Quyển 1 - Chương 6: Trách Người (3)
Thụ Hạ Dã Hồ
09/04/2013
Thiếu nữ mặc áo trắng thấy hắn chỉ trong một thời gian ngắn mà uốn éo thay đổi dáng đứng tới mấy lần thì càng lấy làm kỳ lạ. Đang định nói chuyện, đột nhiên trông thấy thanh kiếm gãy ở bên hông của hắn liền nhẹ nhàng kêu “ý”, đôi mắt đẹp bỗng mở lớn, nhìn Thác Bạt Dã chậm rãi hỏi: “Công tử, thanh kiếm kia làm sao công tử có được vậy?”
Nếu là người khác hỏi chắc chắn Thác Bạt Dã sẽ cân nhắc ít nhiều, nhưng câu hỏi lại từ miệng ngọc của thiếu nữ khiến hắn chẳng thể giấu diếm nửa phần: “Thanh kiếm này do ta nhặt được trong một cái đầm nước. Đáng tiếc là ta đã làm gãy nó khi mở xích cho vị bằng hữu kia.”
Bạch Long Lộc nghe hắn nói tới mình thì lập tức tiến lên, hiên ngang trước mặt thiếu nữ mặc áo trắng, ngẩng cao đầu đầy ngạo nghễ. Thiếu nữ mặc áo trắng gật đầu nói: “Bạch Long Lộc bị Cao Cửu Hoành dùng Bắc Hải Thập Thất Hỗn Kim Tác xích ở trong Long Đàm. Do nội lực của ngươi không đủ, nếu không thì kiếm Vô Phong sẽ không bị gãy thế này.”
Thác Bạt Dã vốn không thèm để ý đến việc mình không có võ công, nhưng giờ phút này nghe nàng nói rằng mình bản thân không có nội lực thì cảm thấy rất khó chịu, mặt đỏ cả lên. Trong lòng hắn thầm thề nhất định sau này sẽ phải luyện được một thân võ công để nàng không thể coi thường mình nữa.
Thiếu nữ mặc áo trắng nói: “Không biết công tử có thể cho ta mượn kiếm xem một chút được không?”
Thác Bạt Dã lập tức rút kiếm gãy ra, đảo ngược mũi kiếm lại, dùng ngón tay kẹp lấy sống kiếm rồi ân cần đưa tới cho thiếu nữ. Còn cách nàng hai trượng mà hắn đã ngửi thấy một hương thơm nhàn nhạt, giống như tuyết nhẹ trăng mờ, khó làm sao nói thành lời. Thác Bạt Dã thầm nghĩ: “Nếu như mỗi ngày ta đều có thể ngửi thấy hương thơm trên người của tiên nữ tỷ tỷ thì dù có cho ta làm thần tiên ta cũng không thèm làm.” Rồi đột nhiên lại nghĩ, nếu thật mỗi ngày có thể như vậy thì chính mình đã là thần tiên rồi còn gì.
Thiếu nữ mặc áo trắng vươn tay trái ra, dưới ánh trăng làn da của nàng càng trắng trong như ngọc. Giữa khoảnh khắc này, Thác Bạt Dã cảm thấy trên thế gian này không ai có thể sánh bằng nàng. Thác Bạt Dã không ngừng thầm tán thưởng, chợt thấy những ngón tay mềm mại, thon dài của nàng khẽ cong lại, thanh kiếm gãy trên tay hắn như mọc cánh, tự nhiên bay qua rồi chậm rãi rơi vào trong tay nàng.
Thác Bạt Dã lại càng cảm khái không thôi.
Thiếu nữ mặc áo trắng cầm kiếm gãy nhìn ngó, sau đó tay khẽ rung lên, rỉ sắt loang lổ trên thân kiếm đều đồng loạt rơi xuống. Thanh kiếm gãy chỉ còn hai thước lộ ra thân xanh nhạt, dưới ánh trăng thậm chí còn sáng lên một vệt sáng lóa. Thiếu nữ mặc áo trắng nhìn chằm chằm vào hai chữ trên thân kiếm “Thần Nông”, “Không Tang”, sau đó nước mắt nàng chậm rãi rơi xuống, chảy dọc trên thân kiếm rồi rơi xuống bãi cỏ dưới chân.
Thác Bạt Dã lắp bắp kinh hãi, trong lòng vô cùng sốt ruột, không biết vì sao nàng lại trở nên thương tâm như vậy, rất muốn quan tâm hỏi han nhưng lại không dám mở miệng.
Thiếu nữ mặc áo trắng thấp giọng nói: “Người hữu tình, kiếm Vô Phong. Chuôi kiếm này vốn là một trong bảy đại thần khí của gia tộc ta, không nghĩ rằng hai trăm năm tìm kiếm không ra, nó lại nằm ở đáy Long Đàm.”
Mặc dù nghe không rõ lời thiếu nữ mặc áo trắng, nhưng Thác Bạt Dã cũng mơ hồ đoán được rằng kiếm này cùng nàng có quan hệ sâu xa. Thấy nàng nhìn kiếm mà rơi lệ, trong lòng hắn cũng có vài phần khó chịu thốt lên: “Ra là thanh kiếm này thuộc về gia tộc của tiên nữ tỷ tỷ, hôm nay coi như vật về với chủ. Chỉ là… chỉ là ta vụng về đã làm gãy nó, cái này… phải làm sao bây giờ?”
Thiếu nữ mặc áo trắng thở dài đáp lời: “Kiếm gãy, tình tan, đây cũng là ý trời, không liên quan gì tới ngươi. Kiếm này đã nằm dưới đáy đầm hai trăm năm, ngươi nhặt được nó cũng coi là người có duyên.” Nàng buông tay, đoạn kiếm gãy cứ thế bay trở về, cắm vào ống trúc bên hông Thác Bạt Dã rồi nằm yên trong đó.
Ngước đôi mắt đẹp nhìn Thác Bạt Dã rồi nói tiếp: “Nhưng kiếm này vốn là thần khí của Mộc tộc, không thể rơi vào tay tộc khác. Không biết lai lịch của công tử thế nào?”
Thác Bạt Dã có vẻ mờ mịt đáp: “Tộc nào ư? Ta từ nhỏ đã phiêu bạt khắp nơi, không nhà không cửa, cũng không biết xuất thân của mình là gì.”
Thiếu nữ mặc áo trắng gật đầu nói: “Đã như thế, công tử hãy đem kiếm này cất cho kỹ, nếu không phải trường hợp nguy cấp thì không nên lấy ra. Nếu như có người thấy nó, công tử hãy nói mình là người của Mộc tộc để tránh những phiền toái không cần thiết.”
Thác Bạt Dã thấy nàng quan tâm mình thì trong lòng vô cùng sung sướng, liên tục gật đầu đồng ý.
Thiếu nữ mặc áo trắng liếc thấy cây sáo trúc trên mặt đất thì hỏi tiếp: “Công tử học được khúc Sát Na Phương Hoa này ở nơi nào vậy?” Thác Bạt Dã ngẩn người, lập tức hiểu ra nàng đang nhắc tới khúc nhạc mà Thần Nông hát nên thầm nghĩ: “Thì ra khúc nhạc này gọi là Sát Na Phương Hoa. Cái tên nghe cũng thật êm tai.” Sau đó hắn thật thà kể lại việc mình làm sao gặp được Thần Nông trên núi Nam Tế, rồi nhận phó thác của y, rồi tới việc rơi xuống Long Đàm và lấy được kiếm Vô Phong, không bỏ sót một chi tiết nào.
Thiếu nữ mặc áo trắng nghe tới chuyện Thần Nông bị Bách Thảo Độc phát tác mà qua đời tại vách Long Nha thì sắc mặt khẽ biến, đôi mắt mở to kinh ngạc. Khi nghe tới việc trước lúc lâm chung Thần Nông có hát to khúc Sát Na Phương Hoa thì đôi mắt đẹp lại ngân ngấn lệ.
Thác Bạt Dã tất nhiên không biết là khúc Phương Hoa này được một vị Thánh nữ của Mộc tộc viết ra từ bốn trăm năm trước, bình thường không có nhiều người biết, có thể tấu nó thì càng hiếm hoi. Hơn hai trăm năm trước, Thánh nữ thứ ba mươi sáu của Mộc tộc là Không Tang cùng Thần Nông yêu thương nhau, từng đem khúc ca này dạy cho Thần Nông. Sau đó hai người bị năm tộc bức bách, nguyên nhân là do Thánh nữ lại để mình chìm vào tình cảm yêu đương của phàm giới, hơn nữa lại yêu đúng Thần Đế. Hai người trốn tránh sự truy đuổi của mọi người, trốn tới núi Ngọc Bình là nơi ở của Thanh Đế, bạn của Thần Nông. Ở đây, ngay tại Thiên Hồ này, Thần Nông đã dùng Kim Cương Chỉ khắc những ca từ của khúc hát lên vách đá. Ba tháng sau, Thần Nông bị ép phải rời bỏ Không Tang, tại đỉnh Nam Tế trơ mắt nhìn giai nhân đi về hướng Đông, từ đó hai người hai phương trời xa cách, không có một tin tức nào. Đó cũng là lý do tại sao khi nghe được Thác Bạt Dã dùng sáo trúc thổi khúc nhạc này, thiếu nữ mặc áo trắng đã ngạc nhiên vô cùng, sau đó lại cùng hắn hợp tấu.
Thiếu nữ áo trắng trầm ngâm trong chốc lát: “Nói như vậy, công tử tới núi Ngọc Bình này chính là vì muốn tìm Thanh Đế?”
Thác Bạt Dã vui vẻ nói: “Tiên nữ tỷ tỷ biết Thanh Đế sao?”
Thiếu nữ mặc áo trắng lạnh nhạt đáp: “Đương nhiên là biết rồi.”
Thác Bạt Dã vui mừng nói: “Vậy tiên nữ tỷ tỷ có thể đem ta đi gặp ông ta được không?” Trong nội tâm hắn lại nghĩ, có thể cùng tiên nữ tỷ tỷ ở chung một chỗ thêm chút nữa thì thật là sung sướng.
Nhưng không ngờ thiếu nữ mặc áo trắng nói: “Đáng tiếc mấy năm nay Thanh Đế như thần long thấy đầu không thấy đuôi, phiêu bạt bất định, ta cũng không tìm được ông ấy.”
Thác Bạt Dã nghe nàng nói vậy thì vô cùng thất vọng, đang định nói gì thì lại nghe thiếu nữ mặc áo trắng nói: “Không biết công tử có thể đem huyết thư của Thần Đế cho ta xem qua một chút được không?”
Thác Bạt Dã thầm do dự, nhận phó thác của người, bản thân hắn còn không dám mở huyết thư ra xem chứ đừng nói cho người khác xem. Nhưng thấy thiếu nữ mặc áo trắng đoan trang thanh lịch, đôi con ngươi trong suốt bình thản nhìn mình thì lòng chợt mềm nhũn. Hắn cẩn thận lấy ra huyết thư, đưa cho thiếu nữ mặc áo trắng.
Thiếu nữ mặc áo trắng cách không bắt lấy, mở huyết thư ra. Thác Bạc Dã nhìn vẻ mặt của nàng, trong nội tâm có chút tò mò, không biết trong thư đã viết gì. Thiếu nữ mặc áo trắng nhíu nhíu mày, trầm ngâm không nói. Sau khi đọc xong huyết thư, nàng trả lại cho Thác Bạt Dã: “Công tử, cho dù cái này có giao được tới tay Thanh Đế cũng chỉ sợ ông ấy sẽ không đi tới thành Thận Lâu đâu.”
Thác Bạt Dã ngạc nhiên hỏi: “Tại sao?” Thiếu nữ mặc áo trắng thở dài đáp: “Trong chuyện này khá phức tạp, khó có thể giải thích được. Công tử cứ đi tới thành Thận Lâu sẽ biết.”
Trong lòng Thác Bạt Dã vô cùng sốt ruột, đột nhiên hắn nghĩ ra một ý tưởng rồi ho khan nói: “Vậy không biết tiên nữ tỷ tỷ có thể đưa ta tới thành Thận Lâu được không?”
Thiếu nữ mặc áo trắng khẽ mỉm cười đáp: “Không thể.”
Thác Bạt Dã không khỏi thất vọng, còn hơn cả khi nghe tin Thanh Đế không có ở đây.
Đang lúc hắn khổ tâm suy nghĩ, không tìm ra cách nào thì đột nhiên nghe thấy ở bên kia Thiên Hồ truyền tới một âm thanh: “Thập Tứ Lang ở cốc Triêu Dương phụng mệnh của cha tới xin gặp mặt Thanh Đế.”
----===000===-----
Thiếu nữ mặc áo trắng khẽ cau mày: “Người của cốc Triêu Dương tới, chúng ta hãy lánh đi một lúc.” Thác Bạt Dã nghe thấy thanh âm của Thập Tứ Lang thì cảm thấy vô cùng mất hứng, nhưng nghe thấy nàng đề nghị như vậy lại liền mừng rỡ trong lòng, nhất là hai chữ “chúng ta” khiến hắn như mở cờ trong bụng, liền trộm nghĩ: “Thì ra tiên nữ tỷ tỷ cũng chán ghét bọn chúng.” Hắn bèn vội vàng gật đầu đáp ứng.
Thiếu nữ mặc áo trắng vung tay áo, như cưỡi mây đạp gió, chớp mắt đã đi xa tới bảy tám trượng. Thác Bạt Dã chỉ cảm thấy một làn khí mạnh mẽ cuốn lấy hắn kéo lên cao, theo thiếu nữ mặc áo trắng bay đi. Trong nội tâm hắn vừa mừng lại vừa sợ, nhưng đột nhiên lại muốn cảm ơn cái gã Thập Tứ Lang đã tới thật đúng lúc, giúp hắn có cơ hội được ở gần tiên nữ tỷ tỷ như thế. Bạch Long Lộc thấy thế cũng theo sát không rời.
Thiếu nữ mặc áo trắng mang theo Thác Bạt Dã vòng vèo một hồi, sau đó tiến vào ngọn đình phía sau ba bức tường rào, dừng lại ở căn viện cuối cùng. Thác Bạt Dã cảm thấy cơn gió đột nhiên biết mất, thân thể từ từ rơi xuống, hai chân vững vàng chạm đất.
Thiếu nữ mặc áo trắng nhẹ nhàng nói: “Bọn chúng sẽ không dám vào đây đâu. Chúng ta cứ ở trong này đợi một lúc.”
Thác Bạt Dã thầm vui mừng: “Đừng nói là một lúc, dù cả đời ta cũng nguyện ý.” Nhưng Thiếu nữ mặc áo trắng đã nhẹ nhàng đẩy hắn vào bụi trúc ở phía tây, còn mình cũng lẳng lặng nấp sau bụi trúc ở phía đông, không nói một lời nào nữa.
Thác Bạt Dã mất hứng, đang định cùng nàng trò chuyện thêm mấy câu thì nghe thấy tiếng bước chân ngày càng gần, hình như đã tới ngay bên ngoài rồi.
Giấu thân sau khóm trúc, hắn nghiêng người nhìn ra phía cửa, nơi có ba hàng rào chắn ngan lối vào, có thể thấy được nửa bóng tường và mấy gốc tùng. Ánh trăng xuyên thấy qua cành thông, chiếu lên tường, bóng lá mảnh mai sống động có vài phần giống với thiếu nữ mặc áo trắng.
Một hồi lâu sau, quả nhiên có tiếng bước chân lại gần. Thác Bạt Dã đứng ở trong sân đình nhìn xuyên qua khe những thân trúc, chỉ thấy thiếu niên tên là Thập Tứ Lang cùng lão giả mặc đồ đen và hai tên vạm vỡ đã xuất hiện ở bên cạnh Thiên Hồ, mang theo dáng vẻ cung kính chậm rãi đi tới. Thác Bạt Dã vỗ vỗ lên đầu Bạch Long Lộc cười thầm: “Vẫn là Bạch Long Lộc có tốc độ số một. Lúc trước nhìn bọn chúng oai oai vệ vệ, còn tưởng là cao thủ tuyệt đỉnh, hóa ra so với lão thái thái còn chậm chạp hơn mấy phần.” Bạch Long Lộc như hiểu suy nghĩ của hắn, râu rồng khẽ vểnh lên, giống như cũng đang muốn nghe răng ra cười.
Thác Bạt Dã không biết rằng Thanh Đế tên thật là Linh Cảm Ngưỡng vốn có tính cao ngạo, vừa chính lại vừa tà, hỉ nộ vô thường. Thiên hạ thường truyền nhau câu: “Thanh Đế giận, trời long đất lở” chính bởi như vậy. Bọn người Thập Tứ Lang chưa được Thanh Đế cho phép mà đã dám đi lên núi Ngọc Bình, trong lòng vẫn còn chưa hết lo lắng, làm sao dám đi vào được chứ? Bọn chúng đi tới trước gian đình, khom người mà đứng, không dám tiến thêm nửa bước. Thập Tứ Lang lớn tiếng báo danh vài lần nhưng toàn tòa đình vẫn im phăng phắc.
Tòa đình này vốn là chỗ ở của Thanh Đế, là cấm địa trên núi Ngọc Bình, Thập Tứ Lang đương nhiên không có gan đi vào nên chỉ khoanh tay đứng lẳng lặng chờ ở cửa. Thanh Đế có tính tình cao ngạo khó dò, thường thường đóng cửa không tiếp khách. Trong giang hồ truyền tai nhau một câu chuyện, năm đó Thần Đế Thần Nông trên đường đi ngao du có ghé qua núi Ngọc Bình muốn vào thăm Thanh Đế. Mà hôm ấy Thanh Đế lại đóng cửa ngủ, hại Thần Nông phải đứng ở ngoài cửa đợi một đêm liền. Thần Đế là chí tôn, hai người giao tình sâu đậm mà còn như thế, huống hồ chỉ là một Thập Tứ Lang nhỏ bé.
Mà mặc dù nghi ngờ Thanh Đế không có ở bên trong nhưng Thập Tứ Lang cũng không dám tự ý bỏ về. Một là sứ mạng chưa xong, hai là bằng vào tính cách của Thanh Đế, dù không có người đáp lại cũng không thể khẳng định chắc chắn là Thanh Đế có ở trong hay không. Cho nên dù cảm thấy khó chịu nhưng hắn cũng chỉ dám để ở trong lòng, vẻ mặt vẫn là vô cùng cung kính chờ đợi.
Mới đầu Thác Bạt Dã còn hào hứng, thích thú nhìn bọn chúng đứng ở ngoài cửa như một đám tượng, nhưng càng về sau, hứng thú cũng nhạt dần đi.
Mà hương thơm tỏa ra từ thiếu nữ mặc áo trắng ở bên cạnh càng lúc càng khiến tâm thần hắn nhộn nhạo không thôi. Hắn lặng lẽ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy thiếu nữ mặc áo trắng đứng sau bụi trúc, tóc dài tung bay trong gió, tay áo bồng bềnh, nhìn nàng giống như tiên nhân hạ phàm khiến hắn không khỏi ngây dại rồi nghĩ vẩn vơ: “Nếu nàng thật sự là tiên nữ tỷ tỷ cuối cùng sẽ phải về trời. Ta không còn được gặp nàng nữa thì phải làm sao đây?” Nghĩ tới chuyện đó, trong lòng hắn cảm thấy đau khổ, nước mắt suýt nữa vì thế mà tuôn ra.
Nhưng hắn hoàn toàn không biết, giờ phút này trong lòng thiếu nữ kia cũng đang suy nghĩ về hắn, nội tâm chợt rung lên một trận. Ngày trước đi dạo chơi qua núi Ngọc Bình, thuận tiện ghé vào chào Thanh Đế. Nhưng không gặp được Thanh Đế mà lại gặp phải thiếu niên kỳ quái này. Nhìn hắn lôi thôi lếch thếch, giống như một đứa trẻ lang thang nhưng không hiểu sao lần đầu tiên nhìn thấy hắn nàng đã có cảm giác thân mật, giống như nhìn thấy chính em trai của mình vậy. Loại cảm giác này nàng chưa bao giờ trải qua, thật kì lạ vô cùng. Là vì hắn có thể thổi khúc Sát Na Phương Hoa hay sao? Để thổi được khúc nhạc này êm ái và ngập tràn sinh khí như thế đâu dễ có mấy ai, mà càng khó tin hơn là đó chỉ là một thiếu niên mới mười ba, mười bốn tuổi. Hắn còn có thể lấy được thần kiếm Vô Phong của bổn tộc, thổi được Sát Na Phương Hoa, có thể thấy nhất định là hắn có duyên với Mộc tộc. Thần Đế qua đời tại Nam Tế, phó thác mọi thứ cho hắn, chẳng lẽ Thần Đế cũng nhìn ra điểm đặc biệt của hắn sao?
Nghĩ đến đây, sóng mắt nàng khẽ chuyển qua phía người thiếu niên, chỉ thấy hai mắt Thác Bạt Dã ửng đỏ, hai hàm răng cắn chặt vào nhau, nắm tay siết chặt khiến nàng cảm thấy kinh ngạc. Lúc này Thác Bạt Dã đang nghĩ: “Nếu như nàng thật sự là tiên nữ, một ngày kia phải trở về trời, ta nhất định sẽ bái sư để làm thần tiên. Dù phải leo chín tầng trời, dẫu đi đến mười tầng đất thì ta cũng phải tìm gặp nàng cho bằng được.”
Mà thiếu nữ mặc áo trắng lại nghĩ: “Hắn khổ sở như vậy chắc bởi vì đang nghĩ tới Thần Đế sao? Không ngờ Thần Đế lại qua đời ở vách Long Nha. Nếu thiên hạ biết chuyện này, không biết sẽ phát sinh sóng to gió lớn gì. Chẳng lẽ hắn biết mình sắp chết nên tới vách Long Nha hay sao? Năm đó hắn ở đấy, trơ mắt nhìn cô cô rời khỏi Thang Cốc, hôm nay lại qua đời ở nơi đó. Chẳng lẽ đây là ý trời? Nếu như cô cô biết trước lúc chết Thần Đế còn hát bài hát ấy, trong lòng nàng không biết có vui hay không? Thần Đế đem Ngũ Hành Phổ trao hết cho hắn, tất nhiên là đã chọn hắn làm truyền nhân của mình. Nhưng hắn tuổi còn trẻ như vậy, võ công, ma pháp đều không biết, một mình hành tẩu giang hồ mà bên người còn mang sách quý và tiên đan, không khác gì trẻ con mang đồ quý ra chợ, thật là vô cùng nguy hiểm. Huống hồ đi Thận Lâu thành dữ nhiều lành ít, hắn không biết một chút gì cả.” Chẳng biết tại sao trong lòng nàng xưa nay vẫn tĩnh như nước lặng nước thì bây giờ lại như có sóng to gió lớn, vô cùng lo lắng đối với tương lai của gã thiếu niên lạ mặt. Mà loại lo lắng khó hiểu này không biết từ đâu mà đến, khiến cho lòng nàng càng lúc càng mờ mịt.
Hai người, hai thế giới, cứ thế nghĩ ngợi lung tung một hồi, chợt nghe từ giữa sườn núi truyền tới âm thanh binh khí va chạm cùng tiếng quát mắng lớn, cả hai không khỏi lấy làm lạ. Phía ngoài gian đình, Thập Tứ Lang cùng ông lão càng kinh hoảng hơn. Ai lại dám to gan lớn mật gây loạn ở ngọn núi thánh Ngọc Bình kia chứ?
Thập Tứ Lang hét “a”, chợt nhớ tới mình đã bày bố lính gác ở dưới chân núi, nếu như có người lên núi sẽ giết không tha. Lính của mình ra tay ở dưới núi thì chẳng sao, nhưng tới sườn núi mà vẫn còn đinh đinh đang đang đánh đấm quấy rầy giấc ngủ của Thanh Đế, đây chẳng phải là tự tìm đường chết hay sao? Sắc mặt hắn lập tức trở nên vô cùng khó coi, nhưng hiện tại đã đứng ở cửa này, nếu vì thế mà chạy ra ngoài xem xét tình hình chỉ sợ càng làm Thanh Đế không vui. Trong lòng hắn đang tiến thối lưỡng nan, không biết làm gì cho phải.
Thác Bạt Dã nhìn qua thiếu nữ mặc áo trắng, sau đó há mồm hỏi: “Người đến là ai vậy? Có phải Thanh Đế không?” Thiếu nữ mặc áo trắng khẽ lắc đầu.
Âm thanh đao kiếm mỗi lúc một lớn, đột nhiên có người hô to: “Cái con bà nội nó, thánh địa của Mộc tộc từ khi nào chuyển thành địa bàn của Thủy yêu vậy?” Một giọng nói sang sảng rất lớn cất lên.
Trong nhà của Thanh Đế mà có người dám cất tiếng bất kính như vậy, khiến đám người trên ngọn núi thánh này không ai không tái mặt.
Thập Tứ Lang rốt cuộc không kiềm chế được, xoay người chạy về phía đó, miệng quát lớn: “Cuồng đồ to gan, tại nơi ở của Thanh Đế mà lại dám lớn miệng, còn không buông vũ khí nghe theo sự xử trí của Thanh Đế.”
Người kia cười ha ha: “Tiểu Thủy yêu, lúc nào đến phiên ngươi xách cái giày thúi cho Linh Cảm Ngưỡng chứ? Lão tử còn muốn mắng! Phì! Linh Cảm Ngưỡng, lão thất phu!”
Khuôn mặt đẹp như hoa của thiếu nữ mặc áo trắng xuất hiện nỗi tức giận, hình như nàng muốn đi ra ngoài, nhưng cuối cùng lại nhịn xuống. Thác Bạt Dã thầm nghĩ: “Người tên Linh Cảm Ngưỡng chắc là Thanh Đế rồi. Không biết hắn và tiên nữ tỷ tỷ có quan hệ gì? Người to gan lớn mật kia là ai mà lại dám ở chỗ này nói chuyện như thế? Đúng là một anh hùng chân chính.”
Người ngoài kia cười ha ha nói tiếp: “Lão thất phu Linh Cảm Ngưỡng, ta đến rồi đây!” Trong thời gian ngắn, từ xa truyền tới vài tiếng quát bực bội, lại có vài người liên tiếp ngã xuống. Sau đó một người đàn ông vạm vỡ mặc áo xanh nhảy lên trên lầu trúc bên cạnh Thiên Hồ.
Nếu là người khác hỏi chắc chắn Thác Bạt Dã sẽ cân nhắc ít nhiều, nhưng câu hỏi lại từ miệng ngọc của thiếu nữ khiến hắn chẳng thể giấu diếm nửa phần: “Thanh kiếm này do ta nhặt được trong một cái đầm nước. Đáng tiếc là ta đã làm gãy nó khi mở xích cho vị bằng hữu kia.”
Bạch Long Lộc nghe hắn nói tới mình thì lập tức tiến lên, hiên ngang trước mặt thiếu nữ mặc áo trắng, ngẩng cao đầu đầy ngạo nghễ. Thiếu nữ mặc áo trắng gật đầu nói: “Bạch Long Lộc bị Cao Cửu Hoành dùng Bắc Hải Thập Thất Hỗn Kim Tác xích ở trong Long Đàm. Do nội lực của ngươi không đủ, nếu không thì kiếm Vô Phong sẽ không bị gãy thế này.”
Thác Bạt Dã vốn không thèm để ý đến việc mình không có võ công, nhưng giờ phút này nghe nàng nói rằng mình bản thân không có nội lực thì cảm thấy rất khó chịu, mặt đỏ cả lên. Trong lòng hắn thầm thề nhất định sau này sẽ phải luyện được một thân võ công để nàng không thể coi thường mình nữa.
Thiếu nữ mặc áo trắng nói: “Không biết công tử có thể cho ta mượn kiếm xem một chút được không?”
Thác Bạt Dã lập tức rút kiếm gãy ra, đảo ngược mũi kiếm lại, dùng ngón tay kẹp lấy sống kiếm rồi ân cần đưa tới cho thiếu nữ. Còn cách nàng hai trượng mà hắn đã ngửi thấy một hương thơm nhàn nhạt, giống như tuyết nhẹ trăng mờ, khó làm sao nói thành lời. Thác Bạt Dã thầm nghĩ: “Nếu như mỗi ngày ta đều có thể ngửi thấy hương thơm trên người của tiên nữ tỷ tỷ thì dù có cho ta làm thần tiên ta cũng không thèm làm.” Rồi đột nhiên lại nghĩ, nếu thật mỗi ngày có thể như vậy thì chính mình đã là thần tiên rồi còn gì.
Thiếu nữ mặc áo trắng vươn tay trái ra, dưới ánh trăng làn da của nàng càng trắng trong như ngọc. Giữa khoảnh khắc này, Thác Bạt Dã cảm thấy trên thế gian này không ai có thể sánh bằng nàng. Thác Bạt Dã không ngừng thầm tán thưởng, chợt thấy những ngón tay mềm mại, thon dài của nàng khẽ cong lại, thanh kiếm gãy trên tay hắn như mọc cánh, tự nhiên bay qua rồi chậm rãi rơi vào trong tay nàng.
Thác Bạt Dã lại càng cảm khái không thôi.
Thiếu nữ mặc áo trắng cầm kiếm gãy nhìn ngó, sau đó tay khẽ rung lên, rỉ sắt loang lổ trên thân kiếm đều đồng loạt rơi xuống. Thanh kiếm gãy chỉ còn hai thước lộ ra thân xanh nhạt, dưới ánh trăng thậm chí còn sáng lên một vệt sáng lóa. Thiếu nữ mặc áo trắng nhìn chằm chằm vào hai chữ trên thân kiếm “Thần Nông”, “Không Tang”, sau đó nước mắt nàng chậm rãi rơi xuống, chảy dọc trên thân kiếm rồi rơi xuống bãi cỏ dưới chân.
Thác Bạt Dã lắp bắp kinh hãi, trong lòng vô cùng sốt ruột, không biết vì sao nàng lại trở nên thương tâm như vậy, rất muốn quan tâm hỏi han nhưng lại không dám mở miệng.
Thiếu nữ mặc áo trắng thấp giọng nói: “Người hữu tình, kiếm Vô Phong. Chuôi kiếm này vốn là một trong bảy đại thần khí của gia tộc ta, không nghĩ rằng hai trăm năm tìm kiếm không ra, nó lại nằm ở đáy Long Đàm.”
Mặc dù nghe không rõ lời thiếu nữ mặc áo trắng, nhưng Thác Bạt Dã cũng mơ hồ đoán được rằng kiếm này cùng nàng có quan hệ sâu xa. Thấy nàng nhìn kiếm mà rơi lệ, trong lòng hắn cũng có vài phần khó chịu thốt lên: “Ra là thanh kiếm này thuộc về gia tộc của tiên nữ tỷ tỷ, hôm nay coi như vật về với chủ. Chỉ là… chỉ là ta vụng về đã làm gãy nó, cái này… phải làm sao bây giờ?”
Thiếu nữ mặc áo trắng thở dài đáp lời: “Kiếm gãy, tình tan, đây cũng là ý trời, không liên quan gì tới ngươi. Kiếm này đã nằm dưới đáy đầm hai trăm năm, ngươi nhặt được nó cũng coi là người có duyên.” Nàng buông tay, đoạn kiếm gãy cứ thế bay trở về, cắm vào ống trúc bên hông Thác Bạt Dã rồi nằm yên trong đó.
Ngước đôi mắt đẹp nhìn Thác Bạt Dã rồi nói tiếp: “Nhưng kiếm này vốn là thần khí của Mộc tộc, không thể rơi vào tay tộc khác. Không biết lai lịch của công tử thế nào?”
Thác Bạt Dã có vẻ mờ mịt đáp: “Tộc nào ư? Ta từ nhỏ đã phiêu bạt khắp nơi, không nhà không cửa, cũng không biết xuất thân của mình là gì.”
Thiếu nữ mặc áo trắng gật đầu nói: “Đã như thế, công tử hãy đem kiếm này cất cho kỹ, nếu không phải trường hợp nguy cấp thì không nên lấy ra. Nếu như có người thấy nó, công tử hãy nói mình là người của Mộc tộc để tránh những phiền toái không cần thiết.”
Thác Bạt Dã thấy nàng quan tâm mình thì trong lòng vô cùng sung sướng, liên tục gật đầu đồng ý.
Thiếu nữ mặc áo trắng liếc thấy cây sáo trúc trên mặt đất thì hỏi tiếp: “Công tử học được khúc Sát Na Phương Hoa này ở nơi nào vậy?” Thác Bạt Dã ngẩn người, lập tức hiểu ra nàng đang nhắc tới khúc nhạc mà Thần Nông hát nên thầm nghĩ: “Thì ra khúc nhạc này gọi là Sát Na Phương Hoa. Cái tên nghe cũng thật êm tai.” Sau đó hắn thật thà kể lại việc mình làm sao gặp được Thần Nông trên núi Nam Tế, rồi nhận phó thác của y, rồi tới việc rơi xuống Long Đàm và lấy được kiếm Vô Phong, không bỏ sót một chi tiết nào.
Thiếu nữ mặc áo trắng nghe tới chuyện Thần Nông bị Bách Thảo Độc phát tác mà qua đời tại vách Long Nha thì sắc mặt khẽ biến, đôi mắt mở to kinh ngạc. Khi nghe tới việc trước lúc lâm chung Thần Nông có hát to khúc Sát Na Phương Hoa thì đôi mắt đẹp lại ngân ngấn lệ.
Thác Bạt Dã tất nhiên không biết là khúc Phương Hoa này được một vị Thánh nữ của Mộc tộc viết ra từ bốn trăm năm trước, bình thường không có nhiều người biết, có thể tấu nó thì càng hiếm hoi. Hơn hai trăm năm trước, Thánh nữ thứ ba mươi sáu của Mộc tộc là Không Tang cùng Thần Nông yêu thương nhau, từng đem khúc ca này dạy cho Thần Nông. Sau đó hai người bị năm tộc bức bách, nguyên nhân là do Thánh nữ lại để mình chìm vào tình cảm yêu đương của phàm giới, hơn nữa lại yêu đúng Thần Đế. Hai người trốn tránh sự truy đuổi của mọi người, trốn tới núi Ngọc Bình là nơi ở của Thanh Đế, bạn của Thần Nông. Ở đây, ngay tại Thiên Hồ này, Thần Nông đã dùng Kim Cương Chỉ khắc những ca từ của khúc hát lên vách đá. Ba tháng sau, Thần Nông bị ép phải rời bỏ Không Tang, tại đỉnh Nam Tế trơ mắt nhìn giai nhân đi về hướng Đông, từ đó hai người hai phương trời xa cách, không có một tin tức nào. Đó cũng là lý do tại sao khi nghe được Thác Bạt Dã dùng sáo trúc thổi khúc nhạc này, thiếu nữ mặc áo trắng đã ngạc nhiên vô cùng, sau đó lại cùng hắn hợp tấu.
Thiếu nữ áo trắng trầm ngâm trong chốc lát: “Nói như vậy, công tử tới núi Ngọc Bình này chính là vì muốn tìm Thanh Đế?”
Thác Bạt Dã vui vẻ nói: “Tiên nữ tỷ tỷ biết Thanh Đế sao?”
Thiếu nữ mặc áo trắng lạnh nhạt đáp: “Đương nhiên là biết rồi.”
Thác Bạt Dã vui mừng nói: “Vậy tiên nữ tỷ tỷ có thể đem ta đi gặp ông ta được không?” Trong nội tâm hắn lại nghĩ, có thể cùng tiên nữ tỷ tỷ ở chung một chỗ thêm chút nữa thì thật là sung sướng.
Nhưng không ngờ thiếu nữ mặc áo trắng nói: “Đáng tiếc mấy năm nay Thanh Đế như thần long thấy đầu không thấy đuôi, phiêu bạt bất định, ta cũng không tìm được ông ấy.”
Thác Bạt Dã nghe nàng nói vậy thì vô cùng thất vọng, đang định nói gì thì lại nghe thiếu nữ mặc áo trắng nói: “Không biết công tử có thể đem huyết thư của Thần Đế cho ta xem qua một chút được không?”
Thác Bạt Dã thầm do dự, nhận phó thác của người, bản thân hắn còn không dám mở huyết thư ra xem chứ đừng nói cho người khác xem. Nhưng thấy thiếu nữ mặc áo trắng đoan trang thanh lịch, đôi con ngươi trong suốt bình thản nhìn mình thì lòng chợt mềm nhũn. Hắn cẩn thận lấy ra huyết thư, đưa cho thiếu nữ mặc áo trắng.
Thiếu nữ mặc áo trắng cách không bắt lấy, mở huyết thư ra. Thác Bạc Dã nhìn vẻ mặt của nàng, trong nội tâm có chút tò mò, không biết trong thư đã viết gì. Thiếu nữ mặc áo trắng nhíu nhíu mày, trầm ngâm không nói. Sau khi đọc xong huyết thư, nàng trả lại cho Thác Bạt Dã: “Công tử, cho dù cái này có giao được tới tay Thanh Đế cũng chỉ sợ ông ấy sẽ không đi tới thành Thận Lâu đâu.”
Thác Bạt Dã ngạc nhiên hỏi: “Tại sao?” Thiếu nữ mặc áo trắng thở dài đáp: “Trong chuyện này khá phức tạp, khó có thể giải thích được. Công tử cứ đi tới thành Thận Lâu sẽ biết.”
Trong lòng Thác Bạt Dã vô cùng sốt ruột, đột nhiên hắn nghĩ ra một ý tưởng rồi ho khan nói: “Vậy không biết tiên nữ tỷ tỷ có thể đưa ta tới thành Thận Lâu được không?”
Thiếu nữ mặc áo trắng khẽ mỉm cười đáp: “Không thể.”
Thác Bạt Dã không khỏi thất vọng, còn hơn cả khi nghe tin Thanh Đế không có ở đây.
Đang lúc hắn khổ tâm suy nghĩ, không tìm ra cách nào thì đột nhiên nghe thấy ở bên kia Thiên Hồ truyền tới một âm thanh: “Thập Tứ Lang ở cốc Triêu Dương phụng mệnh của cha tới xin gặp mặt Thanh Đế.”
----===000===-----
Thiếu nữ mặc áo trắng khẽ cau mày: “Người của cốc Triêu Dương tới, chúng ta hãy lánh đi một lúc.” Thác Bạt Dã nghe thấy thanh âm của Thập Tứ Lang thì cảm thấy vô cùng mất hứng, nhưng nghe thấy nàng đề nghị như vậy lại liền mừng rỡ trong lòng, nhất là hai chữ “chúng ta” khiến hắn như mở cờ trong bụng, liền trộm nghĩ: “Thì ra tiên nữ tỷ tỷ cũng chán ghét bọn chúng.” Hắn bèn vội vàng gật đầu đáp ứng.
Thiếu nữ mặc áo trắng vung tay áo, như cưỡi mây đạp gió, chớp mắt đã đi xa tới bảy tám trượng. Thác Bạt Dã chỉ cảm thấy một làn khí mạnh mẽ cuốn lấy hắn kéo lên cao, theo thiếu nữ mặc áo trắng bay đi. Trong nội tâm hắn vừa mừng lại vừa sợ, nhưng đột nhiên lại muốn cảm ơn cái gã Thập Tứ Lang đã tới thật đúng lúc, giúp hắn có cơ hội được ở gần tiên nữ tỷ tỷ như thế. Bạch Long Lộc thấy thế cũng theo sát không rời.
Thiếu nữ mặc áo trắng mang theo Thác Bạt Dã vòng vèo một hồi, sau đó tiến vào ngọn đình phía sau ba bức tường rào, dừng lại ở căn viện cuối cùng. Thác Bạt Dã cảm thấy cơn gió đột nhiên biết mất, thân thể từ từ rơi xuống, hai chân vững vàng chạm đất.
Thiếu nữ mặc áo trắng nhẹ nhàng nói: “Bọn chúng sẽ không dám vào đây đâu. Chúng ta cứ ở trong này đợi một lúc.”
Thác Bạt Dã thầm vui mừng: “Đừng nói là một lúc, dù cả đời ta cũng nguyện ý.” Nhưng Thiếu nữ mặc áo trắng đã nhẹ nhàng đẩy hắn vào bụi trúc ở phía tây, còn mình cũng lẳng lặng nấp sau bụi trúc ở phía đông, không nói một lời nào nữa.
Thác Bạt Dã mất hứng, đang định cùng nàng trò chuyện thêm mấy câu thì nghe thấy tiếng bước chân ngày càng gần, hình như đã tới ngay bên ngoài rồi.
Giấu thân sau khóm trúc, hắn nghiêng người nhìn ra phía cửa, nơi có ba hàng rào chắn ngan lối vào, có thể thấy được nửa bóng tường và mấy gốc tùng. Ánh trăng xuyên thấy qua cành thông, chiếu lên tường, bóng lá mảnh mai sống động có vài phần giống với thiếu nữ mặc áo trắng.
Một hồi lâu sau, quả nhiên có tiếng bước chân lại gần. Thác Bạt Dã đứng ở trong sân đình nhìn xuyên qua khe những thân trúc, chỉ thấy thiếu niên tên là Thập Tứ Lang cùng lão giả mặc đồ đen và hai tên vạm vỡ đã xuất hiện ở bên cạnh Thiên Hồ, mang theo dáng vẻ cung kính chậm rãi đi tới. Thác Bạt Dã vỗ vỗ lên đầu Bạch Long Lộc cười thầm: “Vẫn là Bạch Long Lộc có tốc độ số một. Lúc trước nhìn bọn chúng oai oai vệ vệ, còn tưởng là cao thủ tuyệt đỉnh, hóa ra so với lão thái thái còn chậm chạp hơn mấy phần.” Bạch Long Lộc như hiểu suy nghĩ của hắn, râu rồng khẽ vểnh lên, giống như cũng đang muốn nghe răng ra cười.
Thác Bạt Dã không biết rằng Thanh Đế tên thật là Linh Cảm Ngưỡng vốn có tính cao ngạo, vừa chính lại vừa tà, hỉ nộ vô thường. Thiên hạ thường truyền nhau câu: “Thanh Đế giận, trời long đất lở” chính bởi như vậy. Bọn người Thập Tứ Lang chưa được Thanh Đế cho phép mà đã dám đi lên núi Ngọc Bình, trong lòng vẫn còn chưa hết lo lắng, làm sao dám đi vào được chứ? Bọn chúng đi tới trước gian đình, khom người mà đứng, không dám tiến thêm nửa bước. Thập Tứ Lang lớn tiếng báo danh vài lần nhưng toàn tòa đình vẫn im phăng phắc.
Tòa đình này vốn là chỗ ở của Thanh Đế, là cấm địa trên núi Ngọc Bình, Thập Tứ Lang đương nhiên không có gan đi vào nên chỉ khoanh tay đứng lẳng lặng chờ ở cửa. Thanh Đế có tính tình cao ngạo khó dò, thường thường đóng cửa không tiếp khách. Trong giang hồ truyền tai nhau một câu chuyện, năm đó Thần Đế Thần Nông trên đường đi ngao du có ghé qua núi Ngọc Bình muốn vào thăm Thanh Đế. Mà hôm ấy Thanh Đế lại đóng cửa ngủ, hại Thần Nông phải đứng ở ngoài cửa đợi một đêm liền. Thần Đế là chí tôn, hai người giao tình sâu đậm mà còn như thế, huống hồ chỉ là một Thập Tứ Lang nhỏ bé.
Mà mặc dù nghi ngờ Thanh Đế không có ở bên trong nhưng Thập Tứ Lang cũng không dám tự ý bỏ về. Một là sứ mạng chưa xong, hai là bằng vào tính cách của Thanh Đế, dù không có người đáp lại cũng không thể khẳng định chắc chắn là Thanh Đế có ở trong hay không. Cho nên dù cảm thấy khó chịu nhưng hắn cũng chỉ dám để ở trong lòng, vẻ mặt vẫn là vô cùng cung kính chờ đợi.
Mới đầu Thác Bạt Dã còn hào hứng, thích thú nhìn bọn chúng đứng ở ngoài cửa như một đám tượng, nhưng càng về sau, hứng thú cũng nhạt dần đi.
Mà hương thơm tỏa ra từ thiếu nữ mặc áo trắng ở bên cạnh càng lúc càng khiến tâm thần hắn nhộn nhạo không thôi. Hắn lặng lẽ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy thiếu nữ mặc áo trắng đứng sau bụi trúc, tóc dài tung bay trong gió, tay áo bồng bềnh, nhìn nàng giống như tiên nhân hạ phàm khiến hắn không khỏi ngây dại rồi nghĩ vẩn vơ: “Nếu nàng thật sự là tiên nữ tỷ tỷ cuối cùng sẽ phải về trời. Ta không còn được gặp nàng nữa thì phải làm sao đây?” Nghĩ tới chuyện đó, trong lòng hắn cảm thấy đau khổ, nước mắt suýt nữa vì thế mà tuôn ra.
Nhưng hắn hoàn toàn không biết, giờ phút này trong lòng thiếu nữ kia cũng đang suy nghĩ về hắn, nội tâm chợt rung lên một trận. Ngày trước đi dạo chơi qua núi Ngọc Bình, thuận tiện ghé vào chào Thanh Đế. Nhưng không gặp được Thanh Đế mà lại gặp phải thiếu niên kỳ quái này. Nhìn hắn lôi thôi lếch thếch, giống như một đứa trẻ lang thang nhưng không hiểu sao lần đầu tiên nhìn thấy hắn nàng đã có cảm giác thân mật, giống như nhìn thấy chính em trai của mình vậy. Loại cảm giác này nàng chưa bao giờ trải qua, thật kì lạ vô cùng. Là vì hắn có thể thổi khúc Sát Na Phương Hoa hay sao? Để thổi được khúc nhạc này êm ái và ngập tràn sinh khí như thế đâu dễ có mấy ai, mà càng khó tin hơn là đó chỉ là một thiếu niên mới mười ba, mười bốn tuổi. Hắn còn có thể lấy được thần kiếm Vô Phong của bổn tộc, thổi được Sát Na Phương Hoa, có thể thấy nhất định là hắn có duyên với Mộc tộc. Thần Đế qua đời tại Nam Tế, phó thác mọi thứ cho hắn, chẳng lẽ Thần Đế cũng nhìn ra điểm đặc biệt của hắn sao?
Nghĩ đến đây, sóng mắt nàng khẽ chuyển qua phía người thiếu niên, chỉ thấy hai mắt Thác Bạt Dã ửng đỏ, hai hàm răng cắn chặt vào nhau, nắm tay siết chặt khiến nàng cảm thấy kinh ngạc. Lúc này Thác Bạt Dã đang nghĩ: “Nếu như nàng thật sự là tiên nữ, một ngày kia phải trở về trời, ta nhất định sẽ bái sư để làm thần tiên. Dù phải leo chín tầng trời, dẫu đi đến mười tầng đất thì ta cũng phải tìm gặp nàng cho bằng được.”
Mà thiếu nữ mặc áo trắng lại nghĩ: “Hắn khổ sở như vậy chắc bởi vì đang nghĩ tới Thần Đế sao? Không ngờ Thần Đế lại qua đời ở vách Long Nha. Nếu thiên hạ biết chuyện này, không biết sẽ phát sinh sóng to gió lớn gì. Chẳng lẽ hắn biết mình sắp chết nên tới vách Long Nha hay sao? Năm đó hắn ở đấy, trơ mắt nhìn cô cô rời khỏi Thang Cốc, hôm nay lại qua đời ở nơi đó. Chẳng lẽ đây là ý trời? Nếu như cô cô biết trước lúc chết Thần Đế còn hát bài hát ấy, trong lòng nàng không biết có vui hay không? Thần Đế đem Ngũ Hành Phổ trao hết cho hắn, tất nhiên là đã chọn hắn làm truyền nhân của mình. Nhưng hắn tuổi còn trẻ như vậy, võ công, ma pháp đều không biết, một mình hành tẩu giang hồ mà bên người còn mang sách quý và tiên đan, không khác gì trẻ con mang đồ quý ra chợ, thật là vô cùng nguy hiểm. Huống hồ đi Thận Lâu thành dữ nhiều lành ít, hắn không biết một chút gì cả.” Chẳng biết tại sao trong lòng nàng xưa nay vẫn tĩnh như nước lặng nước thì bây giờ lại như có sóng to gió lớn, vô cùng lo lắng đối với tương lai của gã thiếu niên lạ mặt. Mà loại lo lắng khó hiểu này không biết từ đâu mà đến, khiến cho lòng nàng càng lúc càng mờ mịt.
Hai người, hai thế giới, cứ thế nghĩ ngợi lung tung một hồi, chợt nghe từ giữa sườn núi truyền tới âm thanh binh khí va chạm cùng tiếng quát mắng lớn, cả hai không khỏi lấy làm lạ. Phía ngoài gian đình, Thập Tứ Lang cùng ông lão càng kinh hoảng hơn. Ai lại dám to gan lớn mật gây loạn ở ngọn núi thánh Ngọc Bình kia chứ?
Thập Tứ Lang hét “a”, chợt nhớ tới mình đã bày bố lính gác ở dưới chân núi, nếu như có người lên núi sẽ giết không tha. Lính của mình ra tay ở dưới núi thì chẳng sao, nhưng tới sườn núi mà vẫn còn đinh đinh đang đang đánh đấm quấy rầy giấc ngủ của Thanh Đế, đây chẳng phải là tự tìm đường chết hay sao? Sắc mặt hắn lập tức trở nên vô cùng khó coi, nhưng hiện tại đã đứng ở cửa này, nếu vì thế mà chạy ra ngoài xem xét tình hình chỉ sợ càng làm Thanh Đế không vui. Trong lòng hắn đang tiến thối lưỡng nan, không biết làm gì cho phải.
Thác Bạt Dã nhìn qua thiếu nữ mặc áo trắng, sau đó há mồm hỏi: “Người đến là ai vậy? Có phải Thanh Đế không?” Thiếu nữ mặc áo trắng khẽ lắc đầu.
Âm thanh đao kiếm mỗi lúc một lớn, đột nhiên có người hô to: “Cái con bà nội nó, thánh địa của Mộc tộc từ khi nào chuyển thành địa bàn của Thủy yêu vậy?” Một giọng nói sang sảng rất lớn cất lên.
Trong nhà của Thanh Đế mà có người dám cất tiếng bất kính như vậy, khiến đám người trên ngọn núi thánh này không ai không tái mặt.
Thập Tứ Lang rốt cuộc không kiềm chế được, xoay người chạy về phía đó, miệng quát lớn: “Cuồng đồ to gan, tại nơi ở của Thanh Đế mà lại dám lớn miệng, còn không buông vũ khí nghe theo sự xử trí của Thanh Đế.”
Người kia cười ha ha: “Tiểu Thủy yêu, lúc nào đến phiên ngươi xách cái giày thúi cho Linh Cảm Ngưỡng chứ? Lão tử còn muốn mắng! Phì! Linh Cảm Ngưỡng, lão thất phu!”
Khuôn mặt đẹp như hoa của thiếu nữ mặc áo trắng xuất hiện nỗi tức giận, hình như nàng muốn đi ra ngoài, nhưng cuối cùng lại nhịn xuống. Thác Bạt Dã thầm nghĩ: “Người tên Linh Cảm Ngưỡng chắc là Thanh Đế rồi. Không biết hắn và tiên nữ tỷ tỷ có quan hệ gì? Người to gan lớn mật kia là ai mà lại dám ở chỗ này nói chuyện như thế? Đúng là một anh hùng chân chính.”
Người ngoài kia cười ha ha nói tiếp: “Lão thất phu Linh Cảm Ngưỡng, ta đến rồi đây!” Trong thời gian ngắn, từ xa truyền tới vài tiếng quát bực bội, lại có vài người liên tiếp ngã xuống. Sau đó một người đàn ông vạm vỡ mặc áo xanh nhảy lên trên lầu trúc bên cạnh Thiên Hồ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.