Sửu Nữ Trùng Sinh Chi Quý Nữ Tà Phi
Chương 11: Trừng trị ác tỳ (2)
Minh Tử
08/03/2016
“Tiểu thư, nô tỳ không có việc gì, không cần nghỉ ngơi. Ngài bệnh vừa mới khỏi, vẫn là khiến cho nô tỳ đến hầu hạ ngài đi!”.
Được Sở Ngâm Ngọc nâng vào Thanh Ngọc uyển sau, Xuân Cầm tuy rằng thân thể vẫn có chút lạnh cứng ngắc, nhưng cũng không dám nghỉ ngơi. Tiểu thư đối với nàng vô cùng tốt, chính là nàng không thể cấp tiểu thư thêm phiền toái, đưa tới người khác nhàn thoại. Tiểu thư từ nhỏ liền tự ti yếu đuối, bị mọi người khi dễ, nhất là các tiểu thư trong phủ. Tiểu thư lúc nào cũng không tính toán, này đây lấy đức báo oán! Phong di nương ngày thường đối với tiểu thư như con đẻ của mình, nhưng chỉ có nàng tinh tường biết, ngày thường nàng ta đã giấu tiểu thư làm bao chuyện thương thiên hại lí, nhưng nàng lại không dám nói cho tiểu thư. Một là sợ ấn tượng của tiểu thư đối với Phong di nương, làm cho tiểu thư vốn đã đủ thê thảm cuộc sống, sau khi cùng di nương trở mặt lại càng thê thảm. Hầu gia tuy rằng yêu thương tiểu thư, nhưng là hàng năm đóng ngoài biên cương, nước xa không cứu được lửa gần. Hai là, mỗi lần nàng hướng tiểu thư nói, tiểu thư đều là một bộ nghi ngờ, bênh vực di nương. Đúng là, Phong di nương bề ngoài thập phần cẩn thận, khiến ai cũng không tin tưởng nàng lời nói. Bỏ đi, tiểu thư đơn thuần thiện lương như vậy, khiến cho nàng vui vẻ sống đi, lấy Quốc công phủ địa vị, Hầu gia uy nghiêm, thân phận con vợ cả, còn có tiểu thư ngoại tổ phụ uy danh, tin tưởng tiểu thư nhất định có thể tìm được một người tốt gả cho, an ổn vượt qua kiếp này. Suy tư mãi, cất nhắc lợi hại sau, nàng chỉ cầu có thể ở bên cạnh tiểu thư hầu hạ, bảo vệ tiểu thư một đời bình an, cũng là báo đáp tiểu thư ơn huệ.
“Không cho động. Đâu cũng không cho đi, ngoan ngoãn nằm trên giường nghỉ ngơi”. Ngăn lại Xuân Cầm muốn xuống giường, Sở Ngâm Ngọc lời nói vốn sẵn giọng, nhưng bên trong lại thân thiết vô cùng. Của nàng này tiểu nha đầu, tình như tỷ muội, mặc dù không được đến chỗ tốt gì, lại vẫn cứ ở bên nàng, nhận hết ủy khuất cùng tra tấn. Tâm tư linh lung không thua gì Thanh Hòa, chính là hơn vài phần tận tâm với nàng, thế nên mới bị Thanh Hòa nắm trong tay. Theo địa phủ dạo qua một vòng mới biết được thiện ác xung quanh bản thân. Nhìn Xuân Cầm trong mắt ôn nhu, Sở Ngâm Ngọc lạnh như băng ánh mắt có chút nhu hòa, cúi người vì Xuân Cầm dịch tốt chăn, kìm không được than nhẹ: “Có thể sống, thật tốt!”.
Đúng vậy, có thể sống, thật tốt. Nói không riêng gì Xuân Cầm , cũng chính là nàng.
Xuân Cầm nhìn nhà mình tiểu thư, trơn bóng làn da, non mềm đến độ có thể kháp ra thủy, tinh xảo cái mũi, môi hồng tựa son, khi cười tình ý vô hạn, ánh mắt gian ôn nhu như mặt hồ mùa thu, nếu không phải trên trán cái bớt, nhất định có thể so với Phong Tân đệ nhất mỹ nhân – tam tiểu thư, càng thêm một bậc. Nhưng lần này thấy tiểu thư, có thể là do phong hàn nhập thể, lãnh hồ đồ, vẫn là cảm giác khác nói không lên lời. Chính là cảm thấy tiểu thư tựa như thay đổi một người khác, có chút xa lạ, quanh thân tản ra lạnh như băng hơi thở, thêm vài phần khí thế cường đại, mặc kệ thế nào, chỉ cần là tiểu thư, nàng thích!
Mai lâm.
Đại tuyết nhẹ nhàng, đầy trời bay múa, trắng noãn dày trọng bao trùm khắp mặt đất, bốn phía yên tĩnh. Trong đình dạ minh châu tản ra ánh sáng, ngay khi màn đêm buông xuống, hắc ám đột hiển cùng ban ngày giống nhau ánh sáng.
Dưới gốc cây Thanh Hòa, toàn thân đôi đầy tuyết đọng, có hơn một thước dày, từ vẻ mặt oán hận đến cứng ngắc biểu tình, cho đến khi không nhìn thấy khuôn mặt, muốn đứng lên nhưng dưới sự cưỡng chế của đại tuyết, cũng dần mất đi sự chống cự, trải qua quỳ nhiều cái canh giờ, suy nghĩ cũng bất giác theo bông tuyết bay lác đác…
Được Sở Ngâm Ngọc nâng vào Thanh Ngọc uyển sau, Xuân Cầm tuy rằng thân thể vẫn có chút lạnh cứng ngắc, nhưng cũng không dám nghỉ ngơi. Tiểu thư đối với nàng vô cùng tốt, chính là nàng không thể cấp tiểu thư thêm phiền toái, đưa tới người khác nhàn thoại. Tiểu thư từ nhỏ liền tự ti yếu đuối, bị mọi người khi dễ, nhất là các tiểu thư trong phủ. Tiểu thư lúc nào cũng không tính toán, này đây lấy đức báo oán! Phong di nương ngày thường đối với tiểu thư như con đẻ của mình, nhưng chỉ có nàng tinh tường biết, ngày thường nàng ta đã giấu tiểu thư làm bao chuyện thương thiên hại lí, nhưng nàng lại không dám nói cho tiểu thư. Một là sợ ấn tượng của tiểu thư đối với Phong di nương, làm cho tiểu thư vốn đã đủ thê thảm cuộc sống, sau khi cùng di nương trở mặt lại càng thê thảm. Hầu gia tuy rằng yêu thương tiểu thư, nhưng là hàng năm đóng ngoài biên cương, nước xa không cứu được lửa gần. Hai là, mỗi lần nàng hướng tiểu thư nói, tiểu thư đều là một bộ nghi ngờ, bênh vực di nương. Đúng là, Phong di nương bề ngoài thập phần cẩn thận, khiến ai cũng không tin tưởng nàng lời nói. Bỏ đi, tiểu thư đơn thuần thiện lương như vậy, khiến cho nàng vui vẻ sống đi, lấy Quốc công phủ địa vị, Hầu gia uy nghiêm, thân phận con vợ cả, còn có tiểu thư ngoại tổ phụ uy danh, tin tưởng tiểu thư nhất định có thể tìm được một người tốt gả cho, an ổn vượt qua kiếp này. Suy tư mãi, cất nhắc lợi hại sau, nàng chỉ cầu có thể ở bên cạnh tiểu thư hầu hạ, bảo vệ tiểu thư một đời bình an, cũng là báo đáp tiểu thư ơn huệ.
“Không cho động. Đâu cũng không cho đi, ngoan ngoãn nằm trên giường nghỉ ngơi”. Ngăn lại Xuân Cầm muốn xuống giường, Sở Ngâm Ngọc lời nói vốn sẵn giọng, nhưng bên trong lại thân thiết vô cùng. Của nàng này tiểu nha đầu, tình như tỷ muội, mặc dù không được đến chỗ tốt gì, lại vẫn cứ ở bên nàng, nhận hết ủy khuất cùng tra tấn. Tâm tư linh lung không thua gì Thanh Hòa, chính là hơn vài phần tận tâm với nàng, thế nên mới bị Thanh Hòa nắm trong tay. Theo địa phủ dạo qua một vòng mới biết được thiện ác xung quanh bản thân. Nhìn Xuân Cầm trong mắt ôn nhu, Sở Ngâm Ngọc lạnh như băng ánh mắt có chút nhu hòa, cúi người vì Xuân Cầm dịch tốt chăn, kìm không được than nhẹ: “Có thể sống, thật tốt!”.
Đúng vậy, có thể sống, thật tốt. Nói không riêng gì Xuân Cầm , cũng chính là nàng.
Xuân Cầm nhìn nhà mình tiểu thư, trơn bóng làn da, non mềm đến độ có thể kháp ra thủy, tinh xảo cái mũi, môi hồng tựa son, khi cười tình ý vô hạn, ánh mắt gian ôn nhu như mặt hồ mùa thu, nếu không phải trên trán cái bớt, nhất định có thể so với Phong Tân đệ nhất mỹ nhân – tam tiểu thư, càng thêm một bậc. Nhưng lần này thấy tiểu thư, có thể là do phong hàn nhập thể, lãnh hồ đồ, vẫn là cảm giác khác nói không lên lời. Chính là cảm thấy tiểu thư tựa như thay đổi một người khác, có chút xa lạ, quanh thân tản ra lạnh như băng hơi thở, thêm vài phần khí thế cường đại, mặc kệ thế nào, chỉ cần là tiểu thư, nàng thích!
Mai lâm.
Đại tuyết nhẹ nhàng, đầy trời bay múa, trắng noãn dày trọng bao trùm khắp mặt đất, bốn phía yên tĩnh. Trong đình dạ minh châu tản ra ánh sáng, ngay khi màn đêm buông xuống, hắc ám đột hiển cùng ban ngày giống nhau ánh sáng.
Dưới gốc cây Thanh Hòa, toàn thân đôi đầy tuyết đọng, có hơn một thước dày, từ vẻ mặt oán hận đến cứng ngắc biểu tình, cho đến khi không nhìn thấy khuôn mặt, muốn đứng lên nhưng dưới sự cưỡng chế của đại tuyết, cũng dần mất đi sự chống cự, trải qua quỳ nhiều cái canh giờ, suy nghĩ cũng bất giác theo bông tuyết bay lác đác…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.