Chương 46: Đáng tiếc không phải em.
_3012_
14/12/2021
Đáng tiếc không phải là em đi cùng tôi đến cuối cùng.
Từng bước bên nhau nhưng rồi lại mất nhau ở ngã đường ấy.
Cám ơn em đã từng nắm tay tôi!
Và....xin lỗi em!!!!
-------------------
-Chọn Song Ngư,tôi cần em ấy!
Thiên Yết vài giây bối rối,ngưng lại một chút,khẽ thở dài.Rồi bỗng chốc lạnh lùng cất giọng.
Vị bác thở hắt nhìn cậu,đẩy gọng kính lên,thanh âm phát ra không nhanh không chậm:
-Vậy thì chúng tôi sẽ phẫu thuật ngay bây giờ và....cô gái còn lại...haizzz....thật đáng tiếc!Mong anh thông báo với người nhà của Sư Tử!
Nói rồi vị bác sĩ quay vào phòng phẫu thuật,Thiên Yết ngồi bệch xuống ghế,hay bàn tay đan chặt nhau,nước mắt vô thức rơi xuống,nhưng cậu tin Sư Tử sẽ hiểu cho lòng cậu.Vạn phần muốn nói câu xin lỗi nhưng lại chia ly trong hoàn cảnh này.
-MẸ KIẾP!TẠI SAO LẠI KHÔNG CHỌN SƯ TỬ HẢ?
Xử Nữ vừa nghe tin đã vội chạy đến,thì lại nghe những điều đó,Thiên Yết đã chọn Song Ngư,bỏ Sư Tử.Xử Nữ điên tiết lao đến chỗ Thiên Yết,xách cổ dậy đánh mạnh vào bên má phải làm Thiên Yết loạng choạng ngã xuống,khoé môi chảy ra thứ ấm nóng,tanh nồng.
-.....
Thiên Yết không nói gì,cứ ngồi yên dưới đất,tóc cậu phủ che đi một bên mắt,ánh nhìn ân hận và chua xót xen kẽ những giọt nước mắt.Đây là lần thứ 2 cậu khóc,khóc vì Sư Tử.
-ĐỨNG LÊN!SƯ TỬ LÀ VỢ CỦA MÀY,EM ẤY YÊU MÀY NHƯ THẾ MÀ LẠI ĐI CHỌN MỘT NGƯỜI GIẢ TẠO,KHỐN NẠN NHƯ VẬY Ư?HẢA?MÀY ĐÃ GIẾT CON CỦA MÌNH....RỒI BÂY GIỜ MUỐN GIẾT LUÔN VỢ CỦA MÌNH À?MÀY....LÀ ĐỒ CẦM THÚ!MẤT NHÂN TÍNHHH
Xử Nữ một lần nữa xách cổ áo cậu lên,ánh mắt đục ngầu căm phẫn.
-.......
Thiên Yết vẫn lựa chọn im lặng,hai khoé miệng từ từ nhếch lên,cậu bật cười thành tiếng,nước mắt chảy xuống trong suốt tan vào trong không gian.Xử Nữ thu hết biểu tình của Thiên Yết vào mắt.
Vừa khóc vừa cười,chính là tột điểm của nỗi đau.Xử Nữ buông cậu ra,dùng tay đấm mạnh vào tường.Thiên Yết trượt dài xuống,liếc nhìn đồng hồ trên tay,cầu mong mọi chuyện diễn ra nhanh chóng để giúp cậu thoát khỏi thống khổ này.
.
.
.
Trong căn phòng rộng lớn,phủ lên màu trắng tinh tế.Sư Tử mơ màng tỉnh lại.Bản thân cảm thấy đầu óc có chút mệt mỏi choáng váng,cô chớp nhẹ đôi hàng mi,cố tiếp nhận ánh sáng mờ nhạt mà nhức nhối.Không gian xung quanh nhuộm một màu lạnh lẽo,ảm đạm,chỉ nghe được chút tiếng nước nhỏ giọt từ bình truyền nước biển.
-Sư Tử em tỉnh rồi sao?
Xử Nữ đang ngồi nhìn cô thấy cô mở mắt kích động đứng dậy.
-BÁC SĨ!BÁC SĨ!SƯ TỬ TỈNH RỒI?
Xử Nữ hét vọng ra ngoài xong quay sang nắm chặt tay Sư Tử,hốc mắt đỏ hoe.
-Em cảm thấy như thế nào rồi?Có đau không?
-......
Sư Tử im lặng không nói cố gắng ngồi dậy.Được một lúc cả bác sĩ và y tá bước vào kiểm tra tình hình của Sư Tử.
-Cũng may là không tổn thương đến não,các vết thương hàng ngày cứ bôi thuốc sẽ lành thôi,nhớ là hãy bổ sung dinh dưỡng,ăn nhiều thứ bổ máu.Luôn giữ tâm hồn thanh tịnh,nếu đươc,hãy vận động nhiều lên để bộ não hoạt động tốt hơn vì cô hôn mê gần 3 tuần rồi!Và cô gái à....cô may mắn đấy!
Nói liền một mạch xong chốt lại câu cuối khiến Sư Tử có chút ngạc nhiên?Bị như thế này thì may mắn ở chỗ nào?
-Có chuyện gì sao?
Đang thẫn thờ thì bị Xử Nữ kéo về thực tại,khẽ lắc đầu.
Ánh mắt vô hồn hướng thẳng ra ngoài,cảnh tượng ngày hôm đó lại xuất hiện trong tâm trí cô,chợt nhớ ra điều gì đó,thanh âm cất lên khàn khàn:
-Song Ngư không sao chứ?
-Cô ta thì có gì chứ?Chả bị thương gì nặng,nhưng cô ta được cứu trước nên tỉnh trước em lâu rồi!Chắc giờ đang nhởn nhơ bên tên chồng đốn mạt của em đấy!
Xử Nữ nghe hỏi chỉ biết lắc đầu,ánh nhìn khinh bỉ,giọng nói mỉa mai phát ra đều đều.
-Cứu trước?
Sư Tử khó hiểu hỏi lại.
Xử Nữ thở dài nhìn cô,không định nói đâu nhưng nếu điều này khiến Sư Tử rời xa Thiên Yết thì tốt biết mấy!
-Nhưng em không được kích động?
-Được rồi...có chuyện gì thế?
.
.
.
Sư Tử lặng thinh khi nghe xong câu chuyện,vẫn cố thủ ánh mắt vô hồn,nước mắt trong veo chảy ra,rơi xuống tan vỡ vào thống khổng.
-Và vì em là người phẩu thuật sau nên mất máu rất nhiều,vậy nên...Thiên Yết đã truyền máu cho em,cậu ta đã cứu em!
Sư Tử nghe Xử Nữ nói xong,tâm trí như dậy sóng.Tại sao lại là Thiên Yết?Tại sao lại truyền máu cho cô?Sao không buông tha cho nhau đi?Tại sao đã không cứu mình trước,ý là muốn mình chết mà,vậy mà truyền máu làm gì? Sư Tử chỉ mong có thể chết đi,ước cô không mang trong mình chất máu của Thiên Yết,không phải nợ cậu một mạng.Sư Tử kích động ngồi bật dậy,rút mạnh dây truyền máu ra,máu theo đó lăn dài xuống cánh tay,Xử Nữ ngạc nhiên nhìn cô,định lao tới ngăn cô lại nhưng lại bị đẩy ra.
-Cút đi!Tôi không cần!Thiên Yết!Tôi không cần máu của anh....CÚT ĐIIII!!!!
Xử Nữ nhìn cô như vậy,có chút sợ hãi mà ngăn cô lại.Nhìn gương mặt thống khổ,đau đớn,nước mắt không ngừng tuôn rơi,lại có gì đó như điên dại,liền nhanh chóng ôm chặt cô vào lòng.Sư Tử liên tiếp đánh mạnh vào ngực cậu,một lần nữa đẩy mạnh cậu ra,máu từ tay cứ thế tuôn ra mỗi lúc một nhiều,vết thương khi phẫu thuật vẫn chưa lành nay lại bị rách ra,máu thấm đẫm lên áo,ánh nhìn điên cuồng hướng tới con dao gọt trái cây trên bàn,đưa tay vớ lấy.
-Sư Tử....bình tĩnh đi em,ngoan,bỏ dao xuống,cái đó không phải đùa!
Xử Nữ hốt hoảng trấn an cô nhưng một chứ cũng không lọt tai,tay cầm dao giơ lên nhắm tới cổ tay mình mà hạ xuống nhưng Xử Nữ đã nhanh tay chộp lại,làm nó cứa mạnh vào tay cậu,Sư Tử điên cuồng dằn co con dao cùng cậu.
-Sư Tử,đừng như vậy nữa mà?TỪ KHI NÀO MÀ EM LẠI NHƯ VẬY CHỨ?
Xử Nữ một lực kéo con dao về phía mình nhưng không may lại cứa một đường vào mu bàn tay của cô,Sư Tử vẫn như vậy dường như đau đớn đến nỗi đã không còn cảm giác gì nữa?Sư Tử gục xuống,tim cô đau lắm rồi,đau đến cạn cả nước mắt.Xử Nữ lặng người nhìn cô,cả thân hình nhuộm trong máu,cô độc và lạnh lẽo.Sư Tử bây giờ chả khác gì cái xác không hồn vậy!
-Thiên Yết!Có thấy chưa?Có đau lòng hay không?Tôi yêu anh?Yêu đến chết!
Sư Tử ngửa đầu lên mà cười,khung cảnh bi thương,cô đau đớn như vậy,cậu có đau không...Sư Tử giờ chính là kẻ điên,điên tình,điên vì Thiên Yết.
Xử Nữ chua xót nhìn cô,bất lực kéo thân hình bé nhỏ vào lòng,khẽ vuốt ve tóc cô,mong cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.Sư Tử nghẹn đắng,hai tay ôm chặt Xử Nữ:
-Làm ơn,làm ơn...hãy đưa em đi nơi khác,làm ơn,em không muốn ở đây thêm một phút nào nữa.Và....và....EM SẼ YÊU ANH!TỪ BÂY GIỜ EM SẼ HỌC CÁCH YÊU ANH,XỬ NỮ À!Em sẽ học cách yêu anh.....em sẽ buông hết,em sẽ quên đi Thiên Yết.....
---------------------------
P/s:Haizzz,dạo này bận bịu chuẩn bị sách vở quá nên đến nay mới ra chap được,tui đã cố gắng viết nhiêu đó rồi nên đừng ai nói là ít nữa nha!Tui buồn lám ó!!!
????????????????????????
Và mọi người hãy gọi tui là Lyn nhé!Đừng ad hay là au nghe nó xa cách lắm!Yêu cả nhà<3
Từng bước bên nhau nhưng rồi lại mất nhau ở ngã đường ấy.
Cám ơn em đã từng nắm tay tôi!
Và....xin lỗi em!!!!
-------------------
-Chọn Song Ngư,tôi cần em ấy!
Thiên Yết vài giây bối rối,ngưng lại một chút,khẽ thở dài.Rồi bỗng chốc lạnh lùng cất giọng.
Vị bác thở hắt nhìn cậu,đẩy gọng kính lên,thanh âm phát ra không nhanh không chậm:
-Vậy thì chúng tôi sẽ phẫu thuật ngay bây giờ và....cô gái còn lại...haizzz....thật đáng tiếc!Mong anh thông báo với người nhà của Sư Tử!
Nói rồi vị bác sĩ quay vào phòng phẫu thuật,Thiên Yết ngồi bệch xuống ghế,hay bàn tay đan chặt nhau,nước mắt vô thức rơi xuống,nhưng cậu tin Sư Tử sẽ hiểu cho lòng cậu.Vạn phần muốn nói câu xin lỗi nhưng lại chia ly trong hoàn cảnh này.
-MẸ KIẾP!TẠI SAO LẠI KHÔNG CHỌN SƯ TỬ HẢ?
Xử Nữ vừa nghe tin đã vội chạy đến,thì lại nghe những điều đó,Thiên Yết đã chọn Song Ngư,bỏ Sư Tử.Xử Nữ điên tiết lao đến chỗ Thiên Yết,xách cổ dậy đánh mạnh vào bên má phải làm Thiên Yết loạng choạng ngã xuống,khoé môi chảy ra thứ ấm nóng,tanh nồng.
-.....
Thiên Yết không nói gì,cứ ngồi yên dưới đất,tóc cậu phủ che đi một bên mắt,ánh nhìn ân hận và chua xót xen kẽ những giọt nước mắt.Đây là lần thứ 2 cậu khóc,khóc vì Sư Tử.
-ĐỨNG LÊN!SƯ TỬ LÀ VỢ CỦA MÀY,EM ẤY YÊU MÀY NHƯ THẾ MÀ LẠI ĐI CHỌN MỘT NGƯỜI GIẢ TẠO,KHỐN NẠN NHƯ VẬY Ư?HẢA?MÀY ĐÃ GIẾT CON CỦA MÌNH....RỒI BÂY GIỜ MUỐN GIẾT LUÔN VỢ CỦA MÌNH À?MÀY....LÀ ĐỒ CẦM THÚ!MẤT NHÂN TÍNHHH
Xử Nữ một lần nữa xách cổ áo cậu lên,ánh mắt đục ngầu căm phẫn.
-.......
Thiên Yết vẫn lựa chọn im lặng,hai khoé miệng từ từ nhếch lên,cậu bật cười thành tiếng,nước mắt chảy xuống trong suốt tan vào trong không gian.Xử Nữ thu hết biểu tình của Thiên Yết vào mắt.
Vừa khóc vừa cười,chính là tột điểm của nỗi đau.Xử Nữ buông cậu ra,dùng tay đấm mạnh vào tường.Thiên Yết trượt dài xuống,liếc nhìn đồng hồ trên tay,cầu mong mọi chuyện diễn ra nhanh chóng để giúp cậu thoát khỏi thống khổ này.
.
.
.
Trong căn phòng rộng lớn,phủ lên màu trắng tinh tế.Sư Tử mơ màng tỉnh lại.Bản thân cảm thấy đầu óc có chút mệt mỏi choáng váng,cô chớp nhẹ đôi hàng mi,cố tiếp nhận ánh sáng mờ nhạt mà nhức nhối.Không gian xung quanh nhuộm một màu lạnh lẽo,ảm đạm,chỉ nghe được chút tiếng nước nhỏ giọt từ bình truyền nước biển.
-Sư Tử em tỉnh rồi sao?
Xử Nữ đang ngồi nhìn cô thấy cô mở mắt kích động đứng dậy.
-BÁC SĨ!BÁC SĨ!SƯ TỬ TỈNH RỒI?
Xử Nữ hét vọng ra ngoài xong quay sang nắm chặt tay Sư Tử,hốc mắt đỏ hoe.
-Em cảm thấy như thế nào rồi?Có đau không?
-......
Sư Tử im lặng không nói cố gắng ngồi dậy.Được một lúc cả bác sĩ và y tá bước vào kiểm tra tình hình của Sư Tử.
-Cũng may là không tổn thương đến não,các vết thương hàng ngày cứ bôi thuốc sẽ lành thôi,nhớ là hãy bổ sung dinh dưỡng,ăn nhiều thứ bổ máu.Luôn giữ tâm hồn thanh tịnh,nếu đươc,hãy vận động nhiều lên để bộ não hoạt động tốt hơn vì cô hôn mê gần 3 tuần rồi!Và cô gái à....cô may mắn đấy!
Nói liền một mạch xong chốt lại câu cuối khiến Sư Tử có chút ngạc nhiên?Bị như thế này thì may mắn ở chỗ nào?
-Có chuyện gì sao?
Đang thẫn thờ thì bị Xử Nữ kéo về thực tại,khẽ lắc đầu.
Ánh mắt vô hồn hướng thẳng ra ngoài,cảnh tượng ngày hôm đó lại xuất hiện trong tâm trí cô,chợt nhớ ra điều gì đó,thanh âm cất lên khàn khàn:
-Song Ngư không sao chứ?
-Cô ta thì có gì chứ?Chả bị thương gì nặng,nhưng cô ta được cứu trước nên tỉnh trước em lâu rồi!Chắc giờ đang nhởn nhơ bên tên chồng đốn mạt của em đấy!
Xử Nữ nghe hỏi chỉ biết lắc đầu,ánh nhìn khinh bỉ,giọng nói mỉa mai phát ra đều đều.
-Cứu trước?
Sư Tử khó hiểu hỏi lại.
Xử Nữ thở dài nhìn cô,không định nói đâu nhưng nếu điều này khiến Sư Tử rời xa Thiên Yết thì tốt biết mấy!
-Nhưng em không được kích động?
-Được rồi...có chuyện gì thế?
.
.
.
Sư Tử lặng thinh khi nghe xong câu chuyện,vẫn cố thủ ánh mắt vô hồn,nước mắt trong veo chảy ra,rơi xuống tan vỡ vào thống khổng.
-Và vì em là người phẩu thuật sau nên mất máu rất nhiều,vậy nên...Thiên Yết đã truyền máu cho em,cậu ta đã cứu em!
Sư Tử nghe Xử Nữ nói xong,tâm trí như dậy sóng.Tại sao lại là Thiên Yết?Tại sao lại truyền máu cho cô?Sao không buông tha cho nhau đi?Tại sao đã không cứu mình trước,ý là muốn mình chết mà,vậy mà truyền máu làm gì? Sư Tử chỉ mong có thể chết đi,ước cô không mang trong mình chất máu của Thiên Yết,không phải nợ cậu một mạng.Sư Tử kích động ngồi bật dậy,rút mạnh dây truyền máu ra,máu theo đó lăn dài xuống cánh tay,Xử Nữ ngạc nhiên nhìn cô,định lao tới ngăn cô lại nhưng lại bị đẩy ra.
-Cút đi!Tôi không cần!Thiên Yết!Tôi không cần máu của anh....CÚT ĐIIII!!!!
Xử Nữ nhìn cô như vậy,có chút sợ hãi mà ngăn cô lại.Nhìn gương mặt thống khổ,đau đớn,nước mắt không ngừng tuôn rơi,lại có gì đó như điên dại,liền nhanh chóng ôm chặt cô vào lòng.Sư Tử liên tiếp đánh mạnh vào ngực cậu,một lần nữa đẩy mạnh cậu ra,máu từ tay cứ thế tuôn ra mỗi lúc một nhiều,vết thương khi phẫu thuật vẫn chưa lành nay lại bị rách ra,máu thấm đẫm lên áo,ánh nhìn điên cuồng hướng tới con dao gọt trái cây trên bàn,đưa tay vớ lấy.
-Sư Tử....bình tĩnh đi em,ngoan,bỏ dao xuống,cái đó không phải đùa!
Xử Nữ hốt hoảng trấn an cô nhưng một chứ cũng không lọt tai,tay cầm dao giơ lên nhắm tới cổ tay mình mà hạ xuống nhưng Xử Nữ đã nhanh tay chộp lại,làm nó cứa mạnh vào tay cậu,Sư Tử điên cuồng dằn co con dao cùng cậu.
-Sư Tử,đừng như vậy nữa mà?TỪ KHI NÀO MÀ EM LẠI NHƯ VẬY CHỨ?
Xử Nữ một lực kéo con dao về phía mình nhưng không may lại cứa một đường vào mu bàn tay của cô,Sư Tử vẫn như vậy dường như đau đớn đến nỗi đã không còn cảm giác gì nữa?Sư Tử gục xuống,tim cô đau lắm rồi,đau đến cạn cả nước mắt.Xử Nữ lặng người nhìn cô,cả thân hình nhuộm trong máu,cô độc và lạnh lẽo.Sư Tử bây giờ chả khác gì cái xác không hồn vậy!
-Thiên Yết!Có thấy chưa?Có đau lòng hay không?Tôi yêu anh?Yêu đến chết!
Sư Tử ngửa đầu lên mà cười,khung cảnh bi thương,cô đau đớn như vậy,cậu có đau không...Sư Tử giờ chính là kẻ điên,điên tình,điên vì Thiên Yết.
Xử Nữ chua xót nhìn cô,bất lực kéo thân hình bé nhỏ vào lòng,khẽ vuốt ve tóc cô,mong cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.Sư Tử nghẹn đắng,hai tay ôm chặt Xử Nữ:
-Làm ơn,làm ơn...hãy đưa em đi nơi khác,làm ơn,em không muốn ở đây thêm một phút nào nữa.Và....và....EM SẼ YÊU ANH!TỪ BÂY GIỜ EM SẼ HỌC CÁCH YÊU ANH,XỬ NỮ À!Em sẽ học cách yêu anh.....em sẽ buông hết,em sẽ quên đi Thiên Yết.....
---------------------------
P/s:Haizzz,dạo này bận bịu chuẩn bị sách vở quá nên đến nay mới ra chap được,tui đã cố gắng viết nhiêu đó rồi nên đừng ai nói là ít nữa nha!Tui buồn lám ó!!!
????????????????????????
Và mọi người hãy gọi tui là Lyn nhé!Đừng ad hay là au nghe nó xa cách lắm!Yêu cả nhà<3
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.