Chương 36: Bữa ăn trưa không suôn sẻ
Bạch Vũ Mịch
18/08/2024
Đặng Tần Nhiên đưa Tâm Châu về nhà rồi quay xe về biệt thự lấy chút đồ đạc để chuẩn bị cho chuyến bay sang Hồng Kông vào buổi chiều.
Phạm Tâm Châu nhìn xe anh đi xa rồi mới một mình quay lại đi vào nhà, cô lên phòng thay bộ đồ ở nhà đơn giản rửa mặt và tẩy trang, buột tóc búi cao, lấy một chiếc mặt nạ dưỡng da trong tủ lạnh mỹ phẩm chuyên dụng đắp lên mặt rồi đi xuống nhà dưới, vào trong bếp mở tủ lạnh.
Cô suy nghĩ trưa nay sẽ nấu món gì mọi người, phải nấu cho sáu người, lát nữa sẽ ship cơm tới bệnh viện cho hai người Ngọc Như và Triệu Kỷ, Trường Khánh và Quy Nhật sẽ đến ăn trưa cùng hai vợ chồng.
Qua hai phút cô đã chốt được thực đơn, trưa nay sẽ có 5 món, Canh chua cá hú, đậu hũ sốt cà, mực nhồi thịt, thịt bò xào măng tây, trứng cuộn thịt bằm.
Thời gian trôi qua, thoáng chốc Phạm Tâm Châu đã nấu gần xong, khi đĩa trứng cuộn được đặt xuống bàn, tiếng động cơ xe ô tô truyền từ ngoài cổng đến tai của cô, Tâm Châu ngó nghiêng đầu nhìn thấy mọi người đã đến, cô liền đi ra mở cổng.
Ba người đàn ông bước ra khỏi xe, Trường Khánh và Quy Nhật thấy cô liền vui vẻ chào, bốn người đi vào trong nhà.
Vừa bước chân vào cửa phòng khách mùi hương tỏa ra từ thức ăn làm cho hai người Trường Khánh và Quy Nhật vui vẻ lia ánh mắt nhìn nhau.
Mới nãy khi Đặng Tần Nhiên nói hai người họ tới nhà ăn trưa thì bọn họ đã biết lộc ăn hôm nay của mình đến rồi, lần trước được nếm thử tay nghề nấu nướng của chị dâu, cái dạ dày to lớn của hai người đã bị cô chinh phục rồi.
Đặng Tân Nhiên đi vào trong bếp, liền động tay muốn giúp vợ nấu hết mấy món còn lại, Phạm Tâm Châu cũng vui vẻ hướng dẫn sơ qua cho anh một chút, rồi đi lên lầu tắm rửa thay đồ.Trường Khánh và Quy Nhật đứng hai bên, một người tự cầm rổ lặt rau, một người chuyên tâm bóc vỏ tỏi, hành.
Ba người đàn ông im lặng nấu nướng, rất nhanh đã nấu xong đến món cuối cùng, từ trên lầu Phạm Tâm Châu vừa mới tắm xong cũng đi xuống, chiếc ghế được người kéo ra để cô ngồi vào.
Nấu xong nhanh vậy sao? '
Nhìn bàn thức ăn đầy đủ trước mắt, cái bụng nhỏ của cô đã không nhịn được nữa mà reo lên, âm thanh không nhỏ không to chỉ đủ mọi người bên cạnh đều nghe thấy. Đặng Tần Nhiên xới cơm đầy chén rồi đặt trước tầm tay của cô, anh gắp đồ ăn bỏ vào trong chén cho cô.
" Mấy món này đơn giản anh nấu nhanh bình thường mà, nào em ăn nhiều một chút chứ anh thấy em hơi gầy. "
Được em sẽ ăn thật nhiều, anh cũng ăn đi lát nữa em sẽ tiễn anh ra sân bay. "
" Em không cần đưa anh ra sân bay đâu, ở nhà nghỉ ngơi đi có Khánh và Nhật cùng anh đi nên em cứ yên tâm, đợi anh xử lý xong công việc sẽ về sớm với em.
Hai người Khánh và Nhật cùng phụ họa theo lời nói của đại ca.
Đúng vậy, có hai chúng tôi bên cạnh đại ca sẽ không vấn đề gì đâu, chị dâu yên tâm ở nhà để đợi nhé, chỉ mấy ngày thôi chúng tôi sẽ tranh thủ xử lý công việc về sớm nhất có thể. "
Ba người đàn ông đã nói chắc chắn như vậy thì cô còn nói được gì nữa chứ, cô cong môi mỉm cười rồi vui vẻ đánh sang chuyện khác, không khí trên bàn ăn rất hòa hợp, nhìn giống như một gia đình đã cùng chung sống với nhau rất lâu.17 giờ 00 phút
Phạm Tâm Châu ngồi trên ghế tại bàn làm việc, cô cụp màn hình điện thoại xuống mặt bàn, đưa ánh mắt nhìn quang cảnh ngoài cửa sổ.
Những cơn gió nhẹ thổi qua khắp các tán cây nặng trĩu sai quả, bất chợt một làn gió nhẹ thổi vào khuôn mặt của cô, Phạm Tâm Châu đưa bàn tay lên sờ vào gò má có chút lạnh của mình, hình ảnh khuôn mặt của Đặng Tần Nhiên hiện lên giữa không trung.
Đã qua 2 tiếng đồng hồ khi anh không có ở nhà rồi, cô nhớ anh rồi, cảm giác xa cách từ khi bắt đầu lại này khiến lòng cô không yên.
Tiếng chuông tin nhắn điện thoại reo lên, cô quay đầu cầm lấy điện thoại xem, là tin nhắn từ nhóm lớp đại học, đã lâu rồi nhỉ mới nhìn thấy trạng thái hoạt động của nhóm này.
Phạm Tâm Châu nháy mắt liền nhớ ra, tin nhắn này vào kiếp trước là cuộc hẹn họp lớp đây mà, cũng chính cuộc họp lớp này là bước ngoặt thay đổi cuộc đời của cô.
Ấn vào xem những dòng tin nhắn liên tục nhảy lên, ánh mắt của cô hạ xuống ghim chặt tin nhắn của Trần Tuyết Mai.
Lớp đại học của cô hồi đó tầm 40 người nhưng đến hiện tại chỉ có khoảng gần 20 người giữ liên lạc sau gần ấy năm.
Rất nhanh đã chốt được địa điểm hẹn và ngày giờ, cô cũng gõ tin nhắn rằng sẽ đến.
Buổi họp lớp vào 3 ngày sau, cô nhất định sẽ đến, lần này cô muốn trực tiếp tính sổ kẻ đã tính kế mình.Qua 3 ngày nghỉ ngơi thì vết thương ở chân của cô cũng đã dần dần lành lại, Phạm Tâm Châu sau khi mang bữa sáng đến bệnh viện cho em gái xong thì đến võ quán để dạy học lại.
Đi đến trước cửa chờ thang máy thì vô tình bắt gặp Thầy Nguyễn Thanh Lâm đang đứng chờ, cả hai chạm ánh mắt với nhau, người đàn ông chủ động lên tiếng chào hỏi trước.
" Chào cô Châu!"
" Vâng! Chào thầy Lâm, hôm nay thầy đến sớm vậy?"
" Anh đến sớm hơn một chút thôi, mà cô Châu đã khoẻ hẳn chưa mà đã đi dạy lại rồi?
Thang máy mở ra hai người cùng đi vào, trùng hợp cả hai hôm nay đều dạy học ở tầng 7.
Em đã khỏe hẳn rồi cảm ơn thầy Lâm đã quan tâm nhé.
'Em nói nghe xa lạ quá, chúng ta là đồng nghiệp cũng mấy năm rồi quan tâm lẫn nhau là chuyện bình thường mà, thật ra anh cũng muốn đến nhà thăm em lắm nhưng anh lại không dám. "
Phạm Tâm Châu nhẹ cười: " Xin lỗi thầy Lâm nhé, em không đồng ý với thầy đến nhà em là vì có lý do riêng."
Nguyễn Thanh Lâm bất chợt nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương trắng được đeo ở ngón tay áp út của Phạm Tâm Châu, anh ta sửng người trong giây lát rồi mới bình thường lại đối mặt với ánh mắt của cô mà lên tiếng hỏi.
" Chiếc nhẫn hôm nay em đeo rất đẹp, đây là ai tặng cho em hay là em tự mua?"
Nghe anh ta hỏi về chiếc nhẫn, Phạm Tâm Châu liền đưa bàn tay đeo nhẫn lên vui vẻ mà khoe ra trước mặt Nguyễn Thanh Lâm.
'Thầy cũng thấy chiếc nhẫn này đẹp ư, chiếc nhẫn này là nhẫn kết hôn chồng em chọn cho em đó, à em quên nói cho thầy biết rằng em đã kết hôn rồi. "
Nguyễn Thanh Lâm hai mắt mở to, nghe người mình thích thông báo tin đã kết hôn anh ta nhất thời ngơ ngác, đã đến tầng 7 cửa thang máy mở ra, Phạm Tâm Châu bước ra trước, cô nhìn thấy thầy Lâm vẫn còn đứng bên trong chưa ra nên lên tiếng nhắc nhở.
' Thầy Lâm! Đã đến tầng 7 rồi thầy không ra à? "
Nguyễn Thanh Lâm sực tỉnh táo lại, anh ta bước ra.
'Vậy em đi vào lớp đây, thầy cũng vào lớp đi nhé. "
Cô vừa đi được vài bước thì đã nghe được người khác gọi mình, Phạm Tâm Châu quay đầu lại nhìn thấy Nguyễn Thanh Lâm đang dần tiến lại gần bên cạnh mình.
" Cô Châu, trưa nay em có rảnh không? Có thể cùng anh đi ăn một bữa không?
' Trưa nay à, trưa nay em không bận gì, đi ăn trưa cũng được nhưng mà bữa này tôi mời, mấy lần trước thầy mời rồi lần này đến lượt em."
" Ừm vậy lát nữa tôi sẽ đợi cô ở trước thang máy nhé.
" Được. "Nhà hàng XX
Phạm Tâm Châu chọn nhà hàng mà mình đã ăn vài lần trước, giá cả những món ăn ở đây không quá đắt thuộc dạng tầm trung bữa ăn này cô có thể mời được.
Hai người đi vào trong không gian nhà rộng rãi thoáng mát, nhà hàng này được thiết kế theo phong cách hiện đại cách trang trí sắp xếp cũng rất trang nhã hợp mắt.
Người phục vụ nam dẫn hai người đến bàn trống rồi đưa menu cho hai người gọi món.
" Đây là thực đơn món ăn, quý khách cứ tự nhiên xem.
" Thầy Lâm thấy muốn ăn mòn gì cứ gọi thoải mái, hôm nay em mời. "
'Được vậy anh không khách sáo đâu đó, xem nào... ưm vậy cho anh gọi một phần 2 mì ý sốt thịt bò, 2 sườn nướng kiểu Hàn, 2 súp hải sản, 1 gỏi gà và 2 ly nước ép bưởi. "
Phạm Tâm Châu cầm menu trên tay mà tròn mắt ngạc nhiên, những món mà thầy Lâm gọi đều là món cô muốn ăn, thầy Lâm hiểu sở thích của cô như vậy sao?
'Thầy gọi luôn phần của em luôn à? Sao thầy biết em cũng tính gọi mấy món này?"
Nguyễn Thanh Lâm cười trừ, sao anh ta lại không hiểu Tâm Châu được chứ, người con gái mà anh ta đơn phương mấy năm mọi sở thích của cô anh ta đều thật tâm ghi nhớ.Chúng ta quen nhau bao năm rồi, anh còn không biết em thích gì à, mà em muốn gọi thêm món gì nữa không?"
Phạm Tâm Châu lắc đầu, mấy món này là ăn no cho bữa trưa rồi không cần gọi thêm gì nữa đâu.
" Thôi mấy món anh gọi đủ rồi, em cũng không ăn nhiều như vậy đâu. "
Cuộc trò chuyện của hai người bỗng bị âm thanh quát lớn phá vỡ, mọi người trong nhà hàng đều bị thu hút mà quay đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh ồn ào đó.
Ở phía bàn đối diện một người phục vụ đang sợ hãi ngồi khuỵu dưới đất hai tay run rẩy cầm những mảnh vỡ của chén súp bị đổ, người đàn ông ngồi trên ghế với vẻ mặt lạnh nhạt, chậm rãi cầm khăn lụa do hai vệ sĩ bên cạnh đưa cho mà lau đi vết bẩn dính trên áo.
Phạm Tâm Châu nhíu mày, thầm quan sát tình hình bất ngờ cô đứng dậy, Nguyễn Thanh Lâm chưa kịp thốt lên tiếng nói gì thì người con gái đã chạy tới chỗ của người kia.
Bàn chân mang giày da của Bùi Hữu Sang đang giảm trên tay của người phục vụ bất ngờ bị cô đá ra một bên, Phạm Tâm Châu đỡ người phục vụ đứng lên, nhẹ nhàng vỗ tay của cậu thanh niên trấn an.
Cô thật sự là không nhìn nổi hành vi nhục mạ người của những kẻ trước mắt, cũng vì dùng hai tay không cầm những mảnh chén vỡ nên hai bàn tay của cậu thanh niên đã bị thương không ít, nhiều vết cắt máu chảy đẩm hai bàn tay.
'Giữ yên cầm máu nhé, để tôi giải quyết chuyện này giúp cậu. "
Nói xong với cậu thanh niên Tâm Châu quay người lại đối mặt với đám người Bùi Hữu Sang." Các người ức hiếp người khác như vậy có thường xuyên không? "
8:38
Bùi Hữu Sang ung dung đánh giá cô gái trước mắt, lâu lắm rồi mới có người phụ nữ gan dạ như vậy dám trước mặt hắn ta mà đối mắt với hắn ta một cách mạnh mẽ như thế, Bùi Hữu Sang khẽ nhếch mép cười, nhướng mày nhìn cô như đang nhìn một cuộc vui mới lạ.
" Cô là ai với cậu ta?
" Tôi với cậu ấy không có quan hệ gì cả chỉ là thấy không hợp mắt với hành vi nhục mạ nên mới đứng ra thôi.
'Ồ vậy cô biết cậu ta làm gì với tôi không, cậu ta làm hỏng bộ quần áo của tôi cô có biết bộ quần áo của tôi đánh giá bao nhiêu không? Nhìn cậu ta như vậy có khi bán cả người cậu ta cũng không đền nổi bộ đồ này của tôi."
Cô lia mắt đánh giá chất lượng quần áo, nhìn từ trên xuống dưới người đàn ông này ăn mặc rất chỉnh chu sang trọng, quần áo đồng hồ giày đều là hàng xa xỉ.
" Vậy anh nói giá bộ quần áo này đi tôi sẽ đền tiền thay cậu ấy nhưng mà sau khi tôi đền bù xong thì anh phải xin lỗi cậu ấy, anh làm cậu ta bị thương như thế này cũng nên phải xin lỗi. "
" Cái gì! Cô là ai mà dám mở miệng yêu cầu cậu chủ xin lỗi? Cô không muốn sống nữa đúng không? "
Giọng nói tức giận của một tên đứng bên cạnh Bùi Hữu Sang vang lên, nói xong câu người đàn ông còn muốn tiến lên tương tác với cô nhưng đã bị bàn tay đưa lên của Bùi Hữu Sang chặn lại.
Bùi Hữu Sang liếc mắt ra hiệu cho tên đàn em bên cạnh, tên đó hiểu ý lấy điện thoại ra bấm bấm vài cái rồi quay màn hình về phía cô, Phạm Tâm Châu nhìn hình ảnh trong điện thoại, đây là hóa đơn của bộ quần áo.
Nhìn con số mà ba người Tâm Châu, Thanh Lâm và cậu phục vụ đều tròn mắt kinh ngạc, bộ đồ này như thế mà giá đến gần 200 triệu.
" Cô Châu em tính đền bù giúp cậu ấy thật à, 200 triệu đấy mà thôi nếu em không đủ tiền anh có thể giúp em. "
Phạm Tâm Châu nhướng mày tự tin với thầy Lâm, cô có tiền chứ, chồng yêu của cô cho cô nhiều tiền mà, hơn nữa cô giúp người khác cũng là làm việc thiện, coi như cảm ơn ông trời đã cho cô và anh một cơ hội làm lại.
Rất nhanh trong vòng mấy phút cô đã thanh toán xong.
" Vậy đã đền bù xong rồi thì các người cũng nên nói lời xin lỗi với cậu ấy đi nhé. "
Hai đàn em đứng bên cạnh không hài lòng với thái độ của cô đối với cậu chủ của mình, hai người đàn ông to lớn tính khí nóng nảy muốn động tay động chân. Ngọn lửa nóng nảy trong lòng tức khắc bị một ánh mắt lạnh lẽo của Bùi Hữu Sang dập tắt.
Bùi Hữu Sang quay đầu lại nhìn cô, Phạm Tâm Châu bị ánh mắt của hắn làm cho không thoải mái, cô nhăn mặt cất giọng lên nói.
" Anh nhìn tôi làm gì, anh có xin lỗi cậu ấy không? Nếu không xin lỗi thì tôi không khách sáo đâu. "
Cô chống nạnh dáng đứng chắc chắn, vẻ mặt kiên định mạnh mẽ mà tuyên bố, Tâm Châu cô ghét nhất mấy loại người ỉ có chút quyền lực nhà nhục mạ bắt nạt người khác này, cô cũng từng trải qua nên cô hiểu rõ nó.
Bùi Hữu Sang thích thú im lặng quan sát biểu cảm đặc sắc trên gương mặt của người phụ nữ trước mắt, hắn ta gõ nhẹ những ngón tay xuống mặt bàn.
'Không nghe cô gái này nói gì sao, hai người mau xin lỗi đi.
Hai tên đàn em đứng hai bên nghe hắn ta nói vậy giây đầu còn ngơ ngác không hiểu gì sau đó mới giật mình làm theo lệnh của hắn.
'Chúng tôi xin lỗi!!
' Như vậy là được rồi chứ? "
Phạm Tâm Châu cong môi xuống, cô không ngờ tên đàn ông ngồi trước mặt này lại vô liêm sỉ như thế, rõ ràng người thực hiện hành vi sai trái là hắn ta mà hắn ta lại để người khác xin lỗi.
Thôi cô cũng lười quan tâm tới bọn người này nữa, cô quay đầu lại nói chuyện với cậu phục vụ.
Chuyện đã xử lý xong rồi cậu xem đi băng bó tay của mình đi nhé, còn tiền tôi trả thay cậu thì coi như tôi cho cậu vay cậu từ từ trả cho tôi cũng được, cậu đi lại bàn tôi tôi sẽ đưa cậu số điện thoại của tôi."
Phạm Tâm Châu nhìn xe anh đi xa rồi mới một mình quay lại đi vào nhà, cô lên phòng thay bộ đồ ở nhà đơn giản rửa mặt và tẩy trang, buột tóc búi cao, lấy một chiếc mặt nạ dưỡng da trong tủ lạnh mỹ phẩm chuyên dụng đắp lên mặt rồi đi xuống nhà dưới, vào trong bếp mở tủ lạnh.
Cô suy nghĩ trưa nay sẽ nấu món gì mọi người, phải nấu cho sáu người, lát nữa sẽ ship cơm tới bệnh viện cho hai người Ngọc Như và Triệu Kỷ, Trường Khánh và Quy Nhật sẽ đến ăn trưa cùng hai vợ chồng.
Qua hai phút cô đã chốt được thực đơn, trưa nay sẽ có 5 món, Canh chua cá hú, đậu hũ sốt cà, mực nhồi thịt, thịt bò xào măng tây, trứng cuộn thịt bằm.
Thời gian trôi qua, thoáng chốc Phạm Tâm Châu đã nấu gần xong, khi đĩa trứng cuộn được đặt xuống bàn, tiếng động cơ xe ô tô truyền từ ngoài cổng đến tai của cô, Tâm Châu ngó nghiêng đầu nhìn thấy mọi người đã đến, cô liền đi ra mở cổng.
Ba người đàn ông bước ra khỏi xe, Trường Khánh và Quy Nhật thấy cô liền vui vẻ chào, bốn người đi vào trong nhà.
Vừa bước chân vào cửa phòng khách mùi hương tỏa ra từ thức ăn làm cho hai người Trường Khánh và Quy Nhật vui vẻ lia ánh mắt nhìn nhau.
Mới nãy khi Đặng Tần Nhiên nói hai người họ tới nhà ăn trưa thì bọn họ đã biết lộc ăn hôm nay của mình đến rồi, lần trước được nếm thử tay nghề nấu nướng của chị dâu, cái dạ dày to lớn của hai người đã bị cô chinh phục rồi.
Đặng Tân Nhiên đi vào trong bếp, liền động tay muốn giúp vợ nấu hết mấy món còn lại, Phạm Tâm Châu cũng vui vẻ hướng dẫn sơ qua cho anh một chút, rồi đi lên lầu tắm rửa thay đồ.Trường Khánh và Quy Nhật đứng hai bên, một người tự cầm rổ lặt rau, một người chuyên tâm bóc vỏ tỏi, hành.
Ba người đàn ông im lặng nấu nướng, rất nhanh đã nấu xong đến món cuối cùng, từ trên lầu Phạm Tâm Châu vừa mới tắm xong cũng đi xuống, chiếc ghế được người kéo ra để cô ngồi vào.
Nấu xong nhanh vậy sao? '
Nhìn bàn thức ăn đầy đủ trước mắt, cái bụng nhỏ của cô đã không nhịn được nữa mà reo lên, âm thanh không nhỏ không to chỉ đủ mọi người bên cạnh đều nghe thấy. Đặng Tần Nhiên xới cơm đầy chén rồi đặt trước tầm tay của cô, anh gắp đồ ăn bỏ vào trong chén cho cô.
" Mấy món này đơn giản anh nấu nhanh bình thường mà, nào em ăn nhiều một chút chứ anh thấy em hơi gầy. "
Được em sẽ ăn thật nhiều, anh cũng ăn đi lát nữa em sẽ tiễn anh ra sân bay. "
" Em không cần đưa anh ra sân bay đâu, ở nhà nghỉ ngơi đi có Khánh và Nhật cùng anh đi nên em cứ yên tâm, đợi anh xử lý xong công việc sẽ về sớm với em.
Hai người Khánh và Nhật cùng phụ họa theo lời nói của đại ca.
Đúng vậy, có hai chúng tôi bên cạnh đại ca sẽ không vấn đề gì đâu, chị dâu yên tâm ở nhà để đợi nhé, chỉ mấy ngày thôi chúng tôi sẽ tranh thủ xử lý công việc về sớm nhất có thể. "
Ba người đàn ông đã nói chắc chắn như vậy thì cô còn nói được gì nữa chứ, cô cong môi mỉm cười rồi vui vẻ đánh sang chuyện khác, không khí trên bàn ăn rất hòa hợp, nhìn giống như một gia đình đã cùng chung sống với nhau rất lâu.17 giờ 00 phút
Phạm Tâm Châu ngồi trên ghế tại bàn làm việc, cô cụp màn hình điện thoại xuống mặt bàn, đưa ánh mắt nhìn quang cảnh ngoài cửa sổ.
Những cơn gió nhẹ thổi qua khắp các tán cây nặng trĩu sai quả, bất chợt một làn gió nhẹ thổi vào khuôn mặt của cô, Phạm Tâm Châu đưa bàn tay lên sờ vào gò má có chút lạnh của mình, hình ảnh khuôn mặt của Đặng Tần Nhiên hiện lên giữa không trung.
Đã qua 2 tiếng đồng hồ khi anh không có ở nhà rồi, cô nhớ anh rồi, cảm giác xa cách từ khi bắt đầu lại này khiến lòng cô không yên.
Tiếng chuông tin nhắn điện thoại reo lên, cô quay đầu cầm lấy điện thoại xem, là tin nhắn từ nhóm lớp đại học, đã lâu rồi nhỉ mới nhìn thấy trạng thái hoạt động của nhóm này.
Phạm Tâm Châu nháy mắt liền nhớ ra, tin nhắn này vào kiếp trước là cuộc hẹn họp lớp đây mà, cũng chính cuộc họp lớp này là bước ngoặt thay đổi cuộc đời của cô.
Ấn vào xem những dòng tin nhắn liên tục nhảy lên, ánh mắt của cô hạ xuống ghim chặt tin nhắn của Trần Tuyết Mai.
Lớp đại học của cô hồi đó tầm 40 người nhưng đến hiện tại chỉ có khoảng gần 20 người giữ liên lạc sau gần ấy năm.
Rất nhanh đã chốt được địa điểm hẹn và ngày giờ, cô cũng gõ tin nhắn rằng sẽ đến.
Buổi họp lớp vào 3 ngày sau, cô nhất định sẽ đến, lần này cô muốn trực tiếp tính sổ kẻ đã tính kế mình.Qua 3 ngày nghỉ ngơi thì vết thương ở chân của cô cũng đã dần dần lành lại, Phạm Tâm Châu sau khi mang bữa sáng đến bệnh viện cho em gái xong thì đến võ quán để dạy học lại.
Đi đến trước cửa chờ thang máy thì vô tình bắt gặp Thầy Nguyễn Thanh Lâm đang đứng chờ, cả hai chạm ánh mắt với nhau, người đàn ông chủ động lên tiếng chào hỏi trước.
" Chào cô Châu!"
" Vâng! Chào thầy Lâm, hôm nay thầy đến sớm vậy?"
" Anh đến sớm hơn một chút thôi, mà cô Châu đã khoẻ hẳn chưa mà đã đi dạy lại rồi?
Thang máy mở ra hai người cùng đi vào, trùng hợp cả hai hôm nay đều dạy học ở tầng 7.
Em đã khỏe hẳn rồi cảm ơn thầy Lâm đã quan tâm nhé.
'Em nói nghe xa lạ quá, chúng ta là đồng nghiệp cũng mấy năm rồi quan tâm lẫn nhau là chuyện bình thường mà, thật ra anh cũng muốn đến nhà thăm em lắm nhưng anh lại không dám. "
Phạm Tâm Châu nhẹ cười: " Xin lỗi thầy Lâm nhé, em không đồng ý với thầy đến nhà em là vì có lý do riêng."
Nguyễn Thanh Lâm bất chợt nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương trắng được đeo ở ngón tay áp út của Phạm Tâm Châu, anh ta sửng người trong giây lát rồi mới bình thường lại đối mặt với ánh mắt của cô mà lên tiếng hỏi.
" Chiếc nhẫn hôm nay em đeo rất đẹp, đây là ai tặng cho em hay là em tự mua?"
Nghe anh ta hỏi về chiếc nhẫn, Phạm Tâm Châu liền đưa bàn tay đeo nhẫn lên vui vẻ mà khoe ra trước mặt Nguyễn Thanh Lâm.
'Thầy cũng thấy chiếc nhẫn này đẹp ư, chiếc nhẫn này là nhẫn kết hôn chồng em chọn cho em đó, à em quên nói cho thầy biết rằng em đã kết hôn rồi. "
Nguyễn Thanh Lâm hai mắt mở to, nghe người mình thích thông báo tin đã kết hôn anh ta nhất thời ngơ ngác, đã đến tầng 7 cửa thang máy mở ra, Phạm Tâm Châu bước ra trước, cô nhìn thấy thầy Lâm vẫn còn đứng bên trong chưa ra nên lên tiếng nhắc nhở.
' Thầy Lâm! Đã đến tầng 7 rồi thầy không ra à? "
Nguyễn Thanh Lâm sực tỉnh táo lại, anh ta bước ra.
'Vậy em đi vào lớp đây, thầy cũng vào lớp đi nhé. "
Cô vừa đi được vài bước thì đã nghe được người khác gọi mình, Phạm Tâm Châu quay đầu lại nhìn thấy Nguyễn Thanh Lâm đang dần tiến lại gần bên cạnh mình.
" Cô Châu, trưa nay em có rảnh không? Có thể cùng anh đi ăn một bữa không?
' Trưa nay à, trưa nay em không bận gì, đi ăn trưa cũng được nhưng mà bữa này tôi mời, mấy lần trước thầy mời rồi lần này đến lượt em."
" Ừm vậy lát nữa tôi sẽ đợi cô ở trước thang máy nhé.
" Được. "Nhà hàng XX
Phạm Tâm Châu chọn nhà hàng mà mình đã ăn vài lần trước, giá cả những món ăn ở đây không quá đắt thuộc dạng tầm trung bữa ăn này cô có thể mời được.
Hai người đi vào trong không gian nhà rộng rãi thoáng mát, nhà hàng này được thiết kế theo phong cách hiện đại cách trang trí sắp xếp cũng rất trang nhã hợp mắt.
Người phục vụ nam dẫn hai người đến bàn trống rồi đưa menu cho hai người gọi món.
" Đây là thực đơn món ăn, quý khách cứ tự nhiên xem.
" Thầy Lâm thấy muốn ăn mòn gì cứ gọi thoải mái, hôm nay em mời. "
'Được vậy anh không khách sáo đâu đó, xem nào... ưm vậy cho anh gọi một phần 2 mì ý sốt thịt bò, 2 sườn nướng kiểu Hàn, 2 súp hải sản, 1 gỏi gà và 2 ly nước ép bưởi. "
Phạm Tâm Châu cầm menu trên tay mà tròn mắt ngạc nhiên, những món mà thầy Lâm gọi đều là món cô muốn ăn, thầy Lâm hiểu sở thích của cô như vậy sao?
'Thầy gọi luôn phần của em luôn à? Sao thầy biết em cũng tính gọi mấy món này?"
Nguyễn Thanh Lâm cười trừ, sao anh ta lại không hiểu Tâm Châu được chứ, người con gái mà anh ta đơn phương mấy năm mọi sở thích của cô anh ta đều thật tâm ghi nhớ.Chúng ta quen nhau bao năm rồi, anh còn không biết em thích gì à, mà em muốn gọi thêm món gì nữa không?"
Phạm Tâm Châu lắc đầu, mấy món này là ăn no cho bữa trưa rồi không cần gọi thêm gì nữa đâu.
" Thôi mấy món anh gọi đủ rồi, em cũng không ăn nhiều như vậy đâu. "
Cuộc trò chuyện của hai người bỗng bị âm thanh quát lớn phá vỡ, mọi người trong nhà hàng đều bị thu hút mà quay đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh ồn ào đó.
Ở phía bàn đối diện một người phục vụ đang sợ hãi ngồi khuỵu dưới đất hai tay run rẩy cầm những mảnh vỡ của chén súp bị đổ, người đàn ông ngồi trên ghế với vẻ mặt lạnh nhạt, chậm rãi cầm khăn lụa do hai vệ sĩ bên cạnh đưa cho mà lau đi vết bẩn dính trên áo.
Phạm Tâm Châu nhíu mày, thầm quan sát tình hình bất ngờ cô đứng dậy, Nguyễn Thanh Lâm chưa kịp thốt lên tiếng nói gì thì người con gái đã chạy tới chỗ của người kia.
Bàn chân mang giày da của Bùi Hữu Sang đang giảm trên tay của người phục vụ bất ngờ bị cô đá ra một bên, Phạm Tâm Châu đỡ người phục vụ đứng lên, nhẹ nhàng vỗ tay của cậu thanh niên trấn an.
Cô thật sự là không nhìn nổi hành vi nhục mạ người của những kẻ trước mắt, cũng vì dùng hai tay không cầm những mảnh chén vỡ nên hai bàn tay của cậu thanh niên đã bị thương không ít, nhiều vết cắt máu chảy đẩm hai bàn tay.
'Giữ yên cầm máu nhé, để tôi giải quyết chuyện này giúp cậu. "
Nói xong với cậu thanh niên Tâm Châu quay người lại đối mặt với đám người Bùi Hữu Sang." Các người ức hiếp người khác như vậy có thường xuyên không? "
8:38
Bùi Hữu Sang ung dung đánh giá cô gái trước mắt, lâu lắm rồi mới có người phụ nữ gan dạ như vậy dám trước mặt hắn ta mà đối mắt với hắn ta một cách mạnh mẽ như thế, Bùi Hữu Sang khẽ nhếch mép cười, nhướng mày nhìn cô như đang nhìn một cuộc vui mới lạ.
" Cô là ai với cậu ta?
" Tôi với cậu ấy không có quan hệ gì cả chỉ là thấy không hợp mắt với hành vi nhục mạ nên mới đứng ra thôi.
'Ồ vậy cô biết cậu ta làm gì với tôi không, cậu ta làm hỏng bộ quần áo của tôi cô có biết bộ quần áo của tôi đánh giá bao nhiêu không? Nhìn cậu ta như vậy có khi bán cả người cậu ta cũng không đền nổi bộ đồ này của tôi."
Cô lia mắt đánh giá chất lượng quần áo, nhìn từ trên xuống dưới người đàn ông này ăn mặc rất chỉnh chu sang trọng, quần áo đồng hồ giày đều là hàng xa xỉ.
" Vậy anh nói giá bộ quần áo này đi tôi sẽ đền tiền thay cậu ấy nhưng mà sau khi tôi đền bù xong thì anh phải xin lỗi cậu ấy, anh làm cậu ta bị thương như thế này cũng nên phải xin lỗi. "
" Cái gì! Cô là ai mà dám mở miệng yêu cầu cậu chủ xin lỗi? Cô không muốn sống nữa đúng không? "
Giọng nói tức giận của một tên đứng bên cạnh Bùi Hữu Sang vang lên, nói xong câu người đàn ông còn muốn tiến lên tương tác với cô nhưng đã bị bàn tay đưa lên của Bùi Hữu Sang chặn lại.
Bùi Hữu Sang liếc mắt ra hiệu cho tên đàn em bên cạnh, tên đó hiểu ý lấy điện thoại ra bấm bấm vài cái rồi quay màn hình về phía cô, Phạm Tâm Châu nhìn hình ảnh trong điện thoại, đây là hóa đơn của bộ quần áo.
Nhìn con số mà ba người Tâm Châu, Thanh Lâm và cậu phục vụ đều tròn mắt kinh ngạc, bộ đồ này như thế mà giá đến gần 200 triệu.
" Cô Châu em tính đền bù giúp cậu ấy thật à, 200 triệu đấy mà thôi nếu em không đủ tiền anh có thể giúp em. "
Phạm Tâm Châu nhướng mày tự tin với thầy Lâm, cô có tiền chứ, chồng yêu của cô cho cô nhiều tiền mà, hơn nữa cô giúp người khác cũng là làm việc thiện, coi như cảm ơn ông trời đã cho cô và anh một cơ hội làm lại.
Rất nhanh trong vòng mấy phút cô đã thanh toán xong.
" Vậy đã đền bù xong rồi thì các người cũng nên nói lời xin lỗi với cậu ấy đi nhé. "
Hai đàn em đứng bên cạnh không hài lòng với thái độ của cô đối với cậu chủ của mình, hai người đàn ông to lớn tính khí nóng nảy muốn động tay động chân. Ngọn lửa nóng nảy trong lòng tức khắc bị một ánh mắt lạnh lẽo của Bùi Hữu Sang dập tắt.
Bùi Hữu Sang quay đầu lại nhìn cô, Phạm Tâm Châu bị ánh mắt của hắn làm cho không thoải mái, cô nhăn mặt cất giọng lên nói.
" Anh nhìn tôi làm gì, anh có xin lỗi cậu ấy không? Nếu không xin lỗi thì tôi không khách sáo đâu. "
Cô chống nạnh dáng đứng chắc chắn, vẻ mặt kiên định mạnh mẽ mà tuyên bố, Tâm Châu cô ghét nhất mấy loại người ỉ có chút quyền lực nhà nhục mạ bắt nạt người khác này, cô cũng từng trải qua nên cô hiểu rõ nó.
Bùi Hữu Sang thích thú im lặng quan sát biểu cảm đặc sắc trên gương mặt của người phụ nữ trước mắt, hắn ta gõ nhẹ những ngón tay xuống mặt bàn.
'Không nghe cô gái này nói gì sao, hai người mau xin lỗi đi.
Hai tên đàn em đứng hai bên nghe hắn ta nói vậy giây đầu còn ngơ ngác không hiểu gì sau đó mới giật mình làm theo lệnh của hắn.
'Chúng tôi xin lỗi!!
' Như vậy là được rồi chứ? "
Phạm Tâm Châu cong môi xuống, cô không ngờ tên đàn ông ngồi trước mặt này lại vô liêm sỉ như thế, rõ ràng người thực hiện hành vi sai trái là hắn ta mà hắn ta lại để người khác xin lỗi.
Thôi cô cũng lười quan tâm tới bọn người này nữa, cô quay đầu lại nói chuyện với cậu phục vụ.
Chuyện đã xử lý xong rồi cậu xem đi băng bó tay của mình đi nhé, còn tiền tôi trả thay cậu thì coi như tôi cho cậu vay cậu từ từ trả cho tôi cũng được, cậu đi lại bàn tôi tôi sẽ đưa cậu số điện thoại của tôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.