Chương 17: Ngoại truyện: Kí ức hoàn hảo
Nguyệt Tiên Tử
24/10/2016
Linh hồn cô bay bổng trên không trung,xung quanh ôm lấy cô là một mảng không gian hắc ám yên tĩnh,ý thức cô mờ mịt nhìn xung quanh,cô nhớ đến cô gặp được Vân Nhược Y- một cô bé vừa tội nghiệp vừa đáng thương...
Rồi một ánh sáng vụt qua cuốn linh hồn cô đi,cô cảm thấy linh hồn mình như vỡ vụn,sự đau đớn dằn vặt cô,cô mong sao nó nhanh kết thúc chứ cô không chịu được rồi.Cuối cùng không chống đỡ nổi,cô chìm vào hôn mê.
*****
Hàng mi run rẩy,cô mở mắt,đập vào mắt cô là bầu trời trong xanh,lại nhìn chung quanh chỉ thấy toàn cây cổ thụ chọc trời xa xa thấy được những toà cung điện xa hoa lộng lẫy,nắng chiếu lên cung điện,ánh sáng chói lòa phản chiếu như nói lên giá trị của nó.
Cô hoàn toàn ngạc nhiên nhưng làm cô ngạc nhiên hơn nữa là thân hình cô.Nó nhỏ lại thành đứa trẻ 7 tuổi với lại bàn tay cũng nhỏ lại trắng nõn nhỏ nhắn,cô sờ sờ tóc lòng thầm cản thán tóc mềm mại thật nhưng khi nhìn đến màu sắc của tóc cô trợn mắt nhìn.Trời ơi,tóc của cô là màu đỏ!
Haha,cuối cùng ông trời cũng đã nghe tiếng lòng của cô mà ban cho cô mái tóc đỏ.Nghĩ vậy cô cười hắc hắc tiếng cười vang vọng cả khu rừng.
Sau khi tự kỷ xong cô nhìn chiếc váy mình đang mặc.Ồ!Chiếc váy làm bằng lông con hồ li.Còn cả đôi giày nữa nó làm bằng kim cương.Chà,chắc cô lại xuyên không nữa đây mà,mà chắc xuyên vào tiểu thư danh gia vọng tộc đây mà,nhưng là xuyên vào hiện đại.
Nghĩ đến đây cô hơi buồn cô không được gặp My nữa rồi.Vậy mà cô còn hứa bảo vệ nó nữa kìa.Vì vậy tâm trạng cô rơi xuống đáy cốc,không thèm đánh giá xung quanh nữa.
Cô ngồi giữa vạt cỏ xanh,vùi đầu vào lòng ngồi khóc hu hu.Cô đang cảm thấy đau lòng chán nản tuyệt vọng.Nói chung tâm trạng hỗn độn.
Một bàn tay chạm nhẹ vào vai cô,nhẹ nhàng hỏi:
- Tại sao thánh nữ khóc?Người có chuyện gì buồn sao?Người hãy tâm sự với Lãnh Du,biết đâu Lãnh Du có thể giúp người đấy.
Cô ngẩng đầu lên dùng đôi mắt đỏ hoe đẫm lệ nhìn người đang hỏi mình,cảm thấy người này sao nhìn quen mặt quá,nhìn kĩ thì thấy đây chính là khuôn mặt của Lãnh Du khi nhỏ.Lúc này cậu đang ở độ mười tuổi.Nhìn cậu rất ư là đáng yêu với khuôn mặt bầu bĩnh,khoác trên mình bộ vest đen lịch lãm ra dáng ông cụ non.
Thấy cô cứ nhìn chằm chằm mình mà không phản ứng gì cậu bật cười trêu chọc:
-Có phải thánh nữ nhìn tôi quá đẹp trai nên đem lòng yêu mến rồi không?
Nghe cậu nói cô ngẩn người,cô thấy trong mắt cậu là tình thương của một người anh dành cho người em,cô cười hì hì đáp lại:
-Lãnh Du nhìn giống con cẩu đen phụ hoàng nuôi quá!
Một luồng kí ức về Lãnh Du ập đến đầu cô nên cô có thể đối đáp như vậy đó.
Rồi khung cảnh chuyển đổi,cô bình tĩnh tiếp nhận nhìn xung quanh thì đoán thầm đây là bên trong cung điện.Bây giờ thì cô có thể đại khái đoán ra cô đang ở trong kí ức Vân Nhược Y rồi.
Một mùi thơm của gà tây chiên giòn hấp dẫn cô.Cô đi theo mùi thơm và thấy mấy người hầu nữ đang nấu nướng.Cô dáo dác nhìn quanh thấy không ai không chú ý đến mình thì lén lút định ăn vụng nhưng làm cô hoảng hốt là cô không điều khiển được cơ thể nữa.
"Cộp...cộp" Tiếng bước chân vang lên,hình như là có hai người bước vào,thân thể điều khiển cô quay ra và cô nhìn ra thấy phụ hoàng và mẫu hậu.Phụ hoàng tên Vân Lãnh Phong là một mỹ nam bốn mươi tuổi,trông phụ hoàng rất đẹp trai quyến rũ trong bộ vest trắng,còn ngoại hình thì mỹ khỏi còn nói,tóc đen dài,mắt đen sâu thăm thẳm,...
Mẫu hậu tên Emi Hân Ni cũng là một mỹ nữ sang trọng cao quý trong bộ váy dạ hội ôm sát người,người có mái tóc đỏ hình như cô thừa hưởng từ mẫu hậu thì phải,không chỉ vậy Vân Nhược Y hình như là phiên bản sao của mẫu hậu nhưng khác ở chỗ khí chất mẫu hậu thì nóng bỏng như lửa còn Vân Nhược Y thì lạnh như băng. (Tử: nói như vậy là biết rồi nha đỡ mắc công Tử phải tả lại)
Lần này kí ức về phụ mẫu đến nhanh thì phải.Bởi cô thấy mình đang ở trong khung cảnh khác.
Rồi một ánh sáng vụt qua cuốn linh hồn cô đi,cô cảm thấy linh hồn mình như vỡ vụn,sự đau đớn dằn vặt cô,cô mong sao nó nhanh kết thúc chứ cô không chịu được rồi.Cuối cùng không chống đỡ nổi,cô chìm vào hôn mê.
*****
Hàng mi run rẩy,cô mở mắt,đập vào mắt cô là bầu trời trong xanh,lại nhìn chung quanh chỉ thấy toàn cây cổ thụ chọc trời xa xa thấy được những toà cung điện xa hoa lộng lẫy,nắng chiếu lên cung điện,ánh sáng chói lòa phản chiếu như nói lên giá trị của nó.
Cô hoàn toàn ngạc nhiên nhưng làm cô ngạc nhiên hơn nữa là thân hình cô.Nó nhỏ lại thành đứa trẻ 7 tuổi với lại bàn tay cũng nhỏ lại trắng nõn nhỏ nhắn,cô sờ sờ tóc lòng thầm cản thán tóc mềm mại thật nhưng khi nhìn đến màu sắc của tóc cô trợn mắt nhìn.Trời ơi,tóc của cô là màu đỏ!
Haha,cuối cùng ông trời cũng đã nghe tiếng lòng của cô mà ban cho cô mái tóc đỏ.Nghĩ vậy cô cười hắc hắc tiếng cười vang vọng cả khu rừng.
Sau khi tự kỷ xong cô nhìn chiếc váy mình đang mặc.Ồ!Chiếc váy làm bằng lông con hồ li.Còn cả đôi giày nữa nó làm bằng kim cương.Chà,chắc cô lại xuyên không nữa đây mà,mà chắc xuyên vào tiểu thư danh gia vọng tộc đây mà,nhưng là xuyên vào hiện đại.
Nghĩ đến đây cô hơi buồn cô không được gặp My nữa rồi.Vậy mà cô còn hứa bảo vệ nó nữa kìa.Vì vậy tâm trạng cô rơi xuống đáy cốc,không thèm đánh giá xung quanh nữa.
Cô ngồi giữa vạt cỏ xanh,vùi đầu vào lòng ngồi khóc hu hu.Cô đang cảm thấy đau lòng chán nản tuyệt vọng.Nói chung tâm trạng hỗn độn.
Một bàn tay chạm nhẹ vào vai cô,nhẹ nhàng hỏi:
- Tại sao thánh nữ khóc?Người có chuyện gì buồn sao?Người hãy tâm sự với Lãnh Du,biết đâu Lãnh Du có thể giúp người đấy.
Cô ngẩng đầu lên dùng đôi mắt đỏ hoe đẫm lệ nhìn người đang hỏi mình,cảm thấy người này sao nhìn quen mặt quá,nhìn kĩ thì thấy đây chính là khuôn mặt của Lãnh Du khi nhỏ.Lúc này cậu đang ở độ mười tuổi.Nhìn cậu rất ư là đáng yêu với khuôn mặt bầu bĩnh,khoác trên mình bộ vest đen lịch lãm ra dáng ông cụ non.
Thấy cô cứ nhìn chằm chằm mình mà không phản ứng gì cậu bật cười trêu chọc:
-Có phải thánh nữ nhìn tôi quá đẹp trai nên đem lòng yêu mến rồi không?
Nghe cậu nói cô ngẩn người,cô thấy trong mắt cậu là tình thương của một người anh dành cho người em,cô cười hì hì đáp lại:
-Lãnh Du nhìn giống con cẩu đen phụ hoàng nuôi quá!
Một luồng kí ức về Lãnh Du ập đến đầu cô nên cô có thể đối đáp như vậy đó.
Rồi khung cảnh chuyển đổi,cô bình tĩnh tiếp nhận nhìn xung quanh thì đoán thầm đây là bên trong cung điện.Bây giờ thì cô có thể đại khái đoán ra cô đang ở trong kí ức Vân Nhược Y rồi.
Một mùi thơm của gà tây chiên giòn hấp dẫn cô.Cô đi theo mùi thơm và thấy mấy người hầu nữ đang nấu nướng.Cô dáo dác nhìn quanh thấy không ai không chú ý đến mình thì lén lút định ăn vụng nhưng làm cô hoảng hốt là cô không điều khiển được cơ thể nữa.
"Cộp...cộp" Tiếng bước chân vang lên,hình như là có hai người bước vào,thân thể điều khiển cô quay ra và cô nhìn ra thấy phụ hoàng và mẫu hậu.Phụ hoàng tên Vân Lãnh Phong là một mỹ nam bốn mươi tuổi,trông phụ hoàng rất đẹp trai quyến rũ trong bộ vest trắng,còn ngoại hình thì mỹ khỏi còn nói,tóc đen dài,mắt đen sâu thăm thẳm,...
Mẫu hậu tên Emi Hân Ni cũng là một mỹ nữ sang trọng cao quý trong bộ váy dạ hội ôm sát người,người có mái tóc đỏ hình như cô thừa hưởng từ mẫu hậu thì phải,không chỉ vậy Vân Nhược Y hình như là phiên bản sao của mẫu hậu nhưng khác ở chỗ khí chất mẫu hậu thì nóng bỏng như lửa còn Vân Nhược Y thì lạnh như băng. (Tử: nói như vậy là biết rồi nha đỡ mắc công Tử phải tả lại)
Lần này kí ức về phụ mẫu đến nhanh thì phải.Bởi cô thấy mình đang ở trong khung cảnh khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.