Chương 179: Buổi tối xao động
Đoạn Nhận Thiên Thai
01/04/2013
- Tiểu Diệp, em sao thế? Hắn khi dễ em? Sao có thể như vậy?Hiểu Vân không biết tại sao khi thấy cô bé khóc, trong lòng lại cảm thấy áp lực. Hiểu Vân cho rằng nhất định là Dương Phàm làm chuyện cầm thú gì với cô bé. Nếu không một cô gái nông thôn biết quy củ, sao có thể làm chuyện quá đáng.
- Giám đốc, không phải như chị nói, là em làm không tốt, đáng bị mắng...Tiểu Diệp nói chuyện ra một lần. Hiểu Vân nghe xong nhíu mày, nghe Tiểu Diệp nói, Hiểu Vân không khỏi mỉm cười.
- Được rồi, đừng khóc.Hiểu Vân nói câu này, trong lòng có chút vui mừng vì Dương Phàm rất thông minh, nên không có ý trách Tiểu Diệp. Tiểu Diệp vẫn lo lắng hỏi một câu:- Giám đốc, chị không đuổi em chứ?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Diệp trở nên tái nhợt làm người ta thấy mà thương xót. Hiểu Vân nghi ngờ mình tìm một cô bé xinh đẹp thế này đi hầu hạ Dương Phàm, có phải là một lựa chọn chính xác không. Cô bé trông rất đáng thương, rất dễ làm đàn ông cảm động.
Chẳng qua nghĩ không dễ tìm thấy bóng dáng phụ nữ bên cạnh Dương Phàm. Thấy có mỗi mình Trương Tư Tề ở trên tỉnh, nhưng không phải ngày nào cũng có. Hiểu Vân cảm thấy Dương Phàm không hẳn là người đàn ông cầm thú. Nếu như hắn muốn, thân thể mình không phải sớm đã bị hắn **** sao.
- Khóc nữa chị đuổi đó.Hiểu Vân dọa một câu, cô bé lập tức ngừng khóc. Hiểu Vân thở dài một tiếng, cười nói:- Em đó, phó bí thư Dương không phải người thích lén nhận quà của người khác. Những người biết phó bí thư Dương, đến tìm hắn không phải đều đi tay không sao? Sau này còn có người như vậy nữa, em cứ nói không biết gì hết, cũng không để hắn bỏ gì lại. Nhớ chưa?
Tiểu Diệp gật đầu tỏ vẻ đã nhớ. Hiểu Vân lúc này mới cười cười, nghĩ đến nồi canh trong bếp.
Dương Phàm về phòng, trong lòng suy nghĩ là ai tặng quà mình. Nghĩ đi nghĩ lại thì đoán là người có chủ ý với các mỏ quặng. Cốc cốc, tiếng gõ cửa cắt ngang dòng suy nghĩ của Dương Phàm, đi tới cửa, trước khi mở thì mơ hồ nghe thấy có người nói:- Đồ chị cầm về đi, bị chị hại gần chết. Phó bí thư Dương mắng tôi một trận đó.
Dương Phàm mở cửa, người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi đứng trước cửa không ngờ lại là Giang Tâm Hà – chánh văn phòng huyện ủy. Khi tiến hành điều chỉnh bộ máy, Hồng Thành Cương đề danh cô ta là chánh văn phòng, lúc ấy Dương Phàm không có ý kiến gì, không có tham gia vào hành động phân chia này. Lý lịch của Giang Tâm Hà, Dương Phàm đã xem qua ở trong báo cáo điều chỉnh cán bộ. Là phó chủ tịch xã Liên Hoa.
Sau khi chuyển đến huyện ủy, Dương Phàm chỉ gặp Giang Tâm Hà hai lần, không hiểu quá rõ người phụ nữ này. Bây giờ nhìn thấy Giang Tâm Hà, có chút kinh ngạc.
Tiểu Diệp đang nhét túi đồ vào tay Giang Tâm Hà. Giang Tâm Hà nhận lấy, cười cười với Dương Phàm:- Phó bí thư Dương, mạo muội đến chơi.
- chánh văn phòng Giang? Chị có ý gì?Thái độ Dương Phàm cũng hòa hoãn hơn nhiều. Dù sao sau này thường xuyên chạm mặt, chẳng qua khi tay chỉ vào túi quà, giọng nói vẫn rất lạnh nhạt.
Tiểu Diệp cười cười với Dương Phàm, vội vàng xoay người rời đi. Giang Tâm Hà chờ Tiểu Diệp đi xa, lúc này mới cười nói:- Đây là chút tâm ý của đồng chí bên dưới, muốn tôi chuyển thay.
Dương Phàm vốn không muốn cho cô ta đi vào, nhưng nghĩ cô ta là do Hồng Thành Cương đề bạt, lại là người cùng trong huyện ủy, không thể để mất mặt nhiều quá.
- Vào rồi nói.Dương Phàm xoay người đi đến ghế, ngồi xuống. Thấy Giang Tâm Hà đóng cửa lại, Dương Phàm mới cười cười nói:- Ngồi đi.Vừa nói Dương Phàm nghiêm mặt, đi ra mở cửa, gọi về phía bàn lễ tân:- Tiểu Diệp, không có chè, mang một ít đến đây.
Chè không có sao? Tiểu Diệp sửng sốt, đang chuẩn bị nói trong ngăn bàn có thì thấy Dương Phàm đang nháy mắt với mình. Nàng lập tức hiểu ý của Dương Phàm, vội vàng lớn tiếng nói:- Em mang đến ngay.
Dương Phàm đi vào thì không đóng cửa lại, tất cả làm đều rõ ràng. Thái độ của Dương Phàm đối với việc này chính là kiên quyết diệt trừ khi nó mới manh nha. Nhất là loại phụ nữ chưa hiểu rõ thì càng phải đề phòng.
- chánh văn phòng Giang tìm tôi có chuyện gì?Dương Phàm ngồi xuống cũng không nói nhảm, trực tiếp mở miệng hỏi, không cho Giang Tâm Hà cơ hội vòng vo. Có thể hiểu được dụng tâm của Dương Phàm, Giang Tâm Hà có chút khẩn trương.
Nhìn lướt qua túi quà bên cạnh người, Giang Tâm Hà lấy lại bình tĩnh một chút, trong vẻ tươi cười có chút nịnh nọt, rất cung kính nói:- Mấy đồng chí bên dưới vẫn muốn gần gũi phó bí thư Dương nhiều hơn, nên nhờ tôi mang chút đồ đến.
Dương Phàm không nói gì, trong lòng nghĩ mấy đồng chí bên dưới hẳn là người có ý đồ với mỏ quặng. Nghĩ đến đây, Dương Phàm nhướng mày, chẳng qua vẻ mặt vẫn bình thường:- chánh văn phòng Giang, các đồng chí bên dưới có công việc trực tiếp bảo bọn họ đến tìm tôi. Ngoài ra mấy thứ này phiền chị mang về. Tôi có một mình, chẳng thiếu gì hết.
Giang Tâm Hà vừa định nói gì đó thì Tiểu Diệp đã mang chè vào, nhanh nhẹn rót hai chén, sau đó cười cười đi ra cửa. Lúc đi ra cô bé biết ý không đóng cửa lại.
Trên mặt Giang Tâm Hà hiện ra một tia thất vọng. Về dung mạo, trong cả ủy ban và huyện ủy, Giang Tâm Hà cũng coi như đứng hàng đầu. Bây giờ nhíu mày trông càng thêm xinh đẹp. Đáng tiếc, Dương Phàm tiếp xúc với những người còn đẹp hơn. Bà già Giang Tâm Hà đúng là không có sức sát thương với Dương Phàm bao nhiêu.
Do dự một chút, Giang Tâm Hà vẫn nhỏ giọng nói:- Các đồng chí bên dưới đều nói có chút sợ phó bí thư, lại là người quen nên tìm đến, tôi không tiện từ chối. Vì thế mới mặt dày đến đây.
Dương Phàm không có tâm tư tiếp tục nói với cô ta, không hề do dự, mở miệng nói:- Nếu là việc công, mai đến phòng làm việc nói chuyện. Chuyện riêng thì không liên quan đến tôi, tôi không muốn nói.
Giang Tâm Hà không ngờ Dương Phàm dứt khoát như vậy, nói khó nghe chính là không cho mình mặt mũi. Nói đến nước này, Giang Tâm Hà dù ngu hơn nữa cũng hiểu ý của Dương Phàm. Vì thế đứng lên, xách túi quà, cười nói:- Làm phiền phó bí thư Dương nghỉ ngơi, tôi xin phép cáo từ.
Dương Phàm cười cười đứng lên:- Đi thong thả.Lời này tuy khách khí nhưng vẫn đứng tại chỗ, không có ý tiễn.
Giang Tâm Hà ở trong phòng không đến năm phút, ra mới phát hiện cửa đang mở, nụ cười khổ trên mặt càng thêm dày hơn. Bước đi có chút khó khăn, trên mặt có chút buồn bực.
Giang Tâm Hà vừa rời đi, Hiểu Vân đã bê một cái khay đi vào, trên khay là một bát ô tô. Đi vào, đặt khay xuống, Hiểu Vân cười hì hì bỏ đĩa che ở bên trên lên, một mùi hương thơm trong nháy mắt tràn ngập.
- Cái gì đây?Dương Phàm có chút tò mò hỏi một câu. Hiểu Vân vô cùng đắc ý nói:- Canh thập toàn đại bổ, uống vào đảm bảo cậu sinh long hoạt hổ suốt ngày, lưng không mỏi, chân không đau.
Hiểu Vân vừa nói liền nhanh nhẹn múc một bát nhỏ cho Dương Phàm, nhỏ giọng nói:- Mau uống cho nóng, lạnh sẽ không ngon.Dương Phàm nghi hoặc nhìn nàng:- Chị không cho tôi uống thuốc chuột chứ?
Hiểu Vân trừng mắt nhìn hắn:- Độc chết cậu, tôi cũng không thoát được.
Dương Phàm uống một ngụm, cảm thấy mùi hơi lạ, bên trong có một miếng thịt, ở giữa có lỗ hổng. Mình chưa từng thấy miếng thịt như vậy, không khỏi hỏi:- Đây là thịt gì?
Hiểu Vân chu miệng, nhỏ giọng nói:- Cậu cứ nếm thử xem, mùi vị thế nào?
Dương Phàm ăn một miếng, chép chép miệng nói:- Mùi cũng được, nhưng mà có vị ***
Hiểu Vân mặt không đỏ, tim không nhảy lên:- Nói linh tinh, làm cho cậu chính là chọn lựa cẩn thận, mau uống đi, lát tôi vào dọn bát.Vừa nói Hiểu Vân có chút bối rối đi ra ngoài. Dương Phàm cảm thấy vẻ mặt Hiểu Vân có chút quái quái, nhưng lại không nghĩ ra vấn đề đó ở đâu. Thầm nói Hiểu Vân chắc sẽ không hại mình, cho nên cũng không đề phòng, uống hết bát canh khá vừa miệng này, ăn hết cả thịt bên trong, ít lá, hạt đỏ đỏ cũng nuốt sạch.
Giang Tâm Hà rời khỏi khách sạn Vân Lĩnh cũng không trực tiếp về nhà, mà lái xe đến một căn nhà hai tầng trong nội thành. Trời tối đen, Giang Tâm Hà dừng xe, mở cửa đi vào, đặt túi đồ trong phòng khách, xoay người lên tầng hai. Vừa đẩy cửa phòng ngủ ra, một đôi tay đưa tới, một bàn tay đặt lên ngực, nắm lấy bánh bao trắng nõn.
Giang Tâm Hà không khỏi hừ một tiếng, dựa người vào tường. Người đàn ông phía sau có vẻ không thể đợi được nữa, vén váy lên, đứng ở phía sau cửa chuẩn bị tiến vào. Mười phút sau, mặt Giang Tâm Hà hơi đỏ lên, mới bắt đầu hơi lên cao trào thì người đàn ông phía sau đã rên lên, cuối cùng bắn mạnh, mệt mỏi dựa vào lưng Giang Tâm Hà.
Trên mặt Giang Tâm Hà hiện ra vẻ bất mãn, trong miệng vẫn rên lên hai tiếng.
Bảo bối mềm nhũn bị tuột ra, người đàn ông phía sau lúc này mới đứng lên, đi tới giường nằm xuống. Trong phòng chỉ có ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, không thấy rõ mặt người đàn ông này. Giang Tâm Hà bật đèn ở đầu giường lên, cầm lấy quần lót, lúc này mới cười cười với người đàn ông nằm trên giường:- Thành Cương, lúc anh đến có ai thấy không?
Người đàn ông nằm trên giường chính là Hồng Thành Cương, châm thuốc hút nhìn Giang Tâm Hà, trên mặt lộ ra vẻ xin lỗi:- Không ai chú ý, vừa nãy... em không thỏa mãn hả... anh quá nóng nảy...
Giang Tâm Hà cười nói:- Không sao, đâu phải lần nào cũng có thể ***, anh nằm đó, em lấy nước cho anh tắm.
Hơn mười giờ tối, đôi nam nữ trên giường rốt cuộc cũng nằm im. Hồng Thành Cương có chút nuối tiếc:- Không được, già rồi, mảnh đất này, anh không cày được nữa.
Câu nói này làm tim Giang Tâm Hà đập mạnh, nhớ đến năm đó khi làm văn thư ở xã, lần đầu tiên bị Hồng Thành Cương lừa lên giường, Hồng Thành Cương đã nói:- Mảnh đất này là anh khai phá.
Giang Tâm Hà không nói gì, nhích lại gần Hồng Thành Cương, nhỏ giọng nói với hắn:- Em phí công chạy đến chỗ Dương Phàm, đồ cũng không nhận. Anh nói xem, nếu hắn không ủng hộ, khả năng thành công là bao nhiêu?
Hồng Thành Cương trầm ngâm một chút, thở dài một tiếng nói:- Thanh niên này đang nổi danh, lại có bối cảnh rất cường đại, ngay cả lãnh đạo trên thị cũng phải nể mặt hắn ba phần. Đừng nhìn hắn không tham quyền, chuyện này nếu hắn phản đối, Hạ Tiểu Bình và Tô Diệu Nga nhất định đứng về phía hắn, lực cản rất lớn. Đã sớm khuyên em không nên thò chân vào đấy, nhưng em lại không nghe lời.
Hai mắt Giang Tâm Hà đỏ lên, gối cằm lên ngực Hồng Thành Cương, nhỏ giọng nói:- Em không phải suy nghĩ vì tương lai hai chúng ta sao? Thằng em họ em mở được một mỏ, một năm kiếm được năm sáu trăm ngàn, tương lai lúc già cũng có tiền dưỡng già. Cả đời em chỉ như thế này, tiền hưu được bao nhiêu chứ, làm được cái gì? Chính như lời anh đó, theo anh nhiều năm như vậy, em đã bao giờ mở miệng đòi gì chưa?
Hiểu Vân mãi không đến dọn chén bát. Dương Phàm ăn xong tiếp tục làm việc, hơn hai tiếng sau Dương Phàm bắt đầu cảm thấy tâm thần không yên, cảm thấy có một ngọn lửa trong lòng, cả người khó có thể yên tĩnh, máu như đang chuyển rất nhanh.
- Sao lại thế chứ?Dương Phàm nói thầm một câu, tâm trạng đang xao động làm hắn đứng dậy đi đi lại lại, nhưng vẫn không thể yên tĩnh lại.
Dương Phàm càng thêm bất an, không ngừng hút thuốc, trong đầu không ngừng xuất hiện cảnh *** với gái, càng xuất hiện, tâm lý càng xao động.
- Con mẹ nó, không phải là canh của Hiểu Vân có vấn đề chứ?Dương Phàm cuối cùng coi như đã nghĩ đến vấn đề đó. Lập tức lại nghĩ đã hơn hai tiếng rồi, xuân dược gì mà lâu phát tác như vậy? Nghĩ đến nghĩ lui, Dương Phàm đưa ra một kết luận đó là cả tuần nay mình không có thực chiến với phụ nữ, dương khí quá thịnh, chưa được phát tiết một cách đúng nghĩa.
Nhìn điện thoại di động, đã là mười một giờ đêm, Dương Phàm hừ một tiếng, chạy vào toilet, dùng nước lạnh rửa mặt, hơi tỉnh táo chút, lại đi đến trước máy tính xách tay tiếp tục làm việc.
Nửa tiếng sau, Dương Phàm vẫn không thể bình tĩnh lại. Điều này làm Dương Phàm rất tức, đẩy máy tính tới trước, lẩm bẩm:- Không làm nữa... đi ngủ.
Tắt máy, Dương Phàm muốn đi ngủ nhưng nằm trên giường lăn qua lăn lại, không ngủ được, trong lòng như có lửa. Ngồi bật dậy, bật Tv lên xem, chán nản xem ca nhạc. Không xem thì thôi, vừa nhìn, Dương Phàm càng cảm thấy chán. Rời giường, mở túi sách, định tìm một quyển ra đọc, nhưng quyển đầu tiên mà hắn nhìn thấy chính là Kim Bình Mai.
- Mẹ nó chứ, đúng là sợ cái gì đến cái đó.Dương Phàm hét thảm một tiếng, thở dài một hơi nằm xuống giường.
Reng reng điện thoại di động vang lên, Dương Phàm cầm lấy, bên trong Hiểu Vân đang cười cười đầy quỷ dị:- Đói không, tôi làm đồ ăn khuya cho cậu?
Dương Phàm vừa nghe thấy giọng nói đầy hấp dẫn của người phụ nữ này, xao động trong lòng càng thêm mãnh liệt, không khỏi hừ hừ nói:- Tối nay chị cho tôi ăn canh gì?
Hiểu Vân ở đầu bên kia ra vẻ kinh ngạc:- Ồ, quên không dọn chén bát, cậu chờ, tôi đến ngay.Nói xong lập tức dập máy, không lâu sau có tiếng gõ cửa.
Hiểu Vân mặc áo ngủ ngắn tay để lộ đôi cánh tay trắng nõn, cuối cùng chuồn vào. Dương Phàm cảm thấy có chuyện gì đó sẽ xảy ra. Hắn như kẻ trộm thò đầu ra hành lang nhìn, thấy không có một ai.
- Hì hì, đừng nhìn, cả tầng này do Tiểu Diệp phụ trách, những người khác đều ở dưới lầu, Tiểu Diệp vào phòng trực ngủ rồi.Hiểu Vân cười hì hì nói, ngồi trên giường, mắt to nhìn chằm chằm vào mặt Dương Phàm đang đỏ ửng.
Rèm cửa sổ đã được đóng lại, ánh đèn đầu giường làm Hiểu Vân như một con tiểu hồ ly cười đắc ý khi trộm được gà. Dương Phàm thầm nói, ông muốn trộm.
- Nói, cho tôi ăn gì? Làm người ta cả đêm không bình tĩnh được?Dương Phàm đang cố gắng kiềm chế cơn lửa dục trong lòng. Nhưng khi nhìn thấy hai củ lạc trên ngực Hiểu Vân, hắn thầm nói: “Mẹ kiếp, con đàn bà này không mặc đồ lót” Dương Phàm thầm mắng một câu, Hiểu Vân cười hì hì đi tới, hai tay không được cho phép đã ôm lấy cổ Dương Phàm, sau đó kiễng chân lên nói nhỏ vào tai Dương Phàm:- Canh thịt trâu *** ngon chứ?
- Cái gì? Trâu *** là cái gì?Dương Phàm không hiểu rõ, vừa định đẩy Hiểu Vân ra, thì chạm Hiểu Vân lại ưỡn ngực tới, Dương Phàm vội vàng rụt tay về.
- Hì hì, chính là thịt trâu mà, nói khó nghe một chút là *** trâu.Hiểu Vân nói ra đáp án, cười đắc ý, cười làm ngực phập phồng. Dương Phàm nghe xong không khỏi tức giận trong lòng, bế bổng Hiểu Vân lên, vứt bịch xuống giường, kéo quần ngủ xuống, lộ ra bờ mông vừa trắng vừa to.
Bốp bốp bốp, tát mười mấy cái, Hiểu Vân hét thảm một tiếng, sau đó lập tức im miệng, ra vẻ đánh chết tôi cũng không mở miệng.
Thấy Hiểu Vân không có động tĩnh gì, Dương Phàm lật người cô ta lại, thấy Hiểu Vân đang cười đắc ý, đôi mắt nhìn Dương Phàm đầy vẻ ham muốn và châm chọc. Lại nhìn bộ mông đỏ ửng đang phập phồng theo nhịp thở, tất cả máu trong cơ thể Dương Phàm trong nháy mắt đã sôi trào.
- Mẹ kiếp, cô là ****Dương Phàm bất đắc dĩ mắng một câu, hung tợn xé toang quần ngủ, lộ ra đôi chân thon dài và khe hở không được kẹp chặt.
Nhanh nhẹn tụt quần xuống, không hề khởi động, Dương Phàm đã đến mức cực hạn đâm thẳng vào trong. Hiểu Vân không khỏi kêu lên một tiếng:- Nhẹ chút, đau, của cậu quá to.
Dương Phàm rất ngạc nhiên, *** của người phụ nữ này như còn trinh, vừa cắm vào liền cảm thấy xung quanh rất áp lực, như muốn bóp chặt tiểu Dương Phàm. Dương Phàm hưng phấn hừ một tiếng, mặc kệ Hiểu Vân sống hay chết, chỉ mong mau chóng phát tiết cơn lửa giận trong lòng.
Hơn mười phút sau, Hiểu Vân nằm trên giường hét lên:- Dừng lại, tôi không thở nổi.
Dương Phàm ngẩn ra một chút, Hiểu Vân cười xoay người lại, mở hai chân ra, để lộ chỗ bí mật ra trước mặt Dương Phàm. Chỉ trong nháy mắt, ga giường đã ướt một mảnh.
- Đến đi, còn suy nghĩ cái gì?Hiểu Vân nói nhẹ như tơ, hai chân bám lấy eo Dương Phàm, kéo xuống, *** rất ẩm ướt một phát ăn trọn tiểu Dương Phàm.
- Bố ơi, sướng chết con.Hiểu Vân hừ một tiếng, rất nhanh bắt đầu rên rỉ rất lớn.
Sau khi trở lại yên tĩnh, Hiểu Vân quấn chặt lấy eo Dương Phàm, không cho nhúc nhích.
- Sướng quá, thật thoải mái, cả người như bay trên mây. Ô ô, đây mới là phụ nữ đầy đủ.
Hiểu Vân nói loạn lên, Dương Phàm chẳng muốn nghe, đẩy mạnh hai chân đang kẹp chặt eo mình ra, nằm lên giường, lấy một điều thuốc trên đầu giường. Hiểu Vân như con chó không biết lấy đâu ra sức lực, ngồi bật dậy, đoạt lấy bật lửa châm cho hắn.
Dương Phàm hừ một tiếng, ra vẻ bất mãn, cảm thấy dưới chân hơn ươn ướt, nhấc chân lên nhìn thì thấy có vết đỏ tươi, tuy không nhiều nhưng vẫn làm Dương Phàm sợ hãi, ngồi bật dậy, vén chăn lên nhìn.
Hiểu Vân đến gần, vừa thấy không khỏi ngẩn ra, lập tức cười cười đau đớn:- Mẹ kiếp, tên chết tiệt kia không ngờ còn không quan hệ trực tiếp. Hắn cao hơn cậu mà của quý như cây tăm, vừa đến đùi là xuất. Khó trách năm đó lão nương không thấy đau, không đau như vừa rồi.
Dương Phàm thoải mái rất nhiều, dựa ra sau, tát vào mông Hiểu Vân một cái:- Chẳng lẽ chị không dùng tay sao?Hiểu Vân bị nói đỏ mặt, nói thầm:- Tay bẩn à nghe, ai lại nhét vào trong, chỉ *** ở bên ngoài thôi.
Dương Phàm thở dài một tiếng:- Mẹ kiếp, phòng ngự trăm ngàn lớp mà vẫn bị con đàn bà tính kế.
- Giám đốc, không phải như chị nói, là em làm không tốt, đáng bị mắng...Tiểu Diệp nói chuyện ra một lần. Hiểu Vân nghe xong nhíu mày, nghe Tiểu Diệp nói, Hiểu Vân không khỏi mỉm cười.
- Được rồi, đừng khóc.Hiểu Vân nói câu này, trong lòng có chút vui mừng vì Dương Phàm rất thông minh, nên không có ý trách Tiểu Diệp. Tiểu Diệp vẫn lo lắng hỏi một câu:- Giám đốc, chị không đuổi em chứ?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Diệp trở nên tái nhợt làm người ta thấy mà thương xót. Hiểu Vân nghi ngờ mình tìm một cô bé xinh đẹp thế này đi hầu hạ Dương Phàm, có phải là một lựa chọn chính xác không. Cô bé trông rất đáng thương, rất dễ làm đàn ông cảm động.
Chẳng qua nghĩ không dễ tìm thấy bóng dáng phụ nữ bên cạnh Dương Phàm. Thấy có mỗi mình Trương Tư Tề ở trên tỉnh, nhưng không phải ngày nào cũng có. Hiểu Vân cảm thấy Dương Phàm không hẳn là người đàn ông cầm thú. Nếu như hắn muốn, thân thể mình không phải sớm đã bị hắn **** sao.
- Khóc nữa chị đuổi đó.Hiểu Vân dọa một câu, cô bé lập tức ngừng khóc. Hiểu Vân thở dài một tiếng, cười nói:- Em đó, phó bí thư Dương không phải người thích lén nhận quà của người khác. Những người biết phó bí thư Dương, đến tìm hắn không phải đều đi tay không sao? Sau này còn có người như vậy nữa, em cứ nói không biết gì hết, cũng không để hắn bỏ gì lại. Nhớ chưa?
Tiểu Diệp gật đầu tỏ vẻ đã nhớ. Hiểu Vân lúc này mới cười cười, nghĩ đến nồi canh trong bếp.
Dương Phàm về phòng, trong lòng suy nghĩ là ai tặng quà mình. Nghĩ đi nghĩ lại thì đoán là người có chủ ý với các mỏ quặng. Cốc cốc, tiếng gõ cửa cắt ngang dòng suy nghĩ của Dương Phàm, đi tới cửa, trước khi mở thì mơ hồ nghe thấy có người nói:- Đồ chị cầm về đi, bị chị hại gần chết. Phó bí thư Dương mắng tôi một trận đó.
Dương Phàm mở cửa, người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi đứng trước cửa không ngờ lại là Giang Tâm Hà – chánh văn phòng huyện ủy. Khi tiến hành điều chỉnh bộ máy, Hồng Thành Cương đề danh cô ta là chánh văn phòng, lúc ấy Dương Phàm không có ý kiến gì, không có tham gia vào hành động phân chia này. Lý lịch của Giang Tâm Hà, Dương Phàm đã xem qua ở trong báo cáo điều chỉnh cán bộ. Là phó chủ tịch xã Liên Hoa.
Sau khi chuyển đến huyện ủy, Dương Phàm chỉ gặp Giang Tâm Hà hai lần, không hiểu quá rõ người phụ nữ này. Bây giờ nhìn thấy Giang Tâm Hà, có chút kinh ngạc.
Tiểu Diệp đang nhét túi đồ vào tay Giang Tâm Hà. Giang Tâm Hà nhận lấy, cười cười với Dương Phàm:- Phó bí thư Dương, mạo muội đến chơi.
- chánh văn phòng Giang? Chị có ý gì?Thái độ Dương Phàm cũng hòa hoãn hơn nhiều. Dù sao sau này thường xuyên chạm mặt, chẳng qua khi tay chỉ vào túi quà, giọng nói vẫn rất lạnh nhạt.
Tiểu Diệp cười cười với Dương Phàm, vội vàng xoay người rời đi. Giang Tâm Hà chờ Tiểu Diệp đi xa, lúc này mới cười nói:- Đây là chút tâm ý của đồng chí bên dưới, muốn tôi chuyển thay.
Dương Phàm vốn không muốn cho cô ta đi vào, nhưng nghĩ cô ta là do Hồng Thành Cương đề bạt, lại là người cùng trong huyện ủy, không thể để mất mặt nhiều quá.
- Vào rồi nói.Dương Phàm xoay người đi đến ghế, ngồi xuống. Thấy Giang Tâm Hà đóng cửa lại, Dương Phàm mới cười cười nói:- Ngồi đi.Vừa nói Dương Phàm nghiêm mặt, đi ra mở cửa, gọi về phía bàn lễ tân:- Tiểu Diệp, không có chè, mang một ít đến đây.
Chè không có sao? Tiểu Diệp sửng sốt, đang chuẩn bị nói trong ngăn bàn có thì thấy Dương Phàm đang nháy mắt với mình. Nàng lập tức hiểu ý của Dương Phàm, vội vàng lớn tiếng nói:- Em mang đến ngay.
Dương Phàm đi vào thì không đóng cửa lại, tất cả làm đều rõ ràng. Thái độ của Dương Phàm đối với việc này chính là kiên quyết diệt trừ khi nó mới manh nha. Nhất là loại phụ nữ chưa hiểu rõ thì càng phải đề phòng.
- chánh văn phòng Giang tìm tôi có chuyện gì?Dương Phàm ngồi xuống cũng không nói nhảm, trực tiếp mở miệng hỏi, không cho Giang Tâm Hà cơ hội vòng vo. Có thể hiểu được dụng tâm của Dương Phàm, Giang Tâm Hà có chút khẩn trương.
Nhìn lướt qua túi quà bên cạnh người, Giang Tâm Hà lấy lại bình tĩnh một chút, trong vẻ tươi cười có chút nịnh nọt, rất cung kính nói:- Mấy đồng chí bên dưới vẫn muốn gần gũi phó bí thư Dương nhiều hơn, nên nhờ tôi mang chút đồ đến.
Dương Phàm không nói gì, trong lòng nghĩ mấy đồng chí bên dưới hẳn là người có ý đồ với mỏ quặng. Nghĩ đến đây, Dương Phàm nhướng mày, chẳng qua vẻ mặt vẫn bình thường:- chánh văn phòng Giang, các đồng chí bên dưới có công việc trực tiếp bảo bọn họ đến tìm tôi. Ngoài ra mấy thứ này phiền chị mang về. Tôi có một mình, chẳng thiếu gì hết.
Giang Tâm Hà vừa định nói gì đó thì Tiểu Diệp đã mang chè vào, nhanh nhẹn rót hai chén, sau đó cười cười đi ra cửa. Lúc đi ra cô bé biết ý không đóng cửa lại.
Trên mặt Giang Tâm Hà hiện ra một tia thất vọng. Về dung mạo, trong cả ủy ban và huyện ủy, Giang Tâm Hà cũng coi như đứng hàng đầu. Bây giờ nhíu mày trông càng thêm xinh đẹp. Đáng tiếc, Dương Phàm tiếp xúc với những người còn đẹp hơn. Bà già Giang Tâm Hà đúng là không có sức sát thương với Dương Phàm bao nhiêu.
Do dự một chút, Giang Tâm Hà vẫn nhỏ giọng nói:- Các đồng chí bên dưới đều nói có chút sợ phó bí thư, lại là người quen nên tìm đến, tôi không tiện từ chối. Vì thế mới mặt dày đến đây.
Dương Phàm không có tâm tư tiếp tục nói với cô ta, không hề do dự, mở miệng nói:- Nếu là việc công, mai đến phòng làm việc nói chuyện. Chuyện riêng thì không liên quan đến tôi, tôi không muốn nói.
Giang Tâm Hà không ngờ Dương Phàm dứt khoát như vậy, nói khó nghe chính là không cho mình mặt mũi. Nói đến nước này, Giang Tâm Hà dù ngu hơn nữa cũng hiểu ý của Dương Phàm. Vì thế đứng lên, xách túi quà, cười nói:- Làm phiền phó bí thư Dương nghỉ ngơi, tôi xin phép cáo từ.
Dương Phàm cười cười đứng lên:- Đi thong thả.Lời này tuy khách khí nhưng vẫn đứng tại chỗ, không có ý tiễn.
Giang Tâm Hà ở trong phòng không đến năm phút, ra mới phát hiện cửa đang mở, nụ cười khổ trên mặt càng thêm dày hơn. Bước đi có chút khó khăn, trên mặt có chút buồn bực.
Giang Tâm Hà vừa rời đi, Hiểu Vân đã bê một cái khay đi vào, trên khay là một bát ô tô. Đi vào, đặt khay xuống, Hiểu Vân cười hì hì bỏ đĩa che ở bên trên lên, một mùi hương thơm trong nháy mắt tràn ngập.
- Cái gì đây?Dương Phàm có chút tò mò hỏi một câu. Hiểu Vân vô cùng đắc ý nói:- Canh thập toàn đại bổ, uống vào đảm bảo cậu sinh long hoạt hổ suốt ngày, lưng không mỏi, chân không đau.
Hiểu Vân vừa nói liền nhanh nhẹn múc một bát nhỏ cho Dương Phàm, nhỏ giọng nói:- Mau uống cho nóng, lạnh sẽ không ngon.Dương Phàm nghi hoặc nhìn nàng:- Chị không cho tôi uống thuốc chuột chứ?
Hiểu Vân trừng mắt nhìn hắn:- Độc chết cậu, tôi cũng không thoát được.
Dương Phàm uống một ngụm, cảm thấy mùi hơi lạ, bên trong có một miếng thịt, ở giữa có lỗ hổng. Mình chưa từng thấy miếng thịt như vậy, không khỏi hỏi:- Đây là thịt gì?
Hiểu Vân chu miệng, nhỏ giọng nói:- Cậu cứ nếm thử xem, mùi vị thế nào?
Dương Phàm ăn một miếng, chép chép miệng nói:- Mùi cũng được, nhưng mà có vị ***
Hiểu Vân mặt không đỏ, tim không nhảy lên:- Nói linh tinh, làm cho cậu chính là chọn lựa cẩn thận, mau uống đi, lát tôi vào dọn bát.Vừa nói Hiểu Vân có chút bối rối đi ra ngoài. Dương Phàm cảm thấy vẻ mặt Hiểu Vân có chút quái quái, nhưng lại không nghĩ ra vấn đề đó ở đâu. Thầm nói Hiểu Vân chắc sẽ không hại mình, cho nên cũng không đề phòng, uống hết bát canh khá vừa miệng này, ăn hết cả thịt bên trong, ít lá, hạt đỏ đỏ cũng nuốt sạch.
Giang Tâm Hà rời khỏi khách sạn Vân Lĩnh cũng không trực tiếp về nhà, mà lái xe đến một căn nhà hai tầng trong nội thành. Trời tối đen, Giang Tâm Hà dừng xe, mở cửa đi vào, đặt túi đồ trong phòng khách, xoay người lên tầng hai. Vừa đẩy cửa phòng ngủ ra, một đôi tay đưa tới, một bàn tay đặt lên ngực, nắm lấy bánh bao trắng nõn.
Giang Tâm Hà không khỏi hừ một tiếng, dựa người vào tường. Người đàn ông phía sau có vẻ không thể đợi được nữa, vén váy lên, đứng ở phía sau cửa chuẩn bị tiến vào. Mười phút sau, mặt Giang Tâm Hà hơi đỏ lên, mới bắt đầu hơi lên cao trào thì người đàn ông phía sau đã rên lên, cuối cùng bắn mạnh, mệt mỏi dựa vào lưng Giang Tâm Hà.
Trên mặt Giang Tâm Hà hiện ra vẻ bất mãn, trong miệng vẫn rên lên hai tiếng.
Bảo bối mềm nhũn bị tuột ra, người đàn ông phía sau lúc này mới đứng lên, đi tới giường nằm xuống. Trong phòng chỉ có ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, không thấy rõ mặt người đàn ông này. Giang Tâm Hà bật đèn ở đầu giường lên, cầm lấy quần lót, lúc này mới cười cười với người đàn ông nằm trên giường:- Thành Cương, lúc anh đến có ai thấy không?
Người đàn ông nằm trên giường chính là Hồng Thành Cương, châm thuốc hút nhìn Giang Tâm Hà, trên mặt lộ ra vẻ xin lỗi:- Không ai chú ý, vừa nãy... em không thỏa mãn hả... anh quá nóng nảy...
Giang Tâm Hà cười nói:- Không sao, đâu phải lần nào cũng có thể ***, anh nằm đó, em lấy nước cho anh tắm.
Hơn mười giờ tối, đôi nam nữ trên giường rốt cuộc cũng nằm im. Hồng Thành Cương có chút nuối tiếc:- Không được, già rồi, mảnh đất này, anh không cày được nữa.
Câu nói này làm tim Giang Tâm Hà đập mạnh, nhớ đến năm đó khi làm văn thư ở xã, lần đầu tiên bị Hồng Thành Cương lừa lên giường, Hồng Thành Cương đã nói:- Mảnh đất này là anh khai phá.
Giang Tâm Hà không nói gì, nhích lại gần Hồng Thành Cương, nhỏ giọng nói với hắn:- Em phí công chạy đến chỗ Dương Phàm, đồ cũng không nhận. Anh nói xem, nếu hắn không ủng hộ, khả năng thành công là bao nhiêu?
Hồng Thành Cương trầm ngâm một chút, thở dài một tiếng nói:- Thanh niên này đang nổi danh, lại có bối cảnh rất cường đại, ngay cả lãnh đạo trên thị cũng phải nể mặt hắn ba phần. Đừng nhìn hắn không tham quyền, chuyện này nếu hắn phản đối, Hạ Tiểu Bình và Tô Diệu Nga nhất định đứng về phía hắn, lực cản rất lớn. Đã sớm khuyên em không nên thò chân vào đấy, nhưng em lại không nghe lời.
Hai mắt Giang Tâm Hà đỏ lên, gối cằm lên ngực Hồng Thành Cương, nhỏ giọng nói:- Em không phải suy nghĩ vì tương lai hai chúng ta sao? Thằng em họ em mở được một mỏ, một năm kiếm được năm sáu trăm ngàn, tương lai lúc già cũng có tiền dưỡng già. Cả đời em chỉ như thế này, tiền hưu được bao nhiêu chứ, làm được cái gì? Chính như lời anh đó, theo anh nhiều năm như vậy, em đã bao giờ mở miệng đòi gì chưa?
Hiểu Vân mãi không đến dọn chén bát. Dương Phàm ăn xong tiếp tục làm việc, hơn hai tiếng sau Dương Phàm bắt đầu cảm thấy tâm thần không yên, cảm thấy có một ngọn lửa trong lòng, cả người khó có thể yên tĩnh, máu như đang chuyển rất nhanh.
- Sao lại thế chứ?Dương Phàm nói thầm một câu, tâm trạng đang xao động làm hắn đứng dậy đi đi lại lại, nhưng vẫn không thể yên tĩnh lại.
Dương Phàm càng thêm bất an, không ngừng hút thuốc, trong đầu không ngừng xuất hiện cảnh *** với gái, càng xuất hiện, tâm lý càng xao động.
- Con mẹ nó, không phải là canh của Hiểu Vân có vấn đề chứ?Dương Phàm cuối cùng coi như đã nghĩ đến vấn đề đó. Lập tức lại nghĩ đã hơn hai tiếng rồi, xuân dược gì mà lâu phát tác như vậy? Nghĩ đến nghĩ lui, Dương Phàm đưa ra một kết luận đó là cả tuần nay mình không có thực chiến với phụ nữ, dương khí quá thịnh, chưa được phát tiết một cách đúng nghĩa.
Nhìn điện thoại di động, đã là mười một giờ đêm, Dương Phàm hừ một tiếng, chạy vào toilet, dùng nước lạnh rửa mặt, hơi tỉnh táo chút, lại đi đến trước máy tính xách tay tiếp tục làm việc.
Nửa tiếng sau, Dương Phàm vẫn không thể bình tĩnh lại. Điều này làm Dương Phàm rất tức, đẩy máy tính tới trước, lẩm bẩm:- Không làm nữa... đi ngủ.
Tắt máy, Dương Phàm muốn đi ngủ nhưng nằm trên giường lăn qua lăn lại, không ngủ được, trong lòng như có lửa. Ngồi bật dậy, bật Tv lên xem, chán nản xem ca nhạc. Không xem thì thôi, vừa nhìn, Dương Phàm càng cảm thấy chán. Rời giường, mở túi sách, định tìm một quyển ra đọc, nhưng quyển đầu tiên mà hắn nhìn thấy chính là Kim Bình Mai.
- Mẹ nó chứ, đúng là sợ cái gì đến cái đó.Dương Phàm hét thảm một tiếng, thở dài một hơi nằm xuống giường.
Reng reng điện thoại di động vang lên, Dương Phàm cầm lấy, bên trong Hiểu Vân đang cười cười đầy quỷ dị:- Đói không, tôi làm đồ ăn khuya cho cậu?
Dương Phàm vừa nghe thấy giọng nói đầy hấp dẫn của người phụ nữ này, xao động trong lòng càng thêm mãnh liệt, không khỏi hừ hừ nói:- Tối nay chị cho tôi ăn canh gì?
Hiểu Vân ở đầu bên kia ra vẻ kinh ngạc:- Ồ, quên không dọn chén bát, cậu chờ, tôi đến ngay.Nói xong lập tức dập máy, không lâu sau có tiếng gõ cửa.
Hiểu Vân mặc áo ngủ ngắn tay để lộ đôi cánh tay trắng nõn, cuối cùng chuồn vào. Dương Phàm cảm thấy có chuyện gì đó sẽ xảy ra. Hắn như kẻ trộm thò đầu ra hành lang nhìn, thấy không có một ai.
- Hì hì, đừng nhìn, cả tầng này do Tiểu Diệp phụ trách, những người khác đều ở dưới lầu, Tiểu Diệp vào phòng trực ngủ rồi.Hiểu Vân cười hì hì nói, ngồi trên giường, mắt to nhìn chằm chằm vào mặt Dương Phàm đang đỏ ửng.
Rèm cửa sổ đã được đóng lại, ánh đèn đầu giường làm Hiểu Vân như một con tiểu hồ ly cười đắc ý khi trộm được gà. Dương Phàm thầm nói, ông muốn trộm.
- Nói, cho tôi ăn gì? Làm người ta cả đêm không bình tĩnh được?Dương Phàm đang cố gắng kiềm chế cơn lửa dục trong lòng. Nhưng khi nhìn thấy hai củ lạc trên ngực Hiểu Vân, hắn thầm nói: “Mẹ kiếp, con đàn bà này không mặc đồ lót” Dương Phàm thầm mắng một câu, Hiểu Vân cười hì hì đi tới, hai tay không được cho phép đã ôm lấy cổ Dương Phàm, sau đó kiễng chân lên nói nhỏ vào tai Dương Phàm:- Canh thịt trâu *** ngon chứ?
- Cái gì? Trâu *** là cái gì?Dương Phàm không hiểu rõ, vừa định đẩy Hiểu Vân ra, thì chạm Hiểu Vân lại ưỡn ngực tới, Dương Phàm vội vàng rụt tay về.
- Hì hì, chính là thịt trâu mà, nói khó nghe một chút là *** trâu.Hiểu Vân nói ra đáp án, cười đắc ý, cười làm ngực phập phồng. Dương Phàm nghe xong không khỏi tức giận trong lòng, bế bổng Hiểu Vân lên, vứt bịch xuống giường, kéo quần ngủ xuống, lộ ra bờ mông vừa trắng vừa to.
Bốp bốp bốp, tát mười mấy cái, Hiểu Vân hét thảm một tiếng, sau đó lập tức im miệng, ra vẻ đánh chết tôi cũng không mở miệng.
Thấy Hiểu Vân không có động tĩnh gì, Dương Phàm lật người cô ta lại, thấy Hiểu Vân đang cười đắc ý, đôi mắt nhìn Dương Phàm đầy vẻ ham muốn và châm chọc. Lại nhìn bộ mông đỏ ửng đang phập phồng theo nhịp thở, tất cả máu trong cơ thể Dương Phàm trong nháy mắt đã sôi trào.
- Mẹ kiếp, cô là ****Dương Phàm bất đắc dĩ mắng một câu, hung tợn xé toang quần ngủ, lộ ra đôi chân thon dài và khe hở không được kẹp chặt.
Nhanh nhẹn tụt quần xuống, không hề khởi động, Dương Phàm đã đến mức cực hạn đâm thẳng vào trong. Hiểu Vân không khỏi kêu lên một tiếng:- Nhẹ chút, đau, của cậu quá to.
Dương Phàm rất ngạc nhiên, *** của người phụ nữ này như còn trinh, vừa cắm vào liền cảm thấy xung quanh rất áp lực, như muốn bóp chặt tiểu Dương Phàm. Dương Phàm hưng phấn hừ một tiếng, mặc kệ Hiểu Vân sống hay chết, chỉ mong mau chóng phát tiết cơn lửa giận trong lòng.
Hơn mười phút sau, Hiểu Vân nằm trên giường hét lên:- Dừng lại, tôi không thở nổi.
Dương Phàm ngẩn ra một chút, Hiểu Vân cười xoay người lại, mở hai chân ra, để lộ chỗ bí mật ra trước mặt Dương Phàm. Chỉ trong nháy mắt, ga giường đã ướt một mảnh.
- Đến đi, còn suy nghĩ cái gì?Hiểu Vân nói nhẹ như tơ, hai chân bám lấy eo Dương Phàm, kéo xuống, *** rất ẩm ướt một phát ăn trọn tiểu Dương Phàm.
- Bố ơi, sướng chết con.Hiểu Vân hừ một tiếng, rất nhanh bắt đầu rên rỉ rất lớn.
Sau khi trở lại yên tĩnh, Hiểu Vân quấn chặt lấy eo Dương Phàm, không cho nhúc nhích.
- Sướng quá, thật thoải mái, cả người như bay trên mây. Ô ô, đây mới là phụ nữ đầy đủ.
Hiểu Vân nói loạn lên, Dương Phàm chẳng muốn nghe, đẩy mạnh hai chân đang kẹp chặt eo mình ra, nằm lên giường, lấy một điều thuốc trên đầu giường. Hiểu Vân như con chó không biết lấy đâu ra sức lực, ngồi bật dậy, đoạt lấy bật lửa châm cho hắn.
Dương Phàm hừ một tiếng, ra vẻ bất mãn, cảm thấy dưới chân hơn ươn ướt, nhấc chân lên nhìn thì thấy có vết đỏ tươi, tuy không nhiều nhưng vẫn làm Dương Phàm sợ hãi, ngồi bật dậy, vén chăn lên nhìn.
Hiểu Vân đến gần, vừa thấy không khỏi ngẩn ra, lập tức cười cười đau đớn:- Mẹ kiếp, tên chết tiệt kia không ngờ còn không quan hệ trực tiếp. Hắn cao hơn cậu mà của quý như cây tăm, vừa đến đùi là xuất. Khó trách năm đó lão nương không thấy đau, không đau như vừa rồi.
Dương Phàm thoải mái rất nhiều, dựa ra sau, tát vào mông Hiểu Vân một cái:- Chẳng lẽ chị không dùng tay sao?Hiểu Vân bị nói đỏ mặt, nói thầm:- Tay bẩn à nghe, ai lại nhét vào trong, chỉ *** ở bên ngoài thôi.
Dương Phàm thở dài một tiếng:- Mẹ kiếp, phòng ngự trăm ngàn lớp mà vẫn bị con đàn bà tính kế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.