Chương 211: Chủ tịch
Đoạn Nhận Thiên Thai
01/04/2013
- Cứ dưỡng bệnh cho tốt, mặc kệ là ai tới tiếp nhận chức vụ, tôi sẽ cố gắng đưa kinh tế Vĩ Huyền đi lên.Dương Phàm cười an ủi, Hạ Tiểu Bình vội vàng đưa tay nắm lấy tay Dương Phàm, thở dốc hổn hển nói:- Nhất định, cậu nhất định….
Dương Phàm có thể hiểu được tâm tình Hạ Tiểu Bình lúc này, nên khẽ vỗ vỗ tay Hạ Tiểu Bình:- Tôi biết, tôi biết.
Ra khỏi phòng bệnh, trong lòng Dương Phàm cảm thấy chua xót. So với Hạ Tiểu Bình, mấy thủ đoạn của mình, thật sự không đáng được tín nhiệm như vậy.
Trưởng ban Tổ chức cán bộ Lý Quân sau khi nhận được điện thoại vội vội vàng vàng chạy tới văn phòng của Lý Thụ Đường. Trên đường đi, nhớ tới giọng điệu có vẻ nặng nề của Lý Thụ Đường, Lý Quân hiểu rằng tâm tình của Lý Thụ Đường dường như không tốt. Chẳng lẽ là bởi vì chuyện Vĩ Huyền?
Đề cập tới vấn đề ai sẽ kế nhiệm công tác của Hạ Tiểu Bình ở Vĩ Huyền, trên cuộc họp thường ủy còn chưa chính thức thảo luận qua. Hiện nay Vĩ Huyền là thí điểm của toàn tỉnh, tình hình khá đặc thù. Vì chuyện này, Lý Thụ Đường tự mình đi lên tỉnh báo cáo tình hình với Chúc Đông Phong.
Đi vào văn phòng của Lý Thụ Đường, Lý Quân cẩn thận nhìn lướt qua vẻ mặt của hắn, phát hiện sắc mặt Lý Thụ Đường hơi âm trầm nên trong lòng lại càng cẩn thận.
- Bí thư Lý, tôi đã đến.Lý Quân khẽ nói, mặt không dám lộ vẻ tươi cười. Ngồi sau bàn làm việc, Lý Thụ Đường cũng không thèm ngẩng đầu lên, nói:- Ngồi đi.Lý Quân ngồi xuống, kiên nhẫn đợi năm phút, sau đó Lý Thụ Đường ngẩng đầu nói:- Tình hình bộ máy chính quyền Vĩ Huyền, bí thư tỉnh ủy Chúc có chỉ thị….Trên thực tế, Chúc Đông Phong lúc ấy chỉ nói là đề nghị, có điều qua miệng Lý Thụ Đường lại biến thành chỉ thị.
Lý Quân chăm chú lắng nghe, sợ sót mất chữ nào. Lý Thụ Đường nói cũng hết sức chậm rãi. Gần như là phun từng chữ một:- Bí thư Chúc chỉ thị, phải mạnh dạn sử dụng cán bộ trẻ tuổi, đừng để gông xiềng đè đầu thanh niên.Lời này thật sự là Chúc Đông Phong nói, Lý Thụ Đường sau khi truyền đạt hoàn toàn thì vẻ mặt hoàn toàn bình tĩnh.
- Bí thư Lý, ý ngài là?Lý Quân cẩn thận hỏi một câu, bày tỏ mình hoàn toàn tuân theo quyết định của Lý Thụ Đường. Kỳ thực Lý Quân cũng chỉ là làm cho ra vẻ, chứ ý của lão đại Chúc, Lý Thụ Đường làm sao dám không nghe chứ? Mày không điều chỉnh bộ máy chính quyền Vĩ Huyền theo ý cấp trên, thì tỉnh ủy sẽ điều chỉnh bộ máy Uyển Lăng.
Lý Thụ Đường hơi gật đầu một chút, tựa hồ rất hài lòng thái độ của Lý Quân, trầm ngâm một lát rồi nói:- Bí thư tỉnh ủy Chúc nhìn vấn đề theo góc độ tổng thể toàn tỉnh, công tác cụ thể là do thị ủy, tất nhiên là phải bám sát theo ý đồ của Tỉnh ủy. Bộ máy ở Vĩ Huyền, tôi đề nghị điều chỉnh như sau:- Vị trí đồng chí Hồng Thành Cương phải thay đổi, điều nhiệm làm bí thư huyện ủy Sơn Thành. Đồng chí phó bí thư huyện ủy Dương Phàm sẽ đảm nhiệm quyền chủ tịch. Trước khi bí thư mới được xác định, đồng chí Dương Phàm sẽ chủ trì công tác ở Huyện ủy và chính quyền. Cậu về chuẩn bị một chút. Chiều nay mở cuộc họp thường ủy sẽ thảo luận, sau đó sẽ gửi công văn đi.
Lý Quân ra khỏi phòng mà tâm tình hoàn toàn khiếp sợ. Quyết định này của Lý Thụ Đường thật sự là quá bất ngờ. Vốn chỉ cho là Dương Phàm sẽ nắm quyền chủ tịch. Không ngờ ngay cả Hồng Thành Cương cũng bị chuyển. Cẩn thận ngẫm nghĩ một chút, Lý Quân đã hiểu. Ý của bí thư tỉnh ủy Chúc là phải để Dương Phàm làm người đứng đầu. Lý Thụ Đường làm như vậy có thể nói là hao tổn tâm huyết. Đây là đang trải đường quan lộ cho Dương Phàm chứ còn gì nữa.
Thường ủy thảo luận chẳng qua chỉ lướt qua cho đủ thủ tục mà thôi. Chỉ thị của tỉnh ủy, bí thư thị ủy quyết định, chỉ có tên nào dửng mỡ mới dám phản đối ý kiến. Trưởng ban Tổ chức cán bộ thị ủy Lý Quân sau một tuần lại xuống Vĩ Huyền lần nữa.
Trong đội hình nghênh đón, Hồng Thành Cương có thể nói là có vẻ mặt thoải mái nhất.
Chuyện tiếp theo thì thoạt nhìn bề ngoài rất nghiêm túc. Trên thực tế trong lòng mọi người đều rất rõ ràng. Sau này ở cái đất Vĩ Huyền, nếu nói Dương Phàm một tay che trời thì cũng không quá.
Công văn của Đảng chính thức phát đi…Kết quả này đối với Dương Phàm cũng là hết sức bất ngờ. Xem ra Điền Trọng trước khi đi thực sự muốn đưa mình lên con tàu cao tốc.
Ngồi trên ghế chủ tịch, nhìn xuống bên dưới lặng ngắt như tờ. Đông nghịt toàn là đầu người. Loại cảm giác này thực sự không thể dùng lời văn để biểu đạt được. Bài phát biểu trước tổ chức là do Lâm Đốn viết ra, Dương Phàm cứ chiếu theo mà đọc.
Sau khi tiễn Lý Quân, Dương Phàm chính thức làm chủ tịch Vĩ Huyền. Đang ngồi ở trong văn phòng, Dương Phàm đột nhiên cảm thấy có chuyện gì đó quên làm, sau khi nhìn quanh một vòng, nhìn thấy điện thoại thì mới nhớ ra, Dương Phàm bấm số điện thoại của Trần Chính Hòa. Chuyện này phải nói qua điện thoại, Dương Phàm bỗng nhiên hiểu được một ít gì đó.
- Kết quả cuối cùng là chủ trì cả hai bên. Nói thật, có phần mờ mịt.Lời Dương Phàm nói chính là thật, rất nhiều chuyện là như thế này, thoáng cái rất khó chuyển biến nhiều.
Trần Chính Hòa nghe được câu đó thản nhiên cười cười và hoàn toàn có thể hình dung ra được biểu tình của Dương Phàm giờ phút này.
- Cảm giác được mờ mịt là tốt rồi, thực ra đây là một nước cờ hiểm. Giả sử con ở Vĩ Huyền mà tầm thường, không có chí tiến thủ thì sau này nếu muốn bay cao sẽ rất gian nan. Bố thiên về hướng điều lên văn phòng tỉnh. Có điều con đã lựa chọn như vậy, bố tin chắc con có thể làm tốt. Chủ tịch một huyện, quản lý 400 ngàn nhân khẩu, cảm giác tự nhiên sẽ khác lạ, áp lực cũng sẽ lớn hơn nhiều. Nhưng điều này cũng là tạm thời thôi, con chờ thích ứng là được ngay.
Dương Phàm gật gật đầu hỏi:- Tôi hiểu, mẹ tôi gần đây tốt chứ?
Trần Chính Hòa nghe thế trong lòng không tránh được sôi sục, mặc dù Dương Phàm còn chưa chịu gọi “bố”, thế nhưng cuộc điện thoại này đã tỏ ý ngầm thừa nhận.
- Mẹ con khỏe lắm, gần đây lại mê Yoga và trồng hoa, ngày nào cũng bận rộn vô cùng. Tuy nhiên cũng thường xuyên phàn nàn, nói con ngay cả điện thoại cũng không thèm gọi một lần.
Dương Phàm cười cười nói:- Tôi biết rồi, khi nào về sẽ gọi cho mẹ sau.Trần Chính Hòa do dự một chút rồi nói:- Vài ngày nữa bố lên Bắc Kinh họp, định đi qua đường Giang Nam, đến lúc đó gặp mặt đi, mẹ con cũng sẽ đi cùng.
Dương Phàm nói:- Chuyện công tác, ông có gì muốn nói không?Đây chính là xin chỉ bảo, chỉ có điều giọng điệu hơi quái dị. Trần Chính Hòa nghe vậy rất vui mừng, thằng nhỏ này thật sự là muốn sĩ diện đến chết đây.
- Công việc chủ tịch, nói thẳng ra chỉ có một câu, bám sát cấp trên, bắt lớn thả nhỏ, kiềm chế bản thân.Bốn chữ cuối cùng Trần Chính Hòa có phần nhấn mạnh hơn, ít nhiều có mùi vị châm chích, dự phòng.
Gác điện thoại xuống, Dương Phàm cân nhắc 12 từ Trần Chính Hòa nói, cảm thấy ý nghĩa sâu xa. Nhất là bốn chữ “kiềm chế bản thân” làm cho có cảm giác lưng như bị kim chích.
“Làm người khó khăn nhất là kiềm chế, một khi không thể kiểm soát nổi bản thân thì rất khó thành đại sự”. Những lời này Chu Minh Đạo đã từng nói qua với Dương Phàm, lúc này nhớ lại kết hợp với bốn chữ ‘kiềm chế bản thân’ của Trần Chính Hòa mặc dù có chút khác biệt nhưng ý nghĩa thì giống nhau đến kì diệu.
Lâm Đốn đứng cửa thò đầu vào nhìn, Dương Phàm trông thấy bật cười hỏi:- Có chuyện gì vậy?
Lâm Đốn cười cười nói:- Phó bí thư Tô gọi điện tới hỏi, chủ tịch có thời gian không? Ngoài ra còn có mấy vị lãnh đạo khác đều lần lượt gọi điện tới, tôi thấy chủ tịch đang trò chuyện nên không dám quấy rầy.
- Ừ, mời chị ấy vào đây.
Tô Diệu Nga thật ra giờ đang ở ngay dưới lầu, con người là như vậy, trước kia Tô Diệu Nga đứng trên, có thể đi thẳng tới văn phòng gặp Dương Phàm, bây giờ muốn gặp lãnh đạo phải xin ý kiến trước. Điều này Tô Diệu Nga khá rõ, trên thực tế, rất nhiều người trên quan trường đều bị lật đổ chỉ vì những chi tiết nhỏ nhặt này.
Dương Phàm tự mình đứng ở cửa chào đón, việc này khiến Tô Diệu Nga có phần cảm động. Hồng Thành Cương bị điều đi, Dương Phàm thay quyền chủ tịch, Tô Diệu Nga rất bất ngờ với kết quả này, tư tưởng sau đó cũng đã xảy ra biến hóa tinh tế. Dương Phàm không có khả năng chủ trì hai bộ máy lâu dài được, việc thay đổi chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Như vậy vị trí chủ tịch huyện chắc chắn sẽ để trống.
Khách khí một phen, sau khi ngồi xuống Tô Diệu Nga cười cung kính, hỏi:- Phó bí thư Dương, đối với công tác lãnh đạo của huyện, thị ủy cũng không có điều chỉnh cụ thể, bí thư có cảm thấy cần phải điều chỉnh một chút hay không?
Đối với lời nhắc nhở đầy thiện ý của Tô Diệu Nga, trong lòng Dương Phàm cũng thấy cảm kích đôi chút.
- Vậy, ngày mai tôi sẽ lên cáo cáo với bí thư Lý rồi sẽ quyết định sau.
Những lời này, khiến Tô Diệu Nga cảm thấy Dương Phàm đột nhiên trở nên cẩn thận hơn, bụng dạ dường như cũng sâu sắc thêm. Tô Diệu Nga cũng không có ngốc, sau khi nói qua loa một ít chuyện về công tác liền đứng dậy cáo từ. Dương Phàm chắc chắn có thể hiểu được ý tứ mà mình giãi bày.
Có một chuyện Dương Phàm rất kỳ quái, vì sao Trầm Ninh không gọi điện tới, thằng này biết số điện thoại di động của mình cơ mà, Dương Phàm quyết định gọi điện sang.
Trên thực tế, lúc này Trầm Ninh như kiến bò trên chảo nóng. Đang do dự có nên chủ động gọi điện thoại sang chúc mừng Dương Phàm hay là trực tiếp tới cửa. Nghĩ tới nghĩ lui chuyện này không ngờ lại chậm trễ.
Tiếng chuông di động vang lên, Trầm Ninh nhảy dựng lên như mông bị đốt cháy, nhìn thấy dãy số gọi mặt liền tươi như hoa. Trong lòng tự nhủ, huynh đệ chính là huynh đệ, giao tình đúng là không thể so sánh.
- Tiện nhân, còn nhớ rõ ước định giữa chúng ta ngày trước không?Dương Phàm hỏi phủ đầu rồi cười ha hả, Trầm Ninh nghe xong mà máu nóng sôi sục, cười đáp:- Đương nhiên, chưa gọi điện sang cho mày là để cho mày có thời gian 'thẩm du tinh thần ' đó.
Cảm thấy được giọng nói thằng này có phần khẩn trương, Dương Phàm không nhịn được cười nói:- Đừng giả bộ nữa, tối nay cùng nhau ăn cơm. Vị trí của mày tao nhất định cố gắng hướng lên thị ủy.
Trầm Ninh nghe vậy toét môi cười:- Vậy tốt quá, để tao gọi điện cho bạn gái, hẹn tối nhé.
Dương Phàm có thể hiểu được tâm tình Hạ Tiểu Bình lúc này, nên khẽ vỗ vỗ tay Hạ Tiểu Bình:- Tôi biết, tôi biết.
Ra khỏi phòng bệnh, trong lòng Dương Phàm cảm thấy chua xót. So với Hạ Tiểu Bình, mấy thủ đoạn của mình, thật sự không đáng được tín nhiệm như vậy.
Trưởng ban Tổ chức cán bộ Lý Quân sau khi nhận được điện thoại vội vội vàng vàng chạy tới văn phòng của Lý Thụ Đường. Trên đường đi, nhớ tới giọng điệu có vẻ nặng nề của Lý Thụ Đường, Lý Quân hiểu rằng tâm tình của Lý Thụ Đường dường như không tốt. Chẳng lẽ là bởi vì chuyện Vĩ Huyền?
Đề cập tới vấn đề ai sẽ kế nhiệm công tác của Hạ Tiểu Bình ở Vĩ Huyền, trên cuộc họp thường ủy còn chưa chính thức thảo luận qua. Hiện nay Vĩ Huyền là thí điểm của toàn tỉnh, tình hình khá đặc thù. Vì chuyện này, Lý Thụ Đường tự mình đi lên tỉnh báo cáo tình hình với Chúc Đông Phong.
Đi vào văn phòng của Lý Thụ Đường, Lý Quân cẩn thận nhìn lướt qua vẻ mặt của hắn, phát hiện sắc mặt Lý Thụ Đường hơi âm trầm nên trong lòng lại càng cẩn thận.
- Bí thư Lý, tôi đã đến.Lý Quân khẽ nói, mặt không dám lộ vẻ tươi cười. Ngồi sau bàn làm việc, Lý Thụ Đường cũng không thèm ngẩng đầu lên, nói:- Ngồi đi.Lý Quân ngồi xuống, kiên nhẫn đợi năm phút, sau đó Lý Thụ Đường ngẩng đầu nói:- Tình hình bộ máy chính quyền Vĩ Huyền, bí thư tỉnh ủy Chúc có chỉ thị….Trên thực tế, Chúc Đông Phong lúc ấy chỉ nói là đề nghị, có điều qua miệng Lý Thụ Đường lại biến thành chỉ thị.
Lý Quân chăm chú lắng nghe, sợ sót mất chữ nào. Lý Thụ Đường nói cũng hết sức chậm rãi. Gần như là phun từng chữ một:- Bí thư Chúc chỉ thị, phải mạnh dạn sử dụng cán bộ trẻ tuổi, đừng để gông xiềng đè đầu thanh niên.Lời này thật sự là Chúc Đông Phong nói, Lý Thụ Đường sau khi truyền đạt hoàn toàn thì vẻ mặt hoàn toàn bình tĩnh.
- Bí thư Lý, ý ngài là?Lý Quân cẩn thận hỏi một câu, bày tỏ mình hoàn toàn tuân theo quyết định của Lý Thụ Đường. Kỳ thực Lý Quân cũng chỉ là làm cho ra vẻ, chứ ý của lão đại Chúc, Lý Thụ Đường làm sao dám không nghe chứ? Mày không điều chỉnh bộ máy chính quyền Vĩ Huyền theo ý cấp trên, thì tỉnh ủy sẽ điều chỉnh bộ máy Uyển Lăng.
Lý Thụ Đường hơi gật đầu một chút, tựa hồ rất hài lòng thái độ của Lý Quân, trầm ngâm một lát rồi nói:- Bí thư tỉnh ủy Chúc nhìn vấn đề theo góc độ tổng thể toàn tỉnh, công tác cụ thể là do thị ủy, tất nhiên là phải bám sát theo ý đồ của Tỉnh ủy. Bộ máy ở Vĩ Huyền, tôi đề nghị điều chỉnh như sau:- Vị trí đồng chí Hồng Thành Cương phải thay đổi, điều nhiệm làm bí thư huyện ủy Sơn Thành. Đồng chí phó bí thư huyện ủy Dương Phàm sẽ đảm nhiệm quyền chủ tịch. Trước khi bí thư mới được xác định, đồng chí Dương Phàm sẽ chủ trì công tác ở Huyện ủy và chính quyền. Cậu về chuẩn bị một chút. Chiều nay mở cuộc họp thường ủy sẽ thảo luận, sau đó sẽ gửi công văn đi.
Lý Quân ra khỏi phòng mà tâm tình hoàn toàn khiếp sợ. Quyết định này của Lý Thụ Đường thật sự là quá bất ngờ. Vốn chỉ cho là Dương Phàm sẽ nắm quyền chủ tịch. Không ngờ ngay cả Hồng Thành Cương cũng bị chuyển. Cẩn thận ngẫm nghĩ một chút, Lý Quân đã hiểu. Ý của bí thư tỉnh ủy Chúc là phải để Dương Phàm làm người đứng đầu. Lý Thụ Đường làm như vậy có thể nói là hao tổn tâm huyết. Đây là đang trải đường quan lộ cho Dương Phàm chứ còn gì nữa.
Thường ủy thảo luận chẳng qua chỉ lướt qua cho đủ thủ tục mà thôi. Chỉ thị của tỉnh ủy, bí thư thị ủy quyết định, chỉ có tên nào dửng mỡ mới dám phản đối ý kiến. Trưởng ban Tổ chức cán bộ thị ủy Lý Quân sau một tuần lại xuống Vĩ Huyền lần nữa.
Trong đội hình nghênh đón, Hồng Thành Cương có thể nói là có vẻ mặt thoải mái nhất.
Chuyện tiếp theo thì thoạt nhìn bề ngoài rất nghiêm túc. Trên thực tế trong lòng mọi người đều rất rõ ràng. Sau này ở cái đất Vĩ Huyền, nếu nói Dương Phàm một tay che trời thì cũng không quá.
Công văn của Đảng chính thức phát đi…Kết quả này đối với Dương Phàm cũng là hết sức bất ngờ. Xem ra Điền Trọng trước khi đi thực sự muốn đưa mình lên con tàu cao tốc.
Ngồi trên ghế chủ tịch, nhìn xuống bên dưới lặng ngắt như tờ. Đông nghịt toàn là đầu người. Loại cảm giác này thực sự không thể dùng lời văn để biểu đạt được. Bài phát biểu trước tổ chức là do Lâm Đốn viết ra, Dương Phàm cứ chiếu theo mà đọc.
Sau khi tiễn Lý Quân, Dương Phàm chính thức làm chủ tịch Vĩ Huyền. Đang ngồi ở trong văn phòng, Dương Phàm đột nhiên cảm thấy có chuyện gì đó quên làm, sau khi nhìn quanh một vòng, nhìn thấy điện thoại thì mới nhớ ra, Dương Phàm bấm số điện thoại của Trần Chính Hòa. Chuyện này phải nói qua điện thoại, Dương Phàm bỗng nhiên hiểu được một ít gì đó.
- Kết quả cuối cùng là chủ trì cả hai bên. Nói thật, có phần mờ mịt.Lời Dương Phàm nói chính là thật, rất nhiều chuyện là như thế này, thoáng cái rất khó chuyển biến nhiều.
Trần Chính Hòa nghe được câu đó thản nhiên cười cười và hoàn toàn có thể hình dung ra được biểu tình của Dương Phàm giờ phút này.
- Cảm giác được mờ mịt là tốt rồi, thực ra đây là một nước cờ hiểm. Giả sử con ở Vĩ Huyền mà tầm thường, không có chí tiến thủ thì sau này nếu muốn bay cao sẽ rất gian nan. Bố thiên về hướng điều lên văn phòng tỉnh. Có điều con đã lựa chọn như vậy, bố tin chắc con có thể làm tốt. Chủ tịch một huyện, quản lý 400 ngàn nhân khẩu, cảm giác tự nhiên sẽ khác lạ, áp lực cũng sẽ lớn hơn nhiều. Nhưng điều này cũng là tạm thời thôi, con chờ thích ứng là được ngay.
Dương Phàm gật gật đầu hỏi:- Tôi hiểu, mẹ tôi gần đây tốt chứ?
Trần Chính Hòa nghe thế trong lòng không tránh được sôi sục, mặc dù Dương Phàm còn chưa chịu gọi “bố”, thế nhưng cuộc điện thoại này đã tỏ ý ngầm thừa nhận.
- Mẹ con khỏe lắm, gần đây lại mê Yoga và trồng hoa, ngày nào cũng bận rộn vô cùng. Tuy nhiên cũng thường xuyên phàn nàn, nói con ngay cả điện thoại cũng không thèm gọi một lần.
Dương Phàm cười cười nói:- Tôi biết rồi, khi nào về sẽ gọi cho mẹ sau.Trần Chính Hòa do dự một chút rồi nói:- Vài ngày nữa bố lên Bắc Kinh họp, định đi qua đường Giang Nam, đến lúc đó gặp mặt đi, mẹ con cũng sẽ đi cùng.
Dương Phàm nói:- Chuyện công tác, ông có gì muốn nói không?Đây chính là xin chỉ bảo, chỉ có điều giọng điệu hơi quái dị. Trần Chính Hòa nghe vậy rất vui mừng, thằng nhỏ này thật sự là muốn sĩ diện đến chết đây.
- Công việc chủ tịch, nói thẳng ra chỉ có một câu, bám sát cấp trên, bắt lớn thả nhỏ, kiềm chế bản thân.Bốn chữ cuối cùng Trần Chính Hòa có phần nhấn mạnh hơn, ít nhiều có mùi vị châm chích, dự phòng.
Gác điện thoại xuống, Dương Phàm cân nhắc 12 từ Trần Chính Hòa nói, cảm thấy ý nghĩa sâu xa. Nhất là bốn chữ “kiềm chế bản thân” làm cho có cảm giác lưng như bị kim chích.
“Làm người khó khăn nhất là kiềm chế, một khi không thể kiểm soát nổi bản thân thì rất khó thành đại sự”. Những lời này Chu Minh Đạo đã từng nói qua với Dương Phàm, lúc này nhớ lại kết hợp với bốn chữ ‘kiềm chế bản thân’ của Trần Chính Hòa mặc dù có chút khác biệt nhưng ý nghĩa thì giống nhau đến kì diệu.
Lâm Đốn đứng cửa thò đầu vào nhìn, Dương Phàm trông thấy bật cười hỏi:- Có chuyện gì vậy?
Lâm Đốn cười cười nói:- Phó bí thư Tô gọi điện tới hỏi, chủ tịch có thời gian không? Ngoài ra còn có mấy vị lãnh đạo khác đều lần lượt gọi điện tới, tôi thấy chủ tịch đang trò chuyện nên không dám quấy rầy.
- Ừ, mời chị ấy vào đây.
Tô Diệu Nga thật ra giờ đang ở ngay dưới lầu, con người là như vậy, trước kia Tô Diệu Nga đứng trên, có thể đi thẳng tới văn phòng gặp Dương Phàm, bây giờ muốn gặp lãnh đạo phải xin ý kiến trước. Điều này Tô Diệu Nga khá rõ, trên thực tế, rất nhiều người trên quan trường đều bị lật đổ chỉ vì những chi tiết nhỏ nhặt này.
Dương Phàm tự mình đứng ở cửa chào đón, việc này khiến Tô Diệu Nga có phần cảm động. Hồng Thành Cương bị điều đi, Dương Phàm thay quyền chủ tịch, Tô Diệu Nga rất bất ngờ với kết quả này, tư tưởng sau đó cũng đã xảy ra biến hóa tinh tế. Dương Phàm không có khả năng chủ trì hai bộ máy lâu dài được, việc thay đổi chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Như vậy vị trí chủ tịch huyện chắc chắn sẽ để trống.
Khách khí một phen, sau khi ngồi xuống Tô Diệu Nga cười cung kính, hỏi:- Phó bí thư Dương, đối với công tác lãnh đạo của huyện, thị ủy cũng không có điều chỉnh cụ thể, bí thư có cảm thấy cần phải điều chỉnh một chút hay không?
Đối với lời nhắc nhở đầy thiện ý của Tô Diệu Nga, trong lòng Dương Phàm cũng thấy cảm kích đôi chút.
- Vậy, ngày mai tôi sẽ lên cáo cáo với bí thư Lý rồi sẽ quyết định sau.
Những lời này, khiến Tô Diệu Nga cảm thấy Dương Phàm đột nhiên trở nên cẩn thận hơn, bụng dạ dường như cũng sâu sắc thêm. Tô Diệu Nga cũng không có ngốc, sau khi nói qua loa một ít chuyện về công tác liền đứng dậy cáo từ. Dương Phàm chắc chắn có thể hiểu được ý tứ mà mình giãi bày.
Có một chuyện Dương Phàm rất kỳ quái, vì sao Trầm Ninh không gọi điện tới, thằng này biết số điện thoại di động của mình cơ mà, Dương Phàm quyết định gọi điện sang.
Trên thực tế, lúc này Trầm Ninh như kiến bò trên chảo nóng. Đang do dự có nên chủ động gọi điện thoại sang chúc mừng Dương Phàm hay là trực tiếp tới cửa. Nghĩ tới nghĩ lui chuyện này không ngờ lại chậm trễ.
Tiếng chuông di động vang lên, Trầm Ninh nhảy dựng lên như mông bị đốt cháy, nhìn thấy dãy số gọi mặt liền tươi như hoa. Trong lòng tự nhủ, huynh đệ chính là huynh đệ, giao tình đúng là không thể so sánh.
- Tiện nhân, còn nhớ rõ ước định giữa chúng ta ngày trước không?Dương Phàm hỏi phủ đầu rồi cười ha hả, Trầm Ninh nghe xong mà máu nóng sôi sục, cười đáp:- Đương nhiên, chưa gọi điện sang cho mày là để cho mày có thời gian 'thẩm du tinh thần ' đó.
Cảm thấy được giọng nói thằng này có phần khẩn trương, Dương Phàm không nhịn được cười nói:- Đừng giả bộ nữa, tối nay cùng nhau ăn cơm. Vị trí của mày tao nhất định cố gắng hướng lên thị ủy.
Trầm Ninh nghe vậy toét môi cười:- Vậy tốt quá, để tao gọi điện cho bạn gái, hẹn tối nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.