Chương 18: Tức giận
Bạch Vũ Mịch
23/06/2024
Vì Phạm Tâm Châu đánh thua Đặng Tần Nhiên cho nên cô phải đáp ứng một yêu cầu của anh, anh vui vẻ kéo cô đi dạo trung tâm thương mại, anh nói muốn nhờ cô giúp anh mua giúp đồ nội thất trong nhà, vì anh sắp xây một ngôi nhà mới.
Phạm Tâm Châu thấy yêu cầu này quá dễ dàng, cô vui vẻ nhận lời, việc bán trà sữa thì giao cho Ngọc Như.
Ngọc Như sảng khoái đồng ý, cô nàng đây là đang hết sức tạo điều kiện cho hai người, nếu Đặng Tần Nhiên theo đuổi thành công chị gái thành anh rể của mình, cô nàng sẽ bớt lo cho chị mình nữa rồi.
Mặc dù mới gặp ông chú mấy lần nhưng không hiểu sao Phạm Ngọc Như cảm giác khá tin tưởng anh, giao chị mình cho ông chú sẽ không có vấn đề gì.
Trung Tâm Thương Mại Aeon
Hai người đi vào cửa hàng bán chăn ga gối đệm, nhân viên nữ vui vẻ tiến lại gần hai người nhiệt tình chào hỏi.
“ Chào anh chị hai anh chị muốn mua gì ạ? Ở cửa hàng em có đầy đủ đồ nội thất trong phòng ngủ, giá cả tương ứng với chất lượng, anh chị cứ tự nhiên xem. “
Hai người đi vào sâu bên trong, cô chăm chú xem một lượt, rồi dừng chân lại quay người nhìn anh hỏi.
“ Anh có yêu cầu gì không? Ví dụ như anh thích màu gì, chất liệu vải nào, anh muốn mua những gì? “
“ Anh không có yêu cầu gì cả, cứ chọn theo sở thích của em, nhà đang xây tầm 3 lầu, khoảng 5 phòng ngủ, có phòng làm việc, có phòng để giải trí. Em cứ chọn mẫu nội thất cho phòng ngủ và phòng khách, phòng bếp đi, còn lại thì anh sẽ nhờ người sắp xếp. “
Cô nghe anh nói như vậy cảm thấy quá trình chọn đồ nội thất hôm nay sẽ không kết thúc nhanh được, kiểu gì cũng tới tối mới xong đấy chứ.
Cô thở dài trong bụng, thôi cô đã hứa rồi phải thực hiện.
“ Được em sẽ giúp anh, nhưng mà lát nữa khi xong việc anh phải bảo em một chầu ăn lẩu ở trên lầu 4 đó. “
Anh nở nụ cười tươi rói, gật đầu đồng ý:
“ Đơn giản, muốn ăn gì thì nói anh là được. “
“ He he thấy anh sảng khoái như vậy em đây cũng sẽ dốc sức giúp anh. “
Thế là hai người đi vòng quanh trung tâm thương mại, đi gần chục cửa hàng mua nội thất, đồ dùng gia đình, thời gian cứ thế trôi qua rất nhanh, nhìn giờ trên điện thoại cô tròn mắt ngạc nhiên hai người mua đồ hơn hai tiếng đồng hồ.
“ Em đói bụng rồi nhỉ, đi chúng ta cùng đi ăn lẩu. “
“ Ừm, mà anh từng ăn hadilao chưa? “
“ Từng đi rồi, sao em muốn đi ăn ở hadilao à? Vậy thì đi thôi lên lầu. “
Phạm Tâm Châu cười cười, không biết vô tình hay cố ý mà kéo tay của anh đi.
* Em ấy chủ động nắm tay mình, bàn tay của em ấy nhỏ thật lại còn rất mềm mại *
Nghe được tiếng lòng của anh, cô không dừng lại mà cứ bình thường kéo anh đi tiếp, trên môi lộ ra nụ cười nhẹ.
Đặng Tần Nhiên bị cô gái nhỏ kéo tay anh ngơ ngác đến chăm chú cúi nhìn hai bàn tay đang nắm lấy nhau, anh cảm thấy giờ phút này rất hạnh phúc, được ở bên cạnh cô được cùng cô trải qua những phút giây bình yên như này.
Theo thang cuốn đi lên, hai bàn tay vẫn đang nắm chặt lấy nhau, lúc lên tới tầng 4, hai người ngã rẻ bên phải thì vô tình đụng mặt Trần Tuyết Mai đi một mình.
Phạm Tâm Châu nhìn thấy cô bạn thân liền buông tay mình ra, chạy tới bên cạnh cô ta mà chào hỏi, anh bất ngờ bị động tác này của cô làm cho ngơ ngác, anh nhìn thấy một hình ảnh quen thuộc, là người phụ nữ xấu xa Trần Tuyết Mai.
Sắc mặt Đặng Tần Nhiên lập tức thay đổi trở nên tối sầm, anh cố kiềm chế cơn giận dữ trong lòng xuống, gượng gạo đứng im một chỗ.
* Là cô ta Trần Tuyết Mai, được lắm tôi chưa tìm đến cô thì đã tự mình xuất hiện rồi, lần này tôi sẽ không để cô ở bên cạnh làm tổn thương Tâm Châu nữa. *
Phạm Tâm Châu ngây ra trong giây lát, cái gì cô nghe được anh nói là Mai sẽ làm tổn thương đến cô, cô gượng cười lui về phía anh phát hiện sắc mặt của anh không tốt, lần thứ hai cô thấy cái biểu cảm này của anh.
“ Mai để mình giới thiệu với cậu, đây là Đặng Tần Nhiên là bạn của mình, hai người làm quen với nhau nhé. “
Trần Tuyết Mai đánh mắt nhìn đến anh, cô ta âm thầm quan sát tất cả mọi chi tiết trên người anh, đầu tiên là vẻ ngoài cao ráo phong độ lịch lãm, thứ hai là đồ trên người anh, không món nào không phải hàng cao cấp cả.
Chỉ hai đều này đã khiến anh lọt vào tầm mắt của cô ta, người đàn ông trước mắt quá hợp với cô ta luôn ấy, Trần Tuyết Mai tự tin với vẻ ngoài của mình, cô ta xinh đẹp lại còn có học thức công việc ổn định thì xứng đáng có được người xứng tầm với mình.
“ Chào anh! Em tên là Trần Tuyết Mai, là bạn thân của Châu, chúng ta có thể kết bạn được chứ? “
Đặng Tần Nhiên cau mày ánh mắt hờ hững im lặng không đáp lại lời nói của cô ta, Trần Tuyết Mai qua một lúc không nhận được hồi đáp từ anh, bàn tay chìa ra liền gượng gạo thu lại, cô ta mỉm cười dịu dàng tỏ ra rộng lượng.
Cô thấy tình huống khó xử liền cười cười cất giọng giải quyết: “ Chắc anh ấy lạ người, Mai bà đừng nghĩ gì nhé. “
Vừa nói xong chưa kịp làm gì thì Tâm Châu đã bị anh kéo tay rời đi, anh khó chịu kéo tay cô đi trên hành lang mặc cho cô nói gì.
“ Anh làm gì thế! Đặng Tần Nhiên, anh buông em ra, em còn chưa chào tạm biệt Mai nữa. “
Biệt thự số 1 ngoại thành
Lúc chiếc xe dừng trước cổng một biệt thự 3 tầng to lớn, khi Phạm Tâm Châu bị Đặng Tần Nhiên bế vào trong cô không hiểu chuyện gì xảy ra, ủa ủa đây là đâu, cô ngẩn đầu nhìn lên anh, rồi rụt cổ lại.
Đáng sợ quá, vẻ mặt này thật sự làm cô sợ hãi, nhìn nét mặt của anh bây giờ giống như có thể giết người vậy, cái ánh mắt lạnh lẽo xen lẫn phẩn nộ đó nó khiến cô rùng mình, giờ phút này Tâm Châu trở nên ngoan ngoãn như con mèo nhỏ mặc anh bế đi.
Phạm Tâm Châu thấy yêu cầu này quá dễ dàng, cô vui vẻ nhận lời, việc bán trà sữa thì giao cho Ngọc Như.
Ngọc Như sảng khoái đồng ý, cô nàng đây là đang hết sức tạo điều kiện cho hai người, nếu Đặng Tần Nhiên theo đuổi thành công chị gái thành anh rể của mình, cô nàng sẽ bớt lo cho chị mình nữa rồi.
Mặc dù mới gặp ông chú mấy lần nhưng không hiểu sao Phạm Ngọc Như cảm giác khá tin tưởng anh, giao chị mình cho ông chú sẽ không có vấn đề gì.
Trung Tâm Thương Mại Aeon
Hai người đi vào cửa hàng bán chăn ga gối đệm, nhân viên nữ vui vẻ tiến lại gần hai người nhiệt tình chào hỏi.
“ Chào anh chị hai anh chị muốn mua gì ạ? Ở cửa hàng em có đầy đủ đồ nội thất trong phòng ngủ, giá cả tương ứng với chất lượng, anh chị cứ tự nhiên xem. “
Hai người đi vào sâu bên trong, cô chăm chú xem một lượt, rồi dừng chân lại quay người nhìn anh hỏi.
“ Anh có yêu cầu gì không? Ví dụ như anh thích màu gì, chất liệu vải nào, anh muốn mua những gì? “
“ Anh không có yêu cầu gì cả, cứ chọn theo sở thích của em, nhà đang xây tầm 3 lầu, khoảng 5 phòng ngủ, có phòng làm việc, có phòng để giải trí. Em cứ chọn mẫu nội thất cho phòng ngủ và phòng khách, phòng bếp đi, còn lại thì anh sẽ nhờ người sắp xếp. “
Cô nghe anh nói như vậy cảm thấy quá trình chọn đồ nội thất hôm nay sẽ không kết thúc nhanh được, kiểu gì cũng tới tối mới xong đấy chứ.
Cô thở dài trong bụng, thôi cô đã hứa rồi phải thực hiện.
“ Được em sẽ giúp anh, nhưng mà lát nữa khi xong việc anh phải bảo em một chầu ăn lẩu ở trên lầu 4 đó. “
Anh nở nụ cười tươi rói, gật đầu đồng ý:
“ Đơn giản, muốn ăn gì thì nói anh là được. “
“ He he thấy anh sảng khoái như vậy em đây cũng sẽ dốc sức giúp anh. “
Thế là hai người đi vòng quanh trung tâm thương mại, đi gần chục cửa hàng mua nội thất, đồ dùng gia đình, thời gian cứ thế trôi qua rất nhanh, nhìn giờ trên điện thoại cô tròn mắt ngạc nhiên hai người mua đồ hơn hai tiếng đồng hồ.
“ Em đói bụng rồi nhỉ, đi chúng ta cùng đi ăn lẩu. “
“ Ừm, mà anh từng ăn hadilao chưa? “
“ Từng đi rồi, sao em muốn đi ăn ở hadilao à? Vậy thì đi thôi lên lầu. “
Phạm Tâm Châu cười cười, không biết vô tình hay cố ý mà kéo tay của anh đi.
* Em ấy chủ động nắm tay mình, bàn tay của em ấy nhỏ thật lại còn rất mềm mại *
Nghe được tiếng lòng của anh, cô không dừng lại mà cứ bình thường kéo anh đi tiếp, trên môi lộ ra nụ cười nhẹ.
Đặng Tần Nhiên bị cô gái nhỏ kéo tay anh ngơ ngác đến chăm chú cúi nhìn hai bàn tay đang nắm lấy nhau, anh cảm thấy giờ phút này rất hạnh phúc, được ở bên cạnh cô được cùng cô trải qua những phút giây bình yên như này.
Theo thang cuốn đi lên, hai bàn tay vẫn đang nắm chặt lấy nhau, lúc lên tới tầng 4, hai người ngã rẻ bên phải thì vô tình đụng mặt Trần Tuyết Mai đi một mình.
Phạm Tâm Châu nhìn thấy cô bạn thân liền buông tay mình ra, chạy tới bên cạnh cô ta mà chào hỏi, anh bất ngờ bị động tác này của cô làm cho ngơ ngác, anh nhìn thấy một hình ảnh quen thuộc, là người phụ nữ xấu xa Trần Tuyết Mai.
Sắc mặt Đặng Tần Nhiên lập tức thay đổi trở nên tối sầm, anh cố kiềm chế cơn giận dữ trong lòng xuống, gượng gạo đứng im một chỗ.
* Là cô ta Trần Tuyết Mai, được lắm tôi chưa tìm đến cô thì đã tự mình xuất hiện rồi, lần này tôi sẽ không để cô ở bên cạnh làm tổn thương Tâm Châu nữa. *
Phạm Tâm Châu ngây ra trong giây lát, cái gì cô nghe được anh nói là Mai sẽ làm tổn thương đến cô, cô gượng cười lui về phía anh phát hiện sắc mặt của anh không tốt, lần thứ hai cô thấy cái biểu cảm này của anh.
“ Mai để mình giới thiệu với cậu, đây là Đặng Tần Nhiên là bạn của mình, hai người làm quen với nhau nhé. “
Trần Tuyết Mai đánh mắt nhìn đến anh, cô ta âm thầm quan sát tất cả mọi chi tiết trên người anh, đầu tiên là vẻ ngoài cao ráo phong độ lịch lãm, thứ hai là đồ trên người anh, không món nào không phải hàng cao cấp cả.
Chỉ hai đều này đã khiến anh lọt vào tầm mắt của cô ta, người đàn ông trước mắt quá hợp với cô ta luôn ấy, Trần Tuyết Mai tự tin với vẻ ngoài của mình, cô ta xinh đẹp lại còn có học thức công việc ổn định thì xứng đáng có được người xứng tầm với mình.
“ Chào anh! Em tên là Trần Tuyết Mai, là bạn thân của Châu, chúng ta có thể kết bạn được chứ? “
Đặng Tần Nhiên cau mày ánh mắt hờ hững im lặng không đáp lại lời nói của cô ta, Trần Tuyết Mai qua một lúc không nhận được hồi đáp từ anh, bàn tay chìa ra liền gượng gạo thu lại, cô ta mỉm cười dịu dàng tỏ ra rộng lượng.
Cô thấy tình huống khó xử liền cười cười cất giọng giải quyết: “ Chắc anh ấy lạ người, Mai bà đừng nghĩ gì nhé. “
Vừa nói xong chưa kịp làm gì thì Tâm Châu đã bị anh kéo tay rời đi, anh khó chịu kéo tay cô đi trên hành lang mặc cho cô nói gì.
“ Anh làm gì thế! Đặng Tần Nhiên, anh buông em ra, em còn chưa chào tạm biệt Mai nữa. “
Biệt thự số 1 ngoại thành
Lúc chiếc xe dừng trước cổng một biệt thự 3 tầng to lớn, khi Phạm Tâm Châu bị Đặng Tần Nhiên bế vào trong cô không hiểu chuyện gì xảy ra, ủa ủa đây là đâu, cô ngẩn đầu nhìn lên anh, rồi rụt cổ lại.
Đáng sợ quá, vẻ mặt này thật sự làm cô sợ hãi, nhìn nét mặt của anh bây giờ giống như có thể giết người vậy, cái ánh mắt lạnh lẽo xen lẫn phẩn nộ đó nó khiến cô rùng mình, giờ phút này Tâm Châu trở nên ngoan ngoãn như con mèo nhỏ mặc anh bế đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.