Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 195: háo sắc, háo dục

Đoạn Nhận Thiên Thai

01/04/2013

Trang Tiểu Lục đột nhiên hạ giọng, tiến lên hạ giọng nói:- Phó bí thư Dương, nếu anh thích mấy cô này, tối nay tôi bảo mấy cô ấy lên phòng anh nhé?Tuy nói không to nhưng bốn cô gái bên cạnh nhất định có thể nghe thấy loáng thoáng.

Dương Phàm theo bản năng nhìn nhìn bốn cô gái đối diện, không hề thấy vẻ ngượng ngùng bì mà ngược lại chính là ánh mắt mong chờ. Vừa nhìn thấy, một chút cảm giác vô sỉ trong lòng Dương Phàm liền biến mất, đột nhiên cảm thấy đây là một lần giao dịch, mà mấy cô gái này có lẽ đã quen với loại giao dịch này, thậm chí còn hy vọng có cơ hội được giao dịch.

Giờ khắc này Dương Phàm cảm giác chẳng có gì để nói, lương tâm cũng chẳng còn sót lại chút nào.

Dương Phàm hơi cười khổ, nói khẽ với Trang Tiểu Lục:- Anh muốn hại chết tôi à?

Trang Tiểu Lục lập tức ra vẻ bừng tỉnh, vỗ trán cười nói:- Đúng đúng, tôi hồ đồ. Tôi hiểu nỗi băn khoăn của anh, đến lúc đó tôi sẽ bố trí cách khác, cam đoan không cho Tần Hinh biết.

Rõ ràng là Trang Tiểu Lục hiểu lầm ý của Dương Phàm nhưng Dương Phàm cũng lười không muốn giải thích với y, chỉ quay người chậm rãi đi ra cửa. Khi đi tới cửa, Dương Phàm hơi bất ngờ khi thấy ở phòng bên cạnh, Tần Hinh đang đứng tựa cửa nhìn lại, thấy Dương Phàm đi ra lập tức cười tươi như hoa.

- Hôm nay không phải đi diễn sao?Dương Phàm rõ ràng là biết rõ rồi nhưng vẫn hàm hồ hỏi. Tần Hinh cười gật đầu, khi Dương Phàm đi tới trước mặt thì hạ giọng nói:- Vào ngồi chứ?

Dương Phàm lắc đầu nói:- Không được, tôi còn phải đi xử lý mấy việc. Mẹ tôi đến đây, trưa nay tôi phải ăn cơm với mẹ.

Tần Hinh hơi thất vọng nhưng lập tức kinh ngạc hỏi:- Bá mẫu đến sao? Vậy em cũng phải đến thăm mới đúng.

Dương Phàm không ngờ cô nàng lại muốn theo, hơi sửng sốt suy nghĩ một chút rồi nói:- Có lẽ thôi đi, tôi sợ mẹ hiểu lầm.Ý hiểu lầm mà Dương Phàm nói chính là nói rõ lòng mình. Vẻ mặt Tần Hinh thoáng hiện lên một tia lo lắng và ai oán.

Dương Phàm cười gật gật đầu, bước nhanh xoay người đi xuống lầu. Đạo diễn Trang Tiểu Lục muốn xuống cùng nhưng lại không dám, chỉ tiến tới trước mặt Tần Hinh cười lấy lòng hỏi:- Tiểu Tần, phó bí thư Dương nói gì thế?

Sự ai oán trong lòng Tần Hinh lập tức biến thành tức giận, trừng mắt nhìn Trang Tiểu Lục nói:- Anh hỏi nhiều vậy làm gì? Có phải muốn biết cả việc trên giường của chúng tôi hay không? Muốn biết chi tiết hả?

Trang Tiểu Lục lập tức trợn mắt há hốc mồm. Tần Hinh đóng cửa vào phòng, y vẫn còn đứng ngẩn người ở đó. Hồi lâu sau, y mới căm giận nhìn cửa phòng Tần Hinh, hạ giọng nói:- Con ** này, cứ giả bộ thanh khiết…

Dương Phàm trở lại phòng, Dương Lệ Ảnh đang nhàm chán xem TV, trên bàn dọn đồ ăn vẫn còn nóng. Thấy Dương Phàm đã trở lại, Dương Lệ Ảnh tắt TV đứng lên nói:- Vừa mới nhìn thấy con lên lầu lúc nãy, có chuyện gì à?

Dương Phàm cười giải thích:- Một đoàn làm phim của lão nhị Trần gia tới đây quay, nhờ con chiếu cố một chút.

Dương Lệ Ảnh vừa nghe liền tinh thần tỉnh táo, ánh mắt sáng lên nói:- Quay phim à? Mẹ chưa bao giờ được xem người ta quay phim đâu. Có thể đi theo họ xem một chút được không? Ở một mình trong khách sạn chán chết đi được.

Thấy vẻ háo hức của mẹ, Dương Phàm hơi hối hận khi nói ra chuyện này. Tuy nhiên ngẫm lại thấy đúng là Dương Lệ Ảnh ở một mình trong phòng khá nhàm chán, Dương Phàm liền cười nói:- Để con gọi bọn họ hỏi một chút, xem ngày mai họ sẽ quay ở đâu.

Dương Phàm cầm lấy điện thoại phòng, gọi nhân viên:- Tiểu Diệp à? Phiền cô lên lầu ba mời đạo diễn Trang và Tần Hinh tới phòng tôi một chút.

Treo điện thoại, Dương Lệ Ảnh chậc chậc hai cái nói:- Con trai, hiện giờ con càng ngày càng có kiểu cách lãnh đạo rồi đó.

Dương Phàm sửng sốt một chút, lập tức cười khổ nói:- Mẹ à, đừng bêu xấu con như thế chứ. Tốt xấu gì thì hiện giờ con cũng đang là phó bí thư huyện đó.

- Dù là lãnh đạo gì thì con vẫn là con trai của mẹ.Dương Lệ Ảnh căn bản không hề kiêng nể chút nào.

Hai mẹ con nói chuyện một lúc thì Trang Tiểu Lục và Tần Hinh đi vào. Khi nhìn thấy Dương Lệ Ảnh, hai người liền ngây ngẩn cả người.

- Đây là… chị của phó bí thư Dương phải không?Trang Tiểu Lục phản ứng rất nhanh, Dương Phàm và Dương Lệ Ảnh có hình thức khá giống nhau.

- Cháu chào bá mẫu!Tần Hinh thì đã được Dương Phàm nói là mẹ đến nên sau khi kinh ngạc thì chào hỏi không hề sai.

Thấy Tần Hinh chào hỏi như vậy, Trang Tiểu Lục lập tức phản ứng, vỗ trán nói:- Ồ, bá mẫu thật sự là rất trẻ đẹp, tôi cũng bị nhìn lầm.Phải nói, Trang Tiểu Lục cũng đã hơn ba mươi tuổi, gọi một tiếng bá mẫu mọi người nghe có vẻ không được tự nhiên cho lắm.

Dương Phàm cũng lười sửa, người như Trang Tiểu Lục thật sự không thể để cho hắn có cơ hội với cao lên được.

- Mời ngồi. Ngày mai mấy người đi quay phim à?

Trang Tiểu Lục vội vàng nói:- Ngày mai chúng tôi sẽ tới thôn Quả Phụ để quay cảnh ngoài trời.

- Là thôn Bài Phường!Tần Hinh bổ sung.

Dương Phàm gật gật đầu tỏ vẻ đã biết:- Thế này, mẹ tôi muốn đi theo xem, không phiền mấy người chứ?

- Không phiền toái, không phiền toái, cầu còn không được ấy chứ!Trang Tiểu Lục nịnh nọt cười nói.

Dương Lệ Ảnh vẫy Tần Hinh lại nói:- Cô em, lại đây.

Tần Hinh sợ hãi nhìn nhìn Dương Phàm, nhìn thái độ của hắn, lúc này mới có gan ngồi xuống bên cạnh Dương Lệ Ảnh. Dương Lệ Ảnh đánh giá Tần Hinh từ trên xuống dưới, sau đó đột nhiên tỏ vẻ ngạc nhiên vui mừng nói:- Tôi nghĩ cô là Hiểu Tình trong phim “Tuổi dậy thì”. Ô, phim đó hay lắm, tôi thích cô diễn lắm.



Đang ăn cơm, Dương Phàm chợt như bị sét đánh, thầm nhủ tại sao lại quên mất tính cách ham mê xem phim của mẹ cơ chứ? Thất sách quá. Khó trách vừa nghe thấy có quay phim là mẹ liền đòi đi xem.

Tần Hinh cũng không dám nói chuyện, bình thường vốn đã e lệ, giờ trước mặt mẹ của Dương Phàm lại càng không dám tỏ vẻ gì.

- Bá mẫu quá khách khí, cháu diễn không được tốt lắm.

Vừa thấy mẹ có ý tiếc là gặp gỡ quá muộn, Dương Phàm vội vàng ho khan nói:- Con ăn xong rồi, cho người tới dọn bát đũa nhé.

Trang Tiểu Lục và Tần Hinh vội vàng đứng dậy cáo từ. Dương Lệ Ảnh cũng đứng lên nói:- Con cứ nghỉ trưa đi. Mẹ mang cô em Hiểu Tình này vào phòng nói chuyện.

Thế giới này có hai người yêu cầu mà Dương Phàm không thể cự tuyệt, một là Chu Minh Đạo, người kia chính là mẹ.

Dương Phàm không nói gì, Dương Lệ Ảnh lôi kéo Tần Hinh đi vào phòng. Trang Tiểu Lục cũng khẩn trương rút lui. Sau khi nhân viên thu dọn bát đũa, Dương Phàm nằm lăn ra giường, trong lòng cười khổ không ngừng. Trời mới biết hai người phụ nữ này ở cạnh nhau có thể nói những chuyện gì.

Vừa mới nằm xuống một lát thì chuông cửa lại vang lên. Dương Phàm đứng lên mở cửa, Hiểu Vân cười hì hì tiến vào nói:- Mẹ cậu đến đây à? Mấy ngày nay tôi ở Uyển Lăng lo xử lý vụ tiêu thụ ô tô, chưa kịp tới thăm bá mẫu một chút.

Dương Phàm nằm lăn ra giường, châm một điếu thuốc nói:- Đúng vậy, vừa rồi vào phòng nói chuyện với một nữ diễn viên rồi. Chị có muốn vào giúp vui không?

Hiểu Vân cười ha hả nói:- Không được à?

Dương Phàm hơi bực mình, xua tay nói:- Muốn đi hãy mau lăn đi, tự bố trí cho mình một thân phận. Tôi không giới thiệu đâu.

Hiểu Vân chu mỏ hừ một tiếng, nháy mắt đã biến mất không thấy bóng dáng.

Buổi chiều vừa tới văn phòng, nhận được thông báo của Giang Tâm Hà, ngày mai cục Du lịch có hội nghị công tác, Dương Phàm cần tham dự. Thời gian gần đây, Hồng Thành Cương có chút ý phủi tay tránh khỏi vị trí làm chủ, trên cơ bản không hề tỏ thái độ làm chủ việc gì. Dương Phàm nói với Giang Tâm Hà:- Hội nghị này sao lại cần tôi đi vậy? Không phải có phó chủ tịch phụ trách sao?

Giang Tâm Hà dường như hơi sợ Dương Phàm, vội vàng cười giải thích:- Giữa trưa, cục Du lịch thị gọi điện di động cho trưởng phòng Đỗ Khả Tư, nói là phải phát triển du lịch trọng điểm ở Vĩ Huyền, phải báo cáo kế hoạch tại văn phòng thị để duyệt dự án.

Dương Phàm thầm nhủ, nhanh quá nhỉ, bản lĩnh thay đổi sắc mặt của mấy người này quả thật là quá thành thạo.

- Cụ thể còn nói gì nữa không?Dương Phàm hỏi thêm.

Giang Tâm Hà khẩn trương cười nói:- Trưởng phòng Đỗ báo cáo là ngày mai, các lãnh đạo chủ chốt của thị cục đều đến, cho nên hy vọng anh có thể tham dự hội nghị.

Xét về cấp bậc, Dương Phàm đúng là không bằng một cục trưởng của thị, tham dự hội nghị này coi như là được ưu đãi một cấp. Dương Phàm gật gật đầu cười nói:- Tôi biết rồi, cô đi đi.

Đuổi Giang Tâm Hà đi, Dương Phàm gọi điện cho Mẫn Kiến, nói tình hình hội nghị ngày mai.

- Ha ha, lão Tương làm việc nhanh thật. Gần đây cục Du lịch quả thật có quỹ đặc biệt, tôi bên này còn chưa thả ra.Mẫn Kiến không khoe rõ thành tích nhưng ý tứ đã rất rõ ràng, chuyện mà Dương Phàm nói đã được xử lý rất tốt, chẳng những xử lý tốt mà còn xử lý đủ đẹp. Khi nói đến còn ra vẻ không thèm để ý.

Có thể được thị duyệt dự án đương nhiên là rất tốt, Dương Phàm cũng hiểu là Mẫn Kiến dốc rất nhiều sức lực nên cảm kích nói:- Tôi sẽ không nói lời khách khí, hôm nào tôi xin mời cơm.Thời tiết nóng quá, cắt điện thoại, Dương Phàm hơi lười biếng xem công văn một hồi, không ngờ muốn ngủ. Sau khi rửa mặt cho tỉnh táo một chút, Dương Phàm tiếp tục xem tài liệu. Kỳ thật, đọc tài liệu là một loại khổ hình, chữ nghĩa chính trị luôn khô khan, nếu muốn thấu triệt tinh thần của văn bản thì phải thực tế nhiều.

Đang đọc văn bản của tỉnh công bố việc tuyển sinh viên về nông thôn làm cán bộ, điện thoại lại vang lên, Dương Phàm nhẹ nhàng nói:- A lô, ai đó?

- Phó bí thư Dương, tôi Dư Phượng Hà đây. Vừa rồi nhận được điện thoại của cục Du lịch, nói là dự án của chúng ta ở đây đã được duyệt, sẽ xây dựng một khu thắng cảnh. Tôi gọi điện đến báo cáo một chút.Giọng nói của Dư Phượng Hà có vẻ cảm kích và kính nể.

Dương Phàm không hề có chút kiêu căng, chỉ thản nhiên cười nói:- Tôi biết rồi, sau này xã của mấy người phải nỗ lực nắm bắt công tác này, phát triển sự nghiệp du lịch của toàn huyện, có một sự mở đầu thật tốt.

Dư Phượng Hà khẩn thiết nói:- Phó bí thư Dương, nói thật lòng, tôi rất kính nể anh. Trước kia, có vị lãnh đạo nào mà không hô mấy tiếng, phát triển sự nghiệp du lịch, nhưng chân chính bắt tay vào làm thì chỉ có anh. Nói thật, đúng là trước kia tôi không xem trọng hạng mục này.

Dương Phàm cười nói:- Mọi việc đều phụ thuộc vào nỗ lực của con người. Chỉ cần trong lòng đứng đắn, nếu thực sự muốn làm thì chẳng có chuyện gì là không làm được.

Dư Phượng Hà gật gật đầu nói:- Tôi nhớ kỹ.

Buông điện thoại, trong lòng Dương Phàm dâng lên một cảm xúc khó tả. Kỳ thật mình cũng chẳng làm gì, tuy nhiên chỉ cần việc làm mang lại lợi ích thực tế cho dân chúng, sẽ có người nhớ rõ điểm tốt của mình.

Sáng sớm hôm sau, cũng không biết ba người phụ nữ làm thế nào mà đi cùng với nhau, Hiểu Vân, Tần Hinh và Dương Lệ Ảnh cùng đi xuống chỗ đoàn làm phim. Dương Phàm vội vàng đi làm, còn phải tới cục Du lịch để họp. Vừa mới tới dưới cửa cơ quan thì đụng ngay Hạ Tiểu Bình.

- Phó bí thư Dương, nghe nói mẹ anh tới, sao không xin nghỉ phép để phục vụ mẹ?

Dương Phàm cười nói:- Tôi đã xin nghỉ nửa ngày rồi. Hiện giờ công việc bề bộn như vậy, đành phải để mẹ tôi đi chơi vậy.

Hạ Tiểu Bình có chút cảm khái nói:- Thật tâm mà nói, nếu mỗi một cán bộ đều có thể làm được như anh, ngày Vĩ Huyền bay cao cũng chẳng còn xa nữa.

Nói chuyện với nhau hai câu, Dương Phàm vội vàng tới cục Du lịch, vừa tới dưới lầu, Đỗ Khả Tư đã mang theo hai nhân viên tươi cười đứng đón, giơ tay ra từ rất xa, nói:- Chào phó bí thư Dương!



Sau khi bắt tay chào hỏi xong, Dương Phàm hỏi:- Các đồng chí của cục đâu? Đã tới chưa?

Đỗ Khả Tư khẩn trương giải thích:- Vẫn còn cách giờ họp nửa tiếng, vừa rồi cục trưởng Tương đã gọi điện thoại tới, nói sẽ tới luôn bây giờ.

Dương Phàm và phó chủ tịch huyện Biện Vĩ Cường cùng chờ đoàn xe của cục ở dưới lầu. Không tới năm phút, hai chiếc xe ô tô đi vào.

Tương Bình xuống xe, vừa thấy Dương Phàm lập tức vẻ mặt tươi cười, bước nhanh tới giơ tay ra từ xa, không hề có một chút thái độ nào của cấp trên đối với cấp dưới. Rất nhiều người ở đây nhìn thấy cảnh này đều trợn mắt cứng lưỡi.

Dương Phàm nhìn như khách khí nhưng thủy chung vẫn giữ một vẻ thản nhiên. Sau khi bắt tay nói hai câu, Dương Phàm nhìn lướt qua một phụ nữ đi cùng ở phía sau, cười lạnh hỏi:- Vị này chính là chánh văn phòng Cung của các anh nhỉ?

Cung Thúy Trân thực ra hình thức rất bình thường nhưng có đôi ngực rất to và cặp mông cũng rất lớn, thuộc dáng người rất có sức cuốn hút đối với đàn ông. Thái độ cười lạnh hỏi của Dương Phàm khiến trái tim Tương Bình lập tức đập mạnh lên, thầm nhủ đừng gây loạn ở đây chứ.

- Ha hả, phó bí thư Dương, sắp đến giờ họp rồi.Vừa nói, Tương Bình vừa nháy mắt với Cung Thúy Trân, ra hiệu cho cô ta lùi ra sau một bước, đừng tiến lên đây chướng mắt.

Khổ nỗi người phụ nữ này lại có lòng tự tin rất lớn, tự cho rằng mình rất đẹp có thể làm chủ mọi việc, không phát hiện ánh mắt của Tương Bình, ngược lại còn tiến lên giơ tay cười nói:- Phó bí thư Dương tuổi trẻ đầy hứa hẹn ngưỡng mộ đại danh đã lâu.

Trước mặt mọi người, Dương Phàm giả vờ như không thấy người phụ nữ này giơ tay ra, quay người nói:- Thời gian không còn sớm nữa, sắp tới giờ họp rồi.Nói xong, Dương Phàm lững thững đi vào trong, để lại Cung Thúy Trân xấu hổ không ngừng đứng ngây ra đó.

Trong quan trường, thể diện lớn hơn hết thảy, hạ thấp thể diện một người như vậy có thể xem như đã kết thù hận lớn, Dương Phàm làm như vậy là hận người đàn bà này không thức thời, chẳng lẽ cô không biết chuyện gì sao? Lại còn muốn tiến lên nói chuyện, không thu thập cô chẳng qua là vì nể mặt Mẫn Khiến một chút mà thôi.

Tương Bình hung hăng trừng mắt nhìn Cung Thúy Trân, hừ một tiếng bước nhanh theo đi lên. Cung Thúy Trân đứng tại chỗ, có thể nói là xấu hổ và giận dữ không chịu nổi, trong lòng không có chút biện pháp nào cả, chỉ có thể tự trách mình không thức thời, bàn tay thò ra quá dài.

Trong hội nghị, Tương Bình đại biểu cho cục Du lịch của thị, biểu dương bộ máy lãnh đạo của Vĩ Huyền đã coi trọng sự nghiệp du lịch, lại nói tới tầm quan trọng của du lịch trong việc phát triển kinh tế. Tương Bình nói hơn một giờ, Dương Phàm đi lên phát biểu chỉ đơn giản chừng năm phút đã đi xuống, tuy nhiên năm phút này lại bao gồm những nội dung rất tinh túy, đầu tiên là yêu cầu đối với công tác, tiếp theo là nhấn mạnh trách nhiệm của lãnh đạo các cấp, cuối cùng là cảm ơn thị cục đã duy trì.

Tương Bình cũng hơi kinh ngạc vì bài phát biểu ngắn gọn của Dương Phàm, sau khi lén hỏi Đỗ Khả Tư, được nghe Đỗ Khả Tư trả lời:- Nếu anh ở Vĩ Huyền lâu, anh cũng sẽ quen với những bài phát biểu ngắn gọn của phó bí thư Dương. Hiện giờ ở Vĩ Huyền, cứ đến lượt phó bí thư Dương phát biểu là mọi người đều đặc biệt vỗ tay nhiệt liệt.

Buổi chiều, Tương Bình mang theo đội ngũ xuống xã đi khảo sát thực địa, Dương Phàm không đi cùng mà để Biện Vĩ Cường. Vừa kết thúc hội nghị, Dương Phàm liền vội vàng bỏ của chạy lấy người, ngay cả cơm trưa cũng không tham dự. Tương Bình hoàn toàn hiểu biểu hiện của Dương Phàm, trong lòng vẫn chưa hoàn toàn bình ổn, tuy nhiên cảm thấy có thể tham dự hội nghị cũng là đã rất nể mặt mình rồi.

Trên đường xuống xã, Tương Bình nhận được điện thoại của phòng Tài vụ, nói là khoản tiền lần trước bị tắc giờ đã được chuyển, một khoản tiền khác cũng đã được cấp. Khoản tiền khác này chính là tiền dùng để khai phá và phát triển dự án mới. Tương Bình âm thầm tính toán xem phải dùng khoản tiền này thế nào, có lẽ phải hỏi ý kiến Dương Phàm một chút. Tuy rằng số tiền này không nhiều nhưng cũng cần phải tỏ vẻ thành ý mới được.

Sau khi Tương Bình đi tới xã Thỏ Lĩnh, kiểm tra cảnh quan xong liền tỏ vẻ phải mạnh mẽ phát triển dự án du lịch, phải chi từ quỹ đặc biệt. Không tới nửa giờ, việc này đã được truyền tới tai Dương Phàm.

Dương Phàm nhận được cuộc điện thoại hưng phấn của Dư Phượng Hà nhưng vẫn thản nhiên cười nói:- Mới chỉ một triệu, có gì mà kích động? Giữ thật chặt số tiền đó, đừng để cho mấy thằng nhóc ở phòng Du lịch huyện sờ vào.

Dư Phượng Hà có chút cảm khái nói:- Đúng vậy, hiện tại là tiền từ trên rót xuống, giống như một miếng bánh lớn, lúc nào cũng có những bàn tay muốn thò vào.

So sánh này khiến Dương Phàm mỉm cười, tâm tình khá tốt nói:- Vậy cô cứ mang theo một con dao, ai thò tay vào liền chặt ngay.

Câu nói này của Dương Phàm chẳng khác nào cho Dư Phượng Hà một viên thuốc an thần, chỉ cần làm tốt công tác, tôi sẽ làm chỗ dựa cho cô.

Dư Phượng Hà không khỏi cảm kích nói:- Phó bí thư Dương, không phải tôi nịnh anh, nhưng đúng là đi theo anh làm việc gì, tôi cũng cảm thấy rất hăng say.

Dương Phàm mỉm cười nói:- Không cần nói vô nghĩa như vậy làm gì, cứ làm tốt mọi việc, cho tôi được nở mày mở mặt là tốt rồi.

Tương Bình thực sự là một người rất thức thời, không tới tìm Dương Phàm để lôi kéo làm quen. Nếu Mẫn Kiến buông tay, thuyết minh sự tình đã có chuyển biến, việc tiếp theo là phải xem mình làm thế nào, nói nhiều cũng chỉ là vô nghĩa. Trở lại Uyển Lăng, Tương Bình phải nắm chặt việc này, nắm chặt liên hệ với Mẫn Kiến, nhìn xem khi nào thì tiện mời Dương Phàm đi ăn cơm để xin lỗi.

Dương Phàm tan sở trở về khách sạn, vừa mở cửa đi vào đã thấy ba người phụ nữ đang có vẻ rất vui. Dương Phàm cười khổ một chút nói:- Mọi người cứ tiếp tục, đừng quản tôi.Nói xong Dương Phàm buông cặp, quay người đi ra cửa. Khi đi tới chỗ lễ tân, Hiểu Vân chạy đuổi theo Dương Phàm, hạ giọng nói:- Cô bé Tần Hinh kia rất được đó. Hình như cậu chưa động vào cô ta hả?

Dương Phàm liếc Hiểu Vân một cái nói:- Tôi không phủ nhận mình háo sắc một chút, nhưng háo sắc và háo dục là khác nhau! Người háo sắc thì đa tình, người háo dục thì bạc nghĩa. Chị cảm thấy tôi là một người bạc tình bạc nghĩa sao? Chị cảm thấy tôi nên lên giường với những phụ nữ đẹp sao?

Hiểu Vân nghe xong không khỏi lộ vẻ vui sướng nói:- Tôi biết cậu không phải loại người như vậy. Đừng để tâm nhé, người ta chỉ tò mò thôi mà. Một cô gái xinh đẹp như vậy mà không ngờ cậu lại không chịu động vào. Tôi thấy cô ấy rõ ràng là có ý lấy lòng mẹ cậu.

Hiểu Vân nói khá hàm súc, ý tứ là Tần Hinh hy vọng có thể có gì đó chính thức với Dương Phàm. Dương Phàm nghe là hiểu, không khỏi cười khổ nói:- Đừng xem người ta như vậy, đàn bà đã dính vào vòng luẩn quẩn đó bề ngoài nhìn thì tươi sáng nhưng đau khổ ngầm thì ai biết. Tôi không phủ nhận có rất nhiều người rất thích thú việc đó, thậm chí còn hy vọng thông qua giao dịch để đổi lấy nhiều cơ hội hơn. Nhưng xét về căn nguyên, những phụ nữ đó đều chỉ là những kẻ đáng thương thôi. Chẳng lẽ chị chỉ muốn giao dịch mà không muốn nghĩ tới cảm xúc của đàn ông sao?

Dương Phàm nói xong chậm rãi ngồi ở lan can hành lang. Đôi mắt Hiểu Vân ngập nước, nếu không phải đang ban ngày, có lẽ đã lao tới ôm lấy Dương Phàm mà cắn loạn một hồi rồi.

- Cậu là người tốt, tuy rằng hơi háo sắc một chút. Hì hì.Hiểu Vân lau nước mắt, nhìn ra nơi khác, hạ giọng nói.

Dương Phàm lập tức lắc đầu cười khổ nói:- Không cẩn thận là bị người ta lừa đấy.

Hiểu Vân nhìn xem bốn phía không có ai liền bước tới đấm cho Dương Phàm một cái nói:- Cậu thật đáng ghét, buổi tối tôi sẽ tìm cậu.Nói xong lắc mông quay người đi luôn.

Dương Phàm còn chưa hút xong điếu thuốc, Dương Lệ Ảnh và Tần Hinh đã đi ra, cười hì hì nói với Dương Phàm:- Con trai, Tần Hinh nói Vĩ Huyền có một cửa hàng ăn rất không tồi, muốn mang mẹ đi, con đi chứ?

Dương Phàm khẩn trương đứng lên nói:- Con không đi được, làm việc cả ngày mệt quá không muốn động đậy nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sỹ Đồ Phong Lưu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook