Chương 15
Dạ Chi Mạc Vấn
15/04/2021
Nhìn khuôn mặt hớn hở lúc trở về của Kỳ Tử Hi, tôi biết mọi chuyện đã được tiến hành một cách thuận lợi. Theo gián điệp được cài vào dưới trướng tam hoàng thúc báo cáo, sau khi về thành Sùng Quang rất nhanh bị bãi bỏ chức vị chủ tướng. Tam hoàng thúc quả là một người đa nghi, đến cả con ruột của bản thân cũng không tin, thật đáng thương.
Hai ngày sau, mưa to rốt cuộc ngừng. Tất cả mọi người đang đợi Kỳ Tử Hi ra lệnh xuất chiến, nhưng cô ta lại không có bất cứ hành động gì. Lời đồn vớ vẩn càng ngày càng nhiều, có người lén thảo luận nói rằng nữ tử như cô thì làm sao hiểu rõ đạo lý cầm binh đánh giặc, chắc là bị cảnh máu đổ đầu rơi nơi chiến trường dọa sợ, nên mới nhát gan án binh bất động, lâu lắc không chịu xuất quân. Tuy rằng tôi cũng không biết cô ta đang đợi gì, nhưng tôi tin tưởng nếu cô muốn án binh bất động thì tự nhiên cô ta đang có dự tính gì đó. Quả nhiên, sau khi thu được một tờ mật Kỳ Tử Hi ra lệnh xuất binh công thành.
Cô tự mình mang binh ra trận, tôi không có đi cùng cô. Chiến tranh bằng vũ khí lạnh là dã man, là máu tươi. Tôi vẫn không thể nào chấp nhận nỗi sự tàn khốc nó mang lại, cho nên tôi lưu lại trong lều trại của quân y, hỗ trợ chăm sóc binh lính bị thương. Tiếng la hét đầy trời, có tiếng binh sĩ không ngừng la "sát", lại có tiếng rên rỉ kèm theo thống khổ đau đớn, mặt tôi không chút biểu tình, nhưng trái tim lại từ từ đóng băng.
"Một tướng công thành vạn cốt khô." Tôi không hiểu, tại sao một hai phải đánh nhau cho bằng được? Ở trong lòng những kẻ ngồi ở ngôi cao kia, bọn họ coi mạng sống của bá tánh là gì. Chính bọn họ cũng biết, trong chiến tranh dù bên nào thắng bên nào bại thì người chịu khổ luôn luôn là bá tánh. Kỳ Tử Hi ~ chẳng lẽ trong lòng cô chỉ có quyền thế?
Đột nhiên Văn tướng quân hoang mang rối loạn chạy vào trong lều, giọng nói gấp gáp, nôn nóng kêu to:
"Chúng ta trúng kế, công chúa bị vây trong trận địa của kẻ địch, tình cảm hết sức nguy hiểm. Quân sư đâu? Hắn ở đâu, mau tìm hắn cho ta~~"
Cái gì, tại sao lại như vậy, tôi không rõ tình hình chiến sự hiện tại nhưng tôi biết, tôi cần cứu cô ta. Không chút do dự, tôi phóng nhanh về phía chiến trường, vừa lo lắng vừa hoang mang, tôi vừa chém giết quân địch vừa tìm kiếm bóng dáng của cô, tìm kiếm dáng người như lửa đỏ kia. Sáng nay, chính tay tôi đã giúp cô phủ lên người bộ chiến bào màu đỏ, hiện tại nó dính đầy máu tươi. Nàng bị một đám binh sĩ vây quanh, trong tay nắm chặt bảo kiếm, cả người tản ra hơi thở nguy hiểm, giống như Tu La nơi địa ngục. Khí thế đó, làm cho những kẻ đó không dám lại gần.. Tim tôi thắt lại, hiện tại cô ta làm tôi mơ hồ cảm thấy kỳ lạ.
Nhanh chóng tỉnh táo, tôi gia nhập vào vòng chiến, ra tay tàn nhẫn không chút xót thương. Lúc này không thể lòng dạ đàn bà, nếu tôi mềm lòng Kỳ Tử Hi sẽ nguy hiểm. Gần ~ gần thêm chút nữa, chút nữa.... sắp được rồi. Rốt cuộc tôi mở ra một con đường bằng máu, càng ngày càng tới gần vòng vây. Hít một hơi, tôi la to:
"Kỳ Tử Hi, đợi tôi." Người nọ nghe vậy, mở trừng mắt, tựa hồ không tin tưởng điều bản thân vừa nghe thấy. Nhưng rất mau lấy lại bình tĩnh, nhẹ nhàng cười, cao giọng trả lời.
"Tôi đợi cô."Nháy mắt, khuôn mặt cô xinh đẹp như hoa, làm cho những kẻ xung quanh sửng sốt đứng nhìn. Tôi thầm cười khổ, tên này, trước sau gì tuyệt đối cũng là "Họa thủy".
Cố gắng tới gần hơn chút nữa:
"Kỳ Tử Hi, nhớ kỹ tương tư không?" Đó là bộ kiếm pháp mà mấy hôm trước tôi luyện cho cô ta xem, có thể một người dùng cũng có thể hợp lực của hai người mà đánh ra – song kiếm hợp bích. Hiện tại là lúc thích hợp nhất để sử dụng.
"Tương tư ~ Nguyệt Nhi, quả nhiên là muội!!" Một giọng nói lạnh lùng cất lên, làm tôi như rớt vào hầm băng. Đừng nói là Nàng nha?!!theo giọng nói nhìn xem, từ trong doanh trướng của quân địch lao ra một bóng trắng, áo lụa phất phới trắng thuần tinh khôi, đúng là Băng Ngọc.
Thật không dám nghĩ, tôi và Nàng sẽ gặp lại trong tình huống này:
"Băng Ngọc, lâu rồi không gặp." Ngượng ngùng cười, tôi ngừng tấn công. Sự xuất hiện của Nàng, làm lòng tôi rối loạn, Nàng là địch hay bạn?
"Muội muốn cứu cô ta, trước hết vượt qua cửa ải của tỷ." Băng Ngọc thả người đánh úp, thế công của Nàng mãnh liệt mạnh mẽ, giống như dùng hết toàn lực, tôi âm thầm kêu khổ. Cho dù dùng hết sức tôi cũng chỉ có thể đánh ngang tay với Nàng nhưng hiện tại tôi vội vã cứu người, làm sao đây?? Trộm nhìn Kỳ Tử Hi một cái, cô ta đang dùng kiếm pháp Tương Tư giết ra vòng vây, quả nhiên thông minh, ai biết được cô ta cũng là một kỳ tài võ học.
Cổ tay chợt lạnh, lại có chất lỏng nóng ấm chảy ra. May là tôi tránh nhanh, Băng Ngọc thật muốn giết tôi, xém chút nữa đã một kiếm cắt đứt động mạch tay tôi. Xem ra Nàng và tôi không còn là đồng môn mà là kẻ địch. Điều chỉnh lại hô hấp, tôi không hề do dự nữa, sửa thế kiếm, dùng hết toàn lực.
"Nguyệt Nhi, muội sẽ hối hận." Nhìn thấy tôi thay đổi, ánh mắt của Băng Ngọc càng thêm lạnh lùng.
"Băng Ngọc, coi như nể tình đồng môn giữa tỷ và muội, có thể tha cho Kỳ Tử Hi một lần không. Chỉ một lần thôi, được không?" Tôi nỗ lực hài hòa quan hệ giữa chúng tôi.
"Đúng là tình thâm ý trọng. Ngay lúc này muội nên lo nghĩ cho bản thân trước đi!"
Haizzz~~ vậy không nói nhảm nữa, đánh đi.
Tôi và Băng Ngọc không thể phân cao thấp, càng đánh càng khó phân thắng bại. Kỳ Tử Hi nhưng đã đột phá vòng vây, nhanh chóng chạy về phía tôi.
"Chết tiệt, cô còn không nhanh chóng chạy về hướng quân doanh của bản thân, chạy tới chỗ tôi làm cái quái gì." Tôi lo lắng la to. Băng Ngọc thấy tôi thất thần không chú ý, một kiếm đâm mạnh vào bên hông tôi. Cảm giác đau đớn ập tới, tôi biết đã xảy ra chuyện không hay. Ngược lại một chưởng, tôi dùng toàn lực đánh về phía Băng Ngọc, thế công sắc bén, Băng Ngọc không dám chính diện đánh trả, mũi chân điểm nhẹ, lùi về sau vài bước. Nhân cơ hội này, tôi vận khí nhảy tới bên cạnh Kỳ Tử Hi, xách cổ áo của cô ta, quăng về phía đám người đang chạy tới nghĩ cách cứu viện.
"Đi mau!! Lưu thanh sơn đó, không lo không củi đốt. Nhớ kỹ, cô sống tôi sống."
Nhìn cô ta giãy giụa bị người cứu đi, gánh nặng trong lòng của tôi cũng buông xuống. Phía sau có người tấn công, không xoay người, không phản kháng, tôi có chút mệt mỏi. Mũi kiếm lạnh băng đâm thủng thân thể, cảm giác này thật tệ!!
Hai ngày sau, mưa to rốt cuộc ngừng. Tất cả mọi người đang đợi Kỳ Tử Hi ra lệnh xuất chiến, nhưng cô ta lại không có bất cứ hành động gì. Lời đồn vớ vẩn càng ngày càng nhiều, có người lén thảo luận nói rằng nữ tử như cô thì làm sao hiểu rõ đạo lý cầm binh đánh giặc, chắc là bị cảnh máu đổ đầu rơi nơi chiến trường dọa sợ, nên mới nhát gan án binh bất động, lâu lắc không chịu xuất quân. Tuy rằng tôi cũng không biết cô ta đang đợi gì, nhưng tôi tin tưởng nếu cô muốn án binh bất động thì tự nhiên cô ta đang có dự tính gì đó. Quả nhiên, sau khi thu được một tờ mật Kỳ Tử Hi ra lệnh xuất binh công thành.
Cô tự mình mang binh ra trận, tôi không có đi cùng cô. Chiến tranh bằng vũ khí lạnh là dã man, là máu tươi. Tôi vẫn không thể nào chấp nhận nỗi sự tàn khốc nó mang lại, cho nên tôi lưu lại trong lều trại của quân y, hỗ trợ chăm sóc binh lính bị thương. Tiếng la hét đầy trời, có tiếng binh sĩ không ngừng la "sát", lại có tiếng rên rỉ kèm theo thống khổ đau đớn, mặt tôi không chút biểu tình, nhưng trái tim lại từ từ đóng băng.
"Một tướng công thành vạn cốt khô." Tôi không hiểu, tại sao một hai phải đánh nhau cho bằng được? Ở trong lòng những kẻ ngồi ở ngôi cao kia, bọn họ coi mạng sống của bá tánh là gì. Chính bọn họ cũng biết, trong chiến tranh dù bên nào thắng bên nào bại thì người chịu khổ luôn luôn là bá tánh. Kỳ Tử Hi ~ chẳng lẽ trong lòng cô chỉ có quyền thế?
Đột nhiên Văn tướng quân hoang mang rối loạn chạy vào trong lều, giọng nói gấp gáp, nôn nóng kêu to:
"Chúng ta trúng kế, công chúa bị vây trong trận địa của kẻ địch, tình cảm hết sức nguy hiểm. Quân sư đâu? Hắn ở đâu, mau tìm hắn cho ta~~"
Cái gì, tại sao lại như vậy, tôi không rõ tình hình chiến sự hiện tại nhưng tôi biết, tôi cần cứu cô ta. Không chút do dự, tôi phóng nhanh về phía chiến trường, vừa lo lắng vừa hoang mang, tôi vừa chém giết quân địch vừa tìm kiếm bóng dáng của cô, tìm kiếm dáng người như lửa đỏ kia. Sáng nay, chính tay tôi đã giúp cô phủ lên người bộ chiến bào màu đỏ, hiện tại nó dính đầy máu tươi. Nàng bị một đám binh sĩ vây quanh, trong tay nắm chặt bảo kiếm, cả người tản ra hơi thở nguy hiểm, giống như Tu La nơi địa ngục. Khí thế đó, làm cho những kẻ đó không dám lại gần.. Tim tôi thắt lại, hiện tại cô ta làm tôi mơ hồ cảm thấy kỳ lạ.
Nhanh chóng tỉnh táo, tôi gia nhập vào vòng chiến, ra tay tàn nhẫn không chút xót thương. Lúc này không thể lòng dạ đàn bà, nếu tôi mềm lòng Kỳ Tử Hi sẽ nguy hiểm. Gần ~ gần thêm chút nữa, chút nữa.... sắp được rồi. Rốt cuộc tôi mở ra một con đường bằng máu, càng ngày càng tới gần vòng vây. Hít một hơi, tôi la to:
"Kỳ Tử Hi, đợi tôi." Người nọ nghe vậy, mở trừng mắt, tựa hồ không tin tưởng điều bản thân vừa nghe thấy. Nhưng rất mau lấy lại bình tĩnh, nhẹ nhàng cười, cao giọng trả lời.
"Tôi đợi cô."Nháy mắt, khuôn mặt cô xinh đẹp như hoa, làm cho những kẻ xung quanh sửng sốt đứng nhìn. Tôi thầm cười khổ, tên này, trước sau gì tuyệt đối cũng là "Họa thủy".
Cố gắng tới gần hơn chút nữa:
"Kỳ Tử Hi, nhớ kỹ tương tư không?" Đó là bộ kiếm pháp mà mấy hôm trước tôi luyện cho cô ta xem, có thể một người dùng cũng có thể hợp lực của hai người mà đánh ra – song kiếm hợp bích. Hiện tại là lúc thích hợp nhất để sử dụng.
"Tương tư ~ Nguyệt Nhi, quả nhiên là muội!!" Một giọng nói lạnh lùng cất lên, làm tôi như rớt vào hầm băng. Đừng nói là Nàng nha?!!theo giọng nói nhìn xem, từ trong doanh trướng của quân địch lao ra một bóng trắng, áo lụa phất phới trắng thuần tinh khôi, đúng là Băng Ngọc.
Thật không dám nghĩ, tôi và Nàng sẽ gặp lại trong tình huống này:
"Băng Ngọc, lâu rồi không gặp." Ngượng ngùng cười, tôi ngừng tấn công. Sự xuất hiện của Nàng, làm lòng tôi rối loạn, Nàng là địch hay bạn?
"Muội muốn cứu cô ta, trước hết vượt qua cửa ải của tỷ." Băng Ngọc thả người đánh úp, thế công của Nàng mãnh liệt mạnh mẽ, giống như dùng hết toàn lực, tôi âm thầm kêu khổ. Cho dù dùng hết sức tôi cũng chỉ có thể đánh ngang tay với Nàng nhưng hiện tại tôi vội vã cứu người, làm sao đây?? Trộm nhìn Kỳ Tử Hi một cái, cô ta đang dùng kiếm pháp Tương Tư giết ra vòng vây, quả nhiên thông minh, ai biết được cô ta cũng là một kỳ tài võ học.
Cổ tay chợt lạnh, lại có chất lỏng nóng ấm chảy ra. May là tôi tránh nhanh, Băng Ngọc thật muốn giết tôi, xém chút nữa đã một kiếm cắt đứt động mạch tay tôi. Xem ra Nàng và tôi không còn là đồng môn mà là kẻ địch. Điều chỉnh lại hô hấp, tôi không hề do dự nữa, sửa thế kiếm, dùng hết toàn lực.
"Nguyệt Nhi, muội sẽ hối hận." Nhìn thấy tôi thay đổi, ánh mắt của Băng Ngọc càng thêm lạnh lùng.
"Băng Ngọc, coi như nể tình đồng môn giữa tỷ và muội, có thể tha cho Kỳ Tử Hi một lần không. Chỉ một lần thôi, được không?" Tôi nỗ lực hài hòa quan hệ giữa chúng tôi.
"Đúng là tình thâm ý trọng. Ngay lúc này muội nên lo nghĩ cho bản thân trước đi!"
Haizzz~~ vậy không nói nhảm nữa, đánh đi.
Tôi và Băng Ngọc không thể phân cao thấp, càng đánh càng khó phân thắng bại. Kỳ Tử Hi nhưng đã đột phá vòng vây, nhanh chóng chạy về phía tôi.
"Chết tiệt, cô còn không nhanh chóng chạy về hướng quân doanh của bản thân, chạy tới chỗ tôi làm cái quái gì." Tôi lo lắng la to. Băng Ngọc thấy tôi thất thần không chú ý, một kiếm đâm mạnh vào bên hông tôi. Cảm giác đau đớn ập tới, tôi biết đã xảy ra chuyện không hay. Ngược lại một chưởng, tôi dùng toàn lực đánh về phía Băng Ngọc, thế công sắc bén, Băng Ngọc không dám chính diện đánh trả, mũi chân điểm nhẹ, lùi về sau vài bước. Nhân cơ hội này, tôi vận khí nhảy tới bên cạnh Kỳ Tử Hi, xách cổ áo của cô ta, quăng về phía đám người đang chạy tới nghĩ cách cứu viện.
"Đi mau!! Lưu thanh sơn đó, không lo không củi đốt. Nhớ kỹ, cô sống tôi sống."
Nhìn cô ta giãy giụa bị người cứu đi, gánh nặng trong lòng của tôi cũng buông xuống. Phía sau có người tấn công, không xoay người, không phản kháng, tôi có chút mệt mỏi. Mũi kiếm lạnh băng đâm thủng thân thể, cảm giác này thật tệ!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.