Chương 46: Độc đoán.
Đoạn Nhận Thiên Thai
01/04/2013
"Đội trưởng Trương, phía trước khẳng định có chuyện rồi. Hiện tại không rõ tình huống thế nào, anh lập tức gọi cho thị cục yêu cầu tăng viện, sau đó bật còi báo động lái xe qua đó, nhật định phải đảm bảo an toàn cho các đồng chí bên Vu Thành." Đội trưởng Trương ngoài bốn mươi, mặt đen, râu ria cạo sạch, hai con mắt không quá lớn nhưng nhìn rất có thần, thoạt nhìn thì là một người tài giỏi khôn khéo.
Lúc này đội trưởng Trương cũng không quan tâm ai chỉ huy nữa, lập tức cầm lấy bộ đàm báo cho trung tâm 110, sau đó nói với Dương Phàm:" Tiểu Dương, cậu ở đây đi, để bọn tôi qua đó."
Dương Phàm xua tay nói:" Dù sao cũng cầu viện 110 rồi, để em đi cùng luôn, càng đông người càng tốt. Chúng ta chịu chút khổ cực cũng không sao nhưng tuyệt đối phải bảo vệ sự an toàn của các đồng chí bên Vu Thành."
Ánh mắt của đội trưởng Trương lóe lên chút kinh ngạc, không nói nhiều nữa, để Dương Phàm lên xe, bật còi báo động rồi đi tới. Xe cảnh sát làm người dân sợ hãi, đua nhau nhường đường. Tới phía trước chỉ thấy mấy chục người đang cầm cuốc xẻng, đòn gánh. Họ chặn xe buýt trước cửa nhà máy Tề Nhĩ Đặc thì không nói làm gì, họ còn vây kín xe lại.
Có còn mấy tên thể lực tốt đang bịt cửa xe buýt không cho đóng, còn đang định xông vào trong, Trần Hưng và Viên Diệc Đạo hai người lấy thân lấp cản không cho họ vào mặc dù tay áo đã rách tơi tả.
Xe cảnh sát vừa tới, đám người bao vây xe buýt mới ngừng lại, hai tên đang chặn cửa bị người trong xe thuận thế đẩy ngã, cửa xe buýt cũng được đóng lại một cách thuận lợi.
Đội trưởng Trương xuống xe đầu tiên, đi tới trước cửa xe buýt hét lớn:" Các người muốn làm gì? Gây trở ngại người thi hành công vụ là phạm pháp đó, có phải muốn bị bắt hết hay không?"
Trong đám người có người hét:" Bọn họ ép nhà máy ngừng sản xuất, bọn tôi không có việc làm, không có việc làm đồng nghĩa với không có cơm ăn."
Cả đám người đồng thanh gào lên:" Đúng, không thể để cho họ vào nhà máy."
Dương Phàm lúc này ra sức tách đám người ra, chen tới bên cạnh đội trưởng Trương, cầm lấy cái loa từ trên xe cảnh sát hét:"Các đồng chí, hiện tại trong bệnh viện đang có 54 người dân mắc bệnh, có biết bọn họ bị bệnh gì không? Bệnh ung thư đó! Tôi nghĩ mọi người đại đa số ai cũng biết việc này, rất có khả năng trong số các người còn có người đã khiếu nại lên chính phủ. Vì sao mọi người lại khiếu nại? Không phải là vì nghi ngờ căn nguyên của mầm bệnh là do sự ô nhiễm của Tề Nhĩ Đặc gây nên hay sao? Hiện tại thị ủy còn chưa có xác định vấn đề là xuất phát từ Tề Nhĩ Đặc, cho nên mới phái tổ công tác xuống điều tra. Mọi người ngăn cản như vậy là không quan tâm tới mạng sống của chính mình đó."
Lời nói của Dương Phàm khiến đám người bắt đầu ồn ào, rất nhiều người không tự giác lùi về phía sau.
"Nghe cậu ta nói đi. Cục vệ sinh môi trường thành phố tới điều tra bao nhiêu lần không phải đều không điều tra ra gì hay sao? Để bọn họ vào nhà máy, chúng ta không có việc làm thì ăn bằng gì?" Trong đám người có một người hét lớn, Dương Phàm không chờ cho đám người bị xúi giục, lập tức lấy tay chỉ vào tên đó hét:" Anh kia, chính là anh, đứng ra đây cho tôi. Dám công khai xúi giục quần chúng ngăn cản cán bộ chính phủ thi hành nhiệm vụ. Đừng có chạy, có gan thì đứng ra đây cho mọi người xem rốt cục anh là ai."
Cái gọi là có tật giật mình, Dương Phàm đoán tên đó là người của Tề Nhĩ Đặc, bắt hắn cho mọi người biết rõ có người đang xúi giục họ. Tên đó quả nhiên không dám tiến lên, chen vào đám người không thấy đâu nữa.
Đám người bao vây xe buýt mặc dù còn chưa giải tán hết, nhưng hơn một nửa đã lùi về phía sau, đứng ở xa nhìn về bên này. Lúc này trước cổng nhà máy Tề Nhĩ Đặc còn có mấy chục người cầm cuốc xẻng, Dương Phàm liếc mắt một cái, đám người này chắc hẳn là công nhân nhà máy.
Dương Phàm cười lạnh với đám người ngoan cố cuối cùng này, mắt đảo một vòng, từ từ đi về phía trước, năm cảnh sát bên cạnh cũng đi theo sau, có người còn cầm còng trên tay.
Dương Phàm đi về phía trước, đám người đó lại lùi về phía sau, lúc lùi về tới cổng, trong đó có một người đàn ông mặc tây phục bước ra, đứng sau cổng sắt liên tục hét:" Đang làm gì ở đây đây? Muốn làm phản hả? Giải tán ngay! Giải tán ngay lập tức!"
Người đàn ông trung niên từ đằng sau cổng sắt bước ra, trên tay cầm một bao thuốc tới trước mặt Dương Phàm, mời thuốc nói:" Xin lỗi đồng chí, vừa rôi tôi ở trong nhà máy chỉ huy công nhân bảo dưỡng thiết bị, không biết ngoài cổng phát sinh việc này."
Dương Phàm không nhận thuốc của ông ta, cười lạnh hỏi:" Anh là ai? Triệu Khắc Minh đâu?"
Người đó không có trả lời Dương Phàm ngay, mời mọi người hút nhưng không ai nhận, mới quay lại cười nói:" Hiểu nhầm thôi, đều là hiểu nhầm. Tổng giám đốc Triệu của bọn tôi đi công tác rồi, trước khi đi ông ấy có dặn cho ngừng sản xuất để chỉnh đốn nhà máy, phải phối hợp với các đồng chí của cục vệ sinh môi trường tiến hành điều tra. Nhưng mấy người trên xe hình như không phải là các đồng chí của cục vệ sinh môi trường. Các đồng chí ấy vừa mới rút khỏi nhà mày, tôi nhận mặt được gần hết mà."
Dương Phàm không để ý tới hắn mà hắn nói lại rất kỹ lưỡng, cười bảo:" Không cần biết anh là ai. Hiện tại tôi yêu cầu anh lập tức mở cửa nhà máy, để người của bọn tôi vào, hơn nữa còn phải đảm bảo tuyệt đối không ngăn cản công tác của bọn tôi. Nếu không toàn bộ hậu quả do anh chịu trách nhiệm."
Người đó thấy Dương Phàm không nhượng bộ, ngừng cười, làm vẻ mặt lợn chết không sợ nước sôi nói:" Xin lỗi nha, tổng giám đốc Triệu không có ở đây, tôi không làm chủ được." Nói xong hắn quay lại nhìn đám công nhân đang cầm cuốc xẻng, đòn gánh hét:" Mọi người trông cổng cho kỹ, tôi đi báo cáo với tổng giám đốc Triệu." Nói xong cũng không quan tâm tới Dương Phàm nữa, trực tiếp chuồn vào trong.
Đám công nhân nhận được lệnh, lập tức cầm hàng đứng chặn cổng.
Lúc này Ngô Yến đứng ở cửa xe buýt gọi Dương Phàm:" Dương Phàm ơi."
Dương Phàm quay về trước cửa xe, Ngô Yến mặt trắng bệch tức giận nói:" Vừa rồi Quý thư ký có gọi tới, nói chúng ta tạm thời đừng vào đó vội. Việc này có biến hóa mới, lãnh đạo thỉ uy đang mở cuộc họp để thảo luận."
Dương Phàm vừa nghe xong liền nóng nảy nói:"Xảy ra chuyện gì sao?"
"Hình như sáng nay gia đình của hơn một trăm người bệnh tới chính quyền thành phố, nói không kiện Tề Nhĩ Đặc nữa, còn làm loạn tới hơn nửa tiếng mới giải tán. Hạ thị trưởng đề xuất với Trầm thư ký nói Tề Nhĩ Đặc là đơn vị nộp thuế nhiều nhất thành phố, kiến nghị thị ủy phải đối xử thận trọng."
Dương Phàm nghe xong liền hiểu đại khái, chắc là Tề Nhĩ Đặc lấy tiền bịt mồm gia đình nạn nhân nên họ không kiện nữa, còn bị xúi tới chính quyền thành phố làm loạn.
Ngô Yến thấy Dương Phàm không nói gì, có chút vội vã hỏi:" Dương Phàm à, cậu có chủ ý gì không?"
Dương Phàm nhìn sang Dư Dũng nói:" Dư cục trưởng, anh có cách nào để không cần vào nhà máy cũng có thể điều tra ra vấn đề không?"
Dư Dũng chắc cũng đang rất bực, nhìn nhà máy Tề Nhĩ Đặc một cái nói:" Bọn họ tưởng không cho ta vào nhà máy là ta điều tra không ra vần đề chắc, buồn cười thật."
Dương Phàm gật đầu nói:" Thế thì tốt, đợi lát nữa 110 cho người tới tăng viện, để cảnh sát bảo về còn các anh lập tức bắt đầu công tác. Còn em sẽ gọi hai vị thư ký xin chỉ thị ngay đây, em dám khẳng định Tề Nhĩ Đặc nhất định có vấn đề, nếu không họ sẽ không cản trở như vậy."
Dư Dũng lập tức chia nhân viên làm ba tổ, tổ đầu tiên tới ngọn núi phụ cần tìm mẫu nước và mẫu đất, một tổ khác vào trong làng lấy mẫu nước giếng và mẫu đất, tổ cuối cùng tìm mẫu ở cống thải của nhà máy .
Bên cảnh sát 110 rất nhanh phái tới hai xe cảnh sát, Dương Phàm bàn bạc với đội trưởng Trương một lúc rồi cũng chia cảnh sát thành ba tổ, hộ tống người của cục vệ sinh môi trường Vu Thành triển khai công tác.
Sau khi bố trí xong, Dương Phàm mới gọi điện thoại cho Quý Vân Lâm, Quý Vân Lâm nói:" Dương Phàm à, việc hôm nay cháu có thể bình tĩnh giải quyết, còn dùng cách khuyên người dân rút lui, lập được công lớn rồi đó. Hiện tại xử lý như vậy rất tốt, chú sẽ báo với Trầm thư ký."
Giờ còn chưa tới lúc luận công ban thưởng, Quý Vân Lâm vội cúp máy. Sau khi trực tiếp tới văn phòng của Trầm Minh nói rõ tình huống, Trầm Minh cười lạnh nói:" Tề Nhĩ Đặc khẳng định có vấn đề, đồng chí Dương Phàm mặc dù tuổi còn trẻ nhưng lại rất bình tĩnh đó, nắm bắt được điểm mấu chốt của vấn đề. Vừa rồi Hạ thị trưởng kiến nghị mở cuộc họp ban thường trực để thảo luận vấn đề của Tề Nhĩ Đặc, tôi cho rằng nhất định phải kiên trì điều tra Tề Nhĩ Đặc, cây ngay sẽ không sợ chết đứng."
Hai người họ xem như đã thống nhất được cách giải quyết rồi.
Trong cuộc họp ban thường trực quả nhiên có tranh đấu. Trầm Minh và Quý Vân Lâm kiên quyết yêu cầu tiến hành điều tra Tề Nhĩ Đặc, Hạ Trì Siêu đề nghị cho biểu quyết, kết quả Trầm Minh lần đầu tiên giở thói độc đoán trong cuộc họp, vỗ bàn thật mạnh nói:" Tôi là thư ký thị ủy, việc này tôi có quyền quyết định, tìm không ra vấn đề thì tôi sẽ chịu trách nhiệm."
Quý Vân Lâm nói theo:" Không lâu trước đây, các đồng chí bên cục vệ sinh môi trường Vu Thành đã bị người dân bao vây mà không rõ chân tướng. Xin hỏi các đồng chí, đây là vấn đề có tính chất gì. Tôi phải nhắc nhở một số đồng chí ở đây, các đồng chí không thể đánh mất lập trường và nguyên tắc của một đảng viên đảng cộng sản."
Hai vị thư ký thị ủy thay nhau xung trận, tự nhiên là không có ai phản đối nữa. Lúc quan trọng Hồ Tiến Học vội từ cửa đi vào, sau khi nhỏ giọng lẩm bẩm vào tai Trầm Minh vài câu, Trầm Minh lại vỗ bàn một cái đánh bốp tức giận nói:" Táng tận lương tâm! Nói với các đồng chí cục công an rằng nhất định phải nhanh chóng xử lý vụ án này, tôi sẽ tự mình tham dự."
Nói xong Trầm Minh liếc sang Hạ Trì Siêu. Hạ Trì Siêu đoán ra được đại khái lập tức toàn thân lạnh toát, sắc mặt trắng bệch mà ngồi câm nín.
Sau khi Trầm Minh áp chế khí thế của Hà Trì Siêu, mới dùng giọng âm trầm nói:" Các đồng chí! Vừa rồi đồng chí cục công an vừa mới báo cáo lên một vụ việc khiến người ta đau lòng. Một đám cặn bã xã hội đã ép một cháu gái chưa đủ mười bốn tuổi uống độc phẩm, sau đó thay nhau cưỡng hiếp. Cháu gái này bị xuất huyết nặng, hiện giờ đang cấp cứu trong bệnh viện."
Rắc một tiếng, cây bút trong tay Hạ Trì Siêu bị bẻ gẫy.
Trầm Minh cười lạnh nhìn Hạ Trì Siêu rồi nói:" Tan họp!"
Lúc này đội trưởng Trương cũng không quan tâm ai chỉ huy nữa, lập tức cầm lấy bộ đàm báo cho trung tâm 110, sau đó nói với Dương Phàm:" Tiểu Dương, cậu ở đây đi, để bọn tôi qua đó."
Dương Phàm xua tay nói:" Dù sao cũng cầu viện 110 rồi, để em đi cùng luôn, càng đông người càng tốt. Chúng ta chịu chút khổ cực cũng không sao nhưng tuyệt đối phải bảo vệ sự an toàn của các đồng chí bên Vu Thành."
Ánh mắt của đội trưởng Trương lóe lên chút kinh ngạc, không nói nhiều nữa, để Dương Phàm lên xe, bật còi báo động rồi đi tới. Xe cảnh sát làm người dân sợ hãi, đua nhau nhường đường. Tới phía trước chỉ thấy mấy chục người đang cầm cuốc xẻng, đòn gánh. Họ chặn xe buýt trước cửa nhà máy Tề Nhĩ Đặc thì không nói làm gì, họ còn vây kín xe lại.
Có còn mấy tên thể lực tốt đang bịt cửa xe buýt không cho đóng, còn đang định xông vào trong, Trần Hưng và Viên Diệc Đạo hai người lấy thân lấp cản không cho họ vào mặc dù tay áo đã rách tơi tả.
Xe cảnh sát vừa tới, đám người bao vây xe buýt mới ngừng lại, hai tên đang chặn cửa bị người trong xe thuận thế đẩy ngã, cửa xe buýt cũng được đóng lại một cách thuận lợi.
Đội trưởng Trương xuống xe đầu tiên, đi tới trước cửa xe buýt hét lớn:" Các người muốn làm gì? Gây trở ngại người thi hành công vụ là phạm pháp đó, có phải muốn bị bắt hết hay không?"
Trong đám người có người hét:" Bọn họ ép nhà máy ngừng sản xuất, bọn tôi không có việc làm, không có việc làm đồng nghĩa với không có cơm ăn."
Cả đám người đồng thanh gào lên:" Đúng, không thể để cho họ vào nhà máy."
Dương Phàm lúc này ra sức tách đám người ra, chen tới bên cạnh đội trưởng Trương, cầm lấy cái loa từ trên xe cảnh sát hét:"Các đồng chí, hiện tại trong bệnh viện đang có 54 người dân mắc bệnh, có biết bọn họ bị bệnh gì không? Bệnh ung thư đó! Tôi nghĩ mọi người đại đa số ai cũng biết việc này, rất có khả năng trong số các người còn có người đã khiếu nại lên chính phủ. Vì sao mọi người lại khiếu nại? Không phải là vì nghi ngờ căn nguyên của mầm bệnh là do sự ô nhiễm của Tề Nhĩ Đặc gây nên hay sao? Hiện tại thị ủy còn chưa có xác định vấn đề là xuất phát từ Tề Nhĩ Đặc, cho nên mới phái tổ công tác xuống điều tra. Mọi người ngăn cản như vậy là không quan tâm tới mạng sống của chính mình đó."
Lời nói của Dương Phàm khiến đám người bắt đầu ồn ào, rất nhiều người không tự giác lùi về phía sau.
"Nghe cậu ta nói đi. Cục vệ sinh môi trường thành phố tới điều tra bao nhiêu lần không phải đều không điều tra ra gì hay sao? Để bọn họ vào nhà máy, chúng ta không có việc làm thì ăn bằng gì?" Trong đám người có một người hét lớn, Dương Phàm không chờ cho đám người bị xúi giục, lập tức lấy tay chỉ vào tên đó hét:" Anh kia, chính là anh, đứng ra đây cho tôi. Dám công khai xúi giục quần chúng ngăn cản cán bộ chính phủ thi hành nhiệm vụ. Đừng có chạy, có gan thì đứng ra đây cho mọi người xem rốt cục anh là ai."
Cái gọi là có tật giật mình, Dương Phàm đoán tên đó là người của Tề Nhĩ Đặc, bắt hắn cho mọi người biết rõ có người đang xúi giục họ. Tên đó quả nhiên không dám tiến lên, chen vào đám người không thấy đâu nữa.
Đám người bao vây xe buýt mặc dù còn chưa giải tán hết, nhưng hơn một nửa đã lùi về phía sau, đứng ở xa nhìn về bên này. Lúc này trước cổng nhà máy Tề Nhĩ Đặc còn có mấy chục người cầm cuốc xẻng, Dương Phàm liếc mắt một cái, đám người này chắc hẳn là công nhân nhà máy.
Dương Phàm cười lạnh với đám người ngoan cố cuối cùng này, mắt đảo một vòng, từ từ đi về phía trước, năm cảnh sát bên cạnh cũng đi theo sau, có người còn cầm còng trên tay.
Dương Phàm đi về phía trước, đám người đó lại lùi về phía sau, lúc lùi về tới cổng, trong đó có một người đàn ông mặc tây phục bước ra, đứng sau cổng sắt liên tục hét:" Đang làm gì ở đây đây? Muốn làm phản hả? Giải tán ngay! Giải tán ngay lập tức!"
Người đàn ông trung niên từ đằng sau cổng sắt bước ra, trên tay cầm một bao thuốc tới trước mặt Dương Phàm, mời thuốc nói:" Xin lỗi đồng chí, vừa rôi tôi ở trong nhà máy chỉ huy công nhân bảo dưỡng thiết bị, không biết ngoài cổng phát sinh việc này."
Dương Phàm không nhận thuốc của ông ta, cười lạnh hỏi:" Anh là ai? Triệu Khắc Minh đâu?"
Người đó không có trả lời Dương Phàm ngay, mời mọi người hút nhưng không ai nhận, mới quay lại cười nói:" Hiểu nhầm thôi, đều là hiểu nhầm. Tổng giám đốc Triệu của bọn tôi đi công tác rồi, trước khi đi ông ấy có dặn cho ngừng sản xuất để chỉnh đốn nhà máy, phải phối hợp với các đồng chí của cục vệ sinh môi trường tiến hành điều tra. Nhưng mấy người trên xe hình như không phải là các đồng chí của cục vệ sinh môi trường. Các đồng chí ấy vừa mới rút khỏi nhà mày, tôi nhận mặt được gần hết mà."
Dương Phàm không để ý tới hắn mà hắn nói lại rất kỹ lưỡng, cười bảo:" Không cần biết anh là ai. Hiện tại tôi yêu cầu anh lập tức mở cửa nhà máy, để người của bọn tôi vào, hơn nữa còn phải đảm bảo tuyệt đối không ngăn cản công tác của bọn tôi. Nếu không toàn bộ hậu quả do anh chịu trách nhiệm."
Người đó thấy Dương Phàm không nhượng bộ, ngừng cười, làm vẻ mặt lợn chết không sợ nước sôi nói:" Xin lỗi nha, tổng giám đốc Triệu không có ở đây, tôi không làm chủ được." Nói xong hắn quay lại nhìn đám công nhân đang cầm cuốc xẻng, đòn gánh hét:" Mọi người trông cổng cho kỹ, tôi đi báo cáo với tổng giám đốc Triệu." Nói xong cũng không quan tâm tới Dương Phàm nữa, trực tiếp chuồn vào trong.
Đám công nhân nhận được lệnh, lập tức cầm hàng đứng chặn cổng.
Lúc này Ngô Yến đứng ở cửa xe buýt gọi Dương Phàm:" Dương Phàm ơi."
Dương Phàm quay về trước cửa xe, Ngô Yến mặt trắng bệch tức giận nói:" Vừa rồi Quý thư ký có gọi tới, nói chúng ta tạm thời đừng vào đó vội. Việc này có biến hóa mới, lãnh đạo thỉ uy đang mở cuộc họp để thảo luận."
Dương Phàm vừa nghe xong liền nóng nảy nói:"Xảy ra chuyện gì sao?"
"Hình như sáng nay gia đình của hơn một trăm người bệnh tới chính quyền thành phố, nói không kiện Tề Nhĩ Đặc nữa, còn làm loạn tới hơn nửa tiếng mới giải tán. Hạ thị trưởng đề xuất với Trầm thư ký nói Tề Nhĩ Đặc là đơn vị nộp thuế nhiều nhất thành phố, kiến nghị thị ủy phải đối xử thận trọng."
Dương Phàm nghe xong liền hiểu đại khái, chắc là Tề Nhĩ Đặc lấy tiền bịt mồm gia đình nạn nhân nên họ không kiện nữa, còn bị xúi tới chính quyền thành phố làm loạn.
Ngô Yến thấy Dương Phàm không nói gì, có chút vội vã hỏi:" Dương Phàm à, cậu có chủ ý gì không?"
Dương Phàm nhìn sang Dư Dũng nói:" Dư cục trưởng, anh có cách nào để không cần vào nhà máy cũng có thể điều tra ra vấn đề không?"
Dư Dũng chắc cũng đang rất bực, nhìn nhà máy Tề Nhĩ Đặc một cái nói:" Bọn họ tưởng không cho ta vào nhà máy là ta điều tra không ra vần đề chắc, buồn cười thật."
Dương Phàm gật đầu nói:" Thế thì tốt, đợi lát nữa 110 cho người tới tăng viện, để cảnh sát bảo về còn các anh lập tức bắt đầu công tác. Còn em sẽ gọi hai vị thư ký xin chỉ thị ngay đây, em dám khẳng định Tề Nhĩ Đặc nhất định có vấn đề, nếu không họ sẽ không cản trở như vậy."
Dư Dũng lập tức chia nhân viên làm ba tổ, tổ đầu tiên tới ngọn núi phụ cần tìm mẫu nước và mẫu đất, một tổ khác vào trong làng lấy mẫu nước giếng và mẫu đất, tổ cuối cùng tìm mẫu ở cống thải của nhà máy .
Bên cảnh sát 110 rất nhanh phái tới hai xe cảnh sát, Dương Phàm bàn bạc với đội trưởng Trương một lúc rồi cũng chia cảnh sát thành ba tổ, hộ tống người của cục vệ sinh môi trường Vu Thành triển khai công tác.
Sau khi bố trí xong, Dương Phàm mới gọi điện thoại cho Quý Vân Lâm, Quý Vân Lâm nói:" Dương Phàm à, việc hôm nay cháu có thể bình tĩnh giải quyết, còn dùng cách khuyên người dân rút lui, lập được công lớn rồi đó. Hiện tại xử lý như vậy rất tốt, chú sẽ báo với Trầm thư ký."
Giờ còn chưa tới lúc luận công ban thưởng, Quý Vân Lâm vội cúp máy. Sau khi trực tiếp tới văn phòng của Trầm Minh nói rõ tình huống, Trầm Minh cười lạnh nói:" Tề Nhĩ Đặc khẳng định có vấn đề, đồng chí Dương Phàm mặc dù tuổi còn trẻ nhưng lại rất bình tĩnh đó, nắm bắt được điểm mấu chốt của vấn đề. Vừa rồi Hạ thị trưởng kiến nghị mở cuộc họp ban thường trực để thảo luận vấn đề của Tề Nhĩ Đặc, tôi cho rằng nhất định phải kiên trì điều tra Tề Nhĩ Đặc, cây ngay sẽ không sợ chết đứng."
Hai người họ xem như đã thống nhất được cách giải quyết rồi.
Trong cuộc họp ban thường trực quả nhiên có tranh đấu. Trầm Minh và Quý Vân Lâm kiên quyết yêu cầu tiến hành điều tra Tề Nhĩ Đặc, Hạ Trì Siêu đề nghị cho biểu quyết, kết quả Trầm Minh lần đầu tiên giở thói độc đoán trong cuộc họp, vỗ bàn thật mạnh nói:" Tôi là thư ký thị ủy, việc này tôi có quyền quyết định, tìm không ra vấn đề thì tôi sẽ chịu trách nhiệm."
Quý Vân Lâm nói theo:" Không lâu trước đây, các đồng chí bên cục vệ sinh môi trường Vu Thành đã bị người dân bao vây mà không rõ chân tướng. Xin hỏi các đồng chí, đây là vấn đề có tính chất gì. Tôi phải nhắc nhở một số đồng chí ở đây, các đồng chí không thể đánh mất lập trường và nguyên tắc của một đảng viên đảng cộng sản."
Hai vị thư ký thị ủy thay nhau xung trận, tự nhiên là không có ai phản đối nữa. Lúc quan trọng Hồ Tiến Học vội từ cửa đi vào, sau khi nhỏ giọng lẩm bẩm vào tai Trầm Minh vài câu, Trầm Minh lại vỗ bàn một cái đánh bốp tức giận nói:" Táng tận lương tâm! Nói với các đồng chí cục công an rằng nhất định phải nhanh chóng xử lý vụ án này, tôi sẽ tự mình tham dự."
Nói xong Trầm Minh liếc sang Hạ Trì Siêu. Hạ Trì Siêu đoán ra được đại khái lập tức toàn thân lạnh toát, sắc mặt trắng bệch mà ngồi câm nín.
Sau khi Trầm Minh áp chế khí thế của Hà Trì Siêu, mới dùng giọng âm trầm nói:" Các đồng chí! Vừa rồi đồng chí cục công an vừa mới báo cáo lên một vụ việc khiến người ta đau lòng. Một đám cặn bã xã hội đã ép một cháu gái chưa đủ mười bốn tuổi uống độc phẩm, sau đó thay nhau cưỡng hiếp. Cháu gái này bị xuất huyết nặng, hiện giờ đang cấp cứu trong bệnh viện."
Rắc một tiếng, cây bút trong tay Hạ Trì Siêu bị bẻ gẫy.
Trầm Minh cười lạnh nhìn Hạ Trì Siêu rồi nói:" Tan họp!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.