Chương 67: Chương 67
Mặc Hắc Hoa
14/03/2017
Ngày hôm sau lúc tỉnh lại, Dung Thụy Thiên toàn thân đau nhức, ngực, bụng và vùng thắt lưng đều trải rộng dấu vết xanh tím, loang lỗ nhiều điểm, thê thảm nhưng ái muội, nhịn không được nhớ lại cảnh tượng lửa nóng tối hôm qua, nghĩ đến chính mình mất mặt như thế nào mà quấn lấy Tịch Nhạ Hoài, cả đêm mặc cho y đùa nghịch thân thể mình, còn ngồi trên người y chủ động cầu hoan, hình ảnh *** loạn như vậy làm cho Dung Thụy Thiên đau đầu.
Lúc mới đầu, ý thức của hắn không rõ ràng lắm, nhưng sau đó đã xảy ra những gì thì hắn lại rất rõ ràng, tuy rằng bị Tịch Nhạ Hoài lăn qua lộn lại đùa nghịch như vậy, nhưng trong lòng cũng không có cảm giác chán ghét, chỉ là nghĩ rằng mình phóng đã như vậy sẽ khiến cho Tịch Nhạ Hoài phản cảm đi, bởi vì lúc trên giường hắn chưa bao giờ chủ động như vậy cả.
Dung Thụy Thiên rút điện thoại cầm tay dưới gối ra, để trước mặt nhìn, ba giờ, cũng may hôm nay là cuối tuần không cần đi công ty, hắn mệt mỏi tìm kiếm quần áo.
” Sao em không ngủ thêm chút nữa? ” Tịch Nhạ Hoài mở cửa phòng ngủ, liền thấy Dung Thụy Thiên chuẩn bị rời giường, cười khẽ đi qua.
” Tôi nhớ ra rồi ” Dung Thụy Thiên cúi đầu, lén liếc nhìn Tịch Nhạ Hoài một cái, Tịch Nhạ Hoài vẫn thành thục, tao nhã như lúc bình thường, tựa như chuyện phát sinh tối qua bất quá chỉ là tình thú mà thôi, ngược lại là hắn không được tự nhiên, giống như khuôn mặt xấu xí bị người nhòm ngó: ” Tối qua tôi uống say, anh không cần để trong lòng”.
Nếu uống say mà có thể mê người, nhu thuận như vậy, thì sau này mỗi ngày y sẽ làm cho hắn quá chén, Tịch Nhạ Hoài híp lại con ngươi tà mị, nhìn chằm chằm thân thể trần trụi che kín dấu vết *** của Dung Thụy Thiên, nhìn thấy ánh mắt rõ ràng trắng trợn của y, Dung Thụy Thiên ngượng ngùng mặc áo sơ mi vào.
Nhìn đến hành động này thì Tịch Nhạ Hoài biết đây mới là Dung Thụy Thiên mình quen thuộc, y đi đến bên người Dung Thụy Thiên, chậm rãi ôm hắn vào lòng: ” Tối hôm qua anh rất thô lỗ, có làm đau em không? “.
Dung Thụy Thiên sắc mặt hồng nhuận nói: ” Không có”.
” Em bị kê đơn, không phải là do quá chén, có phản ứng như vậy hơn phân nửa là do dược lực” tay Tịch Nhạ Hoài khẽ mơn trớn hai má Dung Thụy Thiên, quyến luyến vuốt ve: ” Em như vậy, anh cũng thực thích”.
” Tôi không biết mình bị hạ dược lúc nào” nhớ tới mình bởi vì dược lực mà quấn y cả đêm, Dung Thụy Thiên đem mặt chôn càng sâu vào ngực Tịch Nhạ Hoài, xấu hổ đến nỗi không dám nâng đầu dậy.
Nếu sớm biết sẽ bị như vậy thì có thể phòng tránh, nhưng lần này đối tượng người nọ muốn kê đơn chỉ sợ là y, khéo quá hóa vụng mà làm cho Dung Thụy Thiên uống, Tịch Nhạ Hoài suy tư về những người gần đây y có thể chọc tới, nghĩ tới nghĩ lui thì thấy dục vọng của Tuyết Lê là mãnh liệt nhất, hơn nữa sáng nay còn gọi hỏi chuyện của Dung Thụy Thiên, trong nháy mắt, đáy mắt y giống như tóe ra ánh lửa, ôm chặt Dung Thụy Thiên: ” Là anh không bảo vệ em chu đáo, khiến cho người khác có dịp lợi dụng”.
” Đừng nói như vậy”.
” Anh không biết là sẽ gặp Hạng Thanh Uyên, khi trao đổi với anh ta có khả năng sẽ bỏ qua em, nhưng em không cần cảm thấy mình bị bài xích ra bên ngoài”.
” Tôi biết ” Thanh âm Dung Thụy Thiên có chút nghẹn ngào, hắn không nghĩ tới Tịch Nhạ Hoài lại để ý đến chuyện của hắn như vậy, so sánh với y, chính mình ngược lại quá bị động: ” Anh không cần lo lắng cho tôi”.
Tịch Nhạ Hoài ôm Dung Thụy Thiên, vuốt ve đường cong sống lưng tinh tế của hắn, đồng tử chuyển sang màu xanh thẳm đầy khát vọng: ” Tối qua em khiến cho anh sung sướng như vậy, nên không nay thù lao là ở cùng với em cả ngày, được không? “.
” Ân”.
” Hiện tại đã sắp ba giờ, đi ra ngoài chơi thì quá muộn, bây giờ chúng ta đi siêu thị mua nguyên liệu rồi trở về tự mình nấu được không? “.
” Anh nấu? “.
Tịch Nhạ Hoài kiên định nói: ” Anh nấu”.
Dung Thụy Thiên cười khẽ chôn mặt vào ***g ngực rộng lớn của Tịch Nhạ Hoài, trên người y có cỗ hơi thở thản nhiên mê người, đó là mùi nước hoa cao cấp mà hắn quen thuộc, khiến hắn cảm thấy thực dễ chịu, thực thoải mái, khi ở cùng một chỗ với y, mặc kệ là làm cái gì cũng đều cảm thấy thực vui vẻ.
Lúc mới đầu, ý thức của hắn không rõ ràng lắm, nhưng sau đó đã xảy ra những gì thì hắn lại rất rõ ràng, tuy rằng bị Tịch Nhạ Hoài lăn qua lộn lại đùa nghịch như vậy, nhưng trong lòng cũng không có cảm giác chán ghét, chỉ là nghĩ rằng mình phóng đã như vậy sẽ khiến cho Tịch Nhạ Hoài phản cảm đi, bởi vì lúc trên giường hắn chưa bao giờ chủ động như vậy cả.
Dung Thụy Thiên rút điện thoại cầm tay dưới gối ra, để trước mặt nhìn, ba giờ, cũng may hôm nay là cuối tuần không cần đi công ty, hắn mệt mỏi tìm kiếm quần áo.
” Sao em không ngủ thêm chút nữa? ” Tịch Nhạ Hoài mở cửa phòng ngủ, liền thấy Dung Thụy Thiên chuẩn bị rời giường, cười khẽ đi qua.
” Tôi nhớ ra rồi ” Dung Thụy Thiên cúi đầu, lén liếc nhìn Tịch Nhạ Hoài một cái, Tịch Nhạ Hoài vẫn thành thục, tao nhã như lúc bình thường, tựa như chuyện phát sinh tối qua bất quá chỉ là tình thú mà thôi, ngược lại là hắn không được tự nhiên, giống như khuôn mặt xấu xí bị người nhòm ngó: ” Tối qua tôi uống say, anh không cần để trong lòng”.
Nếu uống say mà có thể mê người, nhu thuận như vậy, thì sau này mỗi ngày y sẽ làm cho hắn quá chén, Tịch Nhạ Hoài híp lại con ngươi tà mị, nhìn chằm chằm thân thể trần trụi che kín dấu vết *** của Dung Thụy Thiên, nhìn thấy ánh mắt rõ ràng trắng trợn của y, Dung Thụy Thiên ngượng ngùng mặc áo sơ mi vào.
Nhìn đến hành động này thì Tịch Nhạ Hoài biết đây mới là Dung Thụy Thiên mình quen thuộc, y đi đến bên người Dung Thụy Thiên, chậm rãi ôm hắn vào lòng: ” Tối hôm qua anh rất thô lỗ, có làm đau em không? “.
Dung Thụy Thiên sắc mặt hồng nhuận nói: ” Không có”.
” Em bị kê đơn, không phải là do quá chén, có phản ứng như vậy hơn phân nửa là do dược lực” tay Tịch Nhạ Hoài khẽ mơn trớn hai má Dung Thụy Thiên, quyến luyến vuốt ve: ” Em như vậy, anh cũng thực thích”.
” Tôi không biết mình bị hạ dược lúc nào” nhớ tới mình bởi vì dược lực mà quấn y cả đêm, Dung Thụy Thiên đem mặt chôn càng sâu vào ngực Tịch Nhạ Hoài, xấu hổ đến nỗi không dám nâng đầu dậy.
Nếu sớm biết sẽ bị như vậy thì có thể phòng tránh, nhưng lần này đối tượng người nọ muốn kê đơn chỉ sợ là y, khéo quá hóa vụng mà làm cho Dung Thụy Thiên uống, Tịch Nhạ Hoài suy tư về những người gần đây y có thể chọc tới, nghĩ tới nghĩ lui thì thấy dục vọng của Tuyết Lê là mãnh liệt nhất, hơn nữa sáng nay còn gọi hỏi chuyện của Dung Thụy Thiên, trong nháy mắt, đáy mắt y giống như tóe ra ánh lửa, ôm chặt Dung Thụy Thiên: ” Là anh không bảo vệ em chu đáo, khiến cho người khác có dịp lợi dụng”.
” Đừng nói như vậy”.
” Anh không biết là sẽ gặp Hạng Thanh Uyên, khi trao đổi với anh ta có khả năng sẽ bỏ qua em, nhưng em không cần cảm thấy mình bị bài xích ra bên ngoài”.
” Tôi biết ” Thanh âm Dung Thụy Thiên có chút nghẹn ngào, hắn không nghĩ tới Tịch Nhạ Hoài lại để ý đến chuyện của hắn như vậy, so sánh với y, chính mình ngược lại quá bị động: ” Anh không cần lo lắng cho tôi”.
Tịch Nhạ Hoài ôm Dung Thụy Thiên, vuốt ve đường cong sống lưng tinh tế của hắn, đồng tử chuyển sang màu xanh thẳm đầy khát vọng: ” Tối qua em khiến cho anh sung sướng như vậy, nên không nay thù lao là ở cùng với em cả ngày, được không? “.
” Ân”.
” Hiện tại đã sắp ba giờ, đi ra ngoài chơi thì quá muộn, bây giờ chúng ta đi siêu thị mua nguyên liệu rồi trở về tự mình nấu được không? “.
” Anh nấu? “.
Tịch Nhạ Hoài kiên định nói: ” Anh nấu”.
Dung Thụy Thiên cười khẽ chôn mặt vào ***g ngực rộng lớn của Tịch Nhạ Hoài, trên người y có cỗ hơi thở thản nhiên mê người, đó là mùi nước hoa cao cấp mà hắn quen thuộc, khiến hắn cảm thấy thực dễ chịu, thực thoải mái, khi ở cùng một chỗ với y, mặc kệ là làm cái gì cũng đều cảm thấy thực vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.