Sửu Nữ Trùng Sinh Chi Quý Nữ Tà Phi
Chương 49: Cổ độc Tình Hoa
Minh Tử
05/04/2016
“Đúng thế. Đệ đã
tra đọc rất nhiều sách y thuật, hỏi rất nhiều ngự y giỏi trong cung, đều không tìm được gì. Nhớ ra sư huynh là người y thuật cao siêu, tin tưởng sư huynh nhất định có thể tra rõ nguyên nhân căn bệnh, chữa khỏi cho
Ngọc muội”. Chu Trừng Hoằng vẻ mặt tiếc nuối nói.
“Ngọc muội, đây là sư huynh của ta, Trì Nguyên Hiên, y thuật của huynh ấy rất giỏi, chắc chắn huynh ấy sẽ tìm ra nguyên nhân, đưa ra được phương pháp trị liệu”.
Sở Ngâm Ngọc mỉm cười, hướng Trì Nguyên Hiên gật đầu.
Trong trí nhớ của nàng, hắn chắc là một người ngoại tộc, lục lọi trí nhớ, hóa ra hắn thuộc một dòng họ nổi danh về cổ thuật, tự hồ rất thần bí, có địa vị cao thượng trong thời đại này, nhưng nối dòng lại rất đơn bạc.
Trì Nguyên Hiên nghe xong lời của Chu Trừng Hoằng, quay đầu đánh giá Sở Ngâm Ngọc. Khuôn mặt có chút tái nhợt, hốc mắt lõm sâu, màu sắc cái bớt trên trán đột nhiên hiện rõ, như là muốn thoát ra khỏi khuôn mặt vậy. Tuy rằng ánh mắt nàng quật cường che giấu đi tất cả, nhưng chỉ cần người có y thuật cao minh liếc mắt một cái liền nhìn ra, người này bệnh quấn thân đã lâu.
Dưới con mắt nhìn chăm chú của Trì Nguyên Hiên, trong phòng không khí có chút khẩn trương, giống như đang chờ một cuộc thẩm vấn và phán quyết vậy. Những người quan tâm Sở Ngâm Ngọc đang chờ mong đáp án dự kiến.
Sau một lát, Trì Nguyên Hiên thu hồi ánh mắt, trên mặt tuy vẫn lạnh nhạt như trước, nhưng ánh mắt không khỏi có chút hoang mang.
Nhìn ra sự khó hiểu trong mắt Trì Nguyên Hiên, Chu Trừng Hoằng vội vàng hỏi:
“Sư huynh, như thế nào vậy, có biết được là bệnh gì không?”.
“Đại khái có vài phần nắm chắc, nhưng phải thêm một chút nữa mới đưa ra được kết luận”. Trì Nguyên Hiên trả lời.
“Chuẩn đoán như thế nào?” Chu Trừng Hoằng vội vàng hỏi.
“Ta cần một quả trứng vịt đã luộc chín”. Trì Nguyên Hiên đối với câu hỏi của Chu Trừng Hoằng không hề né tránh, thản nhiên đáp lại.
Xuân Cầm đứng bên cạnh Sở Ngâm Ngọc, một mực chăm chú lắng nghe hai người đối thoại, sợ chỉ cần sơ sẩy…, hai tay gắt gao nắm chặt, móng tay đâm vào da thịt chảy máu lúc nào không hay.
Bệnh của tiểu thư là nỗi lo lắng trong lòng nàng, người khác có thể không biết, nhưng nàng rất rõ ràng, mỗi ngày nhìn tiểu thư lúc phát bệnh, toàn thân đau đớn lăn lộn trên giường, đầu đầy mồ hôi mà vẫn không kêu rên một tiếng. Nàng tuy đau lòng tiểu thư, nhưng lực bất tòng tâm, nay có tia hi vọng cứu tiểu thư, cho dù nàng phải hi sinh cũng không chối từ. Nghe thấy lời Trì Nguyên Hiên, nàng một chút cũng không suy nghĩ nhiều, lập tức trả lời: “Nô tỳ lập tức đi lấy”. Tuy rằng không biết để làm gì, nhưng chỉ cần có một tia hi vọng, thì nàng đều làm.
Sau khi trứng vịt chín được đem đến, mọi người ngạc nhiên khi nhìn thấy Trì Nguyên Hiên cẩn thận bóc vỏ, rồi chọc một chiếc ngân châm trong đó, đưa cho Sở Ngâm Ngọc nói: “Đặt cái này vào trong miệng, cẩn thận không chạm phải kim châm, đợi sau nửa canh giờ thì lấy ra”.
Tuy không hiểu Trì Nguyên Hiên đến tột cùng muốn làm cái gì, Sở Ngâm Ngọc vẫn làm theo lời đặt quả trứng vào trong miệng.
Nàng vẫn luôn tự nhủ với bản thân, không được tin tưởng người khác, nhưng có lẽ do người này tính cách có chút giống với nàng, lạnh lùng, cô đơn, nên nàng nhịn không được tin tưởng hắn một lần.
Bởi vì sợ ảnh hưởng đến Sở Ngâm Ngọc, tất cả mọi người đều ngừng thở, chỉ sợ một tia thở mạnh sẽ làm hỗn loạn toàn bộ quá trình chẩn bệnh, trong phòng im lặng, chỉ nghe thấy tiếng gió thổi qua. Chỉ có Sở Ngâm Ngọc cùng Trì Nguyên Hiên vẫn là vẻ mặt thản nhiên, tựa hồ việc này không có liên quan đến hai người vậy.
Nửa canh giờ rốt cục đã qua, Trì Nguyên Hiên cầm lấy quả trứng đặt ở trên một chiếc đĩa, cẩn thận rút ra chiếc kim, xuyên thấu qua ánh sáng phản lại, thấy trên ngân châm có một tầng màu nâu ánh sáng.
“Có độc!”. Vẫn là Xuân Cầm không nhịn được hét lên, ngân châm biến sắc tức là có độc, điều này ai cũng đều biết rõ.
“Ngọc muội, đây là sư huynh của ta, Trì Nguyên Hiên, y thuật của huynh ấy rất giỏi, chắc chắn huynh ấy sẽ tìm ra nguyên nhân, đưa ra được phương pháp trị liệu”.
Sở Ngâm Ngọc mỉm cười, hướng Trì Nguyên Hiên gật đầu.
Trong trí nhớ của nàng, hắn chắc là một người ngoại tộc, lục lọi trí nhớ, hóa ra hắn thuộc một dòng họ nổi danh về cổ thuật, tự hồ rất thần bí, có địa vị cao thượng trong thời đại này, nhưng nối dòng lại rất đơn bạc.
Trì Nguyên Hiên nghe xong lời của Chu Trừng Hoằng, quay đầu đánh giá Sở Ngâm Ngọc. Khuôn mặt có chút tái nhợt, hốc mắt lõm sâu, màu sắc cái bớt trên trán đột nhiên hiện rõ, như là muốn thoát ra khỏi khuôn mặt vậy. Tuy rằng ánh mắt nàng quật cường che giấu đi tất cả, nhưng chỉ cần người có y thuật cao minh liếc mắt một cái liền nhìn ra, người này bệnh quấn thân đã lâu.
Dưới con mắt nhìn chăm chú của Trì Nguyên Hiên, trong phòng không khí có chút khẩn trương, giống như đang chờ một cuộc thẩm vấn và phán quyết vậy. Những người quan tâm Sở Ngâm Ngọc đang chờ mong đáp án dự kiến.
Sau một lát, Trì Nguyên Hiên thu hồi ánh mắt, trên mặt tuy vẫn lạnh nhạt như trước, nhưng ánh mắt không khỏi có chút hoang mang.
Nhìn ra sự khó hiểu trong mắt Trì Nguyên Hiên, Chu Trừng Hoằng vội vàng hỏi:
“Sư huynh, như thế nào vậy, có biết được là bệnh gì không?”.
“Đại khái có vài phần nắm chắc, nhưng phải thêm một chút nữa mới đưa ra được kết luận”. Trì Nguyên Hiên trả lời.
“Chuẩn đoán như thế nào?” Chu Trừng Hoằng vội vàng hỏi.
“Ta cần một quả trứng vịt đã luộc chín”. Trì Nguyên Hiên đối với câu hỏi của Chu Trừng Hoằng không hề né tránh, thản nhiên đáp lại.
Xuân Cầm đứng bên cạnh Sở Ngâm Ngọc, một mực chăm chú lắng nghe hai người đối thoại, sợ chỉ cần sơ sẩy…, hai tay gắt gao nắm chặt, móng tay đâm vào da thịt chảy máu lúc nào không hay.
Bệnh của tiểu thư là nỗi lo lắng trong lòng nàng, người khác có thể không biết, nhưng nàng rất rõ ràng, mỗi ngày nhìn tiểu thư lúc phát bệnh, toàn thân đau đớn lăn lộn trên giường, đầu đầy mồ hôi mà vẫn không kêu rên một tiếng. Nàng tuy đau lòng tiểu thư, nhưng lực bất tòng tâm, nay có tia hi vọng cứu tiểu thư, cho dù nàng phải hi sinh cũng không chối từ. Nghe thấy lời Trì Nguyên Hiên, nàng một chút cũng không suy nghĩ nhiều, lập tức trả lời: “Nô tỳ lập tức đi lấy”. Tuy rằng không biết để làm gì, nhưng chỉ cần có một tia hi vọng, thì nàng đều làm.
Sau khi trứng vịt chín được đem đến, mọi người ngạc nhiên khi nhìn thấy Trì Nguyên Hiên cẩn thận bóc vỏ, rồi chọc một chiếc ngân châm trong đó, đưa cho Sở Ngâm Ngọc nói: “Đặt cái này vào trong miệng, cẩn thận không chạm phải kim châm, đợi sau nửa canh giờ thì lấy ra”.
Tuy không hiểu Trì Nguyên Hiên đến tột cùng muốn làm cái gì, Sở Ngâm Ngọc vẫn làm theo lời đặt quả trứng vào trong miệng.
Nàng vẫn luôn tự nhủ với bản thân, không được tin tưởng người khác, nhưng có lẽ do người này tính cách có chút giống với nàng, lạnh lùng, cô đơn, nên nàng nhịn không được tin tưởng hắn một lần.
Bởi vì sợ ảnh hưởng đến Sở Ngâm Ngọc, tất cả mọi người đều ngừng thở, chỉ sợ một tia thở mạnh sẽ làm hỗn loạn toàn bộ quá trình chẩn bệnh, trong phòng im lặng, chỉ nghe thấy tiếng gió thổi qua. Chỉ có Sở Ngâm Ngọc cùng Trì Nguyên Hiên vẫn là vẻ mặt thản nhiên, tựa hồ việc này không có liên quan đến hai người vậy.
Nửa canh giờ rốt cục đã qua, Trì Nguyên Hiên cầm lấy quả trứng đặt ở trên một chiếc đĩa, cẩn thận rút ra chiếc kim, xuyên thấu qua ánh sáng phản lại, thấy trên ngân châm có một tầng màu nâu ánh sáng.
“Có độc!”. Vẫn là Xuân Cầm không nhịn được hét lên, ngân châm biến sắc tức là có độc, điều này ai cũng đều biết rõ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.