Chương 536: Hiếu tử
Đoạn Nhận Thiên Thai
01/04/2013
Trần Chính Hòa đưa mắt nhìn Dương Phàm một chút, sau khi ánh mắt hai bố con giao nhau, Trần Chính Hòa gật đầu khen ngợi Dương Phàm, dùng ánh mắt tỏ vẻ ủng hộ Dương Phàm. Sau đó Trần Chính Hòa quay đầu lại nhỏ giọng nói với Dương Lệ Ảnh:- Ân tình của Chu lão đối với Dương Phàm còn sâu hơn biển. Con nếu không như vậy thì không xứng ở đây.
Dương Lệ Ảnh trong lúc nhất thời không biết nói gì, một lúc sau mới lẩm bẩm nhỏ giọng nói:- Em là đau lòng cho con mình mà. Sau khi con đến đây chưa rơi giọt nước mắt nào, vẫn cứ nhịn như vậy, sắp nhịn hết nổi rồi.Dương Lệ Ảnh vừa nói liền thất thanh mà khóc, quay đầu lại không dám nhìn khuôn mặt tái nhợt không một chút máu của Dương Phàm nữa.
Dương Phàm đang không ngừng đáp lễ người đến viếng hơi nhíu mày lại, trên mặt vẫn duy trì vẻ thành kính, dựa theo lễ tiết mà đáp lại, chỉ là động tác đáp lễ hơi chậm một chút mà thôi.
Trời dần dần tối đen, khi cơm tối vang lên coi như lễ viếng dừng lại một chút. Dương Phàm có thể tạm thời nghỉ ngơi, ngồi bên cạnh mà thở hổn hển. Dương Lệ Ảnh đau lòng bưng trà đến, Dương Phàm cầm lấy rồi nở nụ cười khó khăn, đưa tay cầm tay mẹ rồi nhỏ giọng nói:- Con không sao, trẻ tuổi có thể chịu đựng được.
Hai lão Trần Trương đã có điểm không chịu được nữa, người già cho dù ngồi im một chỗ cũng sẽ mệt mỏi. Uống trà xong Dương Phàm đi tới nhỏ giọng nói với hai lão:- Hai ông về nghỉ ngơi đi, đã ở đây cả ngày rồi, nơi này có bọn con.Hai ông lão cố chấp lắc đầu.
Lúc này Trương Tư Tề dáng vẻ vội vàng xuất hiện, thấy Dương Phàm, Trương Tư Tề vội vàng đi lên, cầm tay Dương Phàm mà nhỏ giọng nói:- Em đến Tây Bắc thăm anh hai, em vừa mới về.
Dương Phàm gật đầu tỏ vẻ hiểu, nhỏ giọng nói:- Em khuyên hai ông về đi. Hai ông mệt cả ngày rồi.
Trương Tư Tề vội vàng đi tới khuyên bảo, thêm cả Dương Lệ Ảnh đứng bên khuyên, cuối cùng hai ông lão coi như chịu rời đi. Trước khi đi hai ông lão long trọng cúi đầu ba lần trước di thể của Chu lão gia tử. Vẻ mặt Trần lão gia tử bình thường rất nghiêm khắc, bây giờ lại đang rơi lệ, ngẩng đầu thở dài một tiếng mà nói:- Lão Chu, lão đi trước một bước rồi, đi rất tốt.
Một câu nói đơn giản mà chua xót, nói hết tình nghĩa đã trải qua mưa gió trong mấy chục năm qua.
- Lão Chu, chờ chúng tôi.Trương đại tướng chống gậy khàn khàn kêu lên một tiếng.
Hai lão đi rồi, Dương Phàm ăn một chút gì đó. Theo trời tối đen, dòng người đến phúng viếng lại dần dần nhiều lên, Dương Phàm lấy lại tinh thần, tiếp tục nghĩa vụ của một người con.
Cửa được xốc lên, một cơn gió lao vào trong. Dương Phàm không khỏi rùng mình một chút, Chu Dĩnh lảo đảo chạy vào, vừa chạy vừa khóc, trong miệng còn kêu lên:- Gia gia, sao người lại đi như vậy.Tiếng khóc như xé gan xé ruột, người nghe thấy không khỏi buồn bã rơi lệ.
Xuất hiện phía sau Chu Dĩnh là một đôi vợ chồng trung niên mặt ngân ngấn lệ. Dương Phàm nhìn thấy rõ, nhận ra bọn họ là người trong bức ảnh treo ở phòng khách, con trai cả của Chu lão, bố mẹ Chu Dĩnh, đang làm việc ở đại sứ quán Trung Quốc tại nước R.
Chu Dĩnh quỳ gối trước mặt di thể của Chu lão mà khóc lớn, Dương Phàm không đành lòng nhìn thấy, khẽ quay mặt đi. Thấy Dương Phàm đang mặc đồ hiếu của người con, Chu Quý Bình con trai Chu lão đi tới trước mặt Dương Phàm, mặt đầy cảm kích mà nói:- Vất vả rồi, chú thay mặt lão gia tử cảm ơn cháu.Vừa nói hai vợ chồng muốn quỳ với Dương Phàm.
Dương Phàm vội vàng đưa tay ra cản, nhưng không ngăn được. Dương Phàm không dám nhận hai vợ chồng quỳ với mình, Dương Phàm vội vàng quỳ xuống rồi nói:- Cô, chú, tuyệt đối không được làm như vậy. Nếu tính ra thì cháu là đời cháu của thầy, cháu làm hiếu tử đưa người lần cuối cũng là chuyện lên làm.
Không khí trong Linh đường theo sự xuất hiện của nhà Chu Quý Bình mà trở nên đau thương. Người một nhà thay đồ tang, thay thế vị trí hiếu tử của Dương Phàm. Dương Phàm không cởi hiếu phục mà đi tới trước mặt Chu Dĩnh, nhỏ giọng khuyên Chu Dĩnh vẫn luôn khóc:- Đừng quá đau lòng, cả đời này của ông luôn thanh nhàn, đi cũng rất bình yên, không có gì nuối tiếc cả.
...
Tang lễ xong xuôi đã là chuyện một tuần sau đó. Lễ đưa tiễn Chu lão rất long trọng, người đưa tiễn lên đến mấy ngàn. Sau một tuần vất vả, Dương Phàm đã rất mệt, trên mặt gầy đi một vòng, xương đã hơi nhô ra.
Hôm đưa Chu lão về nơi an nghỉ cuối cùng, Dương Phàm về đến nhà liền ngã xuống giường mà ngủ, vừa thức dậy thì đã là trưa ngày hôm sau. Mở mắt, vừa mới động một chút thì Trương Tư Tề vẫn ngồi chờ ở bên cạnh đã phát hiện ra. Trương Tư Tề cười cười đi tới ngồi bên cạnh Dương Phàm mà nhỏ giọng nói:- Anh dậy rồi sao, người của Chu gia đã đợi trong phòng khách một lúc.
Nghe được Trương Tư Tề nói là người Chu gia mà không phải Chu Dĩnh, Dương Phàm ít nhiều có chút kỳ quái. Sau khi vội vàng đi rửa mặt, Dương Phàm ra phòng khách. Hai vợ chồng Chu Quý Bình đã chờ ở đây. Khi thấy Dương Phàm, hai vợ chồng Chu Quý Bình đứng lên hơi cúi đầu rồi nói:- Cháu trong thời gian qua đã rất vất vả.
Dương Phàm vội vàng nói:- Không sao ạ, đây là điều mà cháu nên làm.Dương Phàm vội vàng cúi đầu lại với hai người. Có mối quan hệ không thể nói rõ với Chu Dĩnh, hắn thật sự không dám nhận cái lễ này, càng đừng nói Dương Phàm cũng không có ý kể công. Dương Phàm quả thật cảm thấy việc này nên làm.
- Trong những di vật của lão gia tử, cô chú phát hiện ra cái này, cháu xem một chút.Chu Quý Bình đưa một phong bì cho Dương Phàm. Dương Phàm cầm lấy mở ra xem, tờ giấy bên trong chỉ viết một câu:- Dương Phàm, thời gian gần đây thầy cảm thấy không tốt lắm, chắc là đại hạn sắp buông xuống với thầy. Nếu như thầy thật sự phải đi, em thay thầy sửa lại văn kiện này.
Mấy chữ ngắn ngủi, chữ viết cũng không còn sức lực như trước, có lẽ khi sức khỏe của Chu lão gia tử không được tốt nên viết như vậy. Dương Phàm cầm bức thư, nước mắt mấy ngày nay hắn cố gắng áp chế bây giờ đã không khống chế được nữa, nước mắt trào mi, rơi xuống tờ giấy, làm cho chữ viết của Chu lão gia tử trở nên mơ hồ.
- Xem ra lão gia tử tin tưởng cháu nhất. Ý của ông là chỉ có cậu mới có tư cách kế thừa y bát của ông.Chu Quý Bình cũng không khuyên Dương Phàm không khóc. Mấy ngày nay, Chu Quý Bình thấy một Dương Phàm rất kiên cường, nước mắt lúc này làm cho Dương Phàm trở nên sinh động. Có lẽ lúc trước nhịn khóc là vì lo liệu hậu sự cho lão gia tử.
Vội vàng lau loạn nước mắt, gật đầu nói:- Cháu biết rồi, cháu xin nghỉ nửa tháng, ngày mai cháu đi xem một chút.
Hai vợ chồng Chu Quý Bình cáo từ rời đi, Dương Phàm đưa ra đến cửa. Xe Hồng kỳ của Trần lão gia tử tiến vào. Dương Phàm vội vàng đi tới đón. Trần lão gia tử có chút run rẩy từ trên xe đi xuống, thấy Dương Phàm, trên mặt lão gia tử không khỏi lộ ra một nụ cười hiếm thấy.
- Có một chuyện muốn bàn với cháu.Trần Lão Gia tử ngồi xuống liền trực tiếp nói ra, giọng nói mặc dù là ngang hàng, nhưng Dương Phàm không dám thất lễ, cung kính gật đầu nói:- Xin ông cứ nói.
- Chuyện cháu đến Khu tự trị Thiên Vực, lão Chu phản đối. Trong này cũng có việc do Chúc Đông Phong đẩy đưa, nguyên nhân rất phức tạp. Bây giờ có một cơ hội, cháu quay về Bắc Kinh, đến Viện khoa học xã hội Bắc Kinh đảm nhiệm chức phó bí thư Đảng ủy kiêm phó viện trưởng, chủ trì công việc.Trần Lão Gia tử vừa nói ra lời này, Dương Phàm liền hiểu được ảo diệu trong đó. Ít nhất trước khi Dương Phàm rời khỏi, Viện khoa học xã hội Bắc Kinh sẽ không có người giữ chức viện trưởng.- Ở lại Bắc Kinh thì không phải không được, chẳng qua có phải quá đột nhiên không ông?Dương Phàm không thể hồ đồ mà nhận an bài như vậy, tự nhiên muốn Trần lão gia tử cho một lời giải thích hợp lý.
Trần lão gia tử khẽ cau mày, dường như không muốn giải thích. Có chút Trần lão gia tử nhỏ giọng nói:- Tình hình có chút phức tạp. Cháu đầu tiên lấy cớ bị mệt xin phép đi. Ông đã chuẩn bị giấy chứng minh bị bệnh cho cháu, đầu tiên nghỉ ngơi trước một tháng.
Mặc dù Trần lão gia tử làm như vậy có chút độc đoán, nhưng sau chuyện Chu lão gia tử qua đời, sâu trong lòng Dương Phàm có một cảm giác dù như thế nào cũng không thể trái ý Trần lão gia tử, không thể để Trần lão gia tử không hài lòng. Cho nên Trần lão gia tử mặc dù không giải thích rõ ràng, Dương Phàm cũng không kiên trì, chỉ hơi nặng nề gật đầu nói:- Cháu thấy cứ xin nghỉ đi, xin nghỉ một tháng, dù sao cháu cũng thấy bên Khu tự trị Thiên Vực không đúng lắm.
Trần lão gia tử trầm ngâm một chút gật đầu không nói gì. Trần lão gia tử đưa tay ra cầm lấy gậy, Dương Phàm vội vàng đi tới dìu Trần lão gia tử đứng lên. Đưa Trần lão gia tử ra ngoài lên xe. Bữa tối Trần Chính Hòa trở về. Khi người nhà ngồi cùng nhau ăn cơm, Trần Chính Hòa nhìn lướt qua Dương Phàm đang yên lặng rồi nói:- Ăn xong thì vào phòng làm việc của bố nói chuyện một lúc, bố có trà và thuốc xịn.
Trong thư phòng đã đặt bàn cờ, Trần Chính Hòa ngồi ngay ngắn trước bàn cờ, mặt mang theo nụ cười thản nhiên, đưa tay chỉ vào vị trí đối diện mà nói:- Đến làm ván.
Dương Phàm cũng đã lâu rồi không chơi cờ vây, đối với yêu cầu này của Trần Chính Hòa, Dương Phàm mặc dù không có tâm trạng chơi cờ, nhưng vẫn không từ chối, lặng lẽ ngồi xuống trước mặt, tiện tay cầm lấy thuốc trên bàn mà châm hút.
Dương Lệ Ảnh trong lúc nhất thời không biết nói gì, một lúc sau mới lẩm bẩm nhỏ giọng nói:- Em là đau lòng cho con mình mà. Sau khi con đến đây chưa rơi giọt nước mắt nào, vẫn cứ nhịn như vậy, sắp nhịn hết nổi rồi.Dương Lệ Ảnh vừa nói liền thất thanh mà khóc, quay đầu lại không dám nhìn khuôn mặt tái nhợt không một chút máu của Dương Phàm nữa.
Dương Phàm đang không ngừng đáp lễ người đến viếng hơi nhíu mày lại, trên mặt vẫn duy trì vẻ thành kính, dựa theo lễ tiết mà đáp lại, chỉ là động tác đáp lễ hơi chậm một chút mà thôi.
Trời dần dần tối đen, khi cơm tối vang lên coi như lễ viếng dừng lại một chút. Dương Phàm có thể tạm thời nghỉ ngơi, ngồi bên cạnh mà thở hổn hển. Dương Lệ Ảnh đau lòng bưng trà đến, Dương Phàm cầm lấy rồi nở nụ cười khó khăn, đưa tay cầm tay mẹ rồi nhỏ giọng nói:- Con không sao, trẻ tuổi có thể chịu đựng được.
Hai lão Trần Trương đã có điểm không chịu được nữa, người già cho dù ngồi im một chỗ cũng sẽ mệt mỏi. Uống trà xong Dương Phàm đi tới nhỏ giọng nói với hai lão:- Hai ông về nghỉ ngơi đi, đã ở đây cả ngày rồi, nơi này có bọn con.Hai ông lão cố chấp lắc đầu.
Lúc này Trương Tư Tề dáng vẻ vội vàng xuất hiện, thấy Dương Phàm, Trương Tư Tề vội vàng đi lên, cầm tay Dương Phàm mà nhỏ giọng nói:- Em đến Tây Bắc thăm anh hai, em vừa mới về.
Dương Phàm gật đầu tỏ vẻ hiểu, nhỏ giọng nói:- Em khuyên hai ông về đi. Hai ông mệt cả ngày rồi.
Trương Tư Tề vội vàng đi tới khuyên bảo, thêm cả Dương Lệ Ảnh đứng bên khuyên, cuối cùng hai ông lão coi như chịu rời đi. Trước khi đi hai ông lão long trọng cúi đầu ba lần trước di thể của Chu lão gia tử. Vẻ mặt Trần lão gia tử bình thường rất nghiêm khắc, bây giờ lại đang rơi lệ, ngẩng đầu thở dài một tiếng mà nói:- Lão Chu, lão đi trước một bước rồi, đi rất tốt.
Một câu nói đơn giản mà chua xót, nói hết tình nghĩa đã trải qua mưa gió trong mấy chục năm qua.
- Lão Chu, chờ chúng tôi.Trương đại tướng chống gậy khàn khàn kêu lên một tiếng.
Hai lão đi rồi, Dương Phàm ăn một chút gì đó. Theo trời tối đen, dòng người đến phúng viếng lại dần dần nhiều lên, Dương Phàm lấy lại tinh thần, tiếp tục nghĩa vụ của một người con.
Cửa được xốc lên, một cơn gió lao vào trong. Dương Phàm không khỏi rùng mình một chút, Chu Dĩnh lảo đảo chạy vào, vừa chạy vừa khóc, trong miệng còn kêu lên:- Gia gia, sao người lại đi như vậy.Tiếng khóc như xé gan xé ruột, người nghe thấy không khỏi buồn bã rơi lệ.
Xuất hiện phía sau Chu Dĩnh là một đôi vợ chồng trung niên mặt ngân ngấn lệ. Dương Phàm nhìn thấy rõ, nhận ra bọn họ là người trong bức ảnh treo ở phòng khách, con trai cả của Chu lão, bố mẹ Chu Dĩnh, đang làm việc ở đại sứ quán Trung Quốc tại nước R.
Chu Dĩnh quỳ gối trước mặt di thể của Chu lão mà khóc lớn, Dương Phàm không đành lòng nhìn thấy, khẽ quay mặt đi. Thấy Dương Phàm đang mặc đồ hiếu của người con, Chu Quý Bình con trai Chu lão đi tới trước mặt Dương Phàm, mặt đầy cảm kích mà nói:- Vất vả rồi, chú thay mặt lão gia tử cảm ơn cháu.Vừa nói hai vợ chồng muốn quỳ với Dương Phàm.
Dương Phàm vội vàng đưa tay ra cản, nhưng không ngăn được. Dương Phàm không dám nhận hai vợ chồng quỳ với mình, Dương Phàm vội vàng quỳ xuống rồi nói:- Cô, chú, tuyệt đối không được làm như vậy. Nếu tính ra thì cháu là đời cháu của thầy, cháu làm hiếu tử đưa người lần cuối cũng là chuyện lên làm.
Không khí trong Linh đường theo sự xuất hiện của nhà Chu Quý Bình mà trở nên đau thương. Người một nhà thay đồ tang, thay thế vị trí hiếu tử của Dương Phàm. Dương Phàm không cởi hiếu phục mà đi tới trước mặt Chu Dĩnh, nhỏ giọng khuyên Chu Dĩnh vẫn luôn khóc:- Đừng quá đau lòng, cả đời này của ông luôn thanh nhàn, đi cũng rất bình yên, không có gì nuối tiếc cả.
...
Tang lễ xong xuôi đã là chuyện một tuần sau đó. Lễ đưa tiễn Chu lão rất long trọng, người đưa tiễn lên đến mấy ngàn. Sau một tuần vất vả, Dương Phàm đã rất mệt, trên mặt gầy đi một vòng, xương đã hơi nhô ra.
Hôm đưa Chu lão về nơi an nghỉ cuối cùng, Dương Phàm về đến nhà liền ngã xuống giường mà ngủ, vừa thức dậy thì đã là trưa ngày hôm sau. Mở mắt, vừa mới động một chút thì Trương Tư Tề vẫn ngồi chờ ở bên cạnh đã phát hiện ra. Trương Tư Tề cười cười đi tới ngồi bên cạnh Dương Phàm mà nhỏ giọng nói:- Anh dậy rồi sao, người của Chu gia đã đợi trong phòng khách một lúc.
Nghe được Trương Tư Tề nói là người Chu gia mà không phải Chu Dĩnh, Dương Phàm ít nhiều có chút kỳ quái. Sau khi vội vàng đi rửa mặt, Dương Phàm ra phòng khách. Hai vợ chồng Chu Quý Bình đã chờ ở đây. Khi thấy Dương Phàm, hai vợ chồng Chu Quý Bình đứng lên hơi cúi đầu rồi nói:- Cháu trong thời gian qua đã rất vất vả.
Dương Phàm vội vàng nói:- Không sao ạ, đây là điều mà cháu nên làm.Dương Phàm vội vàng cúi đầu lại với hai người. Có mối quan hệ không thể nói rõ với Chu Dĩnh, hắn thật sự không dám nhận cái lễ này, càng đừng nói Dương Phàm cũng không có ý kể công. Dương Phàm quả thật cảm thấy việc này nên làm.
- Trong những di vật của lão gia tử, cô chú phát hiện ra cái này, cháu xem một chút.Chu Quý Bình đưa một phong bì cho Dương Phàm. Dương Phàm cầm lấy mở ra xem, tờ giấy bên trong chỉ viết một câu:- Dương Phàm, thời gian gần đây thầy cảm thấy không tốt lắm, chắc là đại hạn sắp buông xuống với thầy. Nếu như thầy thật sự phải đi, em thay thầy sửa lại văn kiện này.
Mấy chữ ngắn ngủi, chữ viết cũng không còn sức lực như trước, có lẽ khi sức khỏe của Chu lão gia tử không được tốt nên viết như vậy. Dương Phàm cầm bức thư, nước mắt mấy ngày nay hắn cố gắng áp chế bây giờ đã không khống chế được nữa, nước mắt trào mi, rơi xuống tờ giấy, làm cho chữ viết của Chu lão gia tử trở nên mơ hồ.
- Xem ra lão gia tử tin tưởng cháu nhất. Ý của ông là chỉ có cậu mới có tư cách kế thừa y bát của ông.Chu Quý Bình cũng không khuyên Dương Phàm không khóc. Mấy ngày nay, Chu Quý Bình thấy một Dương Phàm rất kiên cường, nước mắt lúc này làm cho Dương Phàm trở nên sinh động. Có lẽ lúc trước nhịn khóc là vì lo liệu hậu sự cho lão gia tử.
Vội vàng lau loạn nước mắt, gật đầu nói:- Cháu biết rồi, cháu xin nghỉ nửa tháng, ngày mai cháu đi xem một chút.
Hai vợ chồng Chu Quý Bình cáo từ rời đi, Dương Phàm đưa ra đến cửa. Xe Hồng kỳ của Trần lão gia tử tiến vào. Dương Phàm vội vàng đi tới đón. Trần lão gia tử có chút run rẩy từ trên xe đi xuống, thấy Dương Phàm, trên mặt lão gia tử không khỏi lộ ra một nụ cười hiếm thấy.
- Có một chuyện muốn bàn với cháu.Trần Lão Gia tử ngồi xuống liền trực tiếp nói ra, giọng nói mặc dù là ngang hàng, nhưng Dương Phàm không dám thất lễ, cung kính gật đầu nói:- Xin ông cứ nói.
- Chuyện cháu đến Khu tự trị Thiên Vực, lão Chu phản đối. Trong này cũng có việc do Chúc Đông Phong đẩy đưa, nguyên nhân rất phức tạp. Bây giờ có một cơ hội, cháu quay về Bắc Kinh, đến Viện khoa học xã hội Bắc Kinh đảm nhiệm chức phó bí thư Đảng ủy kiêm phó viện trưởng, chủ trì công việc.Trần Lão Gia tử vừa nói ra lời này, Dương Phàm liền hiểu được ảo diệu trong đó. Ít nhất trước khi Dương Phàm rời khỏi, Viện khoa học xã hội Bắc Kinh sẽ không có người giữ chức viện trưởng.- Ở lại Bắc Kinh thì không phải không được, chẳng qua có phải quá đột nhiên không ông?Dương Phàm không thể hồ đồ mà nhận an bài như vậy, tự nhiên muốn Trần lão gia tử cho một lời giải thích hợp lý.
Trần lão gia tử khẽ cau mày, dường như không muốn giải thích. Có chút Trần lão gia tử nhỏ giọng nói:- Tình hình có chút phức tạp. Cháu đầu tiên lấy cớ bị mệt xin phép đi. Ông đã chuẩn bị giấy chứng minh bị bệnh cho cháu, đầu tiên nghỉ ngơi trước một tháng.
Mặc dù Trần lão gia tử làm như vậy có chút độc đoán, nhưng sau chuyện Chu lão gia tử qua đời, sâu trong lòng Dương Phàm có một cảm giác dù như thế nào cũng không thể trái ý Trần lão gia tử, không thể để Trần lão gia tử không hài lòng. Cho nên Trần lão gia tử mặc dù không giải thích rõ ràng, Dương Phàm cũng không kiên trì, chỉ hơi nặng nề gật đầu nói:- Cháu thấy cứ xin nghỉ đi, xin nghỉ một tháng, dù sao cháu cũng thấy bên Khu tự trị Thiên Vực không đúng lắm.
Trần lão gia tử trầm ngâm một chút gật đầu không nói gì. Trần lão gia tử đưa tay ra cầm lấy gậy, Dương Phàm vội vàng đi tới dìu Trần lão gia tử đứng lên. Đưa Trần lão gia tử ra ngoài lên xe. Bữa tối Trần Chính Hòa trở về. Khi người nhà ngồi cùng nhau ăn cơm, Trần Chính Hòa nhìn lướt qua Dương Phàm đang yên lặng rồi nói:- Ăn xong thì vào phòng làm việc của bố nói chuyện một lúc, bố có trà và thuốc xịn.
Trong thư phòng đã đặt bàn cờ, Trần Chính Hòa ngồi ngay ngắn trước bàn cờ, mặt mang theo nụ cười thản nhiên, đưa tay chỉ vào vị trí đối diện mà nói:- Đến làm ván.
Dương Phàm cũng đã lâu rồi không chơi cờ vây, đối với yêu cầu này của Trần Chính Hòa, Dương Phàm mặc dù không có tâm trạng chơi cờ, nhưng vẫn không từ chối, lặng lẽ ngồi xuống trước mặt, tiện tay cầm lấy thuốc trên bàn mà châm hút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.