Chương 84: Chương 84
Mặc Hắc Hoa
14/03/2017
Chỉ ngắn ngủi năm ngày, các báo chí đều tập trung hỏa lực đăng tin tức Tịch Nhạ Hoài, có liên quan đến chuyện y đi bệnh viện gặp được Tuyết Lê, bị thay nhau tùy ý truyền phát, trên mạng tất cả cũng là topic thảo luận về vấn đề này, sự tình từ hình ảnh thân mật trong quan bar, một đường kéo đến chuyện Tuyết Lê hít thuốc phiện, Tịch Nhạ Hoài đến bệnh viện thăm, diễn biến thành một bộ phim tình cảm cẩu huyết.
Một người vốn dĩ không để ý đến tin tức giải trí như Dung Thụy Thiên, mỗi ngày đều xem tin tức của Tịch Nhạ Hoài, đi làm tan tầm đều nghe đến chuyện của y, mỗi đêm đều ngủ không yên, hơn nữa nhiều phóng viên còn ngồi xổm lân cận khu vực nhà ở của Tịch Nhạ Hoài, như hổ rình mồi nhìn chằm chằm Tịch Nhạ Hoài, hành vi gần như giám thị ấy ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống của bọn họ.
Rất nhiều hoạt động của Tịch Nhạ Hoài đều ngừng lại, tiến độ quay ‘ Như bóng với hình’ cũng chậm lại.
Y mỗi ngày đều ở trong nhà không dám ra cửa, ngẫu nhiên đi ra ngoài còn phải võ trang hạng nặng, thoạt nhìn giống như một người bệnh nặng không thể gặp sáng.
Dung Thụy Thiên đem những đồ dùng trong nhà cần thiết đều mua đầy đủ, phòng việc Tịch Nhạ Hoài ở nhà không có gì ăn, lại sợ y một mình ở nhà nhàm chán, sau khi tan tầm sẽ trở lại cùng y.
Mỗi ngày về nhà, Tịch Nhạ Hoài đều chuẩn bị tốt đồ ăn, bọn họ vừa ăn cơm vừa cùng nhau nói chuyện phiếm, Tịch Nhạ Hoài vẫn sáng sủa như trước, cảm xúc không chịu ảnh hưởng từ bên ngoài, bình tĩnh đến gần như không bình thường, điều này làm cho Dung Thụy Thiên càng thêm lo lắng.
Thành thị về đêm giống như dải ngân hà rực sáng, dùng vô số đèn đường chỉ dẫn phương hướng về nhà, sau khi Dung Thụy Thiên tan tầm liền đứng ở nhà ga chờ xe công cộng, đại khái hai mươi phút sau, xe đến đây, hắn bước lên khoang xe chật chội.
Sau khi đến trạm, Dung Thụy Thiên xuống xe, đi đến xã khu chỗ Tịch Nhạ Hoài, đi tới thì nhìn đến phía trước có một bóng người màu đen, thân ảnh kia rất quen thuộc, dù rằng đội mũ, đeo kính, bịt khẩu trang, dù cho võ trang hạnh nặng cũng bị hắn nhận ra đây là Tịch Nhạ Hoài, rất kỳ quái, mặc kệ y ngụy trang thành dạng gì, hắn đều có thể từ trong đám người tìm được y.
Dung Thụy Thiên vội vàng chạy lại, lại nhìn thấy Tịch Nhạ Hoài không vào trong xã khu, mà là vòng đến bên kia, bên kia có tường vây cao cao, bên tường cây cối rậm rạp, Tịch Nhạ Hoài chà chà tay chuẩn bị leo.
Dung Thụy Thiên chạy tới bắt lấy Tịch Nhạ Hoài, vô cùng lo lắng hỏi:” Anh chạy ra làm gì?”.
Tịch Nhạ Hoài nhìn thấy hắn thì thật vui vẻ, thoạt nhìn như đang cười, mặt mày cong cong nói:” Sáng nay anh ra khỏi cửa, thấy có phóng viên ngồi ‘trực’ ngoài đó, cho nên muốn tránh đi bọn họ”.
” Nhưng tường vây rất cao, nếu ngã xuống thì làm bây giờ?” Dung Thụy Thiên nắm chặt tay y, bởi vì scandal mấy ngày nay mà Tịch Nhạ Hoài phải đổi sang nơi khác ở, tránh đi mấy tên phóng viên theo mãi không buông, nhưng phóng viên vẫn phát hiện nơi mới của y, bọn họ so với u linh còn khủng bố hơn, làm cho Tịch Nhạ Hoài phải làm thế để trốn phóng viên.
” Sẽ không, anh trèo cây rồi mới leo qua tường” nói xong Tịch Nhạ Hoài bảo Dung Thụy Thiên:” Em mau theo cửa trước đi vào, đừng đứng đây nhìn anh”.
Dung Thụy Thiên vẻ mặt dấu chấm hỏi:” Anh biết leo không?” Tịch Nhạ Hoài cũng không giống người sẽ làm ra loại chuyện này, y tuấn mỹ bức người như thế, cả người tỏa ra khí chất quý tộc, không có khả năng làm ra chuyện leo tường.
” Anh so với suy nghĩ của em còn biết nhiều hơn nữa, hôm nay cho em kiến thức một phen” Tịch Nhạ Hoài híp mắt tà mị cười xấu xa:” Em phải xem cẩn thận, nháy mắt thôi là anh sẽ biến mất không thấy tăm hơi”.
Dung Thụy Thiên không thể lý giải hàm nghĩa câu nói của Tịch Nhạ Hoài, chỉ chặt chẽ nhìn chằm chằm thân ảnh y, sợ y sẽ ra chuyện gì, cũng may là hắn chỉ lo thừa, Tịch Nhạ Hoài thân thủ mạnh mẽ, giống như vị hiệp sĩ võ công cao cường trong phim cổ trang, hai ba cái đã leo đến trên tường, rồi mới hướng hắn vươn một đôi tay duyên dáng:” Đi lên đi”.
Ánh trăng theo những khe hở giữa các tán cây buông rơi xuống, ánh lên ánh hào quang màu vàng mềm mại trên đôi đồng tử xanh thẳm của Tịch Nhạ Hoài, Dung Thụy Thiên mê muội nắm tay y, theo lực của y mà leo lên tường vây, chậm rãi nhảy xuống tường theo y, đã rất lâu không leo tường, Dung Thụy Thiên thực hưng phấn, tò mò nhiều hơn sợ hãi.
Khi rơi xuống đất không biết giẫm phải cái gì, Dung Thụy Thiên trượt chân, nếu không có Tịch Nhạ Hoài đúng lúc đỡ lấy thì suýt nữa đã té ngã.
Ở góc tường u tối, Tịch Nhạ Hoài khẩn trương ôm hắn, đánh giá từ trên xuống dưới:” Không bị thương đi?”.
Dung Thụy Thiên nhịn xuống đau đớn nơi mắt cá chân, vờ như không có việc gì nói:” Không có, chúng ta trở về đi” trong xã khu có camera bí mật, nếu bị camera quay được cảnh bọ họ leo tường thì cũng không tốt lắm.
Về nhà, Tịch Nhạ Hoài mở đèn lên, ba phòng ở một phòng khách trang hoàng mới mẻ, trong phòng bày trí gia cụ xinh đẹp, Dung Thụy Thiên không biết Tịch Nhạ Hoài có bao nhiêu phòng ở, nhưng mỗi nơi ở đều bày trí gia cụ đầy đủ
” Ăn cơm chưa?” Tịch Nhạ Hoài cởi áo khoác, tháo kính đen, khẩu trang, khăn quàng cổ xuống, ba phút sau, trong phòng khách xuất hiện một làn da trắng với mái tóc đỏ, Tịch Nhạ Hoài xinh đẹp tựa như một quý tộc Anh quốc.
Chú ý tới ánh mắt đánh giá của Tịch Nhạ Hoài, Dung Thụy Thiên nhịn xuống đau đớn trên chân nói:” Còn chưa”.
” Vậy anh đi nấu, em nghỉ ngơi một chút” Tịch Nhạ Hoài xoay người vào phòng bếp, lấy ra rau dưa cùng thịt tươi mới trong tủ lạnh, chưa đến một lát, trong phòng bếp liền bay tới hương thơm mỹ vị, mê người khiến cho ngón trỏ muốn rục rịch.
Một người vốn dĩ không để ý đến tin tức giải trí như Dung Thụy Thiên, mỗi ngày đều xem tin tức của Tịch Nhạ Hoài, đi làm tan tầm đều nghe đến chuyện của y, mỗi đêm đều ngủ không yên, hơn nữa nhiều phóng viên còn ngồi xổm lân cận khu vực nhà ở của Tịch Nhạ Hoài, như hổ rình mồi nhìn chằm chằm Tịch Nhạ Hoài, hành vi gần như giám thị ấy ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống của bọn họ.
Rất nhiều hoạt động của Tịch Nhạ Hoài đều ngừng lại, tiến độ quay ‘ Như bóng với hình’ cũng chậm lại.
Y mỗi ngày đều ở trong nhà không dám ra cửa, ngẫu nhiên đi ra ngoài còn phải võ trang hạng nặng, thoạt nhìn giống như một người bệnh nặng không thể gặp sáng.
Dung Thụy Thiên đem những đồ dùng trong nhà cần thiết đều mua đầy đủ, phòng việc Tịch Nhạ Hoài ở nhà không có gì ăn, lại sợ y một mình ở nhà nhàm chán, sau khi tan tầm sẽ trở lại cùng y.
Mỗi ngày về nhà, Tịch Nhạ Hoài đều chuẩn bị tốt đồ ăn, bọn họ vừa ăn cơm vừa cùng nhau nói chuyện phiếm, Tịch Nhạ Hoài vẫn sáng sủa như trước, cảm xúc không chịu ảnh hưởng từ bên ngoài, bình tĩnh đến gần như không bình thường, điều này làm cho Dung Thụy Thiên càng thêm lo lắng.
Thành thị về đêm giống như dải ngân hà rực sáng, dùng vô số đèn đường chỉ dẫn phương hướng về nhà, sau khi Dung Thụy Thiên tan tầm liền đứng ở nhà ga chờ xe công cộng, đại khái hai mươi phút sau, xe đến đây, hắn bước lên khoang xe chật chội.
Sau khi đến trạm, Dung Thụy Thiên xuống xe, đi đến xã khu chỗ Tịch Nhạ Hoài, đi tới thì nhìn đến phía trước có một bóng người màu đen, thân ảnh kia rất quen thuộc, dù rằng đội mũ, đeo kính, bịt khẩu trang, dù cho võ trang hạnh nặng cũng bị hắn nhận ra đây là Tịch Nhạ Hoài, rất kỳ quái, mặc kệ y ngụy trang thành dạng gì, hắn đều có thể từ trong đám người tìm được y.
Dung Thụy Thiên vội vàng chạy lại, lại nhìn thấy Tịch Nhạ Hoài không vào trong xã khu, mà là vòng đến bên kia, bên kia có tường vây cao cao, bên tường cây cối rậm rạp, Tịch Nhạ Hoài chà chà tay chuẩn bị leo.
Dung Thụy Thiên chạy tới bắt lấy Tịch Nhạ Hoài, vô cùng lo lắng hỏi:” Anh chạy ra làm gì?”.
Tịch Nhạ Hoài nhìn thấy hắn thì thật vui vẻ, thoạt nhìn như đang cười, mặt mày cong cong nói:” Sáng nay anh ra khỏi cửa, thấy có phóng viên ngồi ‘trực’ ngoài đó, cho nên muốn tránh đi bọn họ”.
” Nhưng tường vây rất cao, nếu ngã xuống thì làm bây giờ?” Dung Thụy Thiên nắm chặt tay y, bởi vì scandal mấy ngày nay mà Tịch Nhạ Hoài phải đổi sang nơi khác ở, tránh đi mấy tên phóng viên theo mãi không buông, nhưng phóng viên vẫn phát hiện nơi mới của y, bọn họ so với u linh còn khủng bố hơn, làm cho Tịch Nhạ Hoài phải làm thế để trốn phóng viên.
” Sẽ không, anh trèo cây rồi mới leo qua tường” nói xong Tịch Nhạ Hoài bảo Dung Thụy Thiên:” Em mau theo cửa trước đi vào, đừng đứng đây nhìn anh”.
Dung Thụy Thiên vẻ mặt dấu chấm hỏi:” Anh biết leo không?” Tịch Nhạ Hoài cũng không giống người sẽ làm ra loại chuyện này, y tuấn mỹ bức người như thế, cả người tỏa ra khí chất quý tộc, không có khả năng làm ra chuyện leo tường.
” Anh so với suy nghĩ của em còn biết nhiều hơn nữa, hôm nay cho em kiến thức một phen” Tịch Nhạ Hoài híp mắt tà mị cười xấu xa:” Em phải xem cẩn thận, nháy mắt thôi là anh sẽ biến mất không thấy tăm hơi”.
Dung Thụy Thiên không thể lý giải hàm nghĩa câu nói của Tịch Nhạ Hoài, chỉ chặt chẽ nhìn chằm chằm thân ảnh y, sợ y sẽ ra chuyện gì, cũng may là hắn chỉ lo thừa, Tịch Nhạ Hoài thân thủ mạnh mẽ, giống như vị hiệp sĩ võ công cao cường trong phim cổ trang, hai ba cái đã leo đến trên tường, rồi mới hướng hắn vươn một đôi tay duyên dáng:” Đi lên đi”.
Ánh trăng theo những khe hở giữa các tán cây buông rơi xuống, ánh lên ánh hào quang màu vàng mềm mại trên đôi đồng tử xanh thẳm của Tịch Nhạ Hoài, Dung Thụy Thiên mê muội nắm tay y, theo lực của y mà leo lên tường vây, chậm rãi nhảy xuống tường theo y, đã rất lâu không leo tường, Dung Thụy Thiên thực hưng phấn, tò mò nhiều hơn sợ hãi.
Khi rơi xuống đất không biết giẫm phải cái gì, Dung Thụy Thiên trượt chân, nếu không có Tịch Nhạ Hoài đúng lúc đỡ lấy thì suýt nữa đã té ngã.
Ở góc tường u tối, Tịch Nhạ Hoài khẩn trương ôm hắn, đánh giá từ trên xuống dưới:” Không bị thương đi?”.
Dung Thụy Thiên nhịn xuống đau đớn nơi mắt cá chân, vờ như không có việc gì nói:” Không có, chúng ta trở về đi” trong xã khu có camera bí mật, nếu bị camera quay được cảnh bọ họ leo tường thì cũng không tốt lắm.
Về nhà, Tịch Nhạ Hoài mở đèn lên, ba phòng ở một phòng khách trang hoàng mới mẻ, trong phòng bày trí gia cụ xinh đẹp, Dung Thụy Thiên không biết Tịch Nhạ Hoài có bao nhiêu phòng ở, nhưng mỗi nơi ở đều bày trí gia cụ đầy đủ
” Ăn cơm chưa?” Tịch Nhạ Hoài cởi áo khoác, tháo kính đen, khẩu trang, khăn quàng cổ xuống, ba phút sau, trong phòng khách xuất hiện một làn da trắng với mái tóc đỏ, Tịch Nhạ Hoài xinh đẹp tựa như một quý tộc Anh quốc.
Chú ý tới ánh mắt đánh giá của Tịch Nhạ Hoài, Dung Thụy Thiên nhịn xuống đau đớn trên chân nói:” Còn chưa”.
” Vậy anh đi nấu, em nghỉ ngơi một chút” Tịch Nhạ Hoài xoay người vào phòng bếp, lấy ra rau dưa cùng thịt tươi mới trong tủ lạnh, chưa đến một lát, trong phòng bếp liền bay tới hương thơm mỹ vị, mê người khiến cho ngón trỏ muốn rục rịch.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.