Sửu Nữ Trùng Sinh Chi Quý Nữ Tà Phi
Chương 24
Minh Tử
24/03/2016
Nhấc bước đến nội điện, cả phòng thiết kế đều là cổ kính, vết đồi mồi được
khảm trên bàn trang điểm, mặt trên đặt chiếc gương đồng hình lăng hoa và hộp trang sức đỏ thẫm khắc hình hoa mai. Bên trong ba gian phòng chỉ có một bức bình phong thêu mẫu đơn cao bằng một người, dương quang theo
song cửa hình thoi chiếu lại, khiến cho án thư bằng gỗ hoa lê dường như
rạng rỡ sáng lên, bên cạnh bày các loại danh nhân thư thiếp, cùng hơn
mười án bảo khố nghiên mực, các màu ống đựng bút cùng bút lông, một bên
đặt một chiếc cầm cổ, bình sứ thanh hoa cắm một bông hoa mẫu đơn làm từ
bạch ngọc tinh xảo. Mẫu thân của nàng hẳn là có “một bụng thi thư, là
một vị tài nữ câu toàn.
Bên cạnh thiên điện trong cùng của Ức Y Các là một tàng thư các, trên giá sách chỉnh tề bày rất nhiều loại sách, nàng kiếp trước vì làm Thái tử phi của Phong Hạo Lăng, không muốn bôi đen mặt hắn, sau khi được tứ hôn, liền không ăn không ngủ học tập các loại lễ nghi, cầm kì thi họa đến mức không người có thể sánh bằng. Vốn nàng muốn cho Phong Hạo Lăng một kinh hỉ, nên nàng vẫn chưa cùng kẻ nào nói, nàng đã từng tưởng tượng đến Phong Hạo Lăng nhìn đến nàng sau kinh ngạc cùng vui sướng biểu tình “bất phi tắc dĩ, nhất phi trúng thiên” (tưởng không biết lại đã biết, bỗng chốc vút bay lên trời). Nhưng đến tận trước lúc nàng chết, chung quy vẫn không có cơ hội mở ra phong thái, cũng thế, này đó đều vô dụng, Sở Ngâm Ngọc cô đơn cười nhẹ, cười chính mình kiếp trước chính mình có ý nghĩ này, cười bản thân kiếp này mới lĩnh ngộ ra…
Tuy rằng nàng đọc lướt qua bộ sách rất nhiều, sách trong thư phòng phụ thân, về cơ bản nàng cũng đều có thể nhắm mắt đọc thuộc, nhưng lúc này các loại sách quý hiếm trong tàng thư các nàng vẫn chưa nhìn qua, xem ra về sau có việc để làm, lại nhiều thêm một việc.
Đi đến trước một kệ thuộc về sách y thuật, Sở Ngâm Ngọc tràn đầy hứng thú nhìn sách, mẫu thân nàng đối với phương diện y thuật rất có kiến thức, tùy tay lật xem một quyển sách, là một bộ trân quý do mẫu thân sao chép, nếu có tâm chắc cũng có thể lĩnh hội được trong đó ý tứ.
Cuối cùng ánh mắt dừng lại ở một quyển sách có tên gọi “Cổ kinh”, đây vốn là độc môn tuyệt kỹ của một bộ tộc viễn cổ thuộc vùng biên cảnh Tuyết Vực quốc, nước láng giềng của Phong Tân quốc. Nghe nói loại này cổ thuật bí hiếm, dùng các loại độc trùng mãnh thú, hoa độc dị thảo luyện chế thành, thâm chí cũng có người dùng người sống luyện dưỡng cổ trùng. Người bị hạ cổ sẽ bị tra tấn sống không bằng chết, hơn nữa không có cách cứu chữa, trừ bỏ phương pháp giải cổ độc của bổn môn, không người có thể giải, quả nhiên là khủng bố cực kì.
Rất nhiều người dã tâm bừng bừng tìm cách luyện cổ độc, chính là cũng không có kết quả, không ai có thể tìm được, nhưng vẫn có rất nhiều người tựa như muốn khống chế loại vũ khí khiến con người đau khổ, chỉ cần có loại vũ khí này có thể khống chế được cả thiên hạ, tiến tới thỏa mãn dã tâm của bản thân.
Sở Ngâm Ngọc vui mừng, đôi mắt lộ ra ý cười, “xa tận chân trời, gần ngay trước mắt”, đạt được không hề phí một chút công phu nào. Có này môn tuyệt học, kế hoạch báo thù sau này của nàng càng trở nên thoải mái, chính là khiếm khuyết chuyên môn cổ sư người chỉ dạy, vô sự tự thông cũng cần là trời cho. Tuy nhiên nàng không nghĩ độc bá thiên hạ, cũng không nghĩ tới làm tai họa nhân gian, nhưng là cũng thể khiến người khác dễ dàng hạ cổ bản thân đi, chính là kỹ không áp thân, trước mắt nghiên cứu một ít độc dược để phòng thân, thật sự là nhất cử lưỡng tiện!
Khóe môi có nụ cười yếu ớt, cả người Sở Ngâm Ngọc phát ra ánh sáng mỏng manh. Từ hôm nay trở đi, nàng liền mỗi ngày đều đến đây đọc sách, xem từng quyển một, những thứ có thể dạy nàng bảo hộ chính mình, khiến nàng có được trí tuệ không ai sánh bằng…
Bên cạnh thiên điện trong cùng của Ức Y Các là một tàng thư các, trên giá sách chỉnh tề bày rất nhiều loại sách, nàng kiếp trước vì làm Thái tử phi của Phong Hạo Lăng, không muốn bôi đen mặt hắn, sau khi được tứ hôn, liền không ăn không ngủ học tập các loại lễ nghi, cầm kì thi họa đến mức không người có thể sánh bằng. Vốn nàng muốn cho Phong Hạo Lăng một kinh hỉ, nên nàng vẫn chưa cùng kẻ nào nói, nàng đã từng tưởng tượng đến Phong Hạo Lăng nhìn đến nàng sau kinh ngạc cùng vui sướng biểu tình “bất phi tắc dĩ, nhất phi trúng thiên” (tưởng không biết lại đã biết, bỗng chốc vút bay lên trời). Nhưng đến tận trước lúc nàng chết, chung quy vẫn không có cơ hội mở ra phong thái, cũng thế, này đó đều vô dụng, Sở Ngâm Ngọc cô đơn cười nhẹ, cười chính mình kiếp trước chính mình có ý nghĩ này, cười bản thân kiếp này mới lĩnh ngộ ra…
Tuy rằng nàng đọc lướt qua bộ sách rất nhiều, sách trong thư phòng phụ thân, về cơ bản nàng cũng đều có thể nhắm mắt đọc thuộc, nhưng lúc này các loại sách quý hiếm trong tàng thư các nàng vẫn chưa nhìn qua, xem ra về sau có việc để làm, lại nhiều thêm một việc.
Đi đến trước một kệ thuộc về sách y thuật, Sở Ngâm Ngọc tràn đầy hứng thú nhìn sách, mẫu thân nàng đối với phương diện y thuật rất có kiến thức, tùy tay lật xem một quyển sách, là một bộ trân quý do mẫu thân sao chép, nếu có tâm chắc cũng có thể lĩnh hội được trong đó ý tứ.
Cuối cùng ánh mắt dừng lại ở một quyển sách có tên gọi “Cổ kinh”, đây vốn là độc môn tuyệt kỹ của một bộ tộc viễn cổ thuộc vùng biên cảnh Tuyết Vực quốc, nước láng giềng của Phong Tân quốc. Nghe nói loại này cổ thuật bí hiếm, dùng các loại độc trùng mãnh thú, hoa độc dị thảo luyện chế thành, thâm chí cũng có người dùng người sống luyện dưỡng cổ trùng. Người bị hạ cổ sẽ bị tra tấn sống không bằng chết, hơn nữa không có cách cứu chữa, trừ bỏ phương pháp giải cổ độc của bổn môn, không người có thể giải, quả nhiên là khủng bố cực kì.
Rất nhiều người dã tâm bừng bừng tìm cách luyện cổ độc, chính là cũng không có kết quả, không ai có thể tìm được, nhưng vẫn có rất nhiều người tựa như muốn khống chế loại vũ khí khiến con người đau khổ, chỉ cần có loại vũ khí này có thể khống chế được cả thiên hạ, tiến tới thỏa mãn dã tâm của bản thân.
Sở Ngâm Ngọc vui mừng, đôi mắt lộ ra ý cười, “xa tận chân trời, gần ngay trước mắt”, đạt được không hề phí một chút công phu nào. Có này môn tuyệt học, kế hoạch báo thù sau này của nàng càng trở nên thoải mái, chính là khiếm khuyết chuyên môn cổ sư người chỉ dạy, vô sự tự thông cũng cần là trời cho. Tuy nhiên nàng không nghĩ độc bá thiên hạ, cũng không nghĩ tới làm tai họa nhân gian, nhưng là cũng thể khiến người khác dễ dàng hạ cổ bản thân đi, chính là kỹ không áp thân, trước mắt nghiên cứu một ít độc dược để phòng thân, thật sự là nhất cử lưỡng tiện!
Khóe môi có nụ cười yếu ớt, cả người Sở Ngâm Ngọc phát ra ánh sáng mỏng manh. Từ hôm nay trở đi, nàng liền mỗi ngày đều đến đây đọc sách, xem từng quyển một, những thứ có thể dạy nàng bảo hộ chính mình, khiến nàng có được trí tuệ không ai sánh bằng…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.