Chương 25
Vân Quá Thị Phi
11/10/2016
CHƯƠNG 25: Cắt áo đoạn nghĩa
Thụy Tuyết đẩy cửa ra, Phụng Minh nằm nghiêng trên tháp thượng, mặt hướng vào trong, không biết đang ngủ hay đang thức.
Nhìn thoáng qua bữa tối trên bàn, Phụng vương lại không động đũa.
Phụng quốc nằm phía Nam, tuy không hạ tuyết, nhưng trời cũng dần dần lạnh lên. Thân thể Phụng vương rất tốt, dù mọi người nghe đồn hắn bị Trục Lộc hầu xem như nữ nhân, nhưng Phụng Minh là xuất thân võ tướng, sớm muốn bộc lộ tài năng, đã từng mang binh Nam chinh Bắc chiến.
Đơn giản là vì chuyện trường chủ hồi hương thăm nhà trước đó mấy người, Phụng Minh cùng Triệu Lục nháo một trận, trừ bỏ lộ diện lúc lên triều, căn bản thời điểm khác đều không thấy Triệu Lục.
Phụng Minh có chút rầu rĩ không vui, lại ngại thể diện vua của một nước, không muốn cúi đầu.
Lúc này sứ thần của Tiết Quân Lương tới, nói hoàng hậu gặp chuyện bị kinh hách, không có biện pháp trở lại.
Phụng Minh mới biết mình bị Tiết Quân Lương chơi xỏ, giận dữ công tâm mà đổ bệnh, mười ngày không tốt lên.
Thụy Tuyết là người bên cạnh Triệu Lục, được tỉ mỉ bồi dưỡng, nhưng nàng là nữ tử, hầu hạ Phụng Minh lâu dài, biết tình cảm của Phụng vương đối với Hầu gia không phải vài ba câu có thể nói hết, dần dần có chút không đành lòng, bất quá nàng thân đơn lực mỏng, không có quyền thế, cho dù có quyền thế, cũng không ngăn cản được gì, chuyện này không đơn giản vấn đề đơn giản giữa người với người, mà là vẫn đề giữa hai quốc gia.
Thụy Tuyết đi qua, nhẹ giọng nói: “Đại vương, dùng bữa a.”
Phụng Minh không lên tiếng, nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
Thụy Tuyết nói: “Đại vương, ngài đặt Hầu gia trong lòng, ngài cũng hiểu rõ Hầu gia nhất, nhiều ngày qua Hầu gia cũng không vui vẻ, không tiến cung, kỳ thật là vì sĩ diện, Đại vương chớ nghĩ nhiều.”
Phụng Minh đột nhiên cười một tiếng, xoay người lại, vẫn nằm như cũ, nhưng mắt nhìn chằm chằm Thụy Tuyết, khiến Thụy Tuyết có chút chột dạ.
“Ngươi nói không sai.” Phụng Minh nói: “Ta đem y đặt trong tâm, đặt nhiều năm như vậy, nhưng y vẫn không để ý ta… Cô là ngôi cửu ngũ, không ai dám đối với cô như vậy, cho dù… Cho dù ta không phải quân vương, cũng nên cho ta chút tôn nghiêm chứ.”
“Đại vương, ngài…”
Thụy Tuyết nghe hắn nói bi thiết, trong lòng đều lên men, lời của nàng còn chưa nói xong đã bị đối phương ngăn lại .
Phụng Minh nói: “Thụy Tuyết a, ta biết, toàn bộ Hầu gia quý phủ, chỉ có ngươi thiệt tình tốt với ta, không chỉ Hầu phủ, mà cả triều đình, nhắc tới ta cũng đầy khinh thường. Nếu ta… Nếu ta không thật sự thích Triệu Lục, sao đồng y buông tôn nghiêm, mỗi lần đều hèn mọn cầu y!”
Thụy Tuyết nghĩ muốn giải thích, nàng nhìn ra được, Phụng Minh quan tâm Trục Lộc hầu, Hầu gia cũng hiểu được, chỉ tiếc bọn họ đứng ở hai phe đối địch.
Chính là Thụy Tuyết không thể nói gì…
Phụng Minh cười một tiếng, “Ngươi đừng thương tâm, nên là ta thương tâm mới đúng.”
Hắn nói xong đứng dậy, cầm đao treo trên tường, mãnh liệt rút đao ra khỏi vỏ, cắt đứt một mảnh áo, động tác lưu loát như mây bay nước chảy, nào giống đang sinh bệnh.
Phụng Minh ném vạt áo minh hoàng vào tay Thụy Tuyết, bình thản nói: “Ngươi đi đi, giao cho Triệu Lục, ngươi… Về sau cũng không cần tiến cung, hảo hảo đi theo Hầu gia.”
Thụy Tuyết hai tay nắm chặt vạt áo, run giọng nói: “Nô tỳ… Quỳ an.”
Triệu Lục hiển nhiên biết cái này có ý gì, cắt áo đoạn nghĩa, kỳ thật là kết quả y muốn, y nắm chặt vạt áo minh hoàng, thở phào một hơi, rồi lại cười khổ cười khổ một tiếng.
Ngày thứ hai, Tả tướng vì chuyện trường chủ thăm viếng mà chịu đòn nhận tội, dập đầu nói mình lo lắng không chu toàn, Phụng vương sai người kéo Tả tướng ra ngoài phạt trượng, tuy Tả tướng đã có tuổi, nhưng không chút thủ hạ lưu tình, người thay ông cầu tình cũng bị phạt, sau đó không ai dám đứng ra nói chuyện.
Phụng Minh lành lạnh nói: “Kết đảng cũng được, đả kích nhau cũng được, lúc ấy là ai dâng sớ thỉnh trường chủ quay về? Vì tư tâm mà bất kể hậu quả, các ngươi muốn bức vua thoái vị sao!”
Một điện đại thần bị uy nghiêm của Phụng Minh dọa sợ không nhẹ, từ khi hắn sủng Trục Lộc hầu tới nay, rất ít vào triều, rất ít xử lý hướng sự, càng ít đại phát lôi đình.
Phụng vương giải quyết việc chung, phạt trượng Tả tướng, phạt bổng lộc, lúc đầu Tả tướng còn không phục, cho rằng Phụng vương thiên vị Triệu Lục, nhưng vừa nghe Phụng vương nói tới kết đảng, lập tức im lặng.
Tả tướng là cựu thần của Phụng quốc, trung thành và tận tâm ai cũng biết, nhưng cựu thần trung thành cũng có tư tâm, quyền lực lớn sẽ tham lam, thế lực của Tả tướng và thế lực của Triệu Lục luôn luôn bất hòa, đả kích xa lánh nhau đã sớm không phải bí mật.
Khiến các đại thần kỳ quái chính là, Phụng vương trách phạt Tả tướng, nhưng không ca ngợi Triệu Lục, nếu là trước kia đã sớm cho Triệu Lục thăng quan tiến chức, mà hiện tại lại không đề cập tới.
Cứ như vậy qua vài ngày, không khí quỷ dị khiến mọi người sôi nổi đoán, có lẽ Đại vương đã chán ghét Trục Lộc hầu, dù sao Triệu Lục là một nam nhân, vừa không trẻ tuổi, vừa không xinh đẹp, sủng vài năm cũng tới lúc chán ghét.
———
Tiết Quân Lương vì quái mộng kia, mấy ngày nay rất ít đến Vân Phượng cung, hiển nhiên Đằng Vân vui vẻ nhàn rỗi.
Tiểu thái tử có đến đây một lần, Tiết Bội biết thân thể Đằng Vân không tốt, cũng không quấy rầy nhiều, chính là Đằng Thiển Y luôn ở đây.
Lần trước Đằng Thiển Y gặp Tiết vương tại Vân Phượng cung, nếm tới ngon ngọt, liền rảnh rỗi chạy tới, khiến Đằng Vân vô cùng đau đầu.
Bên người Đằng Vân có Tụ Dao chiếu cố, hơn nữa Khương Dụ cũng ở, nghỉ ngơi quả thực không tồi. Khương Dụ tận chức tận trách, đừng nhìn Tiết Quân Lương không đến, nhưng Tiết vương có tai mắt trong này, nhất cử nhất động của Vân Phượng cung, y cũng biết rành mạch.
Lần thứ tư Đằng Thiển Y tới thăm hoàng hậu, còn chưa vào Vân Phượng cung, đã bị Khương Dụ ngăn cản, bảo Đằng Thiển Y đến gặp Tiết Quân Lương.
Đằng Thiển Y hưng phấn, cho là ngày mình đổi đời đã tới, tưởng mấy ngày qua đến thăm hỏi, hoàng hậu thay mình nói ngọt vài câu, nên Tiết vương mới triệu nàng qua.
Nhưng vào tẩm cung Tiết vương mới phát hiện không phải như vậy, sắc mặt Tiết Quân Lương không tốt, nói không tốt cũng không khó coi, chỉ thản nhiên hỏi: “Nghe nói nhiều ngày qua ái phi đều tới Vân Phượng cung.”
Đằng Thiển Y ôn nhu đáp: “Bẩm bệ hạ, là nô tì quan tâm thân thể Hoàng hậu nương nương.”
Tiết Quân Lương cười nói: “Đúng vậy, ngay cả Đức phi đều đã nhìn ra.”
“Đức phi?”
Trong lòng Đằng Thiển Y lộp bộp một tiếng, âm thầm cảm thấy không thích hợp.
Tiết Quân Lương nói: “Mới vừa rồi Đức phi lại đây nói, đã nhiều ngày ngươi luôn tới tẩm cung của hoàng hậu, quấy rầy hoàng hậu nghỉ ngơi, không cách nào dưỡng bệnh.”
“Nô tì… Nô tì…”
Đằng Thiển Y nào biết Đức phi đã chạy tới nói láo, Đức phi nơi chốn châm chọc mình, lần trước chạy đến cung của mình giương oai, lần này còn vu hãm mình, Đằng Thiển Y cảm thấy ủy khuất, khóc lóc kể lể nói: “Nô tì cũng là có hảo ý.”
Tiết Quân Lương chẳng nói gì thêm, chỉ để Đằng Thiển Y trở về.
Đằng Thiển Y không thể đi Vân Phượng cung, lại không dám trêu chọc Đức phi, dù sao phi tử kia nổi danh điêu ngoa, dù hiện tại không được sủng, nhưng cũng từng phong quang, ai biết khi nào Tiết vương lại sủng ái nàng.
Tiết Hậu Dương ở kinh thành ngây người đã mấy tháng, vốn nên quay về biên cương, nhưng hiện tại Tiết vương sai Đằng Thường tra chuyện hoàng hậu, hắn lại không muốn đi một mình, dù sao để Đằng Thường ở lại kinh thành, hắn không quá yên tâm.
Kéo dài mấy ngày, lại khiến người rèm pha, đột nhiên Tiết Hậu Dương nhận được công báo, nói Trấn Cương hầu Tiết Ngọc muốn vào kinh tế điện tiên hoàng, công báo đưa chậm, người đã đến nơi.
Thụy Tuyết đẩy cửa ra, Phụng Minh nằm nghiêng trên tháp thượng, mặt hướng vào trong, không biết đang ngủ hay đang thức.
Nhìn thoáng qua bữa tối trên bàn, Phụng vương lại không động đũa.
Phụng quốc nằm phía Nam, tuy không hạ tuyết, nhưng trời cũng dần dần lạnh lên. Thân thể Phụng vương rất tốt, dù mọi người nghe đồn hắn bị Trục Lộc hầu xem như nữ nhân, nhưng Phụng Minh là xuất thân võ tướng, sớm muốn bộc lộ tài năng, đã từng mang binh Nam chinh Bắc chiến.
Đơn giản là vì chuyện trường chủ hồi hương thăm nhà trước đó mấy người, Phụng Minh cùng Triệu Lục nháo một trận, trừ bỏ lộ diện lúc lên triều, căn bản thời điểm khác đều không thấy Triệu Lục.
Phụng Minh có chút rầu rĩ không vui, lại ngại thể diện vua của một nước, không muốn cúi đầu.
Lúc này sứ thần của Tiết Quân Lương tới, nói hoàng hậu gặp chuyện bị kinh hách, không có biện pháp trở lại.
Phụng Minh mới biết mình bị Tiết Quân Lương chơi xỏ, giận dữ công tâm mà đổ bệnh, mười ngày không tốt lên.
Thụy Tuyết là người bên cạnh Triệu Lục, được tỉ mỉ bồi dưỡng, nhưng nàng là nữ tử, hầu hạ Phụng Minh lâu dài, biết tình cảm của Phụng vương đối với Hầu gia không phải vài ba câu có thể nói hết, dần dần có chút không đành lòng, bất quá nàng thân đơn lực mỏng, không có quyền thế, cho dù có quyền thế, cũng không ngăn cản được gì, chuyện này không đơn giản vấn đề đơn giản giữa người với người, mà là vẫn đề giữa hai quốc gia.
Thụy Tuyết đi qua, nhẹ giọng nói: “Đại vương, dùng bữa a.”
Phụng Minh không lên tiếng, nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
Thụy Tuyết nói: “Đại vương, ngài đặt Hầu gia trong lòng, ngài cũng hiểu rõ Hầu gia nhất, nhiều ngày qua Hầu gia cũng không vui vẻ, không tiến cung, kỳ thật là vì sĩ diện, Đại vương chớ nghĩ nhiều.”
Phụng Minh đột nhiên cười một tiếng, xoay người lại, vẫn nằm như cũ, nhưng mắt nhìn chằm chằm Thụy Tuyết, khiến Thụy Tuyết có chút chột dạ.
“Ngươi nói không sai.” Phụng Minh nói: “Ta đem y đặt trong tâm, đặt nhiều năm như vậy, nhưng y vẫn không để ý ta… Cô là ngôi cửu ngũ, không ai dám đối với cô như vậy, cho dù… Cho dù ta không phải quân vương, cũng nên cho ta chút tôn nghiêm chứ.”
“Đại vương, ngài…”
Thụy Tuyết nghe hắn nói bi thiết, trong lòng đều lên men, lời của nàng còn chưa nói xong đã bị đối phương ngăn lại .
Phụng Minh nói: “Thụy Tuyết a, ta biết, toàn bộ Hầu gia quý phủ, chỉ có ngươi thiệt tình tốt với ta, không chỉ Hầu phủ, mà cả triều đình, nhắc tới ta cũng đầy khinh thường. Nếu ta… Nếu ta không thật sự thích Triệu Lục, sao đồng y buông tôn nghiêm, mỗi lần đều hèn mọn cầu y!”
Thụy Tuyết nghĩ muốn giải thích, nàng nhìn ra được, Phụng Minh quan tâm Trục Lộc hầu, Hầu gia cũng hiểu được, chỉ tiếc bọn họ đứng ở hai phe đối địch.
Chính là Thụy Tuyết không thể nói gì…
Phụng Minh cười một tiếng, “Ngươi đừng thương tâm, nên là ta thương tâm mới đúng.”
Hắn nói xong đứng dậy, cầm đao treo trên tường, mãnh liệt rút đao ra khỏi vỏ, cắt đứt một mảnh áo, động tác lưu loát như mây bay nước chảy, nào giống đang sinh bệnh.
Phụng Minh ném vạt áo minh hoàng vào tay Thụy Tuyết, bình thản nói: “Ngươi đi đi, giao cho Triệu Lục, ngươi… Về sau cũng không cần tiến cung, hảo hảo đi theo Hầu gia.”
Thụy Tuyết hai tay nắm chặt vạt áo, run giọng nói: “Nô tỳ… Quỳ an.”
Triệu Lục hiển nhiên biết cái này có ý gì, cắt áo đoạn nghĩa, kỳ thật là kết quả y muốn, y nắm chặt vạt áo minh hoàng, thở phào một hơi, rồi lại cười khổ cười khổ một tiếng.
Ngày thứ hai, Tả tướng vì chuyện trường chủ thăm viếng mà chịu đòn nhận tội, dập đầu nói mình lo lắng không chu toàn, Phụng vương sai người kéo Tả tướng ra ngoài phạt trượng, tuy Tả tướng đã có tuổi, nhưng không chút thủ hạ lưu tình, người thay ông cầu tình cũng bị phạt, sau đó không ai dám đứng ra nói chuyện.
Phụng Minh lành lạnh nói: “Kết đảng cũng được, đả kích nhau cũng được, lúc ấy là ai dâng sớ thỉnh trường chủ quay về? Vì tư tâm mà bất kể hậu quả, các ngươi muốn bức vua thoái vị sao!”
Một điện đại thần bị uy nghiêm của Phụng Minh dọa sợ không nhẹ, từ khi hắn sủng Trục Lộc hầu tới nay, rất ít vào triều, rất ít xử lý hướng sự, càng ít đại phát lôi đình.
Phụng vương giải quyết việc chung, phạt trượng Tả tướng, phạt bổng lộc, lúc đầu Tả tướng còn không phục, cho rằng Phụng vương thiên vị Triệu Lục, nhưng vừa nghe Phụng vương nói tới kết đảng, lập tức im lặng.
Tả tướng là cựu thần của Phụng quốc, trung thành và tận tâm ai cũng biết, nhưng cựu thần trung thành cũng có tư tâm, quyền lực lớn sẽ tham lam, thế lực của Tả tướng và thế lực của Triệu Lục luôn luôn bất hòa, đả kích xa lánh nhau đã sớm không phải bí mật.
Khiến các đại thần kỳ quái chính là, Phụng vương trách phạt Tả tướng, nhưng không ca ngợi Triệu Lục, nếu là trước kia đã sớm cho Triệu Lục thăng quan tiến chức, mà hiện tại lại không đề cập tới.
Cứ như vậy qua vài ngày, không khí quỷ dị khiến mọi người sôi nổi đoán, có lẽ Đại vương đã chán ghét Trục Lộc hầu, dù sao Triệu Lục là một nam nhân, vừa không trẻ tuổi, vừa không xinh đẹp, sủng vài năm cũng tới lúc chán ghét.
———
Tiết Quân Lương vì quái mộng kia, mấy ngày nay rất ít đến Vân Phượng cung, hiển nhiên Đằng Vân vui vẻ nhàn rỗi.
Tiểu thái tử có đến đây một lần, Tiết Bội biết thân thể Đằng Vân không tốt, cũng không quấy rầy nhiều, chính là Đằng Thiển Y luôn ở đây.
Lần trước Đằng Thiển Y gặp Tiết vương tại Vân Phượng cung, nếm tới ngon ngọt, liền rảnh rỗi chạy tới, khiến Đằng Vân vô cùng đau đầu.
Bên người Đằng Vân có Tụ Dao chiếu cố, hơn nữa Khương Dụ cũng ở, nghỉ ngơi quả thực không tồi. Khương Dụ tận chức tận trách, đừng nhìn Tiết Quân Lương không đến, nhưng Tiết vương có tai mắt trong này, nhất cử nhất động của Vân Phượng cung, y cũng biết rành mạch.
Lần thứ tư Đằng Thiển Y tới thăm hoàng hậu, còn chưa vào Vân Phượng cung, đã bị Khương Dụ ngăn cản, bảo Đằng Thiển Y đến gặp Tiết Quân Lương.
Đằng Thiển Y hưng phấn, cho là ngày mình đổi đời đã tới, tưởng mấy ngày qua đến thăm hỏi, hoàng hậu thay mình nói ngọt vài câu, nên Tiết vương mới triệu nàng qua.
Nhưng vào tẩm cung Tiết vương mới phát hiện không phải như vậy, sắc mặt Tiết Quân Lương không tốt, nói không tốt cũng không khó coi, chỉ thản nhiên hỏi: “Nghe nói nhiều ngày qua ái phi đều tới Vân Phượng cung.”
Đằng Thiển Y ôn nhu đáp: “Bẩm bệ hạ, là nô tì quan tâm thân thể Hoàng hậu nương nương.”
Tiết Quân Lương cười nói: “Đúng vậy, ngay cả Đức phi đều đã nhìn ra.”
“Đức phi?”
Trong lòng Đằng Thiển Y lộp bộp một tiếng, âm thầm cảm thấy không thích hợp.
Tiết Quân Lương nói: “Mới vừa rồi Đức phi lại đây nói, đã nhiều ngày ngươi luôn tới tẩm cung của hoàng hậu, quấy rầy hoàng hậu nghỉ ngơi, không cách nào dưỡng bệnh.”
“Nô tì… Nô tì…”
Đằng Thiển Y nào biết Đức phi đã chạy tới nói láo, Đức phi nơi chốn châm chọc mình, lần trước chạy đến cung của mình giương oai, lần này còn vu hãm mình, Đằng Thiển Y cảm thấy ủy khuất, khóc lóc kể lể nói: “Nô tì cũng là có hảo ý.”
Tiết Quân Lương chẳng nói gì thêm, chỉ để Đằng Thiển Y trở về.
Đằng Thiển Y không thể đi Vân Phượng cung, lại không dám trêu chọc Đức phi, dù sao phi tử kia nổi danh điêu ngoa, dù hiện tại không được sủng, nhưng cũng từng phong quang, ai biết khi nào Tiết vương lại sủng ái nàng.
Tiết Hậu Dương ở kinh thành ngây người đã mấy tháng, vốn nên quay về biên cương, nhưng hiện tại Tiết vương sai Đằng Thường tra chuyện hoàng hậu, hắn lại không muốn đi một mình, dù sao để Đằng Thường ở lại kinh thành, hắn không quá yên tâm.
Kéo dài mấy ngày, lại khiến người rèm pha, đột nhiên Tiết Hậu Dương nhận được công báo, nói Trấn Cương hầu Tiết Ngọc muốn vào kinh tế điện tiên hoàng, công báo đưa chậm, người đã đến nơi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.