Quyển 1 - Chương 15: Những Hiệp Sỹ Lãng Du Trên Đại Hoang (1)
Thụ Hạ Dã Hồ
21/08/2013
Trong cơn mơ màng của ngọn lửa dục vọng thiêu đốt cháy bỏng, Thác Bạt Dã thấy mình đang trở nên ngây dại. Hắn cứ theo bản năng của mình mà ôm chặt lấy tấm thân của người con gái vào trong lồng ngực, hôn hít loạn xạ. Lúc này trong tai chỉ còn văng vẳng những tiếc cười tình khúc khích, tiếng thở dồn dập hoan lạc, tiếng rên rỉ hoang dã… Tất cả những thứ này kết hợp lại tạo thành một liều thốc kích thích làm hắn không sao kiềm chế được.
Đeo trên tai của Vũ Sư Thiếp là một cặp rắn đen có tên là Thôi Tình Xà. Cặp rắn này được chính tay một vị đại sư về ma pháp được gọi là Hắc Thủy Chân Thần Chúc Long ở tận mãi nơi biển Bắc xa xôi mang về tặng lại cho nàng. Vũ Sư Thiếp bào chế từ bảy bảy bốn mươi chín loại xuân dược khác nhau tạo thành một loại thuốc kích thích ham muốn bậc nhất thời nay, sau đó nàng lại cho cặp Thôi Tình Xà ngày đêm uống thứ thuốc này, dần dần cải biến nọc độc của chúng khiến nó trở thành một loại xuân dược mới. Nếu ai đó mà bị con rắn này cắn trúng thì ham muốn bản năng lập tức sẽ tăng mạnh không thể nào kìm nén được, cuối cùng đành phải giao hoan ngay tức thì. Vũ Sư Thiếp dùng cặp rắn này làm bà mai, lần nào nàng cũng được thỏa nguyện. Từ trước đến này nàng đã dụ dỗ được không biết bao nhiêu nam thanh niên trẻ tuổi bằng phương pháp này.
Trong ngọn lửa dục vọng đang thiêu đốt điên cuồng thì bỗng nhiên Thác Bạt Dã nghe được văng vẳng tiếng tiêu nhạt nhòa mờ ảo như ánh trăng đêm. Tiếng tiêu chỉ xẹt qua như sao băng, chỉ vang lên ngắn ngủi rồi tan đi mãi không còn vương lại chút gì. Thác Bạt Dã như bị một gáo nước lạnh ngắt tạt thẳng vào mặt làm hắn mau chóng tỉnh táo lại: “Tiên nữ tỷ tỷ! Là tiên nữ tỷ tỷ! Không xong rồi! Nếu để nàng thấy cảnh ta cùng với yêu nữ này thì liệu ta có còn mặt mũi để gặp lại nàng sao?” Hắn thầm cảm thấy ân hận kinh khủng. Trong chốc lát sự ham muốn theo bản năng đang sôi sục liền bị đè nén trở lại.
Ngay thời điểm quan trọng này tiếng tiêu như một liều thuốc hạ nhiệt cực kỳ hiệu nghiệm đối với hắn. Hắn cắn thật mạnh vào tay mình, sự đau đớn xé thịt và mùi máu tanh làm cho đầu óc càng tỉnh táo nhiều hơn. Tiếp đó là gồng hết sức hất văng cái thân thể mềm mại mà trắng nuột nà kia ra khỏi lòng. Bên tai vừa mới vang lên tiếng kêu kinh ngạc thảng thốt của Vũ Sư Thiếp thì tấm lưng trơn tuột của hắn đã rơi khỏi tảng đá lớn rồi đánh tùm xuống đầm nước đêm lạnh buốt xương.
Làn nước đêm lạnh lẽo mau chóng dập tắt đi ngọn lửa ham muốn đang cháy hừng hực bên trong. Hắn mau chóng cảm thấy mình dần trở nên khoan khoái hơn, liền hụp xuống thật sâu để cảm nhận được cái lạnh dưới làn nước, cho cái lạnh buốt làm cho đầu óc tỉnh táo trở lại. Nhưng đúng lúc này hắn lại sực nhớ đến tiếng tiêu khi nãy khiến lòng bàng hoàng thốt lên: “Tiên nữ tỷ tỷ! Tiên nữ tỷ tỷ!”
Bầu trời đêm xanh ngắt thăm thẳm một màu, bốn phía cây lá xào xạc, mọi thứ đều lặng ngắt không thấy bóng dáng người con gái đó đâu. Bỗng có tiếng cười thanh thót như chuông treo trước gió vang lên: “Đầu đất kia, ngươi đang tìm ta sao?” Thác Bạt Dã mừng rỡ vội vàng quay lại thì thấy Vũ Sư Thiếp đang trần truồng ngồi trên tảng đá, hai chân trắng muốt thò xuống mép nước nhìn hắn cười đầy khiêu khích. Trái tim hắn như lặng ngắt!
Trong lòng Thác Bạt Dã vô cùng khổ đau thất vọng. Chắc là tiên nữ tỷ tỷ nhìn thấy ta quá phóng đãng nên không chịu nổi mà bỏ đi rồi. Trời đất mênh mông, biết tìm nàng ở đâu đây? Biết làm sao để giải thích hết đây?
Hắn đoán không sai, mặc dù người con gái áo trắng khi trước đã lặng lẽ rời bỏ hắn trên đỉnh núi Ngọc Bình nhưng trong lòng lại cứ vấn vương không biết liệu đứa nhỏ kia có bình yên đến được thành Thận Lâu xa xôi hay không. Cứ thế nàng đứng dưới chân núi bồi hồi một lúc thật lâu rồi bám sát theo ở phía sau, nàng muốn tự mình bảo vệ hắn một đoạn. Nào ngờ rằng Thác Bạt Dã lại không cầm được lòng trước sự cám dỗ của yêu nữ kia. Mặc dù tội lỗi chính là Thôi Tình Xà nhưng vẫn không sao mà bỏ qua được. Trong cơn tức giận nàng đã rũ áo bỏ đi, nhưng băn khoăn một lúc thế nào lại dùng tiếng tiêu truyền âm cả ngàn dặm của mình thổi đến để cảnh tỉnh trước khi rời xa mãi.
Vũ Sư Thiếp thấy hắn bị Thôi Tình Xà cắn làm cho ham muốn bốc lên như lửa, dục vọng trào sôi như điên dại mà trong khoảnh khắc lại đột nhiên tỉnh táo trở lại thì cõi lòng nàng cực kỳ kinh ngạc. Trong suốt cả chục năm nay hắn chính là người đầu tiên làm được điều này. Nàng càng không ngờ được là người thiếu niên chỉ mười mấy tuổi mà đã có thể kìm chế được như vậy, thật hết sức kỳ quái. Tuy vậy chẳng những nàng không tức giận mà còn lấy làm vui mừng thầm nghĩ: “Quả đúng là một bảo vật phẩm chất tuyệt vời! Thảo nào mùi vị của hắn lại đặc biệt đến thế. Nếu vậy thì càng không thể để hắn thoát khỏi tay ta được."
Vũ Sư Thiếp thấy hắn đang mất hồn ngơ ngác chẳng nói năng gì mà cứ bơi qua bơi lại dươi hồ, nàng thầm cho là bởi hắn còn quá trẻ, chưa bao giờ được thấy cảnh tượng quá mực động lòng thế này nên mới luống cuống như vậy. Thế rồi nàng lập tức ngoắc tay cười: “Em đầu đất ơi, mau đến đây với tỷ nào. Nước dưới hồ lạnh lắm, để tỷ tỷ làm ngươi ấm áp.” Trong lòng Thác Bạt Dã đang rất đau khổ mờ mịt, hắn chợt nghĩ đến việc từ nay trở đi tiên nữ tỷ tỷ sẽ coi thường mình, sẽ vĩnh viễn không thèm để ý tới mình khiến lòng đau như cắt. Hắn cảm thấy cuộc sống hiện giờ chẳng còn chút ý nghĩa nào nữa nên không thèm lên tiếng đáp lại.
Vũ Sư Thiếp kêu mấy tiếng mà hắn không chịu đáp làm nàng cảm thấy băn khoăn nhìn lại. Chẳng lẽ đứa nhóc này đã sợ đến độ hồn bay phách lạc rồi ư?
Nghĩ vậy nàng gắt gỏng: “Thằng nhóc ngốc nghếch, ngươi cứ định ngâm nước đến sáng mai luôn sao?” Thác Bạt Dã chợt nhớ tới cái hẹn của mình với Đoạn Duật Khải nên trong đầu liền lóe lên một ý nghĩ: “Đúng rồi! Ta cứ mặc kệ ả ta thế này cho đến khi trời sáng. Lúc đó Đoạn đại ca sẽ đến để cứu ta.”
Có được chủ ý khiến cho tinh thần của hắn phấn chấn nhiều hơn, nhưng hắn vẫn cố làm ra vẻ sợ hãi lắc đầu: “Tiên cô, ngươi có hai con rắn rất đáng ghét, nó cắn một cái đã làm người ta nóng ran cực kỳ khó chịu, ta không qua chỗ ngươi đâu.” Vũ Sư Thiếp bật cười khanh khách: “Đồ đầu đất nhát gan, con rắn bé tí thế này thì có gì đáng sợ? Nếu ngươi không ưa chúng vậy để tỷ tỷ ném đi.” Đúng là tay nàng gỡ cặp rắn từ vành tai xuống rồi vứt đi. Động tác cực kỳ khéo léo, cả hai con rắn đều rơi lọt thỏn vào cái túi da trên lưng của con thú. Lúc này Vũ Sư Thiếp đang ngắm nhìn Thác Bạt Dã với vẻ rất thích thú, có vẻ nhưng nàng muốn dùng sự xinh đẹp đến yêu dị của mình chinh phục người này cho hắn cam tâm chứ không phải dựa vào mấy thứ thuốc mê kia.
Thác Bạt Dã vẫn lắc đầu nói: “Nhưng ma pháp của tiên cô cứ làm mình mẩy của ta nóng ran như phải bệnh, thực sự ta rất khó chịu. Hơn nữa mẹ ta không cho phép ta ôm các cô nương, nếu để mẹ mà biết được thì nhất định là ta sẽ phải đòn.” Vũ Sư Thiếp dịu dàng nói: “Đồ đầu đất, tiên cô nhà ngươi đây không thi triển ma pháp, mà vừa rồi là tiên pháp giúp cho ngươi cảm thấy khoái lạc như tiên.”
Chỉ là mặc cho nàng dụ dỗ như thế nào nhưng Thác Bạt Dã cứ cố tình giả ngu giả ngơ nói nhăng nói cuội. Mới đầu Vũ Sư Thiếp còn cười khiêu khích, bày ra các tư thế làm cho máu nóng trong người sôi sục, về sau thấy hắn thủy chung ngu ngốc tựa như không hiểu phong tình là gì nên càng ngày càng tức giận. Bình sinh không biết có bao nhiêu đàn ông nhìn thấy nàng liền giật nảy mình, có chết cũng cầu xin được hoan lạc một lần. Còn chuyện lúc này lại thật là ngược đời, chẳng lẽ mình chịu thua ở trong tay tên tiểu từ lông còn chưa đen hết này sao? Chẳng lẽ mình giống như hòn đá không có chút hấp dẫn nào sao? Cái cảm giác lần đầu tiên thất bại chợt trào lên đồng thời trong cơ thể sôi sục ham muốn, hai thứ đan vào với nhau khiến nàng suýt nữa muốn xông đến cưỡng đoạt đứa nhóc trước mặt.
Thác Bạt Dã chợt thấy nàng nhăn mày, vẻ mặt cau có như đang trù trừ điều gì nên trong lòng hắn thầm đổ mồ hôi lạnh ngắt. Hắn sợ rằng nàng thẹn quá hóa giận rồi lại cho hai con rắn nhỏ cắn mình thêm vài phát nữa thì chẳng phải sự việc sẽ hóa thành sảy một ly đi một dặm sao? Lúc đó mình sẽ phải ôm hận ngàn năm, không còn mặt mũi nào đi gặp tiên nữ tỷ tỷ nữa. Nghĩ vậy hắn liền nói lớn: “Tiên cô, ta lên cũng được nhưng ngươi không được dùng ma pháp làm cho ta nóng bừng như phát sốt nữa.”
Vũ Sư Thiếp nghe thấy vậy liền mừng như mở cờ trong bụng. Bàn tay của nàng phất lên tung ra chiêu Bích Hải Triều Sinh nhấc bổng Thác Bạt Dã ra khỏi mặt nước, hút chặt hắn vào trong lòng mình. Thác Bạt Dã đang muốn né đi thì lại bị hai cánh tay mềm mãi như rắn ôm chặt lấy, hắn vùng vẫy làm sao mà hai bàn tay của hắn vừa khéo đè lên hai núi thịt đầy đặn mềm mềm. Trong lòng kinh hãi quá khiến hắn đành buông tay, cuối cùng bị dán chặt vào thân hình mềm mại đang lõa lồ của Vũ Sư Thiếp. Vũ Sư Thiếp thuận đà ôm lấy thật chặt, ghé vào lỗ tai của Thác Bạt Dã cười ha ha: "Quả trứng thối này, sao bây giờ ngươi lại trở nên ngoan ngoãn vậy, bộ không sợ bị mẹ mắng nữa sao?"
Trong tình thế cấp bách Thác Bạt Dã sực nhớ tới cảnh năm xưa mình gặp phải một con gấu hoang trên núi, tránh mãi cũng không được cuối cùng đành phải nằm im bất động để giả chết. Chính nhờ vậy nên hắn đã thoát được trong miệng của con gấu. Tình cảnh hôm nay thật chẳng khác lúc xưa là bao, trò cũ liền được dùng lại, lập tức trợn ngược tròng mắt rồi giả bộ hôn mê.
Vũ Sư Thiếp ngẩn người, nàng nghĩ rằng mình đã ôm quá chặt làm cho hắn chịu không nổi mà hôn mê bất tỉnh, trong lòng vì vậy mà vô cùng đau xót lo lắng. Nàng vội vàng buông lỏng cánh tay, để hắn nằm xuống trên bề mặt khối đá rồi quàng tay qua cơ thể truyền cho hắn từng đạo chân khí, miệng ghé sát lỗ tai thì thào: "Quả trứng thối này, ngươi mau tỉnh mau tỉnh đi mà, đừng làm cho tỷ tỷ sợ!"
Một bên thì Thác Bạt Dã cảm thấy một làn chân khí đang lầm lũi chui thẳng vào cơ thể mình, làm cho mình mẩy cảm thấy rất ngứa ngáy khó chịu. Một bên Vũ Sư Thiếp lại kề môi vào tai hắn phả ra làn khí nóng hổi làm hắn không tài nào nhịn được mà phải phá lên cười.
Vũ Sư Thiếp thấy vậy liền mừng rỡ, nàng hôn nhẹ vào hai má của Thác Bạt Dã rồi cười: "Đồ trứng thối, làm cho tỷ tỷ của ngươi lo lắng chết đi được!" Thác Bạt Dã thấy được niềm vui mừng xuất phát từ nội tâm của nàng nên hắn cũng hơi ngẩn người, trong lòng có đôi chút cảm kích. Đột nhiên hắn ắt xì rồi nói: "Tiên cô, ta cảm thấy trong người rất mệt mỏi, ta phải đi ngủ đây, sáng mai còn lên núi đốn củi sớm." Vũ Sư Thiếp thấy kiểu nói chẳng đâu vào đâu của hắn thì nhẹ nhàng đáp lại: "Ừ, vậy để tỷ tỷ ôm đầu đất ngủ nào."
Lập tức cánh tay ngọc ngà vươn dài ra ôm lấy Thách Bạt Dã vào lòng. Đầu nàng kề bên tai hắn, đùi phải vắt ngang qua, đặt nằm ngang trên mình. Thác Bạt Dã không dám nghĩ ngợi nhiều liền nghiêng đầu qua một bên, chỉ chốc lát sau là hắn đã phát ra tiếng thở đều đều.
Trong lòng Vũ Sư Thiếp dấy lên một cảm giác lạ kỳ. Nàng nằm cạnh một thiếu niên, tay chân quấn chặt lấy nhau, từng làn hơi thở phả vào mặt, vang vào tai. Cảm giác này thật không biết đã không xuất hiện từ bao năm rồi. Ánh trăng long lanh như nước, gió rừng xào xạc, nhịp tim của thiếu niên nằm bên cạnh cứ rộn lên thình thịch, làn hơi thở mang theo mùi vị cương dương đậm chất của đàn ông phả vào mặt đem đến cho trái tim nàng một cảm giác bình an. Chỉ một lát sau nàng cũng dần chìm sâu vào giấc ngủ.
Bỗng nhiên hai mắt của Thác Bạt Dã hé ra, rõ ràng là hắn vẫn chưa ngủ, nhịp thở đều đều là do hắn cố ý giả vờ đó thôi. Những sợi tóc dài xõa xuống làm cho lỗ tai của hắn có cảm giác ngứa ngáy không chịu được. Tấm thân thể ấm áp nóng bỏng, tay chân ôm chặt lấy mình làm cho tim hắn cứ đập bang bang. Hắn thầm nghĩ rằng chắc người có gái này vốn có tính đa tình thôi, chứ thật ra nàng cũng chẳng độc ác gì. Nhưng cho dù thế nào thì mình cũng chỉ chung tình với mỗi tiên nữ tỷ tỷ, nhất định phải giữ thân trong sạch như ngọc mới được.
Đeo trên tai của Vũ Sư Thiếp là một cặp rắn đen có tên là Thôi Tình Xà. Cặp rắn này được chính tay một vị đại sư về ma pháp được gọi là Hắc Thủy Chân Thần Chúc Long ở tận mãi nơi biển Bắc xa xôi mang về tặng lại cho nàng. Vũ Sư Thiếp bào chế từ bảy bảy bốn mươi chín loại xuân dược khác nhau tạo thành một loại thuốc kích thích ham muốn bậc nhất thời nay, sau đó nàng lại cho cặp Thôi Tình Xà ngày đêm uống thứ thuốc này, dần dần cải biến nọc độc của chúng khiến nó trở thành một loại xuân dược mới. Nếu ai đó mà bị con rắn này cắn trúng thì ham muốn bản năng lập tức sẽ tăng mạnh không thể nào kìm nén được, cuối cùng đành phải giao hoan ngay tức thì. Vũ Sư Thiếp dùng cặp rắn này làm bà mai, lần nào nàng cũng được thỏa nguyện. Từ trước đến này nàng đã dụ dỗ được không biết bao nhiêu nam thanh niên trẻ tuổi bằng phương pháp này.
Trong ngọn lửa dục vọng đang thiêu đốt điên cuồng thì bỗng nhiên Thác Bạt Dã nghe được văng vẳng tiếng tiêu nhạt nhòa mờ ảo như ánh trăng đêm. Tiếng tiêu chỉ xẹt qua như sao băng, chỉ vang lên ngắn ngủi rồi tan đi mãi không còn vương lại chút gì. Thác Bạt Dã như bị một gáo nước lạnh ngắt tạt thẳng vào mặt làm hắn mau chóng tỉnh táo lại: “Tiên nữ tỷ tỷ! Là tiên nữ tỷ tỷ! Không xong rồi! Nếu để nàng thấy cảnh ta cùng với yêu nữ này thì liệu ta có còn mặt mũi để gặp lại nàng sao?” Hắn thầm cảm thấy ân hận kinh khủng. Trong chốc lát sự ham muốn theo bản năng đang sôi sục liền bị đè nén trở lại.
Ngay thời điểm quan trọng này tiếng tiêu như một liều thuốc hạ nhiệt cực kỳ hiệu nghiệm đối với hắn. Hắn cắn thật mạnh vào tay mình, sự đau đớn xé thịt và mùi máu tanh làm cho đầu óc càng tỉnh táo nhiều hơn. Tiếp đó là gồng hết sức hất văng cái thân thể mềm mại mà trắng nuột nà kia ra khỏi lòng. Bên tai vừa mới vang lên tiếng kêu kinh ngạc thảng thốt của Vũ Sư Thiếp thì tấm lưng trơn tuột của hắn đã rơi khỏi tảng đá lớn rồi đánh tùm xuống đầm nước đêm lạnh buốt xương.
Làn nước đêm lạnh lẽo mau chóng dập tắt đi ngọn lửa ham muốn đang cháy hừng hực bên trong. Hắn mau chóng cảm thấy mình dần trở nên khoan khoái hơn, liền hụp xuống thật sâu để cảm nhận được cái lạnh dưới làn nước, cho cái lạnh buốt làm cho đầu óc tỉnh táo trở lại. Nhưng đúng lúc này hắn lại sực nhớ đến tiếng tiêu khi nãy khiến lòng bàng hoàng thốt lên: “Tiên nữ tỷ tỷ! Tiên nữ tỷ tỷ!”
Bầu trời đêm xanh ngắt thăm thẳm một màu, bốn phía cây lá xào xạc, mọi thứ đều lặng ngắt không thấy bóng dáng người con gái đó đâu. Bỗng có tiếng cười thanh thót như chuông treo trước gió vang lên: “Đầu đất kia, ngươi đang tìm ta sao?” Thác Bạt Dã mừng rỡ vội vàng quay lại thì thấy Vũ Sư Thiếp đang trần truồng ngồi trên tảng đá, hai chân trắng muốt thò xuống mép nước nhìn hắn cười đầy khiêu khích. Trái tim hắn như lặng ngắt!
Trong lòng Thác Bạt Dã vô cùng khổ đau thất vọng. Chắc là tiên nữ tỷ tỷ nhìn thấy ta quá phóng đãng nên không chịu nổi mà bỏ đi rồi. Trời đất mênh mông, biết tìm nàng ở đâu đây? Biết làm sao để giải thích hết đây?
Hắn đoán không sai, mặc dù người con gái áo trắng khi trước đã lặng lẽ rời bỏ hắn trên đỉnh núi Ngọc Bình nhưng trong lòng lại cứ vấn vương không biết liệu đứa nhỏ kia có bình yên đến được thành Thận Lâu xa xôi hay không. Cứ thế nàng đứng dưới chân núi bồi hồi một lúc thật lâu rồi bám sát theo ở phía sau, nàng muốn tự mình bảo vệ hắn một đoạn. Nào ngờ rằng Thác Bạt Dã lại không cầm được lòng trước sự cám dỗ của yêu nữ kia. Mặc dù tội lỗi chính là Thôi Tình Xà nhưng vẫn không sao mà bỏ qua được. Trong cơn tức giận nàng đã rũ áo bỏ đi, nhưng băn khoăn một lúc thế nào lại dùng tiếng tiêu truyền âm cả ngàn dặm của mình thổi đến để cảnh tỉnh trước khi rời xa mãi.
Vũ Sư Thiếp thấy hắn bị Thôi Tình Xà cắn làm cho ham muốn bốc lên như lửa, dục vọng trào sôi như điên dại mà trong khoảnh khắc lại đột nhiên tỉnh táo trở lại thì cõi lòng nàng cực kỳ kinh ngạc. Trong suốt cả chục năm nay hắn chính là người đầu tiên làm được điều này. Nàng càng không ngờ được là người thiếu niên chỉ mười mấy tuổi mà đã có thể kìm chế được như vậy, thật hết sức kỳ quái. Tuy vậy chẳng những nàng không tức giận mà còn lấy làm vui mừng thầm nghĩ: “Quả đúng là một bảo vật phẩm chất tuyệt vời! Thảo nào mùi vị của hắn lại đặc biệt đến thế. Nếu vậy thì càng không thể để hắn thoát khỏi tay ta được."
Vũ Sư Thiếp thấy hắn đang mất hồn ngơ ngác chẳng nói năng gì mà cứ bơi qua bơi lại dươi hồ, nàng thầm cho là bởi hắn còn quá trẻ, chưa bao giờ được thấy cảnh tượng quá mực động lòng thế này nên mới luống cuống như vậy. Thế rồi nàng lập tức ngoắc tay cười: “Em đầu đất ơi, mau đến đây với tỷ nào. Nước dưới hồ lạnh lắm, để tỷ tỷ làm ngươi ấm áp.” Trong lòng Thác Bạt Dã đang rất đau khổ mờ mịt, hắn chợt nghĩ đến việc từ nay trở đi tiên nữ tỷ tỷ sẽ coi thường mình, sẽ vĩnh viễn không thèm để ý tới mình khiến lòng đau như cắt. Hắn cảm thấy cuộc sống hiện giờ chẳng còn chút ý nghĩa nào nữa nên không thèm lên tiếng đáp lại.
Vũ Sư Thiếp kêu mấy tiếng mà hắn không chịu đáp làm nàng cảm thấy băn khoăn nhìn lại. Chẳng lẽ đứa nhóc này đã sợ đến độ hồn bay phách lạc rồi ư?
Nghĩ vậy nàng gắt gỏng: “Thằng nhóc ngốc nghếch, ngươi cứ định ngâm nước đến sáng mai luôn sao?” Thác Bạt Dã chợt nhớ tới cái hẹn của mình với Đoạn Duật Khải nên trong đầu liền lóe lên một ý nghĩ: “Đúng rồi! Ta cứ mặc kệ ả ta thế này cho đến khi trời sáng. Lúc đó Đoạn đại ca sẽ đến để cứu ta.”
Có được chủ ý khiến cho tinh thần của hắn phấn chấn nhiều hơn, nhưng hắn vẫn cố làm ra vẻ sợ hãi lắc đầu: “Tiên cô, ngươi có hai con rắn rất đáng ghét, nó cắn một cái đã làm người ta nóng ran cực kỳ khó chịu, ta không qua chỗ ngươi đâu.” Vũ Sư Thiếp bật cười khanh khách: “Đồ đầu đất nhát gan, con rắn bé tí thế này thì có gì đáng sợ? Nếu ngươi không ưa chúng vậy để tỷ tỷ ném đi.” Đúng là tay nàng gỡ cặp rắn từ vành tai xuống rồi vứt đi. Động tác cực kỳ khéo léo, cả hai con rắn đều rơi lọt thỏn vào cái túi da trên lưng của con thú. Lúc này Vũ Sư Thiếp đang ngắm nhìn Thác Bạt Dã với vẻ rất thích thú, có vẻ nhưng nàng muốn dùng sự xinh đẹp đến yêu dị của mình chinh phục người này cho hắn cam tâm chứ không phải dựa vào mấy thứ thuốc mê kia.
Thác Bạt Dã vẫn lắc đầu nói: “Nhưng ma pháp của tiên cô cứ làm mình mẩy của ta nóng ran như phải bệnh, thực sự ta rất khó chịu. Hơn nữa mẹ ta không cho phép ta ôm các cô nương, nếu để mẹ mà biết được thì nhất định là ta sẽ phải đòn.” Vũ Sư Thiếp dịu dàng nói: “Đồ đầu đất, tiên cô nhà ngươi đây không thi triển ma pháp, mà vừa rồi là tiên pháp giúp cho ngươi cảm thấy khoái lạc như tiên.”
Chỉ là mặc cho nàng dụ dỗ như thế nào nhưng Thác Bạt Dã cứ cố tình giả ngu giả ngơ nói nhăng nói cuội. Mới đầu Vũ Sư Thiếp còn cười khiêu khích, bày ra các tư thế làm cho máu nóng trong người sôi sục, về sau thấy hắn thủy chung ngu ngốc tựa như không hiểu phong tình là gì nên càng ngày càng tức giận. Bình sinh không biết có bao nhiêu đàn ông nhìn thấy nàng liền giật nảy mình, có chết cũng cầu xin được hoan lạc một lần. Còn chuyện lúc này lại thật là ngược đời, chẳng lẽ mình chịu thua ở trong tay tên tiểu từ lông còn chưa đen hết này sao? Chẳng lẽ mình giống như hòn đá không có chút hấp dẫn nào sao? Cái cảm giác lần đầu tiên thất bại chợt trào lên đồng thời trong cơ thể sôi sục ham muốn, hai thứ đan vào với nhau khiến nàng suýt nữa muốn xông đến cưỡng đoạt đứa nhóc trước mặt.
Thác Bạt Dã chợt thấy nàng nhăn mày, vẻ mặt cau có như đang trù trừ điều gì nên trong lòng hắn thầm đổ mồ hôi lạnh ngắt. Hắn sợ rằng nàng thẹn quá hóa giận rồi lại cho hai con rắn nhỏ cắn mình thêm vài phát nữa thì chẳng phải sự việc sẽ hóa thành sảy một ly đi một dặm sao? Lúc đó mình sẽ phải ôm hận ngàn năm, không còn mặt mũi nào đi gặp tiên nữ tỷ tỷ nữa. Nghĩ vậy hắn liền nói lớn: “Tiên cô, ta lên cũng được nhưng ngươi không được dùng ma pháp làm cho ta nóng bừng như phát sốt nữa.”
Vũ Sư Thiếp nghe thấy vậy liền mừng như mở cờ trong bụng. Bàn tay của nàng phất lên tung ra chiêu Bích Hải Triều Sinh nhấc bổng Thác Bạt Dã ra khỏi mặt nước, hút chặt hắn vào trong lòng mình. Thác Bạt Dã đang muốn né đi thì lại bị hai cánh tay mềm mãi như rắn ôm chặt lấy, hắn vùng vẫy làm sao mà hai bàn tay của hắn vừa khéo đè lên hai núi thịt đầy đặn mềm mềm. Trong lòng kinh hãi quá khiến hắn đành buông tay, cuối cùng bị dán chặt vào thân hình mềm mại đang lõa lồ của Vũ Sư Thiếp. Vũ Sư Thiếp thuận đà ôm lấy thật chặt, ghé vào lỗ tai của Thác Bạt Dã cười ha ha: "Quả trứng thối này, sao bây giờ ngươi lại trở nên ngoan ngoãn vậy, bộ không sợ bị mẹ mắng nữa sao?"
Trong tình thế cấp bách Thác Bạt Dã sực nhớ tới cảnh năm xưa mình gặp phải một con gấu hoang trên núi, tránh mãi cũng không được cuối cùng đành phải nằm im bất động để giả chết. Chính nhờ vậy nên hắn đã thoát được trong miệng của con gấu. Tình cảnh hôm nay thật chẳng khác lúc xưa là bao, trò cũ liền được dùng lại, lập tức trợn ngược tròng mắt rồi giả bộ hôn mê.
Vũ Sư Thiếp ngẩn người, nàng nghĩ rằng mình đã ôm quá chặt làm cho hắn chịu không nổi mà hôn mê bất tỉnh, trong lòng vì vậy mà vô cùng đau xót lo lắng. Nàng vội vàng buông lỏng cánh tay, để hắn nằm xuống trên bề mặt khối đá rồi quàng tay qua cơ thể truyền cho hắn từng đạo chân khí, miệng ghé sát lỗ tai thì thào: "Quả trứng thối này, ngươi mau tỉnh mau tỉnh đi mà, đừng làm cho tỷ tỷ sợ!"
Một bên thì Thác Bạt Dã cảm thấy một làn chân khí đang lầm lũi chui thẳng vào cơ thể mình, làm cho mình mẩy cảm thấy rất ngứa ngáy khó chịu. Một bên Vũ Sư Thiếp lại kề môi vào tai hắn phả ra làn khí nóng hổi làm hắn không tài nào nhịn được mà phải phá lên cười.
Vũ Sư Thiếp thấy vậy liền mừng rỡ, nàng hôn nhẹ vào hai má của Thác Bạt Dã rồi cười: "Đồ trứng thối, làm cho tỷ tỷ của ngươi lo lắng chết đi được!" Thác Bạt Dã thấy được niềm vui mừng xuất phát từ nội tâm của nàng nên hắn cũng hơi ngẩn người, trong lòng có đôi chút cảm kích. Đột nhiên hắn ắt xì rồi nói: "Tiên cô, ta cảm thấy trong người rất mệt mỏi, ta phải đi ngủ đây, sáng mai còn lên núi đốn củi sớm." Vũ Sư Thiếp thấy kiểu nói chẳng đâu vào đâu của hắn thì nhẹ nhàng đáp lại: "Ừ, vậy để tỷ tỷ ôm đầu đất ngủ nào."
Lập tức cánh tay ngọc ngà vươn dài ra ôm lấy Thách Bạt Dã vào lòng. Đầu nàng kề bên tai hắn, đùi phải vắt ngang qua, đặt nằm ngang trên mình. Thác Bạt Dã không dám nghĩ ngợi nhiều liền nghiêng đầu qua một bên, chỉ chốc lát sau là hắn đã phát ra tiếng thở đều đều.
Trong lòng Vũ Sư Thiếp dấy lên một cảm giác lạ kỳ. Nàng nằm cạnh một thiếu niên, tay chân quấn chặt lấy nhau, từng làn hơi thở phả vào mặt, vang vào tai. Cảm giác này thật không biết đã không xuất hiện từ bao năm rồi. Ánh trăng long lanh như nước, gió rừng xào xạc, nhịp tim của thiếu niên nằm bên cạnh cứ rộn lên thình thịch, làn hơi thở mang theo mùi vị cương dương đậm chất của đàn ông phả vào mặt đem đến cho trái tim nàng một cảm giác bình an. Chỉ một lát sau nàng cũng dần chìm sâu vào giấc ngủ.
Bỗng nhiên hai mắt của Thác Bạt Dã hé ra, rõ ràng là hắn vẫn chưa ngủ, nhịp thở đều đều là do hắn cố ý giả vờ đó thôi. Những sợi tóc dài xõa xuống làm cho lỗ tai của hắn có cảm giác ngứa ngáy không chịu được. Tấm thân thể ấm áp nóng bỏng, tay chân ôm chặt lấy mình làm cho tim hắn cứ đập bang bang. Hắn thầm nghĩ rằng chắc người có gái này vốn có tính đa tình thôi, chứ thật ra nàng cũng chẳng độc ác gì. Nhưng cho dù thế nào thì mình cũng chỉ chung tình với mỗi tiên nữ tỷ tỷ, nhất định phải giữ thân trong sạch như ngọc mới được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.