Quyển 1 - Chương 21: Chương 21
Kawahara Reki
27/10/2016
Có một nhóm người tụ tập trước cổng dịch chuyển lên tầng 75 tại quảng trường ở Collinia. Họ rõ ràng là những người có level cao, nên tôi đoán đó là nhóm săn boss. Lúc Asuna và tôi bước ra khỏi cổng và tiến về phía họ, tất cả đều ngừng nói và nhìn về phía chúng tôi một cách căng thẳng. Một số người trong số họ thậm chí còn chào chúng tôi theo kiểu của guild.
Tôi dừng bước, trong lòng cảm thấy đầy kinh ngạc. Nhưng Asuna cũng chào đáp lại, rồi thúc nhẹ vào người tôi.
“Này, Kirito, giờ anh là trưởng nhóm rồi, phải chào họ cho phải phép đi chứ!”
“C-Cái gì...?”
Tôi lúng túng chào họ. Trước giờ tôi đã tham gia rất nhiều lần săn boss, nhưng chưa lần nào bị chú ý nhiều như lần này.
“Này!”
Ai đó đấm vào vai tôi.Tôi quay lại và nhìn thấy anh chàng dùng katana, Cline, đang mỉm cười, vẫn quấn trên đầu chiếc khăn. Ngạc nhiên là Agil với thân hình hộ pháp của mình, đang đứng bên cạnh Cline, với giáp trụ đầy đủ và một chiếc rìu lớn trên tay.
“Cái gì......Hai người cũng tham gia sao?”
“Sao cậu lại phải ngạc nhiên đến thế!? Hay là cậu nghĩ chúng tôi quá yếu?”
Agil hét lên đầy phẫn nộ.
“Tôi thậm chí còn bỏ lại cửa hàng mà tới đây vì nghe nói rằng các cậu đang gặp khó khăn. Thế mà cậu lại chằng hề coi trọng sự hi sinh cao cả của tôi....”
Thấy Agil khua tay múa chân một cách cường điệu quá đà như vậy, tôi đấm vào tay anh ta.
“Tôi hiểu rất rõ tấm chân tình của anh mà. Vậy chắc là lúc chia item sau trận đánh không tính phần anh cũng được nhỉ?”
Nghe tôi nói vậy, anh chàng to xác lắc lắc cái đầu trọc lốc của mình, lông mày nhíu lại thành hình chữ “bát” (八).
“Ấy. T-Thế thì hơi....”
Giọng nói ngập ngừng của anh ta dần tắt ngấm, còn Asuna và Cline thì cười phá lên. Nó nhanh chóng lan sang những người chơi khác và dường như khiến sự lo lắng của mọi người tan biến.
Khi đồng hồ điểm đúng một giờ, một vài người chơi nữa xuất hiện tại cổng dịch chuyển. Đó là Heathcliff, mặc áo khoác màu đỏ, trên tay đeo chiếc khiên lớn hình chữ thập, cùng với những thành viên tinh nhuệ của HKS. Bầu không khí căng thẳng bao trùm cả nhóm khi nhìn thấy những người mới đến.
Nếu chỉ so sánh về level và các chỉ số, thì trong số họ có lẽ chỉ có mình Heathcliff là cao hơn tôi và Asuna. Thế nhưng khả năng hiệp đồng tác chiến của họ mới là thứ tạo nên sức mạnh tập thể. Ngoài màu sắc đồng phục trắng và đỏ của guild ra thì áo giáp và vũ khí của họ hoàn toàn khác nhau, nhưng đội hình của họ rõ ràng là chặt chẽ hơn nhiều so với đơn vị «Quân đoàn» mà chúng tôi từng thấy.
Heathcliff và bốn thuộc cấp của anh ta đi thẳng về phía chúng tôi, chen vào giữa nhóm những người chơi đang có mặt. Cline và Agil buộc phải lùi lại vài bước, trong khi Asuna bình tĩnh chào lại họ.
Sau khi dừng lại, Heathcliff gật đầu với chúng tôi trước khi quay sang nói với cả nhóm:
“Có vẻ như tất cả mọi người đều đã có mặt. Cảm ơn tất cả bạn vì đã có mặt tại đây. Tôi nghĩ rằng tất cả mọi người đều đã hiểu rõ tình hình hiện tại. Đây sẽ là một trận chiến khó khăn, nhưng tôi tin rằng với sức mạnh của các bạn, chúng ta sẽ chiến thắng. Chúng ta sẽ chiến đấu vì sự tự do của chính mình---!”
Heathcliff hét lên bằng một giọng mạnh mẽ, ngay sau đó những người chơi khác cũng hét vang đầy phấn chấn. Tôi cảm thấy kinh ngạc trước khả năng thu hút đám đông của anh ta. Thật đáng ngạc nhiên khi nhìn thấy một người có phẩm chất lãnh đạo như vậy trong số những game thủ hardcore – vốn thường là những người giao tiếp xã hội khá kém, hay phải chăng thế giới này đã nuôi dưỡng tài năng của anh ta? Không biết ở ngoài đời thực anh ta làm nghề gì nhỉ…
Heathcliff quay người lại như thể cảm thấy được cái nhìn của tôi, anh ta cười và nói:
“Kirito-kun, tôi rất mong chờ vào những nỗ lực của cậu. Hi vọng cậu sẽ phát huy tới mức tối đa uy lực của «Song Kiếm».”
Trong giọng nói nhẹ nhàng trầm thấp của Heathcliff không hề ẩn chứa chút gì gọi là sợ hãi hay áp lực cả. Không ai là không ngạc nhiên về thái độ bình thản của anh ta trước một trận chiến đầy khó khăn.
Tôi khẽ gật đầu, sau đó Heathcliff quay về phía người chơi khác và giơ cao tay lên trời.
“Vậy chúng ta bắt đầu thôi. Tôi sẽ mở một hành lang dẫn trực tiếp đến khu vực phía trước căn phòng của con boss.”
Heathcliff lấy ra một viên pha lê màu xanh lam từ túi của mình, khiến những người khác phải thì thào một cách đầy kính nể.
Pha lê dịch chuyển bình thường chỉ có thể đưa người dùng đến cổng dịch chuyển của thành phố được lựa chọn, nhưng item mà Heathcliff vừa đưa ra là «Pha lê hành lang», thứ có thể mở một cổng dịch chuyển đến bất kỳ vị trí nào mà người chơi đánh dấu. Khỏi cần nói cũng biết nó là một item đặc biệt hữu ích đến cỡ nào.
Tuy nhiên, do tiện dụng như vậy nên nó cũng cực kỳ hiếm và không được bán ở các cửa hàng của NPC. Người ta chỉ có thể kiếm được nó từ rương trong mê cung hoặc sau khi đánh bại quái vật. Do vậy, rất ít người chơi dùng item này cho dù họ có nó. Mọi người ngạc nhiên không phải vì độ hiếm của nó mà vì việc Heathcliff sẵn sàng dùng nó.
Heathcliff hoàn toàn chẳng để ý gì tới ánh mắt của những người chơi khác và giơ cao viên pha lê rồi hét lên:
“Hành lang mở.”
Viên pha lê cực kỳ đắt tiền vỡ tan, và một xoáy nước tràn ngập ánh sáng xanh xuất hiện.
“Tất cả mọi người, theo tôi.”
Heathcliff nhìn lướt qua cả nhóm rồi nhảy vào luồng sáng màu xanh, vạt áo màu đỏ phía sau bay phấp phới. Toàn thân anh ta bị nhấn chìm trong luồng sáng và biến mất trong nháy mắt. Bốn thành viên HKS kia lập tức đi theo sau.
Không biết từ lúc nào, đã có rất nhiều người bắt đầu tụ tập xung quanh quảng trường. Hẳn là họ đã nghe nói về trận đấu boss và đã tới đây để tiễn chúng tôi. Từng người một trong nhóm còn lại bước vào luồng sáng giữa những reo hò cổ vũ.
Asuna và tôi nhanh chóng trở thành những người duy nhất còn lại. Chúng tôi nhìn nhau và khẽ gật đầu trước khi cùng nắm tay và nhảy vào vòng xoáy của ánh sáng.
Sau khi cảm giác chóng mặt do việc dịch chuyển biến mất, tôi mở mắt ra và thấy rằng chúng tôi đang ở trong mê cung. Đó là một hành lang khá rộng, với hai hàng cột lớn và một cánh cổng khổng lồ ở phía cuối.
Mê cung của tầng 75 được xây dựng từ một loại đá vỏ chai mờ đục nào đó. Không giống như những mê cung thô ráp và gập ghềnh ở các tầng thấp hơn, những tảng đá ở đây bóng nhẵn và xếp chồng khít lên nhau. Không khí lạnh và ẩm ướt, cùng với đó là một lớp sương mù mỏng bao phủ khắp sàn.
Asuna đưa hai tay lên ôm lấy người như thể cảm thấy rất lạnh và nói:
“... Không biết tại sao...... Em lại có linh cảm rất xấu...”
“Ừ...”
Tôi đồng ý.
Trong suốt hai năm qua, chúng tôi đã vượt qua 74 mê cung và cũng đã đánh bại ngần ấy con boss. Chính vì có nhiều kinh nghiệm như vậy nên chúng tôi gần như có thể đoán được sức mạnh của con boss chỉ từ việc quan sát hang ổ của nó.
Ba mươi người chơi xung quanh chúng tôi đều mở cửa sổ menu của mình và kiểm tra lại trang bị với vẻ mặt đầy nghiêm túc.
Tôi dẫn Asuna tới phía sau một cây cột và ôm cơ thể mảnh mai của nàng vào lòng. Nỗi lo lắng mà tôi vẫn cố kìm nén dường như vỡ òa ra khi trận chiến đã ở ngay trước mắt. Cơ thể tôi thậm chí đã bắt đầu run rẩy.
“... Đừng lo lắng.”
Asuna thì thầm vào tai tôi.
“Em sẽ bảo vệ anh.”
“Không... Không phải là anh sợ chiến đấu...”
“Fufu.”
Asuna cười khúc khích và tiếp tục nói:
“Vậy... anh cũng phải bảo vệ em đó, Kirito-kun.”
“Ừ... nhất định rồi.”
Tôi siết chặt vòng tay mình thêm một lần nữa trước khi thả ra. Heathcliff, lúc này đã đeo chiếc khiên thập tự lên tay, bắt đầu nói, giáp trụ của anh ta vang lên những tiếng kêu lách cách:
“Tất cả mọi người đã sẵn sàng rồi chứ? Chúng ta không có bất cứ thông tin gì về cách thức chiến đấu của con boss lần này. HKS sẽ chịu trách nhiệm ngăn chặn đòn tấn công của nó, tất cả mọi người nên dùng cơ hội này để phân tích lối đánh của đối phương, từ đó đưa ra phương án phản công phù hợp.”
Mọi người đều gật đầu.
“Vậy thì, chúng ta đi.”
Heathcliff nói một cách nhẹ nhàng. Sau đó anh ta tự tin bước tới trước cánh cửa và đặt tay lên đó. Điều này càng làm cho mọi người thêm căng thẳng.
Tôi đập nhẹ vào vai của Cline và Agil,hai người đứng cạnh tôi, và nói với họ:
“Đừng có mà chết đấy.”
“Heh, cậu tự lo cho bản thân mình đi thì hơn.”
“Chừng nào chưa kiếm được kha khá từ đống item thu được hôm nay thì tôi chưa định “thăng” đâu.”
Trong khi họ đáp lại một cách tếu táo thì cánh cửa bắt đầu mở, một thứ âm thanh nặng nề vang lên. Mọi người đều đã cầm lăm lăm vũ khí của trên tay, vì vậy tôi cũng rút hai thanh kiếm của mình ra khỏi bao. Tôi liếc nhìn Asuna, lúc này cũng đã rút thanh liễu kiếm ra, và gật đầu với nàng.
Cuối cùng, Heathcliff rút thanh kiếm của mình từ cái khiên ra. Sau đó, anh ta giơ tay lên trời và hét to
“—Trận chiến bắt đầu!”
Thế rồi anh ta đi qua cánh cửa mở rộng và bước vào trong phòng, những người còn lại theo sát ngay phía sau.
Căn phòng được thiết kế giống như một mái vòm khổng lồ. Có vẻ nó rộng ngang ngửa đấu trường nơi tôi và Heathcliff từng đấu với nhau. Các bức tường tăm tối vươn cao lên không trung và uốn cong lại phía trên đầu chúng tôi. Ngay sau khi người thứ 32 bước vào phòng và đội hình được lập, cánh cửa ra vào phía sau chúng tôi đóng sầm lại. Từ giờ nó không thể mở ra trừ khi chúng tôi xóa sổ con boss hoặc nó xóa sổ chúng tôi.
Toàn bộ nhóm im lặng một lúc lâu. Mặc dù chúng tôi tiếp tục tìm kiếm trên sàn nhà xung quanh, con boss vẫn chưa xuất hiện. Cứ mỗi giây trôi qua, chúng tôi lại càng thấy thêm căng thẳng.
“Này ---”
Ngay khi có người nào đó không thể chịu đựng sự im lặng căng thẳng nữa...
“Ở phía trên!”
Asuna hét lên bên cạnh tôi. Tôi ngẩng đầu lên nhìn một cách ngạc nhiên.
Nó ở đó – phía trên trần của mái vòm.
Con boss trông cực kì to và dài.
Một con rết chăng?
Suy nghĩ đó lóe lên trong đầu tôi ngay khi tôi nhìn thấy nó. Con boss dài khoảng mười mét. Tuy nhiên, cơ thể được chia thành nhiều phần làm tôi liên tưởng đến xương sống của người hơn là côn trùng. Những cái xương chân sắc nhọn nhô ra từ mỗi khớp nối. Nhìn dọc xuống phần thân, kích cỡ cơ thể nó tăng dần cho đến khi một hộp sọ ghê gớm đập vào mắt tôi. Đó không phải là xương sọ của người. Ở phía cuối cái hộp sọ trơn láng, có hai cặp hốc mắt nằm hướng về phía trên, bên trong chúng là những ngọn lửa màu xanh cháy âm ỉ. Bộ hàm nhô ra bên ngoài với một hàng răng sắc nhọn, trong khi hai cánh tay khổng lồ gắn vào hai bên của hộp sọ trông như hai chiếc lưỡi hái.
Tôi nhìn chằm chằm vào nó, đồng thời tên của con quái vật xuất hiện cùng với một con trỏ màu vàng: «Skullreaper» – Bộ xương thợ săn-sát thủ.
180px-SAO_Viet_-_Page_299
Trong khi mọi người còn đang bị sốc khi nhìn thấy con rết xương bò dọc theo trần nhà, nó đột nhiên dang rộng chân và bổ nhào về phía chúng tôi.
“Đừng có đứng đó! Tỏa ra!”
Giọng nói sắc bén của Heathcliff phá tan bầu không khí tê cứng đang bao trùm mọi người. Những người chơi khác cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại và bắt đầu di chuyển. Chúng tôi vội vã tránh ra khỏi khu vực nơi con rết sắp hạ xuống.
Nhưng ba người ở ngay dưới chỗ con rết xương đâm xuống lại hơi chậm chạp. Họ chỉ đơn giản đứng trơ ra đó và nhìn lên như thể không biết nên chạy về hướng nào.
“Hướng này!”
Tôi vội hét lên. Ba người họ bắt đầu chạy về phía tôi—
Nhưng đúng lúc đó, con rết hạ xuống phía sau họ và làm sàn nhà rung chuyển dữ dội. Kết quả là cả ba mất thăng bằng. Ngay lúc đó, con rết vung cánh tay phải – một lưỡi hái xương dài cỡ bằng một người bình thường – và chém thẳng về phía họ.
Ba người họ đêu bị dính nhát chém vào lưng và văng lên cùng một lúc. HP của họ giảm một cách nhanh chóng trong khi bị đánh bay đi – tụt xuống mức vàng rồi tới mức nguy hiểm màu đỏ
“—!”
Và cuối cùng thanh HP của họ đều tụt về mức 0, và ba cơ thể vẫn còn ở trên không trung vỡ thành vô số đa giác nhỏ văng tung tóe. Tiếng hiệu ứng âm thanh báo hiệu tử vong vang lên.
“—!”
Asuna, vốn đang đứng bên cạnh tôi, nín thở trước cảnh tượng này. Tôi có thể cảm thấy được toàn thân mình căng cứng lại vì sốc.
Chỉ một đòn – và họ đã thiệt mạng?!
Trong hệ thống của SAO, vốn chú trọng tới cả level và kỹ năng, khi người chơi lên level thì HP tối đa của họ cũng sẽ tăng, do đó khi level càng cao thì ta sẽ càng khó chết hơn, điều này hoàn toàn không liên quan gì tới kĩ năng chiến đấu cả. Những người chơi đang có mặt tại đây đều có level khá cao, thế nên cho dù phải đối mặt với con boss, tất cả mọi người hẳn vẫn có thể chịu đựng được ít nhất một combo ngắn – chúng tôi nghĩ vậy. Vậy mà chỉ trong một đòn–
“Chuyện này... không thể nào....”
Asuna lẩm bẩm một cách gượng gạo.
Con rết xương vừa lấy mạng ba người trong nháy mắt nhổm người lên, gầm một tiếng như sấm nổ và lao đến một nhóm người chơi khác.
“Aaaa!”
Những người chơi ở hướng đó hét lên trong hoảng loạn. Lưỡi hái xương lại vung lên. Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc này, một bóng người nhảy vào ngay bên dưới lưỡi hái. Đó là Heathcliff. Anh ta giơ cái khiên lớn của mình lên và chặn đòn đánh lại, tiếng va chạm chói tai vang lên, cùng với đó là những tia lửa văng tung tóe.
Nhưng con boss có tới hai lưỡi hái. Trong khi cánh tay trái của nó vẫn tiếp tục tấn công Heathcliff, nó giơ lưỡi hái bên phải lên và vung xuống nhóm người chơi đang đứng đờ người ra.
“Chết tiệt......!”
Tôi chạy tới một cách gần như vô thức, lao đi như bay và thu hẹp khoảng cách, rồi đưa người tới chắn ngay phía trước lưỡi hái. Sau đó, tôi bắt chéo hai thanh kiếm của mình và đỡ đòn tấn công của con boss.
Xung lực từ va chạm lan đi khắp người tôi. Nhưng lưỡi hái vẫn không dừng lại. Sau khi để lại những tia lửa văng tứ tung, nó tiếp tục đẩy lui thanh kiếm của tôi và lao về phía người tôi.
Quá mạnh!
Đúng lúc này, một thanh kiếm khác lao tới, để lại phía sau nó một vệt sáng trắng và đánh vào lưỡi hái. Âm thanh va chạm vang lên. Tận dụng lúc lưỡi hái suy yếu, tôi lập tức dùng hết sức đẩy tới và cuối cùng cũng đánh lùi được nó. Asuna liếc nhìn tôi và nói.
“Nếu cả hai ta đánh nó cùng một lúc, chúng ta có thể chặn được đòn tấn công của nó! Nếu là anh và em, thì điều đó là khả thi!”
“Được rồi, cứ làm vậy đi!”
Tôi gật đầu. Chỉ cần biết rằng Asuna ở bên cạnh tôi, thì điều đó sẽ giúp cho tôi có được sức mạnh vô biên.
Khi lưỡi hái chém ngang về phía chúng tôi một lần nữa, cả Asuna và tôi lách người về phía dưới bên phải để né đòn. Kiếm của chúng tôi đánh thẳng vào lưỡi hái cùng một lúc, và lần này nó đã bị đánh bật lại.
Tôi hét lên một cách mạnh mẽ:
“Chúng tôi sẽ ngăn chặn các lưỡi hái! Mọi người tấn công vào hai bên nó!”
Giọng nói của tôi dường như đã giúp tất cả mọi người thoát khỏi loại bùa phép nào đó. Mọi người hét lên,giơ cao vũ khí của mình và xông vào con rết xương. Một vài đòn đánh chém sâu vào cơ thể con boss và cuối cùng, HP của nó đã giảm đi một chút.
Nhưng ngay sau đó, tôi nghe thấy tiếng la hét của một vài người. Sau khi đẩy lui cái lưỡi hái lại, tôi đánh liều nhìn về phía phát ra tiếng hét và thấy một vài người bị đánh gục bởi khúc xương dài hình ngọn giáo ở cuối đuôi của con rết.
“Hừ...!”
Tôi nghiến răng. Chúng tôi nên giúp đỡ họ, nhưng cả Asuna và tôi, cũng như Heathcliff đang một mình chống đỡ lưỡi hái phía bên trái của con rết, đều đang bị hai lưỡi hái giữ chân.
“Kirito...!”
Nghe thấy tiếng Asuna gọi, tôi nhìn sang phía bên đó:
–Không! Nếu chúng ta phân tâm, chúng ta sẽ bị dính đòn!
–Ừ, anh nói đúng... Nó lại đến kìa!
–Dùng đón chém hất lên từ bên trái để đỡ!
Chúng tôi trao đổi với nhau chỉ bằng ánh mắt và chặn lưỡi hái bằng những động tác đồng bộ tới mức hoàn hảo.
Chúng tôi buộc phải bỏ ngoài tai những tiếng gào thét vang lên liên tục và tập trung vào việc chặn những cú đánh mạnh mẽ của con boss. Điều đáng kinh ngạc là, chúng tôi không cần nói chuyện hay thậm chí liếc nhìn nhau. Cứ như thể chúng tôi kết nối trực tiếp với nhau vậy. Kẻ thù tấn công quá nhanh, thậm chí không cho chúng tôi thời gian để nghỉ, nhưng chúng tôi vẫn có thể đẩy lùi hết lần này tới lần khác bằng cách sử dụng cùng một loại kiếm kỹ vào cùng một thời điểm – chính xác tới tuyệt đối.
Ngay lúc này đây – khi tôi dùng hết sức mình để chiến đấu giành giật mạng sống, tôi trải nghiệm một cảm giác mà tôi chưa từng có trước đây. Đó là một cảm giác hoàn toàn siêu thực – như thể Asuna và tôi đã hợp nhất thành một người và cùng vung một thanh kiếm. HP của chúng tôi vẫn tiếp tục giảm chút ít do dư chấn từ những đòn đánh bị chúng tôi chặn, nhưng chúng tôi đã đã chẳng còn quan tâm tới việc đó nữa rồi.
Tôi dừng bước, trong lòng cảm thấy đầy kinh ngạc. Nhưng Asuna cũng chào đáp lại, rồi thúc nhẹ vào người tôi.
“Này, Kirito, giờ anh là trưởng nhóm rồi, phải chào họ cho phải phép đi chứ!”
“C-Cái gì...?”
Tôi lúng túng chào họ. Trước giờ tôi đã tham gia rất nhiều lần săn boss, nhưng chưa lần nào bị chú ý nhiều như lần này.
“Này!”
Ai đó đấm vào vai tôi.Tôi quay lại và nhìn thấy anh chàng dùng katana, Cline, đang mỉm cười, vẫn quấn trên đầu chiếc khăn. Ngạc nhiên là Agil với thân hình hộ pháp của mình, đang đứng bên cạnh Cline, với giáp trụ đầy đủ và một chiếc rìu lớn trên tay.
“Cái gì......Hai người cũng tham gia sao?”
“Sao cậu lại phải ngạc nhiên đến thế!? Hay là cậu nghĩ chúng tôi quá yếu?”
Agil hét lên đầy phẫn nộ.
“Tôi thậm chí còn bỏ lại cửa hàng mà tới đây vì nghe nói rằng các cậu đang gặp khó khăn. Thế mà cậu lại chằng hề coi trọng sự hi sinh cao cả của tôi....”
Thấy Agil khua tay múa chân một cách cường điệu quá đà như vậy, tôi đấm vào tay anh ta.
“Tôi hiểu rất rõ tấm chân tình của anh mà. Vậy chắc là lúc chia item sau trận đánh không tính phần anh cũng được nhỉ?”
Nghe tôi nói vậy, anh chàng to xác lắc lắc cái đầu trọc lốc của mình, lông mày nhíu lại thành hình chữ “bát” (八).
“Ấy. T-Thế thì hơi....”
Giọng nói ngập ngừng của anh ta dần tắt ngấm, còn Asuna và Cline thì cười phá lên. Nó nhanh chóng lan sang những người chơi khác và dường như khiến sự lo lắng của mọi người tan biến.
Khi đồng hồ điểm đúng một giờ, một vài người chơi nữa xuất hiện tại cổng dịch chuyển. Đó là Heathcliff, mặc áo khoác màu đỏ, trên tay đeo chiếc khiên lớn hình chữ thập, cùng với những thành viên tinh nhuệ của HKS. Bầu không khí căng thẳng bao trùm cả nhóm khi nhìn thấy những người mới đến.
Nếu chỉ so sánh về level và các chỉ số, thì trong số họ có lẽ chỉ có mình Heathcliff là cao hơn tôi và Asuna. Thế nhưng khả năng hiệp đồng tác chiến của họ mới là thứ tạo nên sức mạnh tập thể. Ngoài màu sắc đồng phục trắng và đỏ của guild ra thì áo giáp và vũ khí của họ hoàn toàn khác nhau, nhưng đội hình của họ rõ ràng là chặt chẽ hơn nhiều so với đơn vị «Quân đoàn» mà chúng tôi từng thấy.
Heathcliff và bốn thuộc cấp của anh ta đi thẳng về phía chúng tôi, chen vào giữa nhóm những người chơi đang có mặt. Cline và Agil buộc phải lùi lại vài bước, trong khi Asuna bình tĩnh chào lại họ.
Sau khi dừng lại, Heathcliff gật đầu với chúng tôi trước khi quay sang nói với cả nhóm:
“Có vẻ như tất cả mọi người đều đã có mặt. Cảm ơn tất cả bạn vì đã có mặt tại đây. Tôi nghĩ rằng tất cả mọi người đều đã hiểu rõ tình hình hiện tại. Đây sẽ là một trận chiến khó khăn, nhưng tôi tin rằng với sức mạnh của các bạn, chúng ta sẽ chiến thắng. Chúng ta sẽ chiến đấu vì sự tự do của chính mình---!”
Heathcliff hét lên bằng một giọng mạnh mẽ, ngay sau đó những người chơi khác cũng hét vang đầy phấn chấn. Tôi cảm thấy kinh ngạc trước khả năng thu hút đám đông của anh ta. Thật đáng ngạc nhiên khi nhìn thấy một người có phẩm chất lãnh đạo như vậy trong số những game thủ hardcore – vốn thường là những người giao tiếp xã hội khá kém, hay phải chăng thế giới này đã nuôi dưỡng tài năng của anh ta? Không biết ở ngoài đời thực anh ta làm nghề gì nhỉ…
Heathcliff quay người lại như thể cảm thấy được cái nhìn của tôi, anh ta cười và nói:
“Kirito-kun, tôi rất mong chờ vào những nỗ lực của cậu. Hi vọng cậu sẽ phát huy tới mức tối đa uy lực của «Song Kiếm».”
Trong giọng nói nhẹ nhàng trầm thấp của Heathcliff không hề ẩn chứa chút gì gọi là sợ hãi hay áp lực cả. Không ai là không ngạc nhiên về thái độ bình thản của anh ta trước một trận chiến đầy khó khăn.
Tôi khẽ gật đầu, sau đó Heathcliff quay về phía người chơi khác và giơ cao tay lên trời.
“Vậy chúng ta bắt đầu thôi. Tôi sẽ mở một hành lang dẫn trực tiếp đến khu vực phía trước căn phòng của con boss.”
Heathcliff lấy ra một viên pha lê màu xanh lam từ túi của mình, khiến những người khác phải thì thào một cách đầy kính nể.
Pha lê dịch chuyển bình thường chỉ có thể đưa người dùng đến cổng dịch chuyển của thành phố được lựa chọn, nhưng item mà Heathcliff vừa đưa ra là «Pha lê hành lang», thứ có thể mở một cổng dịch chuyển đến bất kỳ vị trí nào mà người chơi đánh dấu. Khỏi cần nói cũng biết nó là một item đặc biệt hữu ích đến cỡ nào.
Tuy nhiên, do tiện dụng như vậy nên nó cũng cực kỳ hiếm và không được bán ở các cửa hàng của NPC. Người ta chỉ có thể kiếm được nó từ rương trong mê cung hoặc sau khi đánh bại quái vật. Do vậy, rất ít người chơi dùng item này cho dù họ có nó. Mọi người ngạc nhiên không phải vì độ hiếm của nó mà vì việc Heathcliff sẵn sàng dùng nó.
Heathcliff hoàn toàn chẳng để ý gì tới ánh mắt của những người chơi khác và giơ cao viên pha lê rồi hét lên:
“Hành lang mở.”
Viên pha lê cực kỳ đắt tiền vỡ tan, và một xoáy nước tràn ngập ánh sáng xanh xuất hiện.
“Tất cả mọi người, theo tôi.”
Heathcliff nhìn lướt qua cả nhóm rồi nhảy vào luồng sáng màu xanh, vạt áo màu đỏ phía sau bay phấp phới. Toàn thân anh ta bị nhấn chìm trong luồng sáng và biến mất trong nháy mắt. Bốn thành viên HKS kia lập tức đi theo sau.
Không biết từ lúc nào, đã có rất nhiều người bắt đầu tụ tập xung quanh quảng trường. Hẳn là họ đã nghe nói về trận đấu boss và đã tới đây để tiễn chúng tôi. Từng người một trong nhóm còn lại bước vào luồng sáng giữa những reo hò cổ vũ.
Asuna và tôi nhanh chóng trở thành những người duy nhất còn lại. Chúng tôi nhìn nhau và khẽ gật đầu trước khi cùng nắm tay và nhảy vào vòng xoáy của ánh sáng.
Sau khi cảm giác chóng mặt do việc dịch chuyển biến mất, tôi mở mắt ra và thấy rằng chúng tôi đang ở trong mê cung. Đó là một hành lang khá rộng, với hai hàng cột lớn và một cánh cổng khổng lồ ở phía cuối.
Mê cung của tầng 75 được xây dựng từ một loại đá vỏ chai mờ đục nào đó. Không giống như những mê cung thô ráp và gập ghềnh ở các tầng thấp hơn, những tảng đá ở đây bóng nhẵn và xếp chồng khít lên nhau. Không khí lạnh và ẩm ướt, cùng với đó là một lớp sương mù mỏng bao phủ khắp sàn.
Asuna đưa hai tay lên ôm lấy người như thể cảm thấy rất lạnh và nói:
“... Không biết tại sao...... Em lại có linh cảm rất xấu...”
“Ừ...”
Tôi đồng ý.
Trong suốt hai năm qua, chúng tôi đã vượt qua 74 mê cung và cũng đã đánh bại ngần ấy con boss. Chính vì có nhiều kinh nghiệm như vậy nên chúng tôi gần như có thể đoán được sức mạnh của con boss chỉ từ việc quan sát hang ổ của nó.
Ba mươi người chơi xung quanh chúng tôi đều mở cửa sổ menu của mình và kiểm tra lại trang bị với vẻ mặt đầy nghiêm túc.
Tôi dẫn Asuna tới phía sau một cây cột và ôm cơ thể mảnh mai của nàng vào lòng. Nỗi lo lắng mà tôi vẫn cố kìm nén dường như vỡ òa ra khi trận chiến đã ở ngay trước mắt. Cơ thể tôi thậm chí đã bắt đầu run rẩy.
“... Đừng lo lắng.”
Asuna thì thầm vào tai tôi.
“Em sẽ bảo vệ anh.”
“Không... Không phải là anh sợ chiến đấu...”
“Fufu.”
Asuna cười khúc khích và tiếp tục nói:
“Vậy... anh cũng phải bảo vệ em đó, Kirito-kun.”
“Ừ... nhất định rồi.”
Tôi siết chặt vòng tay mình thêm một lần nữa trước khi thả ra. Heathcliff, lúc này đã đeo chiếc khiên thập tự lên tay, bắt đầu nói, giáp trụ của anh ta vang lên những tiếng kêu lách cách:
“Tất cả mọi người đã sẵn sàng rồi chứ? Chúng ta không có bất cứ thông tin gì về cách thức chiến đấu của con boss lần này. HKS sẽ chịu trách nhiệm ngăn chặn đòn tấn công của nó, tất cả mọi người nên dùng cơ hội này để phân tích lối đánh của đối phương, từ đó đưa ra phương án phản công phù hợp.”
Mọi người đều gật đầu.
“Vậy thì, chúng ta đi.”
Heathcliff nói một cách nhẹ nhàng. Sau đó anh ta tự tin bước tới trước cánh cửa và đặt tay lên đó. Điều này càng làm cho mọi người thêm căng thẳng.
Tôi đập nhẹ vào vai của Cline và Agil,hai người đứng cạnh tôi, và nói với họ:
“Đừng có mà chết đấy.”
“Heh, cậu tự lo cho bản thân mình đi thì hơn.”
“Chừng nào chưa kiếm được kha khá từ đống item thu được hôm nay thì tôi chưa định “thăng” đâu.”
Trong khi họ đáp lại một cách tếu táo thì cánh cửa bắt đầu mở, một thứ âm thanh nặng nề vang lên. Mọi người đều đã cầm lăm lăm vũ khí của trên tay, vì vậy tôi cũng rút hai thanh kiếm của mình ra khỏi bao. Tôi liếc nhìn Asuna, lúc này cũng đã rút thanh liễu kiếm ra, và gật đầu với nàng.
Cuối cùng, Heathcliff rút thanh kiếm của mình từ cái khiên ra. Sau đó, anh ta giơ tay lên trời và hét to
“—Trận chiến bắt đầu!”
Thế rồi anh ta đi qua cánh cửa mở rộng và bước vào trong phòng, những người còn lại theo sát ngay phía sau.
Căn phòng được thiết kế giống như một mái vòm khổng lồ. Có vẻ nó rộng ngang ngửa đấu trường nơi tôi và Heathcliff từng đấu với nhau. Các bức tường tăm tối vươn cao lên không trung và uốn cong lại phía trên đầu chúng tôi. Ngay sau khi người thứ 32 bước vào phòng và đội hình được lập, cánh cửa ra vào phía sau chúng tôi đóng sầm lại. Từ giờ nó không thể mở ra trừ khi chúng tôi xóa sổ con boss hoặc nó xóa sổ chúng tôi.
Toàn bộ nhóm im lặng một lúc lâu. Mặc dù chúng tôi tiếp tục tìm kiếm trên sàn nhà xung quanh, con boss vẫn chưa xuất hiện. Cứ mỗi giây trôi qua, chúng tôi lại càng thấy thêm căng thẳng.
“Này ---”
Ngay khi có người nào đó không thể chịu đựng sự im lặng căng thẳng nữa...
“Ở phía trên!”
Asuna hét lên bên cạnh tôi. Tôi ngẩng đầu lên nhìn một cách ngạc nhiên.
Nó ở đó – phía trên trần của mái vòm.
Con boss trông cực kì to và dài.
Một con rết chăng?
Suy nghĩ đó lóe lên trong đầu tôi ngay khi tôi nhìn thấy nó. Con boss dài khoảng mười mét. Tuy nhiên, cơ thể được chia thành nhiều phần làm tôi liên tưởng đến xương sống của người hơn là côn trùng. Những cái xương chân sắc nhọn nhô ra từ mỗi khớp nối. Nhìn dọc xuống phần thân, kích cỡ cơ thể nó tăng dần cho đến khi một hộp sọ ghê gớm đập vào mắt tôi. Đó không phải là xương sọ của người. Ở phía cuối cái hộp sọ trơn láng, có hai cặp hốc mắt nằm hướng về phía trên, bên trong chúng là những ngọn lửa màu xanh cháy âm ỉ. Bộ hàm nhô ra bên ngoài với một hàng răng sắc nhọn, trong khi hai cánh tay khổng lồ gắn vào hai bên của hộp sọ trông như hai chiếc lưỡi hái.
Tôi nhìn chằm chằm vào nó, đồng thời tên của con quái vật xuất hiện cùng với một con trỏ màu vàng: «Skullreaper» – Bộ xương thợ săn-sát thủ.
180px-SAO_Viet_-_Page_299
Trong khi mọi người còn đang bị sốc khi nhìn thấy con rết xương bò dọc theo trần nhà, nó đột nhiên dang rộng chân và bổ nhào về phía chúng tôi.
“Đừng có đứng đó! Tỏa ra!”
Giọng nói sắc bén của Heathcliff phá tan bầu không khí tê cứng đang bao trùm mọi người. Những người chơi khác cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại và bắt đầu di chuyển. Chúng tôi vội vã tránh ra khỏi khu vực nơi con rết sắp hạ xuống.
Nhưng ba người ở ngay dưới chỗ con rết xương đâm xuống lại hơi chậm chạp. Họ chỉ đơn giản đứng trơ ra đó và nhìn lên như thể không biết nên chạy về hướng nào.
“Hướng này!”
Tôi vội hét lên. Ba người họ bắt đầu chạy về phía tôi—
Nhưng đúng lúc đó, con rết hạ xuống phía sau họ và làm sàn nhà rung chuyển dữ dội. Kết quả là cả ba mất thăng bằng. Ngay lúc đó, con rết vung cánh tay phải – một lưỡi hái xương dài cỡ bằng một người bình thường – và chém thẳng về phía họ.
Ba người họ đêu bị dính nhát chém vào lưng và văng lên cùng một lúc. HP của họ giảm một cách nhanh chóng trong khi bị đánh bay đi – tụt xuống mức vàng rồi tới mức nguy hiểm màu đỏ
“—!”
Và cuối cùng thanh HP của họ đều tụt về mức 0, và ba cơ thể vẫn còn ở trên không trung vỡ thành vô số đa giác nhỏ văng tung tóe. Tiếng hiệu ứng âm thanh báo hiệu tử vong vang lên.
“—!”
Asuna, vốn đang đứng bên cạnh tôi, nín thở trước cảnh tượng này. Tôi có thể cảm thấy được toàn thân mình căng cứng lại vì sốc.
Chỉ một đòn – và họ đã thiệt mạng?!
Trong hệ thống của SAO, vốn chú trọng tới cả level và kỹ năng, khi người chơi lên level thì HP tối đa của họ cũng sẽ tăng, do đó khi level càng cao thì ta sẽ càng khó chết hơn, điều này hoàn toàn không liên quan gì tới kĩ năng chiến đấu cả. Những người chơi đang có mặt tại đây đều có level khá cao, thế nên cho dù phải đối mặt với con boss, tất cả mọi người hẳn vẫn có thể chịu đựng được ít nhất một combo ngắn – chúng tôi nghĩ vậy. Vậy mà chỉ trong một đòn–
“Chuyện này... không thể nào....”
Asuna lẩm bẩm một cách gượng gạo.
Con rết xương vừa lấy mạng ba người trong nháy mắt nhổm người lên, gầm một tiếng như sấm nổ và lao đến một nhóm người chơi khác.
“Aaaa!”
Những người chơi ở hướng đó hét lên trong hoảng loạn. Lưỡi hái xương lại vung lên. Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc này, một bóng người nhảy vào ngay bên dưới lưỡi hái. Đó là Heathcliff. Anh ta giơ cái khiên lớn của mình lên và chặn đòn đánh lại, tiếng va chạm chói tai vang lên, cùng với đó là những tia lửa văng tung tóe.
Nhưng con boss có tới hai lưỡi hái. Trong khi cánh tay trái của nó vẫn tiếp tục tấn công Heathcliff, nó giơ lưỡi hái bên phải lên và vung xuống nhóm người chơi đang đứng đờ người ra.
“Chết tiệt......!”
Tôi chạy tới một cách gần như vô thức, lao đi như bay và thu hẹp khoảng cách, rồi đưa người tới chắn ngay phía trước lưỡi hái. Sau đó, tôi bắt chéo hai thanh kiếm của mình và đỡ đòn tấn công của con boss.
Xung lực từ va chạm lan đi khắp người tôi. Nhưng lưỡi hái vẫn không dừng lại. Sau khi để lại những tia lửa văng tứ tung, nó tiếp tục đẩy lui thanh kiếm của tôi và lao về phía người tôi.
Quá mạnh!
Đúng lúc này, một thanh kiếm khác lao tới, để lại phía sau nó một vệt sáng trắng và đánh vào lưỡi hái. Âm thanh va chạm vang lên. Tận dụng lúc lưỡi hái suy yếu, tôi lập tức dùng hết sức đẩy tới và cuối cùng cũng đánh lùi được nó. Asuna liếc nhìn tôi và nói.
“Nếu cả hai ta đánh nó cùng một lúc, chúng ta có thể chặn được đòn tấn công của nó! Nếu là anh và em, thì điều đó là khả thi!”
“Được rồi, cứ làm vậy đi!”
Tôi gật đầu. Chỉ cần biết rằng Asuna ở bên cạnh tôi, thì điều đó sẽ giúp cho tôi có được sức mạnh vô biên.
Khi lưỡi hái chém ngang về phía chúng tôi một lần nữa, cả Asuna và tôi lách người về phía dưới bên phải để né đòn. Kiếm của chúng tôi đánh thẳng vào lưỡi hái cùng một lúc, và lần này nó đã bị đánh bật lại.
Tôi hét lên một cách mạnh mẽ:
“Chúng tôi sẽ ngăn chặn các lưỡi hái! Mọi người tấn công vào hai bên nó!”
Giọng nói của tôi dường như đã giúp tất cả mọi người thoát khỏi loại bùa phép nào đó. Mọi người hét lên,giơ cao vũ khí của mình và xông vào con rết xương. Một vài đòn đánh chém sâu vào cơ thể con boss và cuối cùng, HP của nó đã giảm đi một chút.
Nhưng ngay sau đó, tôi nghe thấy tiếng la hét của một vài người. Sau khi đẩy lui cái lưỡi hái lại, tôi đánh liều nhìn về phía phát ra tiếng hét và thấy một vài người bị đánh gục bởi khúc xương dài hình ngọn giáo ở cuối đuôi của con rết.
“Hừ...!”
Tôi nghiến răng. Chúng tôi nên giúp đỡ họ, nhưng cả Asuna và tôi, cũng như Heathcliff đang một mình chống đỡ lưỡi hái phía bên trái của con rết, đều đang bị hai lưỡi hái giữ chân.
“Kirito...!”
Nghe thấy tiếng Asuna gọi, tôi nhìn sang phía bên đó:
–Không! Nếu chúng ta phân tâm, chúng ta sẽ bị dính đòn!
–Ừ, anh nói đúng... Nó lại đến kìa!
–Dùng đón chém hất lên từ bên trái để đỡ!
Chúng tôi trao đổi với nhau chỉ bằng ánh mắt và chặn lưỡi hái bằng những động tác đồng bộ tới mức hoàn hảo.
Chúng tôi buộc phải bỏ ngoài tai những tiếng gào thét vang lên liên tục và tập trung vào việc chặn những cú đánh mạnh mẽ của con boss. Điều đáng kinh ngạc là, chúng tôi không cần nói chuyện hay thậm chí liếc nhìn nhau. Cứ như thể chúng tôi kết nối trực tiếp với nhau vậy. Kẻ thù tấn công quá nhanh, thậm chí không cho chúng tôi thời gian để nghỉ, nhưng chúng tôi vẫn có thể đẩy lùi hết lần này tới lần khác bằng cách sử dụng cùng một loại kiếm kỹ vào cùng một thời điểm – chính xác tới tuyệt đối.
Ngay lúc này đây – khi tôi dùng hết sức mình để chiến đấu giành giật mạng sống, tôi trải nghiệm một cảm giác mà tôi chưa từng có trước đây. Đó là một cảm giác hoàn toàn siêu thực – như thể Asuna và tôi đã hợp nhất thành một người và cùng vung một thanh kiếm. HP của chúng tôi vẫn tiếp tục giảm chút ít do dư chấn từ những đòn đánh bị chúng tôi chặn, nhưng chúng tôi đã đã chẳng còn quan tâm tới việc đó nữa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.