Chương 573
Đoạn Nhận Thiên Thai
01/04/2013
- Lần này đi thị sát các thành phố bên dưới, tôi quyết định chia giai đoạn. Dù sao trong tỉnh cũng có không ít việc đợi tôi làm. Một tuần, ngày mai là thứ 6, thứ hai tuần sau đi xuống, có lẽ thời gian một tuần là có thể trở về.Dương Phàm nói xong cười cười, bên trong lại có một ý khác, chậm trễ một chút chuyện, chỉ có thể đợi đến khi đó đưa ra một vài điều kiện.
Hác Nam lập tức hiểu rõ ý của Dương Phàm. Dương Phàm không phải không ủng hộ Hác Nam, mà là muốn ở mỗi một vấn đề thể hiện sự quan trọng của bản thân mà thôi. Theo tình hình hội nghị thường ủy tỉnh ủy bây giờ thì thấy, hai “Phong” hợp lực đúng là có thể đấu ngang với Hác Nam, nhưng hợp tác giữa hai vị này cũng không phải một mối quá mật thiết. Trong thời gian Dương Phàm rời đi này chính là hy vọng Hác Nam có thể lợi dụng điểm này để biến tình hình thành cục diện mà Hác Nam hơi chiếm thượng phong một chút, đến lúc đó Dương Phàm cũng có thể xuôi dòng đẩy thuyền. Xét cho cùng, Dương Phàm sẽ không lung tung đặt quân cờ xuống. Chờ khi Dương Phàm trở về, Hác Nam nếu không khống chế được tình hình, ngược lại còn mất khống chế, Dương Phàm dù có tác dụng lớn hơn nữa thì cũng phải xem bản thân Hác Nam. Trong thời gian này cũng đủ Hác Nam đi làm vài công việc. Về phần làm việc gì, vận động ai, Dương Phàm căn cơ còn thấp không quan tâm, ít nhất bây giờ muốn quan tâm cũng không được.
Sau một phen nói chuyện, Dương Phàm ra khỏi phòng làm việc của Hác Nam.
......
Hết giờ làm buổi chiều, Dương Phàm về nhà khách tỉnh ủy. Xe vừa đến sân phát hiện ở cửa xuất hiện một người đàn ông khuôn mặt bình thường, thân hình cao lớn đứng ở đó. Bộ quần áo bảo vệ mà người đàn ông này mặc như quân nhân.
Trong nháy mắt khi Dương Phàm xuống xe, người đàn ông này đã đứng ở cửa xe mà mà đợi. Dương Phàm thầm nghĩ người này tám chín phần mười là cảnh sát vũ trang, Dương Phàm liền cười cười không nói. Người đàn ông đứng nghiêm chào mà nói:- Lưu Vũ Minh – tổng đội cảnh sát võ trang tỉnh báo danh với ngài.
Dương Phàm gật đầu, mặt hơi nghiêm túc, thản nhiên nói:- Ai bố trí cậu?Đây mới là điểm mà Dương Phàm chú ý đến.
- Giám đốc sở Ngụy – sở Công an tỉnh tự mình điểm danh, chỉ thị nhất định phải làm tốt công tác bảo vệ ngài. Lưu Vũ Minh lớn tiếng trả lời, Dương Phàm mặt không chút thay đổi đưa tay ra nói:- Vất vả rồi.
Sau khi bắt tay Dương Phàm đi vào. Tiếu Vũ mặc chiếc áo cộc tay trắng, mặc váy ngắn màu đen cười cười yêu kiều từ trong phòng đi ra, bên hông còn đeo chiếc tạp dề màu hồng nhạt, mái tóc dùng khăn tay buộc lại, không chú ý còn tưởng là người giúp việc.
Tiếu Vũ ăn mặc như vậy càng tôn lên da dẻ trắng nõn, chiếc cổ dài như thiên nga, đôi chân thon dài đi giày cao ngót càng tôn thêm thân hình, rất là hấp dẫn ánh mắt của người ta.
Cho nên mới biết an bài thư ký cuộc sống thực ra chỉ là một mánh lới.
Trong lòng Dương Phàm hiểu rất rõ Tiếu Vũ có thể thỏa mãn tất cả yêu cầu của mình. Nhưng nghĩ đến bộ mặt của Trần Minh Dương, trong lòng Dương Phàm không thể không đề phòng vài phần. Mặc dù bây giờ xem ra Trần Minh Dương không dám có ý đồ gì xấu, nhưng Dương Phàm cũng tuyệt đối không cho người khác cơ hội tính kế mình. Đương nhiên Dương Phàm cũng có thể đuổi Tiếu Vũ đi. Chỉ là cứ như vậy đầu tiên sẽ trực tiếp diệt trừ cơ hội Tiếu Vũ khó khăn lắm mới có được. Thứ hai chính là Trần Minh Dương có thể chuyển sang dựa vào người khác. Thực ra cơ hội này không nhiều khả năng cho mấy. Bởi vờ Trần Minh Dương nhất định là bị ai đó bài trừ ra khỏi ánh mắt, nếu không sẽ không sắp xếp Tiếu Vũ làm thư ký cuộc sống.
Bữa tối Dương Phàm tùy tiện ăn một bát mì ở trong phòng. Sau khi ăn xong Dương Phàm liền ra ngoài sân đi dạo một chút. Dương Phàm có thói quen sống như vậy mà. Hoàn cảnh nhà khách tỉnh ủy rất tốt, từ trong phòng bật điều hòa khá buồn bực đi ra, hưởng thụ cảm giác đi chậm trong ánh hoàng hôn, Dương Phàm cầm khói trong tay nhưng tâm trạng không hề bình tĩnh.
Tỉnh Giang Nam bây giờ thoạt nhìn có tình thế phức tạp hơn mình dự định nhiều. Bí thư tỉnh ủy Hác Nam ngay cả vấn đề nhân sự cũng bị khiêu chiến. Đây tuyệt đối là điều mà Dương Phàm không ngờ được. Từ tình hình hội nghị thường ủy tỉnh ủy có thể thấy, ngoại trừ Dương Phàm, các thường vụ tỉnh ủy khác có lẽ là ba phần thiên hạ, hai người Triệu Phong, Đỗ Trường Phong đã liên hợp lại, qua đó có thể uy hiếp quyền lực của Hác Nam.
Sự xuất hiện của Dương Phàm không thể nghi ngờ đã làm loạn tình hình thăng bằng vi diệu này. Hác Nam bây giờ đúng là cường đại nhất, điều này không thể nghi ngờ. Nhưng bối cảnh của Triệu Phong lại làm Dương Phàm không thể không coi trọng. Khi không đủ lợi ích duy trì, Dương Phàm tuyệt đối không dễ dàng ngã về một phía nào hết.
Cành cây hơi rung lên trong gió, Lưu Vũ Minh đứng cách đó không xa nhìn như tùy ý đứng, giống như một bảo vệ bình thường. Lưu Vũ Minh không thể nghi ngờ là do Hác Nam sắp xếp. Nhưng điều này không thể đả động trái tim cứng rắn của Dương Phàm.
- Không thể dễ dàng tỏ thái độ. Vấn đề thành phố Tam Hà phải kiên trì với nguyên tắc của mình.Trong lòng Dương Phàm thầm hạ quyết định, từ từ xoay người đi về phòng của mình. Dương Phàm bước đi rất nhẹ, tiếng mở cửa dường như cũng không quấy rầy Tiếu Vũ đang lau bàn.
Tiếu Vũ xoay lưng về phía Dương Phàm, cô đang khẽ khom lưng, lưu lại một bóng lưng rõ ràng và đường cong tuyệt đẹp, bộ mông hơi vểnh lên, đôi chân thẳng dài và trắng nõn gần như không thấy khe hở. Tư thế này đã hấp dẫn ánh mắt của Dương Phàm, đồng thời trong lòng Dương Phàm có chút cảm giác khô nóng. Dương Phàm thầm nghĩ cô ả này cứ lắc lư trước mặt mình như vậy, thời gian dài một chút đúng là lo lắng xảy ra chuyện gì đó.
Chôn suy nghĩ này vào trong lòng, Dương Phàm đang định trực tiếp vào phòng nghỉ ngơi, đúng lúc này thắt lưng Tiếu Vũ lại hơi khom xuống một chút, váy ngắn bị kéo lên một chút để lộ ra một vệt viền hoa màu hồng nhạt ở bên trong.
Tim Dương Phàm không khỏi nhảy loạn lên, vội vàng đi nhanh vào phòng. Dương Phàm đóng cửa lại thầm nghĩ xem ra phải gọi Trương Tư Tề đến đây thôi. Nếu không một mình ở tỉnh Giang Nam, vấn đề sinh lý không có con đường chân chính mà giải quyết. Sở dĩ Dương Phàm có suy nghĩ như vậy, hoàn toàn là vì địa vị và hoàn cảnh biến hoá. Dương Phàm không thể không cẩn thận đối mặt với mọi chuyện trước mắt.
Trong nháy mắt khi Dương Phàm đóng cửa, trên mặt Tiếu Vũ đang cúi đầu lau bàn liền lộ ra một tia thất vọng. Tiếu Vũ muốn chủ động một chút nhưng lại không dám, đồng thời Tiếu Vũ lại cảm thấy làm như vậy còn phản tác dụng. Tiếu Vũ cúi đầu nhìn váy ngắn của mình một chút, trong mắt cô lại hiện ra vẻ quyết tâm.
....
Lâm Chí Quốc từ phương xa mà xuống, sau khi xuống khỏi taxi liền trực tiếp đi vào bên trong nhà khách tỉnh ủy. Lâm Chí Quốc vừa thấy Lưu Vũ Minh, ánh mắt không khỏi coi rụt lại, lập tức lộ ra vẻ mặt thân thiết.
Lý Thắng Lợi chờ ở cửa từ xa đã vẫy vẫy tay cười nói:- Chí Quốc, cậu cuối cùng đã tới. Bí thư Dương nhắc tới cậu không chỉ một lần.
Dương Phàm bên trong nghe thấy bên ngoài có động tĩnh liền cười cười một tiếng, tiếp tục cúi đầu xem báo cáo trong tay. Lâm Chí Quốc xuất hiện trước cửa liền lớn tiếng nói:- báo cáo.Dương Phàm lúc này mới bỏ báo cáo trong tay xuống, cười nói:- Xin lỗi đã ảnh hưởng đến tuần trăng mật của cậu.
Trên khuôn mặt cương nghị của Lâm Chí Quốc hơi đỏ lên không nói gì. Dương Phàm cười nói:- Tận dụng thời gian thu xếp một chút, ngày mai chúng ta xuất phát.
Đúng lúc này Tiếu Vũ bưng trà đi vào, thuận miệng nói một câu:- Bí thư Dương, ngài muốn đi đâu?
Dương Phàm hơi nhíu mày, chút không hài lòng trong nháy mắt bị đè xuống, thản nhiên nói:- Tôi muốn xuống thành phố Tam Hà thị sát.Tiếu Vũ nghe xong cao hứng nói:- Vậy tốt quá, nhà của tôi cũng ở thành phố Tam Hà, tôi có thể đi theo về nhà thăm một chút không Phó bí thư Dương.
Dương Phàm đưa mắt nhìn lướt qua Tiếu Vũ, nhìn khuôn mặt đoan trang trẻ tuổi kia, thầm nghĩ cô bé này bình thường cũng không trang điểm, cũng không chủ động quyến rũ mình, rất quy củ, đúng là không tìm được tật xấu nào.
Nghĩ đến đây Dương Phàm gật đầu nói:- Được, tối nay cô thu xếp một chút, ngày mai đi cùng tôi.Dặn xong việc này, mí mắt Dương Phàm một lần nữa nhìn thấy mảnh tuyết trắng trên ngực Tiếu Vũ, trong lòng một lần nữa lại xao động.
Bản thân mình có tật xấu gì, trong lòng Dương Phàm hiểu rất rõ. Dương Phàm xua tay với hai người mà nói:- Hai người ra ngoài đi.
Đuổi hai người này đi, Dương Phàm thở dài một tiếng đi vào toilet, dưới tác dụng của làn nước lạnh mới làm cho nội tâm xao động bình tĩnh lại. Tắm nước lạnh xong, Dương Phàm mặc áo ngủ vào rồi ngồi xuống ghế. Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng cốc cốc.
- Vào đi.
Sau khi cửa mở ra, Tiếu Vũ cười cười đi vào, trực tiếp đi vào trong toilet, rất nhanh ôm quần áo Dương Phàm vừa thay ra muốn mang đi rật. Nói thật ngoại trừ mấy chi tiết nhỏ của Tiếu Vũ, những vấn đề khác Dương Phàm thật ra rất hài lòng.
Tiếng chuông điện thoại di động vang lên, Dương Phàm cầm lên nhìn không ngờ lại là số máy lạ. Không mấy người biết số điện thoại này của Dương Phàm, Dương Phàm suy nghĩ một chút rồi vẫn nghe điện.
- Là Dương Ca sao? Em là Du Du.Bên trong truyền đến giọng nói vui vẻ của Du Du. Trong đầu Dương Phàm liền hiện lên cô gái Du Du có vài phần tương tự Tần Hinh
Hác Nam lập tức hiểu rõ ý của Dương Phàm. Dương Phàm không phải không ủng hộ Hác Nam, mà là muốn ở mỗi một vấn đề thể hiện sự quan trọng của bản thân mà thôi. Theo tình hình hội nghị thường ủy tỉnh ủy bây giờ thì thấy, hai “Phong” hợp lực đúng là có thể đấu ngang với Hác Nam, nhưng hợp tác giữa hai vị này cũng không phải một mối quá mật thiết. Trong thời gian Dương Phàm rời đi này chính là hy vọng Hác Nam có thể lợi dụng điểm này để biến tình hình thành cục diện mà Hác Nam hơi chiếm thượng phong một chút, đến lúc đó Dương Phàm cũng có thể xuôi dòng đẩy thuyền. Xét cho cùng, Dương Phàm sẽ không lung tung đặt quân cờ xuống. Chờ khi Dương Phàm trở về, Hác Nam nếu không khống chế được tình hình, ngược lại còn mất khống chế, Dương Phàm dù có tác dụng lớn hơn nữa thì cũng phải xem bản thân Hác Nam. Trong thời gian này cũng đủ Hác Nam đi làm vài công việc. Về phần làm việc gì, vận động ai, Dương Phàm căn cơ còn thấp không quan tâm, ít nhất bây giờ muốn quan tâm cũng không được.
Sau một phen nói chuyện, Dương Phàm ra khỏi phòng làm việc của Hác Nam.
......
Hết giờ làm buổi chiều, Dương Phàm về nhà khách tỉnh ủy. Xe vừa đến sân phát hiện ở cửa xuất hiện một người đàn ông khuôn mặt bình thường, thân hình cao lớn đứng ở đó. Bộ quần áo bảo vệ mà người đàn ông này mặc như quân nhân.
Trong nháy mắt khi Dương Phàm xuống xe, người đàn ông này đã đứng ở cửa xe mà mà đợi. Dương Phàm thầm nghĩ người này tám chín phần mười là cảnh sát vũ trang, Dương Phàm liền cười cười không nói. Người đàn ông đứng nghiêm chào mà nói:- Lưu Vũ Minh – tổng đội cảnh sát võ trang tỉnh báo danh với ngài.
Dương Phàm gật đầu, mặt hơi nghiêm túc, thản nhiên nói:- Ai bố trí cậu?Đây mới là điểm mà Dương Phàm chú ý đến.
- Giám đốc sở Ngụy – sở Công an tỉnh tự mình điểm danh, chỉ thị nhất định phải làm tốt công tác bảo vệ ngài. Lưu Vũ Minh lớn tiếng trả lời, Dương Phàm mặt không chút thay đổi đưa tay ra nói:- Vất vả rồi.
Sau khi bắt tay Dương Phàm đi vào. Tiếu Vũ mặc chiếc áo cộc tay trắng, mặc váy ngắn màu đen cười cười yêu kiều từ trong phòng đi ra, bên hông còn đeo chiếc tạp dề màu hồng nhạt, mái tóc dùng khăn tay buộc lại, không chú ý còn tưởng là người giúp việc.
Tiếu Vũ ăn mặc như vậy càng tôn lên da dẻ trắng nõn, chiếc cổ dài như thiên nga, đôi chân thon dài đi giày cao ngót càng tôn thêm thân hình, rất là hấp dẫn ánh mắt của người ta.
Cho nên mới biết an bài thư ký cuộc sống thực ra chỉ là một mánh lới.
Trong lòng Dương Phàm hiểu rất rõ Tiếu Vũ có thể thỏa mãn tất cả yêu cầu của mình. Nhưng nghĩ đến bộ mặt của Trần Minh Dương, trong lòng Dương Phàm không thể không đề phòng vài phần. Mặc dù bây giờ xem ra Trần Minh Dương không dám có ý đồ gì xấu, nhưng Dương Phàm cũng tuyệt đối không cho người khác cơ hội tính kế mình. Đương nhiên Dương Phàm cũng có thể đuổi Tiếu Vũ đi. Chỉ là cứ như vậy đầu tiên sẽ trực tiếp diệt trừ cơ hội Tiếu Vũ khó khăn lắm mới có được. Thứ hai chính là Trần Minh Dương có thể chuyển sang dựa vào người khác. Thực ra cơ hội này không nhiều khả năng cho mấy. Bởi vờ Trần Minh Dương nhất định là bị ai đó bài trừ ra khỏi ánh mắt, nếu không sẽ không sắp xếp Tiếu Vũ làm thư ký cuộc sống.
Bữa tối Dương Phàm tùy tiện ăn một bát mì ở trong phòng. Sau khi ăn xong Dương Phàm liền ra ngoài sân đi dạo một chút. Dương Phàm có thói quen sống như vậy mà. Hoàn cảnh nhà khách tỉnh ủy rất tốt, từ trong phòng bật điều hòa khá buồn bực đi ra, hưởng thụ cảm giác đi chậm trong ánh hoàng hôn, Dương Phàm cầm khói trong tay nhưng tâm trạng không hề bình tĩnh.
Tỉnh Giang Nam bây giờ thoạt nhìn có tình thế phức tạp hơn mình dự định nhiều. Bí thư tỉnh ủy Hác Nam ngay cả vấn đề nhân sự cũng bị khiêu chiến. Đây tuyệt đối là điều mà Dương Phàm không ngờ được. Từ tình hình hội nghị thường ủy tỉnh ủy có thể thấy, ngoại trừ Dương Phàm, các thường vụ tỉnh ủy khác có lẽ là ba phần thiên hạ, hai người Triệu Phong, Đỗ Trường Phong đã liên hợp lại, qua đó có thể uy hiếp quyền lực của Hác Nam.
Sự xuất hiện của Dương Phàm không thể nghi ngờ đã làm loạn tình hình thăng bằng vi diệu này. Hác Nam bây giờ đúng là cường đại nhất, điều này không thể nghi ngờ. Nhưng bối cảnh của Triệu Phong lại làm Dương Phàm không thể không coi trọng. Khi không đủ lợi ích duy trì, Dương Phàm tuyệt đối không dễ dàng ngã về một phía nào hết.
Cành cây hơi rung lên trong gió, Lưu Vũ Minh đứng cách đó không xa nhìn như tùy ý đứng, giống như một bảo vệ bình thường. Lưu Vũ Minh không thể nghi ngờ là do Hác Nam sắp xếp. Nhưng điều này không thể đả động trái tim cứng rắn của Dương Phàm.
- Không thể dễ dàng tỏ thái độ. Vấn đề thành phố Tam Hà phải kiên trì với nguyên tắc của mình.Trong lòng Dương Phàm thầm hạ quyết định, từ từ xoay người đi về phòng của mình. Dương Phàm bước đi rất nhẹ, tiếng mở cửa dường như cũng không quấy rầy Tiếu Vũ đang lau bàn.
Tiếu Vũ xoay lưng về phía Dương Phàm, cô đang khẽ khom lưng, lưu lại một bóng lưng rõ ràng và đường cong tuyệt đẹp, bộ mông hơi vểnh lên, đôi chân thẳng dài và trắng nõn gần như không thấy khe hở. Tư thế này đã hấp dẫn ánh mắt của Dương Phàm, đồng thời trong lòng Dương Phàm có chút cảm giác khô nóng. Dương Phàm thầm nghĩ cô ả này cứ lắc lư trước mặt mình như vậy, thời gian dài một chút đúng là lo lắng xảy ra chuyện gì đó.
Chôn suy nghĩ này vào trong lòng, Dương Phàm đang định trực tiếp vào phòng nghỉ ngơi, đúng lúc này thắt lưng Tiếu Vũ lại hơi khom xuống một chút, váy ngắn bị kéo lên một chút để lộ ra một vệt viền hoa màu hồng nhạt ở bên trong.
Tim Dương Phàm không khỏi nhảy loạn lên, vội vàng đi nhanh vào phòng. Dương Phàm đóng cửa lại thầm nghĩ xem ra phải gọi Trương Tư Tề đến đây thôi. Nếu không một mình ở tỉnh Giang Nam, vấn đề sinh lý không có con đường chân chính mà giải quyết. Sở dĩ Dương Phàm có suy nghĩ như vậy, hoàn toàn là vì địa vị và hoàn cảnh biến hoá. Dương Phàm không thể không cẩn thận đối mặt với mọi chuyện trước mắt.
Trong nháy mắt khi Dương Phàm đóng cửa, trên mặt Tiếu Vũ đang cúi đầu lau bàn liền lộ ra một tia thất vọng. Tiếu Vũ muốn chủ động một chút nhưng lại không dám, đồng thời Tiếu Vũ lại cảm thấy làm như vậy còn phản tác dụng. Tiếu Vũ cúi đầu nhìn váy ngắn của mình một chút, trong mắt cô lại hiện ra vẻ quyết tâm.
....
Lâm Chí Quốc từ phương xa mà xuống, sau khi xuống khỏi taxi liền trực tiếp đi vào bên trong nhà khách tỉnh ủy. Lâm Chí Quốc vừa thấy Lưu Vũ Minh, ánh mắt không khỏi coi rụt lại, lập tức lộ ra vẻ mặt thân thiết.
Lý Thắng Lợi chờ ở cửa từ xa đã vẫy vẫy tay cười nói:- Chí Quốc, cậu cuối cùng đã tới. Bí thư Dương nhắc tới cậu không chỉ một lần.
Dương Phàm bên trong nghe thấy bên ngoài có động tĩnh liền cười cười một tiếng, tiếp tục cúi đầu xem báo cáo trong tay. Lâm Chí Quốc xuất hiện trước cửa liền lớn tiếng nói:- báo cáo.Dương Phàm lúc này mới bỏ báo cáo trong tay xuống, cười nói:- Xin lỗi đã ảnh hưởng đến tuần trăng mật của cậu.
Trên khuôn mặt cương nghị của Lâm Chí Quốc hơi đỏ lên không nói gì. Dương Phàm cười nói:- Tận dụng thời gian thu xếp một chút, ngày mai chúng ta xuất phát.
Đúng lúc này Tiếu Vũ bưng trà đi vào, thuận miệng nói một câu:- Bí thư Dương, ngài muốn đi đâu?
Dương Phàm hơi nhíu mày, chút không hài lòng trong nháy mắt bị đè xuống, thản nhiên nói:- Tôi muốn xuống thành phố Tam Hà thị sát.Tiếu Vũ nghe xong cao hứng nói:- Vậy tốt quá, nhà của tôi cũng ở thành phố Tam Hà, tôi có thể đi theo về nhà thăm một chút không Phó bí thư Dương.
Dương Phàm đưa mắt nhìn lướt qua Tiếu Vũ, nhìn khuôn mặt đoan trang trẻ tuổi kia, thầm nghĩ cô bé này bình thường cũng không trang điểm, cũng không chủ động quyến rũ mình, rất quy củ, đúng là không tìm được tật xấu nào.
Nghĩ đến đây Dương Phàm gật đầu nói:- Được, tối nay cô thu xếp một chút, ngày mai đi cùng tôi.Dặn xong việc này, mí mắt Dương Phàm một lần nữa nhìn thấy mảnh tuyết trắng trên ngực Tiếu Vũ, trong lòng một lần nữa lại xao động.
Bản thân mình có tật xấu gì, trong lòng Dương Phàm hiểu rất rõ. Dương Phàm xua tay với hai người mà nói:- Hai người ra ngoài đi.
Đuổi hai người này đi, Dương Phàm thở dài một tiếng đi vào toilet, dưới tác dụng của làn nước lạnh mới làm cho nội tâm xao động bình tĩnh lại. Tắm nước lạnh xong, Dương Phàm mặc áo ngủ vào rồi ngồi xuống ghế. Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng cốc cốc.
- Vào đi.
Sau khi cửa mở ra, Tiếu Vũ cười cười đi vào, trực tiếp đi vào trong toilet, rất nhanh ôm quần áo Dương Phàm vừa thay ra muốn mang đi rật. Nói thật ngoại trừ mấy chi tiết nhỏ của Tiếu Vũ, những vấn đề khác Dương Phàm thật ra rất hài lòng.
Tiếng chuông điện thoại di động vang lên, Dương Phàm cầm lên nhìn không ngờ lại là số máy lạ. Không mấy người biết số điện thoại này của Dương Phàm, Dương Phàm suy nghĩ một chút rồi vẫn nghe điện.
- Là Dương Ca sao? Em là Du Du.Bên trong truyền đến giọng nói vui vẻ của Du Du. Trong đầu Dương Phàm liền hiện lên cô gái Du Du có vài phần tương tự Tần Hinh
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.