Oản Doanh có chút mừng rỡ, “Cảm ơn cậu.”
“Không có chi, đợi các cậu tốt nghiệp sẽ kết hôn đúng không?” Thẩm Oản Doanh nói đến đây, ái muội nháy mắt với cô.
Thẩm Oản Doanh bị cô nàng làm cho hơi xấu hổ, lúc cô đang chuẩn bị chuyển đề tài, liền có giọng nam nước ngoài vang lên: “Thẩm, chúc mừng cậu! Không ngờ cậu lại đính hôn với Hoắc!”
Claude vẫy tay chào Thẩm Oản Doanh, chạy về hướng bọn họ. Hoắc Thành trong lúc trước khi anh ta chạy đến, mặt không biểu cảm bước lên một bước, chặn ngay giữa anh ta và Thẩm Oản Doanh.
Claude dừng trước mặt Hoắc Thành, anh ta cũng không chào hỏi Hoắc Thành, chỉ vui vẻ nói với Thẩm Oản Doanh: “Chúc mừng cậu, Thẩm!”
Anh ta dang rộng hai tay, dường như muốn ôm Thẩm Oản Doanh, Hoắc Thành nghiêng người, nhìn Claude: “Chi bằng cậu ôm tôi đi.”
“...” Claude ghét bỏ thu tay về.
Triệu Nghệ Manh lại ngửi được mùi tám chuyện: “Bạn nước ngoài này là ai vậy?”
Thẩm Oản Doanh đáp: “Đây là bạn học Pháp của tớ, Claude.”
“Ồ ~ Chào bạn, Claude, tôi là bạn học cấp ba của Thẩm Oản Doanh, Triệu Nghệ Manh.”
“Chào bạn chào bạn, các cô gái Trung Quốc của các bạn đều xinh đẹp như thế sao?”
“Ha ha ha, đàn ông nước ngoài các cậu đều khéo ăn nói như thế sao?”
Sau khi đính hôn, chuyện hai nhà Hoắc Thẩm muốn liên hôn khiến giới thương gia trong thành phố A đều biết chuyện này, các mối làm ăn của hai nhà cũng nhiều hơn.
Điều này đương nhiên cũng sẽ khiến một số người không thoải mái, cũng có kẻ vẻ ngoài chúc phúc nhưng thầm nói người trẻ tuổi dễ thay đổi, nói không chừng sau khi tốt nghiệp đại học Hoắc Thành và Thẩm Oản Doanh liền chia tay.
Chẳng qua phải khiến những người này thất vọng rồi.
Tình cảm của Hoắc Thành và Thẩm Oản Doanh vẫn luôn rất tốt, sau khi tốt nghiệp đại học hai người cùng về nước, hai nhà Thẩm Hoắc lập tức bắt đầu chuẩn bị hôn sự cho hai người.
Họ chọn ngày hoàng đạo ngày 11 tháng 11 năm nay, tìm thầy tính toán là ngày lành tháng tốt.
Hoắc Thành đối với cách nói này có chút ý kiến.
“Gì mà lễ độc thân chứ, đó chỉ là cách để thu hút tiêu dùng của các shop thôi, anh thấy bốn số một, chính là một đời một kiếp một lòng một dạ. Rất có ý nghĩa đó.” Kiếp trước cô của Hoắc Thành nói như thế với hai người.
“Ngày này là ngày mà bọn ta tìm thầy tính toán, sẽ không dễ dàng thay đổi.” Hoắc Khải Minh tuổi đã cao, rất tin những thứ này, việc chọn ngày kết hôn, chính là đại sự hàng đầu đối với ông, “Chuyện hôn lễ này giao cho các con giải quyết, hai con muốn nhà tân hôn mua ở đâu?”
Giang Du gật đầu, nói với Thẩm Oản Doanh và Hoắc Thành: “Nhà sau này là hai con ở, phải hợp ý của tụi con mới được, từ từ quyết định cũng không sao.”
“Vâng mẹ.” Thẩm Oản Doanh gật đầu, nói với các trưởng bối, “Lần trước bố nói Tinh Hồ Mộng Cảnh, con có tìm hiểu, cảm thấy cũng không tệ.”
Hoắc Thành nhíu mày, nhà ở Tinh Hồ Mộng Cảnh không tồi, anh thật sự không có ý kiến gì. Nhưng kiếp trước anh ở trong đó bị giết, nếu nói trong lòng không có chút ám ảnh nào, đó là điều không có khả năng.
Thẩm Oản Doanh nghiêng đầu nhìn anh, hỏi: “Sao vậy? Anh không thích nhà ở đó sao?”
Hoắc Thành im lặng một lúc, nói với cô: “Không có, nhà ở đó thật sự không tồi, em thích thì mình mua ở đó đi.”
Anh biết Thẩm Oản Doanh thích nhà của Tinh Hồ Mộng Cảnh, muốn chọn một căn nhà mình thích thật sự không dễ dàng gì, anh vì A Oản của mình, ám ảnh tâm lý cũng không phải không thể khắc phục.
Thẩm Oản Doanh lại nói: “Cũng không phải, nhà tân hôn là cả hai cùng ở, đương nhiên cần hai ta đều thích. Mẹ nói không sai, điều này không thể vội được, chúng ta đi xem thêm nhiều nhà nữa.”
“Được.” Hoắc Thành bất giác nắm lấy tay cô, nhìn cô cong môi.
Thẩm Oản Doanh có chút xấu hổ, hai năm nay quan hệ giữa cô và Hoắc Thành càng lúc càng thân mật, những gì nên làm những gì không nên làm họ đều đã làm qua, nhưng đó đều là lúc họ đóng cửa phòng rồi mới làm, giờ đây ở trước mặt nhiều trưởng bối như thế, cô vẫn là có chút không tự nhiên.
Mà các trưởng bối dường như không thấy chuyện này vậy, tiếp tục nói về chuyện nhà cửa: “Đúng vậy, nhà có thể từ từ tìm, ở đây ông có một số tài liệu mà giám đốc bất động sản đưa đến, các cháu cứ xem thử.”
Hoắc Khải Minh bảo Hoắc Yến Ni mang tài liệu địa ốc đến, Hoắc Thành và Thẩm Oản Doanh chọn nhà tân hôn, rất nhà bất động sản trong thành phố A đều quan tâm chuyện này.
Tối đến, Hoắc Thành và Thẩm Oản Doanh ngồi trên sô pha xem tài liệu địa ốc mà hôm nay lấy về. Hai người tắm rửa xong, Thẩm Oản Doanh làm ổ trong lòng Hoắc Thành, giới thiệu cho anh một tòa địa ốc mà cô nhìn trúng: “Cái này, Túy Hoa Âm, biệt thự kiểu Trung, không tồi chứ?”
Địa ốc này là biệt thự kiểu Trung hàng thật giá thật, không chỉ có đình viện kiểu trung, đến nhà cũng là loại nhà ngói Trung Quốc điển hình, vô cùng độc đáo.
“Ừ, nhìn vẫn không tệ.” Hoắc Thành ôm eo Thẩm Oản Doanh, khẽ lật một trang tài liệu trong tay cô, “Chỉ là cách trung tâm thành phố hơi xa, sau này em đi làm có thể sẽ tốn nhiều thời gian hơn.”
Thẩm Oản Doanh gật đầu: “Thật sự là xa hơn Tinh Hồ Mộng Cảnh nhưng hoàn cảnh xung quanh của nó rất tốt, anh muốn hưởng thụ cây cối núi sông, phong cảnh thiên nhiên thì đương nhiên phải hi sinh một chút.”
Hoắc Thành cong môi, khẽ hôn lên gò má của cô: “Ừ.”
Thẩm Oản Doanh ngẩng đầu nhìn anh: “Phòng kinh doanh của họ từng gọi cho em, nói bây giờ đặt cọc sẽ tặng một gara, hơn nữa căn nhà này cũng có tầng hầm, chúng ta có thể ở đây xây một KTV!”
“Ừ.” Hoắc Thành lại cười một tiếng, ánh mắt ngập tràn ôn tình, “Thế chúng ta sắp xếp thời gian đi xem nhà.”
“Được.” Trong lòng Thẩm Oản Doanh khẽ động, đưa tay vòng cổ anh, hôn lên môi anh.
Vì hai nhà đều kinh doanh, nên mời không ít bạn bè kinh doanh, Hoắc Thành và Thẩm Oản Doanh chỉ mời một chút bạn học có quan hệ tốt.
Sau khi họ du học, rất ít gặp mặt bạn bè trong nước, lần này là vì đính hôn và nhân cơ hội này để mọi người tụ tập.
Nhóm học tập trước kia đều đến đủ cả, đến cả bạn học du học như Phương Nhất Sưởng cũng về nước tham dự.
Triệu Nghệ Manh một tay cầm ly nước ép, một tay từ quầy bánh ngọt lấy một chiếc bánh nhỏ: “Không ngờ cậu còn cố tình về đây, tôi cho rằng cậu sẽ không về đâu.”
Phương Nhất Sưởng cúi đầu nhấp một ngụm sâm banh, nói: “Đại tiểu thư đính hôn, đương nhiên tôi phải về tham dự.”
“Ồ?” Triệu Nghệ Manh nhướng mày tám chuyện, “Cậu nói cho tôi nghe thử, có phải cậu vẫn tình cũ khó quên với đại tiểu thư không?”
Sau khi kết thúc thi cuối kì năm lớp 11, Phương Nhất Sưởng ở sân vận động tỏ tình với Thẩm Oản Doanh, chuyện này được rất nhiều người biết đến. Vì Thẩm Oản Doanh từ chối Phương Nhất Sưởng, nên cậu ta cả kỳ hè đều không thèm nói một câu nào, trông như lặn mất tăm vậy.
Chẳng qua họ đều là người trẻ tuổi, sau khi vào học, sự lúng túng và im lặng kia lập tức bị che đi mất, hơn nữa lớp 12 nhiều bài tập, mọi người cũng không nhắc đến chuyện này nữa.
Triệu Nghệ Manh nhìn dáng vẻ này của Phương Nhất Sưởng, cậu ta vốn dĩ vẫn chưa từ bỏ ý định với đại tiểu thư.
“Nhìn không ra cậu còn si tình như thế nha?” Triệu Nghệ Manh cố ý trêu, “Cậu ở nước ngoài du học, hẳn biết không ít mỹ nữ nước ngoài chăng? Không nhìn trúng ai sao?”
“Sao cậu bnois chuyện thô tục vậy hả? Cậu ở đại học Bắc Kinh học những thứ này sao/’ Phương Nhất Sưởng trừng cô một cái, bày rõ không muốn nói cuộc sống của mình với cô.
Triệu Nghệ Manh không hóng hớt được gì, bĩu môi: “Sao tôi lại thô tục chứ? Ban đầu đuổi các bạn khác đi, bao cả sân vận động tỏ tình với đại tiểu thư không phải là cậu sao?”
Phương Nhất Sưởng đặt ly sâm banh xuống, muốn cách xa Triệu Nghệ Manh, vừa khéo là Hoắc Thành và Thẩm Oản Doanh cùng nhau bước vào.
Hôm nay hai người là nhân vật chính, hai người vừa xuất hiện liền thu hút sự chú ý của mọi người. Ánh đèn trong hội trường lập tức thay đổi, trở nên tối hơn một chút, người chủ trì bước lên đẩy bánh kem qua.
Hoắc Khải Minh và Giang Du nói chuyện vài câu với khách khứa, người chủ trì đưa dao cho Hoắc Thành và Thẩm Oản Doanh cắt bánh kem hoa hồng. Bánh kem đính hôn đặt thợ làm bánh của Úc Thị làm, có ba tầng, hai người không cắt hết bánh, chỉ tượng trưng cắt một nhát lên tầng đầu tiên trên bánh kem.
Trong hội trường liền vang lên tiếng vỗ tay cuồng nhiệt, không ít người thấp giọng khen Hoắc Thành và Thẩm Oản Doanh xứng đôi.
Phương Nhất Sưởng vừa đặt ly sâm banh xuống lại nhấc lên, một hơi uống cạn. Triệu Nghệ Manh vừa vỗ tay vừa nhìn sang cậu ta: “Ôi, mượn rượu giải sầu hả?”
Phương Nhất Sưởng: “...”
Cô gái này, sao phiền phức hệt như thời cấp ba vậy! Xem ra giáo dục của đại học Bắc Kinh chẳng qua là như thế thôi!
“Muốn khóc thì khóc đi, không cần nhịn, hại thân.”
Phương Nhất Sưởng lập tức nhét cho cô một đống bánh kem, muốn dùng bánh để chặn miệng cô: “Ăn bánh của cậu đi.”
Triệu Nghệ Manh chớp chớp mắt, không chọc vết thương lòng của cậu ta nữa, vui vẻ ăn bánh kem.
Phương Nhất Sưởng nhìn Hoắc Thành và Thẩm Oản Doanh dưới ánh đèn, bỗng cảm thấy họ vô cùng xứng đôi.
Dường như vừa bắt đầu, hai người họ đã là một đôi rồi.
“Năm đó lời đại tiểu thư từ chối tôi, lúc ấy tôi thật sự nghe không hiểu.” Triệu Nghệ Manh im lặng rồi, Phương Nhất Sưởng lại chủ động nhắc đến chuyện của mình, “Chỉ là bây giờ, hình như tôi hiểu rồi, cậu ấy chọn Hoắc Thành là đúng.”
Trong miệng Triệu Nghệ Manh vẫn còn chứa bánh kem, có chút hàm hồ nói với cậu ta: “Cái này còn cần cậu nói sao?Từ thời cấp ba chúng tôi đã biết rồi.”
Phương Nhất Sưởng: “...”
Cậu ta quả nhiên không muốn đứng cùng cô gái này.
Hoắc Thành và Thẩm Oản Doanh sau khi kính rượu trưởng bối liền đi tìm bạn học. Trong tay hai người đều cầm một ly rượu vang chưa uống xong, Hoắc Thành đi bên cạnh Thẩm Oản Doanh, thấp giọng nói với cô: “Em vẫn rất rành tình huống này nhỉ.”
Trên mặt Thẩm Oản Doanh duy trì nụ cười mỉm quen thuộc, thấp giọng đáp anh: “Quá khen quá khen, dù sao đi nữa từ nhỏ em đã được dạy dỗ quý tộc như thế.”
Hoắc Thành khẽ cười một tiếng, nhìn thấy Triệu Nghệ Manh đứng một mình ăn đồ: “Triệu Nghệ Manh ở bên đó.”
“Ừ, chúng ta đi tìm cô ấy.”
Lúc Triệu Nghệ Manh đang chuẩn bị ra tay với bánh kem dâu tây trước mặt liền nhìn thấy Hoắc Thành và Thẩm Oản Doanh đi đến, cô lập tức bỏ bánh kem dâu tây sang một bên: “Đại tiểu thư, Hoắc Thành! Chúc mừng hai người nha!”
“Cảm ơn.” Thẩm Oản Doanh cười chạm ly với cô nàng, hỏi cô, “Sao có mình cậu vậy?”
Triệu Nghệ Manh nghiêng đầu chỉ nơi khác: “Nam sinh ở bên kia.”
Hoắc Thành đưa mắt nhìn theo hướng cô chỉ, Phương Nhất Sưởng, Quý Diệu cùng Điền Vũ đều đứng cùng nhau, đang trò chuyện gì đó.
“Nam sinh nói chuyện chán lắm, chi bằng tớ đứng đây ăn còn hơn.” Triệu Nghệ Manh nói như thế, sau đó lấy ra một chiếc hộp tinh xảo từ trong túi xách đưa cho Thẩm Oản Doanh, “Đây là quà đính hôn tặng cho hai cậu, chúc hai người đính hôn vui vẻ!”
“Cậu còn chuẩn bị quà cho bọn tớ?” Thẩm Oản Doanh có chút mừng rỡ, “Cảm ơn cậu.”
“Không có chi, đợi các cậu tốt nghiệp sẽ kết hôn đúng không?” Thẩm Oản Doanh nói đến đây, ái muội nháy mắt với cô.
Thẩm Oản Doanh bị cô nàng làm cho hơi xấu hổ, lúc cô đang chuẩn bị chuyển đề tài, liền có giọng nam nước ngoài vang lên: “Thẩm, chúc mừng cậu! Không ngờ cậu lại đính hôn với Hoắc!”
Claude vẫy tay chào Thẩm Oản Doanh, chạy về hướng bọn họ. Hoắc Thành trong lúc trước khi anh ta chạy đến, mặt không biểu cảm bước lên một bước, chặn ngay giữa anh ta và Thẩm Oản Doanh.
Claude dừng trước mặt Hoắc Thành, anh ta cũng không chào hỏi Hoắc Thành, chỉ vui vẻ nói với Thẩm Oản Doanh: “Chúc mừng cậu, Thẩm!”
Anh ta dang rộng hai tay, dường như muốn ôm Thẩm Oản Doanh, Hoắc Thành nghiêng người, nhìn Claude: “Chi bằng cậu ôm tôi đi.”
“...” Claude ghét bỏ thu tay về.
Triệu Nghệ Manh lại ngửi được mùi tám chuyện: “Bạn nước ngoài này là ai vậy?”
Thẩm Oản Doanh đáp: “Đây là bạn học Pháp của tớ, Claude.”
“Ồ ~ Chào bạn, Claude, tôi là bạn học cấp ba của Thẩm Oản Doanh, Triệu Nghệ Manh.”
“Chào bạn chào bạn, các cô gái Trung Quốc của các bạn đều xinh đẹp như thế sao?”
“Ha ha ha, đàn ông nước ngoài các cậu đều khéo ăn nói như thế sao?”
Sau khi đính hôn, chuyện hai nhà Hoắc Thẩm muốn liên hôn khiến giới thương gia trong thành phố A đều biết chuyện này, các mối làm ăn của hai nhà cũng nhiều hơn.
Điều này đương nhiên cũng sẽ khiến một số người không thoải mái, cũng có kẻ vẻ ngoài chúc phúc nhưng thầm nói người trẻ tuổi dễ thay đổi, nói không chừng sau khi tốt nghiệp đại học Hoắc Thành và Thẩm Oản Doanh liền chia tay.
Chẳng qua phải khiến những người này thất vọng rồi.
Tình cảm của Hoắc Thành và Thẩm Oản Doanh vẫn luôn rất tốt, sau khi tốt nghiệp đại học hai người cùng về nước, hai nhà Thẩm Hoắc lập tức bắt đầu chuẩn bị hôn sự cho hai người.
Họ chọn ngày hoàng đạo ngày 11 tháng 11 năm nay, tìm thầy tính toán là ngày lành tháng tốt.
Hoắc Thành đối với cách nói này có chút ý kiến.
“Gì mà lễ độc thân chứ, đó chỉ là cách để thu hút tiêu dùng của các shop thôi, anh thấy bốn số một, chính là một đời một kiếp một lòng một dạ. Rất có ý nghĩa đó.” Kiếp trước cô của Hoắc Thành nói như thế với hai người.
“Ngày này là ngày mà bọn ta tìm thầy tính toán, sẽ không dễ dàng thay đổi.” Hoắc Khải Minh tuổi đã cao, rất tin những thứ này, việc chọn ngày kết hôn, chính là đại sự hàng đầu đối với ông, “Chuyện hôn lễ này giao cho các con giải quyết, hai con muốn nhà tân hôn mua ở đâu?”
Giang Du gật đầu, nói với Thẩm Oản Doanh và Hoắc Thành: “Nhà sau này là hai con ở, phải hợp ý của tụi con mới được, từ từ quyết định cũng không sao.”
“Vâng mẹ.” Thẩm Oản Doanh gật đầu, nói với các trưởng bối, “Lần trước bố nói Tinh Hồ Mộng Cảnh, con có tìm hiểu, cảm thấy cũng không tệ.”
Hoắc Thành nhíu mày, nhà ở Tinh Hồ Mộng Cảnh không tồi, anh thật sự không có ý kiến gì. Nhưng kiếp trước anh ở trong đó bị giết, nếu nói trong lòng không có chút ám ảnh nào, đó là điều không có khả năng.
Thẩm Oản Doanh nghiêng đầu nhìn anh, hỏi: “Sao vậy? Anh không thích nhà ở đó sao?”
Hoắc Thành im lặng một lúc, nói với cô: “Không có, nhà ở đó thật sự không tồi, em thích thì mình mua ở đó đi.”
Anh biết Thẩm Oản Doanh thích nhà của Tinh Hồ Mộng Cảnh, muốn chọn một căn nhà mình thích thật sự không dễ dàng gì, anh vì A Oản của mình, ám ảnh tâm lý cũng không phải không thể khắc phục.
Thẩm Oản Doanh lại nói: “Cũng không phải, nhà tân hôn là cả hai cùng ở, đương nhiên cần hai ta đều thích. Mẹ nói không sai, điều này không thể vội được, chúng ta đi xem thêm nhiều nhà nữa.”
“Được.” Hoắc Thành bất giác nắm lấy tay cô, nhìn cô cong môi.
Thẩm Oản Doanh có chút xấu hổ, hai năm nay quan hệ giữa cô và Hoắc Thành càng lúc càng thân mật, những gì nên làm những gì không nên làm họ đều đã làm qua, nhưng đó đều là lúc họ đóng cửa phòng rồi mới làm, giờ đây ở trước mặt nhiều trưởng bối như thế, cô vẫn là có chút không tự nhiên.
Mà các trưởng bối dường như không thấy chuyện này vậy, tiếp tục nói về chuyện nhà cửa: “Đúng vậy, nhà có thể từ từ tìm, ở đây ông có một số tài liệu mà giám đốc bất động sản đưa đến, các cháu cứ xem thử.”
Hoắc Khải Minh bảo Hoắc Yến Ni mang tài liệu địa ốc đến, Hoắc Thành và Thẩm Oản Doanh chọn nhà tân hôn, rất nhà bất động sản trong thành phố A đều quan tâm chuyện này.
Tối đến, Hoắc Thành và Thẩm Oản Doanh ngồi trên sô pha xem tài liệu địa ốc mà hôm nay lấy về. Hai người tắm rửa xong, Thẩm Oản Doanh làm ổ trong lòng Hoắc Thành, giới thiệu cho anh một tòa địa ốc mà cô nhìn trúng: “Cái này, Túy Hoa Âm, biệt thự kiểu Trung, không tồi chứ?”
Địa ốc này là biệt thự kiểu Trung hàng thật giá thật, không chỉ có đình viện kiểu trung, đến nhà cũng là loại nhà ngói Trung Quốc điển hình, vô cùng độc đáo.
“Ừ, nhìn vẫn không tệ.” Hoắc Thành ôm eo Thẩm Oản Doanh, khẽ lật một trang tài liệu trong tay cô, “Chỉ là cách trung tâm thành phố hơi xa, sau này em đi làm có thể sẽ tốn nhiều thời gian hơn.”
Thẩm Oản Doanh gật đầu: “Thật sự là xa hơn Tinh Hồ Mộng Cảnh nhưng hoàn cảnh xung quanh của nó rất tốt, anh muốn hưởng thụ cây cối núi sông, phong cảnh thiên nhiên thì đương nhiên phải hi sinh một chút.”
Hoắc Thành cong môi, khẽ hôn lên gò má của cô: “Ừ.”
Thẩm Oản Doanh ngẩng đầu nhìn anh: “Phòng kinh doanh của họ từng gọi cho em, nói bây giờ đặt cọc sẽ tặng một gara, hơn nữa căn nhà này cũng có tầng hầm, chúng ta có thể ở đây xây một KTV!”
“Ừ.” Hoắc Thành lại cười một tiếng, ánh mắt ngập tràn ôn tình, “Thế chúng ta sắp xếp thời gian đi xem nhà.”
“Được.” Trong lòng Thẩm Oản Doanh khẽ động, đưa tay vòng cổ anh, hôn lên môi anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.