Quyển 1 - Chương 9: Anh Hùng Rơm (3)
Thụ Hạ Dã Hồ
09/04/2013
Trong lòng Thác Bạt Dã vô cùng mừng rỡ, biết rõ bọn họ vẫn chưa hoàn toàn nắm chắc nên cười ha ha: “Ta chỉ là một người giúp việc pha trà, rót nước, nấu cơm, nướng thịt bên cạnh Thanh Đế. Còn môn sinh của Thanh Đế ư, ta thực chưa có cái phúc ấy đâu.” Bạch Long Lộc đứng bên cạnh hắn thấy thế cũng hi ha cười theo.
Thác Bạt Dã lại xoay người, lấy từ trong người ra một viên Thần Nông đan cố ý nói lớn với Đoạn Dật Khải: “A, đây là đan Thanh Đế cấp cho ta, ngươi hãy ăn vào đi.” Đoạn Dật Khải nghe nói là đồ của Thanh Đế cho thì trong lòng đã muốn cự tuyệt, nhưng lại thấy Thác Bạt Dã nháy mắt với hắn rồi thì thầm nói: “Cái này không phải của Thanh Đế, ngươi cứ yên tâm ăn vào đi.”
Đoạn Dật Khải ngẩn người, trong lòng không hiểu sao lại thấy tên thiếu niên trước mặt này rất đáng tin, lập tức há mồm nuốt viên thuốc xuống. Viên thuốc vừa vào miệng đã thấy một luồng khí ấm áp thông qua họng xuống dưới khiến cho khắp cơ thể có cảm giác vô cùng nóng nực khó chịu. Trong lòng hắn mừng rỡ, biết đây là bảo dược nên lập tức vận khí điều dưỡng.
Thập Tứ lang và lão già áo đen thấy Thác Bạt Dã đưa đan dược cho Đoạn Duật Khải lập tức trong lòng vô cùng kinh hãi. Nếu như thiếu niên này là người của Thanh Đế, lại đem thuốc ban cho gã Đoạn Cuồng Nhân vậy chẳng phải Mộc Tộc cùng thành Thận Lâu đã bắt tay làm hòa, xóa tan mọi ân oán hay sao? Nếu là như vậy thì bọn họ từ ngàn dặm chạy tới đây, cùng kế hoạch đã được vạch sẵn hoàn toàn đổ xuống sông xuống biển hay sao? Mặc dù lão già áo mặc đen cực kỳ hoài nghi thân phận của thiếu niên này, nhưng hắn có linh thú Bạch Long Lộc, như vậy đã không giống người thường rồi, hơn nữa lại từ trong gian đình của Thanh Đế đi ra, dù cho không phải học trò của Thanh Đế thì cũng có quan hệ rất lớn với Thanh Đế. Hiện tại chỉ có một biện pháp duy nhất là xác định xem Thanh Đế có ở trong gian đình hay không. Nếu có thì kế hoạch cứ như cũ mà làm, còn nếu không có thì có thể dò xét thử bản lãnh của thiếu niên này, xem hắn thực sự có phải người của Thanh Đế không. Nghĩ vậy rồi lão già áo mặc đen lập tức nhìn vào trong gian đình thở dài nói: “Tiểu nhân là Khoa Sa Độ cùng thiếu chủ nhân từ cốc Triêu Dương tới tiên sơn, muốn được gặp Thanh Đế để dâng lên một phần lễ mọn cùng một bức thư của cốc chủ. Cốc chủ có lệnh nhất định phải đem thư giao tận tay cho Thanh Đế, thỉnh xin Thanh Đế hiện thân để cho tiểu nhân trở về cũng có chỗ ăn nói với cốc chủ.”
Thác Bạt Dã nói: “Thanh Đế đang ngủ, ngươi có gì thì cứ đưa đây, ông nội có thể giúp cháu chuyển tới tay người.” Lão già áo mặc đen Khoa Sa Độ nhìn hắn chằm chằm, thấy hắn có thái độ nghênh ngang, không lúng túng, không rụt rè thì lạnh nhạt đáp: “Thư này chứa sự tình trọng đại, phải tận tay giao cho Thanh Đế mới được.”
Thác Bạt Dã trợn mắt, hung hăng quát lớn: “Nói thế nghĩa là ngươi nghi ngờ ông nội của ngươi phải không?” Khoa Sa Độ chỉ chờ có vậy, liền chắp tay đáp: “Không dám, chỉ là trước giờ lão phu chưa từng được nghe nói rằng bên cạnh Thanh Đế lại có một vị thiếu niên anh hùng như ngươi, vậy nên làm sao có thể khinh suất mà giao thư được.” Thác Bạt Dã “ồ” lên, ra vẻ kinh ngạc lại nói tiếp: “Kỳ quái thật! Kỳ quái thật! Như ngươi nói thì chẳng lẽ Thanh Đế tìm một người sai vặt cũng phải gặp ngươi trình báo sao?” Khoa Sạ Độ thản nhiên đáp: “Lão phu không có ý đó. Nếu công tử muốn chứng minh thân phận của mình thì dễ thôi, chỉ cần tùy tiện thi triển mấy chiêu để bọn ta được mở rộng tầm mắt là được.” Hắn không đợi Thác Bạt Dã chối từ bén quay sang một gã mặc đồ đen rồi nói: “Đường Thất, ngươi tới lãnh giáo Dã công tử mấy chiêu, học hỏi một chút cũng tốt cho ngươi.” Rồi lại nhìn Thác Bạt Dã tiếp: “Dã công tử, mời chỉ giáo.”
Gã cao lớn có làn da đen thui cung kính vâng lệnh ông lão rồi bước ra. Thác Bạt Dã âm thầm kêu khổ trong lòng, dựa vào hắn mà muốn thắng được người cao bảy thước cường tráng vạm vỡ như một trái núi trước mắt kia thì đúng là nói si nói mộng, trừ phi xuất hiện kỳ tích. Huống hồ trong lòng hắn hiểu rõ một điều rằng, lão hồ ly nham hiểm kia chỉ muốn nghiệm chứng thân phận của hắn, dù cho có ma xui quỷ khiến giúp hắn đánh bại Đường Thất nhưng nếu không phải võ công của Thanh Đế truyền cho thì chắc chắn đám lòng lang dạ sói kia sẽ lột mặt nạ mãnh thú mà bổ nhào vào hắn. Đến lúc đó thì thảm rồi!
Mặc dù hắn gan to nhưng giờ phút này da đầu cũng không khỏi run lên, không biết phải làm thế nào cho phải.
Bỗng nhiên bên tai hắn truyền tới một giọng nói nhẹ nhàng mà thanh nhã: “Ngươi cứ ra đi, chỉ cần thả lỏng cơ thể là được.” Thác Bạt Dã hoảng sợ, giương mắt nhìn xung quanh, đột nhiên nhớ ra đây là giọng nói của thiếu nữ áo trắng thì trong lòng mừng như điên. Thấy mọi người vẫn đang lạnh lùng nhìn mình chờ đáp lời, hắn lập tức hiểu ra: “Đúng rồi! Nhất định là tiên nữ tỷ tỷ dùng pháp thuật gì đó mà chỉ mình ta mới nghe được lời nàng nói. Nàng bảo ta cứ thoải mái mà cùng đại cẩu hùng kia so chiêu, nhất định là muốn trợ giúp ta đây.” Nghĩ đến có tiên nữ tỷ tỷ làm chỗ dựa, hắn như người chết đuối vớ được phao, ngẩng đầu, ưỡn ngực bước ra, đứng trước cửa, hai tay xoa xoa vào nhau nói: “Chỉ giáo thì không dám, giãn gân giãn cốt một chút cho ngủ ngon cũng tốt, hì hì.”
Đường Thất mặc vẫn không thay đổi, miệng cung kính nói: “Đắc tội.” Vừa nói xong thì thân hình hắn chớp động, liên tiếp tung ra bảy quyền đánh về phía Thác Bạt Dã. Thác Bạt Dã tuy rằng thuở nhỏ vẫn cùng đám bạn du đãng của hắn đánh nhau, nhưng cùng người có võ công thực sự đánh nhau thì đây là lần đầu tiên. Mắt thấy quyền ảnh như gió, như chớp đang đánh tới mình thì trong lòng kinh hoảng, muốn tránh đi cũng không kịp. Trong lòng hắn kêu lên: “Không xong rồi, cái mũi của ta!” Nhưng đúng lúc đó lại nghe thấy tiếng nói của thiếu nữ áo trắng bên tai: “Đừng cử động, những quyền này đều là hư chiêu, hắn muốn dò xét ngươi thôi.”
Quả nhiên mỗi quyền khi tới cách trước mặt Thác Bạt Dã một tấc thì lập tức đổi hướng, đánh ra những vùng lân cận. Nhưng quyền phong sắc bén vẫn làm cho hắn có chút cảm giác đau rát trên mặt.
----===000===----
Sau bảy quyền đầu tiên, Đường Thất lại đánh ra thêm liên tiếp bốn mươi chín quyền nữa như mưa rền gió dữ, nhưng trước sau chỉ là phô trương thanh thế, cứ gần chạm vào là lại đổi hướng ra ngoài. Qua một lát, trong lòng Thác Bạt Dã đã dần dần bình tĩnh, trên mặt còn lộ ra vẻ mỉm cười, vô cùng tiêu dao. Trong lòng hắn thì lại tự hỏi: “Tiên nữ tỷ tỷ ghét Đoạn Cuồng Nhân, vậy tại sao lại giúp ta?”
Hắn không biết rằng thiếu nữ áo trắng lúc này cũng đang tự hỏi chính mình. Sau sự tình cách đây ba mươi năm, Đoạn Cuồng Nhân đã cùng Mộc tộc trở thành tử địch. Trưởng lão của Mộc tộc đã họp bàn sau đó đem chúng nhân của thành Thận Lâu liệt vào danh sách đối đầu công khai, quyết không quan hệ, cái này sau đó trở thành mệnh lệnh rõ ràng trong Mộc tộc. Tối nay, Đoạn Cuồng Nhân một người một ngựa đi ngàn dặm, xông thẳng lên núi, hẳn cũng là vì sự việc trong huyết thư của Thần Nông. Mà hắn vừa lên núi đã buông lời cuồng ngạo, lỗ mãng, kiêu ngạo vô cùng đáng ghét. Nhưng thấy Thác Bạt Dã hành động xuất phát từ lòng nghĩa hiệp, dũng cảm đứng ra thì trong lòng nàng có chút thay đổi khó hiểu. Đến khi Thác Bạt Dã bị Khoa Sa Độ ép vào thế ngồi trên lưng hổ thì nàng cũng không hiểu tại sao bản thân không thể nhịn thêm được mà ra tay tương trợ hắn. Trong quyết định này ít nhiều có liên quan tới thái độ kiên cường của Đoạn Dật Khải, nhưng nhiều hơn chính là sự quan tâm khó có thể lý giải dành cho Thác Bạt Dã.
Đường Thất biết tâm ý của Khoa Sa Độ, nếu chưa làm rõ thân phận của thiếu niên này thì không thể hạ sát thủ nên hắn chỉ phô trương thanh thế, dò hỏi một chút trước khi hành động. Vừa mới bắt đầu đã đánh về phía Thác Bạt Dã hơn trăm quyền, nhưng thiếu niên này trước sau chỉ khoanh tay trước ngực, thản nhiên nhìn hắn một cách tự đắc, xem ra có bản lĩnh hơn người.
Chuyện này cũng nằm ngoài ý liệu của mọi người, Thập Tứ Lang thầm nghĩ: “Không thể tưởng tượng được tên nhãi ăn mày này cũng có chút can đảm.” Mà sau cánh cửa cung điện, gã khùng Đoạn Dật Khải ăn xong linh đan, sau khi điều tức một chút đã thấy hơi thở bình thường trở lại, khí tức thông suốt, trong đan điền cũng có một luồng chính khí lưu chuyển, tinh thần đã thoải mái hơn rất nhiều. Mặc dù miệng vết thương không thể lập tức khép lại, trên người vẫn có cảm giác đau đớn nhưng so với lúc trước thì đúng là tốt lên nhiều hơn. Hắn vận khí trong kinh mạch, phát hiện ra không ngờ nội lực của mình đã khôi phục lại gần năn sáu phần. Chẳng biết đây là linh đan diệu dược gì mà lại có công hiệu thần kỳ như vậy. Đại ân của thiếu niên xa lạ kia thực sự là không có cách nào báo đáp hết được.
Đoạn Dật Khải đưa mắt nhìn lên, vừa thấy Đường Thất đang tung quyền loạn xạ quanh Thác Bạt Dã, chưởng ảnh đầy trời mà vẻ mặt của Thác Bạt Dã vân dương dương tự đắc, một chút lo lắng cũng không có thì không khỏi lớn tiếng trầm trồ khen ngợi: “Thiếu niên này không biết là ai, chẳng lẽ là đệ tử mới của Linh Cảm Ngưỡng sao? Còn nhỏ tuổi như vậy mà đã gan dạ, sáng suốt hơn người.”
Đường Thất hét lớn, chân tiến lên một bước, song chưởng cùng ra một chiêu “Kinh Đào Liệt Ngạn”* làm cuồng phong cuốn thẳng vào Thác Bạt Dã. Mọi việc quá bất ngờ, Đoạn Dật Khải thất thanh kêu lên: “Cẩn thận!”
Thác Bạt Dã không hề có sự phòng bị, lúc này lắp bắp kinh hãi, chưởng phong mãnh liệt chỉ còn cách mình ba thước mà đã có cảm giác bản thân như bị một vật cứng mạnh mẽ đánh lên, trong lòng vội kêu: “Tiên nữ tỷ tỷ, cứu ta!” Chợt hắn cảm thấy một cỗ năng lượng kỳ dị từ sau lưng xoắn tới, đem thân thể mình nhấc lên, bay lên cao kéo về phía sau. Sự tình xảy ra quá đột ngột khiến cho hắn không kịp điều chỉnh một tư thế ưu nhã thì thân đã ở trên không trung rồi, trong miệng “a” lên một tiếng rồi sau đó hai cánh tay quơ loạn cả lên.
Chỉ thấy hắn lắc mông một cái, thân thể đã ở tít trên cao, bay vèo về phía sau một đoạn, tay chân xua loạn cào cào thì mọi người vừa sợ lại vừa có cảm giác kỳ quái. Thiếu niên này không ngờ cũng có khinh công như thế, nhưng thấy hắn chỉ lắc mông một cái đã kéo cả thân thể bay về phía sau, ở trên không trung lại có tư thế quái dị như chim ưng bắt thỏ, không một ai biết được đây là loại công phu gì.
Đường Thất thấy hắn một chiêu đã nhảy cao đến năm sáu trượng, cả nửa ngày sau cũng không thấy hạ xuống, chân tay quơ loạn, miệng thì lẩm bẩm gì đó như niệm chú ngữ, lại nghĩ có lẽ hắn đang ngưng tụ lực lượng chờ thời cơ để kích phát ra, trong lòng không khỏi dấy lên một cảm giác sợ hãi.
Thác Bạt Dã chưa bao giờ lâm vào tình cảnh này, chính mình tự nhiên lại ở một chỗ rất cao, hơn nữa dưới chân cũng không có gì làm điểm tựa, chỉ thấy một cỗ khí lưu lạnh lẽo truyền thẳng từ bàn chân lên hai bắp đùi, trong lòng kêu loạn cả lên, suýt nữa thì nói ra thành tiếng. Bên tai hắn lại xuất hiện tiếng nói của người thiếu nữ, hình như nàng cũng đang rất buồn cười: “Công tử đừng sợ, ta sẽ không để ngươi ngã đâu, ngươi cứ việc thả lỏng cơ thể ra.”
Thác Bạt Dã không phải là loại người nhát gan, chỉ là chưa bao giờ rơi vào trạng thái treo lơ lửng giữa không trung dở khóc dở cười thế này, hơn nữa lại không kịp chuẩn bị nên mới có vẻ chật vật như thế. Nghe được thiếu nữ áo trắng nói như vậy thì trong lòng chấn định, đỏ mặt lên nghĩ: “Tiên nữ tỷ tỷ đã thấy được vẻ vô dụng của ta mất rồi. Không được, phải chuẩn bị tinh thần, cho dù ngã xuống cũng phải ngã cho oai hùng một chút.”
Lập tức hắn nương theo lực đạo, ngẩng đầu ưỡn ngực. Thiếu nữ áo trắng nói tiếp: “Công tử cẩn thận, ta thả ngươi xuống đây.” Lời còn chưa dứt, Thác Bạt Dã đã cảm thấy lực đạo dưới chân biến mất, cơ thể rơi tự do xuống, suýt nữa thì hét lên.
Gió gào thét bên tai, bóng người loang loáng, đột nhiên lại cảm thấy cỗ lực lượng cực mạng kia nâng thân thể mình lên, người lơ lửng giữa không trung, hai chân không tự chủ được mà đá loạn lên. Hắn cảm thấy mũi chân mình như đụng phải một vật gì đó, lát sau hai chân lại đá liên tiếp lên vật thể đó. Có tiếng người kêu la thảm thiết vang lên. Cuối cùng thân hình hắn vững vàng rơi xuống đất.
Trong đầu hắn ong ong một trận, mãi một lúc sau mới tỉnh táo trở lại. Chỉ thấy người mặc áo đen tên Đường Thất không hiểu sao đã nằm chổng vó trên đất cách đó hơn mười trượng, miệng sùi bọt mép. Mọi người nghẹn họng nhìn hắn một cách trân trối, khóe miệng của Đường Thất còn có cả nước miếng chảy ra.
Đoạn Dật Khải vỗ tay trầm trồ khen ngợi: “Hay cho một chiêu Không Cùng Lạc Mộc!”
Chú thích:
(*)Kinh Đào Liệt Ngạn: Sóng dữ phá bờ.
Thác Bạt Dã lại xoay người, lấy từ trong người ra một viên Thần Nông đan cố ý nói lớn với Đoạn Dật Khải: “A, đây là đan Thanh Đế cấp cho ta, ngươi hãy ăn vào đi.” Đoạn Dật Khải nghe nói là đồ của Thanh Đế cho thì trong lòng đã muốn cự tuyệt, nhưng lại thấy Thác Bạt Dã nháy mắt với hắn rồi thì thầm nói: “Cái này không phải của Thanh Đế, ngươi cứ yên tâm ăn vào đi.”
Đoạn Dật Khải ngẩn người, trong lòng không hiểu sao lại thấy tên thiếu niên trước mặt này rất đáng tin, lập tức há mồm nuốt viên thuốc xuống. Viên thuốc vừa vào miệng đã thấy một luồng khí ấm áp thông qua họng xuống dưới khiến cho khắp cơ thể có cảm giác vô cùng nóng nực khó chịu. Trong lòng hắn mừng rỡ, biết đây là bảo dược nên lập tức vận khí điều dưỡng.
Thập Tứ lang và lão già áo đen thấy Thác Bạt Dã đưa đan dược cho Đoạn Duật Khải lập tức trong lòng vô cùng kinh hãi. Nếu như thiếu niên này là người của Thanh Đế, lại đem thuốc ban cho gã Đoạn Cuồng Nhân vậy chẳng phải Mộc Tộc cùng thành Thận Lâu đã bắt tay làm hòa, xóa tan mọi ân oán hay sao? Nếu là như vậy thì bọn họ từ ngàn dặm chạy tới đây, cùng kế hoạch đã được vạch sẵn hoàn toàn đổ xuống sông xuống biển hay sao? Mặc dù lão già áo mặc đen cực kỳ hoài nghi thân phận của thiếu niên này, nhưng hắn có linh thú Bạch Long Lộc, như vậy đã không giống người thường rồi, hơn nữa lại từ trong gian đình của Thanh Đế đi ra, dù cho không phải học trò của Thanh Đế thì cũng có quan hệ rất lớn với Thanh Đế. Hiện tại chỉ có một biện pháp duy nhất là xác định xem Thanh Đế có ở trong gian đình hay không. Nếu có thì kế hoạch cứ như cũ mà làm, còn nếu không có thì có thể dò xét thử bản lãnh của thiếu niên này, xem hắn thực sự có phải người của Thanh Đế không. Nghĩ vậy rồi lão già áo mặc đen lập tức nhìn vào trong gian đình thở dài nói: “Tiểu nhân là Khoa Sa Độ cùng thiếu chủ nhân từ cốc Triêu Dương tới tiên sơn, muốn được gặp Thanh Đế để dâng lên một phần lễ mọn cùng một bức thư của cốc chủ. Cốc chủ có lệnh nhất định phải đem thư giao tận tay cho Thanh Đế, thỉnh xin Thanh Đế hiện thân để cho tiểu nhân trở về cũng có chỗ ăn nói với cốc chủ.”
Thác Bạt Dã nói: “Thanh Đế đang ngủ, ngươi có gì thì cứ đưa đây, ông nội có thể giúp cháu chuyển tới tay người.” Lão già áo mặc đen Khoa Sa Độ nhìn hắn chằm chằm, thấy hắn có thái độ nghênh ngang, không lúng túng, không rụt rè thì lạnh nhạt đáp: “Thư này chứa sự tình trọng đại, phải tận tay giao cho Thanh Đế mới được.”
Thác Bạt Dã trợn mắt, hung hăng quát lớn: “Nói thế nghĩa là ngươi nghi ngờ ông nội của ngươi phải không?” Khoa Sa Độ chỉ chờ có vậy, liền chắp tay đáp: “Không dám, chỉ là trước giờ lão phu chưa từng được nghe nói rằng bên cạnh Thanh Đế lại có một vị thiếu niên anh hùng như ngươi, vậy nên làm sao có thể khinh suất mà giao thư được.” Thác Bạt Dã “ồ” lên, ra vẻ kinh ngạc lại nói tiếp: “Kỳ quái thật! Kỳ quái thật! Như ngươi nói thì chẳng lẽ Thanh Đế tìm một người sai vặt cũng phải gặp ngươi trình báo sao?” Khoa Sạ Độ thản nhiên đáp: “Lão phu không có ý đó. Nếu công tử muốn chứng minh thân phận của mình thì dễ thôi, chỉ cần tùy tiện thi triển mấy chiêu để bọn ta được mở rộng tầm mắt là được.” Hắn không đợi Thác Bạt Dã chối từ bén quay sang một gã mặc đồ đen rồi nói: “Đường Thất, ngươi tới lãnh giáo Dã công tử mấy chiêu, học hỏi một chút cũng tốt cho ngươi.” Rồi lại nhìn Thác Bạt Dã tiếp: “Dã công tử, mời chỉ giáo.”
Gã cao lớn có làn da đen thui cung kính vâng lệnh ông lão rồi bước ra. Thác Bạt Dã âm thầm kêu khổ trong lòng, dựa vào hắn mà muốn thắng được người cao bảy thước cường tráng vạm vỡ như một trái núi trước mắt kia thì đúng là nói si nói mộng, trừ phi xuất hiện kỳ tích. Huống hồ trong lòng hắn hiểu rõ một điều rằng, lão hồ ly nham hiểm kia chỉ muốn nghiệm chứng thân phận của hắn, dù cho có ma xui quỷ khiến giúp hắn đánh bại Đường Thất nhưng nếu không phải võ công của Thanh Đế truyền cho thì chắc chắn đám lòng lang dạ sói kia sẽ lột mặt nạ mãnh thú mà bổ nhào vào hắn. Đến lúc đó thì thảm rồi!
Mặc dù hắn gan to nhưng giờ phút này da đầu cũng không khỏi run lên, không biết phải làm thế nào cho phải.
Bỗng nhiên bên tai hắn truyền tới một giọng nói nhẹ nhàng mà thanh nhã: “Ngươi cứ ra đi, chỉ cần thả lỏng cơ thể là được.” Thác Bạt Dã hoảng sợ, giương mắt nhìn xung quanh, đột nhiên nhớ ra đây là giọng nói của thiếu nữ áo trắng thì trong lòng mừng như điên. Thấy mọi người vẫn đang lạnh lùng nhìn mình chờ đáp lời, hắn lập tức hiểu ra: “Đúng rồi! Nhất định là tiên nữ tỷ tỷ dùng pháp thuật gì đó mà chỉ mình ta mới nghe được lời nàng nói. Nàng bảo ta cứ thoải mái mà cùng đại cẩu hùng kia so chiêu, nhất định là muốn trợ giúp ta đây.” Nghĩ đến có tiên nữ tỷ tỷ làm chỗ dựa, hắn như người chết đuối vớ được phao, ngẩng đầu, ưỡn ngực bước ra, đứng trước cửa, hai tay xoa xoa vào nhau nói: “Chỉ giáo thì không dám, giãn gân giãn cốt một chút cho ngủ ngon cũng tốt, hì hì.”
Đường Thất mặc vẫn không thay đổi, miệng cung kính nói: “Đắc tội.” Vừa nói xong thì thân hình hắn chớp động, liên tiếp tung ra bảy quyền đánh về phía Thác Bạt Dã. Thác Bạt Dã tuy rằng thuở nhỏ vẫn cùng đám bạn du đãng của hắn đánh nhau, nhưng cùng người có võ công thực sự đánh nhau thì đây là lần đầu tiên. Mắt thấy quyền ảnh như gió, như chớp đang đánh tới mình thì trong lòng kinh hoảng, muốn tránh đi cũng không kịp. Trong lòng hắn kêu lên: “Không xong rồi, cái mũi của ta!” Nhưng đúng lúc đó lại nghe thấy tiếng nói của thiếu nữ áo trắng bên tai: “Đừng cử động, những quyền này đều là hư chiêu, hắn muốn dò xét ngươi thôi.”
Quả nhiên mỗi quyền khi tới cách trước mặt Thác Bạt Dã một tấc thì lập tức đổi hướng, đánh ra những vùng lân cận. Nhưng quyền phong sắc bén vẫn làm cho hắn có chút cảm giác đau rát trên mặt.
----===000===----
Sau bảy quyền đầu tiên, Đường Thất lại đánh ra thêm liên tiếp bốn mươi chín quyền nữa như mưa rền gió dữ, nhưng trước sau chỉ là phô trương thanh thế, cứ gần chạm vào là lại đổi hướng ra ngoài. Qua một lát, trong lòng Thác Bạt Dã đã dần dần bình tĩnh, trên mặt còn lộ ra vẻ mỉm cười, vô cùng tiêu dao. Trong lòng hắn thì lại tự hỏi: “Tiên nữ tỷ tỷ ghét Đoạn Cuồng Nhân, vậy tại sao lại giúp ta?”
Hắn không biết rằng thiếu nữ áo trắng lúc này cũng đang tự hỏi chính mình. Sau sự tình cách đây ba mươi năm, Đoạn Cuồng Nhân đã cùng Mộc tộc trở thành tử địch. Trưởng lão của Mộc tộc đã họp bàn sau đó đem chúng nhân của thành Thận Lâu liệt vào danh sách đối đầu công khai, quyết không quan hệ, cái này sau đó trở thành mệnh lệnh rõ ràng trong Mộc tộc. Tối nay, Đoạn Cuồng Nhân một người một ngựa đi ngàn dặm, xông thẳng lên núi, hẳn cũng là vì sự việc trong huyết thư của Thần Nông. Mà hắn vừa lên núi đã buông lời cuồng ngạo, lỗ mãng, kiêu ngạo vô cùng đáng ghét. Nhưng thấy Thác Bạt Dã hành động xuất phát từ lòng nghĩa hiệp, dũng cảm đứng ra thì trong lòng nàng có chút thay đổi khó hiểu. Đến khi Thác Bạt Dã bị Khoa Sa Độ ép vào thế ngồi trên lưng hổ thì nàng cũng không hiểu tại sao bản thân không thể nhịn thêm được mà ra tay tương trợ hắn. Trong quyết định này ít nhiều có liên quan tới thái độ kiên cường của Đoạn Dật Khải, nhưng nhiều hơn chính là sự quan tâm khó có thể lý giải dành cho Thác Bạt Dã.
Đường Thất biết tâm ý của Khoa Sa Độ, nếu chưa làm rõ thân phận của thiếu niên này thì không thể hạ sát thủ nên hắn chỉ phô trương thanh thế, dò hỏi một chút trước khi hành động. Vừa mới bắt đầu đã đánh về phía Thác Bạt Dã hơn trăm quyền, nhưng thiếu niên này trước sau chỉ khoanh tay trước ngực, thản nhiên nhìn hắn một cách tự đắc, xem ra có bản lĩnh hơn người.
Chuyện này cũng nằm ngoài ý liệu của mọi người, Thập Tứ Lang thầm nghĩ: “Không thể tưởng tượng được tên nhãi ăn mày này cũng có chút can đảm.” Mà sau cánh cửa cung điện, gã khùng Đoạn Dật Khải ăn xong linh đan, sau khi điều tức một chút đã thấy hơi thở bình thường trở lại, khí tức thông suốt, trong đan điền cũng có một luồng chính khí lưu chuyển, tinh thần đã thoải mái hơn rất nhiều. Mặc dù miệng vết thương không thể lập tức khép lại, trên người vẫn có cảm giác đau đớn nhưng so với lúc trước thì đúng là tốt lên nhiều hơn. Hắn vận khí trong kinh mạch, phát hiện ra không ngờ nội lực của mình đã khôi phục lại gần năn sáu phần. Chẳng biết đây là linh đan diệu dược gì mà lại có công hiệu thần kỳ như vậy. Đại ân của thiếu niên xa lạ kia thực sự là không có cách nào báo đáp hết được.
Đoạn Dật Khải đưa mắt nhìn lên, vừa thấy Đường Thất đang tung quyền loạn xạ quanh Thác Bạt Dã, chưởng ảnh đầy trời mà vẻ mặt của Thác Bạt Dã vân dương dương tự đắc, một chút lo lắng cũng không có thì không khỏi lớn tiếng trầm trồ khen ngợi: “Thiếu niên này không biết là ai, chẳng lẽ là đệ tử mới của Linh Cảm Ngưỡng sao? Còn nhỏ tuổi như vậy mà đã gan dạ, sáng suốt hơn người.”
Đường Thất hét lớn, chân tiến lên một bước, song chưởng cùng ra một chiêu “Kinh Đào Liệt Ngạn”* làm cuồng phong cuốn thẳng vào Thác Bạt Dã. Mọi việc quá bất ngờ, Đoạn Dật Khải thất thanh kêu lên: “Cẩn thận!”
Thác Bạt Dã không hề có sự phòng bị, lúc này lắp bắp kinh hãi, chưởng phong mãnh liệt chỉ còn cách mình ba thước mà đã có cảm giác bản thân như bị một vật cứng mạnh mẽ đánh lên, trong lòng vội kêu: “Tiên nữ tỷ tỷ, cứu ta!” Chợt hắn cảm thấy một cỗ năng lượng kỳ dị từ sau lưng xoắn tới, đem thân thể mình nhấc lên, bay lên cao kéo về phía sau. Sự tình xảy ra quá đột ngột khiến cho hắn không kịp điều chỉnh một tư thế ưu nhã thì thân đã ở trên không trung rồi, trong miệng “a” lên một tiếng rồi sau đó hai cánh tay quơ loạn cả lên.
Chỉ thấy hắn lắc mông một cái, thân thể đã ở tít trên cao, bay vèo về phía sau một đoạn, tay chân xua loạn cào cào thì mọi người vừa sợ lại vừa có cảm giác kỳ quái. Thiếu niên này không ngờ cũng có khinh công như thế, nhưng thấy hắn chỉ lắc mông một cái đã kéo cả thân thể bay về phía sau, ở trên không trung lại có tư thế quái dị như chim ưng bắt thỏ, không một ai biết được đây là loại công phu gì.
Đường Thất thấy hắn một chiêu đã nhảy cao đến năm sáu trượng, cả nửa ngày sau cũng không thấy hạ xuống, chân tay quơ loạn, miệng thì lẩm bẩm gì đó như niệm chú ngữ, lại nghĩ có lẽ hắn đang ngưng tụ lực lượng chờ thời cơ để kích phát ra, trong lòng không khỏi dấy lên một cảm giác sợ hãi.
Thác Bạt Dã chưa bao giờ lâm vào tình cảnh này, chính mình tự nhiên lại ở một chỗ rất cao, hơn nữa dưới chân cũng không có gì làm điểm tựa, chỉ thấy một cỗ khí lưu lạnh lẽo truyền thẳng từ bàn chân lên hai bắp đùi, trong lòng kêu loạn cả lên, suýt nữa thì nói ra thành tiếng. Bên tai hắn lại xuất hiện tiếng nói của người thiếu nữ, hình như nàng cũng đang rất buồn cười: “Công tử đừng sợ, ta sẽ không để ngươi ngã đâu, ngươi cứ việc thả lỏng cơ thể ra.”
Thác Bạt Dã không phải là loại người nhát gan, chỉ là chưa bao giờ rơi vào trạng thái treo lơ lửng giữa không trung dở khóc dở cười thế này, hơn nữa lại không kịp chuẩn bị nên mới có vẻ chật vật như thế. Nghe được thiếu nữ áo trắng nói như vậy thì trong lòng chấn định, đỏ mặt lên nghĩ: “Tiên nữ tỷ tỷ đã thấy được vẻ vô dụng của ta mất rồi. Không được, phải chuẩn bị tinh thần, cho dù ngã xuống cũng phải ngã cho oai hùng một chút.”
Lập tức hắn nương theo lực đạo, ngẩng đầu ưỡn ngực. Thiếu nữ áo trắng nói tiếp: “Công tử cẩn thận, ta thả ngươi xuống đây.” Lời còn chưa dứt, Thác Bạt Dã đã cảm thấy lực đạo dưới chân biến mất, cơ thể rơi tự do xuống, suýt nữa thì hét lên.
Gió gào thét bên tai, bóng người loang loáng, đột nhiên lại cảm thấy cỗ lực lượng cực mạng kia nâng thân thể mình lên, người lơ lửng giữa không trung, hai chân không tự chủ được mà đá loạn lên. Hắn cảm thấy mũi chân mình như đụng phải một vật gì đó, lát sau hai chân lại đá liên tiếp lên vật thể đó. Có tiếng người kêu la thảm thiết vang lên. Cuối cùng thân hình hắn vững vàng rơi xuống đất.
Trong đầu hắn ong ong một trận, mãi một lúc sau mới tỉnh táo trở lại. Chỉ thấy người mặc áo đen tên Đường Thất không hiểu sao đã nằm chổng vó trên đất cách đó hơn mười trượng, miệng sùi bọt mép. Mọi người nghẹn họng nhìn hắn một cách trân trối, khóe miệng của Đường Thất còn có cả nước miếng chảy ra.
Đoạn Dật Khải vỗ tay trầm trồ khen ngợi: “Hay cho một chiêu Không Cùng Lạc Mộc!”
Chú thích:
(*)Kinh Đào Liệt Ngạn: Sóng dữ phá bờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.