Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 559

Đoạn Nhận Thiên Thai

01/04/2013

Sau một đêm, cơn mưa rốt cục cũng ngừng. Ánh sáng mặt trời buổi sớm không thể xuyên thấu qua tấm rèm dày. Ở trên giường, kỳ thật Tần Hinh đã tỉnh dậy được một lúc nhưng nghĩ tới Dương Phàm mệt nhọc đêm qua, Tần Hinh lại không hề động đậy, sợ làm ồn, ảnh hưởng tới nghỉ ngơi của Dương Phàm.

Ở trong căn phòng bên cạnh, Du Du ôm gối lặng lẽ khóc cả đêm. Giờ phút này Tần Hinh mới nghĩ tới, rất muốn sang hỏi một chút rốt cục đêm qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng lại không dám động đậy, bởi vì bàn tay của Dương Phàm vẫn nắm chặt lấy một bên bầu vú căng đầy của cô. Thói quen này vẫn không hề thay đổi. Mỗi lần Tần Hinh và Dương Phàm gặp gỡ, khi tỉnh lại đều như thế này.

Phát hiện Dương Phàm thủy chung không hề động một chút nào, Tần Hinh quyết định dậy trước, nhẹ nhàng gỡ bàn tay không ngoan ngoãn trước ngực, lặng lẽ trượt xuống giường. Khi đi ra, Tần Hinh không hề nhận thấy mí mắt Dương Phàm khẽ hé ra một chút.

Khoác hờ một chiếc áo ngủ, Tần Hinh đi ra khỏi phòng ngủ.

Trong một căn phòng khác, Du Du đang ngẩn người đối diện với gương. Sắc mặt tái nhợt tỏ rõ tâm tình rất tệ. Bất cứ người phụ nữ nào xảy ra chuyện thế này đều không thể có tâm tình tốt được. Du Du vẫn không thể hiểu nổi, trong lúc nửa mê nửa tỉnh, làm sao mà người đàn ông đó có thể phân biệt sự khác nhau giữa mình và Tần Hinh.

Cho tới nay, Du Du đều hình dung mình là một người mệnh cao số bạc. Một cô gái xinh đẹp nào cũng thường rất tự tin. Khi còn ở quê, Du Du vẫn là một cô con gái cưng của trời, được mọi người chiều chuộng. Hình thức đẹp, thành tích tốt, thi vào Học viện điện ảnh Bắc Kinh rất thuận lợi. Đang lúc cô cho rằng có thể tự do bay lượn giữa bầu trời thì bị sự thật tàn khốc hắt cho một chậu nước lạnh.

Trước kia, Du Du đều cho rằng những bạn cùng học của mình trang điểm, ăn mặc đẹp vào buổi tối là không đúng. Các cô ấy ra ngoài làm gì, Du Du có mắt, có tai, tự nhiên cũng biết được một phần. Mỗi người đều có quyền lựa chọn cuộc sống của mình. Cho tới giờ Du Du vẫn không hề hối hận vì lựa chọn của bản thân. Cho đến tận khi tốt nghiệp, Du Du vẫn giữ thân mình trong sạch, tuy nhiên điều đó vẫn không thể giúp cô chối bỏ một sự thực mà cô đã nhận ra về lý tưởng bên cạnh mình.

Sau khi gặp Tần Hinh, tình hình của Du Du khá lên một chút. Cô được làm trợ lý cho Tần Hinh, đồng thời cũng được nhận mấy vai phụ như nha hoàn này nọ. Điều này đương nhiên không thể thỏa mãn Du Du. Cho tới nay, Du Du đều nghe nói sau lưng Tần Hinh có người chống đỡ. Mới đầu Du Du vẫn không thể nào tin được, nhưng hôm nay gặp được, đối diện với lời khuyên nhủ kiên trì trả giá của Tần Hinh, cô mới hoàn toàn vỡ òa!

Du Du rõ ràng biết chính mình không có tư cách oán giận, bởi vì bất cứ quyết định nào cũng là do mình tự đưa ra. Nhiều năm vật lộn khiến Du Du nhận thức được một sự thật rõ ràng: từ trước tới giờ, xã hội này chưa bao giờ công bằng. Nếu muốn đi đường tắt, nhất định sẽ phải trả giá gì đó. Từ trong xương tủy mình, Du Du không hề muốn bán nhưng tuổi xuân sẽ dần qua đi trong vòng giải trí này, sự tự tin lúc trước của Du Du cũng dao động theo tuổi tác của cô.

Tần Hinh nhìn thấy chính là hình ảnh một đêm không ngủ, ngồi đối diện trước gương của Du Du. Tiếng bước chân của Tần Hinh cũng không hề khiến Du Du nhúc nhích chút nào. Mãi cho tới khi bàn tay của Tần Hinh nhẹ nhàng đặt lên vai Du Du, cô mới lặng lẽ quay đầu lại, trên khuôn mặt tái nhợt lộ ra một nụ cười chua xót.



- Hinh tỷ, em…Du Du muốn nói gì đó nhưng Tần Hinh lắc đầu cắt lời cô:- Theo quy tắc mà nói, em đã trả giá, em phải được nhận những gì em đáng được hưởng.

Giờ khắc này Du Du nhìn thấy nụ cười tự tin trên mặt Tần Hinh, vẻ hồng hào vì được đầy đủ hơi đàn ông đó khiến sâu trong nội tâm Du Du đột nhiên hơi ghen tị với Tần Hinh. Đàn bà thông qua đàn ông để chinh phục thế giới, như vậy thế giới của mình thì sao? Trong lòng Du Du không hề vui vẻ chút nào, ngược lại đột nhiên nghĩ đến vấn đề này. Người đàn ông đêm qua là thế giới của chính mình sao? Hay là nên cố gắng thêm một chút nữa?

Ý nghĩ này bị Du Du chôn thật sâu trong lòng. Vốn diễn xuất không tồi, Du Du lộ ra vẻ tươi cười, biểu tình rất chân thành, nói với Tần Hinh:- Cảm ơn chị, Hinh tỷ. Em biết đây là bởi vì chị muốn giúp em.

Người chân thành thường hay bị lơ là. Tần Hinh cũng không ngoại lệ.

Dương Phàm nằm ở trên giường châm một điếu thuốc, nghĩ lại chuyện đêm qua, không khỏi thầm cười khổ. Thẳng thắn mà nói, đàn ông đều là có mới nới cũ, Dương Phàm cũng không ngoại lệ. Sờ nắn thân thể trẻ trung của Du Du quả thật có cảm giác khác hẳn. Nhưng đêm qua, Dương Phàm lại lựa chọn cự tuyệt, nguyên nhân rất đơn giản, Dương Phàm rất cẩn thận. Bắc Kinh không thể so với bên ngoài, hơi có chút nhược điểm, nếu lọt vào trong tay người khác, có lẽ chính là tình cảnh vạn kiếp bất phục. Lúc này Dương Phàm chính đang ở vào một thời kỳ ngủ đông, cũng không muốn mạo hiểm vì nữ sắc.

Rời khỏi nhà Tần Hinh, trở lại Viện Khoa học Xã hội thì đã là buổi chiều. Vừa mới vào phòng làm việc, Lý Thắng Lợi đã cười đứng lên báo cáo:- Lãnh đạo, buổi sáng có người tên là Tôn Đăng Khoa tới tìm ngài. Mặt khác có Trương Uy gọi điện thoại tới hỏi, ngài có thời gian nhận lời mời ăn một bữa cơm hay không. Con trai của ông ta là Trương Bình đã có giấy báo sáng nay.

Dương Phàm nhìn biểu tình ra sức của Lý Thắng Lợi, biết người này có lẽ đã được chỗ tốt gì đó của Trương Uy. Trương Uy là lão cáo già, muốn giao hảo với người bên cạnh lãnh đạo thì có quá nhiều thủ đoạn.

- Ừ, cậu gọi điện thoại cho Trương Uy, nói tôi nhận lời.Cho Lý Thắng Lợi gọi cuộc điện thoại này hiển nhiên là cho hắn mở rộng mạng lưới quan hệ ở Bắc Kinh. Lý Thắng Lợi hiểu rõ trong lòng, cũng không nói lời cảm kích mà lặng lẽ lui ra. Đã tới tầm như Dương Phàm, cũng không thích thú gì khi nghe những lời ngon ngọt nữa. Chỉ cần nghiền ngẫm ý đồ của lãnh đạnh, xử lý sự tình cho tốt là được. Tất cả những người đi theo Dương Phàm lăn lộn, có ai bị bạc đãi đâu. Điểm này trong lòng Lý Thắng Lợi hiểu rất rõ.

Dương Phàm đi làm cũng nhàn nhã, việc này chủ yếu cũng là do trước kia Chu Minh Đạo đều phân hết việc cho bên dưới làm. Chỉ cần không có vấn đề gì lớn, Chu Minh Đạo cũng sẽ không nắm lấy. Tóm lại, ngồi trên một vị trí rất thoải mái, Dương Phàm cơ bản không hề có việc gì áp lực cả. Dương Phàm cũng rất kiên nhẫn chờ đợi Phó viện trưởng Mã bên kia, chờ ông ta có câu trả lời thuyết phục.

Ở trong phòng làm việc, chỉnh sửa lại những bản thảo mà Chu Minh Đạo lưu lại, thấy còn một giờ nữa là hết giờ, Dương Phàm thu dọn đồ đạc một chút. Lúc này có tiếng gõ cửa truyền đến, tiếp đó bên ngoài nghe thấy giọng nói khách khí của Tôn Đăng Khoa:- Thư ký Lý, Tứ ca có đây không?

Dương Phàm nghe vậy, không khỏi cảm thấy ngạc nhiên: mình thành Tứ ca của hắn khi nào thế? Cửa phòng mở ra, ánh mắt Tôn Đăng Khoa rất sắc sảo, liếc mắt một cái liền thấy Dương Phàm đang ngồi đó, lập tức tươi cười đi tới.



- Tứ ca, tiểu đệ đến thăm hỏi ngài đây.Thái độ cung kính ngay từ đầu này hơi quá mức một chút, Dương Phàm mỉm cười nhưng trong lòng lại âm thầm đề phòng. Không có việc gì lại tới xum xoe, đâu phải chuyện tốt.

Sau một phen khách khí, vừa mới tiếp đón Tôn Đăng Khoa ngồi xuống thì ngoài cửa lại có người nữa tới. Lần này người tới chính là Trương Uy, phía sau còn có một nam giới cũng trạc tuổi Dương Phàm.

- Phó viện trưởng Dương, có khách à?Trương Uy mỉm cười đứng ở cửa, không có ý tiến vào mà đứng tại chỗ hỏi trước.

- Ai chà, cục trưởng Trương vào đây, mau vào đây, đừng đứng ở cửa thế.Sự xuất hiện kịp thời của Trương Uy khiến trong lòng Dương Phàm âm thầm cao hứng, vừa lúc có cớ từ chối Tôn Đăng Khoa.

Trương Uy mang tới quả nhiên là con trai hắn – Trương Bình. Dương Phàm bắt tay với hai người, thái độ rất thân thiết. Tình cảnh này lọt vào mắt Tôn Đăng Khoa khiến mắt y đảo mấy vòng, cũng không hiểu là đang suy nghĩ gì. Trương Uy biết Tôn Đăng Khoa liền chủ động mỉm cười đi tới giơ tay ra nói:- Tôn thiếu gia cũng ở đây à.

Trước kia Tôn Đăng Khoa cũng đã gặp Trương Uy, trên cơ bản vẫn là duy trì một chút lịch sự, tuy nhiên hôm nay thấy có vẻ như Trương Uy rất quen thân với Dương Phàm, bởi vậy trên mặt cũng khách khí thêm ba phần.

- Cục trưởng Trương cũng đi đường này à? Lên cùng dây với Tứ ca của tôi lúc nào thế?

Lời này của Tôn Đăng Khoa khiến cơ mặt Trương Uy hơi co giật một chút, cũng may thần tình tươi cười của hắn có thể che lấp được. Dương Phàm cười nói rất đúng lúc:- Cục trưởng Trương, tôi đang chờ ngài tới. Hiện giờ đi luôn chứ?

Chỉ một câu nói đã dừng lại toàn bộ những gì mà Tôn Đăng Khoa chuẩn bị sẵn trong lòng. Mặc dù có chút xấu hổ nhưng dù sao cũng không thể mở miệng mời được nữa, đằng nào cũng không còn mặt mũi để nói. Chỉ có điều Tôn Đăng Khoa thầm nghĩ: Trương Uy là người của Hội Giám sát Chứng khoán, hắn thấy mình ở chỗ Dương Phàm, liệu có thể nhắc tới một ít điều gì đó không tốt đẹp cho nhà mình không? Nghĩ tới nghĩ lui, Tôn Đăng Khoa nhớ rằng Trương Uy là một người cẩn thận. Quan hệ của hắn và Tôn Đạo Đức cũng được. Đó chính là một người chuyên tâm làm tốt bổn phận của mình, có lẽ sẽ không làm gì phá hỏng chuyện tốt của nhà mình.

- Tứ ca và cục trưởng Trương có hẹn à? Vậy tôi về trước.Tôn Đăng Khoa thức thời đứng lên cáo từ. Từ điểm này mà nói, sau khi cởi bỏ mặt nạ thì người này cũng không quá đáng ghét.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sỹ Đồ Phong Lưu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook