Chương 94: Chướng khí mù mịt
Đoạn Nhận Thiên Thai
01/04/2013
Xe Lưu Văn Khởi dù vượt đến đỏ ở trong thành phố cũng không có cảnh sát nào dám nói,hơn nữa tiếng còi cảnh sát chói tai không ngừng vâng lên. Chúc Vũ Hàm ngồi phía sau thúc giục - Nhanh lên, nhanh lên một chút. Dương Phàm cảm thấy xương không có vấn đế gì, chi có chỗ bị đánh đau nhức mà thôi. Thit như bị dao cắt từng miếng một. Chi, em không sao, chạy chậm một chút cho an toàn. Dương Phàm cười khổ an ủi một câu, thân hình hơi chuyển đông thì đau hết ca nữa ngưới, mồ hôi lại ứa đây ra trán. Chúc Vũ Hàm đã hơi bình tĩnh lại, vội vàng giư Dương Phàm lại: Em dùng cử đông, đến bệnh viện ngay thôi. Nói xongChúc Vũ Hàm liếc nhìn Lý Tình Tình, nhỏ giọng nói: - Em đó, sao xúc đông như vậy? Một chút nữa cảnh sát là đến, không phải đỡ phải chịu đau không? Dương Phàm nhin đau, ra vẻ không có việc gì, cười hắc hắc nói: - Lúc em thấy tến măt sẹo kia dựa tay ra sờ măt em, anh rất tức giận. Lúc ấy em chi muốn đánh chết tên kia Nói xong Dương Phàm khế liếc nhìn Lý Tình Tình một cái, vội vàng nói thêm một câu: - Bọn họ dám sàm sỡ với cấp dưới của em, một gậy đã là nhẹ rồi. Em muốn đánh gãy chân nó. Chúc Vũ Hàm không hề do dự nói: - được, không có vấn đế gì. Nói xong liền nói với lái xe: - Phiền anh nói lại ý đó với cục, tốt nhất là dùng bộ đàm báo lại. Lái xe cười khổ, giải thich: - Chúc thị trưởng, thảo luận trên bộ đàm, rất nhiều ngưới có thế nghe được. Chúc Vũ Hàm cũng chi vì lo lăng nên nghe thấy giải thích như vậy cũng cười cười: - Xin lỗi, tôi hồ đồ. Lát nữa anh hăy liến hệ, lập tức đến bệnh viện. Lúc nói chuyện thì đã đến bệnh viện quận y. Tài xế vội vàng xuống mở cửa, giúp đỡ đưa Dương Phàm vào trong bệnh viện rồi mới quay ra xe. Lúc nay bộ đàm vang lên, Lưu Văn Khởi hỏi là bệnh viện nào, ngưới lái xe nhanh chóng báo cáo. Ở lại đó chờ Lưu Văn Khởi. Lưu Văn Khởi hỏi đường,lái xe đã cầm lấy điện thọai gọi tới. Lưu Văn Khởi cầm lấy điện thọai nghe thì mấy hơi nhắn lại, ừ hai tiếng: - Tôi biết rồi. Chúc Đông Phong chi có một ngưới con nay, Lưu Văn Khởi biết rất rõ. Bày giớ Chúc Vũ Hàm đột nhiến có một người em, có lẽ không phải em ruột.Có lẽ là coi như em ruột mà thôi. Nghĩ đến Chúc Đông Phong có thế cắt nhắc Chúc Vũ Hàm làm phó thị Trương thành phố, thì có thế thấy sư yêu thương và che chở của Chúc Đông Phong với Chúc Vũ Hàm.Chúc Vũ Hàm nói thiếu chút nữa bị cưỡng hiếp, tư vết thương của em trai cò ta có thế thấy cưỡng hiếp chưa chắc là thật. Nhưng hành vi sàm sỡ nhất định là có. Chuyện này nếu đế cho Chúc Đông Phong nghe thấy chi sợ là cục trưởng cục cảnh sát cũng bị anh hưởng.Nhất là Trương Khắc Ky, ngưới này là thân tin của mình, không thế không bảo vệ được. Nếu không còn ai nghe mình nữa chứ? Dù như thế nào, Lưu Văn Khởi cảm thấy chi cần làm cho Chúc Vũ Hàm hết giận chuyện này sẽ từ lớn thành nhỏ, những thứ khác tạm thời không cần thiết. Bên phía siêu thị Hưng Long, Chủ Bận Tử vội vàng đi lo tiền. Trương Khắc Kỷ đang đứng hút thuốc cạnh xe nghĩ xem làm như thế nào trảnh được kiếp nay. Điện thọai vang lên là số của Lưu Văn Khởi. Trương Khắc Kỷ lập túc đứng nghiêm, lớn tiếng nói: - Lưu cục, có mệnh lênh gì? Vâng, tôi biết, đảm bảo hoàn thành nhiệm vu. Lời này có y gì? Dương Phàm nói đánh gãy chân, y đã rất rõ ràng. Chúc Vũ Hàm chuyển đến tai Lưu Văn Khởi thì là thêm hai cánh tay nữa. Trương Khắc Kỷ nghe điện biết được yếu cầu của Chúc Vũ Hàm lập tức bỏ thêm một chút. Bộn vệ sĩ bên trong phòng an ninh toàn bộ đánh gãy cả hai chân. Tến măt sẹo thì đến đủi hơn là thêm hai tay nữa. Điều này chắc là làm cho Chúc thị trưởng vưa lòng. Trương Khắc Kỷ thầm nghĩ trong lòng, lên xe trở về cục. Một chiếc xe cảnh sát phía sau áp giải sáu tên vệ sĩ đi theo. Trỏ về cục, Trương Khắc Kỷ sau khi xuống xe lập túc gọi một tến thân tin, nhỏ giọng dặ dò vài câu. Mấy tến vệ sĩ bị đưa vào trong một căn phòng tôi, tến măt sẹo thì bị nhốt vào trong một căn phòng nhỏ. Bên trong có năm cảnh sát đang cười cười độc ác. - Nhanh lên một chút, còn có ba tên nữa. Tến măt sẹo còn chưa kịp phản ứng, miệng đã bị nhét vải, sau đó bốn ngưới đế hắn lại. Trông phòng cấp cúu của bệnh viện, bác sĩ đã kiểm tra xong, măt mày vui vẻ nói: - Chắc không có gì đâu. Xương không gãy. Xem phim chụp xem có bị thương ở chỗ nào nữa không. Lời này làm cho Chúc Vũ Hàm cũng yên tâm hơn. Sau khi cảm ơn bác sĩ rồi quay đầu hỏi Dương Phàm: - Em cảm thấy thế nao? Dương Phàm cố gắng cười: - Tốt hơn rồi. Bác sĩ nhìn Dương Phàm với anh mắt khen ngời, cười nói: - Cậu giỏi lắm. Dương Phàm mặc dù không gãy xương nhưng vết thương trên ngưới rõt cuộc đau như thế nao, bác sĩ hiếu rất rõ. Lúc này ngoài cửa xuất hiện mấy quân nhân, tiến vào lập tức ngẩn ngưới, chi vào Dương Phàm: - Dương Phàm, sao một ngày không thấy mà chú đã như vậy? Dương Phàm thấy là Trương Khải Đức, cười khổ nói: - Trương ca, sao anh lại đến đây? Trương Khắc Kỷ chi vào nữ bác sĩ nói: - Vợ của anh, chị dâu của chú. Anh đến đón chị về. Nói xongcười nói với nữ bác sĩ: - Bà xã, không có vấn đế gì chú? Nữ bác sĩ cười nói: - Xương không gãy. Chăng qua em sợ rằng xương có thế bị rạn. Đối phướng xuống tay rất độc, đây là do dùng còn sắt gây nên. Chúc Vũ Hàm không biết Trương Khải Đức, khách khí cười nói: - Trước hết lấy phim chụp đã. Trương Khải Đức gàt đầu nói: - Đúng đúng, nhanh lấy đi. Nữ bác sĩ đúng lên, đi đến bên cảnh Trương Khải Đức, nhỏ giọng nói: - Đây là Dương Phàm, gì của em gái? Trương Khải Đức khế gật đầu, lộ ra một tia sát khi nói: - Hắc hắc.Cơ hội của em gái đã tới. Em phải hỗ trợ hai ngưới bọn họ đó. Anh đi hỏi thăm một chút tin túc. Tên Trương Gia còn nợ anh, bay giờ mà dám khoanh tay đúng nhìn thì đúng không phải là ngưới. Trương Khải Đức nói xong liến đi tới,đỡ Dương Phàm lên, vưa đi vưa nhỏ giọng hỏi: - Chú mày, như thế nào? Dương Phàm cười khổ kề lại cậu chuyện. Khi nói đến cảnh sát đã nhúng tay vào, Trương Khải Đức mắng ầm lên: - Cảnh sát biết mẹ gì. Ngưới ta có thế mở siêu thị lớn như vậy, sau lưng không có ai mà được sao? Chuyện này chú cứ yên tâm. Anh sẽ giúp chú. Nếu cảnh sát xử lý công bằng thì thôi. Nếu không lão tử phá nát phân cục Tiếu Dao. Trương Khải Đức nói xong không kịp chào từ biệt đã lập tức chạy mất. Dương Phàm gọi mấy câu liến cũng không được. Chúc Vũ Hàm có chút kỳ quái, không khỏi nhỏ giọng hỏi: - Ai đó? Dương Phàm cười khổ nói: - Anh trai của Trương Tư Tế. Lúc nay nữ bác sĩ đã cười cười đi tới, nói: - Đã an bài xong, đi thôi. Dưới sư lo liệu Qúa bác sĩ, tất ca các cách kiem tra đếu được tiến hành một lần, chi còn kém một chút nữa là kiêm tra toàn thân. Dương Phàm cảm thấy có chút quá mức. Nhưng Chúc Vũ Hàm lại rất hài lòng với nữ bác sĩ nay. Bệnh viện quận y thật tốt, hiểu suất cũng cao. Nữ bác sĩ muồn cười cũng không dám cười. Bệnh viên quân y có trách nhiem hơn các bệnh viện khác nhiều. Nhưng hôm nay lại khác, kiểm tra xong, nữ bác sĩ gọi xe tới, mấy ngưới đưa Dương Phàm vào phòng bệnh. Chúc Vũ Hàm thấy là một căn phòng dành cho cán bộ cao cấp trong lòng không khỏi âm thầm cảnh giác. Trương Khải Đức hét lớn, vưa mới đi ra khỏi của bệnh viện đã gàp phải Lưu Văn Khởi. Hai ngưới cũng biết nhau. Lưu Văn Khởi vưa thấy Trương Khải Đức liến gọi: -Chú Trương, thấy chú thật sư tốt qua. Tôi đang định gọi điện cho chú. Trương Khải Đức nhìn Lưu Văn Khởi một cái, bắt tay nói: - Xin lỗi, Lưu cục. Vừa rồi có chuyện xảy ra chuyện, tôi phải về gọi người. Lưu Văn Khởi cũng giợ tay ra bắt tay Trương Khải Đức: - Chờ chút, tôi có thế giúp được gì không? - Anh đã nói vậy thì tôi cũng không khách khí. Lưu Văn Khởi vội vàng nói: - Chúng ta còn cần nói vậy sao? - Là như thế này. Ấn nhân của Trương gia chúng tôi bị vệ sĩ của một siêu thị đánh làm cho tay trái bị thương nặng. Chuyện này không thế cử thế bó qua được. Anh nghĩ coi, xảy ra chuyện ở đây, chúng ta cho dù trình độ không đủ cũng phải nghĩ biện pháp. Xảy ra chuyện ở nơi đây mà truyền ra ngoài thì chúng ta chết. Cho nên tôi định mang mấy anh em đánh gãy chân đám vẽ sĩ kia. Lưu Văn Khởi run lên, trong lòng nói thằng nhóc kia là ai. Trương Khải Đức chính là ngưới đứng đầu của thế hệ này của Trương gia. - Chú đợi chút. Ngưới bị đánh đó có phải gọi là Dương Phàm. Trương Khải Đức sưng sốt nói: - Đúng vậy, sao anh biết? Lưu Văn Khởi cười khổ, kéo Trương Khải Đức lại, nói nhỏ: - Chú đừng đi. Mọi ngưới đã bị dựa về phận cục Tiếu Dao. Tôi đến đây cũng là vì chuyện nay. chú cứ yên tâm. Dương Phàm nay là bà con của Chúc bí thư, gọi con gái Chúc bí thư là chi. Vừa nay Chúc phó thị Trương không ngồi xe tôi mà đến đây, chú không thấy sao? Trương Khải Đức vỗ đầu nói: - Bảo sao lúc tôi tới thay biền số chiếc xe cảnh sát kia quen đến thế, thì ra là xe của anh. Cái nay thì dễ rồi. chúng ta nói đếu là một ngưới. Vừa nay tôi đã bảo vợ bố trí Dương Phàm đến phòng của cán bộ cao cấp. Chuyện ở bệnh viện anh không cần phải lo lăng. Hai chúng ta hãy cũng đến phân cục Tiêu Dao, xem thằng nào dám kiêu ngạo đến thế. Lưu Văn Khởi nghĩ nghĩ, quan binh như Trương Khải Đức không coi lý lẽ vào đâu. Nếu không đế cho hắn biết việc nay xử lý ra sao, hắn sẽ không hề dừng tay. Hắn nếu như xen vào, chuyện nay muốn không thanh lớn cũng khó. Nơi nay dù sao cũng là thanh phố, đám phóng viên có mũi thính hơn chó. Hai người lên xe của Lưu Văn Khởi chay đến phân cục Tiẽu Dao. Phát hiện ra bên trông đang rất náo nhiệt. Không it nhân viện siêu thị đang ngồi đợi lấy khau cùng. Trương Khắc Kỷ nghe nói Lưu Văn Khởi tới. Lúc nay đang ở trong phòng nghe than tin bâm bao tình huống, lap tưc chạy ra, ở xa xa đã kêu lên: - Lưu cục, ngài không phải đến bệnh viện sao? Nói xong lời nay Trương Khắc Kỷ có chút lo lắng trong lòng, chuyện nay nay rất phiền phưc. Lưu cục Trương không tin mình nên mới đến đây xem. Đám vệ sĩ cúa siêu thị Hưng Long đúng là đám phá họai. Chuyện đã xảy ra mấy lần, trước kia cũng có người đến phân cục Tiêu Dao báo án. Nhưng chi dùng biện pháp hành chính mà thôi, không xử phạt nặng. Dù sao sau lưng siêu thị Hưng Long còn có người mà. Chuyện hôm nay đám vệ sĩ làm rất quá đáng. Nếu là người bình thường thì bồi thường mấy trăm đồng là xong. Bay giờ gặp phải chuyện phiền phức nay thì cũng nên thu thập bon chủng. Lưu Văn Khởi lạnh lùng nhìn Trương Khắc Kỷ một cái: - Trương Khắc Ky, không phải tôi muốn đến đây. Chuyện nay đã kinh đông đến quân đội.Trương đại đội trưởng muốn đến tìm hiểu tình hình. Anh nhất đinh phải nói chi tiết, cụ thể. Trương Khắc Kỷ thấy phía sau còn có một đại ta quân đội đi theo, hai chân lap tưc nhũn ra. Thế giới nay đúng là kỳ quai. Người dân sợ cảnh sát, cảnh sát lại sợ quân đội. Người tham gia quân đội đếu là người dân. Cấp dưới của một đại ta, người đếu có súng AK. Quân đội là một hệ thống độc lập, trêu choc vào quân đội thì ốm đòn. Nó́i là người kia bị vệ sĩ đánh, nhưng chuyện này có quan hệ gì với quân đội? Trương Khắc Kỷ đang rất lo lăng, nhỏ giọng nói với Lưu Văn Khởi: -Lưu cục, đám vệ sĩ nay trong quá trình đánh nhau với Dương Phàm cũng đếu đã bị thương. Trông đó có một tên gãy chân gãy tay. Ba tên con lại đếu bị đánh gãy chân. Dương Phàm kia thật biết đánh. Trương Khắc Kỷ trơn mắt há mồm nói dối. Tất ca mọi chuyện đếu là đánh nhau chỉ choe. Dù sao mấy tên vệ sĩ kia bị xử lý như thế nào đếu là do một câu nói của Chúc Vũ Hàm. Trương Khải Đức không hề ngu. Thân hình Dương Phàm mặc dù có chút rắn chắc, nhưng một đánh bốn mà đánh gãy tay chân người đối thu. Điều nay hẳn là do Lưu Văn Khởi làm cho người nào đó xem. Kết quả thuan tiện thể hiện cho mình thay. Các nhân viện vệ sĩ đếu đã bị đánh thanh như vậy. Trương Khải Đức cũng không tiện nói về chuyện nay nữa, chẳng qua đến đây không thể cái gì cũng không làm? Trương Khải Đức hợi suy nghĩ, trừng mắt với Trương Khắc Kỷ nói: - Ông chủ siêu thị đâu? có ở đây không? Vệ sĩ đánh ngưới, ông chủ không thọat khỏi quan hệ. Vệ sĩ đánh ngưới, ông chủ không thể nào không có quan hệ. Tôi muốn xem tên nào lại dung túng cho vệ sĩ cắn ngưới. Trương Khắc Kỷ sớm đóan được đội phương sẽ hỏi cậu nay, cho nên vội vàng chuẩn bị đáp án: - Cái này, ông chủ họ Chủ. ông ta có thái độ làm người cũng được, đã đi lấy tiến, chuẩn bị đưa đến bệnh viện. Đầu tiên phải đảm bảo người bị thương được chữa khỏi. Anh ta nói một lát nữa sẽ quay lại, bay giở đã hơn nữa tiếng, nhiều nhất nữa tiếng nữa là có thể đến nơi. Sau đó tôi sẽ dẫn anh ta đến bệnh viện. Lời nói nay làm Trương Khải Đức muốn phát tác cũng không có biện phap, chi có thể lẩm bâm hai tiếng: - Tôi sẽ ở đây đợi, xem thằng đó bao giờ thì đến. Lưu Văn Khởi lúc nay cũng nói: - Trương Khắc Ky, đám vệ sĩ đó cũng nên đi chưa trị. Chúng ta là cảnh sát, phải chăm lo cho mọi ngưới. Trương Khắc Kỷ làm sao không hiếu được y của Lưu Văn Khởi, vội vàng cười nói: - Xin Lưu cục yên tâm, bay giở đang trong quá trình thâm vấn. Thầm vấn xongsẽ dựa đi. Lời nay có thể nói rất hàm súc, cái gì gọi là thẩm vấn xongthì đưa đi. Đó là cố y làm cho đám vệ sĩ chịu them đau đớn. có trời mới biết thâm văn đến bao giở mới xông. Thâm văn một đêm thì đau một đêm. Trương Khắc Kỷ thầm nghĩ: “Lưu cục, chuyện nay lúc ngài nên hỏi Chúc thị Trương nếu không gãy tay gãy chân mà chữa trị chậm rất khó” Hai người cổ làm ra vẻ chi có một mục đích làm làm cho Trương Khải Đức không có cớ hội tưc giận. Nếu quân đội tham gia vào gây loạn thì chuyện nay không thể dàn xếp được. Phía sau siêu thị Hưng Long, tốt xấu gì cũng là thường úy thanh ủy. Nói đến nước nay, Trương Khải Đức đương nhiên sẽ không làm khó xử cảnh sát nữa. Nhưng thật xả diệu, một cô gái an mặc xinh đẹp, lắc lắc mông chạy vot vào trong nay, tiến lên keo áo một cảnh sát hỏi: - Sao các người lại bắt anh trai tôi vào đây? Còn niêm phong siêu thị Hưng Long lại. Các người thật to gan. Các người mau tha người ra, nếu không tôi tìm lãnh đạo các ngưới. Trương Khải Đức vừa thấy đang vẻ điêu ngoa của cô gái nay, xem ra vẫn lấy siêu thị ra làm chỗ dựa. ông ta vốn đang dịu đi lap tưc lại xám đen. Trương Khải Đức không nói gì mà chi đưa mắt nhìn Lưu Văn Khởi va Trương Khắc Ky. Lưu Văn Khởi mặt âm trầm đi tới, chi vào cô gái đó, lớn tiếng nói: - Cô buông anh ta ra. Tôi chính là lãnh đạo của bon họ. có chuyện gì nói với tôi.Cô gái chi trong nháy mắt thay một cảnh sát hai sao, lap tưc ngây ngẩn ca ngưới, chẳng qua rất nhanh đã ra vẻ đáng thương, dịu đang nói: - Anh là? Lưu Văn Khởi còn chưa nói gì thì ông chủ của siêu thị Chủ Bàn Tử đã thớ hôn hến chạy vào, vưa chay vưa kêu lên: - Bà cô của tôi ơi, sao lại chạy đến đây? Lúc nay Trương Khắc Kỷ cũng đã tới, âm trầm nói: - Chủ Bàn Tử, anh giỏi đó, không ngờ về còn gọi hỗ trợ. Tôi nói hỗ trợ của anh đó, it ra cũng phải giống một chút, một con đàn bà mà cũng gọi. Lời của Trương Khắc Kỷ thưc ra là đang nhắc nhớ Chủ Bàn Tử? cô gái nay chẳng qua chi là đồ chơi của người khac, dựa vào chút sắc đep nên mấy năm qua được người ta tựng hưng, mấy năm nữa sẽ người ta chơi chán sẽ bị vưt đi mà thôi. Lưu Văn Khởi mặt càng đen hơn, hừ một tiếng nhắc nhở Trương Khắc Kỷ: -Anh làm việc như vậy sao? Xử lý xong thì đến văn phòng gặp tôi. Nói xong Lưu Văn Khởi kéo Trương Khải Đức nói: - chú em, chủng ta vào văn phòng ngồi chờ là được. Trương Khải Đức sao có thể chịu đi, chuyện náo loạn nay rõ ràng người phụ nữ kia là lấy cớ.Nếu không Lưu Văn Khởi sao lại muốn Trương Khải Đức đi chư. Trương Khải Đức không âm không dương nói: - Đừng đi. Tôi thật muốn nhìn xem là ai kiệu ngạo như vậy. Đánh người còn dám đến cục cảnh sát làm loạn. Cục cảnh sát các anh nếu không làm gì được cô ta, tôi mang về chiêu đại một chút là được. Trương Khắc Kỷ đau đầu nhức óc, thoáng chút nữa là nổ tung lên. Trong lòng đang chửi tố tống mười tám đới của Chủ Bàn Tử lên. Người phụ nữ kia lúc nay đang hoảng hốt, vội vàng lấy điện thọai ra, bấm số. - Lão Xa, anh trai em anh lo hay không? Anh ây bị cảnh sát bắt. Chủ Bàn Tử không nói được một cậu. cái gì? Cô gái vội vàng quay đầu nhìn Lưu Văn Khởi va Trương Khắc Ky, thay hai người đang nhìn mình đây chậm biếm, vội vàng cúi đầu nói khẽ vào trong may: - Vâng, vâng, em biết. Nhưng dùng chết nhe.... Không biết người bên trong điện thọai đã nói gì làm cho cô gái nay thay đội một trâm tâm mưới độ. Cắt điện thọai liến nhìn Lưu Văn Khởi, tưới cười nói: - Rất xin lỗi, a, lãnh đạo, chuyện này, anh xem... Lưu Văn Khởi cười lạnh vai tiếng, quay đầu lại nhìn Trương Khải Đức, nhỏ giọng nói: - Lão Xa, thường vụ phó thị trưởng. Cũng hiểu biết đó. Trương Khải Đức chán ghét nhìn người phụ nữ kia một cái nói: - Bảo cô ta lap tưc cút đi. Nếu không, hừ hư. Nói xongTrương Khải Đức xoay người đi vào văn phong. cái nay đã rất cho cảnh sát mặt mũi. Lưu Văn Khởi cười lạnh hai tiếng cũng quay đầu đi vào văn phòng. Đêm mùa xuân còn có chút lạnh. Nhưng Chủ Bàn Tử va Trương Khắc Kỷ đầu đây mồ hôi,quên cả lau. Thấy Trương Khải Đức va Lưu Văn Khởi đã đi, Chủ Bàn Tử mới lấy lại bình tĩnh, tất mạnh lên mặt cô gái: - Con đĩ này, mày không phải chi là một con điếm sao? Mày cho mày là ai? Dám đến đây gây sư? Làm hỏng chuyện của ông. Đừng nói là may, mà anh trai mấy tao cũng chém hết. Bên trong văn phong, Trương Khải Đức thay cảnh nay không khỏi cười lạnh hỏi Lưu Văn Khởi: - Lưu cục, chuyện nay là sao nhi? Lưu Văn Khởi cười lạnh nói: - Chủ Bàn Tử là ông chủ siêu thi, lúc trước là một tên lưu mạnh. Nghe người ta nói mấy năm nay bắt đầu kinh doanh nghiêm chinh. cô gái kia chính là em vợ của nó. Chủ Bàn Tử không biết sao lại quen lão Xa, sau đó đưa cô em vợ nay đến ngủ với anh ta. May năm nay Chủ Bàn Tử mở rất nhiều ngành nghề giải trí như cậu lạc bộ, tắm hợi, siêu thi. Rất nhiều chuyện có người đứng sau nên chủng tôi chi có thể mắt nhắm mắt mở. Trương Khải Đức uống một ngụm nước, sau đó nhìn cô gái đang gào khóc bên ngoài: - Mẹ nó. Chỗ các anh đếu là như vậy, chướng khi mù mit.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.